Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-444
CHƯƠNG 440: SINH LÒNG ÁC Ý
CHƯƠNG 440: SINH LÒNG ÁC Ý
Lúc Hướng Tình cầm điện thoại di động đến chỗ Lưu Uy để giả vờ thì trong lòng vẫn luôn không ngừng lo lắng: “Anh nói hôm nay tôi phải chỉnh Tiểu Yến, ngày nào đó nếu tôi thật sự rơi vào tay cô ta, cô ta có khi nào liều mạng dồn tôi vào chỗ chết không?”
Lục Li Dã xị mặt.
Rất không có hứng trả lời câu hỏi của cô, lại thấy cô vẫn luôn chớp chớp đôi mắt mong đợi nhìn mình, cuối cùng anh vẫn không thể nhẫn tâm mà không nói lời nào nên đành trả lời một cách lạnh lùng: “Hôm nay em không chết, cũng đừng nghĩ rằng cô ta không liều mạng để chỉnh em!"
"Đúng! Anh nói đúng!!"
Hướng Tình liên tục công nhận gật đầu: “Hôm nay chỉnh hay không chỉnh cô ta thì tôi cũng phải bị cô ta trăm phương ngàn kế tính toán, chi bằng hung dữ mà chỉnh cô ta một lần, tự làm cho mình thoái mái, đúng không?"
Nhắc tới hai chữ “thoải mái” đó, mặt của cậu chủ Lục lại càng khó coi hơn!!
Hướng Tình liền vội vàng ngoan ngoãn im miệng, không dám nói thêm gì nữa.
Lúc Lục Li Dã dẫn Hướng Tình đến khách sạn, Lưu Uy cũng vừa bàn xong chuyện làm ăn, nhưng nhìn vẻ mặt cứng đờ của gã ta thì hình như là vẫn chưa bàn cho ổn thỏa.
"Sao vậy? Chuyện làm ăn vẫn chưa bàn xong sao?"
Lục Li Dã ôm vai của Hướng Tình đi vào phòng riêng, trực tiếp hỏi Lưu Uy.
Lưu Uy lần đầu thấy Hướng Tình cùng xuất hiện, liền vô cùng sửng sốt mất mấy giây.
"Này, không sao đâu, tôi cố ý qua loa với tên nhóc đó là để áp giá lại mà thôi, ngày mai sẽ có kịch hay để xem. Nào nào, qua đây ngồi đi, hôm nay tại sao lại đưa cô ấy đến đây!”
Lưu Uy mời Lục Li Dã vào ngồi.
Ánh mắt lơ đễnh nhìn lướt qua người Hướng Tình.
Không thể không thừa nhận, cô nàng này… đúng là hàng chất lượng tốt.
Dáng người lại càng đẹp khiến cho đàn ông nổi hứng.
Ánh mắt của Lưu Uy liếc một cái, Lục Li Dã liền đoán được suy nghĩ buồn nôn đó của gã ta.
Gương mặt lạnh lùng liền sa sầm, đưa tay, kéo Hướng Tình sang, mạnh mẽ ôm cô vào ngực, thân mật bế cô ngồi lên hai đùi của mình.
Bàn tay ngang ngạnh đặt lên eo thon của cô, không cho cô nhúc nhích một chút nào: “Cô ấy ở nhà mè nheo đến phát bực nên tôi đưa cô ấy đến chơi!”
Hướng Tình bị anh ta đè ngồi lên trên đùi nên cũng không dám thở mạnh.
Lưu Uy híp mắt lại, cười khôn khéo, trêu ghẹo Lục Li Dã: “Cậu chủ Lê cưng chiều phụ nữ như vậy không sợ sẽ chiều hư cô ấy sao?”
Lục Li Dã nựng cằm của Hướng Tình một cái, ánh mắt nhìn cô tha thiết rồi bất chợt cúi đầu, mút nhẹ vào điểm nhạy cảm phía sau dái tai của cô, cười nói: “Hư thì sao nào? Cậu chủ tôi đây yêu thích cô ấy như vậy nên mới cho cô ấy chút vốn liếng để kiêu căng ỷ lại!”
Tim của Hướng Tình run lên...
Biết rõ hết thảy những chuyện này đều là giả nhưng cô vẫn thật sự rung động trong lòng.
Ánh mắt mông lung nhìn người đàn ông bên cạnh, tinh thần hoảng hốt.
Lưu Uy cười ha ha hai tiếng: “Sao vậy? Cố ý tới trước mặt tôi để ân ái cho tôi xem sao?’
"Đừng nói vậy, thật sự là có chuyện muốn tìm anh để bàn bạc.”
Lục Li Dã lúc này mới quay lại chủ đề chính.
Nói xong liền quăng cái điện thoại nhỏ lên trên bàn uống trà.
"Đây là cái gì?"
Lưu Uy không hiểu hỏi Lục Li Dã.
"Cục cưng, em nói lại tỉ mỉ đầu đuôi câu chuyện cho anh Lưu nghe đi..."
Lục Li Dã vỗ nhè nhẹ lên bờ eo thon thả của Hướng Tình, khích lệ cô.
Tiếng “cục cưng” thân mật đó khiến cho Hướng Tình có chút tê dại.
Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, lúc này cô mới nhẹ giọng, tỏ vẻ sợ hãi nói với Lưu Uy: “Anh Lưu, đây là...đây là điện thoại di động mà chị Tiểu Yến đưa cho tôi, nói là để tôi tối nay đi báo cảnh sát, cảnh sát nhất định có thể đưa tôi ra ngoài, hơn nữa còn nói sẽ để cho tôi lập công lớn!”
Hướng Tình thêm dầu thêm mỡ xong, sau đó sóng mắt gợn chuyển, thiếu chút nữa là có nước mắt tuôn ra từ khóe mắt: “Nói thật, tôi thật sự muốn được cứu ra ngoài nhưng tôi lại không nỡ bỏ lại cậu chủ Lê..."
Lúc Hướng Tình nói tới chuyện này, còn không quên liếc mắt nhìn Lục Li Dã một cách da diết, nhận được ánh mắt tán dương của anh ta, lúc này cô mới tiếp tục lớn gan mà chế: “Tôi nghĩ lại một chút, nếu thật sự báo cảnh sát, bắt luôn cả cậu chủ Lê thì tôi biết phải làm sao?”
Cô nói xong, thân hình bé nhỏ liền mềm nhũn đi, dựa vào ngực của anh, mặt lộ vẻ thẹn thùng: “Cuối cùng, tôi nghĩ tới nghĩ lui rồi đưa điện thoại di động cho cậu Lê để anh ấy xử lý.”
Quả nhiên, nghe xong lời của Hướng Tình, nụ cười trên gương mặt của Lưu Uy trong nháy mắt liền vỡ tan.
Đôi mắt thâm trầm tới cực điểm, thật là kinh người.
Lục Li Dã thấy tình hình vội vàng bổ sung: “Cũng may là cô ấy cũng không ngốc nghếch! Nếu thật sự báo cảnh sát thì chưa nói đến chuyện chúng ta xong đời mà ngay cả chuyện làm ăn đang bàn của anh Lưu đây cũng tan tành luôn! Nhưng mà ả Tiểu Yến này rốt cuộc có ý gì đây? Rốt cuộc là chĩa mũi dùi về phía anh Lưu hay là nhằm vào cô ấy chứ? Nếu người phụ nữ của tôi mà không được cứu ra ngoài thì hôm nay hàng của anh bị mất tiền oan rồi!"
Giỏi cho một phu xướng phụ tùy!!
Phối hợp ăn ý lại còn vô ý khích bác vài câu thì chuyện cứ như vậy mà thành!!
Gương mặt đẹp trai của Lưu Uy cuồn cuộn dâng trào sự lạnh lùng tàn khốc, trong tròng mắt đen láy ẩn giấu sự sự chết chóc, khiến cho Hướng Tình chỉ nhìn lướt qua liền dấy lên một cơn sợ hãi.
Bàn tay nhỏ bé lạnh như băng bắt lấy bàn tay của Lục Li Dã theo bản năng.
Lục Li Dã vừa cảm thấy bàn tay nhỏ bé của cô đưa tới liền đặt vào lòng bàn tay ấm áp của mình.
Nhiệt độ ấm áp khiến cho con tim bất an của Hướng Tình trấn tĩnh lại trong nháy mắt.
"Sơn, kêu Tiểu Yến đến gặp tôi!!"
Lưu Uy lạnh lùng ra lệnh.
"Dạ!"
Đàn em nhận lệnh liền đi mời Tiểu Yến.
Cửa phòng riêng liền nhanh chóng được đẩy ra, người còn chưa thấy đâu đã nghe thấy tiếng rồi.
"Anh Lưu, đã trễ thế này mà còn tìm người ta có chuyện gì vậy? Đang bận việc mà!"
Cô ả Tiểu Yến cố làm cho giọng nói quyến rũ truyền vào từ tận bên ngoài.
Tiếp theo đó liền thấy cô ta uốn éo đi vào.
Ban đầu mới nhìn thấy Lục Li Dã trong phòng, nụ cười của cô ta trong nháy mắt lại càng rạng rỡ hơn, nhưng khi liếc nhìn vào ngực của anh ta, lúc thấy Hướng Tình ra vẻ yếu đuối thì nụ cười trên mặt bỗng dưng cứng đờ, ngay sau đó sắc mặt liền trắng bệch.
Không ngờ Lưu Uy cầm lấy cái điện thoại di động trên bàn, không chút lưu tình quăng thẳng vào gương mặt xinh đẹp được trang điểm kỹ càng của cô: “Cô hãy giải thích chuyện này cho tôi đi!!"
Điện thoại di động, bay thẳng vào trán của cô ta, lập tức có máu rỉ ra.
Tiểu Yến không để ý tới cơn đau: “Bịch" một tiếng, liền quỳ xuống bên cạnh Lưu Uy, khóc lóc kể lể: “Anh Lưu, em sai rồi!! Em không cố ý..."
"Bốp! "
Một bàn tay mau lẹ, hung hãn tát lên má phải của Tiểu Yến tát cho cô lật cả mặt, lập tức dấu năm ngón tay hiện rõ trên gương mặt sưng đỏ.
Cái tát đó quả thực quá ác, Hướng Tình nhìn thấy liền không nhịn được lại càng vùi sâu vào lồng ngực của Lục Li Dã hơn.
Thật lòng mà nói thì quá ác!
Cái tát này so với cái tát mà cậu chủ Lê giáng cho cô lúc mới gặp còn lợi hại hơn nhiều!
"Biết tối nay tôi có vụ làm ăn quan trọng mà còn giựt giây cô ấy báo cảnh sát!! Tôi thấy con tiện nhân như cô đúng là rắp tâm làm khó dễ tôi!”
Anh ta nói xong lại giáng thêm một cái tát nữa lên má trái của Tiểu Yến.
Trong mắt phun ra sát ý khiến cho người ta không rét mà run.
Từ trước đến nay, những gã đàn ông đi vào con đường này, ai nấy cũng đều dữ tợn, buổi tối có thể nói ngon nói ngọt với cô trên giường nhưng khi trời sáng, vừa mở mắt liền muốn lấy tính mạng của cô mà không chớp mắt!
Mà tên Lưu Uy này lại càng tàn nhẫn vô tình hơn!!
"Anh Lưu, em nào dám chống đối lại anh!”
Tiểu Yến đau khổ ôm lấy đùi của Lưu Uy, khóc lóc van xin: “Anh Lưu, xin ngài nể tình em đã phục vụ cho ngài nhiều lần như vậy, chuyện hôm nay, ngài hãy tha cho em đi! Em… Em thật sự không cố ý đối đầu với ngài đâu! Ngài có cho em một trăm lá gan em cũng không dám!! Anh Lưu, xin ngài tha cho em đi, tha cho Tiểu Yến lần này đi…"
Tiểu Yến kiệt sức khóc lạc cả giọng, nhìn bộ dạng khỏi phải nói, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu.
Vậy mà Lưu Uy vừa nhấc chân liền đạp cô ta ra ngoài, ngay sau đó liền hung dữ dẫm đạp lên vùng bụng nhỏ yếu của cô ta.
"A."
Tiểu Yến đau đến mức thét chói tai.
Hướng Tình cũng giật mình.
Quả nhiên là không ngờ Lưu Uy lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Theo bản năng mà giấu mặt vào cổ của Lục Li Dã chứ không dám nhìn cảnh tượng đẫm máu tàn bạo này nữa.
"Cậu chủ Lê, cứu tôi..."
"Cứu tôi với..."
Tiểu Yến khóc, năn nỉ trên đất: “Anh Lưu, em thật sự không dám, sẽ không dám nữa..."
Tiếng khóc thút thít từng đợt thật sự khiến cho người ta nghe thấy mà đau lòng.
Lục Li Dã vỗ nhè nhẹ lên lưng của Hướng Tình, ghé lại gần lỗ tai của Hướng Tình, thấp giọng hỏi cô: “Em cảm thấy tôi có nên cứu cô ta không?"
Hướng Tình suy nghĩ một chút, phiền muộn ghé vào cổ của anh ta hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?"
"Nghe em hết."
Hướng Tình suy nghĩ một chút, lúc này mới gật đầu một cái: “Hay là giúp cô ta một tay đi."
Nếu thật sự bị đánh chết cô nhất định sẽ lưu lại ám ảnh trong lòng.
Cô thật sự không hề muốn tới đây để lấy mạng cô ta, chỉ là muốn dạy dỗ cô ta một chút mà thôi.
Hôm nay coi như cô cũng đã trút giận được không ít rồi, nên dừng lại đúng lúc vẫn hơn.
Cô nói xong liền ngoan ngoãn nhảy xuống khỏi đùi của anh.
Lục Li Dã đứng dậy bước tới gần Lưu Uy: “Anh Lưu, dạy dỗ con bé này như vậy cũng đủ rồi, mọi người đều là người mình, nếu thật sự gây ra án mạng thì không tốt đẹp gì đâu.”
Lưu Uy sa sầm mặt, lại hung hãn đạp Tiểu Yến thêm mấy đạp, mới chịu ngừng chân: “Hôm nay nể mặt cậu chủ Lê tôi tạm thời tha cho cô! Còn dám có lần sau, nhất định là không dễ gì bỏ qua đâu! Cút."
Tiểu Yến ôm bụng, khóc thút thít, chật vật rời khỏi phòng riêng.
Mới vừa rời khỏi phòng riêng, cô ta liền thu lại hết vẻ chật vật, dù cho gương mặt đã bị đánh thành bánh bao, dù bụng đau đến mức co thắt cô vẫn đề cao tư thái như cũ, nhất định không để cho mình lộ ra bất kì sự sa sút nào trước mặt bọn đàn em.
"Chị Tiểu Yến, chị... Không sao chứ?"
Bọn đàn em lo lắng tiến lên hỏi.
Tiểu Yến không lên tiếng, khóe mắt đỏ bừng, nhưng lại không cho mình khóc, đi rất xa rồi mới ra lệnh: “Tìm bác sĩ tới giúp tôi khám một chút."
Nếu như cảm giác không sai thì có thể là đã bị gãy hai đoạn xương sườn rồi.
Mẹ nó chứ!!
Vừa nhớ tới vẻ mặt quyến rũ của Hướng Tình, Tiểu Yến liền hận đến mức nghiến răng.
Lại nhớ đến cảnh Lưu Uy đối xử hung ác với mình, trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ đau thương.
Thật ra thì, không phải là cô ta chưa từng nghĩ đến việc chuyện này có khả năng bị bại lộ, nhưng cô có vắt óc ra cũng không thể ngờ được Lưu Uy sẽ đối xử với mình tàn nhẫn như vậy, không hề để tâm đến những tình cảm ngày trước!
Đã như vậy, thì từ nay về sau đừng trách Tiểu Yến này làm việc quá tuyệt tình!
Tên Lưu Uy đó dám làm mùng một, thì Tiểu Yến này sẽ dám làm mười lăm!
Hướng Tình rời khỏi khách sạn, quay về biệt thự, nhưng vẫn thút thít không ngừng như cũ.
"Thủ đoạn của cái tên họ Lưu đó đúng thật là độc ác! Đạp từng cái từng cái không ngừng, tôi ngờ rằng gã ta muốn đánh cho đến khi nào Tiểu Yến ù tai mới thôi! Này, cậu chủ Lê, anh thật sự không đau lòng sao?"
Hướng Tình thăm dò, vẻ mặt quái dị hỏi Lục Li Dã.
Lục Li Dã tiện tay tháo cà vạt ra ném lên ghế so-fa, không để ý đến lời của Hướng Tình.
"Tôi thấy trong lòng cô Tiểu Yến này thật sự thích anh! Anh đối với người trong nhà mà cũng không có một chút động lòng nào sao?"
Lục Li Dã gác chân trần lên bàn, mỉm cười nhìn cô nhóc Hướng Tình.
"Nhìn cậu chủ như tôi giống người có khẩu vị thấp kém như vậy sao?"
Anh ta lại thoải mái cởi ba hạt nút áo, khoe cơ ngực màu đồng cổ hấp dẫn ra.
CHƯƠNG 440: SINH LÒNG ÁC Ý
Lúc Hướng Tình cầm điện thoại di động đến chỗ Lưu Uy để giả vờ thì trong lòng vẫn luôn không ngừng lo lắng: “Anh nói hôm nay tôi phải chỉnh Tiểu Yến, ngày nào đó nếu tôi thật sự rơi vào tay cô ta, cô ta có khi nào liều mạng dồn tôi vào chỗ chết không?”
Lục Li Dã xị mặt.
Rất không có hứng trả lời câu hỏi của cô, lại thấy cô vẫn luôn chớp chớp đôi mắt mong đợi nhìn mình, cuối cùng anh vẫn không thể nhẫn tâm mà không nói lời nào nên đành trả lời một cách lạnh lùng: “Hôm nay em không chết, cũng đừng nghĩ rằng cô ta không liều mạng để chỉnh em!"
"Đúng! Anh nói đúng!!"
Hướng Tình liên tục công nhận gật đầu: “Hôm nay chỉnh hay không chỉnh cô ta thì tôi cũng phải bị cô ta trăm phương ngàn kế tính toán, chi bằng hung dữ mà chỉnh cô ta một lần, tự làm cho mình thoái mái, đúng không?"
Nhắc tới hai chữ “thoải mái” đó, mặt của cậu chủ Lục lại càng khó coi hơn!!
Hướng Tình liền vội vàng ngoan ngoãn im miệng, không dám nói thêm gì nữa.
Lúc Lục Li Dã dẫn Hướng Tình đến khách sạn, Lưu Uy cũng vừa bàn xong chuyện làm ăn, nhưng nhìn vẻ mặt cứng đờ của gã ta thì hình như là vẫn chưa bàn cho ổn thỏa.
"Sao vậy? Chuyện làm ăn vẫn chưa bàn xong sao?"
Lục Li Dã ôm vai của Hướng Tình đi vào phòng riêng, trực tiếp hỏi Lưu Uy.
Lưu Uy lần đầu thấy Hướng Tình cùng xuất hiện, liền vô cùng sửng sốt mất mấy giây.
"Này, không sao đâu, tôi cố ý qua loa với tên nhóc đó là để áp giá lại mà thôi, ngày mai sẽ có kịch hay để xem. Nào nào, qua đây ngồi đi, hôm nay tại sao lại đưa cô ấy đến đây!”
Lưu Uy mời Lục Li Dã vào ngồi.
Ánh mắt lơ đễnh nhìn lướt qua người Hướng Tình.
Không thể không thừa nhận, cô nàng này… đúng là hàng chất lượng tốt.
Dáng người lại càng đẹp khiến cho đàn ông nổi hứng.
Ánh mắt của Lưu Uy liếc một cái, Lục Li Dã liền đoán được suy nghĩ buồn nôn đó của gã ta.
Gương mặt lạnh lùng liền sa sầm, đưa tay, kéo Hướng Tình sang, mạnh mẽ ôm cô vào ngực, thân mật bế cô ngồi lên hai đùi của mình.
Bàn tay ngang ngạnh đặt lên eo thon của cô, không cho cô nhúc nhích một chút nào: “Cô ấy ở nhà mè nheo đến phát bực nên tôi đưa cô ấy đến chơi!”
Hướng Tình bị anh ta đè ngồi lên trên đùi nên cũng không dám thở mạnh.
Lưu Uy híp mắt lại, cười khôn khéo, trêu ghẹo Lục Li Dã: “Cậu chủ Lê cưng chiều phụ nữ như vậy không sợ sẽ chiều hư cô ấy sao?”
Lục Li Dã nựng cằm của Hướng Tình một cái, ánh mắt nhìn cô tha thiết rồi bất chợt cúi đầu, mút nhẹ vào điểm nhạy cảm phía sau dái tai của cô, cười nói: “Hư thì sao nào? Cậu chủ tôi đây yêu thích cô ấy như vậy nên mới cho cô ấy chút vốn liếng để kiêu căng ỷ lại!”
Tim của Hướng Tình run lên...
Biết rõ hết thảy những chuyện này đều là giả nhưng cô vẫn thật sự rung động trong lòng.
Ánh mắt mông lung nhìn người đàn ông bên cạnh, tinh thần hoảng hốt.
Lưu Uy cười ha ha hai tiếng: “Sao vậy? Cố ý tới trước mặt tôi để ân ái cho tôi xem sao?’
"Đừng nói vậy, thật sự là có chuyện muốn tìm anh để bàn bạc.”
Lục Li Dã lúc này mới quay lại chủ đề chính.
Nói xong liền quăng cái điện thoại nhỏ lên trên bàn uống trà.
"Đây là cái gì?"
Lưu Uy không hiểu hỏi Lục Li Dã.
"Cục cưng, em nói lại tỉ mỉ đầu đuôi câu chuyện cho anh Lưu nghe đi..."
Lục Li Dã vỗ nhè nhẹ lên bờ eo thon thả của Hướng Tình, khích lệ cô.
Tiếng “cục cưng” thân mật đó khiến cho Hướng Tình có chút tê dại.
Khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, lúc này cô mới nhẹ giọng, tỏ vẻ sợ hãi nói với Lưu Uy: “Anh Lưu, đây là...đây là điện thoại di động mà chị Tiểu Yến đưa cho tôi, nói là để tôi tối nay đi báo cảnh sát, cảnh sát nhất định có thể đưa tôi ra ngoài, hơn nữa còn nói sẽ để cho tôi lập công lớn!”
Hướng Tình thêm dầu thêm mỡ xong, sau đó sóng mắt gợn chuyển, thiếu chút nữa là có nước mắt tuôn ra từ khóe mắt: “Nói thật, tôi thật sự muốn được cứu ra ngoài nhưng tôi lại không nỡ bỏ lại cậu chủ Lê..."
Lúc Hướng Tình nói tới chuyện này, còn không quên liếc mắt nhìn Lục Li Dã một cách da diết, nhận được ánh mắt tán dương của anh ta, lúc này cô mới tiếp tục lớn gan mà chế: “Tôi nghĩ lại một chút, nếu thật sự báo cảnh sát, bắt luôn cả cậu chủ Lê thì tôi biết phải làm sao?”
Cô nói xong, thân hình bé nhỏ liền mềm nhũn đi, dựa vào ngực của anh, mặt lộ vẻ thẹn thùng: “Cuối cùng, tôi nghĩ tới nghĩ lui rồi đưa điện thoại di động cho cậu Lê để anh ấy xử lý.”
Quả nhiên, nghe xong lời của Hướng Tình, nụ cười trên gương mặt của Lưu Uy trong nháy mắt liền vỡ tan.
Đôi mắt thâm trầm tới cực điểm, thật là kinh người.
Lục Li Dã thấy tình hình vội vàng bổ sung: “Cũng may là cô ấy cũng không ngốc nghếch! Nếu thật sự báo cảnh sát thì chưa nói đến chuyện chúng ta xong đời mà ngay cả chuyện làm ăn đang bàn của anh Lưu đây cũng tan tành luôn! Nhưng mà ả Tiểu Yến này rốt cuộc có ý gì đây? Rốt cuộc là chĩa mũi dùi về phía anh Lưu hay là nhằm vào cô ấy chứ? Nếu người phụ nữ của tôi mà không được cứu ra ngoài thì hôm nay hàng của anh bị mất tiền oan rồi!"
Giỏi cho một phu xướng phụ tùy!!
Phối hợp ăn ý lại còn vô ý khích bác vài câu thì chuyện cứ như vậy mà thành!!
Gương mặt đẹp trai của Lưu Uy cuồn cuộn dâng trào sự lạnh lùng tàn khốc, trong tròng mắt đen láy ẩn giấu sự sự chết chóc, khiến cho Hướng Tình chỉ nhìn lướt qua liền dấy lên một cơn sợ hãi.
Bàn tay nhỏ bé lạnh như băng bắt lấy bàn tay của Lục Li Dã theo bản năng.
Lục Li Dã vừa cảm thấy bàn tay nhỏ bé của cô đưa tới liền đặt vào lòng bàn tay ấm áp của mình.
Nhiệt độ ấm áp khiến cho con tim bất an của Hướng Tình trấn tĩnh lại trong nháy mắt.
"Sơn, kêu Tiểu Yến đến gặp tôi!!"
Lưu Uy lạnh lùng ra lệnh.
"Dạ!"
Đàn em nhận lệnh liền đi mời Tiểu Yến.
Cửa phòng riêng liền nhanh chóng được đẩy ra, người còn chưa thấy đâu đã nghe thấy tiếng rồi.
"Anh Lưu, đã trễ thế này mà còn tìm người ta có chuyện gì vậy? Đang bận việc mà!"
Cô ả Tiểu Yến cố làm cho giọng nói quyến rũ truyền vào từ tận bên ngoài.
Tiếp theo đó liền thấy cô ta uốn éo đi vào.
Ban đầu mới nhìn thấy Lục Li Dã trong phòng, nụ cười của cô ta trong nháy mắt lại càng rạng rỡ hơn, nhưng khi liếc nhìn vào ngực của anh ta, lúc thấy Hướng Tình ra vẻ yếu đuối thì nụ cười trên mặt bỗng dưng cứng đờ, ngay sau đó sắc mặt liền trắng bệch.
Không ngờ Lưu Uy cầm lấy cái điện thoại di động trên bàn, không chút lưu tình quăng thẳng vào gương mặt xinh đẹp được trang điểm kỹ càng của cô: “Cô hãy giải thích chuyện này cho tôi đi!!"
Điện thoại di động, bay thẳng vào trán của cô ta, lập tức có máu rỉ ra.
Tiểu Yến không để ý tới cơn đau: “Bịch" một tiếng, liền quỳ xuống bên cạnh Lưu Uy, khóc lóc kể lể: “Anh Lưu, em sai rồi!! Em không cố ý..."
"Bốp! "
Một bàn tay mau lẹ, hung hãn tát lên má phải của Tiểu Yến tát cho cô lật cả mặt, lập tức dấu năm ngón tay hiện rõ trên gương mặt sưng đỏ.
Cái tát đó quả thực quá ác, Hướng Tình nhìn thấy liền không nhịn được lại càng vùi sâu vào lồng ngực của Lục Li Dã hơn.
Thật lòng mà nói thì quá ác!
Cái tát này so với cái tát mà cậu chủ Lê giáng cho cô lúc mới gặp còn lợi hại hơn nhiều!
"Biết tối nay tôi có vụ làm ăn quan trọng mà còn giựt giây cô ấy báo cảnh sát!! Tôi thấy con tiện nhân như cô đúng là rắp tâm làm khó dễ tôi!”
Anh ta nói xong lại giáng thêm một cái tát nữa lên má trái của Tiểu Yến.
Trong mắt phun ra sát ý khiến cho người ta không rét mà run.
Từ trước đến nay, những gã đàn ông đi vào con đường này, ai nấy cũng đều dữ tợn, buổi tối có thể nói ngon nói ngọt với cô trên giường nhưng khi trời sáng, vừa mở mắt liền muốn lấy tính mạng của cô mà không chớp mắt!
Mà tên Lưu Uy này lại càng tàn nhẫn vô tình hơn!!
"Anh Lưu, em nào dám chống đối lại anh!”
Tiểu Yến đau khổ ôm lấy đùi của Lưu Uy, khóc lóc van xin: “Anh Lưu, xin ngài nể tình em đã phục vụ cho ngài nhiều lần như vậy, chuyện hôm nay, ngài hãy tha cho em đi! Em… Em thật sự không cố ý đối đầu với ngài đâu! Ngài có cho em một trăm lá gan em cũng không dám!! Anh Lưu, xin ngài tha cho em đi, tha cho Tiểu Yến lần này đi…"
Tiểu Yến kiệt sức khóc lạc cả giọng, nhìn bộ dạng khỏi phải nói, muốn bao nhiêu đáng thương liền có bấy nhiêu.
Vậy mà Lưu Uy vừa nhấc chân liền đạp cô ta ra ngoài, ngay sau đó liền hung dữ dẫm đạp lên vùng bụng nhỏ yếu của cô ta.
"A."
Tiểu Yến đau đến mức thét chói tai.
Hướng Tình cũng giật mình.
Quả nhiên là không ngờ Lưu Uy lại ra tay tàn nhẫn như vậy.
Theo bản năng mà giấu mặt vào cổ của Lục Li Dã chứ không dám nhìn cảnh tượng đẫm máu tàn bạo này nữa.
"Cậu chủ Lê, cứu tôi..."
"Cứu tôi với..."
Tiểu Yến khóc, năn nỉ trên đất: “Anh Lưu, em thật sự không dám, sẽ không dám nữa..."
Tiếng khóc thút thít từng đợt thật sự khiến cho người ta nghe thấy mà đau lòng.
Lục Li Dã vỗ nhè nhẹ lên lưng của Hướng Tình, ghé lại gần lỗ tai của Hướng Tình, thấp giọng hỏi cô: “Em cảm thấy tôi có nên cứu cô ta không?"
Hướng Tình suy nghĩ một chút, phiền muộn ghé vào cổ của anh ta hỏi: “Anh cảm thấy thế nào?"
"Nghe em hết."
Hướng Tình suy nghĩ một chút, lúc này mới gật đầu một cái: “Hay là giúp cô ta một tay đi."
Nếu thật sự bị đánh chết cô nhất định sẽ lưu lại ám ảnh trong lòng.
Cô thật sự không hề muốn tới đây để lấy mạng cô ta, chỉ là muốn dạy dỗ cô ta một chút mà thôi.
Hôm nay coi như cô cũng đã trút giận được không ít rồi, nên dừng lại đúng lúc vẫn hơn.
Cô nói xong liền ngoan ngoãn nhảy xuống khỏi đùi của anh.
Lục Li Dã đứng dậy bước tới gần Lưu Uy: “Anh Lưu, dạy dỗ con bé này như vậy cũng đủ rồi, mọi người đều là người mình, nếu thật sự gây ra án mạng thì không tốt đẹp gì đâu.”
Lưu Uy sa sầm mặt, lại hung hãn đạp Tiểu Yến thêm mấy đạp, mới chịu ngừng chân: “Hôm nay nể mặt cậu chủ Lê tôi tạm thời tha cho cô! Còn dám có lần sau, nhất định là không dễ gì bỏ qua đâu! Cút."
Tiểu Yến ôm bụng, khóc thút thít, chật vật rời khỏi phòng riêng.
Mới vừa rời khỏi phòng riêng, cô ta liền thu lại hết vẻ chật vật, dù cho gương mặt đã bị đánh thành bánh bao, dù bụng đau đến mức co thắt cô vẫn đề cao tư thái như cũ, nhất định không để cho mình lộ ra bất kì sự sa sút nào trước mặt bọn đàn em.
"Chị Tiểu Yến, chị... Không sao chứ?"
Bọn đàn em lo lắng tiến lên hỏi.
Tiểu Yến không lên tiếng, khóe mắt đỏ bừng, nhưng lại không cho mình khóc, đi rất xa rồi mới ra lệnh: “Tìm bác sĩ tới giúp tôi khám một chút."
Nếu như cảm giác không sai thì có thể là đã bị gãy hai đoạn xương sườn rồi.
Mẹ nó chứ!!
Vừa nhớ tới vẻ mặt quyến rũ của Hướng Tình, Tiểu Yến liền hận đến mức nghiến răng.
Lại nhớ đến cảnh Lưu Uy đối xử hung ác với mình, trong lòng nhất thời dâng lên một cỗ đau thương.
Thật ra thì, không phải là cô ta chưa từng nghĩ đến việc chuyện này có khả năng bị bại lộ, nhưng cô có vắt óc ra cũng không thể ngờ được Lưu Uy sẽ đối xử với mình tàn nhẫn như vậy, không hề để tâm đến những tình cảm ngày trước!
Đã như vậy, thì từ nay về sau đừng trách Tiểu Yến này làm việc quá tuyệt tình!
Tên Lưu Uy đó dám làm mùng một, thì Tiểu Yến này sẽ dám làm mười lăm!
Hướng Tình rời khỏi khách sạn, quay về biệt thự, nhưng vẫn thút thít không ngừng như cũ.
"Thủ đoạn của cái tên họ Lưu đó đúng thật là độc ác! Đạp từng cái từng cái không ngừng, tôi ngờ rằng gã ta muốn đánh cho đến khi nào Tiểu Yến ù tai mới thôi! Này, cậu chủ Lê, anh thật sự không đau lòng sao?"
Hướng Tình thăm dò, vẻ mặt quái dị hỏi Lục Li Dã.
Lục Li Dã tiện tay tháo cà vạt ra ném lên ghế so-fa, không để ý đến lời của Hướng Tình.
"Tôi thấy trong lòng cô Tiểu Yến này thật sự thích anh! Anh đối với người trong nhà mà cũng không có một chút động lòng nào sao?"
Lục Li Dã gác chân trần lên bàn, mỉm cười nhìn cô nhóc Hướng Tình.
"Nhìn cậu chủ như tôi giống người có khẩu vị thấp kém như vậy sao?"
Anh ta lại thoải mái cởi ba hạt nút áo, khoe cơ ngực màu đồng cổ hấp dẫn ra.