Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
"Con người sinh ra nhờ vào nguyên khí trong trời đất, thành thần và hình. Thụ khí nhất nguyên thành thân thể và máu huyết. Khí trời thay đổi thần mỏi mệt. Khí đất hao tổn hình vương bệnh. Nguyên khí hao tổn, mệnh cũng kiệt...."
Lúc hoàng hôn, trong một cái tiểu viện trên dãy núi của Thục Sơn vang lên tiếng đọc sách.
Lạc Bắc mặc áo vải màu xanh ngồi đối diện với một cây đen dầu chăm chú đọc sách.
- Sư đệ Lạc Bắc thật chăm chỉ.
Bỗng nhiên, Lạc Bắc nghe thấy có tiếng người:
- Sư đệ Lạc Bắc có thể dành chút thời gian không?
Tiếng bước chân ở bên ngoài đi tới cửa liền dừng lại.
- Ai đó?
Mặc dù tới Thục Sơn đã được ba ngày nhưng trong ba ngày qua hắn hoàn toàn tự do. Hai người trung niên ăn mặc theo kiểu văn sĩ đưa hắn đi gặp Vũ Nhược Trần và Yến Kinh Tà ở đây dậy hắn đọc sách, viết chữ. Đối với chuyện của Thục Sơn, Lạc Bắc hoàn toàn không biết gì cả, cũng không hề nhìn thấy người khác cho nên hắn không biết là ai tới chơi.
Lạc Bắc hơi run sợ mở cánh cửa đang khép hờ thì phát hiện ra có hai thiếu niên tuổi xấp xỉ hắn, mặc thanh sam đang đứng bên ngoài.
Thiếu niên bên trái khuôn mặt tuấn tú, vóc dáng cao hơn Lạc Bắc chừng nửa cái đầu. Thiếu niên bên phải có mái tóc đen buộc ở sau gáy. Nụ cười khiến cho khuôn mặt y nhìn rất thanh nhã.
- Lạc Bắc sư đệ.
Nhìn thấy Lạc Bắc ở trước mặt như hơi sợ một chút, thiếu niên tuấn nhã gật đầu rồi chỉ thiếu niên cao lớn bên cạnh mà tự giới thiệu:
- Ta tên là Tử Cốc Huyền. Hắn tên là Lăng Đông Sơn. Chúng ta cũng giống với đệ đều là đệ tử của Qua Ly Phong. Chúng ta nhập môn sớm hơn đệ vài ngày, không biết có thể mặt dày gọi ngươi một tiếng sư đệ hay không?
- Cái này....tất nhiên là được.
Nghe thấy Tử Cốc Huyền nói vậy, Lạc Bắc lập tức gật đầu. Tuy nhiên do hắn không biết khách sáo nên sau khi trả lời xong cũng không biết nói cái gì khác.
- Nếu vậy, chúng ta mặt dày gọi ngươi là Lạc Bắc sư đệ. - Tử Cốc Huyền cười cười, hỏi:
- Lạc Bắc sư đệ ăn cơm chiều chưa?
- Vẫn chưa.
- Nếu chưa thì thật đúng lúc. Chúng ta cũng chưa ăn. Đông Sơn đã chuẩn bị một chút thức ăn, Lạc Bắc có mời chúng ta đi vào trong nhà cùng nhau ăn một chút gì đó, đồng thời làm quen cho thân mật hơn không?
- Được.
Tới lúc này, Lạc Bắc mới chú ý trong tay Lăng Đông Sơn có cầm một cái lẵng đậy vải xanh. Vốn trong ba ngày kia, Lạc Bắc ăn uống đều nhờ một thiếu niên bị thọt và nói lắp mang tới. Mắt thấy sắc trời sắp lặn, lại thấy Tử Cốc Huyền và Lăng Đông Sơn nhiệt tình như vậy, Lạc Bắc không biết khách sáo và hiểu cách đối nhân xử thế chỉ do dự một chút rồi thấy không tiện chối từ, vì vậy mà mời hai người vào trong phòng.
Lăng Đông Sơn lấy từ trong cái lẵng ra một cái đĩa muối, mấy cái chân thỏ nướng, một bát cá khô, mấy món ăn sáng và một ít quả màu tím mà Lạc Bắc chưa thấy bao giờ cùng với đĩa cơm trắng vẫn còn đang bốc khói nghi ngút.
"Không biết lão Triệu Nam hiện giờ đang ở đâu, như thế nào rồi?" Nhìn thấy chỗ cá khô, Lạc Bắc như nhìn thấy vật mà nhớ tới người. Hắn nhớ tới cảnh trên ngọn núi vô danh trong dãy La Phù, được lão Triệu Nam đưa cho mấy miếng thịt khô.
- Lạc Bắc sư đệ không nên khách khí. Ban ngày chúng ta phải đọc sách và tụng kinh, không có thời gian chuẩn bị. Tất cả những thứ này đều do nhà bếp chuẩn bị, chỉ có mấy trái cây kia là đặc sản của Thục Sơn vừa mới được hái, vẫn đang còn tươi. Đệ mới tới Thục Sơn có lẽ chưa được ăn, nên ăn thêm một chút.
- Ừm.
Lạc Bắc không nghĩ nữa, nhận lấy một chén cơm Lăng Đông Sơn đưa cho rồi cầm đũa gặp một miếng cá mà nhai chậm rãi.
- Tử Cốc Huyền sư huynh! Huynh và Lăng Đông Sơn sư huynh đang ở đâu, cách đây có xa không?
- Không xa. Ở ngay trên ngọn Thiên Ngu phong đối diện. Đi nhanh một chút thì mất chừng hai canh giờ.
Tử Cốc Huyền chỉ ra ngoài cửa sổ.
- Bây giờ trời hơi tối có mây mù nên không nhìn thấy chỗ ở của chúng ta.
- Các huynh tới Thục Sơn được bao nhiêu lâu? Cả hai ở cùng một chỗ sao?
- Cả hai chúng ta mới chỉ tới Thục Sơn vào tháng trước, chỉ sớm hơn đệ một tháng.
Tử Cốc Huyền cười cười, ánh mắt có chút gì đó khó hiểu.
- Đệ tử mới của Qua Ly phong đều ở tại Thiên Ngu phong, chỉ có Lạc Bắc sư đệ tư chất hơn người cho nên mới được ở đây.
- Đệ tử mới vào chỉ có mình đệ được đãi ngộ như vậy?
- Đúng vậy. Các đệ tử còn lại đều sáu người một phòng. Hơn nữa, Tiêu Tiêu sư thúc đều tự mình dạy ngươi đọc sách biết chữ. Đừng nói là ở Qua Ly phong mà cho dù là cả Thục Sơn đều chưa bao giờ có chuyện đó.
......
Lạc Bắc ăn một cách chậm rãi và nói chuyện với Tử Cốc Huyền và Lăng Đông Sơn.
Hai người Tử Cốc Huyền và Lăng Đông Sơn mặc dù vào Thục sơn sớm hơn Lạc Bắc một tháng nhưng hai người lại hiểu biết rất rõ về Thục Sơn. Qua những gì hai người nói, Lạc Bắc mới biết được Thục Sơn có mấy ngàn đệ tửu. Chưởng giáo tên là Thiên Tập Việt, tuy nhiên mười năm trước đã bắt đầu bế quan. Hiện tại, tam đại chưởng giáo chính là Vũ Nhược Trần mà Lạc Bắc đã gặp. Còn hiện tại, toàn bộ Thục Sơn chia ra làm dãy Qua Ly phong, dãy Thiên Chú phong, dãy Kinh Thần phong do Yến Kinh Tà, Tông Nhạc, Băng Trúc Quân chưởng quản.
Cả ba dãy núi đều có người ở bên ngoài lựa chọn đệ tử thích hợp đưa và Thục Sơn. Ngoại trừ La Phù, Sắc Lặc. Thục Sơn là huyền môn chính tông trong thiên hạ, được công nhận là đại môn phái có uy thế gần với Côn Luân nhất. Qua ngàn năm kế thừa, Thục Sơn truyền kinh thụ đạo không hề nóng vội mà căn cứ vào chất lượng.
Sau khi đệ tử của ba mạch được chọn vào Thục Sơn thì đầu tiên là đọc sách viết chữ, hiểu được nhiều đạo lý. Chẳng hạn như Lạc Bắc đang đọc Dưỡng khí thiên chính là để hiểu được thế nào mà hội khí, tại sao lại sinh bệnh. Thục Sơn làm như vậy cũng là để nói sau khi tu đạo, người ta biết tu luyện thế nào. Còn nếu nói cho người ta biết phải tu luyện làm sao thì sẽ có hại.
Chỉ có điều ở mạch trên rặng Qua Ly phong, cho dù là đệ tử vào sau thì cũng đều ở trên Thiên Ngu phong mà từ từ đọc sách viết chữ, chưa bao giờ có người nào được như Lạc Bắc, được chính Tiêu Tiêu là đệ tử đời thứ hai tự mình dạy. Không cần phải nói nhiều thì cũng có thể biết rằng đối với nhất mạch Qua Ly coi trọng Lạc Bắc tới đâu.
Hiện tại, Tử Huyền Cốc và Lăng Đông Sơn vẫn còn chưa hiểu tại sao Thục Sơn lại chia ra làm ba mạch và giữa ba mạch có gì khác nhau. Hai người chỉ nghe nói đệ tử của Qua Ly phong được ra ngoài rèn luyện nhiều nhất. Điều này khiến cho những đệ tử trẻ tuổi mặc dù được vào Thục Sơn tu luyện cũng phải mừng thầm. Tuy nhiên trên thực tế lúc này hai người còn chưa nghĩ tới một điểm: Thục Sơn cũng giống như các môn phái khác chia ra làm nội môn và ngoại môn. Đệ tử được phân ra làm nhập môn và chính thức. Nếu không vượt qua thử thách thì vẫn chỉ là đệ tử nhập môn bình thường. Như hiện tại, Tử Huyền Cốc và Lăng Đông Sơn gọi đám người Tiêu Tiêu là sư thúc, chỉ có vượt qua thử thách thì mới có thể trở thành một đệ tử chính thức, mới được sư trưởng truyền cho pháp quyết tu luyện lợi hại. Nếu không thì cơ hội có được kiếm quang ngạo thị thiên hạ là điều vô cùng nhỏ bé.
- Hai huynh làm thế nào mà tới được Thục Sơn? - Lạc Bắc lại hỏi.
- Ta là người Lạc Dương ở Trung Châu được sư thúc Ngao Hoàng trong lúc rèn luyện nhìn thấy liền đưa về Thục Sơn. - Lăng Đông Sơn lên tiếng nói.
Còn Tử Huyền Cốc cũng nói theo:
- Phụ thân của ta là môn chủ của Tử Vân môn, quan biết Tiêu Tiêu sư thúc cho nên đưa ta tới Thục Sơn.
- Tử Vân môn?
- Nó cách nơi này năm trăm dặm, có thể coi như là ngoại môn của Thục Sơn. - Ánh mắt của Tử Huyền Cốc có chút đắc ý.
Mặc dù Tử Vân Môn so với Thục Sơn thì đúng là vô cùng hèn kém nhưng Tử Huyền Cốc tu hành ở đây, hơn nữa cha của y lại có quan hệ với đám người Tiêu Tiêu cho nên so với những đệ tử khác thì xuất thân của y cũng khá hơn nhiều.
- Ta nghe sư huynh Minh Triết nói, chờ sau khi sư thúc Tiêu Tiêu dạy cho ngươi xong thì tới lúc đó ngươi sẽ tu hành cùng với chúng ta. Đến lúc đó chúng ta sẽ có cơ hội gần gũi nhiều hơn.
- Lạc Bắc sư đệ. Hiện tại cả Thục Sơn đều biết rằng Qua Ly phong chúng ta có một đệ tử tư chất siêu tuyệt. Nghe nói tư chất của ngươi là người đứng đầu trong mấy chục năm qua, sau này tương lai chắc chắn là vô hạn.
- Đúng vậy. Hiện tại nếu có gì không hiểu hay cần giúp đỡ thì có thể tìm chúng ta. Nói không chừng tương lai chúng ta có gì không hiểu lại phải hỏi ngươi.
.......
Lăng Đông Sơn và Tử Huyền Cốc nói xong, Tử Huyền Cốc đột nhiên móc ra hơn mười cái bùa màu xanh đưa cho Lạc Bắc.
- Đây là cái gì?
Lạc Bắc nhìn Tử Huyền Cốc đưa mười cái bùa màu xanh mà hỏi.
- Đây là thần hành phù do phụ thân ta luyện chế. Chỉ cần dính vào chân thì có thể đi với tốc độ cực nhanh trong vòng mấy canh giờ. Có thần hành phù, thì bình thường ngươi có thể tới Thiên Ngu phong tìm chúng ta. Đúng rồi, Tiêu Tiêu sư thúc có nói rằng ngươi không được rời khỏi đây không?
- Không có.
Lạc Bắc nhìn Tử huyền cốc đưa ra mười cái phù mà không biết có nên nhận hay không.
- Lạc... Lạc Bắc sư đệ.
Đúng lúc này, từ ngoài cửa vọng vào tiếng nói lắp của Lận Hàng đưa cơm cho hắn.
- Đệ...đệ...ăn.
Nhìn thấy Lăng Đông Sơn và Tử Huyền Cốc ở đây, hơn người lại đang ăn, người đó muốn hỏi xem Lạc Bắc có muốn ăn không hay là vẫn để ở đây như trước. Tuy nhiên Lận Hàng nói lắp khi nhìn thấy Lăng Đông Sơn và Tử Huyền Cốc thì dường như hai người này khiến cho y có chút lo lắng mà nói lắp không ra được lời.
- Ăn...ăn cái gì?
Trên gương mặt tuấn nhã của Tử Huyền Cốc xuất hiện một sự khinh miệt:
- Ngươi không thấy chúng ta đang ăn hay sao?
- Không...ta...ta
- Đứng đó mà ta...ta. Nói cũng không rõ, chẳng trách mà người ta coi thường ngươi. - Tử Huyền Cốc khẽ hừ một tiếng.
- Thôi đi. Đừng nói nữa. Ngươi đi đi. - Lăng Đông Sơn vội vàng khoát tay rồi nói với Lạc Bắc:
- Đừng động vào y. Nghe nói y ở Thục Sơn đã hai năm mà còn không bằng một đệ tử mới nhập môn hai tháng. Nhìn tu vi của y chắc chắn khó có thể trở thành đệ tử chính thức.
Thanh âm của Lăng Đông Sơn mặc dù không to nhưng gian phòng rất nhỏ, nên Lận Hàng có thể nghe thấy được mà cúi đầu khiến cho y càng thêm hèn mọn.
Lúc hoàng hôn, trong một cái tiểu viện trên dãy núi của Thục Sơn vang lên tiếng đọc sách.
Lạc Bắc mặc áo vải màu xanh ngồi đối diện với một cây đen dầu chăm chú đọc sách.
- Sư đệ Lạc Bắc thật chăm chỉ.
Bỗng nhiên, Lạc Bắc nghe thấy có tiếng người:
- Sư đệ Lạc Bắc có thể dành chút thời gian không?
Tiếng bước chân ở bên ngoài đi tới cửa liền dừng lại.
- Ai đó?
Mặc dù tới Thục Sơn đã được ba ngày nhưng trong ba ngày qua hắn hoàn toàn tự do. Hai người trung niên ăn mặc theo kiểu văn sĩ đưa hắn đi gặp Vũ Nhược Trần và Yến Kinh Tà ở đây dậy hắn đọc sách, viết chữ. Đối với chuyện của Thục Sơn, Lạc Bắc hoàn toàn không biết gì cả, cũng không hề nhìn thấy người khác cho nên hắn không biết là ai tới chơi.
Lạc Bắc hơi run sợ mở cánh cửa đang khép hờ thì phát hiện ra có hai thiếu niên tuổi xấp xỉ hắn, mặc thanh sam đang đứng bên ngoài.
Thiếu niên bên trái khuôn mặt tuấn tú, vóc dáng cao hơn Lạc Bắc chừng nửa cái đầu. Thiếu niên bên phải có mái tóc đen buộc ở sau gáy. Nụ cười khiến cho khuôn mặt y nhìn rất thanh nhã.
- Lạc Bắc sư đệ.
Nhìn thấy Lạc Bắc ở trước mặt như hơi sợ một chút, thiếu niên tuấn nhã gật đầu rồi chỉ thiếu niên cao lớn bên cạnh mà tự giới thiệu:
- Ta tên là Tử Cốc Huyền. Hắn tên là Lăng Đông Sơn. Chúng ta cũng giống với đệ đều là đệ tử của Qua Ly Phong. Chúng ta nhập môn sớm hơn đệ vài ngày, không biết có thể mặt dày gọi ngươi một tiếng sư đệ hay không?
- Cái này....tất nhiên là được.
Nghe thấy Tử Cốc Huyền nói vậy, Lạc Bắc lập tức gật đầu. Tuy nhiên do hắn không biết khách sáo nên sau khi trả lời xong cũng không biết nói cái gì khác.
- Nếu vậy, chúng ta mặt dày gọi ngươi là Lạc Bắc sư đệ. - Tử Cốc Huyền cười cười, hỏi:
- Lạc Bắc sư đệ ăn cơm chiều chưa?
- Vẫn chưa.
- Nếu chưa thì thật đúng lúc. Chúng ta cũng chưa ăn. Đông Sơn đã chuẩn bị một chút thức ăn, Lạc Bắc có mời chúng ta đi vào trong nhà cùng nhau ăn một chút gì đó, đồng thời làm quen cho thân mật hơn không?
- Được.
Tới lúc này, Lạc Bắc mới chú ý trong tay Lăng Đông Sơn có cầm một cái lẵng đậy vải xanh. Vốn trong ba ngày kia, Lạc Bắc ăn uống đều nhờ một thiếu niên bị thọt và nói lắp mang tới. Mắt thấy sắc trời sắp lặn, lại thấy Tử Cốc Huyền và Lăng Đông Sơn nhiệt tình như vậy, Lạc Bắc không biết khách sáo và hiểu cách đối nhân xử thế chỉ do dự một chút rồi thấy không tiện chối từ, vì vậy mà mời hai người vào trong phòng.
Lăng Đông Sơn lấy từ trong cái lẵng ra một cái đĩa muối, mấy cái chân thỏ nướng, một bát cá khô, mấy món ăn sáng và một ít quả màu tím mà Lạc Bắc chưa thấy bao giờ cùng với đĩa cơm trắng vẫn còn đang bốc khói nghi ngút.
"Không biết lão Triệu Nam hiện giờ đang ở đâu, như thế nào rồi?" Nhìn thấy chỗ cá khô, Lạc Bắc như nhìn thấy vật mà nhớ tới người. Hắn nhớ tới cảnh trên ngọn núi vô danh trong dãy La Phù, được lão Triệu Nam đưa cho mấy miếng thịt khô.
- Lạc Bắc sư đệ không nên khách khí. Ban ngày chúng ta phải đọc sách và tụng kinh, không có thời gian chuẩn bị. Tất cả những thứ này đều do nhà bếp chuẩn bị, chỉ có mấy trái cây kia là đặc sản của Thục Sơn vừa mới được hái, vẫn đang còn tươi. Đệ mới tới Thục Sơn có lẽ chưa được ăn, nên ăn thêm một chút.
- Ừm.
Lạc Bắc không nghĩ nữa, nhận lấy một chén cơm Lăng Đông Sơn đưa cho rồi cầm đũa gặp một miếng cá mà nhai chậm rãi.
- Tử Cốc Huyền sư huynh! Huynh và Lăng Đông Sơn sư huynh đang ở đâu, cách đây có xa không?
- Không xa. Ở ngay trên ngọn Thiên Ngu phong đối diện. Đi nhanh một chút thì mất chừng hai canh giờ.
Tử Cốc Huyền chỉ ra ngoài cửa sổ.
- Bây giờ trời hơi tối có mây mù nên không nhìn thấy chỗ ở của chúng ta.
- Các huynh tới Thục Sơn được bao nhiêu lâu? Cả hai ở cùng một chỗ sao?
- Cả hai chúng ta mới chỉ tới Thục Sơn vào tháng trước, chỉ sớm hơn đệ một tháng.
Tử Cốc Huyền cười cười, ánh mắt có chút gì đó khó hiểu.
- Đệ tử mới của Qua Ly phong đều ở tại Thiên Ngu phong, chỉ có Lạc Bắc sư đệ tư chất hơn người cho nên mới được ở đây.
- Đệ tử mới vào chỉ có mình đệ được đãi ngộ như vậy?
- Đúng vậy. Các đệ tử còn lại đều sáu người một phòng. Hơn nữa, Tiêu Tiêu sư thúc đều tự mình dạy ngươi đọc sách biết chữ. Đừng nói là ở Qua Ly phong mà cho dù là cả Thục Sơn đều chưa bao giờ có chuyện đó.
......
Lạc Bắc ăn một cách chậm rãi và nói chuyện với Tử Cốc Huyền và Lăng Đông Sơn.
Hai người Tử Cốc Huyền và Lăng Đông Sơn mặc dù vào Thục sơn sớm hơn Lạc Bắc một tháng nhưng hai người lại hiểu biết rất rõ về Thục Sơn. Qua những gì hai người nói, Lạc Bắc mới biết được Thục Sơn có mấy ngàn đệ tửu. Chưởng giáo tên là Thiên Tập Việt, tuy nhiên mười năm trước đã bắt đầu bế quan. Hiện tại, tam đại chưởng giáo chính là Vũ Nhược Trần mà Lạc Bắc đã gặp. Còn hiện tại, toàn bộ Thục Sơn chia ra làm dãy Qua Ly phong, dãy Thiên Chú phong, dãy Kinh Thần phong do Yến Kinh Tà, Tông Nhạc, Băng Trúc Quân chưởng quản.
Cả ba dãy núi đều có người ở bên ngoài lựa chọn đệ tử thích hợp đưa và Thục Sơn. Ngoại trừ La Phù, Sắc Lặc. Thục Sơn là huyền môn chính tông trong thiên hạ, được công nhận là đại môn phái có uy thế gần với Côn Luân nhất. Qua ngàn năm kế thừa, Thục Sơn truyền kinh thụ đạo không hề nóng vội mà căn cứ vào chất lượng.
Sau khi đệ tử của ba mạch được chọn vào Thục Sơn thì đầu tiên là đọc sách viết chữ, hiểu được nhiều đạo lý. Chẳng hạn như Lạc Bắc đang đọc Dưỡng khí thiên chính là để hiểu được thế nào mà hội khí, tại sao lại sinh bệnh. Thục Sơn làm như vậy cũng là để nói sau khi tu đạo, người ta biết tu luyện thế nào. Còn nếu nói cho người ta biết phải tu luyện làm sao thì sẽ có hại.
Chỉ có điều ở mạch trên rặng Qua Ly phong, cho dù là đệ tử vào sau thì cũng đều ở trên Thiên Ngu phong mà từ từ đọc sách viết chữ, chưa bao giờ có người nào được như Lạc Bắc, được chính Tiêu Tiêu là đệ tử đời thứ hai tự mình dạy. Không cần phải nói nhiều thì cũng có thể biết rằng đối với nhất mạch Qua Ly coi trọng Lạc Bắc tới đâu.
Hiện tại, Tử Huyền Cốc và Lăng Đông Sơn vẫn còn chưa hiểu tại sao Thục Sơn lại chia ra làm ba mạch và giữa ba mạch có gì khác nhau. Hai người chỉ nghe nói đệ tử của Qua Ly phong được ra ngoài rèn luyện nhiều nhất. Điều này khiến cho những đệ tử trẻ tuổi mặc dù được vào Thục Sơn tu luyện cũng phải mừng thầm. Tuy nhiên trên thực tế lúc này hai người còn chưa nghĩ tới một điểm: Thục Sơn cũng giống như các môn phái khác chia ra làm nội môn và ngoại môn. Đệ tử được phân ra làm nhập môn và chính thức. Nếu không vượt qua thử thách thì vẫn chỉ là đệ tử nhập môn bình thường. Như hiện tại, Tử Huyền Cốc và Lăng Đông Sơn gọi đám người Tiêu Tiêu là sư thúc, chỉ có vượt qua thử thách thì mới có thể trở thành một đệ tử chính thức, mới được sư trưởng truyền cho pháp quyết tu luyện lợi hại. Nếu không thì cơ hội có được kiếm quang ngạo thị thiên hạ là điều vô cùng nhỏ bé.
- Hai huynh làm thế nào mà tới được Thục Sơn? - Lạc Bắc lại hỏi.
- Ta là người Lạc Dương ở Trung Châu được sư thúc Ngao Hoàng trong lúc rèn luyện nhìn thấy liền đưa về Thục Sơn. - Lăng Đông Sơn lên tiếng nói.
Còn Tử Huyền Cốc cũng nói theo:
- Phụ thân của ta là môn chủ của Tử Vân môn, quan biết Tiêu Tiêu sư thúc cho nên đưa ta tới Thục Sơn.
- Tử Vân môn?
- Nó cách nơi này năm trăm dặm, có thể coi như là ngoại môn của Thục Sơn. - Ánh mắt của Tử Huyền Cốc có chút đắc ý.
Mặc dù Tử Vân Môn so với Thục Sơn thì đúng là vô cùng hèn kém nhưng Tử Huyền Cốc tu hành ở đây, hơn nữa cha của y lại có quan hệ với đám người Tiêu Tiêu cho nên so với những đệ tử khác thì xuất thân của y cũng khá hơn nhiều.
- Ta nghe sư huynh Minh Triết nói, chờ sau khi sư thúc Tiêu Tiêu dạy cho ngươi xong thì tới lúc đó ngươi sẽ tu hành cùng với chúng ta. Đến lúc đó chúng ta sẽ có cơ hội gần gũi nhiều hơn.
- Lạc Bắc sư đệ. Hiện tại cả Thục Sơn đều biết rằng Qua Ly phong chúng ta có một đệ tử tư chất siêu tuyệt. Nghe nói tư chất của ngươi là người đứng đầu trong mấy chục năm qua, sau này tương lai chắc chắn là vô hạn.
- Đúng vậy. Hiện tại nếu có gì không hiểu hay cần giúp đỡ thì có thể tìm chúng ta. Nói không chừng tương lai chúng ta có gì không hiểu lại phải hỏi ngươi.
.......
Lăng Đông Sơn và Tử Huyền Cốc nói xong, Tử Huyền Cốc đột nhiên móc ra hơn mười cái bùa màu xanh đưa cho Lạc Bắc.
- Đây là cái gì?
Lạc Bắc nhìn Tử Huyền Cốc đưa mười cái bùa màu xanh mà hỏi.
- Đây là thần hành phù do phụ thân ta luyện chế. Chỉ cần dính vào chân thì có thể đi với tốc độ cực nhanh trong vòng mấy canh giờ. Có thần hành phù, thì bình thường ngươi có thể tới Thiên Ngu phong tìm chúng ta. Đúng rồi, Tiêu Tiêu sư thúc có nói rằng ngươi không được rời khỏi đây không?
- Không có.
Lạc Bắc nhìn Tử huyền cốc đưa ra mười cái phù mà không biết có nên nhận hay không.
- Lạc... Lạc Bắc sư đệ.
Đúng lúc này, từ ngoài cửa vọng vào tiếng nói lắp của Lận Hàng đưa cơm cho hắn.
- Đệ...đệ...ăn.
Nhìn thấy Lăng Đông Sơn và Tử Huyền Cốc ở đây, hơn người lại đang ăn, người đó muốn hỏi xem Lạc Bắc có muốn ăn không hay là vẫn để ở đây như trước. Tuy nhiên Lận Hàng nói lắp khi nhìn thấy Lăng Đông Sơn và Tử Huyền Cốc thì dường như hai người này khiến cho y có chút lo lắng mà nói lắp không ra được lời.
- Ăn...ăn cái gì?
Trên gương mặt tuấn nhã của Tử Huyền Cốc xuất hiện một sự khinh miệt:
- Ngươi không thấy chúng ta đang ăn hay sao?
- Không...ta...ta
- Đứng đó mà ta...ta. Nói cũng không rõ, chẳng trách mà người ta coi thường ngươi. - Tử Huyền Cốc khẽ hừ một tiếng.
- Thôi đi. Đừng nói nữa. Ngươi đi đi. - Lăng Đông Sơn vội vàng khoát tay rồi nói với Lạc Bắc:
- Đừng động vào y. Nghe nói y ở Thục Sơn đã hai năm mà còn không bằng một đệ tử mới nhập môn hai tháng. Nhìn tu vi của y chắc chắn khó có thể trở thành đệ tử chính thức.
Thanh âm của Lăng Đông Sơn mặc dù không to nhưng gian phòng rất nhỏ, nên Lận Hàng có thể nghe thấy được mà cúi đầu khiến cho y càng thêm hèn mọn.