-
Chương 76: Ngoại Truyện (6)
Edit: Myniee
Beta: Manh
Sau khi Tô Dương lên cấp hai, trường học cách nhà rất xa, đường đi học tốn rất nhiều thời gian, nhất là vào những ngày mưa thì cực kỳ bất tiện, ba mẹ Tô bèn thuê một căn phòng nhỏ gần trường để tiện việc đi học. Sau khi thuê nhà xong, người vui nhất là Lục Duật Thành và Cố Hằng, đường về nhà của hai người ngang qua khu nhà của Tô Dương, như vậy là có thể cùng cô đạp xe về nhà.
Lên cấp hai phải chia lại lớp. Cố Hằng và Tô Dương trùng hợp được phân vào cùng một lớp là ban ba, còn Lục Duật Thành ở ban một. Buổi tối lúc về nhà, cậu bèn tìm bố Lục nói muốn học chung lớp với hai bạn.
Bố Lục đồng ý, đoạn hỏi: “Lại ngồi chung như thời tiểu học à?”
Lục Duật Thành gật đầu, trong lòng bồi thêm một câu, tốt nhất là có thể chung bàn với Tô Dương, nhưng cậu không dám nói thành tiếng, có thể học chung một lớp thôi là đã thỏa mãn rồi.
Ăn cơm xong, Lục Duật Thành về phòng riêng. Lúc này, mẹ Lục mới bất mãn nói với bố Lục: “Anh chiều con quá đấy, nó muốn lên trời thì lên trời, muốn xuống đất thì xuống đất.”
Bố Lục nói: “Ba đứa nó chơi với nhau từ nhỏ, ngay cả cuối tuần hay ngày lễ cũng không rời, thiếu đi ai cũng như mất người thân bên mình, muốn học chung thì học chung thôi, có phải là làm chuyện gì xấu đâu!”
Ông bỏ kính xuống, xoa mi tâm: “Tôi không có yêu cầu gì với con cái, không cần phải nên rồng nên phượng, nên người là được. Làm người tử tế, có thêm vài người bạn coi nhau như người thân, đời nó sẽ không quá bết bát.”
Mẹ Lục cũng không nói gì thêm nữa.
Ngày hôm sau.
Lục Duật Thành từ lớp một chuyển đến lớp ba,cậu ngồi chung với Cố Hằng còn Tô Dương ngồi chung với một bạn nữ cao ráo khác ở phía trước bọn họ. Cố Hằng ngồi phía sau Tô Dương còn Lục Duật Thành ngồi phía sau bạn nữ ấy.
Lúc chuyển tiết, thừa dịp Cố Hằng đi vệ sinh, Lục Duật Thành đã đổi vị trí sách vở và cặp của hai người cậu, để bản thân ngồi đằng sau Tô Dương.
Lúc Cố Hằng quay về, Lục Duật Thành bị đạp cho mấy cước nhưng tâm trạng cậu rất tốt, luôn miệng huýt sáo, mặc kệ ánh mắt lạnh lẽo phóng tới từ Cố Hằng.
Buổi trưa lúc sắp hết tiết, Lục Duật Thành dùng tay viết lên lưng Tô Dương mấy chữ, hỏi cô: “Buổi trưa muốn ăn món gì?”
Tô Dương cảm giác được Lục Duật Thành viết chữ gì, bắt đầu vẽ vẽ trên giấy nháp, không đến mấy phút, cô đưa cho Lục Duật Thành một tờ giấy từ dưới gầm bàn. Trên giấy vẽ bông súp lơ xanh và cá.
Chuông hết giờ reo lên, cô giáo còn chưa nói tan học thì Lục Duật Thành đã lẻn chạy ra ngoài từ cửa sau… Nhiều năm như vậy, chỉ cần ăn cơm ở nhà ăn của trường đều là Lục Duật Thành và Cố Hằng vừa tan học đã chạy xuống mua cơm.
Tô Dương chậm rãi thong thả đến nhà ăn thì bọn họ đã mua cơm xong, canh cũng đã được múc đầy, chỉ còn đợi cô đến ăn.
Tô Dương rửa tay xong, ngồi xuống.
Cố Hằng hỏi cô: “Còn muốn ăn cơm với canh cá không?”
Tô Dương gật đầu, lại hỏi: “Canh cá có mặn không?”
Cố Hằng cầm thìa múc thêm canh cá vào bát của cô: “Không mặn, lúc nãy Lục Duật Thành đã thử qua rồi.”
Lúc này có bạn học cùng lớp đi ngang qua phía ba người, bọn họ lên tiếng chào hỏi thì bạn học hiếu kỳ: “Các bạn đã sớm quen biết rồi à?” Bọn họ buổi sáng thì cùng đến, buổi chiều thì cùng đi.
Lục Duật Thành: “Đúng vậy, bọn mình lớn lên cùng nhau.” Cậu chỉ Tô Dương: “Đây là con của dì mình, bố mẹ mình đã nhờ giáo viên chuyển mình qua lớp ba để cô ấy trông coi việc học hành của mình.”
Bạn học như bừng tỉnh đại ngộ. Sau đó, cả lớp đều biết ba người bọn họ là họ hàng thân thích, đối với sự thân thiết như vậy của họ cũng không ai để ý nữa.
Tết Nguyên Đán, trường học có hội diễn văn nghệ, Tô Dương được chọn đi múa một bài hát “Cảnh sông trong mơ”. Mỗi ngày sau khi tan học, Tô Dương đều phải đến phòng luyện nhảy tập line dance[1]. Còn Lục Duật Thành và Cố Hằng thì ở dưới lầu đợi cô, có lần bọn họ đi lên lầu muốn xem dáng vẻ khi nhảy múa của cô sẽ ra sao, kết quả vừa ghé mặt vào cửa sổ đã bị cô giáo vũ đạo đuổi xuống, nhưng bọn họ vẫn thấy được Tô Dương đứng ở vị trí trung tâm, còn nhướng mày dương dương tự đắc với bọn họ.
[1] Line dancing là một trường phái khiêu vũ thể thao, bắt nguồn từ những bước nhảy dân gian. Người nhảy không bắt cặp nam nữ, họ xếp thành hàng dài, một hàng, hai hàng hay cả chục hàng tuỳ số người tham gia và cùng hướng mặt về một hướng và cùng nhảy giống nhau từ bước chân cho đến động tác tay.
Một tiếng rưỡi sau, Tô Dương mới luyện tập xong, lưng đeo cặp sách nhảy từ trên bậc thang xuống.
Lục Duật Thành gọi cô: “Đừng lề mề nữa được không!”
Tô Dương vẫn nhảy trên bậc thang: “Đến đây đến đây.”
Lục Duật Thành lấy ra một cốc trà sữa nóng từ trong áo như làm ảo thuật, chọc ống hút rồi đưa cho cô: “Nếu còn không qua thì mình uống đấy.”
Tô Dương nhìn thấy trà sữa, cười chạy đến, Cố Hằng ngồi trên xe đẹp chống chân xuống đất, duỗi tay ra: “Đưa cặp sách cho mình.”
Tô Dương đưa cặp sách cho Cố Hằng, lại nhận cốc trà sữa từ Lục Duật Thành, cô hút vài hơi, trà sữa ấm ấm ngọt ngọt chảy qua đầu tim. Cô khẽ cắn ống hút, hỏi: “Hôm nay mình ngồi xe ai đây?”
Khoảng thời gian này cô phải tập nhảy, ngại mệt nên không đạp xe, thế là quá giang xe hai cậu bạn về nhà, sáng sớm bọn họ đã đứng trước cổng khu cô thuê nhà chờ sẵn.
Lục Duật Thành vỗ vỗ vào yên sau: “Bên này!”
Cậu với Cố Hằng đã sớm phân chia mỗi người một ngày, nhưng chưa bao giờ cho cô biết. Mỗi lần chở cô đều viện đủ lời ghét bỏ, không chê cô nặng quá thì cũng nói cô quá lười, song thực ra trong lòng lại sướng rơn.
“Ngồi yên!”
“Ừm.” Trong miệng cô vẫn còn đang nhai trân châu.
Hai chiếc xe đạp băng qua con đường nhỏ ở vườn trường, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng chuông lanh lảnh.
Tô Dương ôm ly trà sữa, hai chân không ngừng đung đưa, hỏi bọn họ: “Có biết hôm nay bọn mình nhảy bài gì không?”
“Biết.” Hai người đồng thanh. Thực ra, hai người họ đều không biết, chỉ có điều không muốn nghe cô hát.
Tô Dương cười khanh khách, cô nói: “Nếu biết thì mình hát một lần cho các cậu nghe, xem xem mình hát hay hơn hay là bản gốc hay hơn nhé.”
Lục Duật Thành: “Đồng Đồng, biết vì sao mua trà sữa cho cậu không?”
Tô Dương: “Bởi vì mình là một người tốt.”
Lục Duật Thành: “Để bịt miệng cậu lại đấy.”
Tô Dương cười ha ha, nhưng vẫn tự mình xướng khúc.
Lúc cô hát đến đoạn: “Chàng thiếu niên hoạt bát trên bến bờ, mong chờ thời khắc của cuộc đời, vì sao không thể là tân nương mà anh trông đợi…”[2] thì bắt đầu lệch sang tông Anh Mỹ.
[2] Lời bài hát “Miền sông nước trong mơ” (梦里水乡).
Cố Hằng thực sự chịu không nổi, lên tiếng ngăn cản: “Đồng Đồng, cậu nghỉ một chút đi!”
“Mình không mệt!” Nói xong, cô tiếp tục hát: “Tương tư nhạt nhòa đều viết trên mặt… nước mắt chảy qua gò má, những lời muốn nói đến bây giờ vẫn chưa nói hết…”
Lục Duật Thành cũng nhịn không được nữa: “Tô Dương, cậu còn hát nữa thì mình không chở cậu về nhà đâu.”
Tô Dương cười lớn, nhưng không gì có thể ngăn cản đam mê ca hát trong cô: “Tôi dành tình yêu cả đời mình đi tìm một ngôi nhà, đêm nay người ở nơi đâu…”, “Hạnh phúc xa xôi trong mơ, lại đang ở ngay bên cạnh tôi…”
Sắc trời sẫm tối, ánh đèn đường ấm áp chiếu sáng lối về. Họ đã từng nghĩ có thể cùng đi trên con đường này đến khi trời hoang đất tàn, cho đến khi có sự xuất hiện của Tưởng Bách Xuyên và đảo lộn mọi thứ.
Tô Dương từng tưởng không gì có thể khiến ba người bọn họ xa cách, thời gian hay cái chết cũng không thể, nhưng không ngờ Tưởng Bách Xuyên lại còn lợi hại hơn cả thời gian và cái chết, vừa mới xuất hiện đã khiến bọn họ xa cách, hoàn toàn cách biệt nhau. Từ học kỳ hai năm lớp mười, hai người họ đã bắt đầu xa lánh cô, đủ các giận dỗi cô đều nhịn xuống. Sau đó vì bọn họ đưa ra lý do yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến học tập, cô sợ hai người sẽ nói với ba mẹ nên đành im lặng chịu đựng.
Hai tuần cuối cùng của lớp mười, các học sinh phải chọn giữa lớp khoa học tự nhiên và khoa học xã hội để phân ban vào lớp mười một.
Vật lý và Hóa học của cô bết bát, điểm hai môn cộng lại cũng không đủ đạt điểm tiêu chuẩn. Nhưng… Lịch sử và Chính trị của cô cũng chẳng khá hơn là bao. Người khác đều học lệch một ban, còn cô thì hai bên kém đều.
Buổi chiều sẽ phải đưa ra quyết định, sau khi tan học vào ban trưa, cô không đến căn tin ăn cơm mà leo lên khán đài của sân thể thao gọi cho Tưởng Bách Xuyên.
Lúc này, anh vẫn còn đang tăng ca.
“Đồng Đồng, sao thế? Em không đi ăn cơm à?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, đáy mắt Tô Dương bắt đầu đỏ ửng lên, cô nói: “Tưởng Bách Xuyên, cuộc đời em đã đến ngã tư đường rồi, em rối bời quá.”
Tưởng Bách Xuyên buông con chuột rồi đóng laptop lại, khẽ cười: “Vậy đừng tiến về phía trước nữa, em hãy xoay người nhìn về phía sau xem.”
Tô Dương đặt tay lên trán, ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời chói chang, cô rời tầm mắt, thở dài: “Nhưng… trên đời làm gì có đạo lý nhìn về phía sau.”
Tưởng Bách Xuyên nói: “Có anh ở phía sau em.”
Đáy mắt Tô Dương nóng lên, giọng nói cũng trở nên khàn đặc: “Tưởng Bách Xuyên, em nghĩ kĩ rồi, vẫn là nên chọn ban khoa học tự nhiên, anh thấy thế nào?”
Tưởng Bách Xuyên hỏi ngược lại: “Chọn ban tự nhiên để khỏi học bài đúng không?”
Tô Dương không lên tiếng, dù sao cũng đều yếu kém như nhau, không bằng chọn thứ giống sách trời, lúc thi thì chỉ cần đoán mò làm phần trắc nghiệm, còn tự luận không cần làm. Không giống như ban xã hội, nếu chủ quan không viết chữ nào thì chưa chắc qua được.
Tưởng Bách Xuyên dừng lại một chút, nói với Tô Dương: “Vậy thì em chọn ban tự nhiên đi.”
Tô Dương: “Nếu em thi đại học không đậu thì phải làm sao?”
Tưởng Bách Xuyên: “Có chọn ban xã hội thì cũng chưa chắc em đã đậu.”
Tô Dương không nhịn được mà quát lên: “Tưởng Bách Xuyên!”
Tưởng Bách Xuyên cười: “Được rồi, đừng buồn nữa, em muốn chọn cái gì thì cứ chọn cái đó.”
Trầm mặc vài giây, Tô Dương nhẹ giọng gọi: “Tưởng Bách Xuyên.”
Tưởng Bách Xuyên: “Anh nghe đây.”
Tô Dương vểnh môi, khẽ siết điện thoại, thật lâu sau mới nói: “Tưởng Bách Xuyên, em nhớ anh.”
Tay Tưởng Bách Xuyên hơi ngừng lại, anh cũng nhớ cô. Anh thấp giọng nói: “Ngoan, cố gắng thi cho tốt, thi xong là có thể gặp anh rồi.”
Vào buổi chiều của kì nghỉ hè hôm ấy, Lục Duật Thành và Cố Hằng đứng trước cổng trường trông thấy Tưởng Bách Xuyên, đó là lần thứ tư họ thấy anh.
Lần đầu tiên là khi Tô Dương giới thiệu Tưởng Bách Xuyên cho hai người họ làm quen, tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng bọn họ đã giương cung bạt kiếm, tràn ngập mùi thuốc súng.
Lần thứ hai là khi họ hẹn gặp để giải quyết riêng, nhưng Tưởng Bách Xuyên nói anh phải quay về New York có việc, nếu bị thương sẽ không thể gặp khách hàng và làm trễ nãi công việc nên đành phải đổi sang lúc khác.
Nhiều năm sau nhớ lại màn xô xát đó, thật là làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười. Có lẽ trong cuộc đời của cả hai người, đó là việc buồn cười nhất và ngây thơ nhất họ từng làm, nhưng như vậy mới không uổng phí tuổi thanh xuân.
Lần thứ ba gặp mặt chính là đánh nhau. Thực ra tại sao phải đánh nhau, không ai trong bọn họ có thể nói rõ, chính là không thoải mái trong lòng.
Tưởng Bách Xuyên cũng cảm thấy khó chịu, anh cũng không nghĩ đến việc mình đã đoạt mất cô gái mà người khác nuông chiều nâng niu trong lòng bàn tay. Trong thế giới của Tưởng Bách Xuyên, cái gì cũng có thể nhường, chỉ có tình yêu là không thể.
Màn đánh nhau đó, lúc cả ba người đều ngã quỵ xuống bãi cỏ cũng là lúc bọn họ chôn sâu khúc mắc trong lòng, không cần tháo gỡ và cũng không có cách nào để tháo gỡ.
Sau khi Lục Duật Thành nhìn thấy Tưởng Bách Xuyên và Tô Dương, cậu dừng chân chống xe đạp, nói với Cố Hằng: “Đưa bài tập hè của cậu cho mình.”
Mỗi khoa đều có bài tập mô phỏng theo đề thi.
Cố Hằng không rõ lý do: “Cần bây giờ làm gì? Mình còn chưa làm thì sao cậu chép được.”
Lục Duật Thành: “Thì cứ đưa đây.”
Cố Hằng nhìn về Tưởng Bách Xuyên, hiểu Lục Duật Thành muốn làm gì, phối hợp lấy toàn bộ bài tập ra và đưa cho cậu.
Lục Duật Thành cũng rút đề thi của mình, bước về phía Tưởng Bách Xuyên.
Tưởng Bách Xuyên mua kem cho Tô Dương, cô đang đứng dưới bóng mát vui vẻ ăn kem, thấy Lục Duật Thành bước về phía này thì lông mày nhíu lại.
“Sao thế em?” Tưởng Bách Xuyên nhìn theo tầm mắt của cô, Lục Duật Thành đã đến bọn họ.
Lục Duật Thành bỏ hai chồng đề thi dày cộm vào trong ngực Tưởng Bách Xuyên: “Đây là bài tập hè, tôi và Cố Hằng không có thời gian làm.”
Quét mắt sang Tô Dương, không cho cả cô sắc mặt tốt. Sau đó, cậu kỳ quái bảo Tưởng Bách Xuyên: “Làm phiền rồi, cảm ơn.”
Tô Dương cắn thìa nhựa trong suốt, híp mắt nhìn Lục Duật Thành hồi lâu: “Các cậu không tự làm được à?”
Lục Duật Thành liếc cô, chẳng thèm chú ý đến cô mà lại nói với Tưởng Bách Xuyên rằng: “Chúng tôi đã thay đồ đầu óc bã đậu này làm bài tập nhiều năm như vậy rồi, sau này bài tập của chúng tôi đành nhờ cả vào anh vậy.” Dứt lời, cậu quay người rời đi.
Tô Dương: “…” Ai là đồ đầu óc bã đậu chứ!
Cô thở dài, rốt cuộc khẩu khí hùng hồn lúc nãy đã bay biến, cũng đúng thôi, những năm này cô không muốn làm bài tập, đều là do bọn họ làm cho.
Tô Dương ảo não ngẩng đầu nhìn Tưởng Bách Xuyên, đôi môi ngập ngừng: “Cái đó… để em đem về nhà từ từ nghiên cứu rồi đưa cho hai người họ làm.”
Cho đến khi cô đưa tay lấy đề thi thì Tưởng Bách Xuyên lấy lại, cười hỏi cô: “Em định nghiên cứu đến năm nào? Nói không chừng đề thi cuối cùng đem em ra nghiên cứu xong xuôi rồi thì em vẫn còn chưa biết hết bọn họ.”
Tô Dương: “…” Cho anh một cái liếc mắt, lại cho anh thêm một đạp.
Cô lại lo lắng nói: “Nhưng anh bận như thế, thời gian và sức lực ở đâu mà đi làm đề thi cấp 3 của tụi em? Đề thi đều rất khó.” Dừng một chút: “Để em đem đề thi đưa lại cho hai người họ, cố gắng lựa lời nói chuyện một chút, bọn họ sẽ không làm khó em đâu” Cùng lắm là nhìn cô không vừa mắt.
Tưởng Bách Xuyên bỏ bài thi vào cặp sách của cô: “Không làm khó được anh đâu.”
Tô Dương nhìn anh: “Em xin lỗi, đều do em cãi nhau với hai người họ nên bọn họ mới như vậy.”
Sau đó lại cực kỳ buồn bực mà giải thích: “Mặc dù tụi em cãi vã nhưng… Quan hệ của người lớn ba nhà vẫn như lúc trước…” Nói xong cũng tự cảm thấy lời hơi lộn xộn, không biết rốt cuộc bản thân đang muốn biểu đạt điều gì.
Tưởng Bách Xuyên xoa đầu cô: “Anh biết mà, hai người họ cũng giống như người thân của em, cãi vã thì cãi vã nhưng tình cảm thì không thể thay đổi.”
Tô Dương tiến đến gần anh nửa bước, cọ trán qua lại trước ngực anh: “Tưởng Bách Xuyên, anh thật tốt.”
Tưởng Bách Xuyên bật cười, vỗ nhẹ lên lưng cô: “Bạn học chú ý, đây là cổng trường, nếu bị thầy cô chủ nhiệm của em nhìn thấy em yêu đương thì anh lại phải viết bản kiểm điểm thay em mất.”
Tô Dương cũng cười, rời khỏi ngực anh, hai người sóng vai bước về phía trước.
Tưởng Bách Xuyên vừa xách cặp cho Tô Dương, vừa cầm ly kem thay cô cầm. Tay trái Tô Dương níu vạt áo T-shirt của anh, tay phải cầm thìa chăm chú ăn kem, còn anh thì ngắm gương mặt nghiêng tràn đầy vẻ hạnh phúc của cô.
Hai người chậm rãi tản bộ, những tia nắng còn sót lại của ánh tà dương hắt lên lưng họ, phác họa bức tranh thanh mát nhất trong ngày hè oi bức.
Beta: Manh
Sau khi Tô Dương lên cấp hai, trường học cách nhà rất xa, đường đi học tốn rất nhiều thời gian, nhất là vào những ngày mưa thì cực kỳ bất tiện, ba mẹ Tô bèn thuê một căn phòng nhỏ gần trường để tiện việc đi học. Sau khi thuê nhà xong, người vui nhất là Lục Duật Thành và Cố Hằng, đường về nhà của hai người ngang qua khu nhà của Tô Dương, như vậy là có thể cùng cô đạp xe về nhà.
Lên cấp hai phải chia lại lớp. Cố Hằng và Tô Dương trùng hợp được phân vào cùng một lớp là ban ba, còn Lục Duật Thành ở ban một. Buổi tối lúc về nhà, cậu bèn tìm bố Lục nói muốn học chung lớp với hai bạn.
Bố Lục đồng ý, đoạn hỏi: “Lại ngồi chung như thời tiểu học à?”
Lục Duật Thành gật đầu, trong lòng bồi thêm một câu, tốt nhất là có thể chung bàn với Tô Dương, nhưng cậu không dám nói thành tiếng, có thể học chung một lớp thôi là đã thỏa mãn rồi.
Ăn cơm xong, Lục Duật Thành về phòng riêng. Lúc này, mẹ Lục mới bất mãn nói với bố Lục: “Anh chiều con quá đấy, nó muốn lên trời thì lên trời, muốn xuống đất thì xuống đất.”
Bố Lục nói: “Ba đứa nó chơi với nhau từ nhỏ, ngay cả cuối tuần hay ngày lễ cũng không rời, thiếu đi ai cũng như mất người thân bên mình, muốn học chung thì học chung thôi, có phải là làm chuyện gì xấu đâu!”
Ông bỏ kính xuống, xoa mi tâm: “Tôi không có yêu cầu gì với con cái, không cần phải nên rồng nên phượng, nên người là được. Làm người tử tế, có thêm vài người bạn coi nhau như người thân, đời nó sẽ không quá bết bát.”
Mẹ Lục cũng không nói gì thêm nữa.
Ngày hôm sau.
Lục Duật Thành từ lớp một chuyển đến lớp ba,cậu ngồi chung với Cố Hằng còn Tô Dương ngồi chung với một bạn nữ cao ráo khác ở phía trước bọn họ. Cố Hằng ngồi phía sau Tô Dương còn Lục Duật Thành ngồi phía sau bạn nữ ấy.
Lúc chuyển tiết, thừa dịp Cố Hằng đi vệ sinh, Lục Duật Thành đã đổi vị trí sách vở và cặp của hai người cậu, để bản thân ngồi đằng sau Tô Dương.
Lúc Cố Hằng quay về, Lục Duật Thành bị đạp cho mấy cước nhưng tâm trạng cậu rất tốt, luôn miệng huýt sáo, mặc kệ ánh mắt lạnh lẽo phóng tới từ Cố Hằng.
Buổi trưa lúc sắp hết tiết, Lục Duật Thành dùng tay viết lên lưng Tô Dương mấy chữ, hỏi cô: “Buổi trưa muốn ăn món gì?”
Tô Dương cảm giác được Lục Duật Thành viết chữ gì, bắt đầu vẽ vẽ trên giấy nháp, không đến mấy phút, cô đưa cho Lục Duật Thành một tờ giấy từ dưới gầm bàn. Trên giấy vẽ bông súp lơ xanh và cá.
Chuông hết giờ reo lên, cô giáo còn chưa nói tan học thì Lục Duật Thành đã lẻn chạy ra ngoài từ cửa sau… Nhiều năm như vậy, chỉ cần ăn cơm ở nhà ăn của trường đều là Lục Duật Thành và Cố Hằng vừa tan học đã chạy xuống mua cơm.
Tô Dương chậm rãi thong thả đến nhà ăn thì bọn họ đã mua cơm xong, canh cũng đã được múc đầy, chỉ còn đợi cô đến ăn.
Tô Dương rửa tay xong, ngồi xuống.
Cố Hằng hỏi cô: “Còn muốn ăn cơm với canh cá không?”
Tô Dương gật đầu, lại hỏi: “Canh cá có mặn không?”
Cố Hằng cầm thìa múc thêm canh cá vào bát của cô: “Không mặn, lúc nãy Lục Duật Thành đã thử qua rồi.”
Lúc này có bạn học cùng lớp đi ngang qua phía ba người, bọn họ lên tiếng chào hỏi thì bạn học hiếu kỳ: “Các bạn đã sớm quen biết rồi à?” Bọn họ buổi sáng thì cùng đến, buổi chiều thì cùng đi.
Lục Duật Thành: “Đúng vậy, bọn mình lớn lên cùng nhau.” Cậu chỉ Tô Dương: “Đây là con của dì mình, bố mẹ mình đã nhờ giáo viên chuyển mình qua lớp ba để cô ấy trông coi việc học hành của mình.”
Bạn học như bừng tỉnh đại ngộ. Sau đó, cả lớp đều biết ba người bọn họ là họ hàng thân thích, đối với sự thân thiết như vậy của họ cũng không ai để ý nữa.
Tết Nguyên Đán, trường học có hội diễn văn nghệ, Tô Dương được chọn đi múa một bài hát “Cảnh sông trong mơ”. Mỗi ngày sau khi tan học, Tô Dương đều phải đến phòng luyện nhảy tập line dance[1]. Còn Lục Duật Thành và Cố Hằng thì ở dưới lầu đợi cô, có lần bọn họ đi lên lầu muốn xem dáng vẻ khi nhảy múa của cô sẽ ra sao, kết quả vừa ghé mặt vào cửa sổ đã bị cô giáo vũ đạo đuổi xuống, nhưng bọn họ vẫn thấy được Tô Dương đứng ở vị trí trung tâm, còn nhướng mày dương dương tự đắc với bọn họ.
[1] Line dancing là một trường phái khiêu vũ thể thao, bắt nguồn từ những bước nhảy dân gian. Người nhảy không bắt cặp nam nữ, họ xếp thành hàng dài, một hàng, hai hàng hay cả chục hàng tuỳ số người tham gia và cùng hướng mặt về một hướng và cùng nhảy giống nhau từ bước chân cho đến động tác tay.
Một tiếng rưỡi sau, Tô Dương mới luyện tập xong, lưng đeo cặp sách nhảy từ trên bậc thang xuống.
Lục Duật Thành gọi cô: “Đừng lề mề nữa được không!”
Tô Dương vẫn nhảy trên bậc thang: “Đến đây đến đây.”
Lục Duật Thành lấy ra một cốc trà sữa nóng từ trong áo như làm ảo thuật, chọc ống hút rồi đưa cho cô: “Nếu còn không qua thì mình uống đấy.”
Tô Dương nhìn thấy trà sữa, cười chạy đến, Cố Hằng ngồi trên xe đẹp chống chân xuống đất, duỗi tay ra: “Đưa cặp sách cho mình.”
Tô Dương đưa cặp sách cho Cố Hằng, lại nhận cốc trà sữa từ Lục Duật Thành, cô hút vài hơi, trà sữa ấm ấm ngọt ngọt chảy qua đầu tim. Cô khẽ cắn ống hút, hỏi: “Hôm nay mình ngồi xe ai đây?”
Khoảng thời gian này cô phải tập nhảy, ngại mệt nên không đạp xe, thế là quá giang xe hai cậu bạn về nhà, sáng sớm bọn họ đã đứng trước cổng khu cô thuê nhà chờ sẵn.
Lục Duật Thành vỗ vỗ vào yên sau: “Bên này!”
Cậu với Cố Hằng đã sớm phân chia mỗi người một ngày, nhưng chưa bao giờ cho cô biết. Mỗi lần chở cô đều viện đủ lời ghét bỏ, không chê cô nặng quá thì cũng nói cô quá lười, song thực ra trong lòng lại sướng rơn.
“Ngồi yên!”
“Ừm.” Trong miệng cô vẫn còn đang nhai trân châu.
Hai chiếc xe đạp băng qua con đường nhỏ ở vườn trường, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng chuông lanh lảnh.
Tô Dương ôm ly trà sữa, hai chân không ngừng đung đưa, hỏi bọn họ: “Có biết hôm nay bọn mình nhảy bài gì không?”
“Biết.” Hai người đồng thanh. Thực ra, hai người họ đều không biết, chỉ có điều không muốn nghe cô hát.
Tô Dương cười khanh khách, cô nói: “Nếu biết thì mình hát một lần cho các cậu nghe, xem xem mình hát hay hơn hay là bản gốc hay hơn nhé.”
Lục Duật Thành: “Đồng Đồng, biết vì sao mua trà sữa cho cậu không?”
Tô Dương: “Bởi vì mình là một người tốt.”
Lục Duật Thành: “Để bịt miệng cậu lại đấy.”
Tô Dương cười ha ha, nhưng vẫn tự mình xướng khúc.
Lúc cô hát đến đoạn: “Chàng thiếu niên hoạt bát trên bến bờ, mong chờ thời khắc của cuộc đời, vì sao không thể là tân nương mà anh trông đợi…”[2] thì bắt đầu lệch sang tông Anh Mỹ.
[2] Lời bài hát “Miền sông nước trong mơ” (梦里水乡).
Cố Hằng thực sự chịu không nổi, lên tiếng ngăn cản: “Đồng Đồng, cậu nghỉ một chút đi!”
“Mình không mệt!” Nói xong, cô tiếp tục hát: “Tương tư nhạt nhòa đều viết trên mặt… nước mắt chảy qua gò má, những lời muốn nói đến bây giờ vẫn chưa nói hết…”
Lục Duật Thành cũng nhịn không được nữa: “Tô Dương, cậu còn hát nữa thì mình không chở cậu về nhà đâu.”
Tô Dương cười lớn, nhưng không gì có thể ngăn cản đam mê ca hát trong cô: “Tôi dành tình yêu cả đời mình đi tìm một ngôi nhà, đêm nay người ở nơi đâu…”, “Hạnh phúc xa xôi trong mơ, lại đang ở ngay bên cạnh tôi…”
Sắc trời sẫm tối, ánh đèn đường ấm áp chiếu sáng lối về. Họ đã từng nghĩ có thể cùng đi trên con đường này đến khi trời hoang đất tàn, cho đến khi có sự xuất hiện của Tưởng Bách Xuyên và đảo lộn mọi thứ.
Tô Dương từng tưởng không gì có thể khiến ba người bọn họ xa cách, thời gian hay cái chết cũng không thể, nhưng không ngờ Tưởng Bách Xuyên lại còn lợi hại hơn cả thời gian và cái chết, vừa mới xuất hiện đã khiến bọn họ xa cách, hoàn toàn cách biệt nhau. Từ học kỳ hai năm lớp mười, hai người họ đã bắt đầu xa lánh cô, đủ các giận dỗi cô đều nhịn xuống. Sau đó vì bọn họ đưa ra lý do yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến học tập, cô sợ hai người sẽ nói với ba mẹ nên đành im lặng chịu đựng.
Hai tuần cuối cùng của lớp mười, các học sinh phải chọn giữa lớp khoa học tự nhiên và khoa học xã hội để phân ban vào lớp mười một.
Vật lý và Hóa học của cô bết bát, điểm hai môn cộng lại cũng không đủ đạt điểm tiêu chuẩn. Nhưng… Lịch sử và Chính trị của cô cũng chẳng khá hơn là bao. Người khác đều học lệch một ban, còn cô thì hai bên kém đều.
Buổi chiều sẽ phải đưa ra quyết định, sau khi tan học vào ban trưa, cô không đến căn tin ăn cơm mà leo lên khán đài của sân thể thao gọi cho Tưởng Bách Xuyên.
Lúc này, anh vẫn còn đang tăng ca.
“Đồng Đồng, sao thế? Em không đi ăn cơm à?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, đáy mắt Tô Dương bắt đầu đỏ ửng lên, cô nói: “Tưởng Bách Xuyên, cuộc đời em đã đến ngã tư đường rồi, em rối bời quá.”
Tưởng Bách Xuyên buông con chuột rồi đóng laptop lại, khẽ cười: “Vậy đừng tiến về phía trước nữa, em hãy xoay người nhìn về phía sau xem.”
Tô Dương đặt tay lên trán, ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời chói chang, cô rời tầm mắt, thở dài: “Nhưng… trên đời làm gì có đạo lý nhìn về phía sau.”
Tưởng Bách Xuyên nói: “Có anh ở phía sau em.”
Đáy mắt Tô Dương nóng lên, giọng nói cũng trở nên khàn đặc: “Tưởng Bách Xuyên, em nghĩ kĩ rồi, vẫn là nên chọn ban khoa học tự nhiên, anh thấy thế nào?”
Tưởng Bách Xuyên hỏi ngược lại: “Chọn ban tự nhiên để khỏi học bài đúng không?”
Tô Dương không lên tiếng, dù sao cũng đều yếu kém như nhau, không bằng chọn thứ giống sách trời, lúc thi thì chỉ cần đoán mò làm phần trắc nghiệm, còn tự luận không cần làm. Không giống như ban xã hội, nếu chủ quan không viết chữ nào thì chưa chắc qua được.
Tưởng Bách Xuyên dừng lại một chút, nói với Tô Dương: “Vậy thì em chọn ban tự nhiên đi.”
Tô Dương: “Nếu em thi đại học không đậu thì phải làm sao?”
Tưởng Bách Xuyên: “Có chọn ban xã hội thì cũng chưa chắc em đã đậu.”
Tô Dương không nhịn được mà quát lên: “Tưởng Bách Xuyên!”
Tưởng Bách Xuyên cười: “Được rồi, đừng buồn nữa, em muốn chọn cái gì thì cứ chọn cái đó.”
Trầm mặc vài giây, Tô Dương nhẹ giọng gọi: “Tưởng Bách Xuyên.”
Tưởng Bách Xuyên: “Anh nghe đây.”
Tô Dương vểnh môi, khẽ siết điện thoại, thật lâu sau mới nói: “Tưởng Bách Xuyên, em nhớ anh.”
Tay Tưởng Bách Xuyên hơi ngừng lại, anh cũng nhớ cô. Anh thấp giọng nói: “Ngoan, cố gắng thi cho tốt, thi xong là có thể gặp anh rồi.”
Vào buổi chiều của kì nghỉ hè hôm ấy, Lục Duật Thành và Cố Hằng đứng trước cổng trường trông thấy Tưởng Bách Xuyên, đó là lần thứ tư họ thấy anh.
Lần đầu tiên là khi Tô Dương giới thiệu Tưởng Bách Xuyên cho hai người họ làm quen, tuy là lần đầu gặp mặt, nhưng bọn họ đã giương cung bạt kiếm, tràn ngập mùi thuốc súng.
Lần thứ hai là khi họ hẹn gặp để giải quyết riêng, nhưng Tưởng Bách Xuyên nói anh phải quay về New York có việc, nếu bị thương sẽ không thể gặp khách hàng và làm trễ nãi công việc nên đành phải đổi sang lúc khác.
Nhiều năm sau nhớ lại màn xô xát đó, thật là làm cho người ta không biết nên khóc hay nên cười. Có lẽ trong cuộc đời của cả hai người, đó là việc buồn cười nhất và ngây thơ nhất họ từng làm, nhưng như vậy mới không uổng phí tuổi thanh xuân.
Lần thứ ba gặp mặt chính là đánh nhau. Thực ra tại sao phải đánh nhau, không ai trong bọn họ có thể nói rõ, chính là không thoải mái trong lòng.
Tưởng Bách Xuyên cũng cảm thấy khó chịu, anh cũng không nghĩ đến việc mình đã đoạt mất cô gái mà người khác nuông chiều nâng niu trong lòng bàn tay. Trong thế giới của Tưởng Bách Xuyên, cái gì cũng có thể nhường, chỉ có tình yêu là không thể.
Màn đánh nhau đó, lúc cả ba người đều ngã quỵ xuống bãi cỏ cũng là lúc bọn họ chôn sâu khúc mắc trong lòng, không cần tháo gỡ và cũng không có cách nào để tháo gỡ.
Sau khi Lục Duật Thành nhìn thấy Tưởng Bách Xuyên và Tô Dương, cậu dừng chân chống xe đạp, nói với Cố Hằng: “Đưa bài tập hè của cậu cho mình.”
Mỗi khoa đều có bài tập mô phỏng theo đề thi.
Cố Hằng không rõ lý do: “Cần bây giờ làm gì? Mình còn chưa làm thì sao cậu chép được.”
Lục Duật Thành: “Thì cứ đưa đây.”
Cố Hằng nhìn về Tưởng Bách Xuyên, hiểu Lục Duật Thành muốn làm gì, phối hợp lấy toàn bộ bài tập ra và đưa cho cậu.
Lục Duật Thành cũng rút đề thi của mình, bước về phía Tưởng Bách Xuyên.
Tưởng Bách Xuyên mua kem cho Tô Dương, cô đang đứng dưới bóng mát vui vẻ ăn kem, thấy Lục Duật Thành bước về phía này thì lông mày nhíu lại.
“Sao thế em?” Tưởng Bách Xuyên nhìn theo tầm mắt của cô, Lục Duật Thành đã đến bọn họ.
Lục Duật Thành bỏ hai chồng đề thi dày cộm vào trong ngực Tưởng Bách Xuyên: “Đây là bài tập hè, tôi và Cố Hằng không có thời gian làm.”
Quét mắt sang Tô Dương, không cho cả cô sắc mặt tốt. Sau đó, cậu kỳ quái bảo Tưởng Bách Xuyên: “Làm phiền rồi, cảm ơn.”
Tô Dương cắn thìa nhựa trong suốt, híp mắt nhìn Lục Duật Thành hồi lâu: “Các cậu không tự làm được à?”
Lục Duật Thành liếc cô, chẳng thèm chú ý đến cô mà lại nói với Tưởng Bách Xuyên rằng: “Chúng tôi đã thay đồ đầu óc bã đậu này làm bài tập nhiều năm như vậy rồi, sau này bài tập của chúng tôi đành nhờ cả vào anh vậy.” Dứt lời, cậu quay người rời đi.
Tô Dương: “…” Ai là đồ đầu óc bã đậu chứ!
Cô thở dài, rốt cuộc khẩu khí hùng hồn lúc nãy đã bay biến, cũng đúng thôi, những năm này cô không muốn làm bài tập, đều là do bọn họ làm cho.
Tô Dương ảo não ngẩng đầu nhìn Tưởng Bách Xuyên, đôi môi ngập ngừng: “Cái đó… để em đem về nhà từ từ nghiên cứu rồi đưa cho hai người họ làm.”
Cho đến khi cô đưa tay lấy đề thi thì Tưởng Bách Xuyên lấy lại, cười hỏi cô: “Em định nghiên cứu đến năm nào? Nói không chừng đề thi cuối cùng đem em ra nghiên cứu xong xuôi rồi thì em vẫn còn chưa biết hết bọn họ.”
Tô Dương: “…” Cho anh một cái liếc mắt, lại cho anh thêm một đạp.
Cô lại lo lắng nói: “Nhưng anh bận như thế, thời gian và sức lực ở đâu mà đi làm đề thi cấp 3 của tụi em? Đề thi đều rất khó.” Dừng một chút: “Để em đem đề thi đưa lại cho hai người họ, cố gắng lựa lời nói chuyện một chút, bọn họ sẽ không làm khó em đâu” Cùng lắm là nhìn cô không vừa mắt.
Tưởng Bách Xuyên bỏ bài thi vào cặp sách của cô: “Không làm khó được anh đâu.”
Tô Dương nhìn anh: “Em xin lỗi, đều do em cãi nhau với hai người họ nên bọn họ mới như vậy.”
Sau đó lại cực kỳ buồn bực mà giải thích: “Mặc dù tụi em cãi vã nhưng… Quan hệ của người lớn ba nhà vẫn như lúc trước…” Nói xong cũng tự cảm thấy lời hơi lộn xộn, không biết rốt cuộc bản thân đang muốn biểu đạt điều gì.
Tưởng Bách Xuyên xoa đầu cô: “Anh biết mà, hai người họ cũng giống như người thân của em, cãi vã thì cãi vã nhưng tình cảm thì không thể thay đổi.”
Tô Dương tiến đến gần anh nửa bước, cọ trán qua lại trước ngực anh: “Tưởng Bách Xuyên, anh thật tốt.”
Tưởng Bách Xuyên bật cười, vỗ nhẹ lên lưng cô: “Bạn học chú ý, đây là cổng trường, nếu bị thầy cô chủ nhiệm của em nhìn thấy em yêu đương thì anh lại phải viết bản kiểm điểm thay em mất.”
Tô Dương cũng cười, rời khỏi ngực anh, hai người sóng vai bước về phía trước.
Tưởng Bách Xuyên vừa xách cặp cho Tô Dương, vừa cầm ly kem thay cô cầm. Tay trái Tô Dương níu vạt áo T-shirt của anh, tay phải cầm thìa chăm chú ăn kem, còn anh thì ngắm gương mặt nghiêng tràn đầy vẻ hạnh phúc của cô.
Hai người chậm rãi tản bộ, những tia nắng còn sót lại của ánh tà dương hắt lên lưng họ, phác họa bức tranh thanh mát nhất trong ngày hè oi bức.