Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-388
CHƯƠNG 384: BỨC THƯ TÌNH NĂM ĐÓ
CHƯƠNG 384: BỨC THƯ TÌNH NĂM ĐÓ
Ánh mắt không tự chủ được nhìn lướt qua chân trái của anh.
Anh ấy mà không nhắc đến thì suýt chút nữa cô đã quên mất chuyện cái chân trái của anh rồi.
"Anh không mang ba-toong theo.”
Anh lại bồi thêm một câu.
Không hiểu sao, Vũ Quỳnh nghe thấy thế liền nhất thời cảm thấy tức giận trong lòng, ném cái khăn lau bếp đi, giận dữ chất vấn anh: "Tại sao anh không mang nó theo, lỡ như em không ở Mỹ thì sao? Lúc anh cần đến nó thì phải làm sao?”
Vũ Quỳnh tức giận vì anh không biết tự chăm sóc cho chính mình!
Cao Hướng Dương muốn nói rằng nếu nước Mỹ không có em thì anh cũng chẳng thèm đến cái nơi quỷ quái này làm gì!
"Nhưng em đang ở Mỹ mà."
Anh bình tĩnh nhìn cô.
Trong đôi mắt sâu lắng ấy đong đầy sự tín nhiệm và cả sự ỷ lại vào cô.
Ỷ lại...
Bắt đầu từ khi nào vị trí giữa hai người bọn họ đã âm thầm lặng lẽ hoán đổi cho nhau vậy?
Chẳng phải lúc trước đều là cô ỷ lại vào anh sao?
"Cao Hướng Dương, bây giờ anh chỉ là một tên vô lại thích đùa bỡn thôi, anh biết không?"
Vũ Quỳnh nổi đóa.
Cao Hướng Dương lười phải nói dài dòng với cô: "Mệt rồi, anh nghỉ ngơi một lát, đừng quấy rầy anh!"
Anh ngồi máy bay suốt mười mấy tiếng đồng hồ, làm sao có thể không mệt mỏi chứ?
Vừa nói xong, anh liền đi về phía phòng ngủ của Vũ Quỳnh, lúc đi còn không quên căn dặn Vũ Quỳnh: "Em rảnh thì dọn dẹp giúp căn phòng của anh nhé!"
"..."
Anh thật sự coi mình là chủ nhân của nơi này à!!
...
Cao Hướng Dương không hề khách sáo liền nằm lên cái giường lớn của Vũ Quỳnh ngủ một giấc.
Chăn, gối, nệm, hết thảy đều là mùi hương của cô…
Tinh khôi, thơm mát, tựa như còn thoang thoảng hương hoa nhài nhàn nhạt, thấm vào lòng người, làm cho anh vừa ngửi thấy liền cảm thấy an tâm trong lòng.
Trong người tựa như lại có một cảm giác nôn nao nào đó đang dấy lên khiến cho miệng lưỡi của anh khô khan một cách khó hiểu.
Anh trở mình, bắt ép mình phải kiềm nén cảm xúc cuồng nhiệt trong lòng xuống rồi ngủ.
Hiếm khi thấy lạ giường mà lại ngủ ngon hết sức.
Vũ Quỳnh bận bịu ra trò cả một buổi tối.
Gian phòng cách vách vẫn luôn bỏ không, dùng để cất đồ lặt vặt, rốt cuộc Vũ Quỳnh phải tốn không ít công sức mới có thể dọn dẹp xong.
Đợi cô dọn xong đã là mười giờ tối.
Sau khi cả người đầm đìa vì mồ hôi, Vũ Quỳnh muốn đi vào buồng tắm của phòng trong để tắm.
Lúc vào phòng ngủ thì thấy Cao Hướng Dương cuộn mình trong chăn của cô ngủ rất say sưa.
Gương mặt tuấn tú vùi trong gối đã thu lại sự lạnh lùng bá đạo ngày thường, thay vào đó là thêm phần dịu dàng thân thương khiến cho Vũ Quỳnh say sưa ngắm nhìn một lúc lâu.
Một nơi nào đó trong con tim chợt dịu dàng sâu lắng lại.
Khóe miệng không tự chủ được cong lên thấp thoáng nở nụ cười.
Bỗng dưng anh lại xuất hiện trước mặt cô…
Ngủ trên giường của cô, cùng sẻ chia một bầu không khí trong cùng một căn phòng với cô... Hết thảy những chuyện này tựa như một giấc mơ vậy!
Vũ Quỳnh không kiềm được bước mấy bước tới gần anh, nhưng còn chưa kịp đến gần đã cảm thấy cánh tay căng ra... Căn bản là không đợi cho cô kịp phản ứng, một luồng sức mạnh bá đạo kéo cô ngã xuống giường, trong nháy mắt, đã lật mình lại, cả người đều được bọc bởi chiếc chăn, bị một cơ thể cường tráng ép chặt từ bên trên.
Vũ Quỳnh hoảng hồn.
Định thần lại thì bắt gặp ngay ánh mắt mơ màng của Cao Hướng Dương.
Con ngươi đen láy sâu lắng như giếng cổ không thấy đáy.
Háo hức nhìn cô chằm chằm, cơ hồ khiến cho Vũ Quỳnh có chút khó thở.
Gò má nhất thời hơi ửng hồng: "Anh... làm gì vậy?"
Cao Hướng Dương nheo mắt: "Em phá rối giấc ngủ của anh rồi!”
"Em nào có?!"
Kể cả khi bước đi cô cũng hết sức nhẹ nhàng, không dám dùng sức!
Nào ngờ Cao Hướng Dương ép người xuống, cúi đầu, há miệng mút nhẹ lên cái cằm của Vũ Quỳnh, chỉ nghe thấy anh dùng giọng điệu trầm khàn lả lơi trả lời cô: "Em lúc nào cũng dùng ánh mắt của mình để cưỡng ép anh!"
"..."
Vũ Quỳnh nghe thấy vậy chỉ biết dở khóc dở cười.
Giơ tay đẩy anh một cái: "Anh buông em ra đi, nóng chết đi được! Đừng có lấy chăn bọc em lại, cả người em toàn là mồ hôi đây này!”
Cao Hướng Dương nhìn mái tóc dài bị ướt đẫm mồ hôi của cô, không kiềm chế được liền đưa tay thay cô vén mấy sợi tóc ướt nhẹp trên trán ra.
Ngón tay ấm áp lơ đãng lướt qua làn da của Vũ Quỳnh khiến cô ngại ngần quay mặt đi.
"Đừng như vậy mà..."
Cánh tay của Cao Hướng Dương khựng lại giữa không trung, nhìn cô thật lâu, rồi sau đó, nhanh chóng hất cái chăn trên cơ thể hai người ra.
Còn anh vẫn phủ phục trên người cô như cũ, không động đậy.
Anh thích nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán của cô, không biết tại sao, anh lại cảm thấy đặc biệt... Hấp dẫn, mê người... Yết hầu khẽ chuyển động.
Anh nói: “Ngủ cùng anh đi.”
Giọng điệu lười biếng, khàn khàn, nhưng lại êm tai đến lạ.
Con tim của Vũ Quỳnh đập mạnh một nhịp…
"Bây giờ em…em không ngủ được! Anh để em đi tắm trước đã, cả người đều nhớp nhúa..."
"Ngủ..."
Cao Hướng Dương dụi đầu vào cổ cô, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
"Cao Hướng Dương..."
Vũ Quỳnh cố sức đẩy anh ra.
Không những đẩy không ra mà cánh tay đang ôm eo cô của Cao Hướng Dương lại càng ôm chặt hơn nữa.
Trong hơi thở phát ra tiếng ỡm ờ lười nhác tựa như là phảng phất âm thanh bỡn cợt nũng nịu vậy, gò má cạ vào gáy của Vũ Quỳnh một cái.
Cơ thể mềm mại của Vũ Quỳnh cứng đờ, không dám nhúc nhích nữa, mặc cho anh tùy ý nhoài lên người mình mà ngủ.
Mới đầu, Vũ Quỳnh không cách nào ngủ được.
Sau đó, có lẽ là giấc ngủ an nhiên của Cao Hướng Dương ảnh hưởng đến cô, nên cô cũng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ say.
Tỉnh lại lần nữa thì đã mười hai giờ đêm rồi.
Đang lúc mơ mơ màng màng, cô theo bản năng vùi đầu vào lồng ngực ấm áp bên cạnh, rồi sau đó liền cảm thấy một cánh tay khỏe khoắn ôm chặt lấy eo thon của cô, cả người liền được kéo sát vào trong lồng ngực cường tráng.
Trong cơn mệt mỏi, Vũ Quỳnh dường như đã hơi tỉnh lại, vừa mở mắt, ngẩng đầu liền thấy Cao Hướng Dương đang kê đầu lên tay, nghiêng người lẳng lặng nhìn cô.
"Tỉnh rồi?"
Anh hỏi.
Vũ Quỳnh còn mơ mơ màng màng.
Muốn lùi xa khỏi lồng ngực của anh nhưng lại bị anh ôm thật chặt, một chút cũng không động đậy được.
Không biết làm sao, cô đành ngước đầu hỏi anh: "Mấy giờ rồi?"
"Gần một giờ rồi."
Anh đáp.
Ánh mắt đang nhìn cô đong đầy vẻ dịu dàng hiếm có.
"Em phải dậy đi tắm đây, phòng của anh hiện đã dọn xong rồi, anh sang đó ngủ đi!"
Cao Hướng Dương không để ý tới lời của cô, chỉ nói: "Hai tuần nữa theo anh về!”
"Hả?"
Vũ Quỳnh không ngờ anh lại buông ra một câu nói như vậy.
"Hai tuần nữa, theo anh về!”
Cao Hướng Dương dường như sợ cô nghe không hiểu nên vội vàng lặp lại.
Giọng vẫn bá đạo như cũ không cho cô cơ hội để bắt bẻ lại.
Vũ Quỳnh đẩy anh một cái, có chút nóng nảy: "Em không về! Em còn phải ở lại đây học!"
Cao Hướng Dương một lần nữa mạnh mẽ ôm lấy cô ép vào lồng ngực của mình, giữ chặt lấy eo của cô, không cho phép nhúc nhích dù chỉ là phân nửa: "Học ở đâu mà chẳng là học? Cần gì phải chạy đến một chỗ xa xôi như vậy để học chứ?
Mục đích đến Mỹ lần này của anh chính là đưa cô nhóc không an phận này trở về!
"Thầy giáo đang ở Mỹ!! Em biết phải làm sao?”
Cao Hướng Dương cau mày: "Thầy giáo nào?"
"Chuyên gia ẩm thực phân tử nổi tiếng nhất thế giới, Pitt! Em thăm hỏi thầy ấy rất lâu, thầy ấy mới chịu nhận em, em không thể cứ như vậy mà bỏ ngang được!"
"Cao giá vậy sao?”
Cao Hướng Dương nhướng nhướng mày.
Vũ Quỳnh bĩu môi: "Còn cách nào nữa đâu, người ta hiện đang là đối tượng được cả giới ẩm thực tranh nhau chào đón, quyền cao chức trọng, chịu nhận em đã là đánh giá cao em rồi!"
Cao Hướng Dương véo má cô một cái, tỏ ý không vui.
Vũ Quỳnh gạt cánh tay ức hiếp mình của anh xuống, hỏi anh: "Anh phải ở lại Mỹ hai tuần à?”
"Ừ."
Cao Hướng Dương gật đầu.
Vũ Quỳnh không biết nên vui hay nên buồn.
Hai tuần hình như cũng không phải là ngắn.
Nhưng hết hai tuần này, vẫn còn cả hai tháng trời cô phải sống ở đây một mình… Hai tháng, tám tuần lễ, sáu mươi ngày đêm, cô đều phải ở một mình... Nhất là hai tháng còn lại sau khi ở cùng anh hai tuần, không hiểu sao càng nghĩ đến đó Vũ Quỳnh lại càng nhận ra mình bắt đầu khó chịu.
"Vẻ mặt đau khổ vậy là sao? Không nỡ à?"
Cao Hướng Dương mân mê cái cằm của cô, nhìn thật lâu.
"Nào có!"
Vũ Quỳnh đẩy tay anh ra: “Em dậy đi tắm đã…”
Cô nói xong liền ngồi bật dậy khỏi lồng ngực anh.
Cao Hướng Dương cũng không cản cô lại.
Vũ Quỳnh nhanh chóng đi vào buồng tắm.
Cao Hướng Dương cũng đứng dậy đi theo.
Ngủ đã rồi, trong lúc nhàn rỗi liền quan sát căn phòng của cô.
Trên bàn học của cô có bày ra các loại sách, không gì khác ngoài sách tâm lý học và sách nghiên cứu ẩm thực phân tử.
Trên chồng sách có đặt một cái đồng hồ bỏ túi kiểu cổ.
Cao Hướng Dương có chút hiếu kỳ, cầm lên nhìn tới nhìn lui.
Sau đó mở nắp đồng hồ ra, liền thấy một bức ảnh nhỏ xinh bên trong, gương mặt tuấn tú lập tức đen như đáy nồi.
Trong đồng hồ bỏ túi có cẩn một tấm hình, bên trong có chụp hai gương mặt vui vẻ chẳng hài hòa một chút nào là Vũ Quỳnh và Lục Li Dã!
Nếu không nhìn thấy tấm hình này thì suýt chút nữa anh đã quên mất người đàn ông này rồi!
Bây giờ nhớ lại thì anh ta chính là một trong những tên tình địch của mình!
Cao Hướng Dương không nghĩ nhiều liền trực tiếp cạy tấm hình trong chiếc đồng hồ bỏ túi ra rồi tiện tay cho vào túi quần của mình.
Đặt đồng hồ bỏ túi lại chỗ cũ thì thấy bên cạnh có một tờ giấy trắng được gấp lại, thoạt nhìn thì tờ giấy trông hơi cũ, giống như một bức thư.
Anh vừa mới định cầm lấy tờ giấy xem trộm một chút thì đúng lúc Vũ Quỳnh từ trong phòng tắm đi ra.
Cao Hướng Dương đặt bức thư trở lại.
Không hề biết rằng…
Tờ giấy thư màu trắng này chính là bức thư mà năm đó Tần Lịch Lịch đã đánh tráo của Vũ Quỳnh, nói bức thư đó là thư tình Cao Hướng Dương viết cho cô!
"Anh cũng nhanh đi tắm đi! Tắm xong rồi ngủ."
Vũ Quỳnh vừa lấy khăn lau khô tóc vừa giục anh.
Cao Hướng Dương vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không động đậy.
Vũ Quỳnh sửng sốt một chút rồi liếc nhìn chân của anh…
"Chân anh không tiện?"
Ánh mắt của Cao Hướng Dương lóe lên một cái.
Liền sau đó mặt dày vô sỉ gật đầu một cái: "Đúng!"
Cánh tay đang lau tóc của Vũ Quỳnh ngừng một lát, nhất thời không biết nên làm sao mới phải.
Ngại ngùng mím mím môi, hỏi anh: "Chắc không phải anh đang nghĩ đến việc để em giúp anh tắm đấy chứ?"
"Không cần đến mức đó!"
"..."
Vũ Quỳnh thở phào một hơi.
"Em đứng bên cạnh đỡ anh là được rồi!”
"..."
Vũ Quỳnh thiếu chút nữa bị chính nước miếng của mình làm cho sặc chết.
"Anh nghiêm túc đó hả?"
Cô không dám tin vào tai mình liền hỏi vặn lại anh.
"Em nghĩ sao?"
"..."
Trong tình huống thiếu đi nửa cái chân lại không có ba-toong, vậy thì xem ra dường như đúng thật là chỉ có cô làm cây ba-toong cho anh thì anh mới có thể tắm xong được... Nhưng ai mà ngờ được, thật ra thì lúc ở nhà dù không có ba-toong, anh cũng có thể tự mình làm tốt những chuyện này.
Lúc có cô thì chuyện gì cũng thành không thể.
"Nếu em ngại phiền toái thì thôi! Anh tự nghĩ cách!"
Cao Hướng Dương vừa nói vừa lững thững đi ra ngoài.
"Được rồi!!"
Vũ Quỳnh không cưỡng được anh.
Buồn bực quăng cái khăn lông trong tay mình lên ghế sofa "Sợ anh rồi, em giúp anh vậy!! Anh đợi em một chút, em đi lấy áo mưa lại…”
"..."
Mười lăm phút sau...
Trong phòng tắm.
Cao Hướng Dương đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho những giọt nước ấm áp cọ rửa trên thân thể cường tráng của anh.
Bên cạnh anh còn có một người…
Một cô nhóc đang mặc áo mưa.
CHƯƠNG 384: BỨC THƯ TÌNH NĂM ĐÓ
Ánh mắt không tự chủ được nhìn lướt qua chân trái của anh.
Anh ấy mà không nhắc đến thì suýt chút nữa cô đã quên mất chuyện cái chân trái của anh rồi.
"Anh không mang ba-toong theo.”
Anh lại bồi thêm một câu.
Không hiểu sao, Vũ Quỳnh nghe thấy thế liền nhất thời cảm thấy tức giận trong lòng, ném cái khăn lau bếp đi, giận dữ chất vấn anh: "Tại sao anh không mang nó theo, lỡ như em không ở Mỹ thì sao? Lúc anh cần đến nó thì phải làm sao?”
Vũ Quỳnh tức giận vì anh không biết tự chăm sóc cho chính mình!
Cao Hướng Dương muốn nói rằng nếu nước Mỹ không có em thì anh cũng chẳng thèm đến cái nơi quỷ quái này làm gì!
"Nhưng em đang ở Mỹ mà."
Anh bình tĩnh nhìn cô.
Trong đôi mắt sâu lắng ấy đong đầy sự tín nhiệm và cả sự ỷ lại vào cô.
Ỷ lại...
Bắt đầu từ khi nào vị trí giữa hai người bọn họ đã âm thầm lặng lẽ hoán đổi cho nhau vậy?
Chẳng phải lúc trước đều là cô ỷ lại vào anh sao?
"Cao Hướng Dương, bây giờ anh chỉ là một tên vô lại thích đùa bỡn thôi, anh biết không?"
Vũ Quỳnh nổi đóa.
Cao Hướng Dương lười phải nói dài dòng với cô: "Mệt rồi, anh nghỉ ngơi một lát, đừng quấy rầy anh!"
Anh ngồi máy bay suốt mười mấy tiếng đồng hồ, làm sao có thể không mệt mỏi chứ?
Vừa nói xong, anh liền đi về phía phòng ngủ của Vũ Quỳnh, lúc đi còn không quên căn dặn Vũ Quỳnh: "Em rảnh thì dọn dẹp giúp căn phòng của anh nhé!"
"..."
Anh thật sự coi mình là chủ nhân của nơi này à!!
...
Cao Hướng Dương không hề khách sáo liền nằm lên cái giường lớn của Vũ Quỳnh ngủ một giấc.
Chăn, gối, nệm, hết thảy đều là mùi hương của cô…
Tinh khôi, thơm mát, tựa như còn thoang thoảng hương hoa nhài nhàn nhạt, thấm vào lòng người, làm cho anh vừa ngửi thấy liền cảm thấy an tâm trong lòng.
Trong người tựa như lại có một cảm giác nôn nao nào đó đang dấy lên khiến cho miệng lưỡi của anh khô khan một cách khó hiểu.
Anh trở mình, bắt ép mình phải kiềm nén cảm xúc cuồng nhiệt trong lòng xuống rồi ngủ.
Hiếm khi thấy lạ giường mà lại ngủ ngon hết sức.
Vũ Quỳnh bận bịu ra trò cả một buổi tối.
Gian phòng cách vách vẫn luôn bỏ không, dùng để cất đồ lặt vặt, rốt cuộc Vũ Quỳnh phải tốn không ít công sức mới có thể dọn dẹp xong.
Đợi cô dọn xong đã là mười giờ tối.
Sau khi cả người đầm đìa vì mồ hôi, Vũ Quỳnh muốn đi vào buồng tắm của phòng trong để tắm.
Lúc vào phòng ngủ thì thấy Cao Hướng Dương cuộn mình trong chăn của cô ngủ rất say sưa.
Gương mặt tuấn tú vùi trong gối đã thu lại sự lạnh lùng bá đạo ngày thường, thay vào đó là thêm phần dịu dàng thân thương khiến cho Vũ Quỳnh say sưa ngắm nhìn một lúc lâu.
Một nơi nào đó trong con tim chợt dịu dàng sâu lắng lại.
Khóe miệng không tự chủ được cong lên thấp thoáng nở nụ cười.
Bỗng dưng anh lại xuất hiện trước mặt cô…
Ngủ trên giường của cô, cùng sẻ chia một bầu không khí trong cùng một căn phòng với cô... Hết thảy những chuyện này tựa như một giấc mơ vậy!
Vũ Quỳnh không kiềm được bước mấy bước tới gần anh, nhưng còn chưa kịp đến gần đã cảm thấy cánh tay căng ra... Căn bản là không đợi cho cô kịp phản ứng, một luồng sức mạnh bá đạo kéo cô ngã xuống giường, trong nháy mắt, đã lật mình lại, cả người đều được bọc bởi chiếc chăn, bị một cơ thể cường tráng ép chặt từ bên trên.
Vũ Quỳnh hoảng hồn.
Định thần lại thì bắt gặp ngay ánh mắt mơ màng của Cao Hướng Dương.
Con ngươi đen láy sâu lắng như giếng cổ không thấy đáy.
Háo hức nhìn cô chằm chằm, cơ hồ khiến cho Vũ Quỳnh có chút khó thở.
Gò má nhất thời hơi ửng hồng: "Anh... làm gì vậy?"
Cao Hướng Dương nheo mắt: "Em phá rối giấc ngủ của anh rồi!”
"Em nào có?!"
Kể cả khi bước đi cô cũng hết sức nhẹ nhàng, không dám dùng sức!
Nào ngờ Cao Hướng Dương ép người xuống, cúi đầu, há miệng mút nhẹ lên cái cằm của Vũ Quỳnh, chỉ nghe thấy anh dùng giọng điệu trầm khàn lả lơi trả lời cô: "Em lúc nào cũng dùng ánh mắt của mình để cưỡng ép anh!"
"..."
Vũ Quỳnh nghe thấy vậy chỉ biết dở khóc dở cười.
Giơ tay đẩy anh một cái: "Anh buông em ra đi, nóng chết đi được! Đừng có lấy chăn bọc em lại, cả người em toàn là mồ hôi đây này!”
Cao Hướng Dương nhìn mái tóc dài bị ướt đẫm mồ hôi của cô, không kiềm chế được liền đưa tay thay cô vén mấy sợi tóc ướt nhẹp trên trán ra.
Ngón tay ấm áp lơ đãng lướt qua làn da của Vũ Quỳnh khiến cô ngại ngần quay mặt đi.
"Đừng như vậy mà..."
Cánh tay của Cao Hướng Dương khựng lại giữa không trung, nhìn cô thật lâu, rồi sau đó, nhanh chóng hất cái chăn trên cơ thể hai người ra.
Còn anh vẫn phủ phục trên người cô như cũ, không động đậy.
Anh thích nhìn mồ hôi lấm tấm trên trán của cô, không biết tại sao, anh lại cảm thấy đặc biệt... Hấp dẫn, mê người... Yết hầu khẽ chuyển động.
Anh nói: “Ngủ cùng anh đi.”
Giọng điệu lười biếng, khàn khàn, nhưng lại êm tai đến lạ.
Con tim của Vũ Quỳnh đập mạnh một nhịp…
"Bây giờ em…em không ngủ được! Anh để em đi tắm trước đã, cả người đều nhớp nhúa..."
"Ngủ..."
Cao Hướng Dương dụi đầu vào cổ cô, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
"Cao Hướng Dương..."
Vũ Quỳnh cố sức đẩy anh ra.
Không những đẩy không ra mà cánh tay đang ôm eo cô của Cao Hướng Dương lại càng ôm chặt hơn nữa.
Trong hơi thở phát ra tiếng ỡm ờ lười nhác tựa như là phảng phất âm thanh bỡn cợt nũng nịu vậy, gò má cạ vào gáy của Vũ Quỳnh một cái.
Cơ thể mềm mại của Vũ Quỳnh cứng đờ, không dám nhúc nhích nữa, mặc cho anh tùy ý nhoài lên người mình mà ngủ.
Mới đầu, Vũ Quỳnh không cách nào ngủ được.
Sau đó, có lẽ là giấc ngủ an nhiên của Cao Hướng Dương ảnh hưởng đến cô, nên cô cũng mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ say.
Tỉnh lại lần nữa thì đã mười hai giờ đêm rồi.
Đang lúc mơ mơ màng màng, cô theo bản năng vùi đầu vào lồng ngực ấm áp bên cạnh, rồi sau đó liền cảm thấy một cánh tay khỏe khoắn ôm chặt lấy eo thon của cô, cả người liền được kéo sát vào trong lồng ngực cường tráng.
Trong cơn mệt mỏi, Vũ Quỳnh dường như đã hơi tỉnh lại, vừa mở mắt, ngẩng đầu liền thấy Cao Hướng Dương đang kê đầu lên tay, nghiêng người lẳng lặng nhìn cô.
"Tỉnh rồi?"
Anh hỏi.
Vũ Quỳnh còn mơ mơ màng màng.
Muốn lùi xa khỏi lồng ngực của anh nhưng lại bị anh ôm thật chặt, một chút cũng không động đậy được.
Không biết làm sao, cô đành ngước đầu hỏi anh: "Mấy giờ rồi?"
"Gần một giờ rồi."
Anh đáp.
Ánh mắt đang nhìn cô đong đầy vẻ dịu dàng hiếm có.
"Em phải dậy đi tắm đây, phòng của anh hiện đã dọn xong rồi, anh sang đó ngủ đi!"
Cao Hướng Dương không để ý tới lời của cô, chỉ nói: "Hai tuần nữa theo anh về!”
"Hả?"
Vũ Quỳnh không ngờ anh lại buông ra một câu nói như vậy.
"Hai tuần nữa, theo anh về!”
Cao Hướng Dương dường như sợ cô nghe không hiểu nên vội vàng lặp lại.
Giọng vẫn bá đạo như cũ không cho cô cơ hội để bắt bẻ lại.
Vũ Quỳnh đẩy anh một cái, có chút nóng nảy: "Em không về! Em còn phải ở lại đây học!"
Cao Hướng Dương một lần nữa mạnh mẽ ôm lấy cô ép vào lồng ngực của mình, giữ chặt lấy eo của cô, không cho phép nhúc nhích dù chỉ là phân nửa: "Học ở đâu mà chẳng là học? Cần gì phải chạy đến một chỗ xa xôi như vậy để học chứ?
Mục đích đến Mỹ lần này của anh chính là đưa cô nhóc không an phận này trở về!
"Thầy giáo đang ở Mỹ!! Em biết phải làm sao?”
Cao Hướng Dương cau mày: "Thầy giáo nào?"
"Chuyên gia ẩm thực phân tử nổi tiếng nhất thế giới, Pitt! Em thăm hỏi thầy ấy rất lâu, thầy ấy mới chịu nhận em, em không thể cứ như vậy mà bỏ ngang được!"
"Cao giá vậy sao?”
Cao Hướng Dương nhướng nhướng mày.
Vũ Quỳnh bĩu môi: "Còn cách nào nữa đâu, người ta hiện đang là đối tượng được cả giới ẩm thực tranh nhau chào đón, quyền cao chức trọng, chịu nhận em đã là đánh giá cao em rồi!"
Cao Hướng Dương véo má cô một cái, tỏ ý không vui.
Vũ Quỳnh gạt cánh tay ức hiếp mình của anh xuống, hỏi anh: "Anh phải ở lại Mỹ hai tuần à?”
"Ừ."
Cao Hướng Dương gật đầu.
Vũ Quỳnh không biết nên vui hay nên buồn.
Hai tuần hình như cũng không phải là ngắn.
Nhưng hết hai tuần này, vẫn còn cả hai tháng trời cô phải sống ở đây một mình… Hai tháng, tám tuần lễ, sáu mươi ngày đêm, cô đều phải ở một mình... Nhất là hai tháng còn lại sau khi ở cùng anh hai tuần, không hiểu sao càng nghĩ đến đó Vũ Quỳnh lại càng nhận ra mình bắt đầu khó chịu.
"Vẻ mặt đau khổ vậy là sao? Không nỡ à?"
Cao Hướng Dương mân mê cái cằm của cô, nhìn thật lâu.
"Nào có!"
Vũ Quỳnh đẩy tay anh ra: “Em dậy đi tắm đã…”
Cô nói xong liền ngồi bật dậy khỏi lồng ngực anh.
Cao Hướng Dương cũng không cản cô lại.
Vũ Quỳnh nhanh chóng đi vào buồng tắm.
Cao Hướng Dương cũng đứng dậy đi theo.
Ngủ đã rồi, trong lúc nhàn rỗi liền quan sát căn phòng của cô.
Trên bàn học của cô có bày ra các loại sách, không gì khác ngoài sách tâm lý học và sách nghiên cứu ẩm thực phân tử.
Trên chồng sách có đặt một cái đồng hồ bỏ túi kiểu cổ.
Cao Hướng Dương có chút hiếu kỳ, cầm lên nhìn tới nhìn lui.
Sau đó mở nắp đồng hồ ra, liền thấy một bức ảnh nhỏ xinh bên trong, gương mặt tuấn tú lập tức đen như đáy nồi.
Trong đồng hồ bỏ túi có cẩn một tấm hình, bên trong có chụp hai gương mặt vui vẻ chẳng hài hòa một chút nào là Vũ Quỳnh và Lục Li Dã!
Nếu không nhìn thấy tấm hình này thì suýt chút nữa anh đã quên mất người đàn ông này rồi!
Bây giờ nhớ lại thì anh ta chính là một trong những tên tình địch của mình!
Cao Hướng Dương không nghĩ nhiều liền trực tiếp cạy tấm hình trong chiếc đồng hồ bỏ túi ra rồi tiện tay cho vào túi quần của mình.
Đặt đồng hồ bỏ túi lại chỗ cũ thì thấy bên cạnh có một tờ giấy trắng được gấp lại, thoạt nhìn thì tờ giấy trông hơi cũ, giống như một bức thư.
Anh vừa mới định cầm lấy tờ giấy xem trộm một chút thì đúng lúc Vũ Quỳnh từ trong phòng tắm đi ra.
Cao Hướng Dương đặt bức thư trở lại.
Không hề biết rằng…
Tờ giấy thư màu trắng này chính là bức thư mà năm đó Tần Lịch Lịch đã đánh tráo của Vũ Quỳnh, nói bức thư đó là thư tình Cao Hướng Dương viết cho cô!
"Anh cũng nhanh đi tắm đi! Tắm xong rồi ngủ."
Vũ Quỳnh vừa lấy khăn lau khô tóc vừa giục anh.
Cao Hướng Dương vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không động đậy.
Vũ Quỳnh sửng sốt một chút rồi liếc nhìn chân của anh…
"Chân anh không tiện?"
Ánh mắt của Cao Hướng Dương lóe lên một cái.
Liền sau đó mặt dày vô sỉ gật đầu một cái: "Đúng!"
Cánh tay đang lau tóc của Vũ Quỳnh ngừng một lát, nhất thời không biết nên làm sao mới phải.
Ngại ngùng mím mím môi, hỏi anh: "Chắc không phải anh đang nghĩ đến việc để em giúp anh tắm đấy chứ?"
"Không cần đến mức đó!"
"..."
Vũ Quỳnh thở phào một hơi.
"Em đứng bên cạnh đỡ anh là được rồi!”
"..."
Vũ Quỳnh thiếu chút nữa bị chính nước miếng của mình làm cho sặc chết.
"Anh nghiêm túc đó hả?"
Cô không dám tin vào tai mình liền hỏi vặn lại anh.
"Em nghĩ sao?"
"..."
Trong tình huống thiếu đi nửa cái chân lại không có ba-toong, vậy thì xem ra dường như đúng thật là chỉ có cô làm cây ba-toong cho anh thì anh mới có thể tắm xong được... Nhưng ai mà ngờ được, thật ra thì lúc ở nhà dù không có ba-toong, anh cũng có thể tự mình làm tốt những chuyện này.
Lúc có cô thì chuyện gì cũng thành không thể.
"Nếu em ngại phiền toái thì thôi! Anh tự nghĩ cách!"
Cao Hướng Dương vừa nói vừa lững thững đi ra ngoài.
"Được rồi!!"
Vũ Quỳnh không cưỡng được anh.
Buồn bực quăng cái khăn lông trong tay mình lên ghế sofa "Sợ anh rồi, em giúp anh vậy!! Anh đợi em một chút, em đi lấy áo mưa lại…”
"..."
Mười lăm phút sau...
Trong phòng tắm.
Cao Hướng Dương đứng dưới vòi hoa sen, mặc cho những giọt nước ấm áp cọ rửa trên thân thể cường tráng của anh.
Bên cạnh anh còn có một người…
Một cô nhóc đang mặc áo mưa.