Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Nghe xong câu này, cơ thể Tạ Tùy cứng đơ mấy giây.
Anh nắm tay cô vội vàng ra khỏi rạp chiếu phim.
Sau khi ra ngoài, gió lạnh thổi, Tịch Bạch tỉnh táo không ít, thấp thỏm nhìn Tạ Tùy.
Ngọn lửa trong thân thể thiếu niên như bị cô nhóm lên, anh thậm chí không kịp chờ về nhà, đi thẳng đến cửa hàng bên cạnh mua đồ nên mua, sau đó đưa cô tới một khách sạn Tứ Quý gần nhất.
Nhét thẻ phòng vào, đèn trong phòng bật sáng, hai người nhìn nhau. Tịch Bạch có thể thấy rõ gợn sóng đang trào dâng trong con ngươi đen của thiếu niên.
‘Tạch’ một tiếng, anh đưa tay tắt đèn phòng đi, xung quanh chìm vào bóng tối và tĩnh lặng.
Tịch Bạch cảm giác sau lưng mình bị bàn tay anh nhấc lên, ngay sau đó cô đón nhận nụ hôn của anh.
Anh đưa tay nắm lấy cằm cô, khẽ bóp, ép cô mở miệng ra, mở lớn nhất để nghênh đón anh.
Tịch Bạch vụng về đáp lại anh, rất khó chống đỡ nụ hôn ướt át này.
Giờ phút này người con trai đã không còn bị não bộ khống chế, cô thấp giọng nói gì anh cũng không nghe được, trực tiếp bế cô đặt lên giữa giường.
Trong bóng tối, cô nghe rõ ràng tiếng tháo thắt lưng.
“Tạ, Tạ Tùy.” Cô gấp rút kêu tên anh.
Anh gần như không rảnh đáp lời cô.
“Em hơi sợ.” Giọng cô nhẹ nhàng, mang theo run rẩy thấp thỏm.
Tạ Tùy rốt cuộc cũng ngừng lại, thần sắc cũng nhu hòa rất nhiều, đưa tay lên vuốt mặt cô, vỗ vỗ khiêu khích —-
“Sợ cái rắm.”
————–
Cả một đêm, Tịch Bạch gần như không thể nào ngủ. Cô vẫn luôn rơi vào trạng thái mông lung hỗn độn, sau khi đau đớn ban đầu tiêu tan, nghênh đón lại là vui sướng cực hạn.
Cô thét lên nhưng lại bị anh bịt miệng lại, cái cảm giác sung sướng không cách nào phát tiết kia khiến cô chết đi sống lại nhiều lần, khiến cô cảm nhận được cuộc sống đáng giá thế nào, có được người đàn ông như vậy may mắn dường nào.
Sau khi thiếu niên ngủ say, Tịch Bạch trái lại không ngủ được, cô chống cánh tay trơn bóng lên vai anh, nhờ ánh sáng mờ từ đèn đường ngoài cửa sổ hắt vào để quan sát khuôn mặt anh.
Khuôn mặt anh anh tuấn, đuôi lông mày khẽ hất, môi mỏng, mũi cao, ngũ quan xinh đẹp cơ hồ có thể đi diễn.
Chỉ là một đường sẹo khoảng 3 cm cắt ngang bên trái xương lông mày khiến anh trông rất dữ.
Nhưng sau khi Tịch Bạch đã thân thuộc mới có thể hiểu thiếu niên này ôn nhu đến thế nào, triền miên dây dưa thế nào.
Đầu ngón tay cô miết lên lông mày của Tạ Tùy, chậm rãi miết tới đuôi lông mày, ấn lên vết sẹo của anh.
Anh không tỉnh, ngủ rất sâu, hẳn là mệt rồi.
Tịch Bạch vén tóc, cúi người, khẽ hôn lên môi anh một cái, sau đó nằm sấp lên người anh, yên tâm nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau, lúc cô tỉnh dậy bên cạnh đã trống không, không thấy thiếu niên đâu.
Tịch Bạch mang dép lê vào đi ra ban công.
Giờ này trời còn chưa sáng hẳn, hướng đông có tia nắng ban mai nhè nhẹ xé tầng mây, ánh sáng mờ ảo nửa sáng nửa mờ nhuộm lấy bầu trời.
Tạ Tùy ở trần, cơ bắp phía sau uốn lượn, không quá thô nhưng lại hết sức mạnh mẽ.
Từ sau đêm qua, Tịch Bạch đã có thể biết được lợi ích của một thân cơ bắp khỏe khoắn này.
Anh chống tay lên ban công, ánh mắt nhìn về phía đông, không biết đang nghĩ gì.
Tạ Tùy chú ý tới động tĩnh bên cạnh, nghiêng người sang.
Cô mặc chiếc áo thun màu đen của anh, lộ ra thân hình nhỏ gầy tinh tế, áo dài che lấy bắp đùi của cô, bên trong không mặc nội y nên phía trước có cảm giác hơi lồi như có như không.
Nghĩ đến cô gái này đã hoàn toàn là người phụ nữ của anh rồi, trong lòng đột nhiên cảm thấy mềm mại, đứng ở phía sau cô, anh ôm trọn cô vào lòng, cùng nhau chờ mặt trời từ từ mọc lên.
“Anh đang nghĩ gì thế?” Tịch Bạch tò mò hỏi anh, “Sớm vậy đã tỉnh rồi.”
“Anh đang nghĩ, cuộc đời này thật ngắn.”
Tạ Tùy đặt cằm lên vai cô, nắm tay cô đặt ở phía trước.
Tịch Bạch không hiểu, nói: “Cuộc sống của anh vừa mới bắt đầu mà đã cảm thán mấy chuyện này rồi, cứ như một ông già vậy.”
“Thời gian ở cùng Tiểu Bạch 100 năm cũng quá ngắn.”
Anh như quân vương tham lam, hy vọng xa vời về kỳ tích trường sinh, cùng cô nắm tay qua hết đời này, anh sinh ra, đi đến cuối cùng của vũ trụ hồng hoang, cũng vẫn chưa đủ.
“Chúng ta không chỉ có 100 năm.” Giọng Tịch Bạch nghe như tiếng thầm thì: “Em biết anh đã rất lâu rồi, Tạ Tùy.”
Tạ Tùy đặt cằm trên vai cô, “Bao lâu?”
“Cực kỳ lâu, kiếp này, kiếp trước.”
….
Gió sớm thổi qua, mái tóc cô lất phất trêu mũi anh ngứa ngáy, anh kìm lòng không được ôm chặt cô, “Tối qua thấy anh làm tốt không?”
Nhắc đến chuyện tối qua, Tịch Bạch xoay người vùi mặt vào ngực anh, thấp giọng nói: “Anh đừng hỏi chuyện này.”
Thật là xấu hổ.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng e lệ của cô, Tạ Tùy nhếch miệng cười, “Em nghĩ gì có thể nói với anh, chúng ta cố gắng cùng nhau làm tốt hơn.”
“Ai da.”
Mang tai Tịch Bạch đều đỏ lên rồi, vỗ nhẹ lên anh: “Làm gì có ai lấy chuyện này ra nói chứ, thật không biết xấu hổ, lại còn cùng nhau làm tốt hơn, anh tưởng đang đang bàn chuyện hợp tác à.”
Tạ Tùy bật cười, dùng đầu đẩy đẩy cổ cô, ôn nhu nói: “Tiểu Bạch nhà chúng ta bây giờ vẫn là cô gái nhỏ.”
Cô ngượng ngùng nói: “Vậy em vẫn là cô gái nhỏ của Tạ Tùy.”
Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi cô, cam đoan với cô: “Tiểu Bạch, anh sẽ rất thương em.”
Tịch Bạch nắm chặt góc áo của anh: “Em biết.”
Tạ Tùy vẫn luôn rất thương cô, bất kể là kiếp trước giúp đỡ lúc cùng đường, hay là rất nhiều chuyện trùng phùng không thể né tránh trong kiếp này, nhưng điều duy nhất không thay đổi chính là Tạ Tùy.
Tạ Tùy vẫn như trước đây yêu cô, thương cô.
—————–
Tuổi tác và sức khỏe của đàn ông và phụ nữ là hai trạng thái hoàn toàn tương phản.
Con gái hơn hai mươi tuổi kỳ thật đang rất thuần khiết, cho đến trước ba mươi tuổi, đối với chuyện giới tính không có suy nghĩ gì.
Nhưng mà con trai lại ngược lại, hai mươi tuổi là lúc sức khỏe đạt phong độ, ham muốn tột đỉnh, gần như thời gian rảnh rỗi trong ngày đều nghĩ đến chuyện kia.
Trước đây ngoại trừ việc huấn luyện ra, lúc nhàn rỗi Tạ Tùy đều chơi bóng rổ với bạn bè, hoặc đi quán net chơi game.
Từ đêm đó về sau, Tạ Tùy dường như đã bỏ rơi anh em, cả ngày dính sau lưng bạn gái, cứ như con cún dính người, khăng khăng làm vật trang sức của cô.
Cơ thể Tịch Bạch cũng không giống những cô gái khác, sau cảm giác lần đó, sau khi Tạ Tùy thưởng thức qua, đều mẹ nó làm anh phát điên rồi.
Cuối tuần, Tịch Bạch có lớp tự chọn, Tạ Tùy liền cùng theo cô lên lớp.
Ngoài cửa sổ ve kêu ve ve, anh ngồi ở cuối phòng học, quạt máy thổi cọt kẹt, ở bên cạnh nhìn cô làm bài, thỉnh thoảng sẽ lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán cô.
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng nhạt, nhìn qua đẹp trai như con nhà người ta.
Không ít nữ sinh vào phòng học không kìm được ánh mắt hâm mộ đối với Tịch Bạch.
Chuông vào học vang lên, giáo sư bước vào phòng học chuẩn bị giảng bài. Tạ Tùy liền lấy sách của mình ra, chăm chú đọc.
Tịch Bạch nghiêng đầu, thấy anh đang đọc tài liệu ôn thi đại học.
Cô có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì cho đến lúc tan học. Tạ Tùy đeo túi xách của cô trên vai, hai người đi ra khỏi phòng học.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá cây ngô đồng tạo nên những hình ảnh loang lỗ trên mặt đường.
Tịch Bạch hững hờ hỏi: “Vẫn còn muốn ôn thi sao?”
Tạ Tùy đặt tay lên vai cô, ngắm nhìn lá cây ngô đồng, nghiêm túc nói: “Vẫn còn một năm, anh muốn thử xem sao.”
Trong lòng vẫn không cam tâm, có chấp niệm rằng anh đã từng hứa với cô sẽ học cùng trường đại học với cô.
Tạ Tùy chưa từng tùy tiện hứa gì, nên lời hứa ra nhất định sẽ làm.
Tịch Bạch ngẩng đầu nhìn anh: “Thực ra như bây giờ cũng rất tốt.”
Anh bước vào thời kỳ đỉnh cao phong độ thi đấu, lấy được giải quán quân tranh tài trong nước, nhờ danh tiếng của anh kéo theo cửa hàng 4S mấy người Đái Tinh Dã đầu tư cũng làm ăn thịnh vượng, mở được mấy chi nhánh, có xu hướng tiếp tục mở rộng.
Tịch Bạch đã thỏa mãn rồi, cô không yêu cầu xa vời, chỉ mong anh có thể bình yên.
“Tạ Tùy, nếu như anh không thích thì không cần miễn cưỡng.”
Tạ Tùy lắc đầu, đương nhiên anh biết, cho dù có kiếm được bao nhiêu tiền, có tranh được vinh quang gì, nhưng chỉ cần nhắc đến bạn trai của Tịch Bạch, phản ứng đầu tiên chính là…
À, anh không học đại học.
Lúc anh nghèo nhất, cô ở cùng phòng thuê chật hẹp với anh. Trong lúc cuộc đời anh xuống đáy, cô vẫn như cũ không rời không bỏ, thậm chí còn chuẩn bị tâm lý không có con.
Tạ Tùy cảm thấy, ít nhất bản thân mình cũng nên làm tốt chuyện này vì cô, trở thành vinh quang mà không phải tì vết của cô.
Buổi chiều, hai người ghé qua tiệm ăn bánh trôi đá bào.
Tạ Tùy không thích ăn đồ ngọt nên Tịch Bạch chỉ chọn một phần, cúi đầu ăn từng miếng nhỏ.
Anh ngồi ở đối diện, dịu dàng nhìn cô ăn.
Nước đường đỏ có vụn đá bào, lúc cô ăn chè trôi lạnh vào, không kiềm được sẽ rùng mình một cái, sức nóng toàn thân đều tản ra.
Mùa hè được ăn đồ ngọt ướp lạnh thật sự là quá hạnh phúc.
Mặt mày cô cong cong chứa ý cười.
Tạ Tùy để cô gọi phần lớn nhất, Tịch Bạch không ăn được nhiều vậy, trong chén vẫn còn lại chè trôi nước nhân đường, thế là Tạ Tùy nhận lấy chén, cầm thìa bắt đầu ăn.
Tịch Bạch chính là như vậy, mắt to hơn bụng, ăn cái gì cũng chọn phần lớn, nhưng bụng lại rất nhỏ, như con thỏ vậy, ăn mấy miếng đã no rồi.
Tạ Tùy luôn phải ăn phần còn lại, cô ăn không nổi thì anh lấy ăn, mỗi lần chọn đồ ăn chỉ cần một phần là đủ.
Tịch Bạch ngậm ống hút uống nước chanh, nhìn thiếu niên đối diện uống từng ngụm nước đường đỏ, cười nói: “Anh vậy mà không sợ dơ hen.”
Tạ Tùy cảm thấy kinh ngạc với vấn đề này, ngẩng đầu nhìn cô: “Sao lại dơ?”
“Vì em ăn qua rồi.”
Tạ Tùy nghi hoặc múc một miếng chè trôi nước, cắn một miếng. Nhân đường đỏ trong chè chảy ra như cát tràn.
“Hai người yêu nhau còn sợ dơ sao?”
Anh ngẩng đầu hỏi cô, tiện thể đưa thìa tới miệng cô.
Tịch Bạch kinh ngạc nhìn nhân đậu trong thìa, tuy cô chưa từng thử qua nhưng giống như thật sự không chê.
Lúc còn nhỏ, vốn dĩ nên trong mối quan hệ mẹ con thân mật không khoảng cách nhất nhưng cô lại chưa từng cảm nhận được sự thân mật dính mắc này.
Tịch Phi Phi được nuông chiều từ bé thân thiết với cha mẹ hơn, cho nên rất dễ thoải mái nũng nịu với cha mẹ, nhưng Tịch Bạch tuyệt đối không làm được, cô vẫn duy trì khoảng cách với bọn họ.
Bởi vậy bất kể là hành vi hay nội tâm, cô đều giữ lại cho mình một sự sạch sẽ riêng.
Cấp ba, lúc cô nhìn thấy nhóm bạn thân uống trà sữa của nhau sẽ có cảm giác là lạ.
Cho đến lúc cô phát hiện Tạ Tùy có thể ăn kem của cô không chút do dự, mới phát hiện thì ra có người sẽ không ghét bỏ cô chút nào.
Tịch Bạch cúi đầu, nắm lấy tay anh, cắn viên chè trôi nước lạnh kia.
“Thúi không?” Anh mấp máy môi, cố ý hỏi cô.
“Không có.” Tịch Bạch đỏ mặt, ngại ngùng, “Từ trước tới giờ em không có vậy.”
“Anh biết, Tiểu Bạch của chúng ta thích sạch sẽ.”
“Ừ.”
Tạ Tùy mò trong túi ra một hộp kẹo Skittles, lấy một viên vị chanh đưa cho cô, “Ăn kẹo đi.”
Tịch Bạch cầm lấy đầu ngón tay có viên kẹo Skittles kia, vị chua tan ra trên đầu lưỡi.
Mà đúng lúc này, Tạ Tùy bỗng nhiên rướn người tới, hôn lên môi cô.
Tịch Bạch vội vàng chưa kịp chuẩn bị, chỉ cảm thấy đầu lưỡi nóng mềm của thiếu niên đang thăm dò vào, linh hoạt cuốn đi viên kẹo Skittles chua chua trong miệng cô.
“Ái.”
Tịch Bạch còn chưa kịp phản ứng, anh đã rời đi.
Đầu cô trống rỗng mấy giây, liếm vị chua đầu lưỡi, bĩu môi nói: “Anh làm gì vậy.”
Tạ Tùy ngậm lấy viên kẹo Skittles trên đầu lưỡi, “Anh đang dạy em, yêu nhau thì yêu thế nào.”
“Em biết yêu nha.”
“Em biết gì, con nít còn hôi sữa.”
“Còn lâu ấy!”
“Vậy chứng minh cho anh xem đi.”
Thế là Tịch Bạch chủ động tiến tới, ngậm lấy môi anh, mút mút.
Anh nhắm mắt ừm ừm, “Vậy thôi à?”
Tịch Bạch còn lâu mới để anh xem thường, cô chủ động đẩy lưỡi cạy mở răng anh, có điều cô cũng rất cẩn thận dè dặt, sợ đụng này nọ.
Tạ Tùy cố ý không đáp lại cô, mặc cho cô biểu diễn phát huy.
Khuôn mặt Tịch Bạch muốn đỏ lựng, cô thử đụng vào đầu lưỡi mềm của anh, đẩy đưa đầu lưỡi anh.
“Ô.”
Anh vẫn không đáp lại, thật là ngại mà.
Lúc cô đang muốn rút lui, rốt cuộc thiếu niên cũng có phản ứng, mở miệng dây dưa đưa đẩy với cô.
Tịch Bạch vội vã rời đi, Tạ Tùy cảm thấy chưa thỏa mãn, còn muốn hôn cô, cô lấy tay ra ngăn lại, đỏ mặt nói: “Đừng, đừng ở chỗ này.”
Cô vẫn không thể giữa chốn công cộng, không coi ai ra gì mà hôn anh. Cho dù chỗ này là quán nhỏ, không có ai chú ý tới bọn họ.
Tạ Tùy dịu dàng liếc nhìn cô: “Vậy là giỏi nhiều rồi.”
Tịch Bạch xấu hổ đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Anh học hư rồi.”
“Anh còn có thể hư hơn, tối nay muốn thử không?”
Cô liền biết, sau đêm đó gần như mỗi ngày trong đầu tên này không có chuyện khác, so với mấy lần sau mà nói, đêm đó anh lo cô sẽ bị đau nên vẫn luôn nhẫn nhịn, có thể nói rất dịu dàng.
Nhưng mấy lần sau thì anh cực kỳ ngang tàng rồi.
Tịch Bạch thật sự sợ anh, liên tục nói: “Không, không muốn.”
Tạ Tùy mỉm cười xoa xoa đầu cô, mắt đầy cưng chiều: “Đồ ngốc.”
Anh nắm tay cô vội vàng ra khỏi rạp chiếu phim.
Sau khi ra ngoài, gió lạnh thổi, Tịch Bạch tỉnh táo không ít, thấp thỏm nhìn Tạ Tùy.
Ngọn lửa trong thân thể thiếu niên như bị cô nhóm lên, anh thậm chí không kịp chờ về nhà, đi thẳng đến cửa hàng bên cạnh mua đồ nên mua, sau đó đưa cô tới một khách sạn Tứ Quý gần nhất.
Nhét thẻ phòng vào, đèn trong phòng bật sáng, hai người nhìn nhau. Tịch Bạch có thể thấy rõ gợn sóng đang trào dâng trong con ngươi đen của thiếu niên.
‘Tạch’ một tiếng, anh đưa tay tắt đèn phòng đi, xung quanh chìm vào bóng tối và tĩnh lặng.
Tịch Bạch cảm giác sau lưng mình bị bàn tay anh nhấc lên, ngay sau đó cô đón nhận nụ hôn của anh.
Anh đưa tay nắm lấy cằm cô, khẽ bóp, ép cô mở miệng ra, mở lớn nhất để nghênh đón anh.
Tịch Bạch vụng về đáp lại anh, rất khó chống đỡ nụ hôn ướt át này.
Giờ phút này người con trai đã không còn bị não bộ khống chế, cô thấp giọng nói gì anh cũng không nghe được, trực tiếp bế cô đặt lên giữa giường.
Trong bóng tối, cô nghe rõ ràng tiếng tháo thắt lưng.
“Tạ, Tạ Tùy.” Cô gấp rút kêu tên anh.
Anh gần như không rảnh đáp lời cô.
“Em hơi sợ.” Giọng cô nhẹ nhàng, mang theo run rẩy thấp thỏm.
Tạ Tùy rốt cuộc cũng ngừng lại, thần sắc cũng nhu hòa rất nhiều, đưa tay lên vuốt mặt cô, vỗ vỗ khiêu khích —-
“Sợ cái rắm.”
————–
Cả một đêm, Tịch Bạch gần như không thể nào ngủ. Cô vẫn luôn rơi vào trạng thái mông lung hỗn độn, sau khi đau đớn ban đầu tiêu tan, nghênh đón lại là vui sướng cực hạn.
Cô thét lên nhưng lại bị anh bịt miệng lại, cái cảm giác sung sướng không cách nào phát tiết kia khiến cô chết đi sống lại nhiều lần, khiến cô cảm nhận được cuộc sống đáng giá thế nào, có được người đàn ông như vậy may mắn dường nào.
Sau khi thiếu niên ngủ say, Tịch Bạch trái lại không ngủ được, cô chống cánh tay trơn bóng lên vai anh, nhờ ánh sáng mờ từ đèn đường ngoài cửa sổ hắt vào để quan sát khuôn mặt anh.
Khuôn mặt anh anh tuấn, đuôi lông mày khẽ hất, môi mỏng, mũi cao, ngũ quan xinh đẹp cơ hồ có thể đi diễn.
Chỉ là một đường sẹo khoảng 3 cm cắt ngang bên trái xương lông mày khiến anh trông rất dữ.
Nhưng sau khi Tịch Bạch đã thân thuộc mới có thể hiểu thiếu niên này ôn nhu đến thế nào, triền miên dây dưa thế nào.
Đầu ngón tay cô miết lên lông mày của Tạ Tùy, chậm rãi miết tới đuôi lông mày, ấn lên vết sẹo của anh.
Anh không tỉnh, ngủ rất sâu, hẳn là mệt rồi.
Tịch Bạch vén tóc, cúi người, khẽ hôn lên môi anh một cái, sau đó nằm sấp lên người anh, yên tâm nhắm mắt lại.
Sáng hôm sau, lúc cô tỉnh dậy bên cạnh đã trống không, không thấy thiếu niên đâu.
Tịch Bạch mang dép lê vào đi ra ban công.
Giờ này trời còn chưa sáng hẳn, hướng đông có tia nắng ban mai nhè nhẹ xé tầng mây, ánh sáng mờ ảo nửa sáng nửa mờ nhuộm lấy bầu trời.
Tạ Tùy ở trần, cơ bắp phía sau uốn lượn, không quá thô nhưng lại hết sức mạnh mẽ.
Từ sau đêm qua, Tịch Bạch đã có thể biết được lợi ích của một thân cơ bắp khỏe khoắn này.
Anh chống tay lên ban công, ánh mắt nhìn về phía đông, không biết đang nghĩ gì.
Tạ Tùy chú ý tới động tĩnh bên cạnh, nghiêng người sang.
Cô mặc chiếc áo thun màu đen của anh, lộ ra thân hình nhỏ gầy tinh tế, áo dài che lấy bắp đùi của cô, bên trong không mặc nội y nên phía trước có cảm giác hơi lồi như có như không.
Nghĩ đến cô gái này đã hoàn toàn là người phụ nữ của anh rồi, trong lòng đột nhiên cảm thấy mềm mại, đứng ở phía sau cô, anh ôm trọn cô vào lòng, cùng nhau chờ mặt trời từ từ mọc lên.
“Anh đang nghĩ gì thế?” Tịch Bạch tò mò hỏi anh, “Sớm vậy đã tỉnh rồi.”
“Anh đang nghĩ, cuộc đời này thật ngắn.”
Tạ Tùy đặt cằm lên vai cô, nắm tay cô đặt ở phía trước.
Tịch Bạch không hiểu, nói: “Cuộc sống của anh vừa mới bắt đầu mà đã cảm thán mấy chuyện này rồi, cứ như một ông già vậy.”
“Thời gian ở cùng Tiểu Bạch 100 năm cũng quá ngắn.”
Anh như quân vương tham lam, hy vọng xa vời về kỳ tích trường sinh, cùng cô nắm tay qua hết đời này, anh sinh ra, đi đến cuối cùng của vũ trụ hồng hoang, cũng vẫn chưa đủ.
“Chúng ta không chỉ có 100 năm.” Giọng Tịch Bạch nghe như tiếng thầm thì: “Em biết anh đã rất lâu rồi, Tạ Tùy.”
Tạ Tùy đặt cằm trên vai cô, “Bao lâu?”
“Cực kỳ lâu, kiếp này, kiếp trước.”
….
Gió sớm thổi qua, mái tóc cô lất phất trêu mũi anh ngứa ngáy, anh kìm lòng không được ôm chặt cô, “Tối qua thấy anh làm tốt không?”
Nhắc đến chuyện tối qua, Tịch Bạch xoay người vùi mặt vào ngực anh, thấp giọng nói: “Anh đừng hỏi chuyện này.”
Thật là xấu hổ.
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng e lệ của cô, Tạ Tùy nhếch miệng cười, “Em nghĩ gì có thể nói với anh, chúng ta cố gắng cùng nhau làm tốt hơn.”
“Ai da.”
Mang tai Tịch Bạch đều đỏ lên rồi, vỗ nhẹ lên anh: “Làm gì có ai lấy chuyện này ra nói chứ, thật không biết xấu hổ, lại còn cùng nhau làm tốt hơn, anh tưởng đang đang bàn chuyện hợp tác à.”
Tạ Tùy bật cười, dùng đầu đẩy đẩy cổ cô, ôn nhu nói: “Tiểu Bạch nhà chúng ta bây giờ vẫn là cô gái nhỏ.”
Cô ngượng ngùng nói: “Vậy em vẫn là cô gái nhỏ của Tạ Tùy.”
Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi cô, cam đoan với cô: “Tiểu Bạch, anh sẽ rất thương em.”
Tịch Bạch nắm chặt góc áo của anh: “Em biết.”
Tạ Tùy vẫn luôn rất thương cô, bất kể là kiếp trước giúp đỡ lúc cùng đường, hay là rất nhiều chuyện trùng phùng không thể né tránh trong kiếp này, nhưng điều duy nhất không thay đổi chính là Tạ Tùy.
Tạ Tùy vẫn như trước đây yêu cô, thương cô.
—————–
Tuổi tác và sức khỏe của đàn ông và phụ nữ là hai trạng thái hoàn toàn tương phản.
Con gái hơn hai mươi tuổi kỳ thật đang rất thuần khiết, cho đến trước ba mươi tuổi, đối với chuyện giới tính không có suy nghĩ gì.
Nhưng mà con trai lại ngược lại, hai mươi tuổi là lúc sức khỏe đạt phong độ, ham muốn tột đỉnh, gần như thời gian rảnh rỗi trong ngày đều nghĩ đến chuyện kia.
Trước đây ngoại trừ việc huấn luyện ra, lúc nhàn rỗi Tạ Tùy đều chơi bóng rổ với bạn bè, hoặc đi quán net chơi game.
Từ đêm đó về sau, Tạ Tùy dường như đã bỏ rơi anh em, cả ngày dính sau lưng bạn gái, cứ như con cún dính người, khăng khăng làm vật trang sức của cô.
Cơ thể Tịch Bạch cũng không giống những cô gái khác, sau cảm giác lần đó, sau khi Tạ Tùy thưởng thức qua, đều mẹ nó làm anh phát điên rồi.
Cuối tuần, Tịch Bạch có lớp tự chọn, Tạ Tùy liền cùng theo cô lên lớp.
Ngoài cửa sổ ve kêu ve ve, anh ngồi ở cuối phòng học, quạt máy thổi cọt kẹt, ở bên cạnh nhìn cô làm bài, thỉnh thoảng sẽ lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán cô.
Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng nhạt, nhìn qua đẹp trai như con nhà người ta.
Không ít nữ sinh vào phòng học không kìm được ánh mắt hâm mộ đối với Tịch Bạch.
Chuông vào học vang lên, giáo sư bước vào phòng học chuẩn bị giảng bài. Tạ Tùy liền lấy sách của mình ra, chăm chú đọc.
Tịch Bạch nghiêng đầu, thấy anh đang đọc tài liệu ôn thi đại học.
Cô có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không nói gì cho đến lúc tan học. Tạ Tùy đeo túi xách của cô trên vai, hai người đi ra khỏi phòng học.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá cây ngô đồng tạo nên những hình ảnh loang lỗ trên mặt đường.
Tịch Bạch hững hờ hỏi: “Vẫn còn muốn ôn thi sao?”
Tạ Tùy đặt tay lên vai cô, ngắm nhìn lá cây ngô đồng, nghiêm túc nói: “Vẫn còn một năm, anh muốn thử xem sao.”
Trong lòng vẫn không cam tâm, có chấp niệm rằng anh đã từng hứa với cô sẽ học cùng trường đại học với cô.
Tạ Tùy chưa từng tùy tiện hứa gì, nên lời hứa ra nhất định sẽ làm.
Tịch Bạch ngẩng đầu nhìn anh: “Thực ra như bây giờ cũng rất tốt.”
Anh bước vào thời kỳ đỉnh cao phong độ thi đấu, lấy được giải quán quân tranh tài trong nước, nhờ danh tiếng của anh kéo theo cửa hàng 4S mấy người Đái Tinh Dã đầu tư cũng làm ăn thịnh vượng, mở được mấy chi nhánh, có xu hướng tiếp tục mở rộng.
Tịch Bạch đã thỏa mãn rồi, cô không yêu cầu xa vời, chỉ mong anh có thể bình yên.
“Tạ Tùy, nếu như anh không thích thì không cần miễn cưỡng.”
Tạ Tùy lắc đầu, đương nhiên anh biết, cho dù có kiếm được bao nhiêu tiền, có tranh được vinh quang gì, nhưng chỉ cần nhắc đến bạn trai của Tịch Bạch, phản ứng đầu tiên chính là…
À, anh không học đại học.
Lúc anh nghèo nhất, cô ở cùng phòng thuê chật hẹp với anh. Trong lúc cuộc đời anh xuống đáy, cô vẫn như cũ không rời không bỏ, thậm chí còn chuẩn bị tâm lý không có con.
Tạ Tùy cảm thấy, ít nhất bản thân mình cũng nên làm tốt chuyện này vì cô, trở thành vinh quang mà không phải tì vết của cô.
Buổi chiều, hai người ghé qua tiệm ăn bánh trôi đá bào.
Tạ Tùy không thích ăn đồ ngọt nên Tịch Bạch chỉ chọn một phần, cúi đầu ăn từng miếng nhỏ.
Anh ngồi ở đối diện, dịu dàng nhìn cô ăn.
Nước đường đỏ có vụn đá bào, lúc cô ăn chè trôi lạnh vào, không kiềm được sẽ rùng mình một cái, sức nóng toàn thân đều tản ra.
Mùa hè được ăn đồ ngọt ướp lạnh thật sự là quá hạnh phúc.
Mặt mày cô cong cong chứa ý cười.
Tạ Tùy để cô gọi phần lớn nhất, Tịch Bạch không ăn được nhiều vậy, trong chén vẫn còn lại chè trôi nước nhân đường, thế là Tạ Tùy nhận lấy chén, cầm thìa bắt đầu ăn.
Tịch Bạch chính là như vậy, mắt to hơn bụng, ăn cái gì cũng chọn phần lớn, nhưng bụng lại rất nhỏ, như con thỏ vậy, ăn mấy miếng đã no rồi.
Tạ Tùy luôn phải ăn phần còn lại, cô ăn không nổi thì anh lấy ăn, mỗi lần chọn đồ ăn chỉ cần một phần là đủ.
Tịch Bạch ngậm ống hút uống nước chanh, nhìn thiếu niên đối diện uống từng ngụm nước đường đỏ, cười nói: “Anh vậy mà không sợ dơ hen.”
Tạ Tùy cảm thấy kinh ngạc với vấn đề này, ngẩng đầu nhìn cô: “Sao lại dơ?”
“Vì em ăn qua rồi.”
Tạ Tùy nghi hoặc múc một miếng chè trôi nước, cắn một miếng. Nhân đường đỏ trong chè chảy ra như cát tràn.
“Hai người yêu nhau còn sợ dơ sao?”
Anh ngẩng đầu hỏi cô, tiện thể đưa thìa tới miệng cô.
Tịch Bạch kinh ngạc nhìn nhân đậu trong thìa, tuy cô chưa từng thử qua nhưng giống như thật sự không chê.
Lúc còn nhỏ, vốn dĩ nên trong mối quan hệ mẹ con thân mật không khoảng cách nhất nhưng cô lại chưa từng cảm nhận được sự thân mật dính mắc này.
Tịch Phi Phi được nuông chiều từ bé thân thiết với cha mẹ hơn, cho nên rất dễ thoải mái nũng nịu với cha mẹ, nhưng Tịch Bạch tuyệt đối không làm được, cô vẫn duy trì khoảng cách với bọn họ.
Bởi vậy bất kể là hành vi hay nội tâm, cô đều giữ lại cho mình một sự sạch sẽ riêng.
Cấp ba, lúc cô nhìn thấy nhóm bạn thân uống trà sữa của nhau sẽ có cảm giác là lạ.
Cho đến lúc cô phát hiện Tạ Tùy có thể ăn kem của cô không chút do dự, mới phát hiện thì ra có người sẽ không ghét bỏ cô chút nào.
Tịch Bạch cúi đầu, nắm lấy tay anh, cắn viên chè trôi nước lạnh kia.
“Thúi không?” Anh mấp máy môi, cố ý hỏi cô.
“Không có.” Tịch Bạch đỏ mặt, ngại ngùng, “Từ trước tới giờ em không có vậy.”
“Anh biết, Tiểu Bạch của chúng ta thích sạch sẽ.”
“Ừ.”
Tạ Tùy mò trong túi ra một hộp kẹo Skittles, lấy một viên vị chanh đưa cho cô, “Ăn kẹo đi.”
Tịch Bạch cầm lấy đầu ngón tay có viên kẹo Skittles kia, vị chua tan ra trên đầu lưỡi.
Mà đúng lúc này, Tạ Tùy bỗng nhiên rướn người tới, hôn lên môi cô.
Tịch Bạch vội vàng chưa kịp chuẩn bị, chỉ cảm thấy đầu lưỡi nóng mềm của thiếu niên đang thăm dò vào, linh hoạt cuốn đi viên kẹo Skittles chua chua trong miệng cô.
“Ái.”
Tịch Bạch còn chưa kịp phản ứng, anh đã rời đi.
Đầu cô trống rỗng mấy giây, liếm vị chua đầu lưỡi, bĩu môi nói: “Anh làm gì vậy.”
Tạ Tùy ngậm lấy viên kẹo Skittles trên đầu lưỡi, “Anh đang dạy em, yêu nhau thì yêu thế nào.”
“Em biết yêu nha.”
“Em biết gì, con nít còn hôi sữa.”
“Còn lâu ấy!”
“Vậy chứng minh cho anh xem đi.”
Thế là Tịch Bạch chủ động tiến tới, ngậm lấy môi anh, mút mút.
Anh nhắm mắt ừm ừm, “Vậy thôi à?”
Tịch Bạch còn lâu mới để anh xem thường, cô chủ động đẩy lưỡi cạy mở răng anh, có điều cô cũng rất cẩn thận dè dặt, sợ đụng này nọ.
Tạ Tùy cố ý không đáp lại cô, mặc cho cô biểu diễn phát huy.
Khuôn mặt Tịch Bạch muốn đỏ lựng, cô thử đụng vào đầu lưỡi mềm của anh, đẩy đưa đầu lưỡi anh.
“Ô.”
Anh vẫn không đáp lại, thật là ngại mà.
Lúc cô đang muốn rút lui, rốt cuộc thiếu niên cũng có phản ứng, mở miệng dây dưa đưa đẩy với cô.
Tịch Bạch vội vã rời đi, Tạ Tùy cảm thấy chưa thỏa mãn, còn muốn hôn cô, cô lấy tay ra ngăn lại, đỏ mặt nói: “Đừng, đừng ở chỗ này.”
Cô vẫn không thể giữa chốn công cộng, không coi ai ra gì mà hôn anh. Cho dù chỗ này là quán nhỏ, không có ai chú ý tới bọn họ.
Tạ Tùy dịu dàng liếc nhìn cô: “Vậy là giỏi nhiều rồi.”
Tịch Bạch xấu hổ đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Anh học hư rồi.”
“Anh còn có thể hư hơn, tối nay muốn thử không?”
Cô liền biết, sau đêm đó gần như mỗi ngày trong đầu tên này không có chuyện khác, so với mấy lần sau mà nói, đêm đó anh lo cô sẽ bị đau nên vẫn luôn nhẫn nhịn, có thể nói rất dịu dàng.
Nhưng mấy lần sau thì anh cực kỳ ngang tàng rồi.
Tịch Bạch thật sự sợ anh, liên tục nói: “Không, không muốn.”
Tạ Tùy mỉm cười xoa xoa đầu cô, mắt đầy cưng chiều: “Đồ ngốc.”