Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29: Bữa cơm này con không nuốt nổi
Sau khi Quản Nhạc đến Cao gia không hiểu tại sao trong lòng mình lại có chút bất an khó chịu.
"Tiểu Nhạc, con vào đây uống với ta chén trà"
Nhưng rồi ông Cao lại gọi khiến anh lắc đầu mà xua đi nỗi lo trong lòng mình. Đi đến chỗ ông Cao mà ngồi xuống.
"Bác trai"
Ông cao rất vừa lòng với đứa con rể tương lai này. Một phần vì khi ông Lâm còn sống hai người từng là bạn thân chí cốt, một phần nữa Quản Nhạc lại hết sức tài giỏi là nơi có thể tin tưởng được mà để cho con gái của ông làm chỗ dựa đến cuối đời, như vậy ông cũng không phải lo lắng việc Cao gia không có con trai nối dỗi mà suy yếu.
Ông chỉ có duy nhất một điều không hài lòng ở Quản Nhạc đó là việc anh giữ lại Uyển Nhi bên mình suốt hai năm. Tuy miệng nói rằng hận cô ta, muốn trả thù cho em gái mình. Nhưng ông Cao cũng là người từng trãi có việc gì mà ông chưa từng thấy qua.
Ông sợ rằng có một ngày Quản Nhạc sẽ đem lòng yêu con bé ấy. Như vậy đứa con gái duy nhất của ông phải làm sao?
"Quản Nhạc, chắc con cũng biết việc năm xưa ta và cha con có hứa hôn cho con và Kì Hân rồi chứ?"
Đột nhiên ông Cao lại nhắc đến việc này, Quản Nhạc có chút khó chịu.
"Vâng con biết"
Ông Cao có chút khẩn trương mà nhìn Quản Nhạc.
"Bác cũng chỉ có duy nhất một đứa con gái này thôi. Nói thật, việc bác mong muốn nhất là nó có được một chỗ nương tựa mà thôi. Con xem, hai đứa cũng đã lớn cả rồi, cũng nên nghĩ đến việc an bề gia thất đi là vừa."
Nói như thế không phải là muốn anh thực hiện lời hứa năm xưa hay sao?
Nhưng anh không hề muốn.
"Bác trai, con biết lời hứa năm xưa không thể làm trái, nhưng hôn nhân không phải là chuyện có thể nói muốn là được."
"Tiểu Nhạc, con thừa biết Kì Hân nó yêu con mà, như vậy vẫn chưa đủ thuyết phục con sao?"
Tại sao cứ một mực bắt anh phải thực hiện lời hứa của đời trước chứ? Anh là đang tôn trọng nhà họ nên mới nhún nhường nhưng tại sao cứ năm lần bảy lượt bắt anh thực hiện việc mà bản thân mình không hề muốn chứ?
"Bác trai, chuyện tình cảm nếu chỉ xuất phát từ một bên thôi là chưa đủ. Con không thể nào lấy Kì Hân được. Như vậy là không công bằng với em ấy."
Ông Cao mặt mày liền tối sầm lại. Kì Hân con gái ông có cái gì không tốt mà anh lại không yêu nó. Lời hứa của bậc tiền bối anh cũng không thèm để tâm đến là thế nào?
"Con từ chối kết hôn với Kì Hân là vì con bé Uyển Nhi kia sao?
Tại sao lại nhắc đến Uyển Nhi với anh. Quản Nhạc khó chịu ra mặt mà nhìn ông Cao.
"Bác trai, hôm nay con đến đây là để dùng bữa với gia đình bác. Nhưng xem ra bữa cơm này con nuốt không nổi rồi. Con xin phép đi trước."
Không để ông cao kịp mở lời Quản Nhạc liền đứng dậy đi thẳng ra khỏi cửa nhà họ Cao. Anh là vì nể mặt tình xưa nghĩa cũ của cha anh nên mới lịch sự với họ như thế. Nào ngờ họ lại được nước mà lấn át anh.
Kì Hân từ nảy đến giờ đứng ở cầu thang nghe được toàn bộ câu chuyện của cha mình và Quản Nhạc. Cô ta càng thêm hận Uyển Nhi. Chính vì cô ta mà Quản Nhạc mới từ chối cô hết lần này đến lần khác như vậy.
"Uyển Nhi cô nhất định phải trả giá"
.....
Quản Nhạc về đến Lâm gia thì không thấy bóng dáng của Uyển Nhi đâu liền khó chịu.
Không phải là cô lại ra ngoài gặp tên đàn ông đáng chết kia nữa chứ.
"Quản gia, Uyển Nhi đi đâu rồi?"
"Cậu chủ, cô Uyển Nhi từ lúc sáng ra ngoài với cậu đến giờ vẫn chưa thấy về."
Chưa về sao?
Rõ ràng chính anh đã đưa cô về đến trước cổng rồi mà.
"Tiểu Nhạc, con vào đây uống với ta chén trà"
Nhưng rồi ông Cao lại gọi khiến anh lắc đầu mà xua đi nỗi lo trong lòng mình. Đi đến chỗ ông Cao mà ngồi xuống.
"Bác trai"
Ông cao rất vừa lòng với đứa con rể tương lai này. Một phần vì khi ông Lâm còn sống hai người từng là bạn thân chí cốt, một phần nữa Quản Nhạc lại hết sức tài giỏi là nơi có thể tin tưởng được mà để cho con gái của ông làm chỗ dựa đến cuối đời, như vậy ông cũng không phải lo lắng việc Cao gia không có con trai nối dỗi mà suy yếu.
Ông chỉ có duy nhất một điều không hài lòng ở Quản Nhạc đó là việc anh giữ lại Uyển Nhi bên mình suốt hai năm. Tuy miệng nói rằng hận cô ta, muốn trả thù cho em gái mình. Nhưng ông Cao cũng là người từng trãi có việc gì mà ông chưa từng thấy qua.
Ông sợ rằng có một ngày Quản Nhạc sẽ đem lòng yêu con bé ấy. Như vậy đứa con gái duy nhất của ông phải làm sao?
"Quản Nhạc, chắc con cũng biết việc năm xưa ta và cha con có hứa hôn cho con và Kì Hân rồi chứ?"
Đột nhiên ông Cao lại nhắc đến việc này, Quản Nhạc có chút khó chịu.
"Vâng con biết"
Ông Cao có chút khẩn trương mà nhìn Quản Nhạc.
"Bác cũng chỉ có duy nhất một đứa con gái này thôi. Nói thật, việc bác mong muốn nhất là nó có được một chỗ nương tựa mà thôi. Con xem, hai đứa cũng đã lớn cả rồi, cũng nên nghĩ đến việc an bề gia thất đi là vừa."
Nói như thế không phải là muốn anh thực hiện lời hứa năm xưa hay sao?
Nhưng anh không hề muốn.
"Bác trai, con biết lời hứa năm xưa không thể làm trái, nhưng hôn nhân không phải là chuyện có thể nói muốn là được."
"Tiểu Nhạc, con thừa biết Kì Hân nó yêu con mà, như vậy vẫn chưa đủ thuyết phục con sao?"
Tại sao cứ một mực bắt anh phải thực hiện lời hứa của đời trước chứ? Anh là đang tôn trọng nhà họ nên mới nhún nhường nhưng tại sao cứ năm lần bảy lượt bắt anh thực hiện việc mà bản thân mình không hề muốn chứ?
"Bác trai, chuyện tình cảm nếu chỉ xuất phát từ một bên thôi là chưa đủ. Con không thể nào lấy Kì Hân được. Như vậy là không công bằng với em ấy."
Ông Cao mặt mày liền tối sầm lại. Kì Hân con gái ông có cái gì không tốt mà anh lại không yêu nó. Lời hứa của bậc tiền bối anh cũng không thèm để tâm đến là thế nào?
"Con từ chối kết hôn với Kì Hân là vì con bé Uyển Nhi kia sao?
Tại sao lại nhắc đến Uyển Nhi với anh. Quản Nhạc khó chịu ra mặt mà nhìn ông Cao.
"Bác trai, hôm nay con đến đây là để dùng bữa với gia đình bác. Nhưng xem ra bữa cơm này con nuốt không nổi rồi. Con xin phép đi trước."
Không để ông cao kịp mở lời Quản Nhạc liền đứng dậy đi thẳng ra khỏi cửa nhà họ Cao. Anh là vì nể mặt tình xưa nghĩa cũ của cha anh nên mới lịch sự với họ như thế. Nào ngờ họ lại được nước mà lấn át anh.
Kì Hân từ nảy đến giờ đứng ở cầu thang nghe được toàn bộ câu chuyện của cha mình và Quản Nhạc. Cô ta càng thêm hận Uyển Nhi. Chính vì cô ta mà Quản Nhạc mới từ chối cô hết lần này đến lần khác như vậy.
"Uyển Nhi cô nhất định phải trả giá"
.....
Quản Nhạc về đến Lâm gia thì không thấy bóng dáng của Uyển Nhi đâu liền khó chịu.
Không phải là cô lại ra ngoài gặp tên đàn ông đáng chết kia nữa chứ.
"Quản gia, Uyển Nhi đi đâu rồi?"
"Cậu chủ, cô Uyển Nhi từ lúc sáng ra ngoài với cậu đến giờ vẫn chưa thấy về."
Chưa về sao?
Rõ ràng chính anh đã đưa cô về đến trước cổng rồi mà.