Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20: Ngón Nhẫn Áp Út
Vương Đông Quân chạy đến nhà họ Lâm khi còn 5 phút làm lễ ra mắt ông bà, trên đường đi cũng may có Minh Sơn hóa trang cho anh. Tuy tay nghề không bằng Tô Yến vậy mà lại cứu nguy cho anh một lần, trình độ chênh lệch khá nhiều nhưng có thể qua mắt được mấy người nhà họ Lâm.
“Chủ tịch, ngài cảm thấy như thế này ổn không? Sao tôi cứ cảm thấy chúng ta làm như thế là lừa đảo.” Minh Sơn nói xong không dám nhìn mặt ông chủ.
“Thì chúng ta lừa đảo mà, có điều tôi lừa để cưới được vợ thôi.” Vương Đông Quân cười gian, anh không ngại mang danh lừa đảo.
Minh Sơn cũng không dám hỏi thêm, chỉnh trang lại khuôn mặt cho anh, sau đó là dán một lớp băng keo làm co bóp lại dây thanh quản. Đây chính là cách thay đổi giọng nói khiến cho những người khác không nhận ra Vương Đông Quân.
“Đi thôi.” Vương Đông Quân nhìn qua gương hài lòng, anh ngồi trên ghế nhìn Minh Sơn mở cửa xe đi lấy xe lăn.
Sau khi chuẩn bị xong Minh Sơn bế Vương Đông Quân từ trong xe ra ngoài, khi hai người đang chỉnh lại trang phục thì Lâm Hải từ bên trong đi ra.
“Đến rồi sao? Mau vào sắp đến giờ lành rồi.” Tuy có chút không hài lòng việc anh đến trễ, nhưng dù sao Vương Ngạn vẫn là một người bận rộn, ông ta nào dám chê trách gì người ta.
“Con chào ba.” Vương Đông Quân tự nhiên nói giọng điệu không chút ngượng khiến Lâm Hải ngây ra một lúc lâu nhưng vẫn cười gật đầu hài lòng.
“Được rồi vào thôi.”
Người ta đã gọi ông là ba rồi có nghĩa là xác định thành người một nhà, làm sao không vui cho được. Mặc kệ vẻ ngoài của anh có xấu xí thì anh vẫn giàu hơn ông.
Lưu Hoa đứng bên ngoài phòng ngủ của Lâm Kiều nhìn thợ đang chỉnh lại tóc và áo dài cho cô, thực sự bà ta phải công nhận Lâm Kiều đẹp. Cái đẹp của một vị tiểu thư đoan trang hiền thục, cái này Lâm Na con gái bà ta không có được.
“Xong chưa đi thôi.”
“Xong rồi thưa bà.” Nhân viên dắt tay Lâm Kiều ra khỏi cửa, Lưu Hoa đưa tay muốn cầm lấy lại bị Lâm Kiều gạt qua một bên.
Sắc mặt của bà ta không tốt lắm, mấy người nhân viên trang điểm nhìn nhau không nói câu nào. Bọn họ sớm đã nghe Lâm Kiều sống trong nhà này bị hai mẹ con Lưu Hoa đối xử tệ bạc, hằng gì cô không muốn bà ta chạm vào mình.
Lưu Hoa xấu hổ trừng mấy người nhân viên một cái rồi mới đi theo sau Lâm Kiều ra ngoài, đứa con gái của chồng nhà đúng làm người ta không ưa nổi mà.
Lâm Kiều cao một mét sáu tám nặng bốn mươi tám ký, thân hình mảnh mai gầy yếu nhưng khi lên đồ vô cùng đẹp. Trời ban cho cô khuôn mặt thanh tú dáng người thướt tha, lúc này trang điểm càng làm nổi bật hơn. Màu áo dài đỏ đính kim tuyến tóc cài hoa búi từng lọn gắn trang sức nhìn thế nào cũng vô cùng thích mắt.
Tô Yến từ sớm vẫn ngồi ở bàn của khách chờ đợi Vương Đông Quân đến, vừa khéo lúc này nhìn thấy Lâm Kiều từ xa tiến lại. Nhan sắc của con dâu này khiến Tô Yến mặt mũi tươi như hoa, xinh đẹp!
Vương Đông Quân từ bên ngoài được Minh Sơn đẩy vào trong nhà, từ xa đã chú ý người con gái mặc áo dài đỏ kia. Người đẹp như tên, anh không thể dời mắt khỏi cô cứ nhìn chằm chằm.
“Thiếu gia ngài nhìn Lâm tiểu thư như thế, người ta ngại” Minh Sơn cúi người nhắc nhở anh.
Vương Đông Quân thu tầm mắt ho một cái, anh vẫn không nhịn được nhìn về phía Lâm Kiều. Hôm nay cô xinh đẹp tuyệt vời, thật may vì cô là vợ của anh.
“Bây giờ mới đến con có biết là mọi người điều chờ con không?” Tô Yến mắng anh tham công tiếc việc, mấy cái dự án đó hôm nay không làm hôm khác làm. Cưới xin chứ có phải chuyện đùa mà đợi phút chót mới đến, may mà nhà họ Lâm cũng không để bụng.
Nhìn thấy Lâm Kiều được Lâm hải và Lưu Hoa đưa đến bên cạnh mình trái tim của Vương Đông Quân đột nhiên run lên kịch liệt, anh lấy tay ôm ngực hơi cúi người. Minh Sơn nhìn sắc mặt nhăn nhó của anh không biết làm sao hỏi.
“Thiếu gia, ngài có sao không?”
“Không sao.” Vương Đông Quân phất tay lạnh nhạt nói.
Lâm Kiều ở bên cạnh nhìn anh, cái người này nhìn thấy cô cùng không thèm chào một tiếng đã vậy còn bị làm sao thế này? Cô định chào anh nhưng mà nhìn anh không quan tâm đến cô thì làm xấu mặt mình hay sao? Nghĩ bụng thôi mặc kệ đi, cô không thèm nói chuyện với anh.
“Mọi người vào trong làm lễ nào.” Lâm Hải nói.
Buổi sáng ông ta đã tiếp đón Tô Yến cùng đội bưng sính lễ, những trap lễ vật đã đặt sẵn ở bàn trong gian cúng thờ tổ tiên. Lâm Hải dẫn đầu phía sau Lưu Hoa cùng Tô Yến lần lượt đi vào, Vương Đông Quân được Minh Sơn đẩy vào bên trong rồi đi ra ngoài bàn dành cho khách ngồi. Lúc này bên ngoài cũng chỉ có mấy người nhà và nhân viên của hai bên gia đình, lần này bọn họ thống nhất không mời khách. Đợi một thời gian nữa chuẩn bị lễ đính hôn sau.
Lâm Hải thắp nén hương cúi đầu thành tâm bái lạy khấn vái với ông bà tổ tiên xong mới quay lại nói chuyện với Tô Yến ở đối diện. Hai bên gia đình nói về lễ vật, từng món được Tô yến cẩn thận mở tráp quả ra cho Lâm Hải kiểm tra. Lưu Hoa ở bên cạnh hai tay siết lại thật chặt nhìn lễ vật nào là vòng vàng, nhẫn kim cương còn có vô số đô tiền được bọc lại trị giá hàng chục tỷ. Lưu Hoa cố gắng để bản thân bình tĩnh, Lâm Hải ở một bên kiểm tra lại mà mồ hôi của ông ta đổ như mưa năm tráp lễ này thật sự là cả một gia tài. Nhà họ Vương thật chơi lớn, lần này ông ta phát tài thật rồi. Có ểu khi ông ta kiểm tra xong Tô Yến lại nói:
“Những lễ vật này tôi và con trai điều chuẩn bị cho con dâu tương lai, như lần trước chúng ta đã thảo luận qua rồi. Nhờ anh Lâm nhận giữ giùm con bé tạm thời đợi sau này nó muốn lấy làm gì thì làm.” Tô Yến biết Lâm Hải và Lưu Hoa muốn nuốt trọn phần sính lễ này. Tuy nhiên bà không có ý muốn để bọn họ toại nguyện, mấy thứ này là dành cho con dâu của bà.
“Vâng, tất nhiên chúng tôi hiểu ý chị Tô mà.” Lưu Hoa cố gắng trấn tĩnh nói.
Theo như thường lệ tiền bỏ xiểng đám hỏi, là cha mẹ nhà gái sẽ nhận, phần trang sức mới là cái duyên con gái mà cha mẹ chồng cho con dâu. Tuy nhiên Tô Yến đã đáp lễ từ hôm trước cho bọn họ một mảnh đất 3 tỷ và số vàng kia rồi nên hiện giờ bà không có nhã ý cho thêm. Suy cho cùng Lâm Kiều là con dâu bà, nhưng là con gái bị Lâm Hải lợi dụng hất hủi, bà muốn bọn họ phải trả giá.
Lưu Hoa kia không có công sinh cũng không có công dưỡng, dựa vào đâu muốn đồ của Lâm Kiều.
Vương Đông Quân từ sớm đã nhìn chằm chằm cô, bọn họ đối diện nhau Lâm Kiều rất nhanh đã nhìn thấy biểu hiện của anh. Có điều cô không thèm nói gì, im lặng nghe trưởng bối nói chuyện.
Sau khi nhận đủ lễ vật hai bên gia đình cùng nhau thắp hương, Lâm Kiều cùng anh mỗi người một nén hương cúi đầu bái lạy.
Xong việc Lâm Kiều được Tô Yến đeo trang sức lên người. Bà đeo cho cô một sợi dây chuyền kim cương, một chiếc lách tay và một đôi bông tai.
Đến lượt Vương Đông Quân, anh lấy từ trong túi ra một hộp trang sức bằng nhung. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm, Lâm Kiều có chút hồi hộp. Vương Đông Quân đã sớm đoán ra biểu cảm của bọn họ và cô nhưng anh không nói nhiều. Ngón tay thon dài mở hộp ra bên trong là một cặp nhẫn vàng, anh lấy chiếc nhỏ hơn đeo lên ngón áp út cho cô.
Bàn tay to lớn bao trùm lên ngón tay nhỏ gầy thanh mảnh của Lâm Kiều, thật kì lạ size tay của cô vậy mà anh lại đeo vừa. Lâm Kiều nghe tim “thịch” một tiếng.
Vương Đông Quân đưa hộp nhẫn cho cô, Lâm Kiều cầm lấy chiếc nhẫn to hơn đeo vào ngón áp út của anh. Bàn tay của anh to hơn tay cô gấp đôi ngón tay vừa to vừa dài, Lâm Kiều nhìn đốt xương tay mạnh mẽ có chút thất thần. Bọn họ đeo nhẫn rồi, đính hôn rồi.
Lâm Kiều nhìn tay anh đang được mình đeo nhẫn chằm chằm, Vương Đông Quân nhanh trí nhân lúc cô lơ đãng anh lật ngược bàn tay nắm tay cô lại.
“Từ nay em là người của tôi rồi.” nụ cười không mấy thân thiện khiến cho Lâm Kiều sởn da gà. Cô muốn rút tay lại nhưng anh nắm chặt không buông nên cô không còn cách nào mặc kệ, mọi người ra ngoài ống trà cô đi phía sau một tay đẩy xe cho anh, một tay bị anh nắm.
Hai ngón áp út đan vào nhau thật chặt.
“Chủ tịch, ngài cảm thấy như thế này ổn không? Sao tôi cứ cảm thấy chúng ta làm như thế là lừa đảo.” Minh Sơn nói xong không dám nhìn mặt ông chủ.
“Thì chúng ta lừa đảo mà, có điều tôi lừa để cưới được vợ thôi.” Vương Đông Quân cười gian, anh không ngại mang danh lừa đảo.
Minh Sơn cũng không dám hỏi thêm, chỉnh trang lại khuôn mặt cho anh, sau đó là dán một lớp băng keo làm co bóp lại dây thanh quản. Đây chính là cách thay đổi giọng nói khiến cho những người khác không nhận ra Vương Đông Quân.
“Đi thôi.” Vương Đông Quân nhìn qua gương hài lòng, anh ngồi trên ghế nhìn Minh Sơn mở cửa xe đi lấy xe lăn.
Sau khi chuẩn bị xong Minh Sơn bế Vương Đông Quân từ trong xe ra ngoài, khi hai người đang chỉnh lại trang phục thì Lâm Hải từ bên trong đi ra.
“Đến rồi sao? Mau vào sắp đến giờ lành rồi.” Tuy có chút không hài lòng việc anh đến trễ, nhưng dù sao Vương Ngạn vẫn là một người bận rộn, ông ta nào dám chê trách gì người ta.
“Con chào ba.” Vương Đông Quân tự nhiên nói giọng điệu không chút ngượng khiến Lâm Hải ngây ra một lúc lâu nhưng vẫn cười gật đầu hài lòng.
“Được rồi vào thôi.”
Người ta đã gọi ông là ba rồi có nghĩa là xác định thành người một nhà, làm sao không vui cho được. Mặc kệ vẻ ngoài của anh có xấu xí thì anh vẫn giàu hơn ông.
Lưu Hoa đứng bên ngoài phòng ngủ của Lâm Kiều nhìn thợ đang chỉnh lại tóc và áo dài cho cô, thực sự bà ta phải công nhận Lâm Kiều đẹp. Cái đẹp của một vị tiểu thư đoan trang hiền thục, cái này Lâm Na con gái bà ta không có được.
“Xong chưa đi thôi.”
“Xong rồi thưa bà.” Nhân viên dắt tay Lâm Kiều ra khỏi cửa, Lưu Hoa đưa tay muốn cầm lấy lại bị Lâm Kiều gạt qua một bên.
Sắc mặt của bà ta không tốt lắm, mấy người nhân viên trang điểm nhìn nhau không nói câu nào. Bọn họ sớm đã nghe Lâm Kiều sống trong nhà này bị hai mẹ con Lưu Hoa đối xử tệ bạc, hằng gì cô không muốn bà ta chạm vào mình.
Lưu Hoa xấu hổ trừng mấy người nhân viên một cái rồi mới đi theo sau Lâm Kiều ra ngoài, đứa con gái của chồng nhà đúng làm người ta không ưa nổi mà.
Lâm Kiều cao một mét sáu tám nặng bốn mươi tám ký, thân hình mảnh mai gầy yếu nhưng khi lên đồ vô cùng đẹp. Trời ban cho cô khuôn mặt thanh tú dáng người thướt tha, lúc này trang điểm càng làm nổi bật hơn. Màu áo dài đỏ đính kim tuyến tóc cài hoa búi từng lọn gắn trang sức nhìn thế nào cũng vô cùng thích mắt.
Tô Yến từ sớm vẫn ngồi ở bàn của khách chờ đợi Vương Đông Quân đến, vừa khéo lúc này nhìn thấy Lâm Kiều từ xa tiến lại. Nhan sắc của con dâu này khiến Tô Yến mặt mũi tươi như hoa, xinh đẹp!
Vương Đông Quân từ bên ngoài được Minh Sơn đẩy vào trong nhà, từ xa đã chú ý người con gái mặc áo dài đỏ kia. Người đẹp như tên, anh không thể dời mắt khỏi cô cứ nhìn chằm chằm.
“Thiếu gia ngài nhìn Lâm tiểu thư như thế, người ta ngại” Minh Sơn cúi người nhắc nhở anh.
Vương Đông Quân thu tầm mắt ho một cái, anh vẫn không nhịn được nhìn về phía Lâm Kiều. Hôm nay cô xinh đẹp tuyệt vời, thật may vì cô là vợ của anh.
“Bây giờ mới đến con có biết là mọi người điều chờ con không?” Tô Yến mắng anh tham công tiếc việc, mấy cái dự án đó hôm nay không làm hôm khác làm. Cưới xin chứ có phải chuyện đùa mà đợi phút chót mới đến, may mà nhà họ Lâm cũng không để bụng.
Nhìn thấy Lâm Kiều được Lâm hải và Lưu Hoa đưa đến bên cạnh mình trái tim của Vương Đông Quân đột nhiên run lên kịch liệt, anh lấy tay ôm ngực hơi cúi người. Minh Sơn nhìn sắc mặt nhăn nhó của anh không biết làm sao hỏi.
“Thiếu gia, ngài có sao không?”
“Không sao.” Vương Đông Quân phất tay lạnh nhạt nói.
Lâm Kiều ở bên cạnh nhìn anh, cái người này nhìn thấy cô cùng không thèm chào một tiếng đã vậy còn bị làm sao thế này? Cô định chào anh nhưng mà nhìn anh không quan tâm đến cô thì làm xấu mặt mình hay sao? Nghĩ bụng thôi mặc kệ đi, cô không thèm nói chuyện với anh.
“Mọi người vào trong làm lễ nào.” Lâm Hải nói.
Buổi sáng ông ta đã tiếp đón Tô Yến cùng đội bưng sính lễ, những trap lễ vật đã đặt sẵn ở bàn trong gian cúng thờ tổ tiên. Lâm Hải dẫn đầu phía sau Lưu Hoa cùng Tô Yến lần lượt đi vào, Vương Đông Quân được Minh Sơn đẩy vào bên trong rồi đi ra ngoài bàn dành cho khách ngồi. Lúc này bên ngoài cũng chỉ có mấy người nhà và nhân viên của hai bên gia đình, lần này bọn họ thống nhất không mời khách. Đợi một thời gian nữa chuẩn bị lễ đính hôn sau.
Lâm Hải thắp nén hương cúi đầu thành tâm bái lạy khấn vái với ông bà tổ tiên xong mới quay lại nói chuyện với Tô Yến ở đối diện. Hai bên gia đình nói về lễ vật, từng món được Tô yến cẩn thận mở tráp quả ra cho Lâm Hải kiểm tra. Lưu Hoa ở bên cạnh hai tay siết lại thật chặt nhìn lễ vật nào là vòng vàng, nhẫn kim cương còn có vô số đô tiền được bọc lại trị giá hàng chục tỷ. Lưu Hoa cố gắng để bản thân bình tĩnh, Lâm Hải ở một bên kiểm tra lại mà mồ hôi của ông ta đổ như mưa năm tráp lễ này thật sự là cả một gia tài. Nhà họ Vương thật chơi lớn, lần này ông ta phát tài thật rồi. Có ểu khi ông ta kiểm tra xong Tô Yến lại nói:
“Những lễ vật này tôi và con trai điều chuẩn bị cho con dâu tương lai, như lần trước chúng ta đã thảo luận qua rồi. Nhờ anh Lâm nhận giữ giùm con bé tạm thời đợi sau này nó muốn lấy làm gì thì làm.” Tô Yến biết Lâm Hải và Lưu Hoa muốn nuốt trọn phần sính lễ này. Tuy nhiên bà không có ý muốn để bọn họ toại nguyện, mấy thứ này là dành cho con dâu của bà.
“Vâng, tất nhiên chúng tôi hiểu ý chị Tô mà.” Lưu Hoa cố gắng trấn tĩnh nói.
Theo như thường lệ tiền bỏ xiểng đám hỏi, là cha mẹ nhà gái sẽ nhận, phần trang sức mới là cái duyên con gái mà cha mẹ chồng cho con dâu. Tuy nhiên Tô Yến đã đáp lễ từ hôm trước cho bọn họ một mảnh đất 3 tỷ và số vàng kia rồi nên hiện giờ bà không có nhã ý cho thêm. Suy cho cùng Lâm Kiều là con dâu bà, nhưng là con gái bị Lâm Hải lợi dụng hất hủi, bà muốn bọn họ phải trả giá.
Lưu Hoa kia không có công sinh cũng không có công dưỡng, dựa vào đâu muốn đồ của Lâm Kiều.
Vương Đông Quân từ sớm đã nhìn chằm chằm cô, bọn họ đối diện nhau Lâm Kiều rất nhanh đã nhìn thấy biểu hiện của anh. Có điều cô không thèm nói gì, im lặng nghe trưởng bối nói chuyện.
Sau khi nhận đủ lễ vật hai bên gia đình cùng nhau thắp hương, Lâm Kiều cùng anh mỗi người một nén hương cúi đầu bái lạy.
Xong việc Lâm Kiều được Tô Yến đeo trang sức lên người. Bà đeo cho cô một sợi dây chuyền kim cương, một chiếc lách tay và một đôi bông tai.
Đến lượt Vương Đông Quân, anh lấy từ trong túi ra một hộp trang sức bằng nhung. Tất cả mọi người nhìn chằm chằm, Lâm Kiều có chút hồi hộp. Vương Đông Quân đã sớm đoán ra biểu cảm của bọn họ và cô nhưng anh không nói nhiều. Ngón tay thon dài mở hộp ra bên trong là một cặp nhẫn vàng, anh lấy chiếc nhỏ hơn đeo lên ngón áp út cho cô.
Bàn tay to lớn bao trùm lên ngón tay nhỏ gầy thanh mảnh của Lâm Kiều, thật kì lạ size tay của cô vậy mà anh lại đeo vừa. Lâm Kiều nghe tim “thịch” một tiếng.
Vương Đông Quân đưa hộp nhẫn cho cô, Lâm Kiều cầm lấy chiếc nhẫn to hơn đeo vào ngón áp út của anh. Bàn tay của anh to hơn tay cô gấp đôi ngón tay vừa to vừa dài, Lâm Kiều nhìn đốt xương tay mạnh mẽ có chút thất thần. Bọn họ đeo nhẫn rồi, đính hôn rồi.
Lâm Kiều nhìn tay anh đang được mình đeo nhẫn chằm chằm, Vương Đông Quân nhanh trí nhân lúc cô lơ đãng anh lật ngược bàn tay nắm tay cô lại.
“Từ nay em là người của tôi rồi.” nụ cười không mấy thân thiện khiến cho Lâm Kiều sởn da gà. Cô muốn rút tay lại nhưng anh nắm chặt không buông nên cô không còn cách nào mặc kệ, mọi người ra ngoài ống trà cô đi phía sau một tay đẩy xe cho anh, một tay bị anh nắm.
Hai ngón áp út đan vào nhau thật chặt.