Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-170
CHƯƠNG 166: CƠ HỘI TỚI PHÁP DU HỌC
CHƯƠNG 166: CƠ HỘI TỚI PHÁP DU HỌC
Cổ họng Cao Dương Thành có chút khô cứng.
Hoàng Ngân sợ phần cơm trong tay sẽ nguội mất, cuối cùng vẫn là đẩy cửa bước vào.
“Hoàng Ngân!”
Dương Dương vừa nhìn thấy Hoành Ngân thì lập tức vô cùng vui vẻ.
Hiểu Nam liếc mắt nhìn Cao Dương Thành, nhếch môi cười cười, lại nhìn về phía Dương Dương: “Lại đây bé con, phải ăn cơm rồi.”
“Để anh bón cho.”
Cao Dương Thành thuận tay muốn nhận lấy hộp cơm trong tay Hoàng Ngân.
“Được. . .”
Hoàng Ngân giật mình sửng sốt một chút rồi đưa hộp cơm trong tay cho Cao Dương Thành.
Cao Dương Thành giống như một người cha thuần thục vậy, vô cùng cẩn thận bắt đầu bón cho Dương Dương từng miếng một.
Trong phòng bệnh, hình ảnh một nhà ba người, cực kỳ giống như một gia đình, nhưng bọn họ. . . lại không phải là người một nhà!
Người đàn ông này, vốn dĩ đã có gia đình của riêng mình rồi.
Hoàng Ngân nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, trong lòng cảm thấy thật khổ sở.
Cô rót một ly nước ấm, đặt ở đầu giường của Dương Dương, nhìn anh một cái rồi mới nói: “Vốn dĩ tôi muốn nói cảm ơn ở trước mặt cô Khuất, nhưng tôi cảm thấy. . . có lẽ tôi không thích hợp để gặp mặt cô ấy, cho nên. . . Phiền anh thay tôi nói một tiếng cảm ơn với cô ấy. Cảm ơn cô ấy đồng ý cứu Dương Dương, đương nhiên tôi cũng rất cảm ơn anh! Tôi biết, nếu không phải anh, cô ấy nhất định cũng sẽ không ra tay cứu Dương Dương, hai người đều là ân nhân lớn nhất của mẹ con tôi. Cảm ơn hai người!”
“Cha cứu con trai là chuyện thường tình!”
Giọng nói nhàn nhạt của Cao Dương Thành vang lên: “Anh rất không thích em nói hai chữ “cảm ơn” này, sau này đừng có nói với anh như vậy nữa.”
Hoàng Ngân nghe thấy câu này thì cười cười, cũng không nói thêm gì nữa.
Hoàng Ngân nghĩ, anh chấp nhận kết hôn với Khuất Mỹ Hoa là vì con trai đi.
Nhưng mà tại sao lại phải đối xử lạnh nhạt với cô như vậy chứ? Là vì đã có vợ rồi, cho nên mới không thể đối xử với cô giống như trước đây nữa đúng không?
Thật ra cô có thể hiểu được.
Thế nhưng, hiểu là hiểu, mà đau đớn thì vẫn là đau đớn. . .
Tha thứ cho cô, cô không phải là thánh nhân, cô không thể bình tĩnh, thản nhiên làm như không có chuyện gì xảy ra cả.
Cao Dương Thành, ở trong khoảng thời gian mưa tuyết không ngừng. . .
Đỗ Hoàng Ngân đang nhớ tới anh!
Khi Hoàng Ngân nhận được chỉ tiêu du học mà tổng thanh tra phát xuống thì quả thật là có chút kinh ngạc.
“Hoàng Ngân, để cô đi Pháp du học là ý kiến của tổng bộ, chi nhánh chúng ta cũng chỉ có mỗi mình cô trong danh sách. Cấp trên kết hợp thành tích công việc thường ngày và khả năng lên kế hoạch của cô để đưa ra lựa chọn đó, cô nên quý trọng thật tốt cơ hội này nha.”
Thực sự khi nhận được tin này, cô vừa mừng vừa sợ, nhưng hơn hết lại là do dự.
Cô còn gia đình, còn có mẹ, có con trai, lòng cô không thể nào không có vướng bận gì mà cứ thế bay đi Pháp được.
Dường như đã nhìn ra vẻ do dự của Hoàng Ngân, tổng thanh tra lại vội nói: “Chuyện này cô vẫn nên suy nghĩ thật kỹ một chút đi! Điều kiện tổng bộ cũng không tệ, tất cả mọi chi phí ở bên kia đều được tính là phí công, phòng ở cũng là nhà trọn riêng biệt. Hoàng Ngân à, cô cũng đừng trách tôi nói chuyện quá thẳng nha, suốt bao nhiêu năm qua, nếu như không phải là bởi vì con trai của mình, nói không chừng cô đã sớm ngồi vào cái vị trí này của tôi rồi. Thành tích của cô mọi người đều thấy rất rõ ràng, mà hiện tại tổng bộ cũng rất coi trọng cô, hơn nữa bệnh của con cô hiện tại cũng đã ổn định rồi, cho nên tôi không hy vọng cô sẽ không bỏ qua cơ hội lần này! Muốn để cho con trai có một cuộc sống tốt đẹp thì phải nỗ lực làm việc, có đúng không?”
Nghe xong những lời này của tổng thanh tra, Hoàng Ngân cảm thấy có chút cảm động, cô đứng lên, cúi người nói cảm ơn với tổng thanh tra: “Tổng thanh tra, tôi biết nếu như không có sự đề bạt và quan tâm của ông, tổng bộ cũng sẽ không coi trọng tôi như vậy! Cám ơn ông! Tóm lại, tôi đồng ý với ông, chuyện này tôi nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ càng.”
“Được, nghiêm túc suy nghĩ thật kỹ, chuyện này đối với cô chỉ có lợi chứ không hề có hại.”
“Vâng!” Hoàng Ngân gật đầu: “Cảm ơn tổng thanh tra, vậy tôi ra ngoài trước đây.”
“Đi làm việc đi!”
Hoàng Ngân cầm lấy danh sách chỉ tiêu, trong lòng có một loại cảm giác nặng nề khó nói thành lời.
Đây vốn dĩ là một chuyện vui rất đáng được ăn mừng, nhưng không hiểu sao lại khiến cô có chút tổn thương.
Cách đây không lâu, cô rất hy vọng bản thân mình có thể đi Pháp để được nhìn thấy biển hoa tím lãng mạn kia, nhưng hiện tại, trái tim lãng mạn đó dường như cũng đã chết theo sự biến mất của người kia rồi.
“Hoàng Ngân, khao đi khao đi!”
Hoàng Ngân vừa mới bước ra khỏi văn phòng của tổng thanh tra đã bị các đồng nghiệp vây chặt như nêm.
Lý San tiên phong: “Chuyện vui lớn như vậy, yêu cầu không cao, mời bọn tôi uống một ly cà phê thì không có vấn đề gì chứ?”
Hoàng Ngân cười cười: “Mời uống cà phê, không thành vấn đề! Mọi người dẫn đường, xong xuôi tôi trả tiền.”
“Ha ha ha! Hào phóng! ! Đi, đi, mau tới quán cà phê!”
Lý San dẫn mọi người tới quán cà phê dưới tầng công ty.
Hoàng Ngân đi theo ở phía sau, cũng không quá hào hứng, Lý San dường như đã nhìn ra được tâm trạng của Hoàng Ngân rồi. Cô để cho mọi người đi trước, còn mình thì lập tức lui lại mấy bước bắt kịp bước chân của Hoàng Ngân.
“Làm sao vậy! Gặp được chuyện vui lớn như thế, người khác mong còn chẳng có được nữa là, cô thì hay rồi, lại còn bày ra bộ mặt đau buồn đấy nữa chứ, không sợ bị người ta đố kỵ sao!”
Lý San câu ôm lấy bả vai Hoàng Ngân, ân cần hỏi thăm cô, rồi lại nói: “Cô xem cô may mắn biết bao, hiện tại sức khỏe của con trai cũng khá lên rồi, gánh nặng kinh tế cũng được giảm bớt, đây cũng là công ty thương cậu, dành cho cậu một cơ hội tốt thế này nha. Tôi nói cho cô nghe, cô đừng có mà bỏ lỡ cơ hội tốt lần này đấy! Cùng lắm thì cô mang theo cả mẹ và con trai đi cùng, dù sao hiện tại mẹ cô cũng đã nghỉ hưu rồi, vừa hay coi như dẫn mẹ cô ra nước ngoài vui chơi một chút nha.”
“Cũng phải.”
Hoàng Ngân cười cười.
Lý San nghi ngờ liếc nhìn Hoàng Ngân: “Ấy, không phải là cô. . . không nỡ rời khỏi cha của đứa nhỏ chứ?”
“Làm sao như vậy được?”
Hoàng Ngân thất thần một chút, cuối cùng thì nặn ra một nụ cười, lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải rồi. Tóm lại, chuyện này tôi đồng ý với cô, nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ, cơ hội tốt lớn như vậy, tôi nhất định vững sẽ không để cho nó vuột mất như vậy đâu.”
“Vậy là tốt rồi! Đi đi đi, đi uống cà phê.” Lý San ôm Hoàng Ngân đi về phía quán cà phê.
Ban đêm, sau khi dỗ Dương Dương ngủ, Hoàng Ngân mới gõ cửa bước vào phòng của mẹ mình.
“Ngân Ngân, còn chưa ngủ à!”
Trần Lan đang ngồi ở trong chăn, đeo một chiếc kính lão lật dở một quyển sách cũ.
“Mẹ, có chuyện này con muốn nói với mẹ.”
Hoàng Ngân ngồi xuống giường của mẹ mình.
“Sao vậy?”
Trần Lan vội vàng gấp sách trong tay vào, cởi cái kính mắt gọng vàng xuống, đặt lên trên tủ đầu giường: “Con nói đi.”
“Chuyện là như thế này, hôm nay con nhận được thông báo từ tổng công ty, cấp trên hình như rất coi trọng con, cho con cơ hội ra nước ngoài du học. Nói thật lòng, mẹ à, chi tiêu này rất khó có được, toàn bộ chi nhánh chỉ có một mình con có tên, nếu nói con không động lòng thì quả thật có chút giả dối. . .”
Thật sự đối với sự nghiệp mà nói, Hoàng Ngân cô cũng có mục tiêu theo đuổi của bản thân, chẳng qua nhiều năm qua, vì con cô không thể không buông bỏ rất nhiều thứ, mà hiện tại, bệnh của con trai cũng đã khỏi rồi, cô dĩ nhiên cũng muốn theo đuổi giấc mộng của mình.
“Nhưng mà con lại không bỏ được mẹ và Dương Dương đúng không?”
Trần Lan kéo tay Hoàng Ngân.
“Không, không phải.” Hoàng Ngân lắc đầu: “Kỳ thật ý của con là hy vọng mẹ và Dương Dương sẽ cùng đi với con, coi như là đi Pháp rồi con cũng vẫn có thể chăm sóc cho hai người. Tuy rằng con tới Pháp du học, nhưng con cũng có lương du học, hơn nữa công ty sắp xếp cho con nhà trọ độc lập rồi, tất cả mọi chi phí ở bên kia đều do công ty chi trả, cho nên có thể nói là tương đối nhẹ nhàng. Nhưng con lo mẹ sẽ không nỡ rời bỏ nơi đây, cho nên, nếu như mẹ không muốn đi, con sẽ buông qua cơ hội lần này, tuy rằng công việc của con rất quan trọng, nhưng người nhà của con lại càng quan trọng hơn! Mẹ nói có đúng hay không?”
Trần Lan sửng sốt hồi lâu, dường như vẫn còn đang tiêu hóa lời của cô.
Thật lâu sau, bà vỗ nhẹ lên đầu Hoàng Ngân: “Cái con nhỏ này! Con uy hiếp mẹ con đúng không?”
Hoàng Ngân vô tội sờ lên đầu của mình: “Mẹ, con rất thật lòng đó! Nếu mẹ không rời đi, thì con nhất định cũng không đi!”
“Đi bao lâu?”
“Không lâu. . .”
Hoàng Ngân giật giật khóe miệng, sợ hãi rụt rè thò ra ba ngón tay: “Ba năm mà thôi!”
“. . .”
Trần Lan trừng mắt liếc cô: “Nói thật, theo như mong muốn của mẹ thì mẹ không có hy vọng con đi xa như vậy, lại còn đi lâu vậy nữa! Ba năm, ba năm sau con từ Pháp trở về cũng là gái lỡ thì rồi, hai mươi tám rồi, haiz, muốn tìm một nhà tử tế cũng khó!”
Hoàng Ngân nghe xong vấn đề này, trong lòng ít nhiều cũng có chút tủi, nhưng cô không có biểu hiện ra bên ngoài: “Vậy mẹ không muốn con đi, thì thôi vậy, con không đi nữa.”
Hoàng Ngân cũng không hiểu vì sao, trong lòng cũng không muốn đi xa như vậy.
Dù cho khi Lý San hỏi cô, cô có phủ nhận, nhưng lần này cô thực sự không thể tự lừa dối lòng mình được.
Nếu như cô thật sự đi Pháp rồi, như vậy, cô và người đàn ông kia thật sự sẽ thực sự rất khó gặp nhau ?
“Vậy cũng không được!”
Trần Lan liền bác bỏ: “Đi! Nhất định phải đi! ! Cơ hội tốt như vậy làm sao mẹ có thể không ủng hộ con được? Mẹ nhất định sẽ ủng hộ con, cùng đi với con! Con ở đó bên đó học tập thật tốt, mẹ sẽ chịu trách nhiệm giúp con trông Dương Dương! À, lúc nào thì đi?”
Trần Lan thoáng cái liền trở nên rất tích cực.
Hoàng Ngân nhìn mẹ mình một cách kỳ quặc, bật cười nói: “Mẹ, mẹ làm gì thế! Đột nhiên kích động như vậy.”
“Mẹ mừng cho con a!”
Kỳ thật Trần Lan cũng hy vọng Hoàng Ngân có thể đi ra ngoài một chút, bởi vì bà hiểu rõ, tình cảm hiện giờ của Hoàng Ngân đối với Cao Dương Thành mà nói, bắt cô tìm một người rồi gả đi thật sự rất khó, cho dù thực sự tìm người gả đi thì đoán chừng cũng không tìm được người mà cô thích. Nếu để cô sống cùng với người mà mình không thích như bà đời này, thì thà rằng sống một mình còn hơn. Hiện tại, bà coi như cũng đã nghĩ rõ rồi, Hoàng Ngân mà còn tiếp tục ở lại thành phố này sẽ lại càng thêm đau lòng thôi, đi ra ngoài một chút, nhìn thế giới bên ngoài có thể làm cho lòng cô thoải mái hơn ngược lại cũng không tệ lắm, nói không chừng sẽ có một cuộc gặp bất ngờ chờ cô thì sao.
“Vậy chuyện này cứ quyết thế nhé?”
Hoàng Ngân nâng mày, cười hỏi mẹ mình.
“Đúng! Quyết định như vậy đi!” Trần Lan liên tục gật đầu.
“Mẹ, cám ơn mẹ!” Hoàng Ngân ôm mẹ, hôn một cái lên trán, trong lòng có chút cảm động: “Vậy chúng ta chuyển nhà thật sự rồi!”
Lời này của cô, là nói với mẹ, nhưng cũng là tự nói với chính mình!
Chuyển nhà, đi Pháp. . .
Từ giờ trở đi, cũng nên nói tạm biệt với tất cả mọi thứ ở đây rồi!
Buổi chiều, Dương Thùy Sam đúng hẹn tới nhà Vũ Phong.
Ban đầu, cô ấy có chút cảnh giác với Vũ Phong, nhưng sau ba tháng ở chung, Dương Thùy Sam phát hiện ra Vũ Phong kỳ thật cũng không hư hỏng như cô nghĩ, ít nhất, mỗi ngày anh ta đều chuẩn bị bữa sáng vô cùng tỉ mỉ cho cô ấy.
Vừa đi vào nhà Vũ Phong, cô quả thực có chút ngoài ý muốn.
Đứng ở bên ngoài cánh cổng to như vậy, cô dường như có chút do dự có nên nhấn chuông cửa nhà anh ta hay không.
Trước mắt cô là một căn biệt thự xa hoa đẹp đẽ, biệt thự này dựa lưng vào núi, bốn phía vây quanh bởi hoa và cây cảnh, cho dù là mùa đông lạnh như thế nhưng vẫn nở rộ rực rỡ, xinh đẹp vô cùng.
Đang lúc cô vẫn còn cảm thấy xoắn xuýt thì bỗng nhiên cánh cửa sắt lớn kia lại chủ động mở ra từ bên trong, chỉ thấy có hai cô gái mặc đồng phục người hầu màu trắng từ trong bước ra, cung kính cúi đầu với Dương Thùy Sam: “Cô Dương, mời vào trong, cậu chủ của chúng tôi đã đợi cô từ lâu rồi.”
Dương Thùy Sam nghẹn họng nhìn trân trối cảnh tượng trước mắt này, có khoảnh khắc cô thật sự không dám tin vào chuyện này.
Cậu chủ? Vũ Phong sao?
Chẳng lẽ đây quả thật là nhà của Vũ Phong?
Truyện được mua bản quyền up trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện
CHƯƠNG 166: CƠ HỘI TỚI PHÁP DU HỌC
Cổ họng Cao Dương Thành có chút khô cứng.
Hoàng Ngân sợ phần cơm trong tay sẽ nguội mất, cuối cùng vẫn là đẩy cửa bước vào.
“Hoàng Ngân!”
Dương Dương vừa nhìn thấy Hoành Ngân thì lập tức vô cùng vui vẻ.
Hiểu Nam liếc mắt nhìn Cao Dương Thành, nhếch môi cười cười, lại nhìn về phía Dương Dương: “Lại đây bé con, phải ăn cơm rồi.”
“Để anh bón cho.”
Cao Dương Thành thuận tay muốn nhận lấy hộp cơm trong tay Hoàng Ngân.
“Được. . .”
Hoàng Ngân giật mình sửng sốt một chút rồi đưa hộp cơm trong tay cho Cao Dương Thành.
Cao Dương Thành giống như một người cha thuần thục vậy, vô cùng cẩn thận bắt đầu bón cho Dương Dương từng miếng một.
Trong phòng bệnh, hình ảnh một nhà ba người, cực kỳ giống như một gia đình, nhưng bọn họ. . . lại không phải là người một nhà!
Người đàn ông này, vốn dĩ đã có gia đình của riêng mình rồi.
Hoàng Ngân nhìn bộ dạng nghiêm túc của anh, trong lòng cảm thấy thật khổ sở.
Cô rót một ly nước ấm, đặt ở đầu giường của Dương Dương, nhìn anh một cái rồi mới nói: “Vốn dĩ tôi muốn nói cảm ơn ở trước mặt cô Khuất, nhưng tôi cảm thấy. . . có lẽ tôi không thích hợp để gặp mặt cô ấy, cho nên. . . Phiền anh thay tôi nói một tiếng cảm ơn với cô ấy. Cảm ơn cô ấy đồng ý cứu Dương Dương, đương nhiên tôi cũng rất cảm ơn anh! Tôi biết, nếu không phải anh, cô ấy nhất định cũng sẽ không ra tay cứu Dương Dương, hai người đều là ân nhân lớn nhất của mẹ con tôi. Cảm ơn hai người!”
“Cha cứu con trai là chuyện thường tình!”
Giọng nói nhàn nhạt của Cao Dương Thành vang lên: “Anh rất không thích em nói hai chữ “cảm ơn” này, sau này đừng có nói với anh như vậy nữa.”
Hoàng Ngân nghe thấy câu này thì cười cười, cũng không nói thêm gì nữa.
Hoàng Ngân nghĩ, anh chấp nhận kết hôn với Khuất Mỹ Hoa là vì con trai đi.
Nhưng mà tại sao lại phải đối xử lạnh nhạt với cô như vậy chứ? Là vì đã có vợ rồi, cho nên mới không thể đối xử với cô giống như trước đây nữa đúng không?
Thật ra cô có thể hiểu được.
Thế nhưng, hiểu là hiểu, mà đau đớn thì vẫn là đau đớn. . .
Tha thứ cho cô, cô không phải là thánh nhân, cô không thể bình tĩnh, thản nhiên làm như không có chuyện gì xảy ra cả.
Cao Dương Thành, ở trong khoảng thời gian mưa tuyết không ngừng. . .
Đỗ Hoàng Ngân đang nhớ tới anh!
Khi Hoàng Ngân nhận được chỉ tiêu du học mà tổng thanh tra phát xuống thì quả thật là có chút kinh ngạc.
“Hoàng Ngân, để cô đi Pháp du học là ý kiến của tổng bộ, chi nhánh chúng ta cũng chỉ có mỗi mình cô trong danh sách. Cấp trên kết hợp thành tích công việc thường ngày và khả năng lên kế hoạch của cô để đưa ra lựa chọn đó, cô nên quý trọng thật tốt cơ hội này nha.”
Thực sự khi nhận được tin này, cô vừa mừng vừa sợ, nhưng hơn hết lại là do dự.
Cô còn gia đình, còn có mẹ, có con trai, lòng cô không thể nào không có vướng bận gì mà cứ thế bay đi Pháp được.
Dường như đã nhìn ra vẻ do dự của Hoàng Ngân, tổng thanh tra lại vội nói: “Chuyện này cô vẫn nên suy nghĩ thật kỹ một chút đi! Điều kiện tổng bộ cũng không tệ, tất cả mọi chi phí ở bên kia đều được tính là phí công, phòng ở cũng là nhà trọn riêng biệt. Hoàng Ngân à, cô cũng đừng trách tôi nói chuyện quá thẳng nha, suốt bao nhiêu năm qua, nếu như không phải là bởi vì con trai của mình, nói không chừng cô đã sớm ngồi vào cái vị trí này của tôi rồi. Thành tích của cô mọi người đều thấy rất rõ ràng, mà hiện tại tổng bộ cũng rất coi trọng cô, hơn nữa bệnh của con cô hiện tại cũng đã ổn định rồi, cho nên tôi không hy vọng cô sẽ không bỏ qua cơ hội lần này! Muốn để cho con trai có một cuộc sống tốt đẹp thì phải nỗ lực làm việc, có đúng không?”
Nghe xong những lời này của tổng thanh tra, Hoàng Ngân cảm thấy có chút cảm động, cô đứng lên, cúi người nói cảm ơn với tổng thanh tra: “Tổng thanh tra, tôi biết nếu như không có sự đề bạt và quan tâm của ông, tổng bộ cũng sẽ không coi trọng tôi như vậy! Cám ơn ông! Tóm lại, tôi đồng ý với ông, chuyện này tôi nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ càng.”
“Được, nghiêm túc suy nghĩ thật kỹ, chuyện này đối với cô chỉ có lợi chứ không hề có hại.”
“Vâng!” Hoàng Ngân gật đầu: “Cảm ơn tổng thanh tra, vậy tôi ra ngoài trước đây.”
“Đi làm việc đi!”
Hoàng Ngân cầm lấy danh sách chỉ tiêu, trong lòng có một loại cảm giác nặng nề khó nói thành lời.
Đây vốn dĩ là một chuyện vui rất đáng được ăn mừng, nhưng không hiểu sao lại khiến cô có chút tổn thương.
Cách đây không lâu, cô rất hy vọng bản thân mình có thể đi Pháp để được nhìn thấy biển hoa tím lãng mạn kia, nhưng hiện tại, trái tim lãng mạn đó dường như cũng đã chết theo sự biến mất của người kia rồi.
“Hoàng Ngân, khao đi khao đi!”
Hoàng Ngân vừa mới bước ra khỏi văn phòng của tổng thanh tra đã bị các đồng nghiệp vây chặt như nêm.
Lý San tiên phong: “Chuyện vui lớn như vậy, yêu cầu không cao, mời bọn tôi uống một ly cà phê thì không có vấn đề gì chứ?”
Hoàng Ngân cười cười: “Mời uống cà phê, không thành vấn đề! Mọi người dẫn đường, xong xuôi tôi trả tiền.”
“Ha ha ha! Hào phóng! ! Đi, đi, mau tới quán cà phê!”
Lý San dẫn mọi người tới quán cà phê dưới tầng công ty.
Hoàng Ngân đi theo ở phía sau, cũng không quá hào hứng, Lý San dường như đã nhìn ra được tâm trạng của Hoàng Ngân rồi. Cô để cho mọi người đi trước, còn mình thì lập tức lui lại mấy bước bắt kịp bước chân của Hoàng Ngân.
“Làm sao vậy! Gặp được chuyện vui lớn như thế, người khác mong còn chẳng có được nữa là, cô thì hay rồi, lại còn bày ra bộ mặt đau buồn đấy nữa chứ, không sợ bị người ta đố kỵ sao!”
Lý San câu ôm lấy bả vai Hoàng Ngân, ân cần hỏi thăm cô, rồi lại nói: “Cô xem cô may mắn biết bao, hiện tại sức khỏe của con trai cũng khá lên rồi, gánh nặng kinh tế cũng được giảm bớt, đây cũng là công ty thương cậu, dành cho cậu một cơ hội tốt thế này nha. Tôi nói cho cô nghe, cô đừng có mà bỏ lỡ cơ hội tốt lần này đấy! Cùng lắm thì cô mang theo cả mẹ và con trai đi cùng, dù sao hiện tại mẹ cô cũng đã nghỉ hưu rồi, vừa hay coi như dẫn mẹ cô ra nước ngoài vui chơi một chút nha.”
“Cũng phải.”
Hoàng Ngân cười cười.
Lý San nghi ngờ liếc nhìn Hoàng Ngân: “Ấy, không phải là cô. . . không nỡ rời khỏi cha của đứa nhỏ chứ?”
“Làm sao như vậy được?”
Hoàng Ngân thất thần một chút, cuối cùng thì nặn ra một nụ cười, lắc đầu nói: “Đương nhiên không phải rồi. Tóm lại, chuyện này tôi đồng ý với cô, nhất định sẽ suy nghĩ thật kỹ, cơ hội tốt lớn như vậy, tôi nhất định vững sẽ không để cho nó vuột mất như vậy đâu.”
“Vậy là tốt rồi! Đi đi đi, đi uống cà phê.” Lý San ôm Hoàng Ngân đi về phía quán cà phê.
Ban đêm, sau khi dỗ Dương Dương ngủ, Hoàng Ngân mới gõ cửa bước vào phòng của mẹ mình.
“Ngân Ngân, còn chưa ngủ à!”
Trần Lan đang ngồi ở trong chăn, đeo một chiếc kính lão lật dở một quyển sách cũ.
“Mẹ, có chuyện này con muốn nói với mẹ.”
Hoàng Ngân ngồi xuống giường của mẹ mình.
“Sao vậy?”
Trần Lan vội vàng gấp sách trong tay vào, cởi cái kính mắt gọng vàng xuống, đặt lên trên tủ đầu giường: “Con nói đi.”
“Chuyện là như thế này, hôm nay con nhận được thông báo từ tổng công ty, cấp trên hình như rất coi trọng con, cho con cơ hội ra nước ngoài du học. Nói thật lòng, mẹ à, chi tiêu này rất khó có được, toàn bộ chi nhánh chỉ có một mình con có tên, nếu nói con không động lòng thì quả thật có chút giả dối. . .”
Thật sự đối với sự nghiệp mà nói, Hoàng Ngân cô cũng có mục tiêu theo đuổi của bản thân, chẳng qua nhiều năm qua, vì con cô không thể không buông bỏ rất nhiều thứ, mà hiện tại, bệnh của con trai cũng đã khỏi rồi, cô dĩ nhiên cũng muốn theo đuổi giấc mộng của mình.
“Nhưng mà con lại không bỏ được mẹ và Dương Dương đúng không?”
Trần Lan kéo tay Hoàng Ngân.
“Không, không phải.” Hoàng Ngân lắc đầu: “Kỳ thật ý của con là hy vọng mẹ và Dương Dương sẽ cùng đi với con, coi như là đi Pháp rồi con cũng vẫn có thể chăm sóc cho hai người. Tuy rằng con tới Pháp du học, nhưng con cũng có lương du học, hơn nữa công ty sắp xếp cho con nhà trọ độc lập rồi, tất cả mọi chi phí ở bên kia đều do công ty chi trả, cho nên có thể nói là tương đối nhẹ nhàng. Nhưng con lo mẹ sẽ không nỡ rời bỏ nơi đây, cho nên, nếu như mẹ không muốn đi, con sẽ buông qua cơ hội lần này, tuy rằng công việc của con rất quan trọng, nhưng người nhà của con lại càng quan trọng hơn! Mẹ nói có đúng hay không?”
Trần Lan sửng sốt hồi lâu, dường như vẫn còn đang tiêu hóa lời của cô.
Thật lâu sau, bà vỗ nhẹ lên đầu Hoàng Ngân: “Cái con nhỏ này! Con uy hiếp mẹ con đúng không?”
Hoàng Ngân vô tội sờ lên đầu của mình: “Mẹ, con rất thật lòng đó! Nếu mẹ không rời đi, thì con nhất định cũng không đi!”
“Đi bao lâu?”
“Không lâu. . .”
Hoàng Ngân giật giật khóe miệng, sợ hãi rụt rè thò ra ba ngón tay: “Ba năm mà thôi!”
“. . .”
Trần Lan trừng mắt liếc cô: “Nói thật, theo như mong muốn của mẹ thì mẹ không có hy vọng con đi xa như vậy, lại còn đi lâu vậy nữa! Ba năm, ba năm sau con từ Pháp trở về cũng là gái lỡ thì rồi, hai mươi tám rồi, haiz, muốn tìm một nhà tử tế cũng khó!”
Hoàng Ngân nghe xong vấn đề này, trong lòng ít nhiều cũng có chút tủi, nhưng cô không có biểu hiện ra bên ngoài: “Vậy mẹ không muốn con đi, thì thôi vậy, con không đi nữa.”
Hoàng Ngân cũng không hiểu vì sao, trong lòng cũng không muốn đi xa như vậy.
Dù cho khi Lý San hỏi cô, cô có phủ nhận, nhưng lần này cô thực sự không thể tự lừa dối lòng mình được.
Nếu như cô thật sự đi Pháp rồi, như vậy, cô và người đàn ông kia thật sự sẽ thực sự rất khó gặp nhau ?
“Vậy cũng không được!”
Trần Lan liền bác bỏ: “Đi! Nhất định phải đi! ! Cơ hội tốt như vậy làm sao mẹ có thể không ủng hộ con được? Mẹ nhất định sẽ ủng hộ con, cùng đi với con! Con ở đó bên đó học tập thật tốt, mẹ sẽ chịu trách nhiệm giúp con trông Dương Dương! À, lúc nào thì đi?”
Trần Lan thoáng cái liền trở nên rất tích cực.
Hoàng Ngân nhìn mẹ mình một cách kỳ quặc, bật cười nói: “Mẹ, mẹ làm gì thế! Đột nhiên kích động như vậy.”
“Mẹ mừng cho con a!”
Kỳ thật Trần Lan cũng hy vọng Hoàng Ngân có thể đi ra ngoài một chút, bởi vì bà hiểu rõ, tình cảm hiện giờ của Hoàng Ngân đối với Cao Dương Thành mà nói, bắt cô tìm một người rồi gả đi thật sự rất khó, cho dù thực sự tìm người gả đi thì đoán chừng cũng không tìm được người mà cô thích. Nếu để cô sống cùng với người mà mình không thích như bà đời này, thì thà rằng sống một mình còn hơn. Hiện tại, bà coi như cũng đã nghĩ rõ rồi, Hoàng Ngân mà còn tiếp tục ở lại thành phố này sẽ lại càng thêm đau lòng thôi, đi ra ngoài một chút, nhìn thế giới bên ngoài có thể làm cho lòng cô thoải mái hơn ngược lại cũng không tệ lắm, nói không chừng sẽ có một cuộc gặp bất ngờ chờ cô thì sao.
“Vậy chuyện này cứ quyết thế nhé?”
Hoàng Ngân nâng mày, cười hỏi mẹ mình.
“Đúng! Quyết định như vậy đi!” Trần Lan liên tục gật đầu.
“Mẹ, cám ơn mẹ!” Hoàng Ngân ôm mẹ, hôn một cái lên trán, trong lòng có chút cảm động: “Vậy chúng ta chuyển nhà thật sự rồi!”
Lời này của cô, là nói với mẹ, nhưng cũng là tự nói với chính mình!
Chuyển nhà, đi Pháp. . .
Từ giờ trở đi, cũng nên nói tạm biệt với tất cả mọi thứ ở đây rồi!
Buổi chiều, Dương Thùy Sam đúng hẹn tới nhà Vũ Phong.
Ban đầu, cô ấy có chút cảnh giác với Vũ Phong, nhưng sau ba tháng ở chung, Dương Thùy Sam phát hiện ra Vũ Phong kỳ thật cũng không hư hỏng như cô nghĩ, ít nhất, mỗi ngày anh ta đều chuẩn bị bữa sáng vô cùng tỉ mỉ cho cô ấy.
Vừa đi vào nhà Vũ Phong, cô quả thực có chút ngoài ý muốn.
Đứng ở bên ngoài cánh cổng to như vậy, cô dường như có chút do dự có nên nhấn chuông cửa nhà anh ta hay không.
Trước mắt cô là một căn biệt thự xa hoa đẹp đẽ, biệt thự này dựa lưng vào núi, bốn phía vây quanh bởi hoa và cây cảnh, cho dù là mùa đông lạnh như thế nhưng vẫn nở rộ rực rỡ, xinh đẹp vô cùng.
Đang lúc cô vẫn còn cảm thấy xoắn xuýt thì bỗng nhiên cánh cửa sắt lớn kia lại chủ động mở ra từ bên trong, chỉ thấy có hai cô gái mặc đồng phục người hầu màu trắng từ trong bước ra, cung kính cúi đầu với Dương Thùy Sam: “Cô Dương, mời vào trong, cậu chủ của chúng tôi đã đợi cô từ lâu rồi.”
Dương Thùy Sam nghẹn họng nhìn trân trối cảnh tượng trước mắt này, có khoảnh khắc cô thật sự không dám tin vào chuyện này.
Cậu chủ? Vũ Phong sao?
Chẳng lẽ đây quả thật là nhà của Vũ Phong?
Truyện được mua bản quyền up trên ứng dụng điện thoại mê tình truyện