Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-483
CHƯƠNG 479: VẬY THÌ ĐỪNG CÓ RỜI XA
CHƯƠNG 479: VẬY THÌ ĐỪNG CÓ RỜI XA
"Không ..."
Hướng Tình lắc đầu phủ nhận.
Muốn giãy giụa thoát ra khỏi ngực của anh, nhưng lại bị Lục Ly Dã ôm càng chặt hơn.
"Không cho phép gạt anh! !"
Đôi mắt bình tĩnh của Hướng Tình đối đầu với ánh mắt thâm trầm âm u của Lục Ly Dã...
Tròng mắt anh xẹt qua mấy phần tán thưởng.
Hướng Tình như bị quỷ thần xui khiến hỏi Lục Ly Dã một câu ...
"Nếu như em phát hiện mình mang thai thì anh sẽ làm sao?"
"..."
Cô vừa dứt lời, thời gian như dừng lại.
Phòng ngủ biến thành cực kỳ yên tĩnh.
Tiếng hít thở vang lên bên tai, một hồi lại một hồi... nghe rất rõ ràng.
Hồi lâu ...
Lục Ly Dã bình tĩnh nhìn Hướng Tình nói:
"Không thể."
Sau đó, buông Hướng Tình trong lồng ngực ra.
Hướng Tình hơi ngẩn người.
Một lát sau nghe thấy Lục Ly Dã trầm giọng nói:
"Anh đã dùng biện pháp tiêm tránh thai."
"..."
Hướng Tình nghe nói như thế, không biết trong lòng nên vui hay nên buồn.
Cô gượng ép khóe môi, lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo:
"Em lừa gạt anh ..."
"Em muốn biết cái gì?"
Lục Ly Dã nhìn chằm chằm vào Hướng Tình, ánh mắt trở nên sắc bén.
"Anh sợ em sẽ mang thai?"
Hướng Tình lại hỏi anh.
Nếu như không phải sợ sệt, làm sao anh có thể dùng biện pháp tránh thai chứ.
"Đúng, anh không hy vọng em mang thai!"
Bây giờ bọn họ không thích hợp để mang thai.
Tính chất công việc của anh căn bản không cho phép!
Một khi mang thai thì làm sao bây giờ.
Để cô ấy một thân một mình sinh con hay là trực tiếp phá thai !
Nhắc tới hai chữ phá thai, Lục Ly Dã không nhịn được nhíu nhíu mày.
Bỗng nhiên lại nghe thấy Hướng Tình hỏi."Tần Lịch Lịch đã mang thai vì anh?"
Hình như Lục Ly Dã không dự liệu được Hướng Tình đột nhiên hỏi chuyện này nên anh có chốc lát giật mình, vài giây sau mới gật đầu: "Đúng."
Một lát sau mới dùng âm thanh trầm thấp bồi thêm một câu: "Là anh quyết định bỏ đứa bé."
Anh không có lừa gạt, cũng không cần lừa gạt.
Sự thực chính là sự thực.
Trong lúc nhất thời Hướng Tình không biết nên phản ứng làm sao với câu trả lời thành thật của anh.
Tức giận!
Cô có gì phải tức giận, bất kể chuyện này là lúc trước hay là hiện tại, đều không có quan hệ gì với cô!
Khổ sở!
Cô không phải Thánh Mẫu, tâm không rộng mở đến như vậy.
Có lẽ cô bị sự bực bội và sự khó chịu quấy phá!
Hình như Lục Ly Dã đã hiểu rõ vì sao hôm qua Hướng Tình không nhận điện thoại của mình, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: "Đối với quá khứ của anh, anh cho em thời gian suy nghĩ thật kỹ, anh không buộc em ..."
Anh nói tới đây hơi dừng lại một chút, dùng giọng nói trầm thấp: "Không ai có cách xóa đi những sai lầm đã qua! Nó đã xuất hiện, chính là một phần sinh mạng anh. Anh chờ đáp án của em."
Anh nói xong liền xoay người ra khỏi phòng ngủ của Hướng Tình:"Em thu dọn hành lý đi, anh ra bên ngoài chờ em."
Lục Ly Dã đi ra.
Hướng Tình ngồi ở trên giường, đầu hạ thấp xuống, mười ngón tay sờ lên bụng, không biết nên làm thế nào cho phải.
Hướng Tình ngồi khoảng năm phút đồng hồ mới bắt đầu thu dọn hành lý.
Bên ngoài, Tần Lịch Lịch đã trở về.
Vừa thấy Lục Ly Dã trong phòng khách, trên khuôn mặt tái nhợt của cô ta hiện một vệt ý cười, cô ta vội vàng nghênh đón:"Ly Dã, em giúp anh lấy cốc nước, anh ngồi xuống trước đi."
Cô ta nói xong liền đi vào nhà bếp rót nước cho Lục Ly Dã.
"Không cần! !"
Lục Ly Dã kéo cánh tay cô ta lại, ngăn hành động của cô ta lại:
"Tôi không khát."
Nói xong, vội vã buông lỏng cánh tay của mình ra.
Tần Lịch Lịch liếc mắt nhìn bàn tay to của anh, lại liếc mắt nhìn cánh tay của mình, giữa lông mày hiện lên mấy phần cô đơn.
Cô là rắn độc, mãnh thú hay là độc dược.
Chỉ chạm vào cô một cái mà thôi, có cần phải nhanh chóng buông tay ra hay không.
"Vậy em đi rửa chút hoa quả cho anh..."
Tần Lịch Lịch vừa nói vừa muốn đi làm.
"Không cần."
Lục Ly Dã dùng âm thanh nhẹ nhàng từ chối, sau đó nhìn Tần Lịch Lịch một cái:
"Anh ra ngoài chờ cô ấy!"
Nói xong, không để ý tới sự nhiệt tình của Tần Lịch Lịch, ra khỏi phòng của các cô.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, Tần Lịch Lịch cảm thấy mất mát.
Lục Ly Dã đứng dựa vào tường ngoài cửa, giữa những ngón tay dài là một điếu thuốc, đầu hơi hạ thấp xuống, nhả ra từng ngụm khói.
Từng làn khói màu xanh lượn lờ bay lên, rồi chạm vào con ngươi sâu thẳm của anh.
Trong tròng mắt tràn đầy tình cảm phức tạp, mấy phần phiền muộn ẩn nấp giữa hai hàng lông mày, không dễ dàng phát giác.
Một tiếng sau.
Hướng Tình xách hành lý đi ra.
Lục Ly Dã thấy thế, vội vàng vứt thuốc lá trong tay đi, chạy tới đỡ hành lý cho cô.
Hướng Tình liếc mắt nhìn anh, lại nhìn tàn thuốc xung quanh chân anh, nhẹ giọng nói một câu:
"Không có chuyện gì thì hút thuốc ít thôi."
"Anh tự có chừng mực."
Lục Ly Dã xách hành lý qua rồi hỏi cô:
"Chỉ có chút hành lý này?"
“Vâng.”
"Vậy đi thôi!"
Lục Ly Dã nắm tay Hướng Tình muốn đi xuống lầu.
"Ly Dã! !"
Hai người vừa đi, Tần Lịch Lịch từ bên trong chạy ra, ôm lấy Lục Ly Dã từ phía sau lưng.
Hướng Tình giật mình nhìn hình ảnh trước mắt, nhất thời trong lòng có đủ các loại cảm giác khó chịu.
Bàn tay nhỏ bị Lục Ly Dã nắm trong lòng bàn tay, cô không khỏe bằng anh nên vùng vẫy một hồi, lại bị Lục Ly Dã nắm thật chặt.
Cảm xúc của Lục Ly Dã trở nên âm trầm.
Một cánh tay khác gỡ bỏ cánh tay đang ôm lấy hông mình.
Sau đó, chậm rãi buông lỏng tay Hướng Tình ra, lấy chìa khóa xe từ quần trong túi đưa cho Hướng Tình.
"Em xuống xe chờ anh."
Hướng Tình sửng sốt, tim đập loạn nhịp nhìn anh, sau đó cầm lấy chìa khóa xe từ trong tay anh chậm rãi xuống lầu.
Lúc đi qua chỗ để bình chữa cháy, Hướng Tình nhìn thấy bên trong hình chiếu chính là khuôn mặt tái nhợt của mình ... hiển nhiên Tần Lịch Lịch không ngờ tới, Lục Ly Dã lại bảo Hướng Tình rời đi, nên nhất thời trong lòng vui vẻ.
"Ly Dã ..."
"Tần Lịch Lịch …. "
Lục Ly Dã dùng giọng nói lạnh lùng cắt đứt lời cô ta.
Anh nhẹ nhàng lấy một xấp chi phiếu từ trong túi ra, sau đó ung dung lấy cây bút máy được chế tác tinh xảo bằng kim loại, không có ngẩng đầu nhìn cô ta, trực tiếp hỏi một câu.
"Muốn bao nhiêu?"
"Có...có ý gì."
Nhất thời sắc mặt Tần Lịch Lịch trắng bệch.
Lúc này Lục Ly Dã mới nhìn cô ta một chút nói:
"Phí bồi thường!"
"Em không cần …. "
Tần Lịch Lịch lớn tiếng từ chối.
Viền mắt đỏ chót, rưng rưng muốn khóc.
Lục Ly Dã nhíu nhíu mày, không để ý đến sự từ chối của cô, mà chỉ cúi đầu viết loạch xoạch mấy cái lên chi phiếu, sau đó xé xuống đưa cho Tần Lịch Lịch, mặt không thay đổi nói:
"Phụ nữ thông minh sẽ nhận lấy tiền mặt của tôi, chỉ có phụ nữ ngu xuẩn mới hy vọng đạt được tình cảm của tôi! Nếu như cô kiên trì lựa chọn làm người sau, kết quả của cô sẽ là không còn gì cả!"
Tần Lịch Lịch nghe vậy rớt nước mắt xuống, cuối cùng không kìm chế được khóc lên.
Hàm răng trắng của cô nặng nề cắn vào môi dưới đang run rẩy, thê lương mà tuyệt vọng hỏi anh:
"Lục Ly Dã, anh đã thực sự yêu một người phụ nữ chưa?"
"Anh không yêu, cho nên anh không thể lý giải nỗi đau này như thế nào! !"
Tần Lịch Lịch nói xong, đưa tay đoạt lấy chi phiếu trong tay Lục Ly Dã, xé nát nó thành giấy vụn.
Trong con ngươi đen láy của Lục Ly Dã không nhấc lên nửa phần gợn sóng.
Anh không tiếp tục nhiều lời mà xoay người bước xuống lầu.
Đầu cũng không ngoảnh lại.
Lúc anh lạnh nhạt đủ để người ta tổn thương, vậy mà anh vẫn còn có thể thờ ơ lạnh nhạt như một người ngoài cuộc.
Tần Lịch Lịch nhìn bóng lưng lạnh nhạt của anh, đau khổ đến mức gần như chết đi, sau đó khóc lớn thành tiếng.
Người đàn ông này thật sự là người không có tim không có phổi, mới có thể tuyệt tình đến như thế!
Tần Lịch Lịch cũng không biết, đàn ông có lạnh lùng hơn nữa cũng có một mặt ấm áp... Chỉ là người anh muốn thể hiện sự ấm áp chưa bao giờ là cô! !
…
Lúc Lục Ly Dã xách hành lý xuống dưới lầu, Hướng Tình đã ngồi vào chỗ bên cạnh ghế lái.
Anh mở cốp sau, sắp đặt hành lý vào rồi mới lên xe.
Hướng Tình ngồi ở trong xe, cặp mắt vô hồn nhìn về phía trước, không có bất kỳ hướng nhìn nào gì, dù cho Lục Ly Dã lên xe cô cũng không có nghiêng đầu nhìn anh một cái.
"Ăn cơm nhé?"
Lục Ly Dã hỏi cô.
“Vâng.”
Hướng Tình gật gật đầu.
Lúc cô đi cùng Vũ Quỳnh có đi ăn nhưng cô không ăn cái gì, vì cô cảm thấy không ngon miệng.
Lục Ly Dã khởi động xe.
"Vậy theo anh đi ăn chút gì đó!"
Anh nói xong đi xe ra khỏi chung cư, đi tới chỗ nhà hàng anh đã chọn.
Xe ngừng lại trước một cửa hàng lẩu náo nhiệt.
Hướng Tình hơi kinh ngạc, vậy mà anh lại lựa chọn một cửa hàng có nhiều người để ăn cơm.
Dưới sự hướng dẫn của phục vụ, hai người tiến vào phòng riêng phía trong.
Phòng riêng không nhỏ lắm, xung quanh cũng coi như là sạch sẽ thoải mái, nhưng dù sao vẫn là cửa hàng lẩu, cho dù mở điều hòa cũng vẫn hơi nóng.
Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên Lục Ly Dã đến chỗ này.
Anh cởi âu phục trên người ra, tiện tay đặt ở trên ghế dựa, sau đó hỏi Hướng Tình:
"Muốn ăn cái gì?"
"Anh thường đến đây ăn."
Hướng Tình không nhịn được hỏi anh.
"Lúc tâm trạng không tốt sẽ đến."
Cho nên hiện tại tâm tình anh cũng không tốt sao.
"Mỗi lần tới nơi đây đều ăn đến mức người đầy mồ hôi!"
Anh nói tiếp.
"Tâm trạng anh không tốt."
Hướng Tình giả vờ thuận miệng hỏi.
Lục Ly Dã giương mắt nhìn cô một chút.
“Em cảm thấy như vậy, tâm trạng anh có thể tốt sao?"
Ánh mắt Hướng Tình hơi thay đổi một chút, lại hỏi anh:
"Vừa rồi anh nói gì với cô ấy?"
Lục Ly Dã nhìn Hướng Tình nói đúng sự thật:
"Cho cô ta một tờ chi phiếu."
"..."
Hướng Tình ngạc nhiên.
"Anh đang làm nhục tình yêu của cô ấy."
Hướng Tình nói.
Đối với sự lên án của Hướng Tình, Lục Ly Dã không cho là đúng, nói ra một câu vô cùng thành thật mà quyết đoán:
"Hai bên tình nguyện mới gọi là tình yêu, yêu đơn phương sẽ chỉ bị coi thường mà thôi!"
Hướng Tình kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, không thể không thừa nhận, cho dù đáp án là như vậy cũng làm cho cô không khống chế được, tim đập thình thịch.
Phải trong lòng mỗi người phụ nữ đều có một tiểu ác ma, muốn chinh phục đàn ông lý trí như vậy!
"Em phát hiện lý trí của anh đối với tình cảm hơi đáng sợ!"
Hướng Tình lắc đầu bật cười, uống một hớp nước chanh trước mặt, thở dài một tiếng:
"Không thể tưởng tượng, nếu như ngày nào đó chúng ta rời xa, thái độ anh sẽ quyết đoán như thế nào..."
"Vậy đừng có rời xa!"
Lục Ly Dã không chút nghĩ ngợi trả lời cô.
Con ngươi âm u khóa chặt đôi mắt ẩm ướt của Hướng Tình.
Giữa lông mày là vẻ chăm chú, chắc chắn.
Mà vẻ chắc chắn kia như một cục đá thả vào trong tim Hướng Tình... Trong nháy mắt làm chấn động ra vô số bọt nước, khiến cho nỗi lòng cô thật lâu cũng không có cách nào bình phục.
Đúng lúc đó cửa phòng riêng bị phục vụ đẩy ra, lễ phép đưa hai phần menu đến, sau đó lại lui ra ngoài.
"Muốn ăn cái gì, tự mình chọn đi."
Ngón tay Lục Ly Dã vươn qua nồi uyên ương, chỉ trỏ Menu đặt trước mặt Hướng Tình.
Hướng Tình phát hiện ngón tay của anh rất dài rất đẹp, lại còn sạch sẽ nữa.
Giữa xương ngón tay lại lộ ra sự mạnh mẽ chỉ thuộc về đàn ông.
"Nhìn cái gì?"
Có lẽ là cô nhìn quá mức chăm chú, cho nên bị Lục Ly Dã tóm gọn.
Anh hỏi cô, khóe môi mang theo ý cười.
Sau khi nói xong liền đặt ngón tay cứng cáp lên gò má của cô, trêu chọc, xoa xoa một cái, gian ác hỏi:
"Thích tay anh sao."
CHƯƠNG 479: VẬY THÌ ĐỪNG CÓ RỜI XA
"Không ..."
Hướng Tình lắc đầu phủ nhận.
Muốn giãy giụa thoát ra khỏi ngực của anh, nhưng lại bị Lục Ly Dã ôm càng chặt hơn.
"Không cho phép gạt anh! !"
Đôi mắt bình tĩnh của Hướng Tình đối đầu với ánh mắt thâm trầm âm u của Lục Ly Dã...
Tròng mắt anh xẹt qua mấy phần tán thưởng.
Hướng Tình như bị quỷ thần xui khiến hỏi Lục Ly Dã một câu ...
"Nếu như em phát hiện mình mang thai thì anh sẽ làm sao?"
"..."
Cô vừa dứt lời, thời gian như dừng lại.
Phòng ngủ biến thành cực kỳ yên tĩnh.
Tiếng hít thở vang lên bên tai, một hồi lại một hồi... nghe rất rõ ràng.
Hồi lâu ...
Lục Ly Dã bình tĩnh nhìn Hướng Tình nói:
"Không thể."
Sau đó, buông Hướng Tình trong lồng ngực ra.
Hướng Tình hơi ngẩn người.
Một lát sau nghe thấy Lục Ly Dã trầm giọng nói:
"Anh đã dùng biện pháp tiêm tránh thai."
"..."
Hướng Tình nghe nói như thế, không biết trong lòng nên vui hay nên buồn.
Cô gượng ép khóe môi, lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo:
"Em lừa gạt anh ..."
"Em muốn biết cái gì?"
Lục Ly Dã nhìn chằm chằm vào Hướng Tình, ánh mắt trở nên sắc bén.
"Anh sợ em sẽ mang thai?"
Hướng Tình lại hỏi anh.
Nếu như không phải sợ sệt, làm sao anh có thể dùng biện pháp tránh thai chứ.
"Đúng, anh không hy vọng em mang thai!"
Bây giờ bọn họ không thích hợp để mang thai.
Tính chất công việc của anh căn bản không cho phép!
Một khi mang thai thì làm sao bây giờ.
Để cô ấy một thân một mình sinh con hay là trực tiếp phá thai !
Nhắc tới hai chữ phá thai, Lục Ly Dã không nhịn được nhíu nhíu mày.
Bỗng nhiên lại nghe thấy Hướng Tình hỏi."Tần Lịch Lịch đã mang thai vì anh?"
Hình như Lục Ly Dã không dự liệu được Hướng Tình đột nhiên hỏi chuyện này nên anh có chốc lát giật mình, vài giây sau mới gật đầu: "Đúng."
Một lát sau mới dùng âm thanh trầm thấp bồi thêm một câu: "Là anh quyết định bỏ đứa bé."
Anh không có lừa gạt, cũng không cần lừa gạt.
Sự thực chính là sự thực.
Trong lúc nhất thời Hướng Tình không biết nên phản ứng làm sao với câu trả lời thành thật của anh.
Tức giận!
Cô có gì phải tức giận, bất kể chuyện này là lúc trước hay là hiện tại, đều không có quan hệ gì với cô!
Khổ sở!
Cô không phải Thánh Mẫu, tâm không rộng mở đến như vậy.
Có lẽ cô bị sự bực bội và sự khó chịu quấy phá!
Hình như Lục Ly Dã đã hiểu rõ vì sao hôm qua Hướng Tình không nhận điện thoại của mình, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô: "Đối với quá khứ của anh, anh cho em thời gian suy nghĩ thật kỹ, anh không buộc em ..."
Anh nói tới đây hơi dừng lại một chút, dùng giọng nói trầm thấp: "Không ai có cách xóa đi những sai lầm đã qua! Nó đã xuất hiện, chính là một phần sinh mạng anh. Anh chờ đáp án của em."
Anh nói xong liền xoay người ra khỏi phòng ngủ của Hướng Tình:"Em thu dọn hành lý đi, anh ra bên ngoài chờ em."
Lục Ly Dã đi ra.
Hướng Tình ngồi ở trên giường, đầu hạ thấp xuống, mười ngón tay sờ lên bụng, không biết nên làm thế nào cho phải.
Hướng Tình ngồi khoảng năm phút đồng hồ mới bắt đầu thu dọn hành lý.
Bên ngoài, Tần Lịch Lịch đã trở về.
Vừa thấy Lục Ly Dã trong phòng khách, trên khuôn mặt tái nhợt của cô ta hiện một vệt ý cười, cô ta vội vàng nghênh đón:"Ly Dã, em giúp anh lấy cốc nước, anh ngồi xuống trước đi."
Cô ta nói xong liền đi vào nhà bếp rót nước cho Lục Ly Dã.
"Không cần! !"
Lục Ly Dã kéo cánh tay cô ta lại, ngăn hành động của cô ta lại:
"Tôi không khát."
Nói xong, vội vã buông lỏng cánh tay của mình ra.
Tần Lịch Lịch liếc mắt nhìn bàn tay to của anh, lại liếc mắt nhìn cánh tay của mình, giữa lông mày hiện lên mấy phần cô đơn.
Cô là rắn độc, mãnh thú hay là độc dược.
Chỉ chạm vào cô một cái mà thôi, có cần phải nhanh chóng buông tay ra hay không.
"Vậy em đi rửa chút hoa quả cho anh..."
Tần Lịch Lịch vừa nói vừa muốn đi làm.
"Không cần."
Lục Ly Dã dùng âm thanh nhẹ nhàng từ chối, sau đó nhìn Tần Lịch Lịch một cái:
"Anh ra ngoài chờ cô ấy!"
Nói xong, không để ý tới sự nhiệt tình của Tần Lịch Lịch, ra khỏi phòng của các cô.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, Tần Lịch Lịch cảm thấy mất mát.
Lục Ly Dã đứng dựa vào tường ngoài cửa, giữa những ngón tay dài là một điếu thuốc, đầu hơi hạ thấp xuống, nhả ra từng ngụm khói.
Từng làn khói màu xanh lượn lờ bay lên, rồi chạm vào con ngươi sâu thẳm của anh.
Trong tròng mắt tràn đầy tình cảm phức tạp, mấy phần phiền muộn ẩn nấp giữa hai hàng lông mày, không dễ dàng phát giác.
Một tiếng sau.
Hướng Tình xách hành lý đi ra.
Lục Ly Dã thấy thế, vội vàng vứt thuốc lá trong tay đi, chạy tới đỡ hành lý cho cô.
Hướng Tình liếc mắt nhìn anh, lại nhìn tàn thuốc xung quanh chân anh, nhẹ giọng nói một câu:
"Không có chuyện gì thì hút thuốc ít thôi."
"Anh tự có chừng mực."
Lục Ly Dã xách hành lý qua rồi hỏi cô:
"Chỉ có chút hành lý này?"
“Vâng.”
"Vậy đi thôi!"
Lục Ly Dã nắm tay Hướng Tình muốn đi xuống lầu.
"Ly Dã! !"
Hai người vừa đi, Tần Lịch Lịch từ bên trong chạy ra, ôm lấy Lục Ly Dã từ phía sau lưng.
Hướng Tình giật mình nhìn hình ảnh trước mắt, nhất thời trong lòng có đủ các loại cảm giác khó chịu.
Bàn tay nhỏ bị Lục Ly Dã nắm trong lòng bàn tay, cô không khỏe bằng anh nên vùng vẫy một hồi, lại bị Lục Ly Dã nắm thật chặt.
Cảm xúc của Lục Ly Dã trở nên âm trầm.
Một cánh tay khác gỡ bỏ cánh tay đang ôm lấy hông mình.
Sau đó, chậm rãi buông lỏng tay Hướng Tình ra, lấy chìa khóa xe từ quần trong túi đưa cho Hướng Tình.
"Em xuống xe chờ anh."
Hướng Tình sửng sốt, tim đập loạn nhịp nhìn anh, sau đó cầm lấy chìa khóa xe từ trong tay anh chậm rãi xuống lầu.
Lúc đi qua chỗ để bình chữa cháy, Hướng Tình nhìn thấy bên trong hình chiếu chính là khuôn mặt tái nhợt của mình ... hiển nhiên Tần Lịch Lịch không ngờ tới, Lục Ly Dã lại bảo Hướng Tình rời đi, nên nhất thời trong lòng vui vẻ.
"Ly Dã ..."
"Tần Lịch Lịch …. "
Lục Ly Dã dùng giọng nói lạnh lùng cắt đứt lời cô ta.
Anh nhẹ nhàng lấy một xấp chi phiếu từ trong túi ra, sau đó ung dung lấy cây bút máy được chế tác tinh xảo bằng kim loại, không có ngẩng đầu nhìn cô ta, trực tiếp hỏi một câu.
"Muốn bao nhiêu?"
"Có...có ý gì."
Nhất thời sắc mặt Tần Lịch Lịch trắng bệch.
Lúc này Lục Ly Dã mới nhìn cô ta một chút nói:
"Phí bồi thường!"
"Em không cần …. "
Tần Lịch Lịch lớn tiếng từ chối.
Viền mắt đỏ chót, rưng rưng muốn khóc.
Lục Ly Dã nhíu nhíu mày, không để ý đến sự từ chối của cô, mà chỉ cúi đầu viết loạch xoạch mấy cái lên chi phiếu, sau đó xé xuống đưa cho Tần Lịch Lịch, mặt không thay đổi nói:
"Phụ nữ thông minh sẽ nhận lấy tiền mặt của tôi, chỉ có phụ nữ ngu xuẩn mới hy vọng đạt được tình cảm của tôi! Nếu như cô kiên trì lựa chọn làm người sau, kết quả của cô sẽ là không còn gì cả!"
Tần Lịch Lịch nghe vậy rớt nước mắt xuống, cuối cùng không kìm chế được khóc lên.
Hàm răng trắng của cô nặng nề cắn vào môi dưới đang run rẩy, thê lương mà tuyệt vọng hỏi anh:
"Lục Ly Dã, anh đã thực sự yêu một người phụ nữ chưa?"
"Anh không yêu, cho nên anh không thể lý giải nỗi đau này như thế nào! !"
Tần Lịch Lịch nói xong, đưa tay đoạt lấy chi phiếu trong tay Lục Ly Dã, xé nát nó thành giấy vụn.
Trong con ngươi đen láy của Lục Ly Dã không nhấc lên nửa phần gợn sóng.
Anh không tiếp tục nhiều lời mà xoay người bước xuống lầu.
Đầu cũng không ngoảnh lại.
Lúc anh lạnh nhạt đủ để người ta tổn thương, vậy mà anh vẫn còn có thể thờ ơ lạnh nhạt như một người ngoài cuộc.
Tần Lịch Lịch nhìn bóng lưng lạnh nhạt của anh, đau khổ đến mức gần như chết đi, sau đó khóc lớn thành tiếng.
Người đàn ông này thật sự là người không có tim không có phổi, mới có thể tuyệt tình đến như thế!
Tần Lịch Lịch cũng không biết, đàn ông có lạnh lùng hơn nữa cũng có một mặt ấm áp... Chỉ là người anh muốn thể hiện sự ấm áp chưa bao giờ là cô! !
…
Lúc Lục Ly Dã xách hành lý xuống dưới lầu, Hướng Tình đã ngồi vào chỗ bên cạnh ghế lái.
Anh mở cốp sau, sắp đặt hành lý vào rồi mới lên xe.
Hướng Tình ngồi ở trong xe, cặp mắt vô hồn nhìn về phía trước, không có bất kỳ hướng nhìn nào gì, dù cho Lục Ly Dã lên xe cô cũng không có nghiêng đầu nhìn anh một cái.
"Ăn cơm nhé?"
Lục Ly Dã hỏi cô.
“Vâng.”
Hướng Tình gật gật đầu.
Lúc cô đi cùng Vũ Quỳnh có đi ăn nhưng cô không ăn cái gì, vì cô cảm thấy không ngon miệng.
Lục Ly Dã khởi động xe.
"Vậy theo anh đi ăn chút gì đó!"
Anh nói xong đi xe ra khỏi chung cư, đi tới chỗ nhà hàng anh đã chọn.
Xe ngừng lại trước một cửa hàng lẩu náo nhiệt.
Hướng Tình hơi kinh ngạc, vậy mà anh lại lựa chọn một cửa hàng có nhiều người để ăn cơm.
Dưới sự hướng dẫn của phục vụ, hai người tiến vào phòng riêng phía trong.
Phòng riêng không nhỏ lắm, xung quanh cũng coi như là sạch sẽ thoải mái, nhưng dù sao vẫn là cửa hàng lẩu, cho dù mở điều hòa cũng vẫn hơi nóng.
Hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên Lục Ly Dã đến chỗ này.
Anh cởi âu phục trên người ra, tiện tay đặt ở trên ghế dựa, sau đó hỏi Hướng Tình:
"Muốn ăn cái gì?"
"Anh thường đến đây ăn."
Hướng Tình không nhịn được hỏi anh.
"Lúc tâm trạng không tốt sẽ đến."
Cho nên hiện tại tâm tình anh cũng không tốt sao.
"Mỗi lần tới nơi đây đều ăn đến mức người đầy mồ hôi!"
Anh nói tiếp.
"Tâm trạng anh không tốt."
Hướng Tình giả vờ thuận miệng hỏi.
Lục Ly Dã giương mắt nhìn cô một chút.
“Em cảm thấy như vậy, tâm trạng anh có thể tốt sao?"
Ánh mắt Hướng Tình hơi thay đổi một chút, lại hỏi anh:
"Vừa rồi anh nói gì với cô ấy?"
Lục Ly Dã nhìn Hướng Tình nói đúng sự thật:
"Cho cô ta một tờ chi phiếu."
"..."
Hướng Tình ngạc nhiên.
"Anh đang làm nhục tình yêu của cô ấy."
Hướng Tình nói.
Đối với sự lên án của Hướng Tình, Lục Ly Dã không cho là đúng, nói ra một câu vô cùng thành thật mà quyết đoán:
"Hai bên tình nguyện mới gọi là tình yêu, yêu đơn phương sẽ chỉ bị coi thường mà thôi!"
Hướng Tình kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt, không thể không thừa nhận, cho dù đáp án là như vậy cũng làm cho cô không khống chế được, tim đập thình thịch.
Phải trong lòng mỗi người phụ nữ đều có một tiểu ác ma, muốn chinh phục đàn ông lý trí như vậy!
"Em phát hiện lý trí của anh đối với tình cảm hơi đáng sợ!"
Hướng Tình lắc đầu bật cười, uống một hớp nước chanh trước mặt, thở dài một tiếng:
"Không thể tưởng tượng, nếu như ngày nào đó chúng ta rời xa, thái độ anh sẽ quyết đoán như thế nào..."
"Vậy đừng có rời xa!"
Lục Ly Dã không chút nghĩ ngợi trả lời cô.
Con ngươi âm u khóa chặt đôi mắt ẩm ướt của Hướng Tình.
Giữa lông mày là vẻ chăm chú, chắc chắn.
Mà vẻ chắc chắn kia như một cục đá thả vào trong tim Hướng Tình... Trong nháy mắt làm chấn động ra vô số bọt nước, khiến cho nỗi lòng cô thật lâu cũng không có cách nào bình phục.
Đúng lúc đó cửa phòng riêng bị phục vụ đẩy ra, lễ phép đưa hai phần menu đến, sau đó lại lui ra ngoài.
"Muốn ăn cái gì, tự mình chọn đi."
Ngón tay Lục Ly Dã vươn qua nồi uyên ương, chỉ trỏ Menu đặt trước mặt Hướng Tình.
Hướng Tình phát hiện ngón tay của anh rất dài rất đẹp, lại còn sạch sẽ nữa.
Giữa xương ngón tay lại lộ ra sự mạnh mẽ chỉ thuộc về đàn ông.
"Nhìn cái gì?"
Có lẽ là cô nhìn quá mức chăm chú, cho nên bị Lục Ly Dã tóm gọn.
Anh hỏi cô, khóe môi mang theo ý cười.
Sau khi nói xong liền đặt ngón tay cứng cáp lên gò má của cô, trêu chọc, xoa xoa một cái, gian ác hỏi:
"Thích tay anh sao."