Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-562
CHƯƠNG 558: KẺ THÙ CHUNG CỦA CÁC SINH VIÊN NỮ TRONG CẢ TRƯỜNG
CHƯƠNG 558: KẺ THÙ CHUNG CỦA CÁC SINH VIÊN NỮ TRONG CẢ TRƯỜNG
"Hả? Đình Hải đi trước sao?"
Nhưng không phải Kỳ nói Đình Hải đi dạo phố cùng Văn Tịch sao? Người này lừa cô à?!
"Đúng vậy! Cậu không xuất hiện, anh Đình Hải hình như rất không vui, cuối cùng cơm cũng không ăn đã một mình đi trước. Tớ nghĩ có lẽ anh ấy tức giận vì nghĩ cậu cố ý nối tơ hồng cho tớ và anh ấy..."
"Tớ thật oan uổng!"
Huyền My vỗ một cái lên trên trán mình: “Nhưng thôi đi, dù sao chuyện cũng qua rồi. Chúng ta đi thôi, sắp vào học rồi! Nhưng mình nói này, Văn Tịch, cậu có cảm giác được ánh mắt các bạn học nhìn tớ đều có chút kỳ lạ không? Trên mặt tớ có dính gì à?"
"Không a! Không dính gì. Có phải cậu suy nghĩ nhiều quá không?"
"Cũng có thể là vậy!"
Hai người vừa nói vừa đi với nhau vào phòng học.
Vào buổi trưa…
Huyền My vốn đã hẹn Văn Tịch cùng đi tới căng tin ăn cơm, kết quả cô ấy đột nhiên có việc lỡ hẹn, cô không thể làm gì khác hơn là một mình mang theo hộp cơm đi tới căng tin.
Nhưng cô không ngờ mình chết tử tế không chết, mới vừa đi đến cửa chính căng tin đã thấy Đình Hải kề vai sát cánh với đám người trong đội bóng rổ của cậu ta từ bên kia đi tới căng tin.
Bọn họ cũng nhìn thấy Huyền My bên này.
Huyền My luôn cảm thấy, ánh mắt đám người kia nhìn mình cũng giống với những bạn học khác, nói một câu hình dung chính là là lạ!!
Mà Huyền My thì sao chứ?
Bởi vì tối hôm qua không nhịn được đã hôn hai lần, cô căn bản không dám nhìn thẳng vào Đình Hải.
Cô chột dạ xoay người muốn đi, quyết định ngay cả cơm cũng lười ăn!
Nhưng cô không ngờ mình mới quay người lại, Đình Hải ở phía sau đã gọi cô: “Này…"
"..."
Huyền My cạn lời, quyết định xem như không nghe được, cứ rời đi.
Vậy mà cô mới đi được vài bước, một cánh tay dài lại vòng qua thắt lưng cô ôm chặt, ngang ngược kéo cô đi về phía trong căng tin.
Ngoại trừ Đình Hải thì còn có thể là ai nữa chứ?
"Anh làm gì thế hả?! Mau thả, thả tôi ra!!"
Huyền My sợ đến mức vội vàng giãy giụa.
Người này...
Lại dám… ôm cô ở trước mặt mọi người?!!
Cậu ta thật sự không sợ người khác hiểu nhầm hai người bọn họ sao?!
Đám người trong đội bóng rồ cũng vội vàng đi tới, mờ ám trêu chọc hai người bọn họ: “Làm gì vậy? Cô dâu mới, nghe nói tối hôm qua còn ân ân ái ái, hôn môi ở trên sân bóng rổ, sao hôm nay gặp mặt lại ầm ĩ không được tự nhiên thế?"
Bị dọa rồi?!!
Hôn… hôn trên sân bóng rổ á?!!!
Sao bọn họ biết hết vậy?!!
Huyền My đột nhiên có cảm giác nghẹn thở, vài phút sau sẽ ngất đi mất.
"Đi ăn cơm với anh!"
Đình Hải nghe được các thành viên trong đội trêu đùa, không ngờ lại không phản bác, cũng không nổi giận, dường như căn bản không nghe thấy, bàn tay ôm Huyền My còn không hề thả ra.
Huyền My cuối cùng không chịu nổi: “Đình Hải, anh điên rồi à?! Anh đừng ôm tôi như vậy, trong phòng ăn có nhiều bạn học đang nhìn đấy? Anh không sợ mấy lời đồn nhảm đó à?"
"Lời đồn nhảm nào chứ?"
Đình Hải híp mắt, cười hỏi cô.
Nhìn có thể thấy tâm trạng cậu ta còn rất tốt.
"..."
Đây là lần đầu tiên Huyền My biết hóa ra người này mặt dày vô sỉ như thế.
Đã bị bạn học bàn luận thành như vậy, thế mà cậu ta còn cười được!
"Nói hai chúng ta yêu nhau, nói hai chúng ta là đồng tính đấy!! Anh không để ý à?"
"Không sao."
Đình Hải giữ cô đi về phía trong phòng ăn.
Huyền My há hốc mồm: “Này!! Tôi không sao mới đúng chứ!! Dù sao tôi là học viên mới, không ai quen biết tôi. Ngược lại anh, Đình Hải, anh là nhân vật nổi tiếng trong trường chúng ta, không ai không biết anh!! Anh bị người ta hiểu nhầm thành đồng tính, anh không cảm thấy mất mặt à? Anh không thấy trong lòng khó chịu sao?"
"Cậu yên tâm đi! Bây giờ cậu cũng là nhân vật nổi tiếng trong trường chúng ta rồi! Cậu cảm thấy cậu làm con trai lại tán đổ Đình Hải - nam thần trong lòng tất cả sinh viên nữ trong trường chúng ta, mọi người còn có thể không biết cậu sao?"
"..."
Thảo nào hôm nay tất cả bạn học đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ!!!
Ngay cả bây giờ, cô cũng cảm thấy lúc này đang có vô số ánh mắt căm thù nhìn cô, bộ dáng kia đúng là hận không thể kéo cô đi lăng trì rồi!
Huyền My thật sự muốn tìm một cái hố chôn mình: “Đình Hải, chúng ta có thể đừng như vậy được không? Anh đừng đùa tôi nữa! Anh ôm tôi như vậy, sẽ làm anh hoàn toàn cắt đứt tình duyên với các bạn gái đấy!"
"Không sao, anh có cậu là đủ rồi!"
"..."
Huyền My biết người này đang nói đùa.
Cậu ta lại cố ý muốn làm cho cô bối rối!!
Cô càng lúng túng, cậu ta lại càng cười vui vẻ.
Cho nên bữa cơm này...
Xung quanh có các bạn học đứng xem, làm cho Huyền My cảm thấy mình thật chẳng khác nào khỉ trong vườn thú.
Mà biểu hiện của Đình Hải thế nào?!
Ha ha...
Thật sự có thể nói là cực giống với bạn trai của một cậu con trai!!
Nào là gắp thức ăn cho cô, nào là thêm cơm cho cô! Khi có nhiều người nhìn, thế mà cậu ta còn dám... đút cơm cho cô!!! Đút cơm cho cô đấy!!
Đình Hải, anh thật sự đủ rồi đấy!!!
Huyền My phản đối, cũng sắp phát khóc rồi. Cô chưa từng nghĩ tới chỉ mình sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng của trường học vì một chuyện như vậy: “Đình Hải, đây không phải là bản tính của anh!! Vì sao anh phải làm như vậy chứ?"
Lông mày Đình Hải cong lên: “Tôi muốn cho giáo viên và sinh viên trong cả trường đều biết, cậu đã... bị Đình Hải anh nhận thầu từ đầu đến chân!!"
"..."
Huyền My cảm thấy người này nhất định là đang trả thù chuyện cô lỡ hẹn tối hôm qua.
...
Tin đồn liên quan tới chuyện Cao Hướng Bách và Đình Hải yêu nhau lập tức được truyền đi khắp cả trường, gần như không có người nào không biết, không có người nào không hiểu.
Huyền My đi trong trường học cũng hận không thể cầm quyển sách che mặt mình.
Dọc đường đi, bất kể cô tới chỗ nào sẽ luôn nghe được mấy lời bàn tán như vậy: “Thấy không, chính là tên ẻo lả kia đấy. Mình thật sự không ngờ Đình Hải sẽ thích loại người như vậy, thật khiến cho người ta buồn nôn!"
Má nó!!
Cô là loại người gì?
Cô cũng tính là loại một mầm cây mọc thẳng, được không?!
Huyền My xem thường chuyện tranh cãi với đám con gái đó.
Thật ra, không phải là cô xem thường mà căn bản tranh cãi không nổi.
Bây giờ có thể nói cô đã thật sự trở thành kẻ thù chung của các sinh viên nữ trong cả trường rồi. Cô sợ mình mới mở miệng nói một câu, sau đó tất cả đám con gái đó sẽ hợp nhau lại tấn công, vậy cô còn không được hoàn toàn chết rồi sao.
Cô quyết định chạy nhanh như một làn khói.
Lúc này Huyền My mới trở về phòng học, đi tới và ngồi xuống bên cạnh Văn Tịch. Các bạn học nữ trong lớp cũng xúm lại, đứng ở bên cạnh Văn Tịch và chua ngoa nói: “Văn Tịch, cậu có biết chuyện nổi tiếng của Hướng Bách không? Chắc chắn cậu còn không biết đâu nhỉ? Cậu ta lợi hại lắm, ngay cả nhân vật lớn trong trường chúng ta cũng bị cậu ta giải quyết được!! Rất giỏi đấy! Cậu xem trong lớp chúng ta cũng chỉ còn lại có một cô gái là cậu còn cam tâm tình nguyện chơi cùng với cậu ta thôi! Đồng tính luyến ái... A! Không cẩn thận là sẽ dính HIV đấy!!"
"..."
Phì!!
"Cậu mới dính HIV đấy! Cả nhà cậu đều dính HIV!!!"
Huyền My tức giận mắng cô ta.
Vừa rồi dọc đường đi nghe bọn họ nói những lời điên khùng đã làm cho cô tức giận đủ rồi, bây giờ thật vất vả mới trở về lớp học của mình, không ngờ đám nữ sinh trong lớp cũng đáng ghét như thế.
"Lẽ nào tôi nói sai sao? Người nào không biết bây giờ cậu và Đình Hải là một đôi chứ? Đồ ẻo lả đáng chết!"
Cô gái này rõ ràng cũng không phải một là người dễ đối phó.
Nói thật, Huyền My sống mười tám năm nhưng thật ra rất ít khi tranh cãi với người khác, nhất là với con gái.
Kiểu người luôn sống vui vẻ như cô, từ trước đến nay không tranh cãi với người khác, nhiều lúc gấp quá cũng chỉ mắng một câu cố định: Cậu mới là cái gì, cả nhà cậu mới là cái gì. Thật sự bảo cô mắng vài câu thô tục thì cô không nói ra miệng được.
Huyền My đứng dậy, đối mặt với cô ta và lạnh lùng một câu: “Tôi ở cùng với Đình Hải, cậu kích động như vậy làm gì?! Cậu thích Đình Hải à? Hay cậu cho rằng không có tôi thì Đình Hải sẽ để ý cậu?"
Huyền My thậm chí lười ngồi lại học, ôm sách liền đi ra ngoài, khi đi còn không quên bỏ lại một câu: “Đúng, tôi và Đình Hải yêu nhau đấy! Cậu thật sự thích cậu ấy à? Vậy cả đời cậu cũng đừng có mà hy vọng!!"
Shit!!
Nói xong câu đó, trong lòng Huyền My liền mắng Đình Hải.
Chính vì cậu ta mới khiến cho mình bị các sinh viên nữ trong cả trường cùng công kích.
Mà bây giờ thì sao? Mình muốn nói lại những cô gái này, không ngờ còn phải dựa vào cậu ta!
"Hướng Bách…"
Huyền My mới đi ra khỏi phòng học được vài bước, Văn Tịch đã đuổi theo hỏi cô: “Cậu không ở lại học à?"
"Phiền!"
"Vì chuyện của học trưởng Đình Hải sao?"
"Cậu đừng nhắc tới anh ấy nữa! Anh ấy đúng là thù dai!! Lúc này hại tớ thật thảm! Văn Tịch, cậu có biết không, trên đời này có hai loại người tuyệt đối không thể đắc tội, một loại chính là tiểu nhân, còn một loại nữa chính là phụ nữ!! Ôi, cậu đơn thuần như vậy, nói cho cậu cũng nói vô ích..."
Huyền My nói đến đây còn liên tục hít sâu vài cái.
"Cô gái bọn mình có tệ như cậu nói sao?" Văn Tịch cười hỏi cô.
"Cậu là ngoại lệ."
"Vậy còn tạm được." Văn Tịch cười ngọt ngào, nhìn mặt Huyền My nhắn lại như một trái mướp đắng lại hỏi cô: “Cậu và anh Đình Hải thật sự không phải là quan hệ đó à?"
"Thật sự không phải!! Lúc này tớ thật sự bị anh ấy chơi thảm!"
Huyền My thật sự muốn khóc.
"Cậu có muốn thoát khỏi mối quan hệ với anh ấy không?"
"Muốn chứ!! Tớ nằm mơ cũng muốn!! Lẽ nào cậu có cách à?"
"Có thì có một cách, nhưng... cũng không biết cậu có chịu dùng không nữa?"
Văn Tịch nói, hai má thoáng ửng hồng.
"Cậu nhanh nói cho tớ nghe thử đi."
"Rất đơn giản, cậu tìm một bạn gái là được rồi!"
"Tìm bạn gái á?!!"
Huyền My bị lời này của Văn Tịch làm kinh ngạc, sửng sốt hồi lâu: “Có được không vậy? Tớ không thể tìm bạn gái, làm vậy là không công bằng với người ta..."
Cô vội vàng xua tay và ôm sách đi về phía trước, nhưng lại bị Văn Tịch kéo lại: “Tớ không phải bảo cậu nghiêm túc tìm, chỉ giả vờ làm bạn gái cậu cũng được mà?!"
"Giả vờ thôi à?"
Huyền My nghi ngờ nhìn Văn Tịch, bỗng nhiên hiểu ra: “Văn Tịch, cậu muốn giúp tớ đúng không?"
"Ừ! Tớ không thích nhìn cậu mỗi ngày đều phải buồn phiền vì chuyện này!" Văn Tịch thành khẩn gật đầu.
"Nhưng tớ càng không thích để cậu giả làm bạn gái tớ!"
Huyền My nói xong lời này lại cảm thấy có ý nghĩa khác: “Dù nói thế nào, tớ cũng không muốn lợi dụng cậu! Thật là thật, giả là giả, hai chúng ta là bạn tốt, tớ chưa bao giờ muốn giữa chúng ta có quan hệ lợi ích này! Cậu biết không? Thôi đi, mặc kệ bọn họ đi! Bọn họ thích làm thế nào cũng được!"
"Hướng Bách, đây không phải là cậu lợi dụng tớ! Là tớ làm bạn cậu nên muốn giúp cậu! Giữa chúng ta chỉ đơn giản như vậy thôi! Cậu cũng không cần cảm thấy làm vậy là thua thiệt cho tớ. Tớ làm bạn tốt của cậu, mỗi ngày nhìn cậu phải phiền não vì chuyện này lại không giúp được gì, trong lòng tớ cũng sẽ áy náy."
Huyền My nhìn cô ấy với vẻ không xác định: “Chúng ta làm vậy thật sự thích hợp sao?"
"Vì sao không thích hợp?"
Văn Tịch nghiêng đầu nhìn cô: “Chỉ cần chúng ta đều biết đây là đóng giả thì được rồi!"
"Văn Tịch, tớ không muốn tổn thương cậu."
CHƯƠNG 558: KẺ THÙ CHUNG CỦA CÁC SINH VIÊN NỮ TRONG CẢ TRƯỜNG
"Hả? Đình Hải đi trước sao?"
Nhưng không phải Kỳ nói Đình Hải đi dạo phố cùng Văn Tịch sao? Người này lừa cô à?!
"Đúng vậy! Cậu không xuất hiện, anh Đình Hải hình như rất không vui, cuối cùng cơm cũng không ăn đã một mình đi trước. Tớ nghĩ có lẽ anh ấy tức giận vì nghĩ cậu cố ý nối tơ hồng cho tớ và anh ấy..."
"Tớ thật oan uổng!"
Huyền My vỗ một cái lên trên trán mình: “Nhưng thôi đi, dù sao chuyện cũng qua rồi. Chúng ta đi thôi, sắp vào học rồi! Nhưng mình nói này, Văn Tịch, cậu có cảm giác được ánh mắt các bạn học nhìn tớ đều có chút kỳ lạ không? Trên mặt tớ có dính gì à?"
"Không a! Không dính gì. Có phải cậu suy nghĩ nhiều quá không?"
"Cũng có thể là vậy!"
Hai người vừa nói vừa đi với nhau vào phòng học.
Vào buổi trưa…
Huyền My vốn đã hẹn Văn Tịch cùng đi tới căng tin ăn cơm, kết quả cô ấy đột nhiên có việc lỡ hẹn, cô không thể làm gì khác hơn là một mình mang theo hộp cơm đi tới căng tin.
Nhưng cô không ngờ mình chết tử tế không chết, mới vừa đi đến cửa chính căng tin đã thấy Đình Hải kề vai sát cánh với đám người trong đội bóng rổ của cậu ta từ bên kia đi tới căng tin.
Bọn họ cũng nhìn thấy Huyền My bên này.
Huyền My luôn cảm thấy, ánh mắt đám người kia nhìn mình cũng giống với những bạn học khác, nói một câu hình dung chính là là lạ!!
Mà Huyền My thì sao chứ?
Bởi vì tối hôm qua không nhịn được đã hôn hai lần, cô căn bản không dám nhìn thẳng vào Đình Hải.
Cô chột dạ xoay người muốn đi, quyết định ngay cả cơm cũng lười ăn!
Nhưng cô không ngờ mình mới quay người lại, Đình Hải ở phía sau đã gọi cô: “Này…"
"..."
Huyền My cạn lời, quyết định xem như không nghe được, cứ rời đi.
Vậy mà cô mới đi được vài bước, một cánh tay dài lại vòng qua thắt lưng cô ôm chặt, ngang ngược kéo cô đi về phía trong căng tin.
Ngoại trừ Đình Hải thì còn có thể là ai nữa chứ?
"Anh làm gì thế hả?! Mau thả, thả tôi ra!!"
Huyền My sợ đến mức vội vàng giãy giụa.
Người này...
Lại dám… ôm cô ở trước mặt mọi người?!!
Cậu ta thật sự không sợ người khác hiểu nhầm hai người bọn họ sao?!
Đám người trong đội bóng rồ cũng vội vàng đi tới, mờ ám trêu chọc hai người bọn họ: “Làm gì vậy? Cô dâu mới, nghe nói tối hôm qua còn ân ân ái ái, hôn môi ở trên sân bóng rổ, sao hôm nay gặp mặt lại ầm ĩ không được tự nhiên thế?"
Bị dọa rồi?!!
Hôn… hôn trên sân bóng rổ á?!!!
Sao bọn họ biết hết vậy?!!
Huyền My đột nhiên có cảm giác nghẹn thở, vài phút sau sẽ ngất đi mất.
"Đi ăn cơm với anh!"
Đình Hải nghe được các thành viên trong đội trêu đùa, không ngờ lại không phản bác, cũng không nổi giận, dường như căn bản không nghe thấy, bàn tay ôm Huyền My còn không hề thả ra.
Huyền My cuối cùng không chịu nổi: “Đình Hải, anh điên rồi à?! Anh đừng ôm tôi như vậy, trong phòng ăn có nhiều bạn học đang nhìn đấy? Anh không sợ mấy lời đồn nhảm đó à?"
"Lời đồn nhảm nào chứ?"
Đình Hải híp mắt, cười hỏi cô.
Nhìn có thể thấy tâm trạng cậu ta còn rất tốt.
"..."
Đây là lần đầu tiên Huyền My biết hóa ra người này mặt dày vô sỉ như thế.
Đã bị bạn học bàn luận thành như vậy, thế mà cậu ta còn cười được!
"Nói hai chúng ta yêu nhau, nói hai chúng ta là đồng tính đấy!! Anh không để ý à?"
"Không sao."
Đình Hải giữ cô đi về phía trong phòng ăn.
Huyền My há hốc mồm: “Này!! Tôi không sao mới đúng chứ!! Dù sao tôi là học viên mới, không ai quen biết tôi. Ngược lại anh, Đình Hải, anh là nhân vật nổi tiếng trong trường chúng ta, không ai không biết anh!! Anh bị người ta hiểu nhầm thành đồng tính, anh không cảm thấy mất mặt à? Anh không thấy trong lòng khó chịu sao?"
"Cậu yên tâm đi! Bây giờ cậu cũng là nhân vật nổi tiếng trong trường chúng ta rồi! Cậu cảm thấy cậu làm con trai lại tán đổ Đình Hải - nam thần trong lòng tất cả sinh viên nữ trong trường chúng ta, mọi người còn có thể không biết cậu sao?"
"..."
Thảo nào hôm nay tất cả bạn học đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ!!!
Ngay cả bây giờ, cô cũng cảm thấy lúc này đang có vô số ánh mắt căm thù nhìn cô, bộ dáng kia đúng là hận không thể kéo cô đi lăng trì rồi!
Huyền My thật sự muốn tìm một cái hố chôn mình: “Đình Hải, chúng ta có thể đừng như vậy được không? Anh đừng đùa tôi nữa! Anh ôm tôi như vậy, sẽ làm anh hoàn toàn cắt đứt tình duyên với các bạn gái đấy!"
"Không sao, anh có cậu là đủ rồi!"
"..."
Huyền My biết người này đang nói đùa.
Cậu ta lại cố ý muốn làm cho cô bối rối!!
Cô càng lúng túng, cậu ta lại càng cười vui vẻ.
Cho nên bữa cơm này...
Xung quanh có các bạn học đứng xem, làm cho Huyền My cảm thấy mình thật chẳng khác nào khỉ trong vườn thú.
Mà biểu hiện của Đình Hải thế nào?!
Ha ha...
Thật sự có thể nói là cực giống với bạn trai của một cậu con trai!!
Nào là gắp thức ăn cho cô, nào là thêm cơm cho cô! Khi có nhiều người nhìn, thế mà cậu ta còn dám... đút cơm cho cô!!! Đút cơm cho cô đấy!!
Đình Hải, anh thật sự đủ rồi đấy!!!
Huyền My phản đối, cũng sắp phát khóc rồi. Cô chưa từng nghĩ tới chỉ mình sẽ trở thành nhân vật nổi tiếng của trường học vì một chuyện như vậy: “Đình Hải, đây không phải là bản tính của anh!! Vì sao anh phải làm như vậy chứ?"
Lông mày Đình Hải cong lên: “Tôi muốn cho giáo viên và sinh viên trong cả trường đều biết, cậu đã... bị Đình Hải anh nhận thầu từ đầu đến chân!!"
"..."
Huyền My cảm thấy người này nhất định là đang trả thù chuyện cô lỡ hẹn tối hôm qua.
...
Tin đồn liên quan tới chuyện Cao Hướng Bách và Đình Hải yêu nhau lập tức được truyền đi khắp cả trường, gần như không có người nào không biết, không có người nào không hiểu.
Huyền My đi trong trường học cũng hận không thể cầm quyển sách che mặt mình.
Dọc đường đi, bất kể cô tới chỗ nào sẽ luôn nghe được mấy lời bàn tán như vậy: “Thấy không, chính là tên ẻo lả kia đấy. Mình thật sự không ngờ Đình Hải sẽ thích loại người như vậy, thật khiến cho người ta buồn nôn!"
Má nó!!
Cô là loại người gì?
Cô cũng tính là loại một mầm cây mọc thẳng, được không?!
Huyền My xem thường chuyện tranh cãi với đám con gái đó.
Thật ra, không phải là cô xem thường mà căn bản tranh cãi không nổi.
Bây giờ có thể nói cô đã thật sự trở thành kẻ thù chung của các sinh viên nữ trong cả trường rồi. Cô sợ mình mới mở miệng nói một câu, sau đó tất cả đám con gái đó sẽ hợp nhau lại tấn công, vậy cô còn không được hoàn toàn chết rồi sao.
Cô quyết định chạy nhanh như một làn khói.
Lúc này Huyền My mới trở về phòng học, đi tới và ngồi xuống bên cạnh Văn Tịch. Các bạn học nữ trong lớp cũng xúm lại, đứng ở bên cạnh Văn Tịch và chua ngoa nói: “Văn Tịch, cậu có biết chuyện nổi tiếng của Hướng Bách không? Chắc chắn cậu còn không biết đâu nhỉ? Cậu ta lợi hại lắm, ngay cả nhân vật lớn trong trường chúng ta cũng bị cậu ta giải quyết được!! Rất giỏi đấy! Cậu xem trong lớp chúng ta cũng chỉ còn lại có một cô gái là cậu còn cam tâm tình nguyện chơi cùng với cậu ta thôi! Đồng tính luyến ái... A! Không cẩn thận là sẽ dính HIV đấy!!"
"..."
Phì!!
"Cậu mới dính HIV đấy! Cả nhà cậu đều dính HIV!!!"
Huyền My tức giận mắng cô ta.
Vừa rồi dọc đường đi nghe bọn họ nói những lời điên khùng đã làm cho cô tức giận đủ rồi, bây giờ thật vất vả mới trở về lớp học của mình, không ngờ đám nữ sinh trong lớp cũng đáng ghét như thế.
"Lẽ nào tôi nói sai sao? Người nào không biết bây giờ cậu và Đình Hải là một đôi chứ? Đồ ẻo lả đáng chết!"
Cô gái này rõ ràng cũng không phải một là người dễ đối phó.
Nói thật, Huyền My sống mười tám năm nhưng thật ra rất ít khi tranh cãi với người khác, nhất là với con gái.
Kiểu người luôn sống vui vẻ như cô, từ trước đến nay không tranh cãi với người khác, nhiều lúc gấp quá cũng chỉ mắng một câu cố định: Cậu mới là cái gì, cả nhà cậu mới là cái gì. Thật sự bảo cô mắng vài câu thô tục thì cô không nói ra miệng được.
Huyền My đứng dậy, đối mặt với cô ta và lạnh lùng một câu: “Tôi ở cùng với Đình Hải, cậu kích động như vậy làm gì?! Cậu thích Đình Hải à? Hay cậu cho rằng không có tôi thì Đình Hải sẽ để ý cậu?"
Huyền My thậm chí lười ngồi lại học, ôm sách liền đi ra ngoài, khi đi còn không quên bỏ lại một câu: “Đúng, tôi và Đình Hải yêu nhau đấy! Cậu thật sự thích cậu ấy à? Vậy cả đời cậu cũng đừng có mà hy vọng!!"
Shit!!
Nói xong câu đó, trong lòng Huyền My liền mắng Đình Hải.
Chính vì cậu ta mới khiến cho mình bị các sinh viên nữ trong cả trường cùng công kích.
Mà bây giờ thì sao? Mình muốn nói lại những cô gái này, không ngờ còn phải dựa vào cậu ta!
"Hướng Bách…"
Huyền My mới đi ra khỏi phòng học được vài bước, Văn Tịch đã đuổi theo hỏi cô: “Cậu không ở lại học à?"
"Phiền!"
"Vì chuyện của học trưởng Đình Hải sao?"
"Cậu đừng nhắc tới anh ấy nữa! Anh ấy đúng là thù dai!! Lúc này hại tớ thật thảm! Văn Tịch, cậu có biết không, trên đời này có hai loại người tuyệt đối không thể đắc tội, một loại chính là tiểu nhân, còn một loại nữa chính là phụ nữ!! Ôi, cậu đơn thuần như vậy, nói cho cậu cũng nói vô ích..."
Huyền My nói đến đây còn liên tục hít sâu vài cái.
"Cô gái bọn mình có tệ như cậu nói sao?" Văn Tịch cười hỏi cô.
"Cậu là ngoại lệ."
"Vậy còn tạm được." Văn Tịch cười ngọt ngào, nhìn mặt Huyền My nhắn lại như một trái mướp đắng lại hỏi cô: “Cậu và anh Đình Hải thật sự không phải là quan hệ đó à?"
"Thật sự không phải!! Lúc này tớ thật sự bị anh ấy chơi thảm!"
Huyền My thật sự muốn khóc.
"Cậu có muốn thoát khỏi mối quan hệ với anh ấy không?"
"Muốn chứ!! Tớ nằm mơ cũng muốn!! Lẽ nào cậu có cách à?"
"Có thì có một cách, nhưng... cũng không biết cậu có chịu dùng không nữa?"
Văn Tịch nói, hai má thoáng ửng hồng.
"Cậu nhanh nói cho tớ nghe thử đi."
"Rất đơn giản, cậu tìm một bạn gái là được rồi!"
"Tìm bạn gái á?!!"
Huyền My bị lời này của Văn Tịch làm kinh ngạc, sửng sốt hồi lâu: “Có được không vậy? Tớ không thể tìm bạn gái, làm vậy là không công bằng với người ta..."
Cô vội vàng xua tay và ôm sách đi về phía trước, nhưng lại bị Văn Tịch kéo lại: “Tớ không phải bảo cậu nghiêm túc tìm, chỉ giả vờ làm bạn gái cậu cũng được mà?!"
"Giả vờ thôi à?"
Huyền My nghi ngờ nhìn Văn Tịch, bỗng nhiên hiểu ra: “Văn Tịch, cậu muốn giúp tớ đúng không?"
"Ừ! Tớ không thích nhìn cậu mỗi ngày đều phải buồn phiền vì chuyện này!" Văn Tịch thành khẩn gật đầu.
"Nhưng tớ càng không thích để cậu giả làm bạn gái tớ!"
Huyền My nói xong lời này lại cảm thấy có ý nghĩa khác: “Dù nói thế nào, tớ cũng không muốn lợi dụng cậu! Thật là thật, giả là giả, hai chúng ta là bạn tốt, tớ chưa bao giờ muốn giữa chúng ta có quan hệ lợi ích này! Cậu biết không? Thôi đi, mặc kệ bọn họ đi! Bọn họ thích làm thế nào cũng được!"
"Hướng Bách, đây không phải là cậu lợi dụng tớ! Là tớ làm bạn cậu nên muốn giúp cậu! Giữa chúng ta chỉ đơn giản như vậy thôi! Cậu cũng không cần cảm thấy làm vậy là thua thiệt cho tớ. Tớ làm bạn tốt của cậu, mỗi ngày nhìn cậu phải phiền não vì chuyện này lại không giúp được gì, trong lòng tớ cũng sẽ áy náy."
Huyền My nhìn cô ấy với vẻ không xác định: “Chúng ta làm vậy thật sự thích hợp sao?"
"Vì sao không thích hợp?"
Văn Tịch nghiêng đầu nhìn cô: “Chỉ cần chúng ta đều biết đây là đóng giả thì được rồi!"
"Văn Tịch, tớ không muốn tổn thương cậu."