Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-317
CHƯƠNG 313: BỊ CHÓ CẮN
Vũ Quỳnh nói xong liền giơ chân muốn đá Lục Li Dã lại bị hai chân của anh ta kẹp chặt làm cô không thể động đậy được.
Đáng chết!!
Lục Li Dã siết chặt cằm nhỏ của cô và cười khẽ: “Tôi coi như cô đồng ý...”
Bỗng nhiên anh ta nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên và sau đó...
Hạ thấp lưng rồi cúi đầu hôn chính xác ở trên đôi môi anh đào của cô...
Đầu lưỡi ấm ướt thành thạo cạy đôi môi đỏ mọng của Vũ Quỳnh ra và tùy ý liếm, ngậm, mút cái miệng nhỏ mê người của cô... “Bốp.”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Tiếng tát mạnh chói tai đột ngột vang lên trong sân bóng rổ yên tĩnh.
Lòng bàn tay Vũ Quỳnh tê dại và còn hơi đau.
Trên gương mặt đẹp trai của Lục Li Dã hiện rõ năm dấu ngón tay màu đỏ.
Động tác hôn cô bỗng nhiên dừng lại.
Sau đó, chậm chạp rời ra...
Ánh mắt anh ta đầy đe dọa nhìn gương mặt lạnh lùng của Vũ Quỳnh dưới người, ánh mắt tà ác lại có phần lạnh lùng.
Bàn tay của anh ta siết chặt cằm của Vũ Quỳnh, sức tay rất mạnh và ngang ngược tuyên bố với cô: “Vũ Quỳnh, cô chắc chắn phải thuộc về cậu đây!!”
Nói xong, anh ta mở miệng cắn một cái mang tính trừng phạt vào cái miệng nhỏ nhắn của Vũ Quỳnh.
Đáng chết!!
Đau quá!!!
Vũ Quỳnh hoàn toàn không tỏ ra yếu kém, hàm răng mở ra và căm phẫn lại cắn mạnh lên môi mỏng của anh ta!!
Mãi đến khi cắn ra máu, cô mới chịu thả lỏng miệng ra.
Lục Li Dã bỗng nhiên phì cười.
Trên môi mỏng còn dính máu mà anh ta cười vô cùng rạng rỡ, sự lạnh lùng vừa nãy đã biến mất từ lâu. Anh ta rất xấu xa nắm lấy lọn tóc xoăn đang xõa tung của Vũ Quỳnh, tâm trạng hình như rất tốt: “Chơi hôn với cô vẫn rất vui, quả nhiên là một quái vật nhỏ...”
Vũ Quỳnh phiền não đẩy tay anh ta ra và lau mạnh vào miệng của mình, vẻ mặt vô cùng chán ghét: “Ai hôn anh? Đồ thần kinh! Anh mới là quái vật đấy! Cút ra…”
Lục Li Dã ngược lại cũng không giận mà mỉm cười rất hào phóng. Anh ta nhảy từ trên xe đựng bóng rổ xuống, cầm cặp sách bị mình ném sang một bên, một tay đút trong túi quần và phóng khoáng bước ra khỏi sân bóng rổ, còn kêu lên một tiếng: “Quái vật nhỏ, đi học thôi! Bái bai!”
Anh mới là quái vật!!
Cả nhà anh đều là quái vật!!
Vũ Quỳnh cảm thấy hôm nay mình đúng là đen đủi mười tám đời mới gặp phải chuyện tệ hại như vậy.
Cô ngồi ngơ ngác ở trong xe đựng bóng rổ, nghĩ tới nụ hôn đầy mùi máu vừa nãy của anh ta. Bỗng nhiên, gương mặt lạnh lùng của Cao Hướng Dương lại xuất hiện ở trong đầu của cô... Cô vô thức nhớ tới nụ hôn chủ động của mình vào tối qua... Thật ra, đó không tính là nụ hôn đầu tiên của cô nhỉ? Đó cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ hôn nhau... Lần đầu tiên bọn họ hôn nhau là vào ba năm trước đây, vào đêm đó...
Vũ Quỳnh nghĩ đến những hình ảnh cấm kỵ thì tự nhiên lại đỏ mặt.
Trái tim nhỏ cũng đột nhiên đập mạnh “thịch thịch”...
Vũ Quỳnh quay lại phòng học, Tần Lịch Lịch nhìn chằm chằm vào cô.
“Miệng cậu làm sao vậy?”
Cô ấy hỏi, thái độ không còn nhiệt tình như trước mà đã trở nên lạnh lùng hơn.
Vũ Quỳnh ngước mắt nhìn cô ấy: “Chó điên cắn.”
“Vũ Quỳnh…”
Giọng nói của Tần Lịch Lịch lập tức trở nên chói tai, còn tăng cao mấy đê-xi-ben: “Cậu có biết người con trai ấy là bạn trai của tớ không hả?!! Đó là bạn trai người bạn tốt của cậu đấy…”
Vũ Quỳnh nhíu mày: “Tớ đã sớm nói cho cậu biết anh ta không phải là người tốt rồi còn gì!”
Tần Lịch Lịch cười với ánh mắt phẫn nộ: “Cậu bảo anh ấy không phải là người tốt, cậu bảo tớ và anh ấy chia tay, sau đó để cậu ở cùng với anh ấy đúng không??”
“...”
Vũ Quỳnh bội phục khả năng tưởng tượng của cô ấy.
Cô không muốn lại phải giải thích nhiều nên gục đầu xuống bàn nghịch điện thoại.
Từ trước đến nay cô không có hứng thú với chuyện của người khác! Người khác nhìn cô thế nào, cô căn bản không quan tâm!
Hết giờ học, Vũ Quỳnh bỗng nhiên bị chủ nhiệm lớp gọi vào văn phòng.
“Vũ Quỳnh, em như vậy là sao hả?”
Chủ nhiệm lớp bỗng nhiên ném một tấm ảnh tới dưới chân cô.
Trong ảnh đều là cảnh cô và Lục Li Dã rất mờ ám ở trong đựng xe bóng rổ.
“Nếu như chỉ yêu thôi thì tôi cũng không truy cứu làm gì! Các em đã mười tám tuổi, không có gì hay để quản cả! Nhưng em như vậy tính là gì hả? Có người nhìn thấy hai đứa bọn em ở trong sân bóng rổ kia... làm chuyện đồi phong bại tục!!”
Nói đến đây, giáo viên cảm giác khó có thể mở miệng: “Nghe nói em có người nhà ở thành phố A. Em gọi anh ta qua, cô phải nói chuyện cẩn thận với anh ta mới được!”
“Giáo viên…”
Vũ Quỳnh ngẩng đầu lên và nhìn về phía chủ nhiệm lớp của mình: “Em không yêu đương! Hơn nữa, cho dù yêu đương cũng không cần phải gọi người nhà đến chứ? Em đã đến tuổi trưởng thành rồi!”
“Nếu như chỉ yêu đương thì cũng thôi!!”
Giáo viên nghe Vũ Quỳnh tranh luận thì lập tức nổi giận, ngón tay điểm mạnh vào trong hình: “Các em làm như vậy là chỉ nói chuyện yêu đương sao? Trong lúc đi học, các em ở trong sân bóng rổ làm gì hả? Hai em như vậy là tư thế gì hả??”
Tư thế gì?
Còn không phải là tư thế Lục Li Dã đè lên trên người Vũ Quỳnh, gặm cắn miệng cô sao?
Thoạt nhìn như vậy, quả thật đủ...
“Đồi phong bại tục!! Trẻ con bây giờ đúng là càng lúc càng trưởng thành sớm! Con gái chẳng có chút rụt rè gì cả!!”
Giáo viên lại cằn nhằn và giáo huấn.
“Giáo viên, em không yêu đương!!”
Vũ Quỳnh lặp lại lần nữa.
“Được rồi, được rồi! Em không cần nói nhiều nữa. Ngày mai, chờ người nhà em tới rồi nói sau. Em đi về trước đi!”
Chủ nhiệm lớp hình như cũng lười tiếp tục tranh luận với Vũ Quỳnh về vấn đề này, phất tay và bảo cô ra ngoài.
Nhìn tấm ảnh trên bàn, cô ta khẽ nhíu mày và đẩy gọng kính trên sống mũi rồi không nhịn được tán gẫu một câu: “Trẻ con bây giờ đúng là to gan lớn mật!! Ngay cả loại chuyện này cũng dám trắng trợn làm ở trong trường học, quả thật là không để ý tới những lời dạy dỗ của trường nữa rồi!!”
...
Vũ Quỳnh không biết ai là người đã chụp những bức ảnh kia, tại sao còn vô duyên vô cớ đưa đến trong tay của chủ nhiệm lớp.
Nhưng cô cũng lười nghĩ. Theo cô thấy, chuyện này căn bản không đáng để mình chú ý tới.
Vũ Quỳnh đeo cặp sách phồng to về nhà. Hết giờ làm, Cao Hướng Dương đã từ bệnh viện trở về.
“Trong cặp sách của em đựng gì vậy?”
Thấy Vũ Quỳnh muốn đi lên tầng, anh kéo cô lại.
Anh nhìn chằm chằm vào cái cặp sách phồng to một cách kỳ lạ của cô, khẽ nhíu mày và nghi ngờ hỏi một câu: “Cặp đựng gì thế?”
Vũ Quỳnh đề phòng thò hai tay lưng ra phía sau và đè lên cặp sách, lắc đầu nói dối: “Không có gì cả. Chỉ là mấy quyển sách mà thôi!”
“Mấy quyển sách à?”
Cao Hướng Dương rõ ràng không tin.
Ánh mắt anh lơ đãng nhìn lướt qua đôi môi anh đào bị sưng đỏ của cô, lông mày càng nhíu chặt hỏi: “Miệng em bị làm sao hả?”
Anh nói xong liền kéo Vũ Quỳnh tới trước mặt mình và cúi đầu nâng cằm của cô lên, nghiêm túc nhìn một lúc thì vẻ mặt chợt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị: “Sao lại sưng thành như vậy hả?”
Anh chất vấn cô.
Thái độ không tốt.
“Bị chó cắn!”
Vũ Quỳnh nghĩ đến còn có chút giận dữ, cuối cùng dùng tay lau mạnh lên cái miệng nhỏ đã bị rách da.
“Không được lau nữa!!”
Cao Hướng Dương nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, lông mày nhíu chặt nói: “Em lau tới chảy máu môi rồi kia! Em đi tới chỗ sô pha ngồi xuống cho anh!!”
Sắc mặt của anh cực kỳ khó coi.
Anh nói xong còn đi tới trong tủ và lấy hòm thuốc rồi quay lại.
Vũ Quỳnh đeo cặp sách cồng kềnh, ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha giống như một cô học trò ngoan vậy.
Cao Hướng Dương ngồi trước mặt cô và nâng gương mặt trẻ con của cô lên, cẩn thận khử trùng, bôi thuốc cho cô.
“Đau... Đau...”
Vũ Quỳnh không ngừng kêu đau nhưng anh vẫn tiếp tục ngoảnh mặt làm ngơ, động tác trong tay chẳng dịu dàng gì.
Anh bôi thuốc xong thì ném bông vào trong thùng rác, không kịp thu dọn đã lạnh lùng chất vấn Vũ Quỳnh: “Em đang yêu à?”
“Em không có!”
Vũ Quỳnh phủ nhận.
“Em nói thật với anh đi!!”
Trong đôi mắt đen láy của Cao Hướng Dương dường như có mây đen che phủ, có sấm chớp rền vang vậy.
Nhưng anh rõ ràng còn đang đè nén cơn giận đang tích tụ ở trong lòng.
“Em không yêu đương!!”
Vũ Quỳnh lại kêu lên, giọng đã cao hơn mấy đê-xi-ben rồi.
Cao Hướng Dương hình như thỏa mãn với thái độ này của cô, mây đen trong đầm nước sâu đã giảm bớt nhưng vẻ mặt vẫn khó coi: “Vậy em nói cho anh biết vết thương trên miệng em là sao? Em đừng nói với anh là bị chó cắn đấy!!”
Gương mặt anh nghiêm túc.
Vẻ mặt kia giống như chỉ cần Vũ Quỳnh dám nói dối một câu là anh chắc chắn sẽ treo ngược cô lên giáo huấn một trận.
Vũ Quỳnh mím môi: “Bị người cắn.”
“Con trai à?”
Vũ Quỳnh gật đầu.
Cao Hướng Dương lập tức cảm thấy có một cơn giận phừng phừng thiêu đốt trong ngực mình.
Anh đứng lên và chỉ tay về phía nhà vệ sinh: “Đi!! Em đi súc miệng đi!! Dùng nước súc miệng mà súc!!”
Vũ Quỳnh ngước mặt lên nhìn anh.
Cô biết anh đang tức giận.
Vũ Quỳnh ngoan ngoãn từ trên ghế salon đứng lên và đi về phía nhà vệ sinh, quả thật nghiêm túc đánh răng súc miệng.
Nhìn Vũ Quỳnh ngoan ngoãn như vậy, Cao Hướng Dương đột nhiên cảm thấy vừa rồi mình dường như quá dữ tợn với cô.
Cô nhất định là bị ép buộc! Cô ngây thơ như thế thì biết thế nào là yêu đương chứ?!
Cho dù biết rõ cô bị ép buộc nhưng trong lòng anh vẫn mơ hồ thấy tức giận.
Cảm giác này giống như cô em gái đơn thuần nhất mình bị một kẻ khốn kiếp vấy bẩn, thật sự rất không thoải mái.
Vũ Quỳnh súc miệng xong đi ra và nói với Cao Hướng Dương: “Giáo viên bảo anh ngày mai tới trường học một chuyến, anh không có thời gian thì không cần đi đâu.”
Cô nói xong lại đeo cặp sách đi lên tầng.
Cao Hướng Dương ngẩng đầu nhìn cô đang đi lên tầng và nghi ngờ hỏi: “Giáo viên bảo anh qua làm gì? Vì sao? Em đã gây ra họa gì à?”
Vũ Quỳnh khoát tay: “Em không biết, anh không rảnh thì không cần đi đâu!”
Cao Hướng Dương nhíu mày. Nhất định là cô nhóc này đã gây ra họa rồi!!
Anh không truy cứu nữa mà trái lại hỏi cô: “Vũ Tiểu Tam, trong cặp sách của em rốt cuộc có gì vậy hả?”
“Sách...”
Vũ Quỳnh vẫn trả lời như vậy.
Ngày hôm sau…
Đúng giờ hẹn, Cao Hướng Dương xuất hiện ở trường đại học A của Vũ Quỳnh, trong văn phòng của chủ nhiệm lớp.
Trong đó còn có cả chủ nhiệm khoa và Vũ Quỳnh bị xét hỏi.
Về phần Lục Li Dã – một người trong cuộc khác tất nhiên không ở đây. Anh ta không phải là học sinh trong khoa của Vũ Quỳnh.
Chủ nhiệm lớp đẩy những tấm ảnh tới trước mặt Cao Hướng Dương: “Ngài Cao, sinh viên cũng đã là người trưởng thành. Các em ấy nói chuyện yêu thương, chúng tôi vốn không cần phải quấy rầy tới người nhà. Nhưng loại chuyện này... vẫn hi vọng các anh có thể cố gắng khuyên bảo cô bé! Dù sao nơi đây cũng là trường học, đám trẻ tới đây là để học!”
Chủ nhiệm lớp nói với giọng điệu vô cùng nghiêm trọng.
Rõ ràng ở trong mắt các giáo viên, hành vi trong tấm ảnh là hình ảnh dạo đầu cho việc quan hệ nam nữ!
Đôi mắt đen láy của Cao Hướng Dương nóng lạnh đan xen, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng đầy lạnh lùng.
Toàn thân anh tản ra cảm giác lạnh lẽo khiến mấy giáo viên không rét mà run.
Anh nghiêng người và nhìn về phía Vũ Quỳnh đang đứng cúi đầu bên cạnh.
“Em qua đây...”
Cao Hướng Dương vẫy tay với cô.
Vũ Quỳnh hơi do dự nhưng vẫn ngoan ngoãn đi về phía anh.
Cao Hướng Dương ôm lấy bờ vai nhỏ của Vũ Quỳnh và chỉ tay vào tấm ảnh trên bàn, trầm giọng hỏi cô: “Người trong hình là em sao?”
Giọng nói nặng nề như phát ra từ trong hang núi sâu, mạnh mẽ và không ôn hòa nhưng vẫn êm tai.
“Đúng!”
Vũ Quỳnh thành thật gật đầu.
“Em và cậu ta có quan hệ thế nào?”
Cao Hướng Dương lại hỏi.
“Em không quen biết anh ta!”
Vũ Quỳnh nói xong liền giơ chân muốn đá Lục Li Dã lại bị hai chân của anh ta kẹp chặt làm cô không thể động đậy được.
Đáng chết!!
Lục Li Dã siết chặt cằm nhỏ của cô và cười khẽ: “Tôi coi như cô đồng ý...”
Bỗng nhiên anh ta nâng gương mặt nhỏ nhắn của cô lên và sau đó...
Hạ thấp lưng rồi cúi đầu hôn chính xác ở trên đôi môi anh đào của cô...
Đầu lưỡi ấm ướt thành thạo cạy đôi môi đỏ mọng của Vũ Quỳnh ra và tùy ý liếm, ngậm, mút cái miệng nhỏ mê người của cô... “Bốp.”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Tiếng tát mạnh chói tai đột ngột vang lên trong sân bóng rổ yên tĩnh.
Lòng bàn tay Vũ Quỳnh tê dại và còn hơi đau.
Trên gương mặt đẹp trai của Lục Li Dã hiện rõ năm dấu ngón tay màu đỏ.
Động tác hôn cô bỗng nhiên dừng lại.
Sau đó, chậm chạp rời ra...
Ánh mắt anh ta đầy đe dọa nhìn gương mặt lạnh lùng của Vũ Quỳnh dưới người, ánh mắt tà ác lại có phần lạnh lùng.
Bàn tay của anh ta siết chặt cằm của Vũ Quỳnh, sức tay rất mạnh và ngang ngược tuyên bố với cô: “Vũ Quỳnh, cô chắc chắn phải thuộc về cậu đây!!”
Nói xong, anh ta mở miệng cắn một cái mang tính trừng phạt vào cái miệng nhỏ nhắn của Vũ Quỳnh.
Đáng chết!!
Đau quá!!!
Vũ Quỳnh hoàn toàn không tỏ ra yếu kém, hàm răng mở ra và căm phẫn lại cắn mạnh lên môi mỏng của anh ta!!
Mãi đến khi cắn ra máu, cô mới chịu thả lỏng miệng ra.
Lục Li Dã bỗng nhiên phì cười.
Trên môi mỏng còn dính máu mà anh ta cười vô cùng rạng rỡ, sự lạnh lùng vừa nãy đã biến mất từ lâu. Anh ta rất xấu xa nắm lấy lọn tóc xoăn đang xõa tung của Vũ Quỳnh, tâm trạng hình như rất tốt: “Chơi hôn với cô vẫn rất vui, quả nhiên là một quái vật nhỏ...”
Vũ Quỳnh phiền não đẩy tay anh ta ra và lau mạnh vào miệng của mình, vẻ mặt vô cùng chán ghét: “Ai hôn anh? Đồ thần kinh! Anh mới là quái vật đấy! Cút ra…”
Lục Li Dã ngược lại cũng không giận mà mỉm cười rất hào phóng. Anh ta nhảy từ trên xe đựng bóng rổ xuống, cầm cặp sách bị mình ném sang một bên, một tay đút trong túi quần và phóng khoáng bước ra khỏi sân bóng rổ, còn kêu lên một tiếng: “Quái vật nhỏ, đi học thôi! Bái bai!”
Anh mới là quái vật!!
Cả nhà anh đều là quái vật!!
Vũ Quỳnh cảm thấy hôm nay mình đúng là đen đủi mười tám đời mới gặp phải chuyện tệ hại như vậy.
Cô ngồi ngơ ngác ở trong xe đựng bóng rổ, nghĩ tới nụ hôn đầy mùi máu vừa nãy của anh ta. Bỗng nhiên, gương mặt lạnh lùng của Cao Hướng Dương lại xuất hiện ở trong đầu của cô... Cô vô thức nhớ tới nụ hôn chủ động của mình vào tối qua... Thật ra, đó không tính là nụ hôn đầu tiên của cô nhỉ? Đó cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ hôn nhau... Lần đầu tiên bọn họ hôn nhau là vào ba năm trước đây, vào đêm đó...
Vũ Quỳnh nghĩ đến những hình ảnh cấm kỵ thì tự nhiên lại đỏ mặt.
Trái tim nhỏ cũng đột nhiên đập mạnh “thịch thịch”...
Vũ Quỳnh quay lại phòng học, Tần Lịch Lịch nhìn chằm chằm vào cô.
“Miệng cậu làm sao vậy?”
Cô ấy hỏi, thái độ không còn nhiệt tình như trước mà đã trở nên lạnh lùng hơn.
Vũ Quỳnh ngước mắt nhìn cô ấy: “Chó điên cắn.”
“Vũ Quỳnh…”
Giọng nói của Tần Lịch Lịch lập tức trở nên chói tai, còn tăng cao mấy đê-xi-ben: “Cậu có biết người con trai ấy là bạn trai của tớ không hả?!! Đó là bạn trai người bạn tốt của cậu đấy…”
Vũ Quỳnh nhíu mày: “Tớ đã sớm nói cho cậu biết anh ta không phải là người tốt rồi còn gì!”
Tần Lịch Lịch cười với ánh mắt phẫn nộ: “Cậu bảo anh ấy không phải là người tốt, cậu bảo tớ và anh ấy chia tay, sau đó để cậu ở cùng với anh ấy đúng không??”
“...”
Vũ Quỳnh bội phục khả năng tưởng tượng của cô ấy.
Cô không muốn lại phải giải thích nhiều nên gục đầu xuống bàn nghịch điện thoại.
Từ trước đến nay cô không có hứng thú với chuyện của người khác! Người khác nhìn cô thế nào, cô căn bản không quan tâm!
Hết giờ học, Vũ Quỳnh bỗng nhiên bị chủ nhiệm lớp gọi vào văn phòng.
“Vũ Quỳnh, em như vậy là sao hả?”
Chủ nhiệm lớp bỗng nhiên ném một tấm ảnh tới dưới chân cô.
Trong ảnh đều là cảnh cô và Lục Li Dã rất mờ ám ở trong đựng xe bóng rổ.
“Nếu như chỉ yêu thôi thì tôi cũng không truy cứu làm gì! Các em đã mười tám tuổi, không có gì hay để quản cả! Nhưng em như vậy tính là gì hả? Có người nhìn thấy hai đứa bọn em ở trong sân bóng rổ kia... làm chuyện đồi phong bại tục!!”
Nói đến đây, giáo viên cảm giác khó có thể mở miệng: “Nghe nói em có người nhà ở thành phố A. Em gọi anh ta qua, cô phải nói chuyện cẩn thận với anh ta mới được!”
“Giáo viên…”
Vũ Quỳnh ngẩng đầu lên và nhìn về phía chủ nhiệm lớp của mình: “Em không yêu đương! Hơn nữa, cho dù yêu đương cũng không cần phải gọi người nhà đến chứ? Em đã đến tuổi trưởng thành rồi!”
“Nếu như chỉ yêu đương thì cũng thôi!!”
Giáo viên nghe Vũ Quỳnh tranh luận thì lập tức nổi giận, ngón tay điểm mạnh vào trong hình: “Các em làm như vậy là chỉ nói chuyện yêu đương sao? Trong lúc đi học, các em ở trong sân bóng rổ làm gì hả? Hai em như vậy là tư thế gì hả??”
Tư thế gì?
Còn không phải là tư thế Lục Li Dã đè lên trên người Vũ Quỳnh, gặm cắn miệng cô sao?
Thoạt nhìn như vậy, quả thật đủ...
“Đồi phong bại tục!! Trẻ con bây giờ đúng là càng lúc càng trưởng thành sớm! Con gái chẳng có chút rụt rè gì cả!!”
Giáo viên lại cằn nhằn và giáo huấn.
“Giáo viên, em không yêu đương!!”
Vũ Quỳnh lặp lại lần nữa.
“Được rồi, được rồi! Em không cần nói nhiều nữa. Ngày mai, chờ người nhà em tới rồi nói sau. Em đi về trước đi!”
Chủ nhiệm lớp hình như cũng lười tiếp tục tranh luận với Vũ Quỳnh về vấn đề này, phất tay và bảo cô ra ngoài.
Nhìn tấm ảnh trên bàn, cô ta khẽ nhíu mày và đẩy gọng kính trên sống mũi rồi không nhịn được tán gẫu một câu: “Trẻ con bây giờ đúng là to gan lớn mật!! Ngay cả loại chuyện này cũng dám trắng trợn làm ở trong trường học, quả thật là không để ý tới những lời dạy dỗ của trường nữa rồi!!”
...
Vũ Quỳnh không biết ai là người đã chụp những bức ảnh kia, tại sao còn vô duyên vô cớ đưa đến trong tay của chủ nhiệm lớp.
Nhưng cô cũng lười nghĩ. Theo cô thấy, chuyện này căn bản không đáng để mình chú ý tới.
Vũ Quỳnh đeo cặp sách phồng to về nhà. Hết giờ làm, Cao Hướng Dương đã từ bệnh viện trở về.
“Trong cặp sách của em đựng gì vậy?”
Thấy Vũ Quỳnh muốn đi lên tầng, anh kéo cô lại.
Anh nhìn chằm chằm vào cái cặp sách phồng to một cách kỳ lạ của cô, khẽ nhíu mày và nghi ngờ hỏi một câu: “Cặp đựng gì thế?”
Vũ Quỳnh đề phòng thò hai tay lưng ra phía sau và đè lên cặp sách, lắc đầu nói dối: “Không có gì cả. Chỉ là mấy quyển sách mà thôi!”
“Mấy quyển sách à?”
Cao Hướng Dương rõ ràng không tin.
Ánh mắt anh lơ đãng nhìn lướt qua đôi môi anh đào bị sưng đỏ của cô, lông mày càng nhíu chặt hỏi: “Miệng em bị làm sao hả?”
Anh nói xong liền kéo Vũ Quỳnh tới trước mặt mình và cúi đầu nâng cằm của cô lên, nghiêm túc nhìn một lúc thì vẻ mặt chợt trở nên lạnh lùng nghiêm nghị: “Sao lại sưng thành như vậy hả?”
Anh chất vấn cô.
Thái độ không tốt.
“Bị chó cắn!”
Vũ Quỳnh nghĩ đến còn có chút giận dữ, cuối cùng dùng tay lau mạnh lên cái miệng nhỏ đã bị rách da.
“Không được lau nữa!!”
Cao Hướng Dương nắm lấy bàn tay nhỏ của cô, lông mày nhíu chặt nói: “Em lau tới chảy máu môi rồi kia! Em đi tới chỗ sô pha ngồi xuống cho anh!!”
Sắc mặt của anh cực kỳ khó coi.
Anh nói xong còn đi tới trong tủ và lấy hòm thuốc rồi quay lại.
Vũ Quỳnh đeo cặp sách cồng kềnh, ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha giống như một cô học trò ngoan vậy.
Cao Hướng Dương ngồi trước mặt cô và nâng gương mặt trẻ con của cô lên, cẩn thận khử trùng, bôi thuốc cho cô.
“Đau... Đau...”
Vũ Quỳnh không ngừng kêu đau nhưng anh vẫn tiếp tục ngoảnh mặt làm ngơ, động tác trong tay chẳng dịu dàng gì.
Anh bôi thuốc xong thì ném bông vào trong thùng rác, không kịp thu dọn đã lạnh lùng chất vấn Vũ Quỳnh: “Em đang yêu à?”
“Em không có!”
Vũ Quỳnh phủ nhận.
“Em nói thật với anh đi!!”
Trong đôi mắt đen láy của Cao Hướng Dương dường như có mây đen che phủ, có sấm chớp rền vang vậy.
Nhưng anh rõ ràng còn đang đè nén cơn giận đang tích tụ ở trong lòng.
“Em không yêu đương!!”
Vũ Quỳnh lại kêu lên, giọng đã cao hơn mấy đê-xi-ben rồi.
Cao Hướng Dương hình như thỏa mãn với thái độ này của cô, mây đen trong đầm nước sâu đã giảm bớt nhưng vẻ mặt vẫn khó coi: “Vậy em nói cho anh biết vết thương trên miệng em là sao? Em đừng nói với anh là bị chó cắn đấy!!”
Gương mặt anh nghiêm túc.
Vẻ mặt kia giống như chỉ cần Vũ Quỳnh dám nói dối một câu là anh chắc chắn sẽ treo ngược cô lên giáo huấn một trận.
Vũ Quỳnh mím môi: “Bị người cắn.”
“Con trai à?”
Vũ Quỳnh gật đầu.
Cao Hướng Dương lập tức cảm thấy có một cơn giận phừng phừng thiêu đốt trong ngực mình.
Anh đứng lên và chỉ tay về phía nhà vệ sinh: “Đi!! Em đi súc miệng đi!! Dùng nước súc miệng mà súc!!”
Vũ Quỳnh ngước mặt lên nhìn anh.
Cô biết anh đang tức giận.
Vũ Quỳnh ngoan ngoãn từ trên ghế salon đứng lên và đi về phía nhà vệ sinh, quả thật nghiêm túc đánh răng súc miệng.
Nhìn Vũ Quỳnh ngoan ngoãn như vậy, Cao Hướng Dương đột nhiên cảm thấy vừa rồi mình dường như quá dữ tợn với cô.
Cô nhất định là bị ép buộc! Cô ngây thơ như thế thì biết thế nào là yêu đương chứ?!
Cho dù biết rõ cô bị ép buộc nhưng trong lòng anh vẫn mơ hồ thấy tức giận.
Cảm giác này giống như cô em gái đơn thuần nhất mình bị một kẻ khốn kiếp vấy bẩn, thật sự rất không thoải mái.
Vũ Quỳnh súc miệng xong đi ra và nói với Cao Hướng Dương: “Giáo viên bảo anh ngày mai tới trường học một chuyến, anh không có thời gian thì không cần đi đâu.”
Cô nói xong lại đeo cặp sách đi lên tầng.
Cao Hướng Dương ngẩng đầu nhìn cô đang đi lên tầng và nghi ngờ hỏi: “Giáo viên bảo anh qua làm gì? Vì sao? Em đã gây ra họa gì à?”
Vũ Quỳnh khoát tay: “Em không biết, anh không rảnh thì không cần đi đâu!”
Cao Hướng Dương nhíu mày. Nhất định là cô nhóc này đã gây ra họa rồi!!
Anh không truy cứu nữa mà trái lại hỏi cô: “Vũ Tiểu Tam, trong cặp sách của em rốt cuộc có gì vậy hả?”
“Sách...”
Vũ Quỳnh vẫn trả lời như vậy.
Ngày hôm sau…
Đúng giờ hẹn, Cao Hướng Dương xuất hiện ở trường đại học A của Vũ Quỳnh, trong văn phòng của chủ nhiệm lớp.
Trong đó còn có cả chủ nhiệm khoa và Vũ Quỳnh bị xét hỏi.
Về phần Lục Li Dã – một người trong cuộc khác tất nhiên không ở đây. Anh ta không phải là học sinh trong khoa của Vũ Quỳnh.
Chủ nhiệm lớp đẩy những tấm ảnh tới trước mặt Cao Hướng Dương: “Ngài Cao, sinh viên cũng đã là người trưởng thành. Các em ấy nói chuyện yêu thương, chúng tôi vốn không cần phải quấy rầy tới người nhà. Nhưng loại chuyện này... vẫn hi vọng các anh có thể cố gắng khuyên bảo cô bé! Dù sao nơi đây cũng là trường học, đám trẻ tới đây là để học!”
Chủ nhiệm lớp nói với giọng điệu vô cùng nghiêm trọng.
Rõ ràng ở trong mắt các giáo viên, hành vi trong tấm ảnh là hình ảnh dạo đầu cho việc quan hệ nam nữ!
Đôi mắt đen láy của Cao Hướng Dương nóng lạnh đan xen, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng đầy lạnh lùng.
Toàn thân anh tản ra cảm giác lạnh lẽo khiến mấy giáo viên không rét mà run.
Anh nghiêng người và nhìn về phía Vũ Quỳnh đang đứng cúi đầu bên cạnh.
“Em qua đây...”
Cao Hướng Dương vẫy tay với cô.
Vũ Quỳnh hơi do dự nhưng vẫn ngoan ngoãn đi về phía anh.
Cao Hướng Dương ôm lấy bờ vai nhỏ của Vũ Quỳnh và chỉ tay vào tấm ảnh trên bàn, trầm giọng hỏi cô: “Người trong hình là em sao?”
Giọng nói nặng nề như phát ra từ trong hang núi sâu, mạnh mẽ và không ôn hòa nhưng vẫn êm tai.
“Đúng!”
Vũ Quỳnh thành thật gật đầu.
“Em và cậu ta có quan hệ thế nào?”
Cao Hướng Dương lại hỏi.
“Em không quen biết anh ta!”