Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 13: Khuôn Mặt Của Đối Tượng Kết Hôn Quá Kinh Khủng
Lâm Na nhìn khuôn mặt của Vương Đông Quân nhất thời choáng váng, cô ta cũng không thể ở lại lâu để xem hết buổi gặp mặt. Cả ba người họ Lâm không thể ngờ, nhìn thấy bộ dáng của Vương Đông Quân phía squ cũng biết anh là ai. Khi Minh Sơn đẩy xe lăn cho Vương Đông Quân đi vào theo sau Tô Yến nhất thời Lâm Na không chống đỡ nổi, vội vàng cúi đầu nói hai tiếng “Xin lỗi” với trưởng bối rồi bỏ chạy mất. Tô Yến liếc mắt một cái tỏ vẻ không có gì, còn Lâm Hải sắc mặt xa sầm.
Vừa phải chống chế biểu cảm khuôn mặt vừa phải niềm nở chào hỏi hai mẹ con Tô Yến, trong lòng hai vợ chồng Lâm Hải đè nén sự chán ghét với khuôn mặt của vị con rể này.
Vương Đông Quân làm sao không nhìn ra, đối với phản ứng của bọn họ chính anh còn thấy can đảm vô cùng. Tô Yến không những hoá trang cho anh vừa xấu xí vừa bẩn bẩn mà còn phun chất tạo mùi, ôi trời! Vương Đông Quân khi được bà hoá trang cho cũng kinh hoảng không thôi. Bẩn thì cũng thôi đi còn có mùi hôi nữa, ai đời bà lại đi đem con trai mình ra làm sản phẩm để quảng cáo kỹ thuật cao siêu tay nghề của mình.
Trong lúc bọn họ từ bên ngoài đi vào tiện thể quan sát kiến trúc ngôi nhà, Lâm Hải mời Tô Yến ngồi xuống bàn trà đối diện nháy mắt với người hầu một cái, người nọ hiểu ý vội vàng đi gọi Lâm Kiều.
Hai vợ chồng ông ta đối phó không nổi mất, nếu bọn họ có thể nhanh chóng chấp nhận đứa con gái Lâm Kiều này rồi trở về càng nhanh càng tốt có lẽ nhà họ Lâm không cần phải đi bệnh viện khám tim.
Hành lang dài gấp khúc không một bóng người, vốn dĩ Lâm Kiều định tẩu thoát luôn. Nhưng cô lại không cam tâm, vốn sinh ra là một người mạnh mẽ làm sao có thể vì chút gian nan này mà bỏ chạy. Nghĩ vậy nên cô không chạy trốn nữa, cô sẽ ở lại đây đối phó chuyện này.
“Cạch!” Lâm Kiều mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài thì thấy Lâm Na đang hoảng loạn chạy ngang qua, sắc mặt tái nhợt.
Cô ngơ ngác nhìn em gái, đây là lần đầu tiên thấy biểu cảm kinh hoàng trên khuôn mặt Lâm Na như thế. Lâm Na nhìn thấy cô cũng chẳng đứng lại mà bỏ chạy mất dạng nơi cuối hành lang, cô ta còn không dám đứng lại sợ nôn ra đất.
Người thanh niên là hầu cận trong nhà nghe lệnh Lâm Hải tìm cô, lúc thấy Lâm Kiều chỉ biết thở dài. Đại tiểu thư xinh đẹp như thế vậy mà lại bị lão gia mang đi gả cho một tên nhà giàu bệnh tật, khuôn mặt xấu xí lại còn có mùi hôi thối khi ở gần. Chả thể trách vì sao nhị tiểu thư lại chạy mất mạng như thế được, cũng nhờ vậy mà cô ta không còn chút ảo tưởng nào với phần hôn nhân này.
Người thanh niên nọ đắn đo suy nghĩ, sau khi thấy Lâm Kiều đang nhẹ nhàng đi về phía này thì vội nói: “Tiểu thư… ông chủ bảo cô sang đấy tiếp khách!”
“Um tôi đang sang đây.” Lâm Kiều thấy anh ta ấp úng cũng không hỏi thêm cô tiếp tục đi về phía trước.
Người nọ vội chạy tới trước mặt ngăn cô lại, anh ta không thể không báo cho cô một tiếng để cô xem nên quyết định thế nào.
“Tiểu thư, xin cô tha lỗi cho tôi nhiều chuyện. Nhưng có chuyện này tôi nghĩ cô nên biết trước ạ.” Khuôn mặt lo lắng.
“Nói đi.” Lâm Kiều cho rằng anh ta đang lo cho cô, sợ cô sau này bị bên nhà trai bắt nạt.
“Chú rể bên đó không được đâu ạ, nếu cô từ chối thì sẽ tốt hơn. Chú rể đó không những bị huỷ dung khuôn mặt mà người anh ta còn có mùi.” Nghĩ đến bản thân là đàn ông còn không chịu được thì cô làm sao mà chịu nổi chứ?
Lâm Kiều kinh ngạc, chẳng lẽ biểu cảm ban nãy cô thấy của Lâm Na là từ đây mà ra sao? Cô nhìn người nọ trong lòng cảm kích, dù sao cũng chỉ là một người làm công nhưng lại chân thành đối đãi với cô. Trong Lâm gia này không có mấy người tốt bụng như thế.
“Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi hiểu rồi không sao.” Lâm Kiều hít một hơi trấn tỉnh tinh thần, dù sao biết trước để mà chuẩn bị tinh thần vẫn tốt hơn bị bất ngờ như Lâm Na ban nãy.
Một cơn gió thổi đến làm cho tà váy trắng cùng mái tóc của cô bay bay tăng phần xinh đẹp dịu dàng, nhìn cô kiên định tiếp tục bước đi người hầu kia khẽ lắc đầu. Tiếc thay bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, ở trong nhà giàu lại khổ hơn nhà nghèo.
oOo
Phòng khách nhà họ Lâm.
Lâm Hải hít một hơi ông ta không thể hình dung được lời đồn trong miệng của bà mai mối kia còn kinh khủng gấp ngàn lần. Cho dù nhà bọn họ có giàu có thế nào đi nữa, thì làm sao có thể để một người như thế sống mà không có chút mặc cảm chứ? Tại sao có tiền lại không đi chữa trị thẩm mỹ cho con trai? Hay là có nguyên nhân khác?
"Đây là con trai tôi, hôm nay tôi đưa cháu nó sang đây để ra mắt anh chị cùng cháu ở nhà." Tô Yến vừa nháy mắt với Vương Đông Quân một cái, anh hiểu ý im lặng xem kịch.
"Cháu chào cô chú Lâm." Vương Đông Quân dùng âm thanh nhẹ nhàng nhất có thể để nói anh không biết hai người kia nếu nghe giọng lạnh nhạt ngày thường của anh sẽ sợ như thế nào.
Lâm Hải và Lưu Hoa chỉ nở nụ cười xã giao gật đầu.
Tô Yến vuốt sợi tóc mai, bà liếc nhìn biểu cảm của ông ta trong lòng cười lạnh. Dễ gì bà không tạo chút thử thách chứ? Đau phải ai cũng gả được vào nhà bà, hơn nữa con trai của bà đứa nào cũng tuyệt vời. Làm gì có chuyện không cưới được vợ mà phải đi mua một cách trắng trợn qua mai mối chứ?
Chuyện hoang đường nếu người bình thường đã sớm nhận ra, chỉ có Lâm Hải ngu ngốc mới nhìn thấy giá trị tiền tỷ kia mà mù mắt.
"Anh Lâm này… hôm nay chúng ta ngồi ở đây để bàn chuyện cho đôi trẻ. Không biết quý nữ nhà anh đã biết tin này chưa?" Tô Yến đánh tiếng hỏi phá tan bầu không khí ngượng ngập.
"Chuyện này…" Lưu Hoa xoắn tay vào nhau đang định trả lời rằng Lâm Kiều sắp xuống nhà rồi.
Lâm Hải vốn đang chìm vào suy nghĩ mà quên mất hiện giờ ông ta nên làm thế nào. Khi nghe vợ cất tiếng ông ta mới khôi phục lại vẻ hòa hãn ban đầu.
"Chị Tô không cần lo lắng tôi đã cho người gọi con bé tới đây rồi. Chắc lát nữa gặp thôi."
Lâm Hải vừa dứt lời thì Lâm Kiều cũng vừa đến.
"Cộc… cộc… cộc…!" Tiếng giày cao gót vang lên mỗi lúc một rõ. Tất cả những người trong phòng điều quay lại nhìn cô, Vương Đông Quân càng không thể rời mắt được.
Lâm Kiều thừa hưởng nhan sắc dịu dàng của mẹ nên khi cô trang điểm lên vô cùng xinh đẹp thu hút ánh mắt người khác. Lâm Hải cũng bất ngờ trước giờ ông ta không để ý đến đứa con gái này, bây giờ nhìn lại đúng là ông ta quá hời hợt với cô.
"Con chào cả nhà ạ, đã để mọi người phải đợi lâu rồi!" Lâm Kiều lễ phép cúi đầu càng lộ rõ nét duyên dáng khi cô dùng hai tay che lại trước ngực mình.
Tô Yến lấy làm hài lòng, bà khẽ nhìn con trai thấy anh cũng không dời mắt được thì lòng vui như mở hội.
"Không sao, con gái ngoan quá." Tô Yến nói.
"Nào con lại đây ngồi, làm quen với con trai cô Tô nhé." Lưu Hoa nhẹ nhàng nói, bà ta phải cực khổ lắm mới có thể đối đãi hoàn hảo như hiện tại.
Lâm Kiểu vốn thể hiện khuôn mẫu gái nhà lành nết na để vừa lòng trưởng bối, nhưng khi cô nhìn đến anh thì sắc mặt tái nhợt. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu, nhưng cũng không dấu nổi khiếp sợ trong lòng.
"Chào em." Vương Đông Quân nhận ra cô không hoàn toàn bị dọa rồi. Anh đè nén thanh âm dịu dàng để cô không quá sốc, lỡ mà anh dọa cô chạy mất thì làm sao đây?.
"Chào… chào… anh." Lâm Kiều cắn môi dùng ánh mắt 10 phần chết lặng nhìn anh.
Đối tượng kết hôn của cô quá kinh khủng, suýt chút nữa Lâm Kiều đã đăng xuất khỏi hành tinh mẹ rồi.
Vừa phải chống chế biểu cảm khuôn mặt vừa phải niềm nở chào hỏi hai mẹ con Tô Yến, trong lòng hai vợ chồng Lâm Hải đè nén sự chán ghét với khuôn mặt của vị con rể này.
Vương Đông Quân làm sao không nhìn ra, đối với phản ứng của bọn họ chính anh còn thấy can đảm vô cùng. Tô Yến không những hoá trang cho anh vừa xấu xí vừa bẩn bẩn mà còn phun chất tạo mùi, ôi trời! Vương Đông Quân khi được bà hoá trang cho cũng kinh hoảng không thôi. Bẩn thì cũng thôi đi còn có mùi hôi nữa, ai đời bà lại đi đem con trai mình ra làm sản phẩm để quảng cáo kỹ thuật cao siêu tay nghề của mình.
Trong lúc bọn họ từ bên ngoài đi vào tiện thể quan sát kiến trúc ngôi nhà, Lâm Hải mời Tô Yến ngồi xuống bàn trà đối diện nháy mắt với người hầu một cái, người nọ hiểu ý vội vàng đi gọi Lâm Kiều.
Hai vợ chồng ông ta đối phó không nổi mất, nếu bọn họ có thể nhanh chóng chấp nhận đứa con gái Lâm Kiều này rồi trở về càng nhanh càng tốt có lẽ nhà họ Lâm không cần phải đi bệnh viện khám tim.
Hành lang dài gấp khúc không một bóng người, vốn dĩ Lâm Kiều định tẩu thoát luôn. Nhưng cô lại không cam tâm, vốn sinh ra là một người mạnh mẽ làm sao có thể vì chút gian nan này mà bỏ chạy. Nghĩ vậy nên cô không chạy trốn nữa, cô sẽ ở lại đây đối phó chuyện này.
“Cạch!” Lâm Kiều mở cửa phòng ngủ đi ra ngoài thì thấy Lâm Na đang hoảng loạn chạy ngang qua, sắc mặt tái nhợt.
Cô ngơ ngác nhìn em gái, đây là lần đầu tiên thấy biểu cảm kinh hoàng trên khuôn mặt Lâm Na như thế. Lâm Na nhìn thấy cô cũng chẳng đứng lại mà bỏ chạy mất dạng nơi cuối hành lang, cô ta còn không dám đứng lại sợ nôn ra đất.
Người thanh niên là hầu cận trong nhà nghe lệnh Lâm Hải tìm cô, lúc thấy Lâm Kiều chỉ biết thở dài. Đại tiểu thư xinh đẹp như thế vậy mà lại bị lão gia mang đi gả cho một tên nhà giàu bệnh tật, khuôn mặt xấu xí lại còn có mùi hôi thối khi ở gần. Chả thể trách vì sao nhị tiểu thư lại chạy mất mạng như thế được, cũng nhờ vậy mà cô ta không còn chút ảo tưởng nào với phần hôn nhân này.
Người thanh niên nọ đắn đo suy nghĩ, sau khi thấy Lâm Kiều đang nhẹ nhàng đi về phía này thì vội nói: “Tiểu thư… ông chủ bảo cô sang đấy tiếp khách!”
“Um tôi đang sang đây.” Lâm Kiều thấy anh ta ấp úng cũng không hỏi thêm cô tiếp tục đi về phía trước.
Người nọ vội chạy tới trước mặt ngăn cô lại, anh ta không thể không báo cho cô một tiếng để cô xem nên quyết định thế nào.
“Tiểu thư, xin cô tha lỗi cho tôi nhiều chuyện. Nhưng có chuyện này tôi nghĩ cô nên biết trước ạ.” Khuôn mặt lo lắng.
“Nói đi.” Lâm Kiều cho rằng anh ta đang lo cho cô, sợ cô sau này bị bên nhà trai bắt nạt.
“Chú rể bên đó không được đâu ạ, nếu cô từ chối thì sẽ tốt hơn. Chú rể đó không những bị huỷ dung khuôn mặt mà người anh ta còn có mùi.” Nghĩ đến bản thân là đàn ông còn không chịu được thì cô làm sao mà chịu nổi chứ?
Lâm Kiều kinh ngạc, chẳng lẽ biểu cảm ban nãy cô thấy của Lâm Na là từ đây mà ra sao? Cô nhìn người nọ trong lòng cảm kích, dù sao cũng chỉ là một người làm công nhưng lại chân thành đối đãi với cô. Trong Lâm gia này không có mấy người tốt bụng như thế.
“Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi hiểu rồi không sao.” Lâm Kiều hít một hơi trấn tỉnh tinh thần, dù sao biết trước để mà chuẩn bị tinh thần vẫn tốt hơn bị bất ngờ như Lâm Na ban nãy.
Một cơn gió thổi đến làm cho tà váy trắng cùng mái tóc của cô bay bay tăng phần xinh đẹp dịu dàng, nhìn cô kiên định tiếp tục bước đi người hầu kia khẽ lắc đầu. Tiếc thay bông hoa nhài cắm bãi phân trâu, ở trong nhà giàu lại khổ hơn nhà nghèo.
oOo
Phòng khách nhà họ Lâm.
Lâm Hải hít một hơi ông ta không thể hình dung được lời đồn trong miệng của bà mai mối kia còn kinh khủng gấp ngàn lần. Cho dù nhà bọn họ có giàu có thế nào đi nữa, thì làm sao có thể để một người như thế sống mà không có chút mặc cảm chứ? Tại sao có tiền lại không đi chữa trị thẩm mỹ cho con trai? Hay là có nguyên nhân khác?
"Đây là con trai tôi, hôm nay tôi đưa cháu nó sang đây để ra mắt anh chị cùng cháu ở nhà." Tô Yến vừa nháy mắt với Vương Đông Quân một cái, anh hiểu ý im lặng xem kịch.
"Cháu chào cô chú Lâm." Vương Đông Quân dùng âm thanh nhẹ nhàng nhất có thể để nói anh không biết hai người kia nếu nghe giọng lạnh nhạt ngày thường của anh sẽ sợ như thế nào.
Lâm Hải và Lưu Hoa chỉ nở nụ cười xã giao gật đầu.
Tô Yến vuốt sợi tóc mai, bà liếc nhìn biểu cảm của ông ta trong lòng cười lạnh. Dễ gì bà không tạo chút thử thách chứ? Đau phải ai cũng gả được vào nhà bà, hơn nữa con trai của bà đứa nào cũng tuyệt vời. Làm gì có chuyện không cưới được vợ mà phải đi mua một cách trắng trợn qua mai mối chứ?
Chuyện hoang đường nếu người bình thường đã sớm nhận ra, chỉ có Lâm Hải ngu ngốc mới nhìn thấy giá trị tiền tỷ kia mà mù mắt.
"Anh Lâm này… hôm nay chúng ta ngồi ở đây để bàn chuyện cho đôi trẻ. Không biết quý nữ nhà anh đã biết tin này chưa?" Tô Yến đánh tiếng hỏi phá tan bầu không khí ngượng ngập.
"Chuyện này…" Lưu Hoa xoắn tay vào nhau đang định trả lời rằng Lâm Kiều sắp xuống nhà rồi.
Lâm Hải vốn đang chìm vào suy nghĩ mà quên mất hiện giờ ông ta nên làm thế nào. Khi nghe vợ cất tiếng ông ta mới khôi phục lại vẻ hòa hãn ban đầu.
"Chị Tô không cần lo lắng tôi đã cho người gọi con bé tới đây rồi. Chắc lát nữa gặp thôi."
Lâm Hải vừa dứt lời thì Lâm Kiều cũng vừa đến.
"Cộc… cộc… cộc…!" Tiếng giày cao gót vang lên mỗi lúc một rõ. Tất cả những người trong phòng điều quay lại nhìn cô, Vương Đông Quân càng không thể rời mắt được.
Lâm Kiều thừa hưởng nhan sắc dịu dàng của mẹ nên khi cô trang điểm lên vô cùng xinh đẹp thu hút ánh mắt người khác. Lâm Hải cũng bất ngờ trước giờ ông ta không để ý đến đứa con gái này, bây giờ nhìn lại đúng là ông ta quá hời hợt với cô.
"Con chào cả nhà ạ, đã để mọi người phải đợi lâu rồi!" Lâm Kiều lễ phép cúi đầu càng lộ rõ nét duyên dáng khi cô dùng hai tay che lại trước ngực mình.
Tô Yến lấy làm hài lòng, bà khẽ nhìn con trai thấy anh cũng không dời mắt được thì lòng vui như mở hội.
"Không sao, con gái ngoan quá." Tô Yến nói.
"Nào con lại đây ngồi, làm quen với con trai cô Tô nhé." Lưu Hoa nhẹ nhàng nói, bà ta phải cực khổ lắm mới có thể đối đãi hoàn hảo như hiện tại.
Lâm Kiểu vốn thể hiện khuôn mẫu gái nhà lành nết na để vừa lòng trưởng bối, nhưng khi cô nhìn đến anh thì sắc mặt tái nhợt. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu, nhưng cũng không dấu nổi khiếp sợ trong lòng.
"Chào em." Vương Đông Quân nhận ra cô không hoàn toàn bị dọa rồi. Anh đè nén thanh âm dịu dàng để cô không quá sốc, lỡ mà anh dọa cô chạy mất thì làm sao đây?.
"Chào… chào… anh." Lâm Kiều cắn môi dùng ánh mắt 10 phần chết lặng nhìn anh.
Đối tượng kết hôn của cô quá kinh khủng, suýt chút nữa Lâm Kiều đã đăng xuất khỏi hành tinh mẹ rồi.