Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-494
CHƯƠNG 490: CHÚNG TA CHIA TAY ĐI
CHƯƠNG 490: CHÚNG TA CHIA TAY ĐI
Trong phòng bệnh yên lặng đến nỗi nghe thấy tiếng ‘tích tắc tích tắc’ của đồng hồ treo tường.
Một lúc sau…
“Chú Đông, ý của chú là bảo cháu chia tay với anh ấy?”
Lúc hỏi câu này giọng nói của Hướng Tình hơi run rẩy.
Cô hít sâu một hơi, đột nhiên cô nhớ tới dáng vẻ Lục Li Dã nằm nhoài bên cạnh cô kể chuyện cười nhạt nhẽo, hốc mắt nhịn không được ươn ướt: “Nếu như cháu không bằng lòng thì sao?”
Cảnh sát Đông thở dài nói: “Chú Đông cũng biết đã làm khó hai người trẻ tuổi các cháu, nhưng bây giờ là thời kỳ đặc thù. Các cháu muốn yêu đương cũng không sao! Đợi đến lúc công việc nằm vùng kết thúc rồi sẽ không có ai ngăn cản các cháu ở bên nhau. Nhưng mà bây giờ...các cháu như vậy chẳng khác nào đẩy đối phương vào hố lửa!”
Cảnh sát Đông nhìn Hướng Tình đang đỏ hoe mắt, nói: “Cứ quyết định như vậy đi. Hôm nay sau khi cấp trên biết chuyện bắt cóc lần này đã vô cùng giận dữ, ra lệnh bắt buộc không cho phép Lục Li Dã cậu ta yêu đương trong thời kỳ đặc biệt này!’
“Chú Đông, yêu đương cũng là phạm pháp sao?”
Hướng Tình cắn chặt môi hỏi.
“Không phạm pháp, nhưng Lục Li Dã cậu ta là quân nhân! Là quân thì nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của cấp trên một cách vô điều kiện.”
“Là anh ta bảo chú đến đây nói với cháu những lời này sao?”
Hướng Tình cố nén nước mắt trực trào ra, hỏi cảnh sát Đông.
“Không phải.”
Chú Đông thở dài nói: “Nếu chú có thể khuyên được cậu ta thì cũng đâu cần đến đây thuyết phục cháu!”
“Vậy nếu như cháu không chịu thì sao?”
Hướng Tình đỏ mắt nhìn chằm chằm cảnh sát Đông.
Cảnh sát Đông im lặng hồi lâu.
Một lúc sau ông ấy mới trầm giọng nói: “Nếu như thật sự hai người các cháu đều không chịu, vậy thì chú cũng hết cách. Nói thật loại chuyện phá hoại nhân duyên này chú Đông cũng không muốn làm đâu, chỉ là lệnh của cấp trên nên chú đành phải làm thôi.
Đến lúc đó lệnh của cấp trên giao xuống, Lục Li Dã cậu ta cũng phải chịu, có ảnh hưởng đến tiền đồ của cậu ta hay không chú cũng không biết. Nhưng chú biết nếu hai người các cháu tiếp tục làm theo ý mình như vậy nữa thì sớm muộn gì cũng có một ngày một trong hai đứa sẽ bị đối phương hại chết!”
Bây giờ Lục Li Dã đang ở nơi đầm rồng hang hổ. Mỗi ngày đều đối mặt với nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra xung đột với tội phạm. Mà Lệ Uy chính là ví dụ điển hình, vậy người tiếp theo sẽ là ai? Ai sẽ dám bảo đảm lần sau hai người các cháu sẽ gặp may mắn như vậy?
Lần sau nếu theo lệ bắt Cao Hướng Tình cháu làm mồi nhử vậy thì phải làm sao bây giờ?
Chỉ cần cháu còn ở đây, mãi mãi sẽ là điểm yếu, là tử huyệt của Lục Li Dã cậu ta. Sẽ mãi mãi là cơ hội chiến thắng cho kẻ địch. Mà cậu ta sẽ nhiều thêm một phần nguy hiểm mất mạng.
Lời của cảnh sát Đông câu nào câu nấy đều rất có lý, khiến cho khuôn mặt đã không còn bao nhiêu tia máu của Hướng Tình càng trở nên trắng bệch thêm.
Hai tay cô để ở phía trước nắm chặt lại, ánh mắt cụp xuống, mím chặt môi không nói câu nào.
“Hướng Tình, chú nói đến đây thôi, cháu hãy suy nghĩ thật kỹ đi...”
“Chú Đông, cháu hơi mệt rồi...”
Cô thật sự rất mệt mỏi.
Hướng Tình nói xong, từ từ xốc chăn lên, nằm xuống quay lưng về phía cảnh sát Đông. Cô nhắm mắt lại, che giấu hốc mắt đau xót, đỏ tươi và những giọt nước mắt sắp rớt xuống, nhỏ giọng lầm bầm: “Cháu không tiễn...”
Chú Đông nhìn bóng lưng gầy gò của cô, thở dài nói: “Hy vọng cháu có thể hiểu cho chú Đông! Cháu cố gắng dưỡng thương đi, hẹn gặp lại...”
Cảnh sát Đông nói xong sải chân bước ra khỏi phòng bệnh.
Rất nhanh ông ấy đã dẫn đội cảnh sát rời đi.
Hoàng Ngân và Vũ Quỳnh lo lắng trở lại phòng bệnh, ân cần hỏi thăm Hướng Tình: “Tiểu Tình, cảnh sát Đông đã hỏi con những gì thế?”
“...”
Hướng Tình không trả lời.
Vũ Quỳnh hơi nghiêng đầu qua nhìn một cái, cô ra dấu miệng với Hoàng Ngân: “Mẹ, hình như em ấy ngủ rồi...”
“Vậy hãy để cho con bé ngủ đi!”
Giọng nói của hai người trở nên nhỏ hơn, sợ sẽ làm phiền đến sự nghỉ ngơi của Hướng Tình.
Hướng Tình chỉ đang nhắm mắt, nhưng nước mắt lại không kìm được tuôn rơi dọc theo khóe mắt...Từng giọt, từng giọt thấm ướt cả áo gối màu trắng, nhuộm thành những đóa hoa tường vi trong suốt.
Cô đúng là mau nước mắt, nhưng mà vừa nghĩ tới dáng vẻ cẩn thận từng ly từng tí của Lục Li Dã khi kiểm ra vết thương cho cô, còn cả lúc anh nằm cạnh cô kể cho cô những câu chuyện cười nhạt nhẽo không biết chán, cô liền nhịn không được muốn rơi nước mắt...nhưng cô không thể không thừa nhận, những lời nói kia của anh...mỗi một câu nói đều in sâu trong tâm khảm của cô.
Lục Li Dã vì cô, sẵn sàng sống chết cùng cô, ngay cả chân mày cũng chưa từng nhíu lại.
Anh như vậy, cô nỡ nào trở thành trói buộc và gánh nặng của anh?
Không, nói nghiêm trọng một chút, biết đâu một ngày nào đó trong tương lai cô sẽ thanh dao găm giết chết anh thì sao.
Nghĩ tới đây, Hướng Tình liền cảm thấy mỗi phút mỗi giây như đang có một con dao găm sắc bén đâm thủng tim cô, loại đau đớn dùi tim tróc xương kia dằn vặt cô, khiến cô hoàn toàn không thở được.
Cô vất vả thở một hơi, thấp giọng năn nỉ mẹ mình: “Mẹ, con muốn xuất viện...”
Hoàng Ngân tưởng rằng con gái mình đã ngủ rồi, chợt nghe cô lên tiếng, bà còn sững sờ một lát, sau đó mới ý thức được giọng khóc nức nở của cô: “Tiểu Tình, con sao thế? Đang yên đang lành sao con lại muốn xuất viện?”
Hoàng Ngân vội vàng ngồi xuống cạnh mép giường của con gái, Vũ Quỳnh cũng ân cần đứng ở bên cạnh.
Hướng Tình nhẹ nhàng trở mình, mở mắt ra, trong hốc mắt đỏ hoe.
“Sao con lại khóc?”
Hoàng Ngân vội vàng đau lòng lau nước mắt cho con gái mình, nhìn thấy cô khóc, trong lòng bà cũng không dễ chịu.
Con gái bà là một người không thích khóc, vậy mà vừa khóc đã khiến tim bà đau như cắt: “Nói cho mẹ biết, con đã bị ấm ức gì? Lúc nãy chú Đông đã nói gì với con?”
Vũ Quỳnh vội vàng đưa khăn giấy cho Hướng Tình.
“Mẹ, con không bị ấm ức gì...”
Hướng Tình lắc đầu, nhận khăn giấy trong tay Vũ Quỳnh, hơi nước trong đáy mắt lại càng nặng hơn: “Con muốn xuất viện, con chán ở đây lắm rồi, con muốn về nhà...”
“Được, được, được. Con đừng khóc, con muốn xuất viện thì mẹ sẽ bảo ba con sắp xếp một chút, có được không?”
“Dạ...”
Hướng Tình nói muốn xuất viện, cũng không có ai nói gì thêm. Trực tiếp làm thủ tục xuất viện, trở về nhà tĩnh dưỡng.
Dù sao trong nhà bác sĩ nhiều, trở về nhà tĩnh dưỡng cũng không phải không được. Điều kiện ở trong nhà đương nhiên tốt hơn bệnh viện rất nhiều, người nhà cũng tiết kiệm được tiền bạc và công sức.
Lúc thu dọn đồ đạc trong bệnh viện, Lục Li Dã đã nhìn thấy từ xa.
Anh kéo tay một y tá hỏi: “Y tá cho hỏi, chuyện gì xảy ra vậy? Sao phòng 46 xuất viện rồi?”
Cô y tá đó có quen Lục Li Dã, dù sao trong cả bệnh viện này anh ta là người bệnh đẹp trai nhất. Cô ta cười tươi như hoa trả lời Lục Li Dã: “Cô con gái thứ hai của bác sĩ Cao không chịu ở trong bệnh viện, nhất định đòi về nhà. Anh nói xem có phải hai người các anh đã bàn bạc với nhau rồi phải không, một người đòi về nhà, một người lại không chịu về nhà...”
Lục Li Dã cau mày.
Cô nhóc này sao lại thế chứ? Đang yên lành sao lại không chịu ở trong bệnh viện? Cô ấy đang diễn trò gì nữa đây?
“Cô ấy làm xong thủ tục xuất viện rồi sao?”
Lục Li Dã hỏi y tá.
“Ừm, buổi sáng đã làm xong rồi.”
“Được, vậy lát nữa cô cũng làm thủ tục xuất viện cho tôi đi!”
“Anh thật sự đồng ý xuất viện.”
Y tá thật không biết là nên vui hay nên buồn.
Theo lý mà nói sức khỏe của anh đã sớm hồi phục nên xuất viện được rồi, nhưng nào ngờ người ta vung tiền ra, nói dù thế nào cũng không xuất viện.
Lúc này cuối cùng cũng chịu xuất viện rồi. Các y tá đều không vui, dù sao anh chàng đẹp trai này đi rồi, sau này biết nhìn gì để bổ mắt đây?
Hướng Tình ngồi trên giường từ xa đã nhìn thấy Lục Li Dã đang kéo tay y tá nói chuyện.
Tròng mắt hơi liếc một cái, trong lòng vẫn rất đau.
“Mẹ, con đến phòng làm việc của bác sĩ một chuyến...”
Hướng Tình nói xong, vén chăn lên, cẩn thận từng li từng tí bước xuống giường.
Hoàng Ngân thấy thế sợ hết hồn: “Con đang làm gì thế? Đụng đến vết thương bây giờ, mau ngồi xuống đi, con đi đến phòng làm việc làm gì, mẹ đi thay cho.”
“Không cần đâu, mẹ...”
Giọng nói của Hướng Tình hơi chua xót: “Con không sao, con tự đi được mà.”
Vũ Quỳnh vừa nhìn đã đoán ra được manh mối, vội vàng đỡ tay của Hướng Tình, dìu cô đứng dậy, sau đó nói với Hoàng Ngân: “Mẹ, con đỡ Hướng Tình đi, mẹ đừng lo lắng, con đi cùng với em ấy.”
“Vậy cũng được! Hai người các con phải cẩn thận. Đang yên đang lành đi đến phòng làm việc của bác sỹ làm gì chứ?”
Hoàng Ngân còn đang lải nhải Vũ Quỳnh đã đỡ Hướng Tình ra khỏi phòng bệnh.
Vừa ra ngoài, Lục Li Dã đã nhìn thấy Hướng Tình.
Sắc mặt của cô hơi tái nhợt.
Đôi mi thanh tú nhíu lại, rõ ràng là vì cô bước đi làm đụng đến vết thương, cô đau đến khó thở.
Trên trán đã rịn một tầng mồ hôi lạnh.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Em như thế này mà đòi xuất viện sao?”
Lục Li Dã thuận tay đỡ cô từ trong lòng Vũ Quỳnh qua.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt gió thổi cũng bay của cô, giọng nói còn cứng rắn lúc nãy lập tức trở nên dịu dàng hơn một chút: “Đến đây, dựa vào lòng anh này, đừng ép buộc cơ thể quá, em muốn đi đâu để anh bế em.”
“Trước tiên đi đến phòng bệnh của anh đi. Em có chuyện muốn nói với anh.”
“...Được.”
Lục Li Dã và Vũ Quỳnh cùng dìu Hướng Tình đi đến phòng bệnh VIP của anh ta.
Trong phòng bệnh không có một bóng người.
Vì thuận tiện cho cảnh sát Đông quan sát, Lục Li Dã không để lại bất cứ người nào chăm sóc.
Hai người đỡ Hướng Tình lên giường bệnh của anh nằm xuống.
Lúc này Hướng Tình mới cảm thấy đỡ hơn một chút, nhưng trên trán mồ hôi lạnh vẫn cứ chảy ròng ròng. Lục Li Dã thấy vậy, lấy khăn giấy lau mồ hôi cho cô. Anh nhỏ giọng giận dữ nói: “Em lại đang dỗi ai rồi? Bộ dạng này mà đòi xuất viện sao?”
“Em có lời muốn nói với anh...”
“Em nói đi, anh nghe.”
Ánh mắt của Lục Li Dã âm trầm nhìn cô.
Vũ Quỳnh thấy thế vội vàng nói: “Hai người trò chuyện đi, em ra ngoài đợi.”
Nói xong cô liền ra khỏi phòng.
Vũ Quỳnh đi rồi, Hướng Tình lại vẫn sững sờ nhìn Lục Li Dã đứng ở trước mặt như cũ, môi mấp máy nhưng không nói ra lời.
Là không muốn nói, không chịu nói nhưng nhiều hơn vẫn là không nỡ nói ra.
“Tốn nhiều công sức như vậy để ra ngoài, rốt cuộc em muốn nói gì với anh?”
Lục Li Dã thấy cô không nói lời nào, lại hỏi thêm một câu.
Ánh mắt của Hướng Tình tối lại, lông mi dài rũ xuống, cô không nhìn Lục Li Dã chỉ thấp giọng nói: “Chúng ta chia tay đi...”
“?”
Gần như Lục Li Dã cho rằng mình đã nghe lầm.
Anh ta đưa ngón tay, giữ chặt cằm của Hướng Tình nâng lên, ép cô phải nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén như dao của anh: “Anh nghe không rõ, em nói lại lần nữa đi!”
“Em nói...chúng ta chia tay đi...”
Hướng Tình nhìn thẳng ánh mắt âm trầm của anh, vành mắt hơi đỏ lên, cô lặp lai một lần nữa.
“Em nói lại lần nữa!”
Lục Li Dã nghiến răng nói.
“Chúng ta, chia tay...”
Hơi thở của Hướng Tình trở nên hỗn loạn.
Không biết là do đau đớn trong lòng hay là đau đớn thể xác...
“Em đã nói xong, em mệt rồi. Anh bảo Vũ Quỳnh vào đây đỡ em trở về...?”
Hướng Tình nói xong, vén chăn lên muốn xuống giường, lại bị Lục Li Dã giữ chặt vai lại.
Sức lực của anh không mạnh, nhưng đủ để đè cô lại.
Lục Li Dã cúi người, dựa sát vào Hướng Tình, hơi thở nặng nề, ánh mắt đen thẫm hơi tối lại, anh hỏi: “Chú Đông đã nói gì với em?”
Hướng Tình cũng không giấu diếm anh: “Chú ấy chỉ là phân tích với em một chút về tình trạng bây giờ của hai chúng ta...”
“Cao Hướng Tình, anh không ngại em là tử huyệt duy nhất của Lục Li Dã anh!”
Giọng nói của anh ta bỗng nhiên cao lên mấy phần.
“Nhưng em để ý! Em sợ!”
CHƯƠNG 490: CHÚNG TA CHIA TAY ĐI
Trong phòng bệnh yên lặng đến nỗi nghe thấy tiếng ‘tích tắc tích tắc’ của đồng hồ treo tường.
Một lúc sau…
“Chú Đông, ý của chú là bảo cháu chia tay với anh ấy?”
Lúc hỏi câu này giọng nói của Hướng Tình hơi run rẩy.
Cô hít sâu một hơi, đột nhiên cô nhớ tới dáng vẻ Lục Li Dã nằm nhoài bên cạnh cô kể chuyện cười nhạt nhẽo, hốc mắt nhịn không được ươn ướt: “Nếu như cháu không bằng lòng thì sao?”
Cảnh sát Đông thở dài nói: “Chú Đông cũng biết đã làm khó hai người trẻ tuổi các cháu, nhưng bây giờ là thời kỳ đặc thù. Các cháu muốn yêu đương cũng không sao! Đợi đến lúc công việc nằm vùng kết thúc rồi sẽ không có ai ngăn cản các cháu ở bên nhau. Nhưng mà bây giờ...các cháu như vậy chẳng khác nào đẩy đối phương vào hố lửa!”
Cảnh sát Đông nhìn Hướng Tình đang đỏ hoe mắt, nói: “Cứ quyết định như vậy đi. Hôm nay sau khi cấp trên biết chuyện bắt cóc lần này đã vô cùng giận dữ, ra lệnh bắt buộc không cho phép Lục Li Dã cậu ta yêu đương trong thời kỳ đặc biệt này!’
“Chú Đông, yêu đương cũng là phạm pháp sao?”
Hướng Tình cắn chặt môi hỏi.
“Không phạm pháp, nhưng Lục Li Dã cậu ta là quân nhân! Là quân thì nhất định phải phục tùng mệnh lệnh của cấp trên một cách vô điều kiện.”
“Là anh ta bảo chú đến đây nói với cháu những lời này sao?”
Hướng Tình cố nén nước mắt trực trào ra, hỏi cảnh sát Đông.
“Không phải.”
Chú Đông thở dài nói: “Nếu chú có thể khuyên được cậu ta thì cũng đâu cần đến đây thuyết phục cháu!”
“Vậy nếu như cháu không chịu thì sao?”
Hướng Tình đỏ mắt nhìn chằm chằm cảnh sát Đông.
Cảnh sát Đông im lặng hồi lâu.
Một lúc sau ông ấy mới trầm giọng nói: “Nếu như thật sự hai người các cháu đều không chịu, vậy thì chú cũng hết cách. Nói thật loại chuyện phá hoại nhân duyên này chú Đông cũng không muốn làm đâu, chỉ là lệnh của cấp trên nên chú đành phải làm thôi.
Đến lúc đó lệnh của cấp trên giao xuống, Lục Li Dã cậu ta cũng phải chịu, có ảnh hưởng đến tiền đồ của cậu ta hay không chú cũng không biết. Nhưng chú biết nếu hai người các cháu tiếp tục làm theo ý mình như vậy nữa thì sớm muộn gì cũng có một ngày một trong hai đứa sẽ bị đối phương hại chết!”
Bây giờ Lục Li Dã đang ở nơi đầm rồng hang hổ. Mỗi ngày đều đối mặt với nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra xung đột với tội phạm. Mà Lệ Uy chính là ví dụ điển hình, vậy người tiếp theo sẽ là ai? Ai sẽ dám bảo đảm lần sau hai người các cháu sẽ gặp may mắn như vậy?
Lần sau nếu theo lệ bắt Cao Hướng Tình cháu làm mồi nhử vậy thì phải làm sao bây giờ?
Chỉ cần cháu còn ở đây, mãi mãi sẽ là điểm yếu, là tử huyệt của Lục Li Dã cậu ta. Sẽ mãi mãi là cơ hội chiến thắng cho kẻ địch. Mà cậu ta sẽ nhiều thêm một phần nguy hiểm mất mạng.
Lời của cảnh sát Đông câu nào câu nấy đều rất có lý, khiến cho khuôn mặt đã không còn bao nhiêu tia máu của Hướng Tình càng trở nên trắng bệch thêm.
Hai tay cô để ở phía trước nắm chặt lại, ánh mắt cụp xuống, mím chặt môi không nói câu nào.
“Hướng Tình, chú nói đến đây thôi, cháu hãy suy nghĩ thật kỹ đi...”
“Chú Đông, cháu hơi mệt rồi...”
Cô thật sự rất mệt mỏi.
Hướng Tình nói xong, từ từ xốc chăn lên, nằm xuống quay lưng về phía cảnh sát Đông. Cô nhắm mắt lại, che giấu hốc mắt đau xót, đỏ tươi và những giọt nước mắt sắp rớt xuống, nhỏ giọng lầm bầm: “Cháu không tiễn...”
Chú Đông nhìn bóng lưng gầy gò của cô, thở dài nói: “Hy vọng cháu có thể hiểu cho chú Đông! Cháu cố gắng dưỡng thương đi, hẹn gặp lại...”
Cảnh sát Đông nói xong sải chân bước ra khỏi phòng bệnh.
Rất nhanh ông ấy đã dẫn đội cảnh sát rời đi.
Hoàng Ngân và Vũ Quỳnh lo lắng trở lại phòng bệnh, ân cần hỏi thăm Hướng Tình: “Tiểu Tình, cảnh sát Đông đã hỏi con những gì thế?”
“...”
Hướng Tình không trả lời.
Vũ Quỳnh hơi nghiêng đầu qua nhìn một cái, cô ra dấu miệng với Hoàng Ngân: “Mẹ, hình như em ấy ngủ rồi...”
“Vậy hãy để cho con bé ngủ đi!”
Giọng nói của hai người trở nên nhỏ hơn, sợ sẽ làm phiền đến sự nghỉ ngơi của Hướng Tình.
Hướng Tình chỉ đang nhắm mắt, nhưng nước mắt lại không kìm được tuôn rơi dọc theo khóe mắt...Từng giọt, từng giọt thấm ướt cả áo gối màu trắng, nhuộm thành những đóa hoa tường vi trong suốt.
Cô đúng là mau nước mắt, nhưng mà vừa nghĩ tới dáng vẻ cẩn thận từng ly từng tí của Lục Li Dã khi kiểm ra vết thương cho cô, còn cả lúc anh nằm cạnh cô kể cho cô những câu chuyện cười nhạt nhẽo không biết chán, cô liền nhịn không được muốn rơi nước mắt...nhưng cô không thể không thừa nhận, những lời nói kia của anh...mỗi một câu nói đều in sâu trong tâm khảm của cô.
Lục Li Dã vì cô, sẵn sàng sống chết cùng cô, ngay cả chân mày cũng chưa từng nhíu lại.
Anh như vậy, cô nỡ nào trở thành trói buộc và gánh nặng của anh?
Không, nói nghiêm trọng một chút, biết đâu một ngày nào đó trong tương lai cô sẽ thanh dao găm giết chết anh thì sao.
Nghĩ tới đây, Hướng Tình liền cảm thấy mỗi phút mỗi giây như đang có một con dao găm sắc bén đâm thủng tim cô, loại đau đớn dùi tim tróc xương kia dằn vặt cô, khiến cô hoàn toàn không thở được.
Cô vất vả thở một hơi, thấp giọng năn nỉ mẹ mình: “Mẹ, con muốn xuất viện...”
Hoàng Ngân tưởng rằng con gái mình đã ngủ rồi, chợt nghe cô lên tiếng, bà còn sững sờ một lát, sau đó mới ý thức được giọng khóc nức nở của cô: “Tiểu Tình, con sao thế? Đang yên đang lành sao con lại muốn xuất viện?”
Hoàng Ngân vội vàng ngồi xuống cạnh mép giường của con gái, Vũ Quỳnh cũng ân cần đứng ở bên cạnh.
Hướng Tình nhẹ nhàng trở mình, mở mắt ra, trong hốc mắt đỏ hoe.
“Sao con lại khóc?”
Hoàng Ngân vội vàng đau lòng lau nước mắt cho con gái mình, nhìn thấy cô khóc, trong lòng bà cũng không dễ chịu.
Con gái bà là một người không thích khóc, vậy mà vừa khóc đã khiến tim bà đau như cắt: “Nói cho mẹ biết, con đã bị ấm ức gì? Lúc nãy chú Đông đã nói gì với con?”
Vũ Quỳnh vội vàng đưa khăn giấy cho Hướng Tình.
“Mẹ, con không bị ấm ức gì...”
Hướng Tình lắc đầu, nhận khăn giấy trong tay Vũ Quỳnh, hơi nước trong đáy mắt lại càng nặng hơn: “Con muốn xuất viện, con chán ở đây lắm rồi, con muốn về nhà...”
“Được, được, được. Con đừng khóc, con muốn xuất viện thì mẹ sẽ bảo ba con sắp xếp một chút, có được không?”
“Dạ...”
Hướng Tình nói muốn xuất viện, cũng không có ai nói gì thêm. Trực tiếp làm thủ tục xuất viện, trở về nhà tĩnh dưỡng.
Dù sao trong nhà bác sĩ nhiều, trở về nhà tĩnh dưỡng cũng không phải không được. Điều kiện ở trong nhà đương nhiên tốt hơn bệnh viện rất nhiều, người nhà cũng tiết kiệm được tiền bạc và công sức.
Lúc thu dọn đồ đạc trong bệnh viện, Lục Li Dã đã nhìn thấy từ xa.
Anh kéo tay một y tá hỏi: “Y tá cho hỏi, chuyện gì xảy ra vậy? Sao phòng 46 xuất viện rồi?”
Cô y tá đó có quen Lục Li Dã, dù sao trong cả bệnh viện này anh ta là người bệnh đẹp trai nhất. Cô ta cười tươi như hoa trả lời Lục Li Dã: “Cô con gái thứ hai của bác sĩ Cao không chịu ở trong bệnh viện, nhất định đòi về nhà. Anh nói xem có phải hai người các anh đã bàn bạc với nhau rồi phải không, một người đòi về nhà, một người lại không chịu về nhà...”
Lục Li Dã cau mày.
Cô nhóc này sao lại thế chứ? Đang yên lành sao lại không chịu ở trong bệnh viện? Cô ấy đang diễn trò gì nữa đây?
“Cô ấy làm xong thủ tục xuất viện rồi sao?”
Lục Li Dã hỏi y tá.
“Ừm, buổi sáng đã làm xong rồi.”
“Được, vậy lát nữa cô cũng làm thủ tục xuất viện cho tôi đi!”
“Anh thật sự đồng ý xuất viện.”
Y tá thật không biết là nên vui hay nên buồn.
Theo lý mà nói sức khỏe của anh đã sớm hồi phục nên xuất viện được rồi, nhưng nào ngờ người ta vung tiền ra, nói dù thế nào cũng không xuất viện.
Lúc này cuối cùng cũng chịu xuất viện rồi. Các y tá đều không vui, dù sao anh chàng đẹp trai này đi rồi, sau này biết nhìn gì để bổ mắt đây?
Hướng Tình ngồi trên giường từ xa đã nhìn thấy Lục Li Dã đang kéo tay y tá nói chuyện.
Tròng mắt hơi liếc một cái, trong lòng vẫn rất đau.
“Mẹ, con đến phòng làm việc của bác sĩ một chuyến...”
Hướng Tình nói xong, vén chăn lên, cẩn thận từng li từng tí bước xuống giường.
Hoàng Ngân thấy thế sợ hết hồn: “Con đang làm gì thế? Đụng đến vết thương bây giờ, mau ngồi xuống đi, con đi đến phòng làm việc làm gì, mẹ đi thay cho.”
“Không cần đâu, mẹ...”
Giọng nói của Hướng Tình hơi chua xót: “Con không sao, con tự đi được mà.”
Vũ Quỳnh vừa nhìn đã đoán ra được manh mối, vội vàng đỡ tay của Hướng Tình, dìu cô đứng dậy, sau đó nói với Hoàng Ngân: “Mẹ, con đỡ Hướng Tình đi, mẹ đừng lo lắng, con đi cùng với em ấy.”
“Vậy cũng được! Hai người các con phải cẩn thận. Đang yên đang lành đi đến phòng làm việc của bác sỹ làm gì chứ?”
Hoàng Ngân còn đang lải nhải Vũ Quỳnh đã đỡ Hướng Tình ra khỏi phòng bệnh.
Vừa ra ngoài, Lục Li Dã đã nhìn thấy Hướng Tình.
Sắc mặt của cô hơi tái nhợt.
Đôi mi thanh tú nhíu lại, rõ ràng là vì cô bước đi làm đụng đến vết thương, cô đau đến khó thở.
Trên trán đã rịn một tầng mồ hôi lạnh.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Em như thế này mà đòi xuất viện sao?”
Lục Li Dã thuận tay đỡ cô từ trong lòng Vũ Quỳnh qua.
Vừa nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt gió thổi cũng bay của cô, giọng nói còn cứng rắn lúc nãy lập tức trở nên dịu dàng hơn một chút: “Đến đây, dựa vào lòng anh này, đừng ép buộc cơ thể quá, em muốn đi đâu để anh bế em.”
“Trước tiên đi đến phòng bệnh của anh đi. Em có chuyện muốn nói với anh.”
“...Được.”
Lục Li Dã và Vũ Quỳnh cùng dìu Hướng Tình đi đến phòng bệnh VIP của anh ta.
Trong phòng bệnh không có một bóng người.
Vì thuận tiện cho cảnh sát Đông quan sát, Lục Li Dã không để lại bất cứ người nào chăm sóc.
Hai người đỡ Hướng Tình lên giường bệnh của anh nằm xuống.
Lúc này Hướng Tình mới cảm thấy đỡ hơn một chút, nhưng trên trán mồ hôi lạnh vẫn cứ chảy ròng ròng. Lục Li Dã thấy vậy, lấy khăn giấy lau mồ hôi cho cô. Anh nhỏ giọng giận dữ nói: “Em lại đang dỗi ai rồi? Bộ dạng này mà đòi xuất viện sao?”
“Em có lời muốn nói với anh...”
“Em nói đi, anh nghe.”
Ánh mắt của Lục Li Dã âm trầm nhìn cô.
Vũ Quỳnh thấy thế vội vàng nói: “Hai người trò chuyện đi, em ra ngoài đợi.”
Nói xong cô liền ra khỏi phòng.
Vũ Quỳnh đi rồi, Hướng Tình lại vẫn sững sờ nhìn Lục Li Dã đứng ở trước mặt như cũ, môi mấp máy nhưng không nói ra lời.
Là không muốn nói, không chịu nói nhưng nhiều hơn vẫn là không nỡ nói ra.
“Tốn nhiều công sức như vậy để ra ngoài, rốt cuộc em muốn nói gì với anh?”
Lục Li Dã thấy cô không nói lời nào, lại hỏi thêm một câu.
Ánh mắt của Hướng Tình tối lại, lông mi dài rũ xuống, cô không nhìn Lục Li Dã chỉ thấp giọng nói: “Chúng ta chia tay đi...”
“?”
Gần như Lục Li Dã cho rằng mình đã nghe lầm.
Anh ta đưa ngón tay, giữ chặt cằm của Hướng Tình nâng lên, ép cô phải nhìn thẳng vào ánh mắt sắc bén như dao của anh: “Anh nghe không rõ, em nói lại lần nữa đi!”
“Em nói...chúng ta chia tay đi...”
Hướng Tình nhìn thẳng ánh mắt âm trầm của anh, vành mắt hơi đỏ lên, cô lặp lai một lần nữa.
“Em nói lại lần nữa!”
Lục Li Dã nghiến răng nói.
“Chúng ta, chia tay...”
Hơi thở của Hướng Tình trở nên hỗn loạn.
Không biết là do đau đớn trong lòng hay là đau đớn thể xác...
“Em đã nói xong, em mệt rồi. Anh bảo Vũ Quỳnh vào đây đỡ em trở về...?”
Hướng Tình nói xong, vén chăn lên muốn xuống giường, lại bị Lục Li Dã giữ chặt vai lại.
Sức lực của anh không mạnh, nhưng đủ để đè cô lại.
Lục Li Dã cúi người, dựa sát vào Hướng Tình, hơi thở nặng nề, ánh mắt đen thẫm hơi tối lại, anh hỏi: “Chú Đông đã nói gì với em?”
Hướng Tình cũng không giấu diếm anh: “Chú ấy chỉ là phân tích với em một chút về tình trạng bây giờ của hai chúng ta...”
“Cao Hướng Tình, anh không ngại em là tử huyệt duy nhất của Lục Li Dã anh!”
Giọng nói của anh ta bỗng nhiên cao lên mấy phần.
“Nhưng em để ý! Em sợ!”