Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-7
Chương 7: Chị muốn tốt cho em
“Bác sĩ Cao, nhưng bây giờ em vẫn chưa hết khó chịu, em chưa...”
“Đỗ Thanh Nga.”
Cao Dương Thành lạnh lùng cắt ngang lời cô: “Mỗi một chiếc giường trong khoa ngoại thần kinh đều vô cùng quý giá, hơn nữa, mỗi một chiếc giường đều dùng để cứu chữa người thương vong.”
“Nhưng mà, em...” Đỗ Thanh Nga tủi thân muốn giải thích.
“Nghe nói cô thích tôi?” Cao Dương Thành đột nhiên đổi đề tài.
Cơ thể Hoàng Ngân bỗng chốc căng thẳng, cô không biết người đàn ông này muốn nói gì.
Đỗ Thanh Nga cũng nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
“Đừng lãng phí sức lực nữa, cô căn bản không phải gu của tôi! Với cả...” Anh lạnh nhạt liếc mắt nhìn chiếc chân phải được bó thạch cao của cô, lạnh lùng nhếch đôi môi mỏng, khẽ cười: “Tôi không dám tưởng tượng, một người phụ nữ ngu xuẩn nhảy lầu tự tử vì đàn ông sẽ có IQ thấp đến mức độ nào.”
Anh nói rồi liếc về phía Hoàng Ngân đang không vui với vẻ mặt thâm ý: “Nghe nói những thứ như IQ này có thể lây lan, mà cô, vẫn chưa xứng để tôi phải trả cái giả thê thảm đó!”
“...”
Hoàng Ngôn hít một hơi thật sâu, nơi nào đó ở lồng ngực dường như bị đâm vào, ẩn ẩn đau đơn.
Câu nói này rất quen tai, bốn năm trước, lời nói của người đàn ông này dường như vẫn đang vang bên tai. Anh nói, “Đỗ Hoàng Ngân, nghe nói thứ IQ thấp có thể lây lan, nhưng không sao, anh cho em lây chán thì thôi, em nói xem chúng ta sẽ lây nhau qua nước bọt, hay là lây thẳng qua... đường tình dục?”
“Còn nữa, tôi đã có bạn gái rồi.”
Đột nhiên, một câu nói của Cao Dương Thành khiến Hoàng Ngân đang ở trong dòng hồi ức bỗng chốc được kéo về hiện thực.
Cô sững sờ trong nửa giây, ánh mắt tối đi.
Mà Đỗ Thanh Nga đã nước mắt như mưa từ bao giờ.
Cũng đúng, những câu vừa tuyệt tình vừa thâm độc như vậy, có mấy cô gái chịu đựng nổi chứ.
“Hai người thu dọn một chút, chiều nay chuẩn bị đổi phòng bệnh nhé.”
Cao Dương Thành nói xong, quay người rời khỏi phòng bệnh.
“Bất kể thế nào, em cũng không bỏ cuộc đâu!!” Đỗ Thanh Nga nằm trên giường, gào lên thật to với bóng lưng cao gầy của anh.
...
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Đỗ Hoàng Ngân và em gái Đỗ Thanh Nga.
“Chị, chuyện em nhảy lầu tự sát có phải do chị nói với anh ấy không?” Đỗ Thanh Nga lạnh mặt chất vấn Hoàng Ngân.
“Đúng vậy.”
Hoàng Ngân gật đầu xác nhận, đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc: “Chị chỉ muốn tốt cho em.”
“Cái gì gọi là muốn tốt cho em?” Đỗ Thanh Nga nóng nảy, cao giọng hét lên với cô: “Đỗ Hoàng Ngân, chị nhìn em bây giờ có tốt không? Chị tưởng mình là ai chứ? Chị dựa vào cái gì mà làm chủ tình yêu cho em! Tại sao chị lại nói với anh ấy, tại sao để anh ấy tới nói với em những câu khó nghe như vậy, rốt cuộc chị có ý đồ gì?!!” Đỗ Thanh Nga trách móc chị gái mình trong làn nước mắt.
Bàn tay đang thu xếp quần áo thay cô của Đỗ Hoàng Ngân chợt khựng lại.
Mỗi một câu chất vấn của Đỗ Thanh Nga như một lưỡi dao, từng lưỡi từng lưỡi khoét vào trái tim cô.
“Đỗ Hoàng Ngân, có phải chị cũng thích anh ấy, cũng muốn theo đuổi anh ấy không? Nếu chị muốn thì chị cứ nói thẳng, chị không cần thiết phải đâm em một nhát sau lưng như vậy!”
Đỗ Hoàng Ngân quay đầu lại nhìn em gái mình, ánh mắt rơi xuống gương mặt em gái lộ ra vẻ rét lạnh đến thấu xương: “Trong lòng em, chị gái của em là người kinh khủng đến thế à?”
Cô thực sự chỉ đơn giản vì không muốn thấy em gái giống mình, yêu phải một người đàn ông không nên yêu! Những ngày tháng yêu nhau sâu đậm mà không thể tiếp tục, thậm chí ngày ngày đêm đêm phải đón nhận nỗi khiếp sợ và kinh hoàng từ người khác, căn bản không phải chuyện mà người bình thường đều có thể chịu đựng nổi!
Hoàng Ngân ném quần áo trong tay đi: “Chị đi thăm Dương Dương.”
Nói rồi đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Hoàng Ngân tựa người vào bức tường trên hành lang, không ngừng hít thở thật sâu, cố gắng để điều chỉnh cảm xúc của mình, nhưng lồng ngực vẫn buồn bực với cảm giác khó chịu khiến hai mắt cô đỏ ửng, hết lần này đến lần khác.
Cô không thể ngờ rằng vì một câu nhiều lời của mình mà khiến quan hệ giữa hai chị em trở nên bế tắc như vậy, thậm chí khiến con bé lúng túng đến thế trước mặt Cao Dương Thành.
Cô thậm chí không dám nói với em gái về quan hệ của mình và Cao Dương Thành.
Còn nữa...
Anh đã có bạn gái rồi!
Rõ ràng đây là một chuyện tốt, có nghĩa là cuối cùng cả hai người họ đều có cuộc sống mới của riêng mình, cô nên vui mừng, nhưng cho dù cô có cố gắng thế nào, trên gương mặt vẫn không nặn ra nổi một nụ cười.
Từ sau hôm đó, Đỗ Thanh Nga được chuyển tới khoa chỉnh hình, năm ngày sau thuận lợi xuất viện, mà Hoàng Ngân cũng từ đó không gặp được Cao Dương Thành nữa. Tuy rằng năm ngày này cô vẫn ra vào bệnh viện Vinmec, nhưng suy cho cùng hai người ở hai khoa khác nhau, cách mấy tầng lầu, muốn gặp được cũng không phải chuyện dễ.
...
Tại phòng làm việc của giám đốc, công ty nội thất Hòa Phát ——
“Hoàng Ngân, dự án này, tôi giao cho cô nhé.”
Giám đốc Lý Kiến Thành đưa tư liệu của khách hàng mới cho Hoàng Ngân: “Vị khách hàng này trước kia tôi đã để cậu Văn theo, nhà của anh ta là một căn hộ thông tầng kiểu biệt thự quy mô nhỏ, tầng trên tầng dưới cộng lại có diện tích sử dụng khoảng một ngàn mét vuông, điều kiện gia đình khá giả, đối với anh ta mà nói tiền không thành vấn đề, quan trọng nhất là ý tưởng thiết kế nhất định phải khiến anh ta hài lòng. Hoàng Ngân à, cô là nhà thiết kế tinh tế nhất trong phòng thiết kế của chúng ta, bình thường cũng là người có kiên nhẫn nhất, tôi đoán dự án này không dễ chịu lắm đâu, người có tiền khá khó chiều, cho nên đến lúc đó có lẽ sẽ cần cô lưu tâm thêm một chút.”
“Được, tôi nhất định sẽ chú ý.” Hoàng Ngân gật đầu.
“Sáu giờ tối nay đã có hẹn với khách hàng ăn tối tại nhà hàng quốc tế Mỹ Vị rồi, đợi lát nữa tan làm cô nhớ đến chỗ hẹn, bàn bạc với khách hàng cho cẩn thận, xem xem anh ta có những yêu cầu cụ thể nào về mặt thiết kế, chúng ta phải cố gắng thỏa mãn. Trong tập văn kiện có thông tin liên hệ với khách hàng, cô gọi thẳng điện thoại cho anh ta là được.”
“Ừm, được rồi. Vậy nếu giám đốc không có chuyện gì dặn dò thêm thì tôi về ra ngoài trước nhé.”
“Ừ, đi làm việc đi.”
“Bác sĩ Cao, nhưng bây giờ em vẫn chưa hết khó chịu, em chưa...”
“Đỗ Thanh Nga.”
Cao Dương Thành lạnh lùng cắt ngang lời cô: “Mỗi một chiếc giường trong khoa ngoại thần kinh đều vô cùng quý giá, hơn nữa, mỗi một chiếc giường đều dùng để cứu chữa người thương vong.”
“Nhưng mà, em...” Đỗ Thanh Nga tủi thân muốn giải thích.
“Nghe nói cô thích tôi?” Cao Dương Thành đột nhiên đổi đề tài.
Cơ thể Hoàng Ngân bỗng chốc căng thẳng, cô không biết người đàn ông này muốn nói gì.
Đỗ Thanh Nga cũng nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
“Đừng lãng phí sức lực nữa, cô căn bản không phải gu của tôi! Với cả...” Anh lạnh nhạt liếc mắt nhìn chiếc chân phải được bó thạch cao của cô, lạnh lùng nhếch đôi môi mỏng, khẽ cười: “Tôi không dám tưởng tượng, một người phụ nữ ngu xuẩn nhảy lầu tự tử vì đàn ông sẽ có IQ thấp đến mức độ nào.”
Anh nói rồi liếc về phía Hoàng Ngân đang không vui với vẻ mặt thâm ý: “Nghe nói những thứ như IQ này có thể lây lan, mà cô, vẫn chưa xứng để tôi phải trả cái giả thê thảm đó!”
“...”
Hoàng Ngôn hít một hơi thật sâu, nơi nào đó ở lồng ngực dường như bị đâm vào, ẩn ẩn đau đơn.
Câu nói này rất quen tai, bốn năm trước, lời nói của người đàn ông này dường như vẫn đang vang bên tai. Anh nói, “Đỗ Hoàng Ngân, nghe nói thứ IQ thấp có thể lây lan, nhưng không sao, anh cho em lây chán thì thôi, em nói xem chúng ta sẽ lây nhau qua nước bọt, hay là lây thẳng qua... đường tình dục?”
“Còn nữa, tôi đã có bạn gái rồi.”
Đột nhiên, một câu nói của Cao Dương Thành khiến Hoàng Ngân đang ở trong dòng hồi ức bỗng chốc được kéo về hiện thực.
Cô sững sờ trong nửa giây, ánh mắt tối đi.
Mà Đỗ Thanh Nga đã nước mắt như mưa từ bao giờ.
Cũng đúng, những câu vừa tuyệt tình vừa thâm độc như vậy, có mấy cô gái chịu đựng nổi chứ.
“Hai người thu dọn một chút, chiều nay chuẩn bị đổi phòng bệnh nhé.”
Cao Dương Thành nói xong, quay người rời khỏi phòng bệnh.
“Bất kể thế nào, em cũng không bỏ cuộc đâu!!” Đỗ Thanh Nga nằm trên giường, gào lên thật to với bóng lưng cao gầy của anh.
...
Trong phòng bệnh chỉ còn lại Đỗ Hoàng Ngân và em gái Đỗ Thanh Nga.
“Chị, chuyện em nhảy lầu tự sát có phải do chị nói với anh ấy không?” Đỗ Thanh Nga lạnh mặt chất vấn Hoàng Ngân.
“Đúng vậy.”
Hoàng Ngân gật đầu xác nhận, đứng dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc: “Chị chỉ muốn tốt cho em.”
“Cái gì gọi là muốn tốt cho em?” Đỗ Thanh Nga nóng nảy, cao giọng hét lên với cô: “Đỗ Hoàng Ngân, chị nhìn em bây giờ có tốt không? Chị tưởng mình là ai chứ? Chị dựa vào cái gì mà làm chủ tình yêu cho em! Tại sao chị lại nói với anh ấy, tại sao để anh ấy tới nói với em những câu khó nghe như vậy, rốt cuộc chị có ý đồ gì?!!” Đỗ Thanh Nga trách móc chị gái mình trong làn nước mắt.
Bàn tay đang thu xếp quần áo thay cô của Đỗ Hoàng Ngân chợt khựng lại.
Mỗi một câu chất vấn của Đỗ Thanh Nga như một lưỡi dao, từng lưỡi từng lưỡi khoét vào trái tim cô.
“Đỗ Hoàng Ngân, có phải chị cũng thích anh ấy, cũng muốn theo đuổi anh ấy không? Nếu chị muốn thì chị cứ nói thẳng, chị không cần thiết phải đâm em một nhát sau lưng như vậy!”
Đỗ Hoàng Ngân quay đầu lại nhìn em gái mình, ánh mắt rơi xuống gương mặt em gái lộ ra vẻ rét lạnh đến thấu xương: “Trong lòng em, chị gái của em là người kinh khủng đến thế à?”
Cô thực sự chỉ đơn giản vì không muốn thấy em gái giống mình, yêu phải một người đàn ông không nên yêu! Những ngày tháng yêu nhau sâu đậm mà không thể tiếp tục, thậm chí ngày ngày đêm đêm phải đón nhận nỗi khiếp sợ và kinh hoàng từ người khác, căn bản không phải chuyện mà người bình thường đều có thể chịu đựng nổi!
Hoàng Ngân ném quần áo trong tay đi: “Chị đi thăm Dương Dương.”
Nói rồi đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Hoàng Ngân tựa người vào bức tường trên hành lang, không ngừng hít thở thật sâu, cố gắng để điều chỉnh cảm xúc của mình, nhưng lồng ngực vẫn buồn bực với cảm giác khó chịu khiến hai mắt cô đỏ ửng, hết lần này đến lần khác.
Cô không thể ngờ rằng vì một câu nhiều lời của mình mà khiến quan hệ giữa hai chị em trở nên bế tắc như vậy, thậm chí khiến con bé lúng túng đến thế trước mặt Cao Dương Thành.
Cô thậm chí không dám nói với em gái về quan hệ của mình và Cao Dương Thành.
Còn nữa...
Anh đã có bạn gái rồi!
Rõ ràng đây là một chuyện tốt, có nghĩa là cuối cùng cả hai người họ đều có cuộc sống mới của riêng mình, cô nên vui mừng, nhưng cho dù cô có cố gắng thế nào, trên gương mặt vẫn không nặn ra nổi một nụ cười.
Từ sau hôm đó, Đỗ Thanh Nga được chuyển tới khoa chỉnh hình, năm ngày sau thuận lợi xuất viện, mà Hoàng Ngân cũng từ đó không gặp được Cao Dương Thành nữa. Tuy rằng năm ngày này cô vẫn ra vào bệnh viện Vinmec, nhưng suy cho cùng hai người ở hai khoa khác nhau, cách mấy tầng lầu, muốn gặp được cũng không phải chuyện dễ.
...
Tại phòng làm việc của giám đốc, công ty nội thất Hòa Phát ——
“Hoàng Ngân, dự án này, tôi giao cho cô nhé.”
Giám đốc Lý Kiến Thành đưa tư liệu của khách hàng mới cho Hoàng Ngân: “Vị khách hàng này trước kia tôi đã để cậu Văn theo, nhà của anh ta là một căn hộ thông tầng kiểu biệt thự quy mô nhỏ, tầng trên tầng dưới cộng lại có diện tích sử dụng khoảng một ngàn mét vuông, điều kiện gia đình khá giả, đối với anh ta mà nói tiền không thành vấn đề, quan trọng nhất là ý tưởng thiết kế nhất định phải khiến anh ta hài lòng. Hoàng Ngân à, cô là nhà thiết kế tinh tế nhất trong phòng thiết kế của chúng ta, bình thường cũng là người có kiên nhẫn nhất, tôi đoán dự án này không dễ chịu lắm đâu, người có tiền khá khó chiều, cho nên đến lúc đó có lẽ sẽ cần cô lưu tâm thêm một chút.”
“Được, tôi nhất định sẽ chú ý.” Hoàng Ngân gật đầu.
“Sáu giờ tối nay đã có hẹn với khách hàng ăn tối tại nhà hàng quốc tế Mỹ Vị rồi, đợi lát nữa tan làm cô nhớ đến chỗ hẹn, bàn bạc với khách hàng cho cẩn thận, xem xem anh ta có những yêu cầu cụ thể nào về mặt thiết kế, chúng ta phải cố gắng thỏa mãn. Trong tập văn kiện có thông tin liên hệ với khách hàng, cô gọi thẳng điện thoại cho anh ta là được.”
“Ừm, được rồi. Vậy nếu giám đốc không có chuyện gì dặn dò thêm thì tôi về ra ngoài trước nhé.”
“Ừ, đi làm việc đi.”