Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 257: Nữ thần áo trắng
Dịch: phuongkta1
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
***
Vương Lập trước đó đã ăn no căng bụng rồi tập trung suy nghĩ nghỉ ngơi một hồi, cộng thêm đã ngủ trọn một ngày, hiện tại tinh thần của gã coi như không tệ, lời nói bắt đầu cũng mạnh mẽ mười phần.
Chuyện xưa Bạch Lộc Duyên này hoàn toàn do một mình Vương Lập nắm giữ. Hơn nữa, gã cũng chỉ kể chuyện này cho một số người trong những buổi diễn riêng tư ở kinh thành và một vài phủ thành. Cho nên đây không phải là loại chuyện xưa mà mọi người quen thuộc. Vả lại, gã cũng xác nhận là không có người kể chuyện nào khác dám "trộm chuyện xưa" xen lẫn trong đám khách mời.
Nếu câu chuyện xưa này được người kể chuyện khác kể lại thì chắc chắn sẽ nghe không nổi. Hơn nữa, mỗi lần kể chuyện này, tiếng vang đều không kém, cộng thêm đây đúng là "Thần tiên kể trong mộng", vì vậy lúc này Vương Lập cũng rất tự tin.
"Bá ~ "
Vương Lập mở quạt giấy trong tay ra, khí định thần nhàn cầm lấy thước gõ, vỗ hết lần này đến lần khác lên mặt bàn.
"Đùng ~ "
Sau một tiếng vang thanh thúy, cô gái bên cạnh khẽ gẩy nhạc khí trên tay. Khi hợp âm cầm sắt Tỳ Bà vang lên, thanh âm của Vương Lập lúc này mang theo cảm giác có chút mông lung.
"Lại nói vào năm Thuận Thừa, ở một thị trấn xa xôi thuộc triều Đại Trinh chúng ta, có một vị thư sinh họ Chu..."
Vương Lập kể chuyện quả thực rất có nghề. Hợp âm âm nhạc cùng khẩu kỹ xuất chúng của gã phối hợp với nhau, khiến cho người nghe như lạc vào cảnh giới kỳ lạ. Gã bắt chước khí phách thư sinh, thanh âm của trưởng bối trong nhà, đến nỗi tiếng cười duyên của nữ tử đều giống như đúc.
Đám khách mời vốn cho rằng đây là chuyện xưa đi thi để đạt được công danh, dù sao lúc này công tử của Cao gia vừa đề tên lên bảng vàng, loại chuyện xưa này cũng rất hợp với tình cảnh hiện giờ. Nhưng khi chuyện xưa được kể, dường như có từng lớp màn nhẹ nhàng mở ra, sắc thái thần thoại của chuyện xưa bắt đầu dần dần triển lộ.
Kế Duyên nghe tới nhập thần. Trong lúc phân tâm ngẫu nhiên hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện tất cả khách mời gần gần xa xa chung quanh đều vừa nghiêm túc vừa khẩn trương, gần như không có người nào động đũa và uống rượu.
Hắn đã từng được nghe một số người kể chuyện nói chuyện xưa. Có một số người cũng rất là lợi hại, ít nhất có thể hấp dẫn hắn. Còn người kể chuyện lợi hại như Vương Lập quả thực cũng là hiếm thấy.
Đánh giá khách quan mà nói, Vương Lập hiện tại so với ở bữa tiệc giao thừa ban đầu ở phủ Tấn vương càng lộ ra kỹ nghệ tinh xảo, hiển nhiên ngoại trừ việc Kế Duyên lấy chuyện xưa sinh động trợ giúp, mấu chốt cũng do tài năng của Vương Lập tiến bộ nhanh chóng.
"Ô hô ~~~~~~~~~~~ "
Từ sau tấm bình phong, thanh âm rõ ràng của tiếng nai quỷ dị mà không chút âm u vang lên. Toàn bộ tân khách đều nắm chặt ống quần hoặc nắm chặt tay. Không ít người cảm thấy da đầu run lên, trên người cũng nổi da gà. Bọn họ đều biết đây là tiếng của yêu quái.
Vương Lập học theo tiếng nai, dường như sau tấm bình phong đã không có người nào nữa, mà biến thành một con Lộc yêu.
"Lạch cạch..." "Lạch cạch..." "Lạch cạch..."
Mấy cái cửa sổ bị gió thổi ra.
"Hô ô... Ô..."
Một cơn gió mát trong đêm xuyên thấu qua cửa sổ lầu hai Chúng Thái Lâu lại càng khiến mọi người cảm thấy lạnh lẽo.
Gia phó của Cao gia vội vàng đóng cửa sổ lại một lần nữa, nhưng vẻ hứng thú của mọi người khi nghe chuyện xưa lại không hề giảm xuống.
Nếu không nhờ bên trong có một cái đèn lồng có thể chiếu ra một bóng người trên bình phong, nhìn thấy tiên sinh vẫn cầm quạt giấy trong tay như lúc trước, có lẽ sẽ có không ít người bị dọa nhảy dựng lên rồi.
Kế Duyên ánh mắt lạnh nhạt. Vương Lập kể chuyện rất hấp dẫn, nhưng "nội dung cốt truyện" dường như có biến hóa khác. Hắn giương ánh mắt nhìn về phía cửa sổ.
Một hồi gió lạnh thổi qua, bên cạnh một cái bàn vốn trống người, giờ đã xuất hiện một cô gái áo trắng đeo đồ trang sức rất trang nhã. Nàng ta đang nhìn về phía bình phong bên này.
"Có ý tứ, không hiện Thần quang nhưng lại có hương khói lượn lờ, chẳng lẽ đây là một vị nữ thần?"
Kế Duyên bất động thanh sắc, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười.
"Đùng ~ "
Thước gõ nện xuống khiến bốn phía bừng tỉnh.
"Muốn biết sự việc phía sau thế nào, sau thời gian một chén trà sẽ tiến hành phân giải!"
Vương Lập nói xong câu đó, không ít khách quý cảm thấy tức giận, Cao lão gia cũng lập tức đứng lên nói.
"Xin mọi người gọi món ăn, uống chút rượu. Món ăn mới đưa lên còn chưa kịp dùng, nào nào nào, xin mời mọi người động đũa, xin mời!"
Vừa rồi, đại đa số mọi người đều nghe tới mức nhập thần, căn bản chẳng quan tâm tới ăn uống. Bây giờ người kể chuyện xin nghỉ một lúc, mọi người lúc này mới bắt đầu ăn uống một lần nữa, nhưng rất nhiều người vừa ăn vừa thảo luận về chuyện vừa nghe kể.
Kế Duyên cũng giống như thế. Hắn cầm chiếc đũa kẹp lấy bánh gạo nếp màu trắng nóng hổi, lại khẽ chấm vào bát gia vị được chuẩn bị sẵn, bỏ vào trong miệng thưởng thức tư vị.
"Ai nha, vị tiên sinh kể chuyện có danh tiếng trong kinh thành quả nhiên không giống bình thường!"
"Đúng vậy, đúng vậy, vừa rồi trên người ta còn nổi da gà."
"Ngươi cũng vậy sao? Ta cũng vậy!" "A, thật trùng hợp."
"Công phu khẩu kỹ của Vương tiên sinh này quả nhiên rất cao minh. Trước đây ta cũng được chứng kiến một hai tiên sinh làm khẩu kỹ nhưng không hề lợi hại như ngài ấy."
"Ừ, còn cuốn sách tên "Bạch Lộc Duyên" này, lại chưa từng nghe qua chuyện xưa nào hay như vậy, thực sự là do Vương tiên sinh tự nghĩ ra hay sao?"
Nghe thế, một vị công tử trẻ tuổi ngồi cùng bàn với Kế Duyên có vẻ cực kỳ hưng phấn.
"Nghe nói là Thần tiên kể lại trong giấc mộng, ta còn nghe nói vị Vương Lập tiên sinh này du lịch khắp nơi tìm kiếm các loại chuyện xưa thần kỳ, có thể coi là một vị kỳ nhân."
Kế Duyên chỉ dùng bữa, bên cạnh có người nói chuyện nên hắn cũng phụ họa hai câu, sau đó thỉnh thoảng liếc nhìn chỗ bình phong. Từ bóng người trên bình phong do ngọn đèn lồng bên trong chiếu đến, Vương Lập cũng đang tận dụng cơ hội này uống trà giải khát, còn có một cô gái lúc nãy ôm Tỳ Bà đứng lên cầm lấy cây quạt tạo gió giúp gã.
Vương Lập ở bên trong bình phong cũng cố tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, uống xong trà liền nhắm mắt dưỡng thần. Khoảng chừng nửa khắc đồng hồ sau, gã mới mở to mắt, chắp tay gửi lời cảm ơn đối với cô gái ở bên cạnh.
"Đa tạ vị cô nương, cô nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa còn phải gẩy Tỳ Bà đấy."
"Vâng!"
Cô gái để quạt xuống đi tới bình phong, ngồi trở lại vị trí của mình, bên cạnh lập tức có đồng bạn nói điều gì đó với nàng, còn chỉ vào bình phong che mặt cười trộm.
Theo thời gian trôi qua, Kế Duyên có thể cảm nhận rõ ràng tâm tư của khách mời đều không ở trên thức ăn, bởi vì rất nhanh Vương Lập sẽ tiếp tục kể chuyện. Hắn lại nhìn cô gái áo trắng có thể mang gió tới kia một chút, cũng là trạng thái y như vậy.
Trên bàn tiệc mà Kế Duyên ngồi, cũng chỉ có một mình hắn ăn uống liên tục. Mùi vị thức ăn của Chúng Thái Lâu quả thật không tệ, những năm này hắn phần chỉ ăn cơm với rau dưa, ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị đúng là Thần tiên cũng mê say.
"Đùng ~ "
Vương Lập vỗ thước gõ, đứng dậy vứt bỏ quạt giấy, giọng nói mạnh mẽ mười phần lại vang lên lần nữa. Giờ khắc này, toàn bộ khách mời không ai tiếp tục dùng món, tất cả đều tập trung tư tưởng yên lặng lắng nghe.
"Nói tiếp lúc nãy, vị tiểu thư họ Bạch kia, nguyên lai là một con bạch lộc thành tinh, hóa thành một nữ tử trẻ tuổi hiện thân trước mặt Chu công tử..."
Vương Lập lại bắt đầu kể một lần nữa, bởi vì thời điểm này, chuyện xưa đã tiến đến giai đoạn nhất định, thư sinh không còn đau khổ cầu làm quan, mà bắt đầu có thêm sắc thái Thần Thoại và tình yêu huyền bí.
Trong thời gian này có quỷ quái, có yêu tinh, lại có một chút hung hiểm, một vài tình tiết đã được Vương Lập xếp đặt thiết kế cho có vẻ thăng trầm.
Trong lòng Kế Duyên lại cảm thán Vương Lập quả là một nhân tài, rõ ràng vốn nên là Chu thư sinh dính Yêu khí, thân thể dương khí suy yếu nên đi đường ban đêm gặp quỷ, lại được Vương Lập thêm thêm sửa sửa hóa thành một câu chuyện xưa mạo hiểm thần kỳ, ác quỷ pháp sư đều lên sàn, Bạch lộc nương tử cứu tướng công...
Ngay cả Kế Duyên nghe được cũng là cảm giác thú vị như đang xem kịch ở kiếp trước, chứ đừng nói gì đến đám khách mời ở đây. Bọn họ từ lâu đã như si như mê rồi.
Cuối cùng kể đến đoạn bạch lộc đi theo tướng công vào U Minh, lúc thỉnh cầu Thành Hoàng rút hồn giam giữ, mấy nữ nhân trong đám tân khách cũng đã rơi lệ.
"Từ đó, bạch lộc nương tử bị giam cầm ở Âm Ti, sống cùng với Chu lão gia tại âm phủ. Hàng năm, ngày giỗ của Chu lão gia cũng là ngày bạch lộc nương tử đến hình ngục của Âm Ti nhận roi phạt. Chân tình trên thế gian khó kiếm, nhân yêu mến nhau vĩnh viễn đi cùng nhau, làm cho người người thổn thức khôn xiết..."
Vương Lập kể đến đoạn này, nhẹ nhàng đè thước gõ xuống, phát ra tiếng động nặng nề.
"Ô hô ~~~~~~~~~~~ "
Tiếng nai âm u lại truyền đến lần nữa từ sau tấm bình phong.
Một đám khách mời ở bên ngoài nghe thấy vẫn có cảm giác điện giật như cũ, nhưng vẻ sợ hãi đã giảm đi rất nhiều, tình cảm bộc phát ra lại càng sâu nặng hơn.
Không ít người theo bản năng bắt đầu xoa bóp cánh tay và bắp đùi, nghe đến phần cuối của chuyện xưa lại nổi da gà.
"Bộp bộp bộp..." "Đặc sắc!"
"Kể quá hay, kể quá hay!"
"Bộp bộp bộp..." "Đúng vậy, đúng vậy, hay lắm hay lắm ~!"
"Vương tiên sinh thật sự quá giỏi!"
"Đúng vậy, kể thật hay."
...
Toàn bộ khách mời vỗ tay reo hò khen hay, cười to tán thưởng người kể chuyện Vương Lập kỹ nghệ cao siêu.
Chuyện xưa có tổng cộng bốn hồi, mất gần hai canh giờ mới kể xong. Hai cái bình phong cũng được người làm bưng xuống dưới, lộ ra Vương Lập bên trong vã mồ hôi đang lui xuống.
Cao lão gia cùng Cao công tử cũng cùng nhau đứng dậy, chắp tay cảm tạ.
"Đa tạ Vương tiên sinh đêm nay mang đến một chuyện hay, đa tạ tiên sinh."
Vương Lập vội vàng đứng dậy đáp lễ, trong miệng liên tục nói lời khiêm tốn.
Kế Duyên cũng đưa tay lên, thế nhưng lực chú ý đương nhiên càng đọng lại ở bên cửa sổ kia, chỉ thấy ánh mắt cô gái kia lành lạnh nhìn chăm chú lên Vương Lập, hai ống tay áo khẽ vung vẫy.
"Ô... Ô..."
Có một số cửa sổ trước đó được đóng lại bắt đầu bị mở ra. Cơn gió này lại lớn hơn trước kia rất nhiều, cũng mang theo tà tính. Rất nhiều cơn gió dường như đã chuyển biến, như lốc xoáy tiến vào bên trong chụp đèn, khiến cho những ánh nến kia dao động cực lớn.
Trong Chúng Thái Lâu đều có cảm giác lúc sáng lúc tối, một số khách mời cảm thấy bất an vì biến hóa kỳ dị này. Người nhà họ Cao phân phó tôi tớ đóng cửa sổ lại phát hiện rất nhiều cửa sổ không thể đóng được.
Gió càng lúc càng lớn, ánh nến bên trong chụp đèn liên tiếp bị dập tắt.
"A..." "Đây là thế nào!"
"Lão gia..."
Mọi người có chút hoảng hốt, Vương Lập trong sảnh đường lại cảm thấy hốt hoảng lảo đảo...
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo, tất cả cơn gió đều ngừng lại, những cửa sổ lúc trước không thể động đậy cũng đột ngột mất đi lực cản, khiến vài tên tôi tớ đóng cửa sổ lảo đảo một cái rồi đâm vào cửa sổ.
Cô gái áo trắng kia kinh ngạc không kìm được quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, hai tay khẽ vung lại phát hiện chung quanh không có chút phản ứng.
"A..."
Kế Duyên khẽ cười một tiếng, ngón trỏ khẽ vuốt trên mặt bàn, lấy rượu vàng để lại hai chữ "Định Phong" ở bên cạnh cái chén nhỏ kia.
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
***
Vương Lập trước đó đã ăn no căng bụng rồi tập trung suy nghĩ nghỉ ngơi một hồi, cộng thêm đã ngủ trọn một ngày, hiện tại tinh thần của gã coi như không tệ, lời nói bắt đầu cũng mạnh mẽ mười phần.
Chuyện xưa Bạch Lộc Duyên này hoàn toàn do một mình Vương Lập nắm giữ. Hơn nữa, gã cũng chỉ kể chuyện này cho một số người trong những buổi diễn riêng tư ở kinh thành và một vài phủ thành. Cho nên đây không phải là loại chuyện xưa mà mọi người quen thuộc. Vả lại, gã cũng xác nhận là không có người kể chuyện nào khác dám "trộm chuyện xưa" xen lẫn trong đám khách mời.
Nếu câu chuyện xưa này được người kể chuyện khác kể lại thì chắc chắn sẽ nghe không nổi. Hơn nữa, mỗi lần kể chuyện này, tiếng vang đều không kém, cộng thêm đây đúng là "Thần tiên kể trong mộng", vì vậy lúc này Vương Lập cũng rất tự tin.
"Bá ~ "
Vương Lập mở quạt giấy trong tay ra, khí định thần nhàn cầm lấy thước gõ, vỗ hết lần này đến lần khác lên mặt bàn.
"Đùng ~ "
Sau một tiếng vang thanh thúy, cô gái bên cạnh khẽ gẩy nhạc khí trên tay. Khi hợp âm cầm sắt Tỳ Bà vang lên, thanh âm của Vương Lập lúc này mang theo cảm giác có chút mông lung.
"Lại nói vào năm Thuận Thừa, ở một thị trấn xa xôi thuộc triều Đại Trinh chúng ta, có một vị thư sinh họ Chu..."
Vương Lập kể chuyện quả thực rất có nghề. Hợp âm âm nhạc cùng khẩu kỹ xuất chúng của gã phối hợp với nhau, khiến cho người nghe như lạc vào cảnh giới kỳ lạ. Gã bắt chước khí phách thư sinh, thanh âm của trưởng bối trong nhà, đến nỗi tiếng cười duyên của nữ tử đều giống như đúc.
Đám khách mời vốn cho rằng đây là chuyện xưa đi thi để đạt được công danh, dù sao lúc này công tử của Cao gia vừa đề tên lên bảng vàng, loại chuyện xưa này cũng rất hợp với tình cảnh hiện giờ. Nhưng khi chuyện xưa được kể, dường như có từng lớp màn nhẹ nhàng mở ra, sắc thái thần thoại của chuyện xưa bắt đầu dần dần triển lộ.
Kế Duyên nghe tới nhập thần. Trong lúc phân tâm ngẫu nhiên hắn quay đầu nhìn lại, phát hiện tất cả khách mời gần gần xa xa chung quanh đều vừa nghiêm túc vừa khẩn trương, gần như không có người nào động đũa và uống rượu.
Hắn đã từng được nghe một số người kể chuyện nói chuyện xưa. Có một số người cũng rất là lợi hại, ít nhất có thể hấp dẫn hắn. Còn người kể chuyện lợi hại như Vương Lập quả thực cũng là hiếm thấy.
Đánh giá khách quan mà nói, Vương Lập hiện tại so với ở bữa tiệc giao thừa ban đầu ở phủ Tấn vương càng lộ ra kỹ nghệ tinh xảo, hiển nhiên ngoại trừ việc Kế Duyên lấy chuyện xưa sinh động trợ giúp, mấu chốt cũng do tài năng của Vương Lập tiến bộ nhanh chóng.
"Ô hô ~~~~~~~~~~~ "
Từ sau tấm bình phong, thanh âm rõ ràng của tiếng nai quỷ dị mà không chút âm u vang lên. Toàn bộ tân khách đều nắm chặt ống quần hoặc nắm chặt tay. Không ít người cảm thấy da đầu run lên, trên người cũng nổi da gà. Bọn họ đều biết đây là tiếng của yêu quái.
Vương Lập học theo tiếng nai, dường như sau tấm bình phong đã không có người nào nữa, mà biến thành một con Lộc yêu.
"Lạch cạch..." "Lạch cạch..." "Lạch cạch..."
Mấy cái cửa sổ bị gió thổi ra.
"Hô ô... Ô..."
Một cơn gió mát trong đêm xuyên thấu qua cửa sổ lầu hai Chúng Thái Lâu lại càng khiến mọi người cảm thấy lạnh lẽo.
Gia phó của Cao gia vội vàng đóng cửa sổ lại một lần nữa, nhưng vẻ hứng thú của mọi người khi nghe chuyện xưa lại không hề giảm xuống.
Nếu không nhờ bên trong có một cái đèn lồng có thể chiếu ra một bóng người trên bình phong, nhìn thấy tiên sinh vẫn cầm quạt giấy trong tay như lúc trước, có lẽ sẽ có không ít người bị dọa nhảy dựng lên rồi.
Kế Duyên ánh mắt lạnh nhạt. Vương Lập kể chuyện rất hấp dẫn, nhưng "nội dung cốt truyện" dường như có biến hóa khác. Hắn giương ánh mắt nhìn về phía cửa sổ.
Một hồi gió lạnh thổi qua, bên cạnh một cái bàn vốn trống người, giờ đã xuất hiện một cô gái áo trắng đeo đồ trang sức rất trang nhã. Nàng ta đang nhìn về phía bình phong bên này.
"Có ý tứ, không hiện Thần quang nhưng lại có hương khói lượn lờ, chẳng lẽ đây là một vị nữ thần?"
Kế Duyên bất động thanh sắc, khóe miệng lại hiện lên một nụ cười.
"Đùng ~ "
Thước gõ nện xuống khiến bốn phía bừng tỉnh.
"Muốn biết sự việc phía sau thế nào, sau thời gian một chén trà sẽ tiến hành phân giải!"
Vương Lập nói xong câu đó, không ít khách quý cảm thấy tức giận, Cao lão gia cũng lập tức đứng lên nói.
"Xin mọi người gọi món ăn, uống chút rượu. Món ăn mới đưa lên còn chưa kịp dùng, nào nào nào, xin mời mọi người động đũa, xin mời!"
Vừa rồi, đại đa số mọi người đều nghe tới mức nhập thần, căn bản chẳng quan tâm tới ăn uống. Bây giờ người kể chuyện xin nghỉ một lúc, mọi người lúc này mới bắt đầu ăn uống một lần nữa, nhưng rất nhiều người vừa ăn vừa thảo luận về chuyện vừa nghe kể.
Kế Duyên cũng giống như thế. Hắn cầm chiếc đũa kẹp lấy bánh gạo nếp màu trắng nóng hổi, lại khẽ chấm vào bát gia vị được chuẩn bị sẵn, bỏ vào trong miệng thưởng thức tư vị.
"Ai nha, vị tiên sinh kể chuyện có danh tiếng trong kinh thành quả nhiên không giống bình thường!"
"Đúng vậy, đúng vậy, vừa rồi trên người ta còn nổi da gà."
"Ngươi cũng vậy sao? Ta cũng vậy!" "A, thật trùng hợp."
"Công phu khẩu kỹ của Vương tiên sinh này quả nhiên rất cao minh. Trước đây ta cũng được chứng kiến một hai tiên sinh làm khẩu kỹ nhưng không hề lợi hại như ngài ấy."
"Ừ, còn cuốn sách tên "Bạch Lộc Duyên" này, lại chưa từng nghe qua chuyện xưa nào hay như vậy, thực sự là do Vương tiên sinh tự nghĩ ra hay sao?"
Nghe thế, một vị công tử trẻ tuổi ngồi cùng bàn với Kế Duyên có vẻ cực kỳ hưng phấn.
"Nghe nói là Thần tiên kể lại trong giấc mộng, ta còn nghe nói vị Vương Lập tiên sinh này du lịch khắp nơi tìm kiếm các loại chuyện xưa thần kỳ, có thể coi là một vị kỳ nhân."
Kế Duyên chỉ dùng bữa, bên cạnh có người nói chuyện nên hắn cũng phụ họa hai câu, sau đó thỉnh thoảng liếc nhìn chỗ bình phong. Từ bóng người trên bình phong do ngọn đèn lồng bên trong chiếu đến, Vương Lập cũng đang tận dụng cơ hội này uống trà giải khát, còn có một cô gái lúc nãy ôm Tỳ Bà đứng lên cầm lấy cây quạt tạo gió giúp gã.
Vương Lập ở bên trong bình phong cũng cố tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, uống xong trà liền nhắm mắt dưỡng thần. Khoảng chừng nửa khắc đồng hồ sau, gã mới mở to mắt, chắp tay gửi lời cảm ơn đối với cô gái ở bên cạnh.
"Đa tạ vị cô nương, cô nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa còn phải gẩy Tỳ Bà đấy."
"Vâng!"
Cô gái để quạt xuống đi tới bình phong, ngồi trở lại vị trí của mình, bên cạnh lập tức có đồng bạn nói điều gì đó với nàng, còn chỉ vào bình phong che mặt cười trộm.
Theo thời gian trôi qua, Kế Duyên có thể cảm nhận rõ ràng tâm tư của khách mời đều không ở trên thức ăn, bởi vì rất nhanh Vương Lập sẽ tiếp tục kể chuyện. Hắn lại nhìn cô gái áo trắng có thể mang gió tới kia một chút, cũng là trạng thái y như vậy.
Trên bàn tiệc mà Kế Duyên ngồi, cũng chỉ có một mình hắn ăn uống liên tục. Mùi vị thức ăn của Chúng Thái Lâu quả thật không tệ, những năm này hắn phần chỉ ăn cơm với rau dưa, ngẫu nhiên thay đổi khẩu vị đúng là Thần tiên cũng mê say.
"Đùng ~ "
Vương Lập vỗ thước gõ, đứng dậy vứt bỏ quạt giấy, giọng nói mạnh mẽ mười phần lại vang lên lần nữa. Giờ khắc này, toàn bộ khách mời không ai tiếp tục dùng món, tất cả đều tập trung tư tưởng yên lặng lắng nghe.
"Nói tiếp lúc nãy, vị tiểu thư họ Bạch kia, nguyên lai là một con bạch lộc thành tinh, hóa thành một nữ tử trẻ tuổi hiện thân trước mặt Chu công tử..."
Vương Lập lại bắt đầu kể một lần nữa, bởi vì thời điểm này, chuyện xưa đã tiến đến giai đoạn nhất định, thư sinh không còn đau khổ cầu làm quan, mà bắt đầu có thêm sắc thái Thần Thoại và tình yêu huyền bí.
Trong thời gian này có quỷ quái, có yêu tinh, lại có một chút hung hiểm, một vài tình tiết đã được Vương Lập xếp đặt thiết kế cho có vẻ thăng trầm.
Trong lòng Kế Duyên lại cảm thán Vương Lập quả là một nhân tài, rõ ràng vốn nên là Chu thư sinh dính Yêu khí, thân thể dương khí suy yếu nên đi đường ban đêm gặp quỷ, lại được Vương Lập thêm thêm sửa sửa hóa thành một câu chuyện xưa mạo hiểm thần kỳ, ác quỷ pháp sư đều lên sàn, Bạch lộc nương tử cứu tướng công...
Ngay cả Kế Duyên nghe được cũng là cảm giác thú vị như đang xem kịch ở kiếp trước, chứ đừng nói gì đến đám khách mời ở đây. Bọn họ từ lâu đã như si như mê rồi.
Cuối cùng kể đến đoạn bạch lộc đi theo tướng công vào U Minh, lúc thỉnh cầu Thành Hoàng rút hồn giam giữ, mấy nữ nhân trong đám tân khách cũng đã rơi lệ.
"Từ đó, bạch lộc nương tử bị giam cầm ở Âm Ti, sống cùng với Chu lão gia tại âm phủ. Hàng năm, ngày giỗ của Chu lão gia cũng là ngày bạch lộc nương tử đến hình ngục của Âm Ti nhận roi phạt. Chân tình trên thế gian khó kiếm, nhân yêu mến nhau vĩnh viễn đi cùng nhau, làm cho người người thổn thức khôn xiết..."
Vương Lập kể đến đoạn này, nhẹ nhàng đè thước gõ xuống, phát ra tiếng động nặng nề.
"Ô hô ~~~~~~~~~~~ "
Tiếng nai âm u lại truyền đến lần nữa từ sau tấm bình phong.
Một đám khách mời ở bên ngoài nghe thấy vẫn có cảm giác điện giật như cũ, nhưng vẻ sợ hãi đã giảm đi rất nhiều, tình cảm bộc phát ra lại càng sâu nặng hơn.
Không ít người theo bản năng bắt đầu xoa bóp cánh tay và bắp đùi, nghe đến phần cuối của chuyện xưa lại nổi da gà.
"Bộp bộp bộp..." "Đặc sắc!"
"Kể quá hay, kể quá hay!"
"Bộp bộp bộp..." "Đúng vậy, đúng vậy, hay lắm hay lắm ~!"
"Vương tiên sinh thật sự quá giỏi!"
"Đúng vậy, kể thật hay."
...
Toàn bộ khách mời vỗ tay reo hò khen hay, cười to tán thưởng người kể chuyện Vương Lập kỹ nghệ cao siêu.
Chuyện xưa có tổng cộng bốn hồi, mất gần hai canh giờ mới kể xong. Hai cái bình phong cũng được người làm bưng xuống dưới, lộ ra Vương Lập bên trong vã mồ hôi đang lui xuống.
Cao lão gia cùng Cao công tử cũng cùng nhau đứng dậy, chắp tay cảm tạ.
"Đa tạ Vương tiên sinh đêm nay mang đến một chuyện hay, đa tạ tiên sinh."
Vương Lập vội vàng đứng dậy đáp lễ, trong miệng liên tục nói lời khiêm tốn.
Kế Duyên cũng đưa tay lên, thế nhưng lực chú ý đương nhiên càng đọng lại ở bên cửa sổ kia, chỉ thấy ánh mắt cô gái kia lành lạnh nhìn chăm chú lên Vương Lập, hai ống tay áo khẽ vung vẫy.
"Ô... Ô..."
Có một số cửa sổ trước đó được đóng lại bắt đầu bị mở ra. Cơn gió này lại lớn hơn trước kia rất nhiều, cũng mang theo tà tính. Rất nhiều cơn gió dường như đã chuyển biến, như lốc xoáy tiến vào bên trong chụp đèn, khiến cho những ánh nến kia dao động cực lớn.
Trong Chúng Thái Lâu đều có cảm giác lúc sáng lúc tối, một số khách mời cảm thấy bất an vì biến hóa kỳ dị này. Người nhà họ Cao phân phó tôi tớ đóng cửa sổ lại phát hiện rất nhiều cửa sổ không thể đóng được.
Gió càng lúc càng lớn, ánh nến bên trong chụp đèn liên tiếp bị dập tắt.
"A..." "Đây là thế nào!"
"Lão gia..."
Mọi người có chút hoảng hốt, Vương Lập trong sảnh đường lại cảm thấy hốt hoảng lảo đảo...
Chỉ trong nháy mắt tiếp theo, tất cả cơn gió đều ngừng lại, những cửa sổ lúc trước không thể động đậy cũng đột ngột mất đi lực cản, khiến vài tên tôi tớ đóng cửa sổ lảo đảo một cái rồi đâm vào cửa sổ.
Cô gái áo trắng kia kinh ngạc không kìm được quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, hai tay khẽ vung lại phát hiện chung quanh không có chút phản ứng.
"A..."
Kế Duyên khẽ cười một tiếng, ngón trỏ khẽ vuốt trên mặt bàn, lấy rượu vàng để lại hai chữ "Định Phong" ở bên cạnh cái chén nhỏ kia.