Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-538
CHƯƠNG 534: TIỀN LÌ XÌ
CHƯƠNG 534: TIỀN LÌ XÌ
"Chính là gì?"
Lục Ly Dã nhìn thật sâu vào trong mắt cô.
"Chính là... Hình như anh chỉ đặc biệt nóng lòng mong làm chuyện như vậy với em thôi! Dường như anh vắt óc suy nghĩ muốn nhốt em ở bên cạnh cũng chỉ vì chuyện như vậy!"
"Cao Hướng Tình, lẽ nào anh nên nóng lòng mong mỏi làm loại chuyện này với người khác sao?!"
Đề tài lại được vòng trở về, rõ ràng tâm trạng của Lục Ly Dã không tốt lắm.
Thật ra mục đích của anh ta rất đơn giản, vừa muốn cô ở lại bên cạnh mình, mỗi ngày ăn cùng với anh ta, ở cùng anh ta. Đương nhiên, “loại chuyện đó” trong miệng cô tất nhiên cũng là một mục đích trong đó!
"Anh biết rõ em không phải có ý này mà!! Lẽ nào anh không cảm thấy tính mục đích của anh quá mạnh mẽ sao? Anh tốn công tốn sức muốn giữ em ở lại đây, không phải bởi vì muốn ngủ cùng em sao? Ít nhất, anh cho em cảm giác như vậy đấy!!"
Hướng Tình buồn bực.
Lục Ly Dã cũng tức giận.
"En đã nghĩ về anh như vậy, chúng ta không thể nói chuyện với nhau được nữa rồi. Đi thôi, anh đưa em về!"
Lục Ly Dã nói xong liền cầm lấy áo khoác của Hướng Tình và đi ra ngoài.
Hướng Tình đi còn nhanh hơn anh ta.
Cô lên thẳng xe, đầu quay về phía một phía khác và nhìn ra ngoài cửa sổ, buồn bực không nói tiếng nào.
Lục Ly Dã đứng ở ngoài xe, hình như không định lên xe.
Hướng Tình thấy anh ta mãi không lên xe, cuối cùng mới chịu liếc nhìn anh ta: “Anh có đi không hả?"
Ánh mắt Lục Ly Dã sốt ruột nhìn chằm chằm vào cô, một lát sau mới trầm giọng hỏi cô: “Cao Hướng Tình, lẽ nào trong lòng em, Lục Ly Dã anh là kẻ vì ngủ với em nên mới ở cùng em sao? Nếu vì chút chuyện hư hỏng như thế mà anh còn muốn dẫn em về gặp ba mẹ anh, còn mặt dày tới nhà em hết lần này tới lần khác, nhìn sắc mặt của anh em sao? Em sẽ không thật sự cho rằng Lục Ly Dã anh chỉ có phản ứng với Cao Hướng Tình em chứ?"
"Cho nên ý của anh là anh cũng có phản ứng sinh lý với người phụ nữ khác à?!!!"
Câu nói sau cùng này đã hoàn toàn làm cho Hướng Tình tức tới đỏ mắt.
Sau đó, Lục Ly Dã mới ý thức được mình nói sai rồi.
Anh ta nói câu sau cùng kia tuyệt đối không phải muốn chứng minh mình có phản ứng với người phụ nữ khác, mà muốn nói cho cô biết mình không phải có bệnh trong người giống như lời đồn đại trong khách sạn Thái Tử, chỉ có thể có phản ứng sinh lý với một mình Cao Hướng Tình cô.
Hướng Tình quả nhiên gấp tới đỏ mắt, đẩy cửa xe ra và bước xuống: “Em không cần anh đưa về nữa, em tự vẫy xe về nhà!!"
Lúc này, cô thật sự tức giận rồi.
Lục Ly Dã vừa thấy cô đỏ mắt rời đi thì nhất thời có chút sốt ruột, vội vàng bước tới, kéo cô về: “Vừa nãy anh nói thế không phải là ý như em hiểu đâu."
"Anh không cần giải thích nữa! Em không muốn nghe, vừa nãy em đã nghe đủ rõ ràng rồi!!!"
Hướng Tình khóc nức nở giãy giụa, muốn thoát khỏi vòng tay của anh.
"Cao Hướng Tình, anh... anh thật ra chỉ có phản ứng với em thôi!!"
"Vừa rồi anh không phải nói như vậy!! Lừa đảo!!"
Hướng Tình lập tức uất ức khóc thành tiếng.
Lúc này thật sự làm Lục Ly Dã lo lắng rồi. Mấy hôm trước anh mới hứa với ba vợ tương lai, sẽ không để cho con gái bảo bối của ông chịu chút oan ức nào ở chỗ của mình.
Lục Ly Dã vội vàng lau nước mắt cho cô: “Câu nói kia của anh thật sự không phải có ý đó. Anh chỉ muốn nói là cơ năng của cơ thể anh tốt, không phải trong người mắc bệnh giống như lời đồn đại trong khách sạn Thái Tử, em hiểu không?! Nhưng ở trên phương diện tâm lý, anh thề, Lục Ly Dã anh thật sự chỉ có thú tính với một mình Cao Hướng Tình em thôi!! Em nói cậu chủ đây giữ em lại chỉ vì loại chuyện đó, nhưng nếu như anh thật sự có lòng làm loại chuyện đó với người phụ nữ khác, anh còn phải tốn nhiều công sức giữ em lại sao?!"
Người phụ nữ đúng là một động vật vô cùng khó hiểu.
Nếu nói mình giữ cô ấy ở lại vì chuyện đó, cô không vui.
Nếu nói mình không phải vì chuyện đó, cô ấy cũng không vui!!
"Anh thừa nhận, bất kỳ lúc nào Lục Ly Dã anh cũng tồn tại suy nghĩ đó với em, mỗi lần nhìn thấy em đều hận không thể đè em lên giường yêu tới đủ mới thôi. Nhưng cảm giác này là xây dựng trên tình cảm của anh đối với em. Anh nói vậy, em hiểu không?"
"Em không hiểu!!"
Hướng Tình giả ngốc.
"Vậy em lấy anh đi, lấy anh rồi thì em sẽ hiểu!"
"..."
Trong lòng Hướng Tình thoáng cảm động, thút thít một lát lại không ngờ suýt nữa thì òa khóc.
Cô đúng là càng lúc càng kém cỏi.
Thấy Hướng Tình đã dịu xuống, Lục Ly Dã lại vội vàng tới gần, ôm thắt lưng nhỏ nhắn của cô và khẽ van xin: “Tối nay em đừng đi..."
"..."
Mắt Hướng Tình đỏ hoe, suy nghĩ một lát mới khẽ nói: “Vậy anh gọi điện thoại nói cho mẹ em biết..."
"... OK!!"
Lục Ly Dã gật đầu.
Trước khi làm tình còn phải thông báo với mẹ vợ của mình một tiếng, cảm giác này thật sự đủ kỳ lạ!!
Đêm nay, sau khi Lục Ly Dã gọi điện thoại thông báo cho mẹ vợ tương lai của mình, Hướng Tình lại xem như thành công ở lại nhà anh ta.
Mà sau một đêm này, tất cả tuyến phòng ngự sau đó lại bị Lục Ly Dã phá từng cái một với thế như chẻ tre. Cho nên có đêm thứ nhất, lại có đêm thứ hai, đêm thứ ba... Mãi về sau, Hướng Tình quyết định thu dọn hành lý tự nhiên vào ở trong biệt thự của anh ta ở.
Tất cả mọi người dường như cảm thấy hành động này là đương nhiên, cũng không ai nói thêm lời nào!
Ngày hôm đó vào cuối tuần.
Hướng Tình cuối cùng không cần phải tăng ca.
Lục Ly Dã lái xe đưa cô trở về thành phố S.
Bọn họ còn chưa vào nhà, Lý Vân Họa đã nhiệt tình ra đón. Khi thấy Hướng Tình mang theo rất nhiều món quà với gói lớn gói nhỏ nhỏ đi tới, bà nói: “Ái chà, con tới là được rồi, sao còn mang theo nhiều quà như vậy tới đây chứ?"
"Bác gái, đã lâu không gặp..."
Hướng Tình cười ngọt ngào chào.
"Bên ngoài lạnh lắm! Xem con lạnh thế nào kìa. Nhiệt độ ở thành phố S của ba mẹ còn thấp hơn thành phố A các con tới mấy độ đấy! Nên mặc nhiều một chút!"
"Vâng..."
Hướng Tình vội vàng gật đầu, đáp ứng.
"Mẹ, sao mẹ có con dâu thì trong mắt không thấy được con trai vậy?"
"Dừng! Đúng là chẳng phóng khoáng gì cả. Chỉ có chút chuyện như vậy cũng ghen tị với vợ mình!"
Lý Vân Họa cười đùa với con trai của mình.
Lục Ly Dã ngượng ngùng đi vào trong nhà.
Thế giới của phụ nữ, anh ta ít tham dự vào thì thỏa đáng hơn.
"Ba? Sao ba lại ở nhà vào giờ này vậy? Ba không tới công ty à?"
Lục Ly Dã sửng sốt khi thấy ba mình ngồi nghiêm trong phòng khách.
"Bác trai."
Hướng Tình vội vàng lễ phép gọi một tiếng.
"Hôm nay cuối tuần nên được nghỉ!"
Lục Thanh Lâm trả lời một câu.
"Ba bận rộn như vậy, làm gì có khái niệm nghỉ cuối tuần chứ!"
Lục Ly Dã trực tiếp bỏ đá xuống giếng.
"Được rồi, ba con không phải nghĩ hai đứa sắp về nên mới tranh thủ thời gian nghỉ ở nhà một ngày sao? Nếu không, ông ấy làm sao nỡ bỏ không tới công ty được chứ!"
Lúc này Lục Ly Dã mới cười rất thỏa mãn nói: “Ba nhớ bọn con như vậy sao?"
Lục Thanh Lâm hừ lạnh một tiếng: “Bình thường ở bên ngoài sao không nghĩ tới chuyện về thăm nhà thêm mấy lần chứ? Ba thì không nhớ nhưng mẹ con trông mong cũng sắp mòn con mắt rồi đấy."
Ba anh ta vừa nói ra lời này, Lục Ly Dã thật sự có chút đau lòng, liếc nhìn mẹ mình và hơi áy náy nói: “Mẹ, về sau con sẽ dẫn theo Hướng Tình về thăm ba mẹ nhiều hơn!"
"Này, con đừng nghe ba con nói linh tinh. Hai đứa sớm ngày kết hôn rồi sinh cho mẹ một thằng cháu trai béo tốt chính là may mắn lớn nhất của mẹ rồi! Khi làm việc bận rộn, có về thăm hay không cũng không sao."
Lý Vân Họa vừa nói ra lời này, gương mặt Hướng Tình nhất thời trắng bệch.
Lục Ly Dã cũng lúng túng, lo lắng liếc nhìn Hướng Tình, phát hiện sắc mặt cô không dễ nhìn thì vội vàng chuyển đề tài, hỏi mẹ: “Mẹ, buổi trưa mẹ cho bọn con ăn món gì ngon thế?"
"Hừ! Con lại thèm ăn chứ gì? Hướng Tình, con sao vậy? Sao nhìn sắc mặt khó coi thế kia..."
Lý Vân Họa chú ý thấy vẻ mặt Hướng Tình khác thường, vội vàng ân cần hỏi một câu: “Con thấy không khỏe sao?"
"Không, không phải đâu..."
Hướng Tình vội vàng lắc đầu, nhưng vẫn cảm giác có chút mất hồn mất vía.
Cô liếc nhìn Lục Ly Dã với vẻ thâm ý. Giờ cô mới hiểu được, hóa ra anh ta căn bản không nói với ba mẹ mình về vấn đề cô không thể sinh con.
Cô đột nhiên có chút hoảng loạn...
Nếu như ba mẹ anh ta không đồng ý cho hai người bọn họ đến với nhau, vậy cô phải làm thế nào?
Cô cũng không thể cứ ích kỷ mà chiếm lấy anh ta chứ? Nhưng nếu như bảo cô chia tay, cô có thật sự làm được sao?
Hướng Tình bỗng nhiên không biết phải làm sao.
Lục Ly Dã phát hiện ra Hướng Tình hoảng loạn, bàn tay bỗng nhiên nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, ghé sát ở bên tai của cô nói khẽ một câu: “Em đừng lo lắng, cứ giao cho anh."
Hướng Tình nhìn ánh mắt kiên định của anh ta, lúc này trái tim bất an mới bình tĩnh lại một chút, mỉm cười ra hiệu cho anh ta yên tâm.
"Các con lại nói thầm gì đấy! Nào nào, Hướng Tình, con đi với mẹ một chuyến..."
Lý Vân Họa kéo Hướng Tình đi vào bên trong phòng ngủ.
Hướng Tình còn chưa hiểu gì, đã thấy Lý Vân Họa lấy từ trong tủ đầu giường ra một phong bì lì xì to như một cái máy tính bảng, nhét vào trong tay của cô: “Hướng Tình à, đây là tiền lì xì năm mới mẹ cho con. Thật ra, mẹ đã muốn cho con vào bữa tất niên hôm đó, nhưng không ngờ về sau lại xảy ra những chuyện kia nên không kịp đưa."
Một phong bì lì xì lớn như vậy, Hướng Tình làm sao có thể không biết xấu hổ mà nhận lấy chứ!
"Bác gái, bác đừng khách khí như vậy. Cháu không thể nhận số tiền này được, bác gái..."
"Hướng Tình, có phải con chê nhà ba mẹ cho tiền lì xì quá tầm thường không? Nhưng đây là phong tục của chỗ ba mẹ, con dâu sắp qua cửa thì chắc chắn không thể thiếu được số tiền lì xì này. Đây chính là vấn đề lễ nghi! Con từ chối nhận số tiền lì xì này lại chứng tỏ con không có ý với Tiểu Dã nhà ba mẹ! Thế nào? Con thật sự không muốn gả vào nhà ba mẹ sao? Con không muốn để cho mẹ làm mẹ chồng của con à?"
Lý Vân Họa thấy Hướng Tình không chịu nhận thì chỉ đành phải dùng phép khích tướng để kích thích cô.
"Không, không phải vậy! Bác gái, cháu thật sự không có ý này..."
"Không phải, vậy con nhanh cất đi!"
Lý Vân Họa nhét phong bì tiền lì xì vào trong tay của Hướng Tình.
Hướng Tình cầm phong bì tiền lì xì rất lớn này, lại nghĩ tới lời Lý Vân Họa nói trong phòng khách vừa rồi, cô bỗng nhiên cảm thấy phong bì tiền lì xì này giống như củ khoai lang nóng bỏng tay, nóng đến mức khiến lòng bàn tay của cô đau đớn.
Tim cô cũng đau xót...
"Bác gái, xin lỗi! Số tiền lì xì này... cháu không nhận nổi."
Cô nói xong liền nhét tiền lì xì vào trong lòng Lý Vân Họa, không đợi bà kịp phản ứng đã hốt hoảng chạy ra khỏi phòng.
"Ôi! Hướng Tình, sao con lại suy nghĩ cứng nhắc như vậy chứ..."
Lý Vân Họa đuổi theo lại bị con trai mình cản lại: “Mẹ, mẹ làm gì thế?"
"Mẹ có làm gì đâu, mẹ chỉ cho Hướng Tình một phong bì tiền lì xì thôi, nhưng nói thế nào con bé này cũng không chịu nhận..."
"Bác gái, xin lỗi, cháu..."
Tâm thần Hướng Tình không yên, muốn giải thích lại cảm giác nói không nên lời.
Lục Ly Dã tất nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Hướng Tình: “Mẹ, để con cho."
Anh ta nói xong liền cầm lấy tiền lì xì trong tay mẹ mình và đi về phía Hướng Tình.
"Em cầm lấy đi, đây là chút tâm lòng của ba mẹ anh..."
Lục Ly Dã ôm cô vào trong lòng, đưa tiền lì xì tới trước mặt cô và khẽ đùa với cô: “Buổi tối hai chúng ta trốn trong chăn chia nhau, mỗi người một nửa..."
"..."
Lúc này, Hướng Tình thật sự không có tâm trạng đâu để nói đùa với anh ta, cũng không có cách nào cười nổi nên hạ giọng nói: “Ly Dã, tiền lì xì này là... là cho con dâu tương lai của bọn họ. Em... em như bây giờ, anh bảo em làm sao có thể yên tâm nhận lấy được."
"Em nói vậy làm anh mất hứng đấy!"
CHƯƠNG 534: TIỀN LÌ XÌ
"Chính là gì?"
Lục Ly Dã nhìn thật sâu vào trong mắt cô.
"Chính là... Hình như anh chỉ đặc biệt nóng lòng mong làm chuyện như vậy với em thôi! Dường như anh vắt óc suy nghĩ muốn nhốt em ở bên cạnh cũng chỉ vì chuyện như vậy!"
"Cao Hướng Tình, lẽ nào anh nên nóng lòng mong mỏi làm loại chuyện này với người khác sao?!"
Đề tài lại được vòng trở về, rõ ràng tâm trạng của Lục Ly Dã không tốt lắm.
Thật ra mục đích của anh ta rất đơn giản, vừa muốn cô ở lại bên cạnh mình, mỗi ngày ăn cùng với anh ta, ở cùng anh ta. Đương nhiên, “loại chuyện đó” trong miệng cô tất nhiên cũng là một mục đích trong đó!
"Anh biết rõ em không phải có ý này mà!! Lẽ nào anh không cảm thấy tính mục đích của anh quá mạnh mẽ sao? Anh tốn công tốn sức muốn giữ em ở lại đây, không phải bởi vì muốn ngủ cùng em sao? Ít nhất, anh cho em cảm giác như vậy đấy!!"
Hướng Tình buồn bực.
Lục Ly Dã cũng tức giận.
"En đã nghĩ về anh như vậy, chúng ta không thể nói chuyện với nhau được nữa rồi. Đi thôi, anh đưa em về!"
Lục Ly Dã nói xong liền cầm lấy áo khoác của Hướng Tình và đi ra ngoài.
Hướng Tình đi còn nhanh hơn anh ta.
Cô lên thẳng xe, đầu quay về phía một phía khác và nhìn ra ngoài cửa sổ, buồn bực không nói tiếng nào.
Lục Ly Dã đứng ở ngoài xe, hình như không định lên xe.
Hướng Tình thấy anh ta mãi không lên xe, cuối cùng mới chịu liếc nhìn anh ta: “Anh có đi không hả?"
Ánh mắt Lục Ly Dã sốt ruột nhìn chằm chằm vào cô, một lát sau mới trầm giọng hỏi cô: “Cao Hướng Tình, lẽ nào trong lòng em, Lục Ly Dã anh là kẻ vì ngủ với em nên mới ở cùng em sao? Nếu vì chút chuyện hư hỏng như thế mà anh còn muốn dẫn em về gặp ba mẹ anh, còn mặt dày tới nhà em hết lần này tới lần khác, nhìn sắc mặt của anh em sao? Em sẽ không thật sự cho rằng Lục Ly Dã anh chỉ có phản ứng với Cao Hướng Tình em chứ?"
"Cho nên ý của anh là anh cũng có phản ứng sinh lý với người phụ nữ khác à?!!!"
Câu nói sau cùng này đã hoàn toàn làm cho Hướng Tình tức tới đỏ mắt.
Sau đó, Lục Ly Dã mới ý thức được mình nói sai rồi.
Anh ta nói câu sau cùng kia tuyệt đối không phải muốn chứng minh mình có phản ứng với người phụ nữ khác, mà muốn nói cho cô biết mình không phải có bệnh trong người giống như lời đồn đại trong khách sạn Thái Tử, chỉ có thể có phản ứng sinh lý với một mình Cao Hướng Tình cô.
Hướng Tình quả nhiên gấp tới đỏ mắt, đẩy cửa xe ra và bước xuống: “Em không cần anh đưa về nữa, em tự vẫy xe về nhà!!"
Lúc này, cô thật sự tức giận rồi.
Lục Ly Dã vừa thấy cô đỏ mắt rời đi thì nhất thời có chút sốt ruột, vội vàng bước tới, kéo cô về: “Vừa nãy anh nói thế không phải là ý như em hiểu đâu."
"Anh không cần giải thích nữa! Em không muốn nghe, vừa nãy em đã nghe đủ rõ ràng rồi!!!"
Hướng Tình khóc nức nở giãy giụa, muốn thoát khỏi vòng tay của anh.
"Cao Hướng Tình, anh... anh thật ra chỉ có phản ứng với em thôi!!"
"Vừa rồi anh không phải nói như vậy!! Lừa đảo!!"
Hướng Tình lập tức uất ức khóc thành tiếng.
Lúc này thật sự làm Lục Ly Dã lo lắng rồi. Mấy hôm trước anh mới hứa với ba vợ tương lai, sẽ không để cho con gái bảo bối của ông chịu chút oan ức nào ở chỗ của mình.
Lục Ly Dã vội vàng lau nước mắt cho cô: “Câu nói kia của anh thật sự không phải có ý đó. Anh chỉ muốn nói là cơ năng của cơ thể anh tốt, không phải trong người mắc bệnh giống như lời đồn đại trong khách sạn Thái Tử, em hiểu không?! Nhưng ở trên phương diện tâm lý, anh thề, Lục Ly Dã anh thật sự chỉ có thú tính với một mình Cao Hướng Tình em thôi!! Em nói cậu chủ đây giữ em lại chỉ vì loại chuyện đó, nhưng nếu như anh thật sự có lòng làm loại chuyện đó với người phụ nữ khác, anh còn phải tốn nhiều công sức giữ em lại sao?!"
Người phụ nữ đúng là một động vật vô cùng khó hiểu.
Nếu nói mình giữ cô ấy ở lại vì chuyện đó, cô không vui.
Nếu nói mình không phải vì chuyện đó, cô ấy cũng không vui!!
"Anh thừa nhận, bất kỳ lúc nào Lục Ly Dã anh cũng tồn tại suy nghĩ đó với em, mỗi lần nhìn thấy em đều hận không thể đè em lên giường yêu tới đủ mới thôi. Nhưng cảm giác này là xây dựng trên tình cảm của anh đối với em. Anh nói vậy, em hiểu không?"
"Em không hiểu!!"
Hướng Tình giả ngốc.
"Vậy em lấy anh đi, lấy anh rồi thì em sẽ hiểu!"
"..."
Trong lòng Hướng Tình thoáng cảm động, thút thít một lát lại không ngờ suýt nữa thì òa khóc.
Cô đúng là càng lúc càng kém cỏi.
Thấy Hướng Tình đã dịu xuống, Lục Ly Dã lại vội vàng tới gần, ôm thắt lưng nhỏ nhắn của cô và khẽ van xin: “Tối nay em đừng đi..."
"..."
Mắt Hướng Tình đỏ hoe, suy nghĩ một lát mới khẽ nói: “Vậy anh gọi điện thoại nói cho mẹ em biết..."
"... OK!!"
Lục Ly Dã gật đầu.
Trước khi làm tình còn phải thông báo với mẹ vợ của mình một tiếng, cảm giác này thật sự đủ kỳ lạ!!
Đêm nay, sau khi Lục Ly Dã gọi điện thoại thông báo cho mẹ vợ tương lai của mình, Hướng Tình lại xem như thành công ở lại nhà anh ta.
Mà sau một đêm này, tất cả tuyến phòng ngự sau đó lại bị Lục Ly Dã phá từng cái một với thế như chẻ tre. Cho nên có đêm thứ nhất, lại có đêm thứ hai, đêm thứ ba... Mãi về sau, Hướng Tình quyết định thu dọn hành lý tự nhiên vào ở trong biệt thự của anh ta ở.
Tất cả mọi người dường như cảm thấy hành động này là đương nhiên, cũng không ai nói thêm lời nào!
Ngày hôm đó vào cuối tuần.
Hướng Tình cuối cùng không cần phải tăng ca.
Lục Ly Dã lái xe đưa cô trở về thành phố S.
Bọn họ còn chưa vào nhà, Lý Vân Họa đã nhiệt tình ra đón. Khi thấy Hướng Tình mang theo rất nhiều món quà với gói lớn gói nhỏ nhỏ đi tới, bà nói: “Ái chà, con tới là được rồi, sao còn mang theo nhiều quà như vậy tới đây chứ?"
"Bác gái, đã lâu không gặp..."
Hướng Tình cười ngọt ngào chào.
"Bên ngoài lạnh lắm! Xem con lạnh thế nào kìa. Nhiệt độ ở thành phố S của ba mẹ còn thấp hơn thành phố A các con tới mấy độ đấy! Nên mặc nhiều một chút!"
"Vâng..."
Hướng Tình vội vàng gật đầu, đáp ứng.
"Mẹ, sao mẹ có con dâu thì trong mắt không thấy được con trai vậy?"
"Dừng! Đúng là chẳng phóng khoáng gì cả. Chỉ có chút chuyện như vậy cũng ghen tị với vợ mình!"
Lý Vân Họa cười đùa với con trai của mình.
Lục Ly Dã ngượng ngùng đi vào trong nhà.
Thế giới của phụ nữ, anh ta ít tham dự vào thì thỏa đáng hơn.
"Ba? Sao ba lại ở nhà vào giờ này vậy? Ba không tới công ty à?"
Lục Ly Dã sửng sốt khi thấy ba mình ngồi nghiêm trong phòng khách.
"Bác trai."
Hướng Tình vội vàng lễ phép gọi một tiếng.
"Hôm nay cuối tuần nên được nghỉ!"
Lục Thanh Lâm trả lời một câu.
"Ba bận rộn như vậy, làm gì có khái niệm nghỉ cuối tuần chứ!"
Lục Ly Dã trực tiếp bỏ đá xuống giếng.
"Được rồi, ba con không phải nghĩ hai đứa sắp về nên mới tranh thủ thời gian nghỉ ở nhà một ngày sao? Nếu không, ông ấy làm sao nỡ bỏ không tới công ty được chứ!"
Lúc này Lục Ly Dã mới cười rất thỏa mãn nói: “Ba nhớ bọn con như vậy sao?"
Lục Thanh Lâm hừ lạnh một tiếng: “Bình thường ở bên ngoài sao không nghĩ tới chuyện về thăm nhà thêm mấy lần chứ? Ba thì không nhớ nhưng mẹ con trông mong cũng sắp mòn con mắt rồi đấy."
Ba anh ta vừa nói ra lời này, Lục Ly Dã thật sự có chút đau lòng, liếc nhìn mẹ mình và hơi áy náy nói: “Mẹ, về sau con sẽ dẫn theo Hướng Tình về thăm ba mẹ nhiều hơn!"
"Này, con đừng nghe ba con nói linh tinh. Hai đứa sớm ngày kết hôn rồi sinh cho mẹ một thằng cháu trai béo tốt chính là may mắn lớn nhất của mẹ rồi! Khi làm việc bận rộn, có về thăm hay không cũng không sao."
Lý Vân Họa vừa nói ra lời này, gương mặt Hướng Tình nhất thời trắng bệch.
Lục Ly Dã cũng lúng túng, lo lắng liếc nhìn Hướng Tình, phát hiện sắc mặt cô không dễ nhìn thì vội vàng chuyển đề tài, hỏi mẹ: “Mẹ, buổi trưa mẹ cho bọn con ăn món gì ngon thế?"
"Hừ! Con lại thèm ăn chứ gì? Hướng Tình, con sao vậy? Sao nhìn sắc mặt khó coi thế kia..."
Lý Vân Họa chú ý thấy vẻ mặt Hướng Tình khác thường, vội vàng ân cần hỏi một câu: “Con thấy không khỏe sao?"
"Không, không phải đâu..."
Hướng Tình vội vàng lắc đầu, nhưng vẫn cảm giác có chút mất hồn mất vía.
Cô liếc nhìn Lục Ly Dã với vẻ thâm ý. Giờ cô mới hiểu được, hóa ra anh ta căn bản không nói với ba mẹ mình về vấn đề cô không thể sinh con.
Cô đột nhiên có chút hoảng loạn...
Nếu như ba mẹ anh ta không đồng ý cho hai người bọn họ đến với nhau, vậy cô phải làm thế nào?
Cô cũng không thể cứ ích kỷ mà chiếm lấy anh ta chứ? Nhưng nếu như bảo cô chia tay, cô có thật sự làm được sao?
Hướng Tình bỗng nhiên không biết phải làm sao.
Lục Ly Dã phát hiện ra Hướng Tình hoảng loạn, bàn tay bỗng nhiên nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, ghé sát ở bên tai của cô nói khẽ một câu: “Em đừng lo lắng, cứ giao cho anh."
Hướng Tình nhìn ánh mắt kiên định của anh ta, lúc này trái tim bất an mới bình tĩnh lại một chút, mỉm cười ra hiệu cho anh ta yên tâm.
"Các con lại nói thầm gì đấy! Nào nào, Hướng Tình, con đi với mẹ một chuyến..."
Lý Vân Họa kéo Hướng Tình đi vào bên trong phòng ngủ.
Hướng Tình còn chưa hiểu gì, đã thấy Lý Vân Họa lấy từ trong tủ đầu giường ra một phong bì lì xì to như một cái máy tính bảng, nhét vào trong tay của cô: “Hướng Tình à, đây là tiền lì xì năm mới mẹ cho con. Thật ra, mẹ đã muốn cho con vào bữa tất niên hôm đó, nhưng không ngờ về sau lại xảy ra những chuyện kia nên không kịp đưa."
Một phong bì lì xì lớn như vậy, Hướng Tình làm sao có thể không biết xấu hổ mà nhận lấy chứ!
"Bác gái, bác đừng khách khí như vậy. Cháu không thể nhận số tiền này được, bác gái..."
"Hướng Tình, có phải con chê nhà ba mẹ cho tiền lì xì quá tầm thường không? Nhưng đây là phong tục của chỗ ba mẹ, con dâu sắp qua cửa thì chắc chắn không thể thiếu được số tiền lì xì này. Đây chính là vấn đề lễ nghi! Con từ chối nhận số tiền lì xì này lại chứng tỏ con không có ý với Tiểu Dã nhà ba mẹ! Thế nào? Con thật sự không muốn gả vào nhà ba mẹ sao? Con không muốn để cho mẹ làm mẹ chồng của con à?"
Lý Vân Họa thấy Hướng Tình không chịu nhận thì chỉ đành phải dùng phép khích tướng để kích thích cô.
"Không, không phải vậy! Bác gái, cháu thật sự không có ý này..."
"Không phải, vậy con nhanh cất đi!"
Lý Vân Họa nhét phong bì tiền lì xì vào trong tay của Hướng Tình.
Hướng Tình cầm phong bì tiền lì xì rất lớn này, lại nghĩ tới lời Lý Vân Họa nói trong phòng khách vừa rồi, cô bỗng nhiên cảm thấy phong bì tiền lì xì này giống như củ khoai lang nóng bỏng tay, nóng đến mức khiến lòng bàn tay của cô đau đớn.
Tim cô cũng đau xót...
"Bác gái, xin lỗi! Số tiền lì xì này... cháu không nhận nổi."
Cô nói xong liền nhét tiền lì xì vào trong lòng Lý Vân Họa, không đợi bà kịp phản ứng đã hốt hoảng chạy ra khỏi phòng.
"Ôi! Hướng Tình, sao con lại suy nghĩ cứng nhắc như vậy chứ..."
Lý Vân Họa đuổi theo lại bị con trai mình cản lại: “Mẹ, mẹ làm gì thế?"
"Mẹ có làm gì đâu, mẹ chỉ cho Hướng Tình một phong bì tiền lì xì thôi, nhưng nói thế nào con bé này cũng không chịu nhận..."
"Bác gái, xin lỗi, cháu..."
Tâm thần Hướng Tình không yên, muốn giải thích lại cảm giác nói không nên lời.
Lục Ly Dã tất nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong lòng Hướng Tình: “Mẹ, để con cho."
Anh ta nói xong liền cầm lấy tiền lì xì trong tay mẹ mình và đi về phía Hướng Tình.
"Em cầm lấy đi, đây là chút tâm lòng của ba mẹ anh..."
Lục Ly Dã ôm cô vào trong lòng, đưa tiền lì xì tới trước mặt cô và khẽ đùa với cô: “Buổi tối hai chúng ta trốn trong chăn chia nhau, mỗi người một nửa..."
"..."
Lúc này, Hướng Tình thật sự không có tâm trạng đâu để nói đùa với anh ta, cũng không có cách nào cười nổi nên hạ giọng nói: “Ly Dã, tiền lì xì này là... là cho con dâu tương lai của bọn họ. Em... em như bây giờ, anh bảo em làm sao có thể yên tâm nhận lấy được."
"Em nói vậy làm anh mất hứng đấy!"