Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-121
CHƯƠNG 117 CẦN GẤP MÁU GẤU
CHƯƠNG 117 CẦN GẤP MÁU GẤU
Còn ở bên này, trong phòng phẫu thuật, tình hình của Dương Dương tốt hơn nhiều so với Đỗ Thanh Nga.
Cao Dương Thành vì bị thương do tai nạn, không thể tự tay làm phẫu thuật, cho dù có lo lắng như thế nào đi nữa, anh cũng tuyệt đối không đem tính mạng Dương Dương ra làm trò đùa.
Anh ngồi bên ngoài, ngẩng đầu chăm chú quan sát tất cả động thái của cuộc phẫu thật qua màn hình .
Khi gắp từng mảnh vỡ thủy tinh trên trán thằng bé ra, Cao Dương Thành thở gấp gáp, lồng ngực vì căng thẳng mà phập phồng liên tục.
Vũ Phong nhìn anh mà thấy buồn cười, “Anh bạn, làm gì thế! Những động tác phẩu thuật bé xíu không tính là phẫu thuật này, mà lại khiến cậu căng thẳng thành như vậy sao? Thật đúng là không giống với tác phong trước giờ của cậu!”
Cao Dương Thành không hề nghiêng đầu nhìn anh, luôn chăm chú nhìn vào màn hình, lạnh lùng nói với anh, “Cậu ít phân tâm đi giùm tôi!”
Vũ Phong cười điên cuồng, cong môi lên, “Cậu căng thẳng như vậy, không hiểu có phải là coi nó như con trai mình không đây!”
Lâm Nghiêm Thành nói chen vào, “Con trai của chị Hoàng Ngân, sau nãy cũng sẽ là con trai của thầy Cao, anh ấy có thể không lo lắng được không?”
Cao Dương Thành không thèm bỏ vào tai những lời bàn tán của hai người họ, lông mày sắc lẹm, chăm chú quan sát tình hình phẫu thuật.
Bỗng nhiên...
“Chảy máu động mạch rồi!!!”
Cao Dương Thành gào lên một tiếng, quay đầu vẻ mặt dữ dằn nhìn Thái Linh.
“Chết tiệt!!”
Thái Linh quát một câu.
Vũ Phong và Lâm Nghiêm Thành hơi thay đổi sắc mặt.
Cao Dương Thành vội vàng bước ra, đứng vững bên cạnh Thái Linh, cảm giác như Thái Linh có chút hoảng loạn, anh liền nhanh chóng quát một tiến, “Hoảng cái gì!”
Giọng nói điềm tĩnh giúp Thái Linh bình tĩnh lại chút.
Lâm nhanh chóng đưa túi máu cho Thái Linh. Sắc mặt của tất cả mọi người đều rất khó coi.
“Lâm, gọi điện thoại cho kho dự trữ máu, bảo bọn họ mang thêm vài túi máu qua đây, đề phòng lát cần dùng!! Cao Dương Thành lập tức nhắc nhở Lâm.
“Vâng!”
Lâm vội vàng gọi điện thoại.
Thái Linh và Vũ Phong phụ trách truyền máu cho Dương Dương, túi máu trên tay đã sắp không còn đủ nữa rồi, mọi người trong phòng đều nhìn Lâm, giục cậu, “Bảo họ nhanh lên!”
Lâm tắt điện thoại, vội vàng quay đầu lại, khuôn mặt đầy sốt sắng, “Bác sĩ Cao, không hay rồi, kho máu đã không còn nhóm máu A RH dương tính nữa rồi ạ, làm sao giờ? Chúng ta bây giờ liệu có nên liên hệ với bệnh viện khác không?”
“Chết tiệt!!”
Vũ Phong quát một tiếng.
Sao mà Dương Dương lại cứ phải là nhóm máu RH dương tính chứ?
Phải biết nhóm máu này nhìn qua cả thế giới cực kỳ hiếm thấy, tới mức còn được người ta gọi là “máu gấu”, còn nhóm máu A RH dương tính này lại chỉ chiếm tỉ lệ 0.102% của toàn nhân loại, loại máu này, vì quá khan hiếm, thường thì những bệnh viện thông thường đều không lưu trữ trong kho, ngay đến cả bệnh viện to như bọn họ cũng trong thời gian dài không có, cho nên những người sở hữu loại máu này một khi bị mất máu thì sẽ có khả năng nguy hiểm trực tiếp đến tính mạng, mà nhiều người vì tránh việc cung cấp máu không đủ sẽ tham gia vào một số nhóm chat trong cùng thành phố, một khi xảy ra việc thì sẽ kịp thời liên hệ được người có cùng nhóm máu đến bệnh viện hiến máu.
“Nhóm máu A RH dương tính? Tôi có!!”
Cao Dương Thành nói xong liền bước ra ngoài, “Nhanh!! Lấy từ người tôi ra! Không cần biết cần bao nhiêu máu, trước tiên cứ cầm cự trước đã!! Thùy Sam, cô phụ trách liên hệ với bệnh viện khác, xem bệnh viện nào còn, dặn bọn đem máu tới họ nhanh nhất có thể ! Lâm, cậu đến lấy máu cho tôi!!”
“Nhưng mà, bác sĩ Cao, anh hiện tại đang bị thương, cũng bị mất không ít máu, nếu như còn tiếp tục lấy ra nhiều máu như vậy...”
Lâm có chút khó xử.
“Đừng nói nhiều nữa! Nhanh lên!!”
Cao Dương Thành mồm thì nói nhưng chân thì đã bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
Bỗng chốc, không khí trong phòng phẫu thuật vô cùng căng thẳng, có chút khiến người ta không thể thở nổi.
Thái Linh và Vũ Phong nhìn nhau, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Bọn họ không thể để cho đứa bé này xảy ra bất kì chuyện gì! Chỉ mong máu của Cao Dương Thành không có vẫn đề gì mới ổn!
Vài phút sau, Cao Dương Thành truyền máu xong, lại quay lại phòng phẫu thuật.
‘Thùy Sam, tình hình thế nào rồi?” Cao Dương Thành hỏi cô.
“May sao, bệnh viện K vẫn còn, hiện tại bên đó đang gấp rút đưa máu sang bên này rồi.”
Cao Dương Thành liếc một cái bàn phẫu thuật, Dương Dương không chút động tĩnh, lồng ngực bỗng đau nhói, nhìn về phía Thái Linh, nói một câu, “Tôi ra ngoài gọi cuộc điện thoại.”
“Ừm, đừng lo lắng, chỉ cần có đủ máu, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Thái Linh an ủi anh.
Cao Dương Thành gật đầu, ra khỏi phòng phẫu thuật, bước vào phòng kỹ thuật.
Anh gọi điện cho Hoàng Ngân, bên đó hồi lâu mới có người nghe điện thoại.
“Hoàng Ngân, là anh.”
Giọng nói trầm thấp thông qua điện thoại, truyền ra, vậy mà đáp lại anh lại là một tiếng khóc nức nở.
Hoàng Ngân nâng điện thoại, ngồi trên ghế, tựa đầu lên chiếc tường lạnh buốt, răng cắn chặt lấy ngón tay, khóc thút thít, nước mắt không ngừng tuôn chảy.
“Sao rồi?”
Cao Dương Thành sốt ruột, “Sao lại khóc?”
Hoàng Ngân khóc không ngừng trong điện thoại, nghe thấy giọng nói điềm tĩnh, cô càng khóc nấc không thành tiếng.
“Dương Thành, Thanh Nga...Thanh Nga bị yêu cầu cắt bỏ chân rồi...”
Cao Dương Thành giữ chặt điện thoại trong tay, hơi khựng lại.
Tim, đau nhói, bởi vì người phụ nữ ở đầu dây bên kia, cũng vì người con gái không màng tính mạng cứu bọn họ.
“Anh biết không, chữ ký đó còn là chính tay em đặt bút nữa! Cảm giác đó, giống như em cầm lấy con dao chặt đứt hai chân nó vậy!!”
Hoàng Ngân đưa tay đặt lên lồng ngực đang lên cơn đau của mình, “Bây giờ em khó chịu lắm, tim đau lắm, đau tới mức như sắp chết vậy!!”
Cao Dương Thành mím chặt đôi môi mỏng, đau đớn nghĩ đến cô bé trẻ tuổi ấy, không màng nguy hiểm mà lao vào cứu bọn họ từng người một khỏi nguy hiểm, nghe thấy cô đang đứng đó gào, “Bác sĩ Cao, em sẽ đến cứu anh ngay! Em đến cứu anh ngay!”
Lồng ngực Cao Dương Thành như bị bóp nghẹt, nhưng anh cũng đã quen với việc xử lý mọi việc với một thái độ bình tĩnh nhất.
Anh thở dài, lồng ngực phập phồng lên xuống, “Hoàng Ngân, đừng cắn tay nữa!”
Anh vẫn luôn là người hiểu cô nhất, biết rằng khi cô buồn đau cô sẽ cắn tay mình, dùng hành động đó để làm tê liệt cảm giác đau đớn của cô.
“Nghe anh nói, em ký tên không phải là làm hại nó, mà là cứu sống nó! Bác sĩ sẽ không vô cớ đưa ra yêu cầu cắt bỏ chân đâu, là thực sự nguy hiểm đến tính mạng của cô ấy mới làm như vậy, biết chưa?”
Anh cố gắng an ủi cô ở đầu dây bên kia.
Hoàng Ngân nghẹn ngào gật đầu, cô biết hiện giờ dù có nói gì cũng đã vô ích.
“Dương Dương đâu? Tình hình của Dương Dương thế nào rồi?” Cô lại hỏi.
“Rất tốt!”
Cao Dương Thành trả lời cô, “Em đừng lo, nó rất tốt, rất kiên cường, nó sẽ bình an thôi...”
“Huhuhu...”
Hoàng Ngân lại khóc nấc lên trong điện thoại, Cao Dương Thành nghe mà trong lòng đau nhói từng cơn, bất kỳ lúc nào, bất kỳ nơi đâu, anh thực sự muốn bên cạnh che chở cho cô. Nhưng anh biết, cô càng hi vọng anh có thể ở bên cạnh che chở cho con trai cô, như vậy cô sẽ càng yên tâm hơn.
“Đợi anh, Dương Dương ở bên này sẽ làm phẫu thuật nhanh thôi.”
“Không sao, anh không cần lo lắng cho em! Chỉ cần mọi người đều không sao cả là được rồi!”
Điều duy nhất mà Hoàng Ngân sợ là anh sẽ lo cho mình, lau nước mắt trên mặt, vội vàng kìm lại tiếng nấc của mình.
“Bác sĩ Cao!!”
Bỗng nhiên, nghe thấy Lâm ở đầu bên đó gọi Cao Dương Thành, ngữ khí có chút gấp gáp.
Cao Dương Thành hồi hộp tim đập thình thịch, nhưng lại không dám để Hoàng Ngân ở đầu dây bên đó biết, nhanh chóng đưa tay lên ra hiệu OK, nói với Hoàng Ngân qua điện thoại, “Y tá gọi rồi, anh đi qua bên đó một chuyến, em phải mạnh mẽ lên nhé, đừng có suy nghĩ linh tinh nữa, việc gì cũng phải đợi anh ra rồi hẵng nói.”
“Vâng.”
Hoàng Ngân ngoan ngoãn gật đầu, con tim đau đớn, trong phút chốc hầu như đã đỡ hơn rất nhiều.
Cao Dương Thành tắt điện thoại, vội vã quay lại phòng phẫu thuật.
“Xảy ra chuyện gì?”
Anh mới bước vào phòng phẫu thuật, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, nhưng lại đều trầm lặng không nói gì cả.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Anh bị đám người đang tròn mắt nhìn mình làm cho phát cáu , chau mày, nhìn về phía Lâm, “Rốt cuộc là thế nào? Máu tôi có vẫn đề?”
“Vâng!” Lâm gật đầu, lại vội lắc đầu, “Không, không phải vấn đề đó...”
Lâm có những từ đã không còn nói được trôi chảy, nói xong đưa tờ đơn xét nghiệm trên tay nhét vào tay Cao Dương Thành, run sợ nói, “Bác sĩ Cao, kế quả xét nghiệm máu cho thấy anh và Dương Dương là...có cùng huyết thống!!”
“Gì cơ?”
Lồng ngực Cao Dương Thành kêu lên “thình thịch” một lúc, dường như là có một vậy gì đó đập lên người anh.
Lông mày giật một cái, đôi mắt đang nhìn Lâm sâu thẳm lại như thu lại vài vòng, cầm lấy tờ giấy xét nghiệm, vội vàng lật tới trang cuối ghi kết quả xét nghiệm, nhìn kết quả trên giấy trắng mực đen, ngực anh phập phồng liên tục, đôi mắt đen sâu của anh lại thu thêm vài vòng nữa, càng lúc càng rực sáng.
Trên bàn phẫu thuật, Thái Linh, Vũ Phong, Lâm Nghiêm Thành đều nhìn chằm chằm vào anh.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau cứu con trai tôi?!”
Cao Dương Thành cố gắng hết sức kìm nén cảm xúc của mình, thế nhưng, giọng nói không ổn định mà có chút kích động phát ra từ miệng anh liền bán đứng tâm tư của anh.
Giây phút này, thậm chí ngay cả anh cũng không biết phải dùng câu từ gì để miêu tả tâm trạng của anh.
Anh thở gấp, lồng ngực phập phồng, quả tim bên trong như đang nhảy múa, mãnh liệt va đập vào tâm nhĩ anh, còn tâm trạng của anh, từ nhỏ đến lớn, dường như chưa bao giờ diễn biến phức tạp như giờ khắc này đây.
Anh càng không dám nghĩ, mình đã là một ông bố của một đứa trẻ!
Ba người trên bàn phẫu thuật bị Cao Dương Thành quát một câu, mới bắt đầu sực tỉnh lại trong cơn ngạc nhiên, vội vàng cúi đầu, lại im lặng tiếp tục chìm vào cuộc phẫu thuật.
Chỉ là, lần này càng căng thẳng hơn vừa nãy.
“Lâm này, mau lấy máu của tôi chiếu qua tia R- một lượt!” Cao Dương Thành nhắc nhở Lâm.
Trong trường hợp thông thường sẽ không cho người có cùng huyết thống truyền máu cho nhau, đặc biệt là quan hệ huyết thống cấp 1 giống như bố mẹ với con cái như thế này, khả năng dẫn đến nguy cơ phát bệnh là rất cao, tỉ lệ tử vọng lên tới 90%, trong trường hợp cấp bách, máu bắt buộc phải được chiếu qua tia R-, tiêu diệt khả năng miễn dịch của tế bào bạch huyết, mới có thể đảm bảo an toàn.
“Vâng!!”
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện
***
2 tiếng sau----------
Cánh cửa phòng phẫu thuật “cạch” một tiếng, hai cánh cửa mở ra.
Cao Dương Thành khoác chiếc áo trắng dài dẫn đầu xuất hiện trước mặt Hoàng Ngân, đi liền theo sau là Vũ Phong và vài người khác, đẩy Dương Dương từ bên trong bước ra.
“Dương Dương!!”
Hoàng Ngân kích động lao người đến bên Dương Dương.
Thế nhưng, chưa kịp lao đến cạnh giường Dương Dương đã cảm nhận được cổ tay bên phải bị nắm chặt, cả người bị một lực rất mạnh giữ lấy, trong phút chốc liền thuận theo tình thế mà lao vào một lồng ngực vững chắc.
Không đợi cô kịp phản ứng lại, một nụ hôn vừa gấp gáp vừa sâu, thậm còn có phần thô bạo đè lên đôi môi của Hoàng Ngân.
Nụ hôn này, đến thật bất ngờ, thật ngang ngược, cảm giác đó dường như muốn ăn tươi nuốt sống Hoàng Nhân, lại như muốn thiêu đốt cô thành tro bụi.
“Ưm ưm...”
Hoàng Ngân hoàn toàn không lường trước được nụ hôn bất ngờ này, cô vội vàng vùng vẫy, không ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực anh mà đẩy ra, “Dương Thành, anh...anh làm cái gì vậy? Bỏ em ra trước đi, để em... nhìn Dương Dương một cái, để em nhìn nó trước đã!”
Thế nhưng, Cao Dương Thành không hề mảy may đến thỉnh cầu của cô.
Anh ngang tàn giữ chặt lấy cằm cô, càng điên cuồng công chiếm khoang miệng cô, trong động tác thô bạo, có vẻ như vẫn kèm theo biết bao ý vị của sự trừng phạt.
Liền nghe thấy giọng nói thẹn thùng của Lâm Nghiêm Thành bên cạnh, “Chị Hoàng Ngân, chị không phải lo lắng cho Dương Dương quá đâu, Dương Dương phẫu thuật rất thành công, hiện giờ đã không còn vấn đề gì lớn nữa rồi, em sẽ chăm sóc cho nó thật tốt.”
CHƯƠNG 117 CẦN GẤP MÁU GẤU
Còn ở bên này, trong phòng phẫu thuật, tình hình của Dương Dương tốt hơn nhiều so với Đỗ Thanh Nga.
Cao Dương Thành vì bị thương do tai nạn, không thể tự tay làm phẫu thuật, cho dù có lo lắng như thế nào đi nữa, anh cũng tuyệt đối không đem tính mạng Dương Dương ra làm trò đùa.
Anh ngồi bên ngoài, ngẩng đầu chăm chú quan sát tất cả động thái của cuộc phẫu thật qua màn hình .
Khi gắp từng mảnh vỡ thủy tinh trên trán thằng bé ra, Cao Dương Thành thở gấp gáp, lồng ngực vì căng thẳng mà phập phồng liên tục.
Vũ Phong nhìn anh mà thấy buồn cười, “Anh bạn, làm gì thế! Những động tác phẩu thuật bé xíu không tính là phẫu thuật này, mà lại khiến cậu căng thẳng thành như vậy sao? Thật đúng là không giống với tác phong trước giờ của cậu!”
Cao Dương Thành không hề nghiêng đầu nhìn anh, luôn chăm chú nhìn vào màn hình, lạnh lùng nói với anh, “Cậu ít phân tâm đi giùm tôi!”
Vũ Phong cười điên cuồng, cong môi lên, “Cậu căng thẳng như vậy, không hiểu có phải là coi nó như con trai mình không đây!”
Lâm Nghiêm Thành nói chen vào, “Con trai của chị Hoàng Ngân, sau nãy cũng sẽ là con trai của thầy Cao, anh ấy có thể không lo lắng được không?”
Cao Dương Thành không thèm bỏ vào tai những lời bàn tán của hai người họ, lông mày sắc lẹm, chăm chú quan sát tình hình phẫu thuật.
Bỗng nhiên...
“Chảy máu động mạch rồi!!!”
Cao Dương Thành gào lên một tiếng, quay đầu vẻ mặt dữ dằn nhìn Thái Linh.
“Chết tiệt!!”
Thái Linh quát một câu.
Vũ Phong và Lâm Nghiêm Thành hơi thay đổi sắc mặt.
Cao Dương Thành vội vàng bước ra, đứng vững bên cạnh Thái Linh, cảm giác như Thái Linh có chút hoảng loạn, anh liền nhanh chóng quát một tiến, “Hoảng cái gì!”
Giọng nói điềm tĩnh giúp Thái Linh bình tĩnh lại chút.
Lâm nhanh chóng đưa túi máu cho Thái Linh. Sắc mặt của tất cả mọi người đều rất khó coi.
“Lâm, gọi điện thoại cho kho dự trữ máu, bảo bọn họ mang thêm vài túi máu qua đây, đề phòng lát cần dùng!! Cao Dương Thành lập tức nhắc nhở Lâm.
“Vâng!”
Lâm vội vàng gọi điện thoại.
Thái Linh và Vũ Phong phụ trách truyền máu cho Dương Dương, túi máu trên tay đã sắp không còn đủ nữa rồi, mọi người trong phòng đều nhìn Lâm, giục cậu, “Bảo họ nhanh lên!”
Lâm tắt điện thoại, vội vàng quay đầu lại, khuôn mặt đầy sốt sắng, “Bác sĩ Cao, không hay rồi, kho máu đã không còn nhóm máu A RH dương tính nữa rồi ạ, làm sao giờ? Chúng ta bây giờ liệu có nên liên hệ với bệnh viện khác không?”
“Chết tiệt!!”
Vũ Phong quát một tiếng.
Sao mà Dương Dương lại cứ phải là nhóm máu RH dương tính chứ?
Phải biết nhóm máu này nhìn qua cả thế giới cực kỳ hiếm thấy, tới mức còn được người ta gọi là “máu gấu”, còn nhóm máu A RH dương tính này lại chỉ chiếm tỉ lệ 0.102% của toàn nhân loại, loại máu này, vì quá khan hiếm, thường thì những bệnh viện thông thường đều không lưu trữ trong kho, ngay đến cả bệnh viện to như bọn họ cũng trong thời gian dài không có, cho nên những người sở hữu loại máu này một khi bị mất máu thì sẽ có khả năng nguy hiểm trực tiếp đến tính mạng, mà nhiều người vì tránh việc cung cấp máu không đủ sẽ tham gia vào một số nhóm chat trong cùng thành phố, một khi xảy ra việc thì sẽ kịp thời liên hệ được người có cùng nhóm máu đến bệnh viện hiến máu.
“Nhóm máu A RH dương tính? Tôi có!!”
Cao Dương Thành nói xong liền bước ra ngoài, “Nhanh!! Lấy từ người tôi ra! Không cần biết cần bao nhiêu máu, trước tiên cứ cầm cự trước đã!! Thùy Sam, cô phụ trách liên hệ với bệnh viện khác, xem bệnh viện nào còn, dặn bọn đem máu tới họ nhanh nhất có thể ! Lâm, cậu đến lấy máu cho tôi!!”
“Nhưng mà, bác sĩ Cao, anh hiện tại đang bị thương, cũng bị mất không ít máu, nếu như còn tiếp tục lấy ra nhiều máu như vậy...”
Lâm có chút khó xử.
“Đừng nói nhiều nữa! Nhanh lên!!”
Cao Dương Thành mồm thì nói nhưng chân thì đã bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
Bỗng chốc, không khí trong phòng phẫu thuật vô cùng căng thẳng, có chút khiến người ta không thể thở nổi.
Thái Linh và Vũ Phong nhìn nhau, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Bọn họ không thể để cho đứa bé này xảy ra bất kì chuyện gì! Chỉ mong máu của Cao Dương Thành không có vẫn đề gì mới ổn!
Vài phút sau, Cao Dương Thành truyền máu xong, lại quay lại phòng phẫu thuật.
‘Thùy Sam, tình hình thế nào rồi?” Cao Dương Thành hỏi cô.
“May sao, bệnh viện K vẫn còn, hiện tại bên đó đang gấp rút đưa máu sang bên này rồi.”
Cao Dương Thành liếc một cái bàn phẫu thuật, Dương Dương không chút động tĩnh, lồng ngực bỗng đau nhói, nhìn về phía Thái Linh, nói một câu, “Tôi ra ngoài gọi cuộc điện thoại.”
“Ừm, đừng lo lắng, chỉ cần có đủ máu, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Thái Linh an ủi anh.
Cao Dương Thành gật đầu, ra khỏi phòng phẫu thuật, bước vào phòng kỹ thuật.
Anh gọi điện cho Hoàng Ngân, bên đó hồi lâu mới có người nghe điện thoại.
“Hoàng Ngân, là anh.”
Giọng nói trầm thấp thông qua điện thoại, truyền ra, vậy mà đáp lại anh lại là một tiếng khóc nức nở.
Hoàng Ngân nâng điện thoại, ngồi trên ghế, tựa đầu lên chiếc tường lạnh buốt, răng cắn chặt lấy ngón tay, khóc thút thít, nước mắt không ngừng tuôn chảy.
“Sao rồi?”
Cao Dương Thành sốt ruột, “Sao lại khóc?”
Hoàng Ngân khóc không ngừng trong điện thoại, nghe thấy giọng nói điềm tĩnh, cô càng khóc nấc không thành tiếng.
“Dương Thành, Thanh Nga...Thanh Nga bị yêu cầu cắt bỏ chân rồi...”
Cao Dương Thành giữ chặt điện thoại trong tay, hơi khựng lại.
Tim, đau nhói, bởi vì người phụ nữ ở đầu dây bên kia, cũng vì người con gái không màng tính mạng cứu bọn họ.
“Anh biết không, chữ ký đó còn là chính tay em đặt bút nữa! Cảm giác đó, giống như em cầm lấy con dao chặt đứt hai chân nó vậy!!”
Hoàng Ngân đưa tay đặt lên lồng ngực đang lên cơn đau của mình, “Bây giờ em khó chịu lắm, tim đau lắm, đau tới mức như sắp chết vậy!!”
Cao Dương Thành mím chặt đôi môi mỏng, đau đớn nghĩ đến cô bé trẻ tuổi ấy, không màng nguy hiểm mà lao vào cứu bọn họ từng người một khỏi nguy hiểm, nghe thấy cô đang đứng đó gào, “Bác sĩ Cao, em sẽ đến cứu anh ngay! Em đến cứu anh ngay!”
Lồng ngực Cao Dương Thành như bị bóp nghẹt, nhưng anh cũng đã quen với việc xử lý mọi việc với một thái độ bình tĩnh nhất.
Anh thở dài, lồng ngực phập phồng lên xuống, “Hoàng Ngân, đừng cắn tay nữa!”
Anh vẫn luôn là người hiểu cô nhất, biết rằng khi cô buồn đau cô sẽ cắn tay mình, dùng hành động đó để làm tê liệt cảm giác đau đớn của cô.
“Nghe anh nói, em ký tên không phải là làm hại nó, mà là cứu sống nó! Bác sĩ sẽ không vô cớ đưa ra yêu cầu cắt bỏ chân đâu, là thực sự nguy hiểm đến tính mạng của cô ấy mới làm như vậy, biết chưa?”
Anh cố gắng an ủi cô ở đầu dây bên kia.
Hoàng Ngân nghẹn ngào gật đầu, cô biết hiện giờ dù có nói gì cũng đã vô ích.
“Dương Dương đâu? Tình hình của Dương Dương thế nào rồi?” Cô lại hỏi.
“Rất tốt!”
Cao Dương Thành trả lời cô, “Em đừng lo, nó rất tốt, rất kiên cường, nó sẽ bình an thôi...”
“Huhuhu...”
Hoàng Ngân lại khóc nấc lên trong điện thoại, Cao Dương Thành nghe mà trong lòng đau nhói từng cơn, bất kỳ lúc nào, bất kỳ nơi đâu, anh thực sự muốn bên cạnh che chở cho cô. Nhưng anh biết, cô càng hi vọng anh có thể ở bên cạnh che chở cho con trai cô, như vậy cô sẽ càng yên tâm hơn.
“Đợi anh, Dương Dương ở bên này sẽ làm phẫu thuật nhanh thôi.”
“Không sao, anh không cần lo lắng cho em! Chỉ cần mọi người đều không sao cả là được rồi!”
Điều duy nhất mà Hoàng Ngân sợ là anh sẽ lo cho mình, lau nước mắt trên mặt, vội vàng kìm lại tiếng nấc của mình.
“Bác sĩ Cao!!”
Bỗng nhiên, nghe thấy Lâm ở đầu bên đó gọi Cao Dương Thành, ngữ khí có chút gấp gáp.
Cao Dương Thành hồi hộp tim đập thình thịch, nhưng lại không dám để Hoàng Ngân ở đầu dây bên đó biết, nhanh chóng đưa tay lên ra hiệu OK, nói với Hoàng Ngân qua điện thoại, “Y tá gọi rồi, anh đi qua bên đó một chuyến, em phải mạnh mẽ lên nhé, đừng có suy nghĩ linh tinh nữa, việc gì cũng phải đợi anh ra rồi hẵng nói.”
“Vâng.”
Hoàng Ngân ngoan ngoãn gật đầu, con tim đau đớn, trong phút chốc hầu như đã đỡ hơn rất nhiều.
Cao Dương Thành tắt điện thoại, vội vã quay lại phòng phẫu thuật.
“Xảy ra chuyện gì?”
Anh mới bước vào phòng phẫu thuật, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, nhưng lại đều trầm lặng không nói gì cả.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Anh bị đám người đang tròn mắt nhìn mình làm cho phát cáu , chau mày, nhìn về phía Lâm, “Rốt cuộc là thế nào? Máu tôi có vẫn đề?”
“Vâng!” Lâm gật đầu, lại vội lắc đầu, “Không, không phải vấn đề đó...”
Lâm có những từ đã không còn nói được trôi chảy, nói xong đưa tờ đơn xét nghiệm trên tay nhét vào tay Cao Dương Thành, run sợ nói, “Bác sĩ Cao, kế quả xét nghiệm máu cho thấy anh và Dương Dương là...có cùng huyết thống!!”
“Gì cơ?”
Lồng ngực Cao Dương Thành kêu lên “thình thịch” một lúc, dường như là có một vậy gì đó đập lên người anh.
Lông mày giật một cái, đôi mắt đang nhìn Lâm sâu thẳm lại như thu lại vài vòng, cầm lấy tờ giấy xét nghiệm, vội vàng lật tới trang cuối ghi kết quả xét nghiệm, nhìn kết quả trên giấy trắng mực đen, ngực anh phập phồng liên tục, đôi mắt đen sâu của anh lại thu thêm vài vòng nữa, càng lúc càng rực sáng.
Trên bàn phẫu thuật, Thái Linh, Vũ Phong, Lâm Nghiêm Thành đều nhìn chằm chằm vào anh.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau cứu con trai tôi?!”
Cao Dương Thành cố gắng hết sức kìm nén cảm xúc của mình, thế nhưng, giọng nói không ổn định mà có chút kích động phát ra từ miệng anh liền bán đứng tâm tư của anh.
Giây phút này, thậm chí ngay cả anh cũng không biết phải dùng câu từ gì để miêu tả tâm trạng của anh.
Anh thở gấp, lồng ngực phập phồng, quả tim bên trong như đang nhảy múa, mãnh liệt va đập vào tâm nhĩ anh, còn tâm trạng của anh, từ nhỏ đến lớn, dường như chưa bao giờ diễn biến phức tạp như giờ khắc này đây.
Anh càng không dám nghĩ, mình đã là một ông bố của một đứa trẻ!
Ba người trên bàn phẫu thuật bị Cao Dương Thành quát một câu, mới bắt đầu sực tỉnh lại trong cơn ngạc nhiên, vội vàng cúi đầu, lại im lặng tiếp tục chìm vào cuộc phẫu thuật.
Chỉ là, lần này càng căng thẳng hơn vừa nãy.
“Lâm này, mau lấy máu của tôi chiếu qua tia R- một lượt!” Cao Dương Thành nhắc nhở Lâm.
Trong trường hợp thông thường sẽ không cho người có cùng huyết thống truyền máu cho nhau, đặc biệt là quan hệ huyết thống cấp 1 giống như bố mẹ với con cái như thế này, khả năng dẫn đến nguy cơ phát bệnh là rất cao, tỉ lệ tử vọng lên tới 90%, trong trường hợp cấp bách, máu bắt buộc phải được chiếu qua tia R-, tiêu diệt khả năng miễn dịch của tế bào bạch huyết, mới có thể đảm bảo an toàn.
“Vâng!!”
Truyện được mua bản quyền up trên app mê tình truyện
***
2 tiếng sau----------
Cánh cửa phòng phẫu thuật “cạch” một tiếng, hai cánh cửa mở ra.
Cao Dương Thành khoác chiếc áo trắng dài dẫn đầu xuất hiện trước mặt Hoàng Ngân, đi liền theo sau là Vũ Phong và vài người khác, đẩy Dương Dương từ bên trong bước ra.
“Dương Dương!!”
Hoàng Ngân kích động lao người đến bên Dương Dương.
Thế nhưng, chưa kịp lao đến cạnh giường Dương Dương đã cảm nhận được cổ tay bên phải bị nắm chặt, cả người bị một lực rất mạnh giữ lấy, trong phút chốc liền thuận theo tình thế mà lao vào một lồng ngực vững chắc.
Không đợi cô kịp phản ứng lại, một nụ hôn vừa gấp gáp vừa sâu, thậm còn có phần thô bạo đè lên đôi môi của Hoàng Ngân.
Nụ hôn này, đến thật bất ngờ, thật ngang ngược, cảm giác đó dường như muốn ăn tươi nuốt sống Hoàng Nhân, lại như muốn thiêu đốt cô thành tro bụi.
“Ưm ưm...”
Hoàng Ngân hoàn toàn không lường trước được nụ hôn bất ngờ này, cô vội vàng vùng vẫy, không ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực anh mà đẩy ra, “Dương Thành, anh...anh làm cái gì vậy? Bỏ em ra trước đi, để em... nhìn Dương Dương một cái, để em nhìn nó trước đã!”
Thế nhưng, Cao Dương Thành không hề mảy may đến thỉnh cầu của cô.
Anh ngang tàn giữ chặt lấy cằm cô, càng điên cuồng công chiếm khoang miệng cô, trong động tác thô bạo, có vẻ như vẫn kèm theo biết bao ý vị của sự trừng phạt.
Liền nghe thấy giọng nói thẹn thùng của Lâm Nghiêm Thành bên cạnh, “Chị Hoàng Ngân, chị không phải lo lắng cho Dương Dương quá đâu, Dương Dương phẫu thuật rất thành công, hiện giờ đã không còn vấn đề gì lớn nữa rồi, em sẽ chăm sóc cho nó thật tốt.”