Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-142
CHƯƠNG 138: TÔI THẬT SỰ CÓ EM BÉ
CHƯƠNG 138: TÔI THẬT SỰ CÓ EM BÉ
Khuất Mỹ Hoa đương nhiên không chịu dừng lại, cô ta chỉ quay đầu xe sang một hướng khác thôi: "Anh đừng hiểu lầm, vừa nãy là em thấy anh uống nhiều quá, sợ không ai chăm sóc, cho nên mới đưa anh đến nhà em."
Thấy Khuất Mỹ Hoa quay đầu xe, Cao Dương Thành cũng không nói thêm gì nữa.
Tay anh chống cằm trên cửa xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn những cảnh đêm nối tiếp nhau bên ngoài cửa sổ, đôi mắt thâm trầm không nhìn thấy chút men say nào, nhưng cũng không thể đoán được lúc này trong lòng anh đang nghĩ gì.
Cao Dương Thành xuống xe, Khuất Mỹ Hoa cũng xuống theo.
"Em dìu anh vào nhà."
Cô ta tốt bụng đi đến bên anh, nhưng lại bị Cao Dương Thành cảnh giác đứng tránh ra ngoài nửa mét: "Không cần, anh vẫn đi được."
Khuất Mỹ Hoa hơi tổn thương nhìn anh: "Dương Thành, tốt xấu gì hai chúng ta cũng từng là người yêu của nhau hai năm, đúng không?"
Cao Dương Thành nhìn cô ta.
"Để em đỡ anh vào nhà đi!"
Cô ta vừa nói vừa định kéo tay Cao Dương Thành, nhưng anh lại dùng tay kéo cô ta ra: "Mỹ Hoa, chuyện trước kia, là anh có lỗi với em, nhưng em đừng có bất kỳ ý nghĩ gì với anh nữa! Cả cuộc đời này anh cũng không thể yêu em nữa!"
Bởi vì, trái tim anh, đã bị một cô gái khác xâm chiếm tất cả từ lâu rồi, anh đã không còn bất kỳ chỗ trống nào để chứa được người khác nữa, tất nhiên, anh cũng không muốn có chỗ trống.
Vành mắt Khuất Mỹ Hoa phiếm hồng, cô ta cắn răng: " Cao Dương Thành, vì sao lúc nào anh cũng phải nói những lời không còn đường lui như thế! Anh có biết, những lời nói đó của anh khiến người ta rất đau đớn không."
Cao Dương Thành vẫn lạnh nhạt nhìn cô ta: "Đây chính là tính cách của anh! Sẽ không vì em không thích mà thay đổi đâu!"
"Tính cách của anh thật khiến người ta căm ghét!"
Khuất Mỹ Hoa kêu lên, trong giọng nói vẫn còn sự nghẹn ngào rõ rệt, rồi đột nhiên cô ta bước nhanh lên phía trước, không đợi Cao Dương Thành phản ứng lại, đã kiễng chân hôn lên môi anh. Anh chỉ có thể nghe thấy cô ta thì thào nức nở: "Cũng khiến người ta thích đến mức không thể kềm chế được!"
Đối mặt với nụ hôn bất thình lình này, Cao Dương Thành đang say rượu đứng sững ở đó mất mấy giây, đến khi phản ứng lại, anh không nhịn được kéo Khuất Mỹ Hoa ra, không thèm che giấu, dùng tay chùi đôi môi mới bị cô ta hôn lên, bực bội trừng mắt: "Em có thấy mình phiền phức không!"
"Anh..."
Khuất Mỹ Hoa tức giận.
Quen biết Cao Dương Thành nhiều năm như vậy, đây đúng là lần đầu tiên cô ta thấy anh bất lịch sự như thế.
Cao Dương Thành lười dây dưa tiếp: "Em đi về đi, trời sắp mưa to rồi!"
Anh nói xong, không thèm nhìn Khuất Mỹ Hoa nữa, quay người đi thằng vào trong khu dân cư, để lại Khuất Mỹ Hoa đứng đó ngơ ngẩn nhìn bóng lưng mình…
Cùng với Hoàng Ngân, đứng ở phía xa xa, đã bị trận mưa to lúc trước xối cho ướt sũng.
Đối với cuộc nói chuyện của bọn họ, cô không nghe thấy câu nào cả, nhưng nụ hôn tạm biệt mập mờ kia, thì cô lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Đêm hôm đó, Hoàng Ngân không biết mình kéo lê cơ thể ướt sũng về nhà như thế nào, cũng không biết đêm đó mình ngủ ra sao.
Khi tỉnh lại, cô vẫn ngồi trên sàn nhà, quần áo ẩm ướt còn chưa kịp khô, cảm thấy đầu óc choáng váng, muốn đứng dậy thì lại phát hiện mình không thể dậy nổi.
Cô cố gắng lắm mới đứng được dậy, mơ mơ màng màng lấy một bộ quần áo sạch trong tủ ra, mở khóa cửa, chuẩn bị đi vào phòng tắm, nhưng vừa mở cửa đã đụng phải mẹ mình.
Trần Lan hình như cũng cả đêm không ngủ, đôi mắt đỏ ngàu, quầng thâm dưới mắt cũng rất đậm, vừa thấy Hoàng Ngân đi ra, bà vội vàng nghênh đón: "Ngân Ngân! Trời ơi, sao bộ quần áo này của con ướt mà con còn không thay ra! Con có trách mẹ, cũng không thể giày vò bản thân như vậy chứ!"
Hoàng Ngân nhìn gương mặt đầy lo âu của mẹ mình, cô nhếch môi, nụ cười đó khá nhợt nhạt bất lực: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, con không có ý đó đâu."
Giọng cô không có chút sức lực nào.
"Ngân Ngân, có phải con bị bệnh không? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy!"
Trần Lan nói xong thì giơ tay áp vào trán của con gái: "Trời ạ! Đã sốt thế này rồi!"
"Mẹ, con không sao!" Hoàng Ngân gạt tay mẹ xuống, mặt mũi phờ phạc nói: " Con đi tắm trước, lát nữa còn phải đi làm nữa!"
Hoàng Ngân nói xong thì đi vòng qua bà, kéo cơ thể mệt mỏi vào trong phòng tắm.
Nhưng cô không ngờ, lúc vào thì đi, lúc ra lại thành nằm.
Vậy mà cô lại ngất xỉu!
Đến khi tỉnh dậy, Hoàng Ngân đã quay lại bệnh viện, lại nằm ở trong bệnh viện Vinmec.
Nhưng nơi này là khoa phụ sản, không có bác sĩ Cao mà cô nhung nhớ, cả một bệnh viện lớn như vậy, trên dưới, chỉ riêng nhân viên y tế đã có hơn hai ngàn người, muốn nhìn thấy anh ấy ở nơi đây, thật sự rất khó.
"Mẹ, sao con lại ở đây?"
Lúc Hoàng Ngân tỉnh lại, trên người vẫn còn hơi choáng váng: "Không phải con đang ở nhà sao?"
Trần Lan nhìn Hoàng Ngân một cái, lại nhìn Đỗ Thanh Nga đang ngồi trong góc sắc mặt vẫn luôn vô cùng khó chịu, rồi mới cẩn thận nói: "Bác sĩ nói con... Có thai gần hai tháng rồi!"
"Hả?"
Hoàng Ngân sững sờ, nhưng ngay sau đó cô lại rất vui mừng, cô kích động túm lấy tay mẹ mình: "Thật ạ? Con thật sự có em bé rồi sao?"
Vậy thì, Dương Dương của cô được cứu rồi, có đúng không? Quá tốt rồi, quá tốt rồi!
Sắc mặt Trần Lan khá phức tạp, bà gật đầu: "Ừ."
Đỗ Thanh Nga ngồi trên xe lăn vẫn luôn cúi đầu, lạnh mặt, không nói lời nào.
Hai tháng…
Trời ạ! Hoàng Ngân ôm lấy cái bụng còn chưa to ra của mình, vậy có nghĩa là từ lần mình bị lưu manh tập kích đó, thật ra đã có thai rồi, còn sau này…
Lúc này Hoàng Ngân mới đột nhiên nhớ tới chuyện mình có uống thuốc, cô vội vàng hỏi Trần Lan: "Mẹ, bác sĩ kiểm tra em bé trong bụng con chưa? Bọn họ nói thế nào?"
"Bác sĩ nói bởi vì dạo này con có vẻ quá áp lực, nên em bé trong bụng phản ứng rất lớn, bác sĩ bảo con phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, bớt nghĩ tới mấy thứ không nên nghĩ, nếu mà động thai thì khả năng sinh non cũng không nhỏ."
Lúc Trần Lan nói những lời này, trong lòng khó tránh việc tự trách bản thân.
"Sinh... Sinh non..."
Sắc mặt Hoàng Ngân hơi tái đi, cô ôm lấy bụng mình, tự nhủ: "Không sao đâu, đứa bé chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu."
Lần trước bị thương nặng như vậy, nó còn chống chọi được, huống chi là lần này! Chắc chắn baby có thể kiên trì được!
Trần Lan nhìn Hoàng Ngân, thở dài: "Con nói xem sao con lại ngốc như thế chứ, sinh một đứa không đủ à, mà còn đi sinh cho nó hai đứa, con không phải cố tình chọc tức mẹ đấy chứ!"
Hoàng Ngân nhắm mắt lại, không muốn nghe những lời càm ràm này của bà: "Mẹ, con muốn nghỉ ngơi một lát."
"Được rồi, con nghỉ ngơi trước đi, mẹ đưa em gái con đi làm thủ tục xuất viện."
Trần Lan nói xong thì định đi.
Lúc này Hoàng Ngân mới chú ý tới Đỗ Thanh Nga ở chỗ cửa phòng, cô khẽ liếc qua một cái, thấy ánh mắt của em gái không có gì khác thường, Hoàng Ngân mới yên lòng.
"Thanh Nga có thể xuất viện rồi sao?"
Hoàng Ngân lo lắng hỏi Trần Lan.
"Ừ, bây giờ chỉ còn chờ mấy thứ hộ chiếu kia xong xuôi, là có thể xuất ngoại rồi."
"Tốt quá."
Hoàng Ngân cười.
Trần Lan đẩy Đỗ Thanh Nga ra khỏi phòng bệnh.
Thật ra, từ khi hai chân của Thanh Nga bị cắt đi, Hoàng Ngân biết, em gái mình đã thay đổi rất nhiều.
Cô ấy không còn sáng lạn như trước kia nữa, thậm chí có thể nói là trở nên âm trầm hơn rất nhiều. Có đôi khi Hoàng Ngân cảm thấy em mình có vấn đề về tâm lý, mới trở nên cực đoan như thế, mấy lần cô đã thương lượng với mẹ, định đưa Thanh Nga đi gặp bác sĩ tâm lý, cố gắng để em mình buông bỏ mối hận không nên có này, nhưng Thanh Nga nhất quyết không chịu, cảm xúc phản kháng rất dữ dội, còn trách mẹ và chị gái đối xử với mình như bệnh nhân tâm thần.
Hoàng Ngân cũng không biết phải nói sao nữa.
... ...
Đỗ Thanh Nga được đón từ bệnh viện về, Hoàng Ngân đang mang thai cũng về nhà, ngay cả Dương Dương cũng bị đón về.
Hoàng Ngân vừa mở cửa đã nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn, xán lạn của Dương Dương, cô gần như giật mình hoảng hốt mất một giây: "Dương Dương? Con... Sao con lại ở đây?"
Cô kinh ngạc, một giây sau, mới bừng tỉnh.
Chẳng lẽ là Cao Dương Thành trả Dương Dương lại?
Trái tim cô xiết chặt, anh ấy quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ với mình sao?
"Là bà ngoại đón Dương Dương về."
Dương Dương thành thật đáp.
Hoàng Ngân khẽ giật mình, Trần Lan bê đồ ăn từ trong phòng bếp ra: "Mau, rửa tay rồi vào ăn cơm."
"Mẹ..."
Hoàng Ngân nhìn bà, rồi lại nhìn Dương Dương.
"Ừm, Dương Dương là mẹ tự quyết định đón về." Trần Lan nói đến đây thì hơi dừng lại, tựa như lơ đãng nhìn Đỗ Thanh Nga ở trên bàn ăn, im lặng chẳng nói chẳng rằng, sau đó mới nói một câu hàm ý sâu xa: “Ở nhà mình, mình tự chăm sóc, sẽ tốt hơn người khác!"
Hoàng Ngân há miệng, muốn nói điều gì, rồi lại không thốt lên lời.
Cô nghĩ mãi cũng không hiểu, vì sao Dương Dương ở chỗ Cao Dương Thành, mà mẹ cô lại biết được.
Có lẽ bà vẫn luôn biết, chỉ là không nói ra mà thôi?
Đột nhiên, điện thoại của Hoàng Ngân vang lên.
Cô cầm lên xem, hóa ra là Cao Dương Thành gọi đến, cô cẩn thận liếc nhìn Đỗ Thanh Nga ở ghế đối diện, cùng lúc ấy, cô ấy cũng đang giương mắt nhìn cô.
Hoàng Ngân bỗng có một cảm giác như bị người ta theo dõi, từ đầu da cho đến tận ngón chân đều tê dại.
"Đồng nghiệp gọi điện thoại đến, con đi nghe máy đã."
Hoàng Ngân nói dối, sau đó xoay người đi vào phòng mình.
Cửa đóng lại, cô hít sâu một hơi, rồi mới nghe điện thoại.
"Alo."
"Là anh."
Giọng nói trầm trầm của Cao Dương Thành từ đầu dây bên kia truyền tới.
Trái tim Hoàng Ngân xiết chặt, chỉ vẻn vẹn một giây thôi, mà cô đã suy nghĩ đến rất nhiều điều rồi.
Nghĩ đến khoảnh khắc anh nói lời chia tay ở trên sân thượng, nghĩ tới đêm anh ấy và Khuất Mỹ Hoa hôn nhau…
"Vâng."
Hoàng Ngân rất ít nói, hầu như đều chỉ có một chữ.
Đầu bên kia im lặng rất lâu rồi mới lên tiếng: "Hôm nay dì Trần tới đón Dương Dương đi."
"Vâng."
Hoàng Ngân vẫn trả lời một chữ.
Thật ra, khi Trần Lan xuất hiện ở trước cửa nhà anh, ngay cả Cao Dương Thành cũng hoảng hốt.
Khi bà đưa ra yêu cầu muốn đón Dương Dương về, kỳ thật anh cũng phải do dự rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý!
Anh nghĩ, trong khoảng thời gian này, để cậu con trai nhỏ ấm áp này ở bên cô, có lẽ cô sẽ dễ chịu hơn.
Lúc Trần Lan ra về, Cao Dương Thành có nhắn với bà một đoạn thế này.
"Dì Trần, cháu sẽ không buông tay cô ấy, hiện tại cháu chỉ không nỡ làm cô ấy khó xử thôi. Cháu không giống hai người, nỡ dùng tình yêu của cô ấy đối với mình để đâm vào tim cô ấy, nhưng cháu thì không làm được! Cháu tình nguyện để cô ấy đâm mình vô số nhát dao, còn hơn là nhìn cô ấy rơi một giọt lệ! Dì Trần, một ngày nào đó, thời gian sẽ chứng minh cho hai người thấy, tác thành thật sự là một chuyện tốt…"
Không thể không nói, những lời này của Cao Dương Thành đã đâm sâu vào tim Trần Lan.
Kỳ thật, bà đã sớm hoài nghi, mình ngăn cản đôi trẻ yêu đương như vậy, thật ra chẳng có gì khác gì với người phụ nữ ác độc kia.
Bà luôn nghĩ, nếu như mình chọn cách chúc phúc cho họ, thì có thể thật sự như lời Cao Dương Thành nói không, thật ra đó chính là một chuyện tốt đẹp…
Mặc dù biết sau này bọn họ có thể còn gặp phải rất nhiều gập ghềnh, bà đã tự cho rằng mình đúng, muốn kéo Hoàng Ngân lại trước những khó khăn ấy, nhưng cuối cùng quay đầu lại, mới phát hiện ra, mình mới là người tạo nên những trắc trở cho con.
CHƯƠNG 138: TÔI THẬT SỰ CÓ EM BÉ
Khuất Mỹ Hoa đương nhiên không chịu dừng lại, cô ta chỉ quay đầu xe sang một hướng khác thôi: "Anh đừng hiểu lầm, vừa nãy là em thấy anh uống nhiều quá, sợ không ai chăm sóc, cho nên mới đưa anh đến nhà em."
Thấy Khuất Mỹ Hoa quay đầu xe, Cao Dương Thành cũng không nói thêm gì nữa.
Tay anh chống cằm trên cửa xe, ánh mắt lạnh lùng nhìn những cảnh đêm nối tiếp nhau bên ngoài cửa sổ, đôi mắt thâm trầm không nhìn thấy chút men say nào, nhưng cũng không thể đoán được lúc này trong lòng anh đang nghĩ gì.
Cao Dương Thành xuống xe, Khuất Mỹ Hoa cũng xuống theo.
"Em dìu anh vào nhà."
Cô ta tốt bụng đi đến bên anh, nhưng lại bị Cao Dương Thành cảnh giác đứng tránh ra ngoài nửa mét: "Không cần, anh vẫn đi được."
Khuất Mỹ Hoa hơi tổn thương nhìn anh: "Dương Thành, tốt xấu gì hai chúng ta cũng từng là người yêu của nhau hai năm, đúng không?"
Cao Dương Thành nhìn cô ta.
"Để em đỡ anh vào nhà đi!"
Cô ta vừa nói vừa định kéo tay Cao Dương Thành, nhưng anh lại dùng tay kéo cô ta ra: "Mỹ Hoa, chuyện trước kia, là anh có lỗi với em, nhưng em đừng có bất kỳ ý nghĩ gì với anh nữa! Cả cuộc đời này anh cũng không thể yêu em nữa!"
Bởi vì, trái tim anh, đã bị một cô gái khác xâm chiếm tất cả từ lâu rồi, anh đã không còn bất kỳ chỗ trống nào để chứa được người khác nữa, tất nhiên, anh cũng không muốn có chỗ trống.
Vành mắt Khuất Mỹ Hoa phiếm hồng, cô ta cắn răng: " Cao Dương Thành, vì sao lúc nào anh cũng phải nói những lời không còn đường lui như thế! Anh có biết, những lời nói đó của anh khiến người ta rất đau đớn không."
Cao Dương Thành vẫn lạnh nhạt nhìn cô ta: "Đây chính là tính cách của anh! Sẽ không vì em không thích mà thay đổi đâu!"
"Tính cách của anh thật khiến người ta căm ghét!"
Khuất Mỹ Hoa kêu lên, trong giọng nói vẫn còn sự nghẹn ngào rõ rệt, rồi đột nhiên cô ta bước nhanh lên phía trước, không đợi Cao Dương Thành phản ứng lại, đã kiễng chân hôn lên môi anh. Anh chỉ có thể nghe thấy cô ta thì thào nức nở: "Cũng khiến người ta thích đến mức không thể kềm chế được!"
Đối mặt với nụ hôn bất thình lình này, Cao Dương Thành đang say rượu đứng sững ở đó mất mấy giây, đến khi phản ứng lại, anh không nhịn được kéo Khuất Mỹ Hoa ra, không thèm che giấu, dùng tay chùi đôi môi mới bị cô ta hôn lên, bực bội trừng mắt: "Em có thấy mình phiền phức không!"
"Anh..."
Khuất Mỹ Hoa tức giận.
Quen biết Cao Dương Thành nhiều năm như vậy, đây đúng là lần đầu tiên cô ta thấy anh bất lịch sự như thế.
Cao Dương Thành lười dây dưa tiếp: "Em đi về đi, trời sắp mưa to rồi!"
Anh nói xong, không thèm nhìn Khuất Mỹ Hoa nữa, quay người đi thằng vào trong khu dân cư, để lại Khuất Mỹ Hoa đứng đó ngơ ngẩn nhìn bóng lưng mình…
Cùng với Hoàng Ngân, đứng ở phía xa xa, đã bị trận mưa to lúc trước xối cho ướt sũng.
Đối với cuộc nói chuyện của bọn họ, cô không nghe thấy câu nào cả, nhưng nụ hôn tạm biệt mập mờ kia, thì cô lại nhìn thấy rất rõ ràng.
Đêm hôm đó, Hoàng Ngân không biết mình kéo lê cơ thể ướt sũng về nhà như thế nào, cũng không biết đêm đó mình ngủ ra sao.
Khi tỉnh lại, cô vẫn ngồi trên sàn nhà, quần áo ẩm ướt còn chưa kịp khô, cảm thấy đầu óc choáng váng, muốn đứng dậy thì lại phát hiện mình không thể dậy nổi.
Cô cố gắng lắm mới đứng được dậy, mơ mơ màng màng lấy một bộ quần áo sạch trong tủ ra, mở khóa cửa, chuẩn bị đi vào phòng tắm, nhưng vừa mở cửa đã đụng phải mẹ mình.
Trần Lan hình như cũng cả đêm không ngủ, đôi mắt đỏ ngàu, quầng thâm dưới mắt cũng rất đậm, vừa thấy Hoàng Ngân đi ra, bà vội vàng nghênh đón: "Ngân Ngân! Trời ơi, sao bộ quần áo này của con ướt mà con còn không thay ra! Con có trách mẹ, cũng không thể giày vò bản thân như vậy chứ!"
Hoàng Ngân nhìn gương mặt đầy lo âu của mẹ mình, cô nhếch môi, nụ cười đó khá nhợt nhạt bất lực: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, con không có ý đó đâu."
Giọng cô không có chút sức lực nào.
"Ngân Ngân, có phải con bị bệnh không? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy!"
Trần Lan nói xong thì giơ tay áp vào trán của con gái: "Trời ạ! Đã sốt thế này rồi!"
"Mẹ, con không sao!" Hoàng Ngân gạt tay mẹ xuống, mặt mũi phờ phạc nói: " Con đi tắm trước, lát nữa còn phải đi làm nữa!"
Hoàng Ngân nói xong thì đi vòng qua bà, kéo cơ thể mệt mỏi vào trong phòng tắm.
Nhưng cô không ngờ, lúc vào thì đi, lúc ra lại thành nằm.
Vậy mà cô lại ngất xỉu!
Đến khi tỉnh dậy, Hoàng Ngân đã quay lại bệnh viện, lại nằm ở trong bệnh viện Vinmec.
Nhưng nơi này là khoa phụ sản, không có bác sĩ Cao mà cô nhung nhớ, cả một bệnh viện lớn như vậy, trên dưới, chỉ riêng nhân viên y tế đã có hơn hai ngàn người, muốn nhìn thấy anh ấy ở nơi đây, thật sự rất khó.
"Mẹ, sao con lại ở đây?"
Lúc Hoàng Ngân tỉnh lại, trên người vẫn còn hơi choáng váng: "Không phải con đang ở nhà sao?"
Trần Lan nhìn Hoàng Ngân một cái, lại nhìn Đỗ Thanh Nga đang ngồi trong góc sắc mặt vẫn luôn vô cùng khó chịu, rồi mới cẩn thận nói: "Bác sĩ nói con... Có thai gần hai tháng rồi!"
"Hả?"
Hoàng Ngân sững sờ, nhưng ngay sau đó cô lại rất vui mừng, cô kích động túm lấy tay mẹ mình: "Thật ạ? Con thật sự có em bé rồi sao?"
Vậy thì, Dương Dương của cô được cứu rồi, có đúng không? Quá tốt rồi, quá tốt rồi!
Sắc mặt Trần Lan khá phức tạp, bà gật đầu: "Ừ."
Đỗ Thanh Nga ngồi trên xe lăn vẫn luôn cúi đầu, lạnh mặt, không nói lời nào.
Hai tháng…
Trời ạ! Hoàng Ngân ôm lấy cái bụng còn chưa to ra của mình, vậy có nghĩa là từ lần mình bị lưu manh tập kích đó, thật ra đã có thai rồi, còn sau này…
Lúc này Hoàng Ngân mới đột nhiên nhớ tới chuyện mình có uống thuốc, cô vội vàng hỏi Trần Lan: "Mẹ, bác sĩ kiểm tra em bé trong bụng con chưa? Bọn họ nói thế nào?"
"Bác sĩ nói bởi vì dạo này con có vẻ quá áp lực, nên em bé trong bụng phản ứng rất lớn, bác sĩ bảo con phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, bớt nghĩ tới mấy thứ không nên nghĩ, nếu mà động thai thì khả năng sinh non cũng không nhỏ."
Lúc Trần Lan nói những lời này, trong lòng khó tránh việc tự trách bản thân.
"Sinh... Sinh non..."
Sắc mặt Hoàng Ngân hơi tái đi, cô ôm lấy bụng mình, tự nhủ: "Không sao đâu, đứa bé chắc chắn sẽ không có chuyện gì đâu."
Lần trước bị thương nặng như vậy, nó còn chống chọi được, huống chi là lần này! Chắc chắn baby có thể kiên trì được!
Trần Lan nhìn Hoàng Ngân, thở dài: "Con nói xem sao con lại ngốc như thế chứ, sinh một đứa không đủ à, mà còn đi sinh cho nó hai đứa, con không phải cố tình chọc tức mẹ đấy chứ!"
Hoàng Ngân nhắm mắt lại, không muốn nghe những lời càm ràm này của bà: "Mẹ, con muốn nghỉ ngơi một lát."
"Được rồi, con nghỉ ngơi trước đi, mẹ đưa em gái con đi làm thủ tục xuất viện."
Trần Lan nói xong thì định đi.
Lúc này Hoàng Ngân mới chú ý tới Đỗ Thanh Nga ở chỗ cửa phòng, cô khẽ liếc qua một cái, thấy ánh mắt của em gái không có gì khác thường, Hoàng Ngân mới yên lòng.
"Thanh Nga có thể xuất viện rồi sao?"
Hoàng Ngân lo lắng hỏi Trần Lan.
"Ừ, bây giờ chỉ còn chờ mấy thứ hộ chiếu kia xong xuôi, là có thể xuất ngoại rồi."
"Tốt quá."
Hoàng Ngân cười.
Trần Lan đẩy Đỗ Thanh Nga ra khỏi phòng bệnh.
Thật ra, từ khi hai chân của Thanh Nga bị cắt đi, Hoàng Ngân biết, em gái mình đã thay đổi rất nhiều.
Cô ấy không còn sáng lạn như trước kia nữa, thậm chí có thể nói là trở nên âm trầm hơn rất nhiều. Có đôi khi Hoàng Ngân cảm thấy em mình có vấn đề về tâm lý, mới trở nên cực đoan như thế, mấy lần cô đã thương lượng với mẹ, định đưa Thanh Nga đi gặp bác sĩ tâm lý, cố gắng để em mình buông bỏ mối hận không nên có này, nhưng Thanh Nga nhất quyết không chịu, cảm xúc phản kháng rất dữ dội, còn trách mẹ và chị gái đối xử với mình như bệnh nhân tâm thần.
Hoàng Ngân cũng không biết phải nói sao nữa.
... ...
Đỗ Thanh Nga được đón từ bệnh viện về, Hoàng Ngân đang mang thai cũng về nhà, ngay cả Dương Dương cũng bị đón về.
Hoàng Ngân vừa mở cửa đã nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn, xán lạn của Dương Dương, cô gần như giật mình hoảng hốt mất một giây: "Dương Dương? Con... Sao con lại ở đây?"
Cô kinh ngạc, một giây sau, mới bừng tỉnh.
Chẳng lẽ là Cao Dương Thành trả Dương Dương lại?
Trái tim cô xiết chặt, anh ấy quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ với mình sao?
"Là bà ngoại đón Dương Dương về."
Dương Dương thành thật đáp.
Hoàng Ngân khẽ giật mình, Trần Lan bê đồ ăn từ trong phòng bếp ra: "Mau, rửa tay rồi vào ăn cơm."
"Mẹ..."
Hoàng Ngân nhìn bà, rồi lại nhìn Dương Dương.
"Ừm, Dương Dương là mẹ tự quyết định đón về." Trần Lan nói đến đây thì hơi dừng lại, tựa như lơ đãng nhìn Đỗ Thanh Nga ở trên bàn ăn, im lặng chẳng nói chẳng rằng, sau đó mới nói một câu hàm ý sâu xa: “Ở nhà mình, mình tự chăm sóc, sẽ tốt hơn người khác!"
Hoàng Ngân há miệng, muốn nói điều gì, rồi lại không thốt lên lời.
Cô nghĩ mãi cũng không hiểu, vì sao Dương Dương ở chỗ Cao Dương Thành, mà mẹ cô lại biết được.
Có lẽ bà vẫn luôn biết, chỉ là không nói ra mà thôi?
Đột nhiên, điện thoại của Hoàng Ngân vang lên.
Cô cầm lên xem, hóa ra là Cao Dương Thành gọi đến, cô cẩn thận liếc nhìn Đỗ Thanh Nga ở ghế đối diện, cùng lúc ấy, cô ấy cũng đang giương mắt nhìn cô.
Hoàng Ngân bỗng có một cảm giác như bị người ta theo dõi, từ đầu da cho đến tận ngón chân đều tê dại.
"Đồng nghiệp gọi điện thoại đến, con đi nghe máy đã."
Hoàng Ngân nói dối, sau đó xoay người đi vào phòng mình.
Cửa đóng lại, cô hít sâu một hơi, rồi mới nghe điện thoại.
"Alo."
"Là anh."
Giọng nói trầm trầm của Cao Dương Thành từ đầu dây bên kia truyền tới.
Trái tim Hoàng Ngân xiết chặt, chỉ vẻn vẹn một giây thôi, mà cô đã suy nghĩ đến rất nhiều điều rồi.
Nghĩ đến khoảnh khắc anh nói lời chia tay ở trên sân thượng, nghĩ tới đêm anh ấy và Khuất Mỹ Hoa hôn nhau…
"Vâng."
Hoàng Ngân rất ít nói, hầu như đều chỉ có một chữ.
Đầu bên kia im lặng rất lâu rồi mới lên tiếng: "Hôm nay dì Trần tới đón Dương Dương đi."
"Vâng."
Hoàng Ngân vẫn trả lời một chữ.
Thật ra, khi Trần Lan xuất hiện ở trước cửa nhà anh, ngay cả Cao Dương Thành cũng hoảng hốt.
Khi bà đưa ra yêu cầu muốn đón Dương Dương về, kỳ thật anh cũng phải do dự rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý!
Anh nghĩ, trong khoảng thời gian này, để cậu con trai nhỏ ấm áp này ở bên cô, có lẽ cô sẽ dễ chịu hơn.
Lúc Trần Lan ra về, Cao Dương Thành có nhắn với bà một đoạn thế này.
"Dì Trần, cháu sẽ không buông tay cô ấy, hiện tại cháu chỉ không nỡ làm cô ấy khó xử thôi. Cháu không giống hai người, nỡ dùng tình yêu của cô ấy đối với mình để đâm vào tim cô ấy, nhưng cháu thì không làm được! Cháu tình nguyện để cô ấy đâm mình vô số nhát dao, còn hơn là nhìn cô ấy rơi một giọt lệ! Dì Trần, một ngày nào đó, thời gian sẽ chứng minh cho hai người thấy, tác thành thật sự là một chuyện tốt…"
Không thể không nói, những lời này của Cao Dương Thành đã đâm sâu vào tim Trần Lan.
Kỳ thật, bà đã sớm hoài nghi, mình ngăn cản đôi trẻ yêu đương như vậy, thật ra chẳng có gì khác gì với người phụ nữ ác độc kia.
Bà luôn nghĩ, nếu như mình chọn cách chúc phúc cho họ, thì có thể thật sự như lời Cao Dương Thành nói không, thật ra đó chính là một chuyện tốt đẹp…
Mặc dù biết sau này bọn họ có thể còn gặp phải rất nhiều gập ghềnh, bà đã tự cho rằng mình đúng, muốn kéo Hoàng Ngân lại trước những khó khăn ấy, nhưng cuối cùng quay đầu lại, mới phát hiện ra, mình mới là người tạo nên những trắc trở cho con.