Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 252: Mười năm mưa bụi
Dịch: phuongkta1
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
***
Cây táo trong nội viện đung đưa theo gió. Tiếng xào xạc đan xen giữa các cành lá rất có vận luật. Loại vận luật này tựa như phù hợp với tiết tấu Kế Duyên đang viết, trong lúc khoa tay múa chân cũng phân chia nặng nhẹ.
Đàm luận một hồi lâu với lão ăn mày, Kế Duyên cũng mượn cơ hội hàn huyên với lão rất nhiều việc vặt nhỏ nhoi trong nhân gian. Những điều mà lão ăn mày dùng ánh mắt của mình nói ra cũng khác hẳn so với người bên ngoài.
Lão ăn mày đã hành tẩu nghìn núi vạn sông, đã từng thấy yêu tà và thần tiên, trải qua thiên tai cùng phồn hoa tìm ra một quy luật nào đó, phán đoán trên sự khác biệt của khí cơ các nơi, mượn cảm thụ của lão ăn mày để nói ra loạn cùng không loạn, yên cùng không yên, cũng là chuyện có ích đối với Kế Duyên, giúp hắn hiểu được cái gọi là xu thế cục bộ của thiên hạ.
Ngọc Hoài Sơn là Tiên phủ không thích đi lại trong nhân gian nên loại kinh nghiệm này rất ít. Những Yêu tộc như lão Long lại càng khó có thể biết được. Cuối cùng cũng chỉ có người thích dạo chơi nhân gian như lão ăn mày hoặc là những cao nhân lăn lộn tu hành ở chốn hồng trần thì kinh nghiệm này mới phong phú.
Cho nên cũng không thể trách lão ăn mày lúc đi ra huyện Ninh An lại oán giận Kế Duyên nói nhăng nói cuội cố ý quấy nhiễu lão, thực ra Kế Duyên không cố ý làm như vậy, phần lớn nguyên nhân chính là hắn muốn nghe những thứ này.
Viết chữ không chỉ là quá trình Kế Duyên thôi diễn đạo pháp của bản thân mình, mà còn là một quá trình tĩnh tâm. Hắn một mặt múa bút viết như gần như xa, một mặt cũng suy tư chuyện lúc trước, nhất là những chuyện có liên quan đến Tuệ Đồng hòa thượng và Vân Châu.
Tuệ Đồng hòa thượng tới giờ không có việc gì, có khả năng do nước Đình Lương và nước Thiên Bảo thực sự vô sự, cũng có thể do vận khí tốt, cũng không ngoại trừ một cuộc tận trừ yêu tà bên trong Thủy Lục Pháp Hội đã kinh động đến thứ gì đó.
Nếu nghĩ theo hướng xấu, lão Long giận dữ đại khai sát giới lúc trước cùng Thủy Lục Pháp Hội sau này, dường như có cảm giác đã đánh rắn động cỏ. Nhưng phàm chuyện gì cũng có hai mặt của nó, một góc độ khác mà nói chính là xao sơn chấn hổ.(*)
Dưới tình huống đột nhiên cảm nhận được tình thế của Vân Châu có khả năng biến đổi lại không thể mò ra được, đương nhiên xao sơn chấn hổ sẽ thích hợp hơn một chút.
Mà dù không có cách nào giải thích cho người khác hiểu nhưng trong lòng Kế Duyên càng có khuynh hướng suy đoán Vân Châu sớm muộn sẽ xảy ra chuyện. Trong thời gian tới, việc này đương nhiên sẽ không tạo thành cái gọi là kiếp số thiên địa, nhưng chắc chắn sẽ trở thành bộ phận ảnh hưởng rất lớn đến mấy trăm năm, thậm chí cả ngàn năm sau.
Thay vì dẹp sạch tất cả nhiễu loạn, nếu có thời cơ thì ổn định thế cờ trước đương nhiên là lựa chọn tốt nhất, cho dù chỉ là một khối như Vân Châu. Trước mắt Kế Duyên cũng chỉ mới mở ra cục diện ở Đại Trinh, những phương hướng khác vẫn còn rất mơ hồ.
Hắn chưa có quá nhiều quân cờ thuần thục. Bàn cờ tuy lớn nhưng chỗ thích hợp để đặt cờ cũng không còn nhiều.
Cái này khác biệt với việc hạ cờ xuống một bàn cờ bình thường, không phải cứ có chỗ trống là có thể lấp đầy, còn phải nhìn cơ duyên. Hoặc có thể nói Tiên phủ, yêu tộc, quần ma, quỷ quái, mỗi một thế cờ đều tác động đến một mảnh quân cờ. Cờ trong tay Kế Duyên cần rơi xuống đúng chỗ mấu chốt, phân lượng hoặc số lượng chỗ hạ quân cờ, cả hai thứ phải đạt cao nhất mới thành công.
"Thực sự cảm thấy tâm lực không đủ a, trước tiên chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó!"
Kế Duyên thở dài một hơi, bút lông sói trong tay vừa vặn ngừng, bất tri bất giác trong lúc suy nghĩ tìm tòi lại viết ra lít nha lít nhít chữ cực nhỏ bên trên tờ giấy, gần mấy ngàn từ vẫn chưa thôi.
Đợi đến khi Kế Duyên kịp phản ứng cũng phải sững sờ một hồi lâu, giống như có loại cảm giác mông lung ta vừa mới viết cái gì?
Sau khi cất kỹ bút trên kệ, Kế Duyên cầm tờ giấy tuyên thành lên, thổi thổi mực, đặt ở trước mắt nhìn kỹ, bởi vì chân ý phía trên chữ mình viết không tiêu tan, đương nhiên chữ quá nhỏ nên không thấy rõ phiền não.
Hơn nữa, dù sao chữ này hắn đạt được trong lúc bản thân thần du thôi diễn nên khi nhìn ngắm lâu hơn, một chút thần ý kỳ diệu cũng hiển hóa trong lòng. Đây chính là một cái tiết điểm chưa sáng tỏ trong Tụ Lý Càn Khôn.
Càng xem ý cười càng nổi bật, biểu lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
"Thần lai chi bút, ha ha ha ha ha ha... Quả nhiên là Thần lai chi bút!"
Xem hết một tờ giấy đầy chữ cực nhỏ, tâm tình u ám trước đó của Kế Duyên được quét sạch sành sanh. Hắn không ngừng cất tiếng cười to.
Trong thời khắc này, cái gọi là "văn chương bổn thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi" nếu đặt vào việc thôi diễn thuật pháp thần thông của Kế Duyên cũng thích hợp như vậy.
(*)Văn chương bổn thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi: Những người xui xẻo sẽ không thể viết được những áng văn hay, chỉ có khi tâm trạng khác hẳn thường ngày mới có thể ngẫu nhiên viết được một tác phẩm để đời.
Có lẽ trong lúc thôi diễn vô thức trước đó, hắn không kìm được nghĩ đến những thứ liên quan, dường như còn nghĩ đến lúc lão Long bắt lấy hòa thượng, uẩn pháp giơ vuốt diệu dụng trong tay áo kia. Tóm lại, mấy nghìn chữ bao hàm chân ý này là một cái cửa trọng yếu để Kế Duyên đột phá thuật Tụ Lý Càn Khôn.
Thậm chí chuyện này còn khiến Kế Duyên cao hứng hơn lúc Tam Muội Chân Hỏa từ hư chuyển thực trước đây, bởi vì đây thực sự là do hắn tạo ra chứ không phải dựa vào ngoại lực. Diệu pháp mà mình thôi diễn ra, mặc dù chỉ vừa mới bắt đầu đột phá, nhưng đã có đầu mối cho sau này.
Lúc này, có nhà dân gần phường Thiên Ngưu đang rất bận rộn nhưng vẫn có thể nghe được tiếng cười vui vẻ của Kế Duyên.
"Ai cười vui vẻ như vậy nhỉ?"
Có hương phụ nghi hoặc hỏi, lão nhân đang đan sọt ở bên lắng nghe rồi đưa ra chút suy đoán.
(*) Hương phụ: phụ nữ nông thôn
"Hình như là giọng của Kế tiên sinh."
"A, khó có thể gặp được, chưa từng nghe Kế tiên sinh lớn tiếng trong lúc nói chuyện."
"Hay là cuối cùng đã tìm được một bà vợ rồi!"
"A!? Không thể nào..."
Lão nhân nhìn đứa con gái chậm chạp không chịu lấy chồng của mình.
"Chẳng lẽ ngươi còn có ý nghĩ xấu với Kế tiên sinh?"
Hương phụ chỉ xấu hổ cười cười, nhỏ giọng giải thích một câu.
"Con cũng không dám nhìn Kế tiên sinh..."
"Biết thế là tốt, đừng nghĩ ếch lười lại muốn ăn thịt thiên nga!"
"..."
...
Doãn Triệu Tiên bận tối mặt tối mày vì Uyển Châu trăm phế chờ hưng. Y còn gọi Doãn Thanh vừa mới tham gia kỳ thi châu giải ở Kê Châu xong quay về Uyển Châu lần nữa để hỗ trợ xử lý các vụ việc.
So với Doãn mẫu luôn cho rằng Doãn Thanh vẫn còn là một đứa trẻ, trong mắt Doãn Triệu Tiên, con trai lớn đã trải qua lễ nhược quán, sớm đã có thể một mình đảm đương phương diện nhân tài. Lần trợ giúp thanh tẩy quan trường Uyển Châu trước kia cũng làm y khắc sâu ấn tượng.
(*) Nhược quán: thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán
Đám người Doãn gia nhiều khi bận bịu không chú ý đến Kế Duyên, đương nhiên sẽ không tới tìm hắn. Lão Long thì nhiều khi đang bận đánh một giấc mộng, công phu ngủ so với Kế Duyên chỉ mạnh hơn chứ không kém. Thời gian tu luyện ở Ngọc Hoài Sơn cũng trôi qua nhanh chóng, không nhiều người muốn đến hoặc dám đến quấy rầy Kế Duyên.
Hơn nữa, lúc đó cũng không có thêm tin tức bất lợi nào. Trong tình hình này, ròng rã đến mùa xuân năm Đinh Hợi, Kế Duyên đều yên tĩnh ở trong nhà tu luyện thôi diễn kỹ càng, bất tri bất giác lại qua gần một năm.
Đầu tháng tư, sự yên tĩnh của Cư An Tiểu Các rốt cục đã bị đánh vỡ một lần nữa.
Sáng sớm một ngày này, Kế Duyên tỉnh lại từ trong cơn mơ. Lúc đọc ngọc giản ở nội viện, hắn chợt nghe trong hẻm nhỏ bên ngoài phường Thiên Ngưu có một hồi tiếng bước chân đang tiếp cận Cư An Tiểu Các.
"Ngươi xác định Kế tiên sinh ở trong?"
Một nam tử sắc mặt mang theo cảm giác tang thương lại hỏi thăm lão đầu trên phố một lần nữa, người sau cười cười trả lời.
"Kế tiên sinh mặc dù ít khi đi ra ngoài nhưng nhất định ngài đang còn ở đây. Nếu không phải, gần như chắc chắn cửa Tiểu Các sẽ khóa lại, ngươi nhìn đi, cửa sân không khóa."
Trên mặt nam tử tang thương lộ vẻ mừng rỡ, chắp tay gửi lời cám ơn với lão nhân.
"Đa tạ lão trượng dẫn đường, đây là chút lễ..."
"Ai ai, chàng trai trẻ này, ta là người cùng quê với Kế tiên sinh, ngươi nói mình là bạn cũ của ngài nên ta mới mang ngươi tới đây, dù sao cũng trên đường về nhà ta nên tiện thể giúp một đoạn đường. Giờ ta cầm tiền của ngươi thì sau này làm sao gặp mặt Kế tiên sinh?"
Lão nhân mở miệng khẽ nói, quay đầu rời đi.
Nam tử nhìn phía lão nhân đang rời đi, lại nhìn Cư An Tiểu Các chỉ cách đó khoảng vài chục trượng. Gã có thể nhìn thấy cây táo xanh mướt trong viện kia. Năm đó gã đã từng tới nơi này, nhiều năm chưa đến thế mà lại quên luôn đường.
Lúc nam tử đi đến trước cửa Tiểu Các, Kế Duyên ở bên trong viện đã để ngọc giản xuống. Hắn điểm nhẹ chướng nhãn pháp, biến nó thành một quyển thẻ tre phổ thông.
"Lục đại hiệp đẩy cửa vào đi, trên cửa không có then cài."
Giọng nói bình thản và công chính truyền ra từ bên trong khiến nam tử đang để tay lên cửa chuẩn bị gõ chợt dừng lại.
Tâm tình hơi có vẻ kích động, nhịp tim có chút gia tốc. Sau một lúc do dự, nam tử đẩy cửa sân ra.
Vào tới Cư An Tiểu Các, ánh mắt đầu tiên thấy được Kế Duyên ngồi trước bàn đá dưới cây táo, mặc áo xanh, bối trâm ngọc, vuốt thẻ tre, đôi mắt xám trắng nửa hé mở nhìn chăm chú chính mình.
Kế tiên sinh lúc này dường như có chút khác biệt so với trong trí nhớ của y, nhưng y lại cảm thấy vốn nên như thế.
Nam tử ngây người một chốc mới vội vàng thả đồ vật trong tay xuống, khom người chắp tay.
"Kế tiên sinh, Thừa Phong tới chơi..."
Lúc ngẩng đầu lên nhìn Kế Duyên, gã cực kỳ kích động nói.
"Kế tiên sinh, qua nhiều năm như vậy, ngài cũng không hề thay đổi chút nào!"
Kế Duyên nhìn người mới đến, so với vị thiếu hiệp quân tử nhẹ nhàng lúc trước, trên mặt Lục Thừa Phong lộ ra rất nhiều tang thương, cũng không biết những năm này đã trải qua bao nhiêu gió sương bụi trần.
Trên người không có binh khí, một đôi tay hiện đầy vết chai nhấc đồ vật mang từ trên mặt đất lên, thì ra là một vò rượu dán chữ "Đồ tô".
Kế Duyên mở pháp nhãn ra, lặng nhìn khí tức quanh người Lục Thừa Phong lúc này, gần như không còn sự hăng hái của năm đó. Rõ ràng gã chỉ mới ba mươi mấy tuổi mà đã hiện ra dáng vẻ già nua. Hắn không kìm được cảm khái mở miệng.
"Giang hồ mưa bụi mười năm trường, khí phách nửa đời chỉ "Đồ tô", Lục thiếu hiệp, chúng ta đã mười năm không gặp rồi nhỉ? Mời ngồi xuống."
Lục Thừa Phong nghe vậy có chút hoảng hốt, một lát sau mới quay người đóng kỹ cửa sân, sau đó liền đi vào trong viện.
"Nghe nói tiên sinh thích rượu... Ta liền mang theo cái vò rượu này tới, cũng không phải là quỳnh tương ngọc dịch gì, chỉ là rượu được gia phụ cất khi còn sống."
Quỳnh tương: rượu ngon, "Dây tơ hồng chưa xe đã mắc, Rượu quỳnh tương chưa nhắp đã say
Lục Thừa Phong nói xong, để rượu lên bàn, sau đó trầm mặc khoảng mười hơi thở. Kế Duyên không nói chuyện mà cũng không hề đứng dậy, chỉ ngồi ở bên sờ thẻ tre.
"Kế tiên sinh còn nhớ rõ chín người chúng ta không?"
Lục Thừa Phong đột nhiên mở miệng hỏi một câu như vậy. Kế Duyên vẫn đang sờ thẻ tre như trước, trong miệng báo ra từng cái tên.
"Yên Phi, Lục Thừa Phong, Lạc Ngưng Sương, Đỗ Hành, Vương Khắc, Triệu Long, Lan Hương Ninh, Bao Đống, Đổng Tất Thành, Kế mỗ vẫn nhớ kỹ giọng nói của các ngươi."
Lục Thừa Phong có chút ngây người, giống như giờ mới nhớ ra Kế tiên sinh là người mù.
"Trí nhớ của Kế tiên sinh thật tốt, nhưng ta lại không hề giống vậy..."
(*)xao sơn chấn hổ: công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ. Đây là một loại chiến lược, chỉ uy hiếp trên hình thức, phô bày thực lực quân sự khiến đối phương phải sợ hãi mà khuất phục, đạt được mục đích không chiến mà thắng. Sau này được dùng với nghĩa rộng: cố ý cảnh báo, khiến người ta phải chấn động. Tương tự như câu rung cây nhát khỉ ở nước ta.
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
***
Cây táo trong nội viện đung đưa theo gió. Tiếng xào xạc đan xen giữa các cành lá rất có vận luật. Loại vận luật này tựa như phù hợp với tiết tấu Kế Duyên đang viết, trong lúc khoa tay múa chân cũng phân chia nặng nhẹ.
Đàm luận một hồi lâu với lão ăn mày, Kế Duyên cũng mượn cơ hội hàn huyên với lão rất nhiều việc vặt nhỏ nhoi trong nhân gian. Những điều mà lão ăn mày dùng ánh mắt của mình nói ra cũng khác hẳn so với người bên ngoài.
Lão ăn mày đã hành tẩu nghìn núi vạn sông, đã từng thấy yêu tà và thần tiên, trải qua thiên tai cùng phồn hoa tìm ra một quy luật nào đó, phán đoán trên sự khác biệt của khí cơ các nơi, mượn cảm thụ của lão ăn mày để nói ra loạn cùng không loạn, yên cùng không yên, cũng là chuyện có ích đối với Kế Duyên, giúp hắn hiểu được cái gọi là xu thế cục bộ của thiên hạ.
Ngọc Hoài Sơn là Tiên phủ không thích đi lại trong nhân gian nên loại kinh nghiệm này rất ít. Những Yêu tộc như lão Long lại càng khó có thể biết được. Cuối cùng cũng chỉ có người thích dạo chơi nhân gian như lão ăn mày hoặc là những cao nhân lăn lộn tu hành ở chốn hồng trần thì kinh nghiệm này mới phong phú.
Cho nên cũng không thể trách lão ăn mày lúc đi ra huyện Ninh An lại oán giận Kế Duyên nói nhăng nói cuội cố ý quấy nhiễu lão, thực ra Kế Duyên không cố ý làm như vậy, phần lớn nguyên nhân chính là hắn muốn nghe những thứ này.
Viết chữ không chỉ là quá trình Kế Duyên thôi diễn đạo pháp của bản thân mình, mà còn là một quá trình tĩnh tâm. Hắn một mặt múa bút viết như gần như xa, một mặt cũng suy tư chuyện lúc trước, nhất là những chuyện có liên quan đến Tuệ Đồng hòa thượng và Vân Châu.
Tuệ Đồng hòa thượng tới giờ không có việc gì, có khả năng do nước Đình Lương và nước Thiên Bảo thực sự vô sự, cũng có thể do vận khí tốt, cũng không ngoại trừ một cuộc tận trừ yêu tà bên trong Thủy Lục Pháp Hội đã kinh động đến thứ gì đó.
Nếu nghĩ theo hướng xấu, lão Long giận dữ đại khai sát giới lúc trước cùng Thủy Lục Pháp Hội sau này, dường như có cảm giác đã đánh rắn động cỏ. Nhưng phàm chuyện gì cũng có hai mặt của nó, một góc độ khác mà nói chính là xao sơn chấn hổ.(*)
Dưới tình huống đột nhiên cảm nhận được tình thế của Vân Châu có khả năng biến đổi lại không thể mò ra được, đương nhiên xao sơn chấn hổ sẽ thích hợp hơn một chút.
Mà dù không có cách nào giải thích cho người khác hiểu nhưng trong lòng Kế Duyên càng có khuynh hướng suy đoán Vân Châu sớm muộn sẽ xảy ra chuyện. Trong thời gian tới, việc này đương nhiên sẽ không tạo thành cái gọi là kiếp số thiên địa, nhưng chắc chắn sẽ trở thành bộ phận ảnh hưởng rất lớn đến mấy trăm năm, thậm chí cả ngàn năm sau.
Thay vì dẹp sạch tất cả nhiễu loạn, nếu có thời cơ thì ổn định thế cờ trước đương nhiên là lựa chọn tốt nhất, cho dù chỉ là một khối như Vân Châu. Trước mắt Kế Duyên cũng chỉ mới mở ra cục diện ở Đại Trinh, những phương hướng khác vẫn còn rất mơ hồ.
Hắn chưa có quá nhiều quân cờ thuần thục. Bàn cờ tuy lớn nhưng chỗ thích hợp để đặt cờ cũng không còn nhiều.
Cái này khác biệt với việc hạ cờ xuống một bàn cờ bình thường, không phải cứ có chỗ trống là có thể lấp đầy, còn phải nhìn cơ duyên. Hoặc có thể nói Tiên phủ, yêu tộc, quần ma, quỷ quái, mỗi một thế cờ đều tác động đến một mảnh quân cờ. Cờ trong tay Kế Duyên cần rơi xuống đúng chỗ mấu chốt, phân lượng hoặc số lượng chỗ hạ quân cờ, cả hai thứ phải đạt cao nhất mới thành công.
"Thực sự cảm thấy tâm lực không đủ a, trước tiên chỉ có thể đi được tới đâu hay tới đó!"
Kế Duyên thở dài một hơi, bút lông sói trong tay vừa vặn ngừng, bất tri bất giác trong lúc suy nghĩ tìm tòi lại viết ra lít nha lít nhít chữ cực nhỏ bên trên tờ giấy, gần mấy ngàn từ vẫn chưa thôi.
Đợi đến khi Kế Duyên kịp phản ứng cũng phải sững sờ một hồi lâu, giống như có loại cảm giác mông lung ta vừa mới viết cái gì?
Sau khi cất kỹ bút trên kệ, Kế Duyên cầm tờ giấy tuyên thành lên, thổi thổi mực, đặt ở trước mắt nhìn kỹ, bởi vì chân ý phía trên chữ mình viết không tiêu tan, đương nhiên chữ quá nhỏ nên không thấy rõ phiền não.
Hơn nữa, dù sao chữ này hắn đạt được trong lúc bản thân thần du thôi diễn nên khi nhìn ngắm lâu hơn, một chút thần ý kỳ diệu cũng hiển hóa trong lòng. Đây chính là một cái tiết điểm chưa sáng tỏ trong Tụ Lý Càn Khôn.
Càng xem ý cười càng nổi bật, biểu lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
"Thần lai chi bút, ha ha ha ha ha ha... Quả nhiên là Thần lai chi bút!"
Xem hết một tờ giấy đầy chữ cực nhỏ, tâm tình u ám trước đó của Kế Duyên được quét sạch sành sanh. Hắn không ngừng cất tiếng cười to.
Trong thời khắc này, cái gọi là "văn chương bổn thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi" nếu đặt vào việc thôi diễn thuật pháp thần thông của Kế Duyên cũng thích hợp như vậy.
(*)Văn chương bổn thiên thành, diệu thủ ngẫu đắc chi: Những người xui xẻo sẽ không thể viết được những áng văn hay, chỉ có khi tâm trạng khác hẳn thường ngày mới có thể ngẫu nhiên viết được một tác phẩm để đời.
Có lẽ trong lúc thôi diễn vô thức trước đó, hắn không kìm được nghĩ đến những thứ liên quan, dường như còn nghĩ đến lúc lão Long bắt lấy hòa thượng, uẩn pháp giơ vuốt diệu dụng trong tay áo kia. Tóm lại, mấy nghìn chữ bao hàm chân ý này là một cái cửa trọng yếu để Kế Duyên đột phá thuật Tụ Lý Càn Khôn.
Thậm chí chuyện này còn khiến Kế Duyên cao hứng hơn lúc Tam Muội Chân Hỏa từ hư chuyển thực trước đây, bởi vì đây thực sự là do hắn tạo ra chứ không phải dựa vào ngoại lực. Diệu pháp mà mình thôi diễn ra, mặc dù chỉ vừa mới bắt đầu đột phá, nhưng đã có đầu mối cho sau này.
Lúc này, có nhà dân gần phường Thiên Ngưu đang rất bận rộn nhưng vẫn có thể nghe được tiếng cười vui vẻ của Kế Duyên.
"Ai cười vui vẻ như vậy nhỉ?"
Có hương phụ nghi hoặc hỏi, lão nhân đang đan sọt ở bên lắng nghe rồi đưa ra chút suy đoán.
(*) Hương phụ: phụ nữ nông thôn
"Hình như là giọng của Kế tiên sinh."
"A, khó có thể gặp được, chưa từng nghe Kế tiên sinh lớn tiếng trong lúc nói chuyện."
"Hay là cuối cùng đã tìm được một bà vợ rồi!"
"A!? Không thể nào..."
Lão nhân nhìn đứa con gái chậm chạp không chịu lấy chồng của mình.
"Chẳng lẽ ngươi còn có ý nghĩ xấu với Kế tiên sinh?"
Hương phụ chỉ xấu hổ cười cười, nhỏ giọng giải thích một câu.
"Con cũng không dám nhìn Kế tiên sinh..."
"Biết thế là tốt, đừng nghĩ ếch lười lại muốn ăn thịt thiên nga!"
"..."
...
Doãn Triệu Tiên bận tối mặt tối mày vì Uyển Châu trăm phế chờ hưng. Y còn gọi Doãn Thanh vừa mới tham gia kỳ thi châu giải ở Kê Châu xong quay về Uyển Châu lần nữa để hỗ trợ xử lý các vụ việc.
So với Doãn mẫu luôn cho rằng Doãn Thanh vẫn còn là một đứa trẻ, trong mắt Doãn Triệu Tiên, con trai lớn đã trải qua lễ nhược quán, sớm đã có thể một mình đảm đương phương diện nhân tài. Lần trợ giúp thanh tẩy quan trường Uyển Châu trước kia cũng làm y khắc sâu ấn tượng.
(*) Nhược quán: thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán
Đám người Doãn gia nhiều khi bận bịu không chú ý đến Kế Duyên, đương nhiên sẽ không tới tìm hắn. Lão Long thì nhiều khi đang bận đánh một giấc mộng, công phu ngủ so với Kế Duyên chỉ mạnh hơn chứ không kém. Thời gian tu luyện ở Ngọc Hoài Sơn cũng trôi qua nhanh chóng, không nhiều người muốn đến hoặc dám đến quấy rầy Kế Duyên.
Hơn nữa, lúc đó cũng không có thêm tin tức bất lợi nào. Trong tình hình này, ròng rã đến mùa xuân năm Đinh Hợi, Kế Duyên đều yên tĩnh ở trong nhà tu luyện thôi diễn kỹ càng, bất tri bất giác lại qua gần một năm.
Đầu tháng tư, sự yên tĩnh của Cư An Tiểu Các rốt cục đã bị đánh vỡ một lần nữa.
Sáng sớm một ngày này, Kế Duyên tỉnh lại từ trong cơn mơ. Lúc đọc ngọc giản ở nội viện, hắn chợt nghe trong hẻm nhỏ bên ngoài phường Thiên Ngưu có một hồi tiếng bước chân đang tiếp cận Cư An Tiểu Các.
"Ngươi xác định Kế tiên sinh ở trong?"
Một nam tử sắc mặt mang theo cảm giác tang thương lại hỏi thăm lão đầu trên phố một lần nữa, người sau cười cười trả lời.
"Kế tiên sinh mặc dù ít khi đi ra ngoài nhưng nhất định ngài đang còn ở đây. Nếu không phải, gần như chắc chắn cửa Tiểu Các sẽ khóa lại, ngươi nhìn đi, cửa sân không khóa."
Trên mặt nam tử tang thương lộ vẻ mừng rỡ, chắp tay gửi lời cám ơn với lão nhân.
"Đa tạ lão trượng dẫn đường, đây là chút lễ..."
"Ai ai, chàng trai trẻ này, ta là người cùng quê với Kế tiên sinh, ngươi nói mình là bạn cũ của ngài nên ta mới mang ngươi tới đây, dù sao cũng trên đường về nhà ta nên tiện thể giúp một đoạn đường. Giờ ta cầm tiền của ngươi thì sau này làm sao gặp mặt Kế tiên sinh?"
Lão nhân mở miệng khẽ nói, quay đầu rời đi.
Nam tử nhìn phía lão nhân đang rời đi, lại nhìn Cư An Tiểu Các chỉ cách đó khoảng vài chục trượng. Gã có thể nhìn thấy cây táo xanh mướt trong viện kia. Năm đó gã đã từng tới nơi này, nhiều năm chưa đến thế mà lại quên luôn đường.
Lúc nam tử đi đến trước cửa Tiểu Các, Kế Duyên ở bên trong viện đã để ngọc giản xuống. Hắn điểm nhẹ chướng nhãn pháp, biến nó thành một quyển thẻ tre phổ thông.
"Lục đại hiệp đẩy cửa vào đi, trên cửa không có then cài."
Giọng nói bình thản và công chính truyền ra từ bên trong khiến nam tử đang để tay lên cửa chuẩn bị gõ chợt dừng lại.
Tâm tình hơi có vẻ kích động, nhịp tim có chút gia tốc. Sau một lúc do dự, nam tử đẩy cửa sân ra.
Vào tới Cư An Tiểu Các, ánh mắt đầu tiên thấy được Kế Duyên ngồi trước bàn đá dưới cây táo, mặc áo xanh, bối trâm ngọc, vuốt thẻ tre, đôi mắt xám trắng nửa hé mở nhìn chăm chú chính mình.
Kế tiên sinh lúc này dường như có chút khác biệt so với trong trí nhớ của y, nhưng y lại cảm thấy vốn nên như thế.
Nam tử ngây người một chốc mới vội vàng thả đồ vật trong tay xuống, khom người chắp tay.
"Kế tiên sinh, Thừa Phong tới chơi..."
Lúc ngẩng đầu lên nhìn Kế Duyên, gã cực kỳ kích động nói.
"Kế tiên sinh, qua nhiều năm như vậy, ngài cũng không hề thay đổi chút nào!"
Kế Duyên nhìn người mới đến, so với vị thiếu hiệp quân tử nhẹ nhàng lúc trước, trên mặt Lục Thừa Phong lộ ra rất nhiều tang thương, cũng không biết những năm này đã trải qua bao nhiêu gió sương bụi trần.
Trên người không có binh khí, một đôi tay hiện đầy vết chai nhấc đồ vật mang từ trên mặt đất lên, thì ra là một vò rượu dán chữ "Đồ tô".
Kế Duyên mở pháp nhãn ra, lặng nhìn khí tức quanh người Lục Thừa Phong lúc này, gần như không còn sự hăng hái của năm đó. Rõ ràng gã chỉ mới ba mươi mấy tuổi mà đã hiện ra dáng vẻ già nua. Hắn không kìm được cảm khái mở miệng.
"Giang hồ mưa bụi mười năm trường, khí phách nửa đời chỉ "Đồ tô", Lục thiếu hiệp, chúng ta đã mười năm không gặp rồi nhỉ? Mời ngồi xuống."
Lục Thừa Phong nghe vậy có chút hoảng hốt, một lát sau mới quay người đóng kỹ cửa sân, sau đó liền đi vào trong viện.
"Nghe nói tiên sinh thích rượu... Ta liền mang theo cái vò rượu này tới, cũng không phải là quỳnh tương ngọc dịch gì, chỉ là rượu được gia phụ cất khi còn sống."
Quỳnh tương: rượu ngon, "Dây tơ hồng chưa xe đã mắc, Rượu quỳnh tương chưa nhắp đã say
Lục Thừa Phong nói xong, để rượu lên bàn, sau đó trầm mặc khoảng mười hơi thở. Kế Duyên không nói chuyện mà cũng không hề đứng dậy, chỉ ngồi ở bên sờ thẻ tre.
"Kế tiên sinh còn nhớ rõ chín người chúng ta không?"
Lục Thừa Phong đột nhiên mở miệng hỏi một câu như vậy. Kế Duyên vẫn đang sờ thẻ tre như trước, trong miệng báo ra từng cái tên.
"Yên Phi, Lục Thừa Phong, Lạc Ngưng Sương, Đỗ Hành, Vương Khắc, Triệu Long, Lan Hương Ninh, Bao Đống, Đổng Tất Thành, Kế mỗ vẫn nhớ kỹ giọng nói của các ngươi."
Lục Thừa Phong có chút ngây người, giống như giờ mới nhớ ra Kế tiên sinh là người mù.
"Trí nhớ của Kế tiên sinh thật tốt, nhưng ta lại không hề giống vậy..."
(*)xao sơn chấn hổ: công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ. Đây là một loại chiến lược, chỉ uy hiếp trên hình thức, phô bày thực lực quân sự khiến đối phương phải sợ hãi mà khuất phục, đạt được mục đích không chiến mà thắng. Sau này được dùng với nghĩa rộng: cố ý cảnh báo, khiến người ta phải chấn động. Tương tự như câu rung cây nhát khỉ ở nước ta.