Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 203: Bình cũ
Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
***
Nhớ lại lần tham gia thọ yến của Long Quân, khi Kế Duyên chèo thuyền du ngoạn dọc theo Thông Thiên giang trong ngày đông rét mướt, hắn nhớ mình đã từng thi đấu tốc độ với lâu thuyền lớn của Tiêu phủ.
Không giống với lão Quy phải trực tiếp nhận lấy ác nghiệp, ảnh hưởng rất lớn đến việc tu hành, Tiêu gia chỉ là phàm nhân lăn lộn chốn quan trường giữa phàm trần. Bản thân y không tiếp xúc với các loại tu tiên tu pháp, nên cũng không chịu ảnh khoa trương như lão Quy.
Dù sao quan viên cũng thuộc về hoàng quyền, tương đối mà nói, Phúc của nước Đại Trinh cũng đã gánh không ít ác nghiệp, dù cho giết chết công thần là việc lớn nhưng cũng chỉ là chuyện vua và dân chốn phàm trần dây dưa với nhau. Tiêu Tĩnh cũng chỉ rơi vào kết cục sinh ra nhiều bệnh tật rồi chết sớm, chỉ là sau khi chết sẽ được thoải mái một chút.
Tuy những chuyện lão Quy kể đều đã qua 170-180 năm, nhưng nếu trước kia Tiêu gia có thủ đoạn cao minh thì ắt sau này sẽ không bị xử lý. Qua bao nhiêu thăng trầm, bọn họ vẫn có khả năng chiếm được một chỗ cắm dùi trong triều đình.
Như vậy, mạch suy nghĩ của Kế Duyên chuyển một lượt, mà câu chuyện của lão Quy vẫn tiếp tục.
"Trong số những khai quốc công thần năm đó cũng có một vài người bướng bỉnh, kiêu ngạo. Khi lão Hoàng đế còn tại vị, lão có thể áp chế tất cả bọn họ. Nhưng một khi lão Hoàng đế băng hà, tân hoàng chưa hẳn có thể khống chế triều đình. Vì muốn đảm bảo triều đình đứng vững, lão Hoàng đế quyết định chặt đứt mọi tai họa về sau."
Lão Quy ngẩng đầu nhìn Kế tiên sinh, thấy vẻ mặt hắn như đang suy nghĩ điều gì, liền dừng một chút. Lão chờ Kế tiên sinh nhìn mình rồi mới nói tiếp.
"Dù lão Quy ta chỉ là yêu vật vùi mình ở Xuân Mộc Giang, không hiểu rõ những chuyện trong triều, nhưng ta cũng biết nguồn gốc của sự kiện năm ấy. Vào Lập Nguyên năm ba mươi hai, sau khi lão Hoàng đế bày mưu tính kế, Tiêu Tĩnh bố trí ván cờ trong đêm tiệc giao thừa ở hoàng cung, để cho mấy võ thần có chút kiêu ngạo trong số những lão thần cạn chén với Thái tử và các hoàng tử..."
"Người có tửu lượng xuất chúng trong đám hoàng tử đã được lão Hoàng đế cho biết rằng bọn họ chỉ được thua, không được thắng. Mấy vị hoàng tử không biết tình hình còn tưởng phụ hoàng sợ làm lão thần kia mất mặt. Kết quả không cần nói cũng biết, tất cả con cháu hoàng thất đều thua. Ngự Sử Đài lại có quan viên cố ý trào phúng rằng lão thần không cho các hoàng tử thể diện, khiến cho một lão thần trong đó nói chuyện lỗ mãng. Trong yến tiệc năm đó đều là những người tài năng trác tuyệt. Người khác cho rằng chỉ vui đùa mà thôi, thực tế đã mở màn cho cuộc thảm sát..."
Sau đó lời kể của lão Quy cũng không rõ ràng nữa. Dù sao lão cũng không phải người trong triều đình, những chuyện đằng sau lại không có ai dám bàn tán, cho nên những tin tức truyền đến Xuân Mộc giang tự nhiên cũng ít đi.
Hơn nữa, sau khi lão Quy biết chuyện không ổn, muốn triệt để cắt đứt ràng buộc với Tiêu gia, nên cũng không dám bói toán những chuyện trong đó. Thỉnh thoảng, lão nghe được từ một vài thuyền hoa, thuyền nhỏ. Khi ấy mấy người bạn thân thiết gặp mặt riêng với nhau rồi nói về vụ án bi thảm kia.
Khoảng hai, ba năm sau, bản thân lão cảm nhận được ác nghiệp có xu thế kéo tới cực điểm, sau đó bắt đầu hòa hoãn lại. Lão cũng biết thảm án sắp kết thúc.
Quả nhiên, vào Lập Nguyên năm ba mươi sáu, tân hoàng đăng cơ, quét ngang trời đất, lấy "lập lại trật tự, nghiêm túc điều tra gian thần", trả lại công bằng muộn màng cho một vài trung thần. Cũng vào cuối năm ấy, lão Hoàng đế băng hà.
"Việc này làm cho ta nơm nớp lo sợ, ẩn úp ở chỗ hang nước vách núi tại Xuân Mộc giang trong nhiều năm liền. Ta sợ sơ sẩy một chút sẽ dẫn đến kiếp số. Ngày mưa không có sấm sét cũng không dám ra ngoài, thậm chí còn không dám tu luyện..."
Giọng lão không nén được thổn thức. Kế Duyên nghe được cũng thấy xúc động.
Mà cách lão trốn tránh lại khiến rất nhiều yêu vật cảm thấy lão sợ hãi hơi thái quá. Phải biết rằng có không ít yêu vật ăn thịt người không nháy mắt, làm nhiều việc ác cũng không sợ thiên lôi đánh xuống. Nhưng Kế Duyên cũng hiểu được một chút.
Bởi vì lão Quy có thiên phú đặc thù, cho nên trong việc tu hành, lão sẽ nhìn thấy xa hơn yêu vật bình thường. Lão càng sợ một số biến cố có xác suất nhỏ có thể phát sinh, sợ nhất khi những sự kiện xác suất nhỏ ấy lại có kết quả cực kỳ kinh khủng.
Câu chuyện xưa kể từ khi mặt trời lặn đến lúc bình minh mới có thể kết thúc. Ánh dương dường như lộ ra màu máu trong chuyện xưa ấy.
Lão Quy im lặng không nói, lơ lửng trên mặt nước. Đại Thanh Ngư yên tĩnh bơi lội ở bên cạnh. Xích hồ vẫn nằm nguyên chỗ cũ, cũng không nói một lời. Trong lòng nó có ấn tượng rất sâu với những tranh đấu khủng khiếp trong triều đình, có chút bị dọa sợ. Thậm chí, nó còn bắt đầu lo lắng cho phụ thân của Doãn Thanh, cũng lo cho Doãn Thanh sau này ra làm quan có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Lúc này trời vừa sáng, cửa thành Xuân Huệ phủ đã được mở ra. Phương xa có khách buôn bán hoặc người nông dân đi chợ lần lượt đi từ cửa thành đến đây. Trước cửa thành, mọi người đã bắt đầu xếp hàng.
Kế Duyên trầm mặc một lát, nhìn cảnh tượng trước mắt rồi nói.
"Nếu chuyện xưa của ngươi viết thành sách mà không thay đổi nội dung thì cũng chẳng có cách nào để cho tiên sinh kể chuyện đi kể lại..."
Người cũng được, mà yêu cũng được, hay là phố thị cùng triều đình, chân chính hòa hợp với nhau rất khó, hầu như không có khả năng.
Thực ra, Kế Duyên rất hy vọng có thể thông qua người kể chuyện truyền bá một vài ý nghĩa trong chuyện xưa, ý nghĩa về con người, về yêu vật, hoặc cái khác. Ngoại trừ chuyện giải trí sinh hoạt của người đời, mang lại lợi ích chốn trà dư tửu hậu, hắn còn một lý tưởng nho nhỏ chưa được chín muồi lắm.
Nói mấy lời cảm thán xong, Kế Duyên nhìn ba yêu vật xung quanh, cuối cùng cũng nhìn về phía lão Quy Ô Sùng.
"Vận khí của ngươi quả thực không tốt, cũng không nên ỷ vào thần thông rồi đưa ra những biện pháp không chính đáng. Qua nhiều năm như vậy, mỗi lần ngươi hành động đều nhận ra mặt hại trong đó. Nhưng cơ hội vẫn còn, không đến mức đoạn tuyệt con đường cầu đạo. Về sau sống yên ổn chút đi."
"Kế tiên sinh dạy rất đúng! Giang Thần lão gia cũng đã nói câu tương tự."
"Ha ha."
Kế Duyên nở nụ cười, nói với ba yêu vật bên cạnh.
"Các ngươi cũng không cần quá e ngại việc tu hành nguy hiểm. Tuy thú vật bắt đầu lại từ đầu có trăm ngàn khó khăn, nhưng một khi tu hành thành công, ít nhất cũng tích lũy nhiều hơn yêu quái có cha mẹ là yêu vật hóa hình mấy lần."
Hắn đứng lên, nhặt cần câu trên mặt đất. Chiều dài của nó khá bất tiện nếu muốn thu vào trong tay áo, cũng phiền phức khi mang bên người khi vào thành. Vì vậy, hắn ném lên lưng lão Quy.
"Giúp ta cất giữ cần câu này, đợi đến lúc rời đi, ta sẽ tới lấy."
Dĩ nhiên, lão Quy đồng ý lĩnh mệnh. Kế Duyên nói xong liền bước nhanh về phía cửa thành, chuẩn bị xếp hàng tiến vào thành.
Hồ Vân ngay lập tức đuổi theo, cố gắng giấu mình trong cái bóng của Kế Duyên. Nó nhỏ giọng hỏi Kế Duyên một câu.
"Kế tiên sinh, chúng ta đến khách điếm trả phòng, lấy hành lý, rồi trở về ạ?"
Hắn khẽ gật đầu rồi lắc đầu.
"Đi trả phòng lấy hành lý trước. Nếu không, qua buổi trưa sẽ tính thêm một ngày. Sau đó chúng ta đi một chuyến đến Viên Tử Phô."
"Viên Tử Phô? Đó là nơi nào ạ?"
Kế Duyên lấy một bình rượu cũ trong tay áo, giơ về phía Hồ Vân. Đây là bình rượu Thiên Nhật Xuân đầu tiên mà hắn mua năm đó. Về sau, bình này còn chứa một vài loại rượu ngon dở khác nhau, thậm chí còn đựng rượu Long Tiên Hương nữa.
"Thiên Nhật Xuân?"
"Đúng, chính là nơi chuyên sản xuất và buôn bán Thiên Nhật Xuân. Chúng ta đã đến đây thì nên ghé một chút."
...
Hắn đứng xếp hàng vào thành, dẫn Hồ Vân đi tới khách điếm trả phòng, lấy lại tiền cọc. Sau đó, hắn đi vòng vòng vèo vèo trong thành, đến buổi trưa đã tới đường phố có tiệm Viên Tử Phô.
Mặt tiền cửa hàng vẫn như vậy, bày biện vẫn như vậy, thoạt nhìn trong tiệm vẫn thấy không có nhiều sinh ý như trước đây. Vả lại, tiểu nhị hoặc ngồi tốp năm tốp ba hoặc nói chuyện phiếm, có vẻ cũng không bận rộn lắm.
Thời điểm đông đúc nhất của Viên Tử Phô là mùa xuân, bởi vì khi ấy phải sản xuất rượu mới. Vào mùa thu lại khá nhàn nhã, đặc biệt hiện tại đã gần giữa trưa, mấy người chở rượu cũng sẽ không đợi trước cửa vào giờ này.
Chưởng quỹ Trác Thao đang gõ bàn tính cạch cạch cạch không ngừng. Sau khi tính toán xong mới cất bàn tính, lúc này gã mới vui vẻ khép lại sổ sách.
Trác gia vẫn tuân theo việc lấy sản xuất làm chủ, chưa từng ra khỏi Xuân Huệ phủ. Bản thân gã chỉ lấy một phần tiền thưởng, không tranh giành quyền lợi, chỉ tiêu xài hai ba phần. Hơn nữa, châu phủ ủng hộ Viên Tử Phô. Những năm gần đây, việc làm ăn vẫn thuận buồm xuôi gió, ít khi gặp khó khăn trắc trở.
"Khục... Khục khục... Khục khục khục khục..."
Trác chưởng quỹ ho khan vài tiếng, ho một lúc lâu, khó khăn lắm mới đè nén được rồi dừng lại. Gã vội vàng cầm lấy ấm tử sa nhỏ bên cạnh, uống vài ngụm nước từ miệng bình. Rốt cuộc, gã cũng được xoa dịu, nhưng vẫn muốn ho khan.
Tiểu nhị đứng bên cạnh nhìn gã, quan tâm hỏi.
"Chưởng quỹ, người không sao chứ, đi đại phu thử xem. Người đã ho hơn một tháng rồi!"
"Không có việc gì, không có việc gì. Ta đã nhờ đại phu xem qua rồi, thỉnh thoảng nhiễm phong hàn thôi."
Lúc này, Kế Duyên cũng bước vào Viên Tử Phô. Người đứng sau quầy vẫn là chưởng quỹ trước đây chỉ là già hơn một chút.
Thấy Kế Duyên đi tới, những người bên trong cửa hàng theo bản năng đều đánh giá hắn vài lần. Bởi vì hắn dùng Chướng Nhãn Pháp nên ánh mắt giống như người thường, vì vậy nhìn qua là một tiên sinh lịch sự.
Trác chưởng quỹ chỉ là người bình thường. Mặc dù trước đây gã rất ấn tượng với Kế Duyên, nhưng đã nhiều năm trôi qua rồi, nên giờ cũng không nhận ra.
"Khách quan, ngài muốn đặt rượu sao?"
Bình thường mọi người đến Viên Tử Phô đều đặt rượu, tính theo số bình lớn hay mấy xe ngựa, còn dự định sang năm mới lấy rượu. Người tới đây mua lẻ rất ít, nhưng nếu có thì Viên Tử Phô cũng không từ chối.
Kế Duyên không trả lời mà đi tới trước quầy rồi nhìn Trác Thao. Quả thực gã chỉ bị nhiễm phong hàn, ở phổi có một cỗ khí lạnh tích tụ, chỉ cần thân thể ấm áp thì khoảng nửa tháng cũng tiêu tan hết.
Hắn có thể trị được bệnh này. Lúc lấy bình rượu từ trong tay áo ra, hắn lắc lắc tay áo. Ngay lúc đó, khí lạnh trong phổi của Trác Thao cũng được quét sạch.
Chẳng qua, không có ai nhìn thấy động tác lén lút này, bọn họ bị cái bình cũ trong tay Kế Duyên hấp dẫn.
"Chưởng quỹ, ta có một bình rượu cũ, đổ đầy rượu mới thì bao nhiêu tiền?"
Trác chưởng quỹ cẩn thận nhìn bầu rượu này. Bề ngoài cũng không phải quá tối, nhưng trên bình có mấy lỗ hổng nhỏ do va chạm. Hiển nhiên là tần suất sử dụng không ít. Hơn nữa, kiểu dáng này chắc hẳn là mấy năm trước. Bây giờ mấy bình rượu trong hầm đã được thay đổi kiểu dáng rồi.
Bất kể như thế nào, nhìn thấy bầu rượu cũ này, người tới có thể là khách quen uống Thiên Nhật Xuân. Trong lòng Trác chưởng quỹ cũng rất cao hứng.
"Giá cả không tăng. Nếu như ngài mua một cân, rót đầy thì lấy tám trăm văn."
Kế Duyên khẽ gật đầu, đột nhiên hỏi một câu.
"Chưởng quỹ à, những người tự mang bình rượu thì một cân đều là tám trăm văn sao? Một cái bình giá hai trăm văn luôn hả?"
Trác chưởng quỹ vốn định lấy ấm tử sa uống nước cho nhuận giọng, nhưng một lúc lâu rồi vẫn chưa thấy cảm giác muốn ho, nên thu tay lại. Gã cảm thấy Kế Duyên có phong thái hơn người, nên cũng hào hứng nói chuyện với hắn thêm vài câu.
"Thật ra thì trước kia không phải vậy. Cũng như khách quan nói một bầu rượu sao mà giá hai trăm văn được."
"Thế thì tại sao?"
"Hắc, việc này cũng không có gì khó nói. Trước kia, vì muốn nịnh bợ một vị khách mua rượu đặc biệt, ta đã cố ý bán giảm giá rượu ngon năm xưa, cũng tính một bình rượu là hai trăm văn. Có một vài khách quen và tiểu nhị của cửa hàng biết việc này. Sau lần đó, ai tự mang bình tới đều tính giá tám trăm văn."
Kế Duyên nở nụ cười.
"Ồ, chưởng quỹ đối xử như nhau sao? Vậy là thua thiệt kha khá tiền rồi, ngươi còn phải buôn bán đấy!"
Chưởng quỹ cũng cười hắc hắc một tiếng.
"Trác mỗ không phải văn nhân hiệp sĩ, nhưng cũng không tự phụ như vậy. Hơn nữa, nếu không phải quan lại quyền quý thì người bình thường có ai uống Thiên Nhật Xuân mỗi ngày chứ? Cũng ít người đến cửa hàng này mua rượu lẻ... Với lại, ta ấy mà, ta cũng không rêu rao lên!"
"Ha ha ha ha..."
Kế Duyên bội phục cười, lấy hai lượng bạc trong tay áo.
"Chưởng quỹ vẫn khôn khéo lắm! Lấy một bình rượu mới đi, đây là hai lượng!"
Cũng quái lạ thật, người này không phải dùng bình cũ mua rượu sao?
Chỉ là nếu bản thân hắn đã nói vậy, Trác Thao liền nghe theo. Gã ra sau quầy lấy một bình mới, ước lượng số bạc rồi mới giao cho Kế Duyên.
Kế Duyên cầm bình rượu rồi xoay người rời đi. Lúc hắn vừa ra tới cửa thì Trác Thao phát hiện ra bình cũ vẫn còn trên quầy. Gã vội vàng hô một tiếng.
"Khách quan, bình rượu của ngài vẫn còn đây!"
Vị khách áo trắng đằng trước khoát tay áo.
"Cho ngươi đấy!"
Trác Thao có chút dở khóc dở cười, cúi đầu nhìn cái bình. Gã giữ cái này làm gì chứ. Viên Tử Phô không bao giờ thiếu mấy loại này.
Nhưng lúc gã ngẩng đầu đã không còn thấy bóng dáng vị khách vừa đi ra cửa kia nữa.
"Đi nhanh vậy?"
Gã vòng qua quầy hàng, đi tới cửa rồi nhìn trái nhìn phải một lượt. Đường phố gần xa vắng vẻ, không thấy người nọ đâu. Gã đành quay lại quầy.
Có tiểu nhị cười hỏi.
"Chưởng quỹ, bình này làm gì ạ?"
"Còn có thể làm gì nữa, ném đi chứ sao."
Tiểu nhị "A" lên một tiếng, cầm lấy cái bình rồi nhìn tới nhìn lui. Y vô thức mở nắp bình. Một cỗ hương thơm nhè nhẹ tươi mát bay ra, khiến cho những người đứng gần đó đều chấn động tinh thần.
***
Nhớ lại lần tham gia thọ yến của Long Quân, khi Kế Duyên chèo thuyền du ngoạn dọc theo Thông Thiên giang trong ngày đông rét mướt, hắn nhớ mình đã từng thi đấu tốc độ với lâu thuyền lớn của Tiêu phủ.
Không giống với lão Quy phải trực tiếp nhận lấy ác nghiệp, ảnh hưởng rất lớn đến việc tu hành, Tiêu gia chỉ là phàm nhân lăn lộn chốn quan trường giữa phàm trần. Bản thân y không tiếp xúc với các loại tu tiên tu pháp, nên cũng không chịu ảnh khoa trương như lão Quy.
Dù sao quan viên cũng thuộc về hoàng quyền, tương đối mà nói, Phúc của nước Đại Trinh cũng đã gánh không ít ác nghiệp, dù cho giết chết công thần là việc lớn nhưng cũng chỉ là chuyện vua và dân chốn phàm trần dây dưa với nhau. Tiêu Tĩnh cũng chỉ rơi vào kết cục sinh ra nhiều bệnh tật rồi chết sớm, chỉ là sau khi chết sẽ được thoải mái một chút.
Tuy những chuyện lão Quy kể đều đã qua 170-180 năm, nhưng nếu trước kia Tiêu gia có thủ đoạn cao minh thì ắt sau này sẽ không bị xử lý. Qua bao nhiêu thăng trầm, bọn họ vẫn có khả năng chiếm được một chỗ cắm dùi trong triều đình.
Như vậy, mạch suy nghĩ của Kế Duyên chuyển một lượt, mà câu chuyện của lão Quy vẫn tiếp tục.
"Trong số những khai quốc công thần năm đó cũng có một vài người bướng bỉnh, kiêu ngạo. Khi lão Hoàng đế còn tại vị, lão có thể áp chế tất cả bọn họ. Nhưng một khi lão Hoàng đế băng hà, tân hoàng chưa hẳn có thể khống chế triều đình. Vì muốn đảm bảo triều đình đứng vững, lão Hoàng đế quyết định chặt đứt mọi tai họa về sau."
Lão Quy ngẩng đầu nhìn Kế tiên sinh, thấy vẻ mặt hắn như đang suy nghĩ điều gì, liền dừng một chút. Lão chờ Kế tiên sinh nhìn mình rồi mới nói tiếp.
"Dù lão Quy ta chỉ là yêu vật vùi mình ở Xuân Mộc Giang, không hiểu rõ những chuyện trong triều, nhưng ta cũng biết nguồn gốc của sự kiện năm ấy. Vào Lập Nguyên năm ba mươi hai, sau khi lão Hoàng đế bày mưu tính kế, Tiêu Tĩnh bố trí ván cờ trong đêm tiệc giao thừa ở hoàng cung, để cho mấy võ thần có chút kiêu ngạo trong số những lão thần cạn chén với Thái tử và các hoàng tử..."
"Người có tửu lượng xuất chúng trong đám hoàng tử đã được lão Hoàng đế cho biết rằng bọn họ chỉ được thua, không được thắng. Mấy vị hoàng tử không biết tình hình còn tưởng phụ hoàng sợ làm lão thần kia mất mặt. Kết quả không cần nói cũng biết, tất cả con cháu hoàng thất đều thua. Ngự Sử Đài lại có quan viên cố ý trào phúng rằng lão thần không cho các hoàng tử thể diện, khiến cho một lão thần trong đó nói chuyện lỗ mãng. Trong yến tiệc năm đó đều là những người tài năng trác tuyệt. Người khác cho rằng chỉ vui đùa mà thôi, thực tế đã mở màn cho cuộc thảm sát..."
Sau đó lời kể của lão Quy cũng không rõ ràng nữa. Dù sao lão cũng không phải người trong triều đình, những chuyện đằng sau lại không có ai dám bàn tán, cho nên những tin tức truyền đến Xuân Mộc giang tự nhiên cũng ít đi.
Hơn nữa, sau khi lão Quy biết chuyện không ổn, muốn triệt để cắt đứt ràng buộc với Tiêu gia, nên cũng không dám bói toán những chuyện trong đó. Thỉnh thoảng, lão nghe được từ một vài thuyền hoa, thuyền nhỏ. Khi ấy mấy người bạn thân thiết gặp mặt riêng với nhau rồi nói về vụ án bi thảm kia.
Khoảng hai, ba năm sau, bản thân lão cảm nhận được ác nghiệp có xu thế kéo tới cực điểm, sau đó bắt đầu hòa hoãn lại. Lão cũng biết thảm án sắp kết thúc.
Quả nhiên, vào Lập Nguyên năm ba mươi sáu, tân hoàng đăng cơ, quét ngang trời đất, lấy "lập lại trật tự, nghiêm túc điều tra gian thần", trả lại công bằng muộn màng cho một vài trung thần. Cũng vào cuối năm ấy, lão Hoàng đế băng hà.
"Việc này làm cho ta nơm nớp lo sợ, ẩn úp ở chỗ hang nước vách núi tại Xuân Mộc giang trong nhiều năm liền. Ta sợ sơ sẩy một chút sẽ dẫn đến kiếp số. Ngày mưa không có sấm sét cũng không dám ra ngoài, thậm chí còn không dám tu luyện..."
Giọng lão không nén được thổn thức. Kế Duyên nghe được cũng thấy xúc động.
Mà cách lão trốn tránh lại khiến rất nhiều yêu vật cảm thấy lão sợ hãi hơi thái quá. Phải biết rằng có không ít yêu vật ăn thịt người không nháy mắt, làm nhiều việc ác cũng không sợ thiên lôi đánh xuống. Nhưng Kế Duyên cũng hiểu được một chút.
Bởi vì lão Quy có thiên phú đặc thù, cho nên trong việc tu hành, lão sẽ nhìn thấy xa hơn yêu vật bình thường. Lão càng sợ một số biến cố có xác suất nhỏ có thể phát sinh, sợ nhất khi những sự kiện xác suất nhỏ ấy lại có kết quả cực kỳ kinh khủng.
Câu chuyện xưa kể từ khi mặt trời lặn đến lúc bình minh mới có thể kết thúc. Ánh dương dường như lộ ra màu máu trong chuyện xưa ấy.
Lão Quy im lặng không nói, lơ lửng trên mặt nước. Đại Thanh Ngư yên tĩnh bơi lội ở bên cạnh. Xích hồ vẫn nằm nguyên chỗ cũ, cũng không nói một lời. Trong lòng nó có ấn tượng rất sâu với những tranh đấu khủng khiếp trong triều đình, có chút bị dọa sợ. Thậm chí, nó còn bắt đầu lo lắng cho phụ thân của Doãn Thanh, cũng lo cho Doãn Thanh sau này ra làm quan có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Lúc này trời vừa sáng, cửa thành Xuân Huệ phủ đã được mở ra. Phương xa có khách buôn bán hoặc người nông dân đi chợ lần lượt đi từ cửa thành đến đây. Trước cửa thành, mọi người đã bắt đầu xếp hàng.
Kế Duyên trầm mặc một lát, nhìn cảnh tượng trước mắt rồi nói.
"Nếu chuyện xưa của ngươi viết thành sách mà không thay đổi nội dung thì cũng chẳng có cách nào để cho tiên sinh kể chuyện đi kể lại..."
Người cũng được, mà yêu cũng được, hay là phố thị cùng triều đình, chân chính hòa hợp với nhau rất khó, hầu như không có khả năng.
Thực ra, Kế Duyên rất hy vọng có thể thông qua người kể chuyện truyền bá một vài ý nghĩa trong chuyện xưa, ý nghĩa về con người, về yêu vật, hoặc cái khác. Ngoại trừ chuyện giải trí sinh hoạt của người đời, mang lại lợi ích chốn trà dư tửu hậu, hắn còn một lý tưởng nho nhỏ chưa được chín muồi lắm.
Nói mấy lời cảm thán xong, Kế Duyên nhìn ba yêu vật xung quanh, cuối cùng cũng nhìn về phía lão Quy Ô Sùng.
"Vận khí của ngươi quả thực không tốt, cũng không nên ỷ vào thần thông rồi đưa ra những biện pháp không chính đáng. Qua nhiều năm như vậy, mỗi lần ngươi hành động đều nhận ra mặt hại trong đó. Nhưng cơ hội vẫn còn, không đến mức đoạn tuyệt con đường cầu đạo. Về sau sống yên ổn chút đi."
"Kế tiên sinh dạy rất đúng! Giang Thần lão gia cũng đã nói câu tương tự."
"Ha ha."
Kế Duyên nở nụ cười, nói với ba yêu vật bên cạnh.
"Các ngươi cũng không cần quá e ngại việc tu hành nguy hiểm. Tuy thú vật bắt đầu lại từ đầu có trăm ngàn khó khăn, nhưng một khi tu hành thành công, ít nhất cũng tích lũy nhiều hơn yêu quái có cha mẹ là yêu vật hóa hình mấy lần."
Hắn đứng lên, nhặt cần câu trên mặt đất. Chiều dài của nó khá bất tiện nếu muốn thu vào trong tay áo, cũng phiền phức khi mang bên người khi vào thành. Vì vậy, hắn ném lên lưng lão Quy.
"Giúp ta cất giữ cần câu này, đợi đến lúc rời đi, ta sẽ tới lấy."
Dĩ nhiên, lão Quy đồng ý lĩnh mệnh. Kế Duyên nói xong liền bước nhanh về phía cửa thành, chuẩn bị xếp hàng tiến vào thành.
Hồ Vân ngay lập tức đuổi theo, cố gắng giấu mình trong cái bóng của Kế Duyên. Nó nhỏ giọng hỏi Kế Duyên một câu.
"Kế tiên sinh, chúng ta đến khách điếm trả phòng, lấy hành lý, rồi trở về ạ?"
Hắn khẽ gật đầu rồi lắc đầu.
"Đi trả phòng lấy hành lý trước. Nếu không, qua buổi trưa sẽ tính thêm một ngày. Sau đó chúng ta đi một chuyến đến Viên Tử Phô."
"Viên Tử Phô? Đó là nơi nào ạ?"
Kế Duyên lấy một bình rượu cũ trong tay áo, giơ về phía Hồ Vân. Đây là bình rượu Thiên Nhật Xuân đầu tiên mà hắn mua năm đó. Về sau, bình này còn chứa một vài loại rượu ngon dở khác nhau, thậm chí còn đựng rượu Long Tiên Hương nữa.
"Thiên Nhật Xuân?"
"Đúng, chính là nơi chuyên sản xuất và buôn bán Thiên Nhật Xuân. Chúng ta đã đến đây thì nên ghé một chút."
...
Hắn đứng xếp hàng vào thành, dẫn Hồ Vân đi tới khách điếm trả phòng, lấy lại tiền cọc. Sau đó, hắn đi vòng vòng vèo vèo trong thành, đến buổi trưa đã tới đường phố có tiệm Viên Tử Phô.
Mặt tiền cửa hàng vẫn như vậy, bày biện vẫn như vậy, thoạt nhìn trong tiệm vẫn thấy không có nhiều sinh ý như trước đây. Vả lại, tiểu nhị hoặc ngồi tốp năm tốp ba hoặc nói chuyện phiếm, có vẻ cũng không bận rộn lắm.
Thời điểm đông đúc nhất của Viên Tử Phô là mùa xuân, bởi vì khi ấy phải sản xuất rượu mới. Vào mùa thu lại khá nhàn nhã, đặc biệt hiện tại đã gần giữa trưa, mấy người chở rượu cũng sẽ không đợi trước cửa vào giờ này.
Chưởng quỹ Trác Thao đang gõ bàn tính cạch cạch cạch không ngừng. Sau khi tính toán xong mới cất bàn tính, lúc này gã mới vui vẻ khép lại sổ sách.
Trác gia vẫn tuân theo việc lấy sản xuất làm chủ, chưa từng ra khỏi Xuân Huệ phủ. Bản thân gã chỉ lấy một phần tiền thưởng, không tranh giành quyền lợi, chỉ tiêu xài hai ba phần. Hơn nữa, châu phủ ủng hộ Viên Tử Phô. Những năm gần đây, việc làm ăn vẫn thuận buồm xuôi gió, ít khi gặp khó khăn trắc trở.
"Khục... Khục khục... Khục khục khục khục..."
Trác chưởng quỹ ho khan vài tiếng, ho một lúc lâu, khó khăn lắm mới đè nén được rồi dừng lại. Gã vội vàng cầm lấy ấm tử sa nhỏ bên cạnh, uống vài ngụm nước từ miệng bình. Rốt cuộc, gã cũng được xoa dịu, nhưng vẫn muốn ho khan.
Tiểu nhị đứng bên cạnh nhìn gã, quan tâm hỏi.
"Chưởng quỹ, người không sao chứ, đi đại phu thử xem. Người đã ho hơn một tháng rồi!"
"Không có việc gì, không có việc gì. Ta đã nhờ đại phu xem qua rồi, thỉnh thoảng nhiễm phong hàn thôi."
Lúc này, Kế Duyên cũng bước vào Viên Tử Phô. Người đứng sau quầy vẫn là chưởng quỹ trước đây chỉ là già hơn một chút.
Thấy Kế Duyên đi tới, những người bên trong cửa hàng theo bản năng đều đánh giá hắn vài lần. Bởi vì hắn dùng Chướng Nhãn Pháp nên ánh mắt giống như người thường, vì vậy nhìn qua là một tiên sinh lịch sự.
Trác chưởng quỹ chỉ là người bình thường. Mặc dù trước đây gã rất ấn tượng với Kế Duyên, nhưng đã nhiều năm trôi qua rồi, nên giờ cũng không nhận ra.
"Khách quan, ngài muốn đặt rượu sao?"
Bình thường mọi người đến Viên Tử Phô đều đặt rượu, tính theo số bình lớn hay mấy xe ngựa, còn dự định sang năm mới lấy rượu. Người tới đây mua lẻ rất ít, nhưng nếu có thì Viên Tử Phô cũng không từ chối.
Kế Duyên không trả lời mà đi tới trước quầy rồi nhìn Trác Thao. Quả thực gã chỉ bị nhiễm phong hàn, ở phổi có một cỗ khí lạnh tích tụ, chỉ cần thân thể ấm áp thì khoảng nửa tháng cũng tiêu tan hết.
Hắn có thể trị được bệnh này. Lúc lấy bình rượu từ trong tay áo ra, hắn lắc lắc tay áo. Ngay lúc đó, khí lạnh trong phổi của Trác Thao cũng được quét sạch.
Chẳng qua, không có ai nhìn thấy động tác lén lút này, bọn họ bị cái bình cũ trong tay Kế Duyên hấp dẫn.
"Chưởng quỹ, ta có một bình rượu cũ, đổ đầy rượu mới thì bao nhiêu tiền?"
Trác chưởng quỹ cẩn thận nhìn bầu rượu này. Bề ngoài cũng không phải quá tối, nhưng trên bình có mấy lỗ hổng nhỏ do va chạm. Hiển nhiên là tần suất sử dụng không ít. Hơn nữa, kiểu dáng này chắc hẳn là mấy năm trước. Bây giờ mấy bình rượu trong hầm đã được thay đổi kiểu dáng rồi.
Bất kể như thế nào, nhìn thấy bầu rượu cũ này, người tới có thể là khách quen uống Thiên Nhật Xuân. Trong lòng Trác chưởng quỹ cũng rất cao hứng.
"Giá cả không tăng. Nếu như ngài mua một cân, rót đầy thì lấy tám trăm văn."
Kế Duyên khẽ gật đầu, đột nhiên hỏi một câu.
"Chưởng quỹ à, những người tự mang bình rượu thì một cân đều là tám trăm văn sao? Một cái bình giá hai trăm văn luôn hả?"
Trác chưởng quỹ vốn định lấy ấm tử sa uống nước cho nhuận giọng, nhưng một lúc lâu rồi vẫn chưa thấy cảm giác muốn ho, nên thu tay lại. Gã cảm thấy Kế Duyên có phong thái hơn người, nên cũng hào hứng nói chuyện với hắn thêm vài câu.
"Thật ra thì trước kia không phải vậy. Cũng như khách quan nói một bầu rượu sao mà giá hai trăm văn được."
"Thế thì tại sao?"
"Hắc, việc này cũng không có gì khó nói. Trước kia, vì muốn nịnh bợ một vị khách mua rượu đặc biệt, ta đã cố ý bán giảm giá rượu ngon năm xưa, cũng tính một bình rượu là hai trăm văn. Có một vài khách quen và tiểu nhị của cửa hàng biết việc này. Sau lần đó, ai tự mang bình tới đều tính giá tám trăm văn."
Kế Duyên nở nụ cười.
"Ồ, chưởng quỹ đối xử như nhau sao? Vậy là thua thiệt kha khá tiền rồi, ngươi còn phải buôn bán đấy!"
Chưởng quỹ cũng cười hắc hắc một tiếng.
"Trác mỗ không phải văn nhân hiệp sĩ, nhưng cũng không tự phụ như vậy. Hơn nữa, nếu không phải quan lại quyền quý thì người bình thường có ai uống Thiên Nhật Xuân mỗi ngày chứ? Cũng ít người đến cửa hàng này mua rượu lẻ... Với lại, ta ấy mà, ta cũng không rêu rao lên!"
"Ha ha ha ha..."
Kế Duyên bội phục cười, lấy hai lượng bạc trong tay áo.
"Chưởng quỹ vẫn khôn khéo lắm! Lấy một bình rượu mới đi, đây là hai lượng!"
Cũng quái lạ thật, người này không phải dùng bình cũ mua rượu sao?
Chỉ là nếu bản thân hắn đã nói vậy, Trác Thao liền nghe theo. Gã ra sau quầy lấy một bình mới, ước lượng số bạc rồi mới giao cho Kế Duyên.
Kế Duyên cầm bình rượu rồi xoay người rời đi. Lúc hắn vừa ra tới cửa thì Trác Thao phát hiện ra bình cũ vẫn còn trên quầy. Gã vội vàng hô một tiếng.
"Khách quan, bình rượu của ngài vẫn còn đây!"
Vị khách áo trắng đằng trước khoát tay áo.
"Cho ngươi đấy!"
Trác Thao có chút dở khóc dở cười, cúi đầu nhìn cái bình. Gã giữ cái này làm gì chứ. Viên Tử Phô không bao giờ thiếu mấy loại này.
Nhưng lúc gã ngẩng đầu đã không còn thấy bóng dáng vị khách vừa đi ra cửa kia nữa.
"Đi nhanh vậy?"
Gã vòng qua quầy hàng, đi tới cửa rồi nhìn trái nhìn phải một lượt. Đường phố gần xa vắng vẻ, không thấy người nọ đâu. Gã đành quay lại quầy.
Có tiểu nhị cười hỏi.
"Chưởng quỹ, bình này làm gì ạ?"
"Còn có thể làm gì nữa, ném đi chứ sao."
Tiểu nhị "A" lên một tiếng, cầm lấy cái bình rồi nhìn tới nhìn lui. Y vô thức mở nắp bình. Một cỗ hương thơm nhè nhẹ tươi mát bay ra, khiến cho những người đứng gần đó đều chấn động tinh thần.