Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-105
CHƯƠNG 101: TÌM ĐƯỜNG SỐNG TRONG CHỖ CHẾT
CHƯƠNG 101: TÌM ĐƯỜNG SỐNG TRONG CHỖ CHẾT
Cô dùng hết sức mà hét khàn cả giọng, trong đôi mắt đong đầy nước mắt chất chứa thù hận, thấy tên đàn ông đằng sau giơ bàn tay xấu xa về phía mình, cô đột nhiên giơ tay lên túm lấy vô lăng, giữ thật chặt rồi liều mạng đâm vào hàng rào bảo vệ phía bên trái.
Cho dù cô có chết, cũng quyết phải kéo hai tên khốn kiếp này đi theo!!!
"Á --"
"Phanh lại ----"
Tiếng thân xe phanh gấp lại vang lên, còn chưa kịp dừng lại, toàn bộ xe đã tông thẳng vào hàng rào bảo vệ bên đường.
Xe bỗng nhiên ngừng lại.
Vì tốc độ quá nhanh, bị va chạm như thế, lớp thủy tinh ở cửa sổ trước lập tức vỡ vụn, văng đầy khắp xe.
"Mẹ nó!!"
Hai tên đàn ông đồng thời chửi ầm lên, đều bị sự cố bất thình lình dọa cho toát mồ hôi lạnh cả người, tên đàn ông tóc đỏ hất tay một cái, lại tát cho Hoàng Ngân một bạt tai, thừa dịp xe dừng lại, hắn lại trực tiếp nhảy dựng lên, hung hăng đạp vào bụng của Hoàng Ngân.
"Á ------"
Hoàng Ngân đau đến mức kêu to.
"Đừng, đừng đạp vào bụng tôi!!"
Khóe mắt Hoàng Ngân đã ướt lệ, cô dùng hai tay chặn lại chân của hắn, giữ thật chặt, không để hắn động vào bụng mình nữa, "Đừng động vào bụng tôi!!!"
Chỗ đó chưa biết chừng đã chứa đựng một sinh mệnh rồi!!
Không, không phải một, mà là hai, là hai sinh mệnh, cùng với tất cả hy vọng của cô!!
"Đừng đụng vào nó!!!"
Hoàng Ngân dùng hết tất cả sức lực từ trước đến nay, kiềm chặt tên ác ma trước mặt này.
truyện được up có bản quyền trên app mê tình truyện
Cô cắn chặt răng, cho dù lợi cũng đã bị mình cắn chặt đến mức chảy máu, nhưng cô có chết cũng không chịu buông tay, sức lực lớn đến mức ngay cả tên đàn ông tóc đỏ cũng không giãy ra được khỏi tay cô.
Tên đàn ông ngồi đằng sau vừa thấy tình thế này, vội vàng xông lên giúp đỡ, cố gắng đến mấy lần thử bẻ đôi tay của Hoàng Ngân ra khỏi chân tên kia, nhưng lại không sao bẻ ra được.
Người phụ nữ này, sức lực lớn đến mức kinh hoàng!
Tên đàn ông kia dứt khoát hoặc là không làm, hoặc đã làm thì làm cho tới, trực tiếp tung chân lên học theo thằng tóc đỏ, hung hăng đá một cước vào bụng Hoàng Ngân.
"Á --"
Hoàng Ngân đau đến mức thét chói tai, nước mắt cứ thế trào ra ngoài.
Cô vội vàng buông lỏng tay ra để bảo vệ bụng mình, nhưng hai tên đàn ông kia đã hoàn toàn không lo được nhiều chuyện như vậy nữa, trực tiếp liều mạng đá vào phần bụng mà tay cô đang đặt lên!
Đau...
Cảm giác đau sắp chết này, Hoàng Ngân căn bản không thể diễn tả nổi thành lời.
Mồ hôi to như hạt đậu không ngừng toát ra từ hai bên trán, hai cánh tay bảo vệ bụng bị hai tên đàn ông hung hăng đá đạp từng phát một, tưởng như ngay cả đầu khớp xương cũng sắp nứt ra đến nơi.
Nhưng cô vẫn cứ lấy hai tay ôm chặt vào bụng mình, cuộn mình thành một cục, dù thế nào cũng không chịu buông tay.
Con yêu, nếu con thực sự có trong bụng mẹ, thì xin con nhất định phải kiên cường!!
Nhất định phải kiên cường...
"Con ả này cũng ương thật!!"
Tên tóc đỏ vừa thóa mạ, vừa cúi người xuống, tung cho Hoàng Ngân thêm một bạt tai nữa.
Hoàng Ngân đau đến mức kêu to.
Cô biết, mình cứ tiếp tục thế này, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị hai tên khốn kiếp này đánh chết, mà bây giờ mình cũng đã buồn ngủ rồi, nếu không phải vì cảm giác đau đớn trên người, có lẽ cô đã bất tỉnh từ lâu.
Hoàng Ngân cắn chặt răng, tự nói với mình, nhất định không thể ngủ!!
Trong những lúc này, nếu không dựa vào chính mình để cứu lấy mình, thì cô thực sự chỉ có một con đường chết!
Lúc này, tên đàn ông đang đá vào bụng Hoàng Ngân, đột nhiên dừng động tác lại, chỉ thấy hắn đang cởi bỏ thắt lưng trên eo, vẻ mặt đầy ý cười dâm ô, "Để ông đây sướng trước đã, rồi lại tiếp tục đánh ả!"
Tên đàn ông tóc đỏ cười ha ha, "Được, cho ông trước đấy! Người anh em tôi canh chừng cho ông."
Hắn nói, rồi nhìn chòng chọc vào Hoàng Ngân đã suy yếu đến mức sắp ngất đi, sau đó đẩy cửa xe ra bước xuống.
Một con đàn bà trói gà không chặt, người anh em của hắn không thể nào lại không giải quyết được mới đúng!
"Đừng --"
"Đừng!!"
Trong xe truyền đến tiếng thét chói tai khản cổ của Hoàng Ngân, "Đừng đụng vào tôi ----"
Tên đàn ông giằng xé quần áo của Hoàng Ngân như mất trí, lộ ra bả vai trắng muốt của cô, khiến cho tên đàn ông trên người càng thêm điên cuồng, "Không ngờ con ả như cô da thịt lại mịn màng như thế..."
Hắn nói rồi bèn nghiêng người hôn vào bả vai Hoàng Ngân.
Cảm giác buồn nôn lập tức xông lên ngực Hoàng Ngân cuồn cuộn xối xả, suýt nữa khiến cô ói mửa.
Cô liều mạng giằng co, một đôi tay lại lần mò tìm kiếm cái túi của mình, cô biết thằng tóc đỏ kia không ở đây, bây giờ chính là thời điểm để mình tìm cơ hội cầu cứu.
Chỉ là, điều khiến cô đau khổ là, cô mò mẫm lung tung rất lâu, cũng mặc cho tên đàn ông kia gặm cắn bả vai của mình, ngực của mình, nhưng mãi vẫn không tìm được túi của mình.
Nước mắt ức nghẹn 'lộp bộp' rơi xuống, nhưng bỗng chốc, cô chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay chợt lạnh...
Hình như cô đã sờ được thứ gì đó!
Trái tim, như nảy lên, 'thình thịch thình thịch' đập loạn.
Thứ cô sờ được không phải là cái gì khác, mà chính là một mảnh vỡ thủy tinh do trận va chạm vừa rồi!!
Cảm giác lạnh buốt, đặt trong bàn tay, Hoàng Ngân sờ một vòng dọc theo mép của mảnh thủy tinh, tìm thấy một góc nhọn hoắt, cô thử lấy ngón tay chọc vào, lập tức có máu chảy ra...
Rất sắc nhọn!!
Hoàng Ngân kích động đến mức ngay cả nước mắt cũng không kiềm nổi nữa, bởi vì cô biết, cái này có lẽ chính là tia hi vọng cuối cùng trong sinh mệnh của mình rồi.
Nhưng, cô biết, càng trong lúc đáng sợ nhất, cô lại càng phải giữ cho đầu óc tỉnh táo.
Cô mặc cho tên đàn ông trên người giở trò với mình, cắn răng, nuốt hết tất cả nhục nhã vào bụng, hai mắt quan sát một lượt bên trong xe, mừng rỡ phát hiện tên tóc đỏ vừa xuống xe kia thậm chí còn chưa cả rút chìa khóa xe ra.
Mà đến lúc Hoàng Ngân muốn chạy trốn, nếu cô chỉ dùng hai chân thì chắc chắn sẽ không chạy lại nổi hai tên khốn kiếp này, huống chi bây giờ, cô đã bị đánh đến như vậy, cô đâu còn sức lực dư thừa để chạy trốn nữa.
Điều duy nhất cô có thể làm chính là cướp xe, đạp tên lưu manh trên người xuống xe.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận tất cả mọi chuyện, Hoàng Ngân chợt giương tay một cái, nắm lấy mảnh thủy tinh sắc như dao kia, không hề do dự, hung hăng đâm thẳng vào cặp mắt của tên đàn ông trên người.
Đúng vậy!! Cái mà Hoàng Ngân đâm, tuyệt đối không phải một con mắt, mà là dùng tốc độ nhanh nhất, trực tiếp chọc mù hai mắt của hắn.
Hoàng Ngân chưa từng làm hại người khác, đừng nói đến chuyện chọc mù mắt người khác, dù bình thường chỉ kêu cô đánh người thôi, cô cũng không dám, nhưng hôm nay, hai tên khốn nạn này đã dồn cô vào đường cùng, cô muốn sống sót, thì chỉ có thể làm vậy!!
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên bên tai Hoàng Ngân, tên đàn ông trên người lập tức nhảy ra khỏi người Hoàng Ngân, thống khổ bưng lấy con mắt không ngừng chảy máu của mình, hu hu kêu to, "Mẹ nó!! Tóc đỏ, tóc đỏ -- con đàn bà đáng chết, xem tao có giết mày không!!"
Hắn nói rồi nhào vào ghế lái phụ, nhưng trên ghế lái phụ đâu còn bóng dáng của Hoàng Ngân nữa.
Ngay từ lúc hắn tránh khỏi người mình, cô đã phi thẳng lên ngồi vào ghế lái, đúng lúc tên tóc đỏ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, hắn vừa mở cửa xe, đang chuẩn bị lên xe thì "xoẹt --" một tiếng, chiếc xe taxi phi nhanh như gió, lái gấp đi, vì tốc độ xe quá nhanh, mà cả người tên tóc đỏ đập vào thân xe, trực tiếp ngã sấp mặt.
"Mẹ nó!!"
Hắn chửi ầm lên, bò dậy khỏi mặt đất rồi đuổi theo xe.
Nhưng tốc độ xe nhanh như tên bắn, Hoàng Ngân hoàn toàn coi xe taxi như xe thể thao mà lái, cũng không để ý tới điều gì khác, chỉ giậm thẳng chân ga đến tận cùng, thầm nghĩ mau mau thoát khỏi tên khốn nạn sau xe.
Mà trong xe, tên đàn ông không ngừng chảy máu hai mắt đã tìm được Hoàng Ngân ở ghế lái, giơ tay lên muốn đánh lại Hoàng Ngân trong bóng tối, "Mẹ nó!! Đâm mù mắt tao rồi, tao bắt mày chết chung!!"
Hoàng Ngân đã sớm ngờ được tên khốn nạn này sẽ tung một đòn như vậy, lúc hắn ập tới, cô nắm lấy mảnh thủy tinh trong tay, run rẩy nhắm mắt lại... đâm thẳng về phía trước.
"Á --"
Tiếng kêu thảm thiết bên tai vang lên lần nữa.
Hoàng Ngân biết mình đã làm gì, cô dùng thủy tinh đâm vào bụng dưới của một người đàn ông!!
Bàn tay bị máu nóng nhuộm đỏ, run rẩy cực kỳ mạnh, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, trên trán không ngừng toát ra mồ hôi hột.
Nhưng cũng may, nhát đâm này sẽ không lấy mạng tên đàn ông này...
May mà cô đã từng học cùng Cao Dương Thành về những thứ như cấu tạo da lông trên cơ thể con người, nhát đâm này căn bản không đâm trúng điểm yếu của người ta, mà cô, lại càng không muốn giết người, cho dù chỉ là tự vệ!
Hoàng Ngân chỉnh tốc độ xe chậm lại, lấy tay đẩy cánh cửa ghế lái phụ ra, lúc tên đàn ông kia đang kêu rên thóa mạ, cô đã dùng hai tay hai chân, cùng với toàn bộ sức lực trên người, đạp cho tên đàn ông bên cạnh đã sớm đau đến mức không còn sức nào xuống xe.
"Á --"
Người đàn ông lăn xuống xe, lăn đến mấy vòng trên mặt đất rồi mới ngừng lại được, máu tươi lập tức nhuộm đỏ trên con đường trải nhựa.
Hoàng Ngân nhìn thấy cảnh đó qua gương chiếu hậu, trái tim căng thẳng đến giờ mới dám buông lỏng, cô vất vả thở hổn hển vài hơi, nước mắt đã cuồn cuộn chảy ra như lũ tràn bờ đê từ lâu.
Từng giọt từng giọt, nhỏ lên vô lăng, cuồn cuộn trào ra từng vòng một.
Hoàng Ngân vẫn có vẻ chưa lấy lại được tỉnh táo, nhưng cô biết, bây giờ tuyệt đối không phải là lúc để cô ngẩn ngơ, để cô khóc, cô cuống quít móc di động ra, bấm 113.
Cúp điện thoại, chân cô run run, đạp ga, ổn định vô lăng, xe vút nhanh như bay...
Gió lạnh 'Ào ào' thổi tới, như tiếng gào khóc thảm thiết, vang vọng bên tai cô.
Hoàng Ngân lái xe, chạy như điên đến bệnh viện.
Bụng của cô, đau quá...
Cảm giác đau như co giật này, tựa như có một đôi tay to lớn đang hung hăng vặn xoắn, mỗi lần vặn xoắn, đều khiến cô đau đến mức co rút người lại, lỗ chân lông trên người cũng như sắp nổ tung, cảm giác đau nhức mãnh liệt xông ra từ trong từng lỗ chân lông, lan rộng khắp người cô, điên cuồng gặm nhấm chút ý chí cuối cùng còn sót lại của Hoàng Ngân...
Đầu, mê man như sắp ngất đi bất kỳ lúc nào.
Mí mắt không ngừng díp lại, Hoàng Ngân biết, đó là do chỗ thuốc mê vừa rồi đã có tác dụng, cô thực sự sắp không chịu nổi.
Nhưng...
Cô phải cố lên!!!
"Đỗ Hoàng Ngân, mày phải cố lên!! Mày cũng đã chịu đựng đến mức này rồi, mày phải cố lên!!"
Cô cắn răng, khích lệ mình từng tiếng một.
Nếu trong bụng thực sự có cục cưng bé nhỏ mà cô không cố chống đỡ, thì cục cưng sao có thể chống đỡ được!!
Vì thế, Đỗ Hoàng Ngân, mày nhất định phải cố lên!!!
Cô giữ chặt mảnh thủy tinh cứu mạng mình, ghim chặt mảnh thủy tinh vào tay...
Cô chỉ có thể dựa vào nỗi đau đớn này, để mình chịu đựng tiếp!!
Con yêu, nếu con có trong bụng mẹ, thì xin con nhất định phải... cố gắng sống sót!!
Tuy mẹ chỉ vì anh con mới có con, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến tình yêu mà mẹ dành cho con...
Vì thế, xin con nhất định phải cố gắng chống đỡ, dũng cảm lên một chút!! Kiên cường lên một chút...
Đau đớn trong lòng bàn tay, khiến nước mắt trong mắt Hoàng Ngân càng rơi mau hơn...
Mấy lần vì đau nhức không thể nhịn được nữa mà cô nức nở ra tiếng, nhưng Hoàng Ngân quệt nước mắt một cái, cắn răng, lại tiếp tục lái đến bệnh viện, nhưng không ngờ, xe đột nhiên bất ngờ chết máy, cho dù Hoàng Ngân có khởi động như thế nào cũng không mở lên được.
"Mẹ nó!!"
Hoàng Ngân không nhịn được mà chửi ầm lên.
Nước mắt lập tức chảy ra ngoài, cô gần như khóc đến thất thanh, "Ông trời ơi, ngay cả ông cũng muốn sống mái với con có phải không?"
Cô đạp mạnh một cước vào chân ga cho hả giận, vội vàng móc di động ra, gọi cho 115.
Hoàng Ngân nắm túi xách, tập tễnh xuống xe, cố gắng hít thở một chút không khí bên ngoài.
CHƯƠNG 101: TÌM ĐƯỜNG SỐNG TRONG CHỖ CHẾT
Cô dùng hết sức mà hét khàn cả giọng, trong đôi mắt đong đầy nước mắt chất chứa thù hận, thấy tên đàn ông đằng sau giơ bàn tay xấu xa về phía mình, cô đột nhiên giơ tay lên túm lấy vô lăng, giữ thật chặt rồi liều mạng đâm vào hàng rào bảo vệ phía bên trái.
Cho dù cô có chết, cũng quyết phải kéo hai tên khốn kiếp này đi theo!!!
"Á --"
"Phanh lại ----"
Tiếng thân xe phanh gấp lại vang lên, còn chưa kịp dừng lại, toàn bộ xe đã tông thẳng vào hàng rào bảo vệ bên đường.
Xe bỗng nhiên ngừng lại.
Vì tốc độ quá nhanh, bị va chạm như thế, lớp thủy tinh ở cửa sổ trước lập tức vỡ vụn, văng đầy khắp xe.
"Mẹ nó!!"
Hai tên đàn ông đồng thời chửi ầm lên, đều bị sự cố bất thình lình dọa cho toát mồ hôi lạnh cả người, tên đàn ông tóc đỏ hất tay một cái, lại tát cho Hoàng Ngân một bạt tai, thừa dịp xe dừng lại, hắn lại trực tiếp nhảy dựng lên, hung hăng đạp vào bụng của Hoàng Ngân.
"Á ------"
Hoàng Ngân đau đến mức kêu to.
"Đừng, đừng đạp vào bụng tôi!!"
Khóe mắt Hoàng Ngân đã ướt lệ, cô dùng hai tay chặn lại chân của hắn, giữ thật chặt, không để hắn động vào bụng mình nữa, "Đừng động vào bụng tôi!!!"
Chỗ đó chưa biết chừng đã chứa đựng một sinh mệnh rồi!!
Không, không phải một, mà là hai, là hai sinh mệnh, cùng với tất cả hy vọng của cô!!
"Đừng đụng vào nó!!!"
Hoàng Ngân dùng hết tất cả sức lực từ trước đến nay, kiềm chặt tên ác ma trước mặt này.
truyện được up có bản quyền trên app mê tình truyện
Cô cắn chặt răng, cho dù lợi cũng đã bị mình cắn chặt đến mức chảy máu, nhưng cô có chết cũng không chịu buông tay, sức lực lớn đến mức ngay cả tên đàn ông tóc đỏ cũng không giãy ra được khỏi tay cô.
Tên đàn ông ngồi đằng sau vừa thấy tình thế này, vội vàng xông lên giúp đỡ, cố gắng đến mấy lần thử bẻ đôi tay của Hoàng Ngân ra khỏi chân tên kia, nhưng lại không sao bẻ ra được.
Người phụ nữ này, sức lực lớn đến mức kinh hoàng!
Tên đàn ông kia dứt khoát hoặc là không làm, hoặc đã làm thì làm cho tới, trực tiếp tung chân lên học theo thằng tóc đỏ, hung hăng đá một cước vào bụng Hoàng Ngân.
"Á --"
Hoàng Ngân đau đến mức thét chói tai, nước mắt cứ thế trào ra ngoài.
Cô vội vàng buông lỏng tay ra để bảo vệ bụng mình, nhưng hai tên đàn ông kia đã hoàn toàn không lo được nhiều chuyện như vậy nữa, trực tiếp liều mạng đá vào phần bụng mà tay cô đang đặt lên!
Đau...
Cảm giác đau sắp chết này, Hoàng Ngân căn bản không thể diễn tả nổi thành lời.
Mồ hôi to như hạt đậu không ngừng toát ra từ hai bên trán, hai cánh tay bảo vệ bụng bị hai tên đàn ông hung hăng đá đạp từng phát một, tưởng như ngay cả đầu khớp xương cũng sắp nứt ra đến nơi.
Nhưng cô vẫn cứ lấy hai tay ôm chặt vào bụng mình, cuộn mình thành một cục, dù thế nào cũng không chịu buông tay.
Con yêu, nếu con thực sự có trong bụng mẹ, thì xin con nhất định phải kiên cường!!
Nhất định phải kiên cường...
"Con ả này cũng ương thật!!"
Tên tóc đỏ vừa thóa mạ, vừa cúi người xuống, tung cho Hoàng Ngân thêm một bạt tai nữa.
Hoàng Ngân đau đến mức kêu to.
Cô biết, mình cứ tiếp tục thế này, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị hai tên khốn kiếp này đánh chết, mà bây giờ mình cũng đã buồn ngủ rồi, nếu không phải vì cảm giác đau đớn trên người, có lẽ cô đã bất tỉnh từ lâu.
Hoàng Ngân cắn chặt răng, tự nói với mình, nhất định không thể ngủ!!
Trong những lúc này, nếu không dựa vào chính mình để cứu lấy mình, thì cô thực sự chỉ có một con đường chết!
Lúc này, tên đàn ông đang đá vào bụng Hoàng Ngân, đột nhiên dừng động tác lại, chỉ thấy hắn đang cởi bỏ thắt lưng trên eo, vẻ mặt đầy ý cười dâm ô, "Để ông đây sướng trước đã, rồi lại tiếp tục đánh ả!"
Tên đàn ông tóc đỏ cười ha ha, "Được, cho ông trước đấy! Người anh em tôi canh chừng cho ông."
Hắn nói, rồi nhìn chòng chọc vào Hoàng Ngân đã suy yếu đến mức sắp ngất đi, sau đó đẩy cửa xe ra bước xuống.
Một con đàn bà trói gà không chặt, người anh em của hắn không thể nào lại không giải quyết được mới đúng!
"Đừng --"
"Đừng!!"
Trong xe truyền đến tiếng thét chói tai khản cổ của Hoàng Ngân, "Đừng đụng vào tôi ----"
Tên đàn ông giằng xé quần áo của Hoàng Ngân như mất trí, lộ ra bả vai trắng muốt của cô, khiến cho tên đàn ông trên người càng thêm điên cuồng, "Không ngờ con ả như cô da thịt lại mịn màng như thế..."
Hắn nói rồi bèn nghiêng người hôn vào bả vai Hoàng Ngân.
Cảm giác buồn nôn lập tức xông lên ngực Hoàng Ngân cuồn cuộn xối xả, suýt nữa khiến cô ói mửa.
Cô liều mạng giằng co, một đôi tay lại lần mò tìm kiếm cái túi của mình, cô biết thằng tóc đỏ kia không ở đây, bây giờ chính là thời điểm để mình tìm cơ hội cầu cứu.
Chỉ là, điều khiến cô đau khổ là, cô mò mẫm lung tung rất lâu, cũng mặc cho tên đàn ông kia gặm cắn bả vai của mình, ngực của mình, nhưng mãi vẫn không tìm được túi của mình.
Nước mắt ức nghẹn 'lộp bộp' rơi xuống, nhưng bỗng chốc, cô chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay chợt lạnh...
Hình như cô đã sờ được thứ gì đó!
Trái tim, như nảy lên, 'thình thịch thình thịch' đập loạn.
Thứ cô sờ được không phải là cái gì khác, mà chính là một mảnh vỡ thủy tinh do trận va chạm vừa rồi!!
Cảm giác lạnh buốt, đặt trong bàn tay, Hoàng Ngân sờ một vòng dọc theo mép của mảnh thủy tinh, tìm thấy một góc nhọn hoắt, cô thử lấy ngón tay chọc vào, lập tức có máu chảy ra...
Rất sắc nhọn!!
Hoàng Ngân kích động đến mức ngay cả nước mắt cũng không kiềm nổi nữa, bởi vì cô biết, cái này có lẽ chính là tia hi vọng cuối cùng trong sinh mệnh của mình rồi.
Nhưng, cô biết, càng trong lúc đáng sợ nhất, cô lại càng phải giữ cho đầu óc tỉnh táo.
Cô mặc cho tên đàn ông trên người giở trò với mình, cắn răng, nuốt hết tất cả nhục nhã vào bụng, hai mắt quan sát một lượt bên trong xe, mừng rỡ phát hiện tên tóc đỏ vừa xuống xe kia thậm chí còn chưa cả rút chìa khóa xe ra.
Mà đến lúc Hoàng Ngân muốn chạy trốn, nếu cô chỉ dùng hai chân thì chắc chắn sẽ không chạy lại nổi hai tên khốn kiếp này, huống chi bây giờ, cô đã bị đánh đến như vậy, cô đâu còn sức lực dư thừa để chạy trốn nữa.
Điều duy nhất cô có thể làm chính là cướp xe, đạp tên lưu manh trên người xuống xe.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận tất cả mọi chuyện, Hoàng Ngân chợt giương tay một cái, nắm lấy mảnh thủy tinh sắc như dao kia, không hề do dự, hung hăng đâm thẳng vào cặp mắt của tên đàn ông trên người.
Đúng vậy!! Cái mà Hoàng Ngân đâm, tuyệt đối không phải một con mắt, mà là dùng tốc độ nhanh nhất, trực tiếp chọc mù hai mắt của hắn.
Hoàng Ngân chưa từng làm hại người khác, đừng nói đến chuyện chọc mù mắt người khác, dù bình thường chỉ kêu cô đánh người thôi, cô cũng không dám, nhưng hôm nay, hai tên khốn nạn này đã dồn cô vào đường cùng, cô muốn sống sót, thì chỉ có thể làm vậy!!
Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên bên tai Hoàng Ngân, tên đàn ông trên người lập tức nhảy ra khỏi người Hoàng Ngân, thống khổ bưng lấy con mắt không ngừng chảy máu của mình, hu hu kêu to, "Mẹ nó!! Tóc đỏ, tóc đỏ -- con đàn bà đáng chết, xem tao có giết mày không!!"
Hắn nói rồi nhào vào ghế lái phụ, nhưng trên ghế lái phụ đâu còn bóng dáng của Hoàng Ngân nữa.
Ngay từ lúc hắn tránh khỏi người mình, cô đã phi thẳng lên ngồi vào ghế lái, đúng lúc tên tóc đỏ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, hắn vừa mở cửa xe, đang chuẩn bị lên xe thì "xoẹt --" một tiếng, chiếc xe taxi phi nhanh như gió, lái gấp đi, vì tốc độ xe quá nhanh, mà cả người tên tóc đỏ đập vào thân xe, trực tiếp ngã sấp mặt.
"Mẹ nó!!"
Hắn chửi ầm lên, bò dậy khỏi mặt đất rồi đuổi theo xe.
Nhưng tốc độ xe nhanh như tên bắn, Hoàng Ngân hoàn toàn coi xe taxi như xe thể thao mà lái, cũng không để ý tới điều gì khác, chỉ giậm thẳng chân ga đến tận cùng, thầm nghĩ mau mau thoát khỏi tên khốn nạn sau xe.
Mà trong xe, tên đàn ông không ngừng chảy máu hai mắt đã tìm được Hoàng Ngân ở ghế lái, giơ tay lên muốn đánh lại Hoàng Ngân trong bóng tối, "Mẹ nó!! Đâm mù mắt tao rồi, tao bắt mày chết chung!!"
Hoàng Ngân đã sớm ngờ được tên khốn nạn này sẽ tung một đòn như vậy, lúc hắn ập tới, cô nắm lấy mảnh thủy tinh trong tay, run rẩy nhắm mắt lại... đâm thẳng về phía trước.
"Á --"
Tiếng kêu thảm thiết bên tai vang lên lần nữa.
Hoàng Ngân biết mình đã làm gì, cô dùng thủy tinh đâm vào bụng dưới của một người đàn ông!!
Bàn tay bị máu nóng nhuộm đỏ, run rẩy cực kỳ mạnh, gương mặt trắng bệch như tờ giấy, trên trán không ngừng toát ra mồ hôi hột.
Nhưng cũng may, nhát đâm này sẽ không lấy mạng tên đàn ông này...
May mà cô đã từng học cùng Cao Dương Thành về những thứ như cấu tạo da lông trên cơ thể con người, nhát đâm này căn bản không đâm trúng điểm yếu của người ta, mà cô, lại càng không muốn giết người, cho dù chỉ là tự vệ!
Hoàng Ngân chỉnh tốc độ xe chậm lại, lấy tay đẩy cánh cửa ghế lái phụ ra, lúc tên đàn ông kia đang kêu rên thóa mạ, cô đã dùng hai tay hai chân, cùng với toàn bộ sức lực trên người, đạp cho tên đàn ông bên cạnh đã sớm đau đến mức không còn sức nào xuống xe.
"Á --"
Người đàn ông lăn xuống xe, lăn đến mấy vòng trên mặt đất rồi mới ngừng lại được, máu tươi lập tức nhuộm đỏ trên con đường trải nhựa.
Hoàng Ngân nhìn thấy cảnh đó qua gương chiếu hậu, trái tim căng thẳng đến giờ mới dám buông lỏng, cô vất vả thở hổn hển vài hơi, nước mắt đã cuồn cuộn chảy ra như lũ tràn bờ đê từ lâu.
Từng giọt từng giọt, nhỏ lên vô lăng, cuồn cuộn trào ra từng vòng một.
Hoàng Ngân vẫn có vẻ chưa lấy lại được tỉnh táo, nhưng cô biết, bây giờ tuyệt đối không phải là lúc để cô ngẩn ngơ, để cô khóc, cô cuống quít móc di động ra, bấm 113.
Cúp điện thoại, chân cô run run, đạp ga, ổn định vô lăng, xe vút nhanh như bay...
Gió lạnh 'Ào ào' thổi tới, như tiếng gào khóc thảm thiết, vang vọng bên tai cô.
Hoàng Ngân lái xe, chạy như điên đến bệnh viện.
Bụng của cô, đau quá...
Cảm giác đau như co giật này, tựa như có một đôi tay to lớn đang hung hăng vặn xoắn, mỗi lần vặn xoắn, đều khiến cô đau đến mức co rút người lại, lỗ chân lông trên người cũng như sắp nổ tung, cảm giác đau nhức mãnh liệt xông ra từ trong từng lỗ chân lông, lan rộng khắp người cô, điên cuồng gặm nhấm chút ý chí cuối cùng còn sót lại của Hoàng Ngân...
Đầu, mê man như sắp ngất đi bất kỳ lúc nào.
Mí mắt không ngừng díp lại, Hoàng Ngân biết, đó là do chỗ thuốc mê vừa rồi đã có tác dụng, cô thực sự sắp không chịu nổi.
Nhưng...
Cô phải cố lên!!!
"Đỗ Hoàng Ngân, mày phải cố lên!! Mày cũng đã chịu đựng đến mức này rồi, mày phải cố lên!!"
Cô cắn răng, khích lệ mình từng tiếng một.
Nếu trong bụng thực sự có cục cưng bé nhỏ mà cô không cố chống đỡ, thì cục cưng sao có thể chống đỡ được!!
Vì thế, Đỗ Hoàng Ngân, mày nhất định phải cố lên!!!
Cô giữ chặt mảnh thủy tinh cứu mạng mình, ghim chặt mảnh thủy tinh vào tay...
Cô chỉ có thể dựa vào nỗi đau đớn này, để mình chịu đựng tiếp!!
Con yêu, nếu con có trong bụng mẹ, thì xin con nhất định phải... cố gắng sống sót!!
Tuy mẹ chỉ vì anh con mới có con, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến tình yêu mà mẹ dành cho con...
Vì thế, xin con nhất định phải cố gắng chống đỡ, dũng cảm lên một chút!! Kiên cường lên một chút...
Đau đớn trong lòng bàn tay, khiến nước mắt trong mắt Hoàng Ngân càng rơi mau hơn...
Mấy lần vì đau nhức không thể nhịn được nữa mà cô nức nở ra tiếng, nhưng Hoàng Ngân quệt nước mắt một cái, cắn răng, lại tiếp tục lái đến bệnh viện, nhưng không ngờ, xe đột nhiên bất ngờ chết máy, cho dù Hoàng Ngân có khởi động như thế nào cũng không mở lên được.
"Mẹ nó!!"
Hoàng Ngân không nhịn được mà chửi ầm lên.
Nước mắt lập tức chảy ra ngoài, cô gần như khóc đến thất thanh, "Ông trời ơi, ngay cả ông cũng muốn sống mái với con có phải không?"
Cô đạp mạnh một cước vào chân ga cho hả giận, vội vàng móc di động ra, gọi cho 115.
Hoàng Ngân nắm túi xách, tập tễnh xuống xe, cố gắng hít thở một chút không khí bên ngoài.