Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-338
CHƯƠNG 334: HƯỚNG TÌNH GIẬT DÂY
CHƯƠNG 334: HƯỚNG TÌNH GIẬT DÂY
Vũ Quỳnh nghe thấy lời giễu cợt của anh, dường như trong lòng đau đến không còn cảm giác.
Cô kiêu ngạo nhếch môi: “Đây là việc giữa bọn em, không cần anh quan tâm. Giống như anh và Vưu Tiên, hai người muốn ở chung... em cũng không xen vào, đúng không?”
Đôi mắt lạnh lùng của Cao Hướng Dương co lại...
Anh cười lạnh: “Như vậy thì không còn gì tốt hơn, đừng đến lúc đó lại giận dỗi với anh, anh sớm cảm thấy phiền lắm rồi.”
Anh phả ra một hơi, dụi tắt tàn thuốc trong tay, bước xuống tầng .
“Cao Hướng Dương.”
Vũ Quỳnh gọi anh lại.
Anh không quay đầu nhưng bước chân vẫn ngừng lại.
Lưng anh hơi cứng ngắc.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Lập tức nghe thấy Vũ Quỳnh nói: “Ngày mai em và Lục Li Dã cùng đi xe về.”
Cho nên, ngày mai cô không đi cùng anh.
Cao Hướng Dương chỉ cảm thấy tim đau nhói.
Nơi đó, giống như bị cái gì đâm mạnh một cái.
Anh lạnh lùng nhếch môi: “Tốt!”
Sau đó rời đi không quay đầu lại.
Đến tận khi bóng lưng của anh biến mất tại góc rẽ, Vũ Quỳnh mới cho phép nước mắt mình từ trong hốc mắt trào ra... Bỗng nhiên, một bàn tay xoa gương mặt cô, thô bạo thay cô lau nước mắt: “Nhóc quỷ Vũ, cô có tiền đồ một chút được không?”
Là Lục Li Dã.
Vũ Quỳnh nhịn không được khóc thút thít, đấm một đấm lên lồng ngực anh: “Anh khốn kiếp, lưu manh.”
Đương nhiên cô mắng việc vừa mới xảy ra trong phòng tắm.
Lục Li Dã làm bộ bị đau che ngực, lui về sau hai bước, rồi lại nắm lấy nắm đấm của cô, cợt nhả, xin lỗi cô: “Được. Vừa nãy là tôi khốn kiếp, là tôi lưu manh. Tôi xin lỗi, thật xin lỗi, có được không? Chà! Ai bảo nhóc quỷ Vũ cô là phụ nữ chứ, bình thường còn cứ quyến rũ như vậy.”
“Anh câm miệng lại.”
Vũ Quỳnh giận dữ trừng anh.
Lục Li Dã nhếch môi cười một tiếng, tay dài để lên bả vai nhỏ nhắn của Vũ Quỳnh: “Nhưng đúng lúc hình như tôi nghe thấy người nào đó đang suy nghĩ có nên làm người phụ nữ của tôi hay không?”
“Đúng vậy a.”
Vũ Quỳnh cười giả lả, ngón trỏ chọc vào ót anh: “Nhưng cái này một giây đã nghĩ thông suốt, không có khả năng.”
Nói xong, Vũ Quỳnh đi về phòng mình.
“Này. “
“Anh dám đuổi theo, tôi lập tức chuyển trường lại.”
Vũ Quỳnh uy hiếp anh.
Được thôi...
Lục Li Dã ngượng ngùng lui trở về.
Thật vất vả mới khuyên giải được việc chuyển trường của cô, anh cũng không dám tuỳ tiện đắc tội cô.
***
Cao Hướng Dương đứng dựa vào cửa sổ.
Ánh đêm xuyên qua kính cửa sổ sát đất tỏa ra, lành lạnh bao phủ lên thân thể thẳng tắp của anh, kéo bóng của anh thật dài... Tàn thuốc ở giữa ngón tay anh cháy lác đác.
Khói lượn lờ, từ từ bay lên, làm mờ mịt đôi mắt đen nhánh của anh.
Ánh mắt anh ảm đạm.
Trong đầu nhớ đến cảnh mập mờ vừa nhìn thấy trong nhà Vũ Quỳnh... Anh liên tiếp rít thuốc lá trong tay.
Mùi vị thuốc lá tràn qua cổ họng anh, thiêu đốt vô cùng khó chịu, nhưng dường như anh không hề cảm thấy, chỉ tiếp tục buồn bực rít.
“Két két két.”
Tiếng cửa vang lên, có người từ bên ngoài đẩy cửa đi vào.
Là Vưu Tiên.
“Hướng Dương, anh vẫn chưa ngủ?”
Cao Hướng Dương nghiêng người nhìn cô ta: “Em thì sao?”
“Em vừa thấy anh từ bên ngoài trở về, hình như tâm trạng buồn bực, nên hơi lo lắng, vào xem anh một chút. Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao? Anh vừa đi đâu?”
“Không có gì.”
Cao Hướng Dương không nói thêm gì: “Em về ngủ sớm một chút đi.”
Vưu Tiên không đi, đưa tay từ phía sau lưng ôm vòng eo cường tráng của anh. Cô ta nghiêng đầu, thuận theo ánh mắt anh nhìn phía đối diện: “Anh đang nhìn cái gì thế?”
Đối diện...
Vưu Tiên híp mắt: “Đối diện là nhà Tiểu Quỳnh sao?”
Nhắc tới Vũ Quỳnh, Cao Hướng Dương mặt mày nhíu chặt, lưỡng lự đáp một tiếng.
Dụi tắt tàn thuốc trong tay vào gạt tàn thuốc, quay người nhìn cô ta: “Mau đi ngủ đi, muộn rồi.”
Anh thử kéo Vưu Tiên ra, nhưng lại bị Vưu Tiên càng ôm chặt: “Anh còn chưa nói cho em biết tại sao anh không vui.”
“Anh không có không vui.”
Cao Hướng Dương miễn cưỡng mỉm cười.
“Anh không muốn nói cho em, vậy để em đoán xem nhé, anh vừa mới đi tìm Vũ Quỳnh, vì cô ấy, nên không vui?”
“Không phải.”
Cao Hướng Dương lập tức bác bỏ, giọng điệu lập lức lạnh hơn: “Tại sao anh phải vì cô ấy mà không vui?”
Bởi vì những hình ảnh kia của cô và Lục Li Dã trong phòng tắm? Hay là bởi vì cô nói muốn cân nhắc sống cùng Lục Li Dã? Hay là cô vì Lục Li Dã mà từ bỏ việc chuyển trường? Hay là cô bảo ngày mai không cùng đi với anh về thành phố A?
Cao Hướng Dương càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy vô cùng phiền muộn, hơi mất kiên nhẫn với Vưu Tiên: “Về phòng ngủ đi.”
“Hướng Dương, anh đang ghen, đúng hay không?”
Vưu Tiên bỗng nhiên hỏi anh.
“Ghen?”
Anh nhíu mày, cười lạnh: “Anh ghen ai?”
“Vũ Quỳnh.”
Trong con ngươi Vưu Tiên dâng lên một lớp sương mù thật mỏng: “Anh đang ghen Vũ Quỳnh, đúng hay không? Từ sáng nay sau khi gặp được Vũ Quỳnh và Lục Li Dã, rõ ràng tâm trạng của anh xuống dốc không phanh. Hướng Dương, anh nói thật cho em, có phải anh đối với Vũ Quỳnh...”
“Không có.”
Vưu Tiên còn chưa kịp nói xong đã bị Cao Hướng Dương một mực phủ nhận.
Trong mắt sâu đen nhánh lộ ra vẻ phức tạp, bỗng nhiên, một tay kéo Vưu Tiên lại, anh cúi người, cúi đầu, chiếm lấy cằm cô ta, hôn thật sâu lên môi cô ta... Nụ hôn này tới bất ngờ cũng hơi thô bạo, vội vàng.
Dường như, lúc triền miên vội vã muốn chứng minh thứ gì giống như.
Đúng! Anh muốn chứng minh người mình yêu trong lòng luôn là Vưu Tiên.
Anh cũng sẽ không ghen với em gái mình, càng sẽ không bởi giữa cô và Lục Li Dã có gì mà tâm tình không tốt.
Nghĩ đến nụ hôn mập mờ của Vũ Quỳnh và Lục Li Dã trong phòng tắm, ấn đường Cao Hướng Dương nhăn lại, cánh tay ôm Vưu Tiên không khỏi tăng thêm sức. Anh hôn cô ta, cũng biến thành càng ngày càng thô bạo.
Trong đầu...
Lại có một gương mặt nhỏ nhắn cố chấp, không thể xóa nhòa...
Hôn càng sâu thì gương mặt kia càng rõ ràng.
Cao Hướng Dương cảm thấy mình bị ma ám.
Anh lập tức đẩy Vưu Tiên ra.
Trong đôi mắt đen nhánh không hề thấy dục vọng nóng bỏng.
Vưu Tiên bỗng nhiên bị đẩy ra, còn có chút không rõ nội tình, trong mắt ướt lộ ra vẻ nũng nịu, tổn thương nhìn Cao Hướng Dương: “Hướng Dương...”
Cao Hướng Dương thở dốc một hơi, ôm bờ vai cô ta: “Được rồi, nên đi ngủ thôi, ngày mai còn phải lên đường sớm, đi thôi, anh tiễn em.”
“Được...”
Vưu Tiên không nói gì nữa.
Bị Cao Hướng Dương ôm ra khỏi phòng anh.
Hôm sau
Cao Hướng Dương chuẩn bị về thành phố A.
Vũ Quỳnh sớm đã đi trước với Lục Li Dã, cũng không đến chào hỏi anh.
Trước khi đi, Hoàng Ngân vẫn không yên lòng dặn dò anh vài câu: “Sau khi về thành phố A, chăm sóc Tiểu Quỳnh thật tốt, không được chọc giận nó nữa, biết không? Mẹ thấy bạn trai nó cũng không phải người đàn ông chu đáo, có thể chăm sóc nó không đủ chu toàn, con còn phải quan tâm nó, biết không?”
“Con thấy bạn trai cô ấy rất tốt.”
Hướng Tình bên cạnh chọc tức anh trai mình: “Em nghe nói người ta chạy tới an ủi Tam Nhi ngay trong đêm. Người tốt như vậy, chúng ta đốt đèn lồng cũng không tìm được, đúng không? Nhìn anh trai con thì không giống người tốt như vậy.”
Cao Hướng Dương không quan tâm lời hai mẹ con cô, anh thắt chặt dây an toàn, đóng cửa xe, hạ cửa sổ xe xuống: “Mẹ, con đi trước đã.”
“Ừ! Lần sau khi nào trở về?”
Hoàng Ngân còn hơi lưu luyến.
“Rất nhanh.”
“Vậy là tốt rồi. Đi đường cẩn thận nhé, đi chậm một chút.”
“Vâng, con biết rồi.”
“Tạm biệt dì, Hướng Tình, tạm biệt.”
Vưu Tiên cười yếu ớt, vẫy tay chào tạm biệt Hoàng Ngân và Hướng Tình.
“Ừ, tạm biệt.”
Hoàng Ngân cũng mỉm cười vẫy tay với cô ta, nhưng không nhiệt tình mời cô ta lần sau đến chơi nữa.
Mà Hướng Tình còn chẳng thèm vẫy tay lấy lệ, mỉm cười coi như xong việc.
Tận đến khi xe của con trai biến mất tại góc rẽ, Hoàng Ngân vẫn không nỡ rời mắt.
Cô thở dài, rõ ràng sớm nên quen với việc chia tay trong thời gian ngắn, nhưng vẫn có chút không nỡ.
Tiễn Cao Hướng Dương xong, một nhà ba người lại về tới bên bàn ăn.
Không biết sao, Hoàng Ngân cũng ăn không ngon miệng lắm, bánh mì nướng trong tay cầm lên lại bỏ xuống, bỏ xuống lại cầm lên, đến cuối cùng rốt cuộc vẫn không ăn lấy một miếng.
Cao Dương Thành quả thật có chút nhìn không được, gấp tờ báo trong tay lại, ân cần hỏi cô: “Làm sao vậy?”
Hoàng Ngân thở dài: “Ông xã, anh nói Hướng Dương tìm cô bạn gái này...”
“Dù sao thì cũng không phải Tiểu Tam Nhi nhà chúng ta, ai con cũng không vừa ý.”
Hướng Tình vừa gặm bánh mì trong tay, vừa cướp lời mẹ.
“Ừ, Tiểu Vưu này cũng khá tốt, nhưng em cũng đồng ý với Hướng Tình.”
Lần đầu tiên Hoàng Ngân đồng ý với con gái mình.
“Mẹ, vậy mẹ đi nói với anh con, để anh ấy chia tay Vưu Tiên, cứ nói chúng ta đều không thích cô ta.”
Hướng Tình xấu xa xúi bậy mẹ.
Nói đến đề tài này, Hoàng Ngân lập tức trầm mặc, Cao Dương Thành cũng không đồng ý: “Chuyện này, chúng ta chỉ có thể lựa chọn sớm nghĩ thoáng một chút, dù khiến nó và Vưu Tiên chia tay thì sao chứ? Nếu như nó thật thích Tiểu Quỳnh, nó đã sớm ở cùng chỗ với Tiểu Quỳnh rồi, đâu còn cần chúng ta nhiều người như vậy hao tâm tổn trí thay hai chúng nó?”
“Nói cũng phải...”
Hoàng Ngân gật đầu, trong lòng hơi nặng nề.
“Sinh ở trong phúc không biết phúc.”
Hướng Tình không vui trách mắng anh trai mình một câu, rồi lẩm bẩm một tiếng: “Cũng được, dù sao bây giờ Tiểu Quỳnh đã có người yêu. Con thấy anh ta đối xử với Tiểu Quỳnh khá tốt, đến lúc Tiểu Quỳnh thật yêu người ta rồi, con thấy anh trai con sẽ hối hận không kịp.”
“Ừ, người bạn đó của Tiểu Quỳnh xem ra rất khá, tướng mạo tuấn tú, người cũng khiêm tốn, lại hiểu lễ phép, chắc có thể thành, vậy cũng không tệ.”
Hoàng Ngân cũng không nhịn được khen Lục Li Dã mấy câu.
“Được rồi, không tán gẫu nữa, ba, mẹ, con phải đi học rồi, bái bai...”
Hướng Tình vẫy vẫy tay, rồi vội vàng ra khỏi nhà.
Có lẽ, không ai biết, duyên phận giữa người và người, đúng chỉ là nhìn thoáng qua, thì đã định trước kết cục.
Về thành phố A, Cao Hướng Dương đưa Vưu Tiên về nhà trước, rồi mới một mình lái xe trở về nhà trọ của mình.
Lúc về nhà trọ, chiếc Maserati bản số lượng giới hạn màu đá xanh chói mắt đậu ở cổng, khiến anh không kìm được nhíu chặt mày.
Anh mở khóa cửa vào nhà, chỉ thấy Vũ Quỳnh đang xách vali xuống tầng. Lục Li Dã trong phòng khách thấy thế, vội chạy tới đỡ hành lý trong tay cô.
“Không tệ nhỉ, nhóc quỷ Vũ, hành lý nặng như vậy cô cũng có thể tự mình xách, nữ hán tử điển hình.”
Một bàn tay Lục Li Dã đập vào bờ vai nhỏ bé của Vũ Quỳnh “khen ngợi” cô.
“Em đi đâu thế?”
Cao Hướng Dương đổi giày đi tới, giống như hờ hững hỏi một câu.
Anh tiện tay ném chìa khoá trong tay lên ghế dài trong phòng khách, ánh mắt hờ hững nhìn Vũ Quỳnh đang đi xuống.
“Từ hôm nay trở đi em sẽ ở ký túc xá, đồ đạc cũng đã sắp xếp xong.”
Vũ Quỳnh hờ hững đáp lại anh, cô quay người, giúp nâng vali trong tay Lục Li Dã, vừa nói với Cao Hướng Dương: “Lục Li Dã tiễn em là được. Bọn em đi trước, tạm biệt.”
Nói xong, cô lập tức xách va li đi ra ngoài.
CHƯƠNG 334: HƯỚNG TÌNH GIẬT DÂY
Vũ Quỳnh nghe thấy lời giễu cợt của anh, dường như trong lòng đau đến không còn cảm giác.
Cô kiêu ngạo nhếch môi: “Đây là việc giữa bọn em, không cần anh quan tâm. Giống như anh và Vưu Tiên, hai người muốn ở chung... em cũng không xen vào, đúng không?”
Đôi mắt lạnh lùng của Cao Hướng Dương co lại...
Anh cười lạnh: “Như vậy thì không còn gì tốt hơn, đừng đến lúc đó lại giận dỗi với anh, anh sớm cảm thấy phiền lắm rồi.”
Anh phả ra một hơi, dụi tắt tàn thuốc trong tay, bước xuống tầng .
“Cao Hướng Dương.”
Vũ Quỳnh gọi anh lại.
Anh không quay đầu nhưng bước chân vẫn ngừng lại.
Lưng anh hơi cứng ngắc.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Lập tức nghe thấy Vũ Quỳnh nói: “Ngày mai em và Lục Li Dã cùng đi xe về.”
Cho nên, ngày mai cô không đi cùng anh.
Cao Hướng Dương chỉ cảm thấy tim đau nhói.
Nơi đó, giống như bị cái gì đâm mạnh một cái.
Anh lạnh lùng nhếch môi: “Tốt!”
Sau đó rời đi không quay đầu lại.
Đến tận khi bóng lưng của anh biến mất tại góc rẽ, Vũ Quỳnh mới cho phép nước mắt mình từ trong hốc mắt trào ra... Bỗng nhiên, một bàn tay xoa gương mặt cô, thô bạo thay cô lau nước mắt: “Nhóc quỷ Vũ, cô có tiền đồ một chút được không?”
Là Lục Li Dã.
Vũ Quỳnh nhịn không được khóc thút thít, đấm một đấm lên lồng ngực anh: “Anh khốn kiếp, lưu manh.”
Đương nhiên cô mắng việc vừa mới xảy ra trong phòng tắm.
Lục Li Dã làm bộ bị đau che ngực, lui về sau hai bước, rồi lại nắm lấy nắm đấm của cô, cợt nhả, xin lỗi cô: “Được. Vừa nãy là tôi khốn kiếp, là tôi lưu manh. Tôi xin lỗi, thật xin lỗi, có được không? Chà! Ai bảo nhóc quỷ Vũ cô là phụ nữ chứ, bình thường còn cứ quyến rũ như vậy.”
“Anh câm miệng lại.”
Vũ Quỳnh giận dữ trừng anh.
Lục Li Dã nhếch môi cười một tiếng, tay dài để lên bả vai nhỏ nhắn của Vũ Quỳnh: “Nhưng đúng lúc hình như tôi nghe thấy người nào đó đang suy nghĩ có nên làm người phụ nữ của tôi hay không?”
“Đúng vậy a.”
Vũ Quỳnh cười giả lả, ngón trỏ chọc vào ót anh: “Nhưng cái này một giây đã nghĩ thông suốt, không có khả năng.”
Nói xong, Vũ Quỳnh đi về phòng mình.
“Này. “
“Anh dám đuổi theo, tôi lập tức chuyển trường lại.”
Vũ Quỳnh uy hiếp anh.
Được thôi...
Lục Li Dã ngượng ngùng lui trở về.
Thật vất vả mới khuyên giải được việc chuyển trường của cô, anh cũng không dám tuỳ tiện đắc tội cô.
***
Cao Hướng Dương đứng dựa vào cửa sổ.
Ánh đêm xuyên qua kính cửa sổ sát đất tỏa ra, lành lạnh bao phủ lên thân thể thẳng tắp của anh, kéo bóng của anh thật dài... Tàn thuốc ở giữa ngón tay anh cháy lác đác.
Khói lượn lờ, từ từ bay lên, làm mờ mịt đôi mắt đen nhánh của anh.
Ánh mắt anh ảm đạm.
Trong đầu nhớ đến cảnh mập mờ vừa nhìn thấy trong nhà Vũ Quỳnh... Anh liên tiếp rít thuốc lá trong tay.
Mùi vị thuốc lá tràn qua cổ họng anh, thiêu đốt vô cùng khó chịu, nhưng dường như anh không hề cảm thấy, chỉ tiếp tục buồn bực rít.
“Két két két.”
Tiếng cửa vang lên, có người từ bên ngoài đẩy cửa đi vào.
Là Vưu Tiên.
“Hướng Dương, anh vẫn chưa ngủ?”
Cao Hướng Dương nghiêng người nhìn cô ta: “Em thì sao?”
“Em vừa thấy anh từ bên ngoài trở về, hình như tâm trạng buồn bực, nên hơi lo lắng, vào xem anh một chút. Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao? Anh vừa đi đâu?”
“Không có gì.”
Cao Hướng Dương không nói thêm gì: “Em về ngủ sớm một chút đi.”
Vưu Tiên không đi, đưa tay từ phía sau lưng ôm vòng eo cường tráng của anh. Cô ta nghiêng đầu, thuận theo ánh mắt anh nhìn phía đối diện: “Anh đang nhìn cái gì thế?”
Đối diện...
Vưu Tiên híp mắt: “Đối diện là nhà Tiểu Quỳnh sao?”
Nhắc tới Vũ Quỳnh, Cao Hướng Dương mặt mày nhíu chặt, lưỡng lự đáp một tiếng.
Dụi tắt tàn thuốc trong tay vào gạt tàn thuốc, quay người nhìn cô ta: “Mau đi ngủ đi, muộn rồi.”
Anh thử kéo Vưu Tiên ra, nhưng lại bị Vưu Tiên càng ôm chặt: “Anh còn chưa nói cho em biết tại sao anh không vui.”
“Anh không có không vui.”
Cao Hướng Dương miễn cưỡng mỉm cười.
“Anh không muốn nói cho em, vậy để em đoán xem nhé, anh vừa mới đi tìm Vũ Quỳnh, vì cô ấy, nên không vui?”
“Không phải.”
Cao Hướng Dương lập tức bác bỏ, giọng điệu lập lức lạnh hơn: “Tại sao anh phải vì cô ấy mà không vui?”
Bởi vì những hình ảnh kia của cô và Lục Li Dã trong phòng tắm? Hay là bởi vì cô nói muốn cân nhắc sống cùng Lục Li Dã? Hay là cô vì Lục Li Dã mà từ bỏ việc chuyển trường? Hay là cô bảo ngày mai không cùng đi với anh về thành phố A?
Cao Hướng Dương càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy vô cùng phiền muộn, hơi mất kiên nhẫn với Vưu Tiên: “Về phòng ngủ đi.”
“Hướng Dương, anh đang ghen, đúng hay không?”
Vưu Tiên bỗng nhiên hỏi anh.
“Ghen?”
Anh nhíu mày, cười lạnh: “Anh ghen ai?”
“Vũ Quỳnh.”
Trong con ngươi Vưu Tiên dâng lên một lớp sương mù thật mỏng: “Anh đang ghen Vũ Quỳnh, đúng hay không? Từ sáng nay sau khi gặp được Vũ Quỳnh và Lục Li Dã, rõ ràng tâm trạng của anh xuống dốc không phanh. Hướng Dương, anh nói thật cho em, có phải anh đối với Vũ Quỳnh...”
“Không có.”
Vưu Tiên còn chưa kịp nói xong đã bị Cao Hướng Dương một mực phủ nhận.
Trong mắt sâu đen nhánh lộ ra vẻ phức tạp, bỗng nhiên, một tay kéo Vưu Tiên lại, anh cúi người, cúi đầu, chiếm lấy cằm cô ta, hôn thật sâu lên môi cô ta... Nụ hôn này tới bất ngờ cũng hơi thô bạo, vội vàng.
Dường như, lúc triền miên vội vã muốn chứng minh thứ gì giống như.
Đúng! Anh muốn chứng minh người mình yêu trong lòng luôn là Vưu Tiên.
Anh cũng sẽ không ghen với em gái mình, càng sẽ không bởi giữa cô và Lục Li Dã có gì mà tâm tình không tốt.
Nghĩ đến nụ hôn mập mờ của Vũ Quỳnh và Lục Li Dã trong phòng tắm, ấn đường Cao Hướng Dương nhăn lại, cánh tay ôm Vưu Tiên không khỏi tăng thêm sức. Anh hôn cô ta, cũng biến thành càng ngày càng thô bạo.
Trong đầu...
Lại có một gương mặt nhỏ nhắn cố chấp, không thể xóa nhòa...
Hôn càng sâu thì gương mặt kia càng rõ ràng.
Cao Hướng Dương cảm thấy mình bị ma ám.
Anh lập tức đẩy Vưu Tiên ra.
Trong đôi mắt đen nhánh không hề thấy dục vọng nóng bỏng.
Vưu Tiên bỗng nhiên bị đẩy ra, còn có chút không rõ nội tình, trong mắt ướt lộ ra vẻ nũng nịu, tổn thương nhìn Cao Hướng Dương: “Hướng Dương...”
Cao Hướng Dương thở dốc một hơi, ôm bờ vai cô ta: “Được rồi, nên đi ngủ thôi, ngày mai còn phải lên đường sớm, đi thôi, anh tiễn em.”
“Được...”
Vưu Tiên không nói gì nữa.
Bị Cao Hướng Dương ôm ra khỏi phòng anh.
Hôm sau
Cao Hướng Dương chuẩn bị về thành phố A.
Vũ Quỳnh sớm đã đi trước với Lục Li Dã, cũng không đến chào hỏi anh.
Trước khi đi, Hoàng Ngân vẫn không yên lòng dặn dò anh vài câu: “Sau khi về thành phố A, chăm sóc Tiểu Quỳnh thật tốt, không được chọc giận nó nữa, biết không? Mẹ thấy bạn trai nó cũng không phải người đàn ông chu đáo, có thể chăm sóc nó không đủ chu toàn, con còn phải quan tâm nó, biết không?”
“Con thấy bạn trai cô ấy rất tốt.”
Hướng Tình bên cạnh chọc tức anh trai mình: “Em nghe nói người ta chạy tới an ủi Tam Nhi ngay trong đêm. Người tốt như vậy, chúng ta đốt đèn lồng cũng không tìm được, đúng không? Nhìn anh trai con thì không giống người tốt như vậy.”
Cao Hướng Dương không quan tâm lời hai mẹ con cô, anh thắt chặt dây an toàn, đóng cửa xe, hạ cửa sổ xe xuống: “Mẹ, con đi trước đã.”
“Ừ! Lần sau khi nào trở về?”
Hoàng Ngân còn hơi lưu luyến.
“Rất nhanh.”
“Vậy là tốt rồi. Đi đường cẩn thận nhé, đi chậm một chút.”
“Vâng, con biết rồi.”
“Tạm biệt dì, Hướng Tình, tạm biệt.”
Vưu Tiên cười yếu ớt, vẫy tay chào tạm biệt Hoàng Ngân và Hướng Tình.
“Ừ, tạm biệt.”
Hoàng Ngân cũng mỉm cười vẫy tay với cô ta, nhưng không nhiệt tình mời cô ta lần sau đến chơi nữa.
Mà Hướng Tình còn chẳng thèm vẫy tay lấy lệ, mỉm cười coi như xong việc.
Tận đến khi xe của con trai biến mất tại góc rẽ, Hoàng Ngân vẫn không nỡ rời mắt.
Cô thở dài, rõ ràng sớm nên quen với việc chia tay trong thời gian ngắn, nhưng vẫn có chút không nỡ.
Tiễn Cao Hướng Dương xong, một nhà ba người lại về tới bên bàn ăn.
Không biết sao, Hoàng Ngân cũng ăn không ngon miệng lắm, bánh mì nướng trong tay cầm lên lại bỏ xuống, bỏ xuống lại cầm lên, đến cuối cùng rốt cuộc vẫn không ăn lấy một miếng.
Cao Dương Thành quả thật có chút nhìn không được, gấp tờ báo trong tay lại, ân cần hỏi cô: “Làm sao vậy?”
Hoàng Ngân thở dài: “Ông xã, anh nói Hướng Dương tìm cô bạn gái này...”
“Dù sao thì cũng không phải Tiểu Tam Nhi nhà chúng ta, ai con cũng không vừa ý.”
Hướng Tình vừa gặm bánh mì trong tay, vừa cướp lời mẹ.
“Ừ, Tiểu Vưu này cũng khá tốt, nhưng em cũng đồng ý với Hướng Tình.”
Lần đầu tiên Hoàng Ngân đồng ý với con gái mình.
“Mẹ, vậy mẹ đi nói với anh con, để anh ấy chia tay Vưu Tiên, cứ nói chúng ta đều không thích cô ta.”
Hướng Tình xấu xa xúi bậy mẹ.
Nói đến đề tài này, Hoàng Ngân lập tức trầm mặc, Cao Dương Thành cũng không đồng ý: “Chuyện này, chúng ta chỉ có thể lựa chọn sớm nghĩ thoáng một chút, dù khiến nó và Vưu Tiên chia tay thì sao chứ? Nếu như nó thật thích Tiểu Quỳnh, nó đã sớm ở cùng chỗ với Tiểu Quỳnh rồi, đâu còn cần chúng ta nhiều người như vậy hao tâm tổn trí thay hai chúng nó?”
“Nói cũng phải...”
Hoàng Ngân gật đầu, trong lòng hơi nặng nề.
“Sinh ở trong phúc không biết phúc.”
Hướng Tình không vui trách mắng anh trai mình một câu, rồi lẩm bẩm một tiếng: “Cũng được, dù sao bây giờ Tiểu Quỳnh đã có người yêu. Con thấy anh ta đối xử với Tiểu Quỳnh khá tốt, đến lúc Tiểu Quỳnh thật yêu người ta rồi, con thấy anh trai con sẽ hối hận không kịp.”
“Ừ, người bạn đó của Tiểu Quỳnh xem ra rất khá, tướng mạo tuấn tú, người cũng khiêm tốn, lại hiểu lễ phép, chắc có thể thành, vậy cũng không tệ.”
Hoàng Ngân cũng không nhịn được khen Lục Li Dã mấy câu.
“Được rồi, không tán gẫu nữa, ba, mẹ, con phải đi học rồi, bái bai...”
Hướng Tình vẫy vẫy tay, rồi vội vàng ra khỏi nhà.
Có lẽ, không ai biết, duyên phận giữa người và người, đúng chỉ là nhìn thoáng qua, thì đã định trước kết cục.
Về thành phố A, Cao Hướng Dương đưa Vưu Tiên về nhà trước, rồi mới một mình lái xe trở về nhà trọ của mình.
Lúc về nhà trọ, chiếc Maserati bản số lượng giới hạn màu đá xanh chói mắt đậu ở cổng, khiến anh không kìm được nhíu chặt mày.
Anh mở khóa cửa vào nhà, chỉ thấy Vũ Quỳnh đang xách vali xuống tầng. Lục Li Dã trong phòng khách thấy thế, vội chạy tới đỡ hành lý trong tay cô.
“Không tệ nhỉ, nhóc quỷ Vũ, hành lý nặng như vậy cô cũng có thể tự mình xách, nữ hán tử điển hình.”
Một bàn tay Lục Li Dã đập vào bờ vai nhỏ bé của Vũ Quỳnh “khen ngợi” cô.
“Em đi đâu thế?”
Cao Hướng Dương đổi giày đi tới, giống như hờ hững hỏi một câu.
Anh tiện tay ném chìa khoá trong tay lên ghế dài trong phòng khách, ánh mắt hờ hững nhìn Vũ Quỳnh đang đi xuống.
“Từ hôm nay trở đi em sẽ ở ký túc xá, đồ đạc cũng đã sắp xếp xong.”
Vũ Quỳnh hờ hững đáp lại anh, cô quay người, giúp nâng vali trong tay Lục Li Dã, vừa nói với Cao Hướng Dương: “Lục Li Dã tiễn em là được. Bọn em đi trước, tạm biệt.”
Nói xong, cô lập tức xách va li đi ra ngoài.