Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 461: Tốt Xấu Lẫn Lộn
Một con yêu thú hoặc nói là tiên thú khổng lồ như vậy thì khỏi cần phải nói, chỉ đơn giản nhìn vào kích thước đã thấy ngay cảm giác áp bách và sức mạnh hủy diệt không gì sánh được rồi.
Hơn nữa, nó còn có thể bay trên trời; ngoại trừ việc bản thân nó chắc chắn có thần thông thiên phú đặc thù thì linh khí và pháp lực khẳng định cũng không quá kém.
Dù với đạo hạnh và định lực ngày hôm nay của Kế Duyên, lúc nhìn thấy cự thú Thôn Thiên, hắn cũng thấy khó mà tin nổi, không khỏi lầm bầm thốt lên.
“Thôn Thiên thú...!nhìn cũng có chút giống Côn...”
Đương nhiên là Kế Duyên chưa từng nhìn thấy Côn thật sự trông như thế nào, nhưng loài này có vẻ bề ngoài giống một số loài cá thủy sinh đặc biệt, có kích thước lớn, lại còn mang tên Thôn Thiên, sao hắn có thể không liên tưởng đến Côn được chứ.
Hơn nữa, nói đi cũng phải nói lại, Kế Duyên ở kiếp trước từng chơi một trò chơi được quảng cáo điên cuồng trên Internet trong một thời gian ngắn, tên là “Dưỡng Côn du hí”.
Chưa kể, ở một góc độ nào đó, yêu thú này còn rất giống một số hình ảnh trên trang web.
Tất nhiên, lời thì thào của Kế Duyên đã bị Cư Nguyên Tử nghe thấy.
Lão do dự và hỏi.
“Kế tiên sinh, Côn là gì? Cũng là một loại yêu thú cực lớn sao?”
Kế Duyên khẽ gật đầu.
“Cứ xem như vậy đi, đó là một loài cá lớn.”
Ở chung quanh, có không ít người ngạc nhiên phấn khích không thôi, trong đó đại đa số là phàm nhân, cũng có không ít người tu tiên.
Mặc dù có người đã từng nhìn thấy Thôn Thiên thú rồi nhưng vẫn kích động một chút.
Cách đám Kế Duyên một khoảng xa, một công trình kiến trúc được xây bằng gạch xanh ngói lưu ly hiện ra trước mặt.
Ở đó đang có một đám người vừa mới bị Thôn Thiên thú dọa cho sợ tới mức ngồi co quắp trên mặt đất
“Thúc, thúc...!Đó là cái gì vậy...”
“Ta, ta cũng không biết!”
“Thật, thật đáng sợ!” “Suýt chút nữa là ta tè ra quần rồi!”
...
Đám tu sĩ trẻ tuổi đứng bên cạnh tuy cũng khá kích động khi thấy Thôn Thiên thú bay ngang qua, nhưng nhìn bọn họ như vậy cũng bị chọc cười.
“Mau đứng lên, mau đứng lên đi.
Nhìn bộ dạng của các ngươi kìa, đây là tiên thú của Tiên gia, đặc biệt còn có tiên nhân trông coi, sẽ không đả thương người đâu.”
Một thiếu niên ngơ ngác nhìn tu sĩ, hỏi một câu.
“Gia hỏa này hít một hơi thì số người trong một thành có đủ cho nó ăn không ạ?”
“Nó có thể sống bằng cách hít linh khí, thậm chí ăn thịt, nhưng cũng chỉ ăn một số yêu vật hung dữ, không ăn thịt người phàm đâu.”
Vị tu sĩ trẻ tuổi kiên nhẫn giải thích.
Gã chịu trách nhiện đón tiếp sáu người này.
Vốn dĩ gã đã đợi một khoảng thời gian rồi mà không gặp ai, còn đang nghĩ xem có nên tới nước Trạch Nam một chuyến hay không, vậy mà hôm nay lại thấy bọn họ đã đến.
Nghe sáu người kia kể lại, vì bọn họ làm mất lệnh bài của tổ tông, thiếu chút nữa đã không thể vào, may mà trên đường được người tu tiên dẫn đi.
Thấy có người ở bên cạnh tò mò nhìn tới nhìn lui, tuy mấy người trên mặt đất vẫn cảm thấy hai chân nhũn ra nhưng bọn họ đều vội vàng đứng lên.
Dù sao nơi đây cũng là bến đò của tiên nhân, không thể lỗ mãng được.
“Lão tổ tông ơi, chúng ta...”
Người đàn ông trung niên còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.
“Ài, ta đã nói bao nhiêu lần rồi.
Ta không phải là lão tổ tông của các ngươi.
Tuổi của ta cũng không lớn hơn ngươi bao nhiêu đâu.
Ta chỉ giúp các sư thúc tới đón các ngươi mà thôi...”
Tu sĩ trẻ tuổi lại lần nữa dở khóc dở cười.
Lúc đám người này vừa đến, gã đi ra chào hỏi lẫn nhau.
Bọn họ thật sự còn quỳ xuống hành đại lễ, cùng nhau hô to “Bái kiến lão tổ tông”, khiến gã cảm thấy bối rối.
Nghe vị tu sĩ trẻ tuổi nói vậy, người đàn ông trung niên nhận ra mình lại nói sai, sau đó vội vàng sửa lại.
“Dạ dạ, tiên trưởng, tiên trưởng, ta muốn hỏi...”
“Rột....”
Người đàn ông còn chưa nói xong thì bụng của gã đã thay lời muốn nói.
Sau đó, bụng của năm vị thiếu niên bên cạnh cũng kêu lên.
“Rột...rột...” “ Rộttttt...”
...
“Ách, ta, ta chỉ muốn hỏi....”
“Ha ha ha ha ha ...!Người phàm thật thú vị.
Hóa ra khi con người đói thì bụng có thể kêu to như vậy...!ha ha ha ha ha ha …… “
Bên cạnh đột nhiên truyền đến một tràng cười rất khoa trương.
Người đó vẫn còn dáng vẻ của một thiếu niên, trên tay cầm một cành hoa đào.
Lúc này, y đang ôm bụng cười to cách đó không xa.
Cành hoa đào trong tay y cũng theo tiếng cười mà không ngừng run rẩy.
Tu sĩ trẻ tuổi đứng bên cạnh người đàn ông trung niên cũng chắp tay thi lễ với đối phương.
“Vị đạo hữu, những người này là hậu bối của sư thúc ta.
Nếu có gì thất lễ, mong đạo hữu thứ lỗi!”
Nói xong, tu sĩ trẻ tuổi nói với sáu người.
“Các ngươi bôn ba trong núi hao tốn thể lực, giờ đói bụng rồi.
Ta dẫn các ngươi đi ăn gì đó nhé, nhanh đi theo ta!”
Nói xong, tu sĩ trẻ tuổi cất bước đi trước, sáu người còn lại cũng lục tục theo sau.
Tất nhiên, sáu người này phải cố đuổi kịp.
Bọn họ hiểu rõ rằng, ở nơi này nhất định phải theo sát người phía trước, nếu không thì không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Mà thiếu niên cầm hoa đào không cười nữa, cũng không đáp lễ với tu sĩ trẻ tuổi kia, cứ mãi nhìn bọn họ đi xa.
Cùng lúc đó, ánh mắt y đột nhiên bị chuyện khác làm cho kinh sợ, lập tức quay đầu nhìn sang hướng khác.
Trong thoáng chốc, thiếu niên cầm hoa đào như nhìn thấy một loại huyễn tượng, có sóng nước nhộn nhạo lờ mờ rồi sau đó yên tĩnh trở lại.
Ở trong đó hiện ra một vầng trăng sáng, rồi huyễn tượng tiêu tán, trong tầm mắt chỉ còn một đôi mắt màu xám trắng.
Có mấy người tu tiên đang chậm rãi đi tới kiến trúc gạch xanh ngói lưu ly kia.
Thiếu niên cầm hoa đào không nhìn nữa, vội vàng bước nhanh sang bên cạnh.
Ánh mắt của Cư Nguyên Tử cũng đảo qua vị thiếu niên vừa rời đi kia, sau đó nhìn về tòa nhà màu xanh cách đó không xa.
“Kế tiên sinh, bên kia chính là nơi kiểm tra phương tiện vượt giới.
Một số phương tiện sẽ có thông báo trước khi đến để mọi người biết, còn một số thì cố định vào một thời điểm nhất định trong bốn quý.
Nơi đây thay đổi rất nhiều nhưng kiến trúc này vẫn chẳng hề khác đi chút nào.”
“Ừ, chúng ta đi xem thử!”
Đã nhìn thấy cự thú Thôn Thiên bay ngang qua, Kế Duyên cũng không vội đi ra phía ngoài Tiên cảng để xem Tây Dương Kính.
Bởi vì với pháp nhãn của hắn, chỉ cần tùy tiện nhìn một chút cũng có thể xuyên thấu qua sương mù và nhìn thấy rõ cự thú Thôn Thiên đang bay lơ lửng trên không trung.
Ngược lại, hắn rất hứng thú với mấy phương tiện vượt giới này.
Hôm nay, đúng lúc hắn đến đây nên có thể tìm hiểu một chút, sau đó đi đăng ký “đặt trước”.
Trước khi bước vào tòa kiến trúc gạch xanh ngói lưu ly, Kế Duyên mới thu lại ánh mắt từ đằng xa.
Rõ ràng hắn không nhìn thiếu niên cầm hoa đào kia nhưng lúc nào ánh mắt cũng giống như đang dõi theo y.
Chờ đến khi ánh mắt của Kế Duyên dời hẳn khỏi người mình, vị thiếu niên vừa mới rẽ trái rẽ phải loạn xạ mới cảm giác được áp lực đã giảm bớt, trong lòng cũng khẽ thở phào một hơi.
“Mẹ nó chứ, lão quái vật đến từ nơi nào vậy!”
Ở bên kia, vị tu sĩ trẻ tuổi dẫn theo sáu người của hai nhà Yến - Tông cũng đã rời đi một lúc.
Khi đi đến một quán rượu do người phàm mở, gã quay đầu quan sát cảnh tượng ở phía xa.
Sau khi thấy không có gì lạ, gã mới một lần nữa lộ ra vẻ tươi cười nhìn về mấy người sau lưng mình.
“Vào đây ăn cái gì đi.
Ta cảm thấy đồ ăn nơi này khá ngon, chắc chắn hợp khẩu vị của các ngươi!”
Sáu người ngẩng đầu nhìn tửu lâu rất cao cấp trước mặt, xuýt xoa một chút rồi đi theo chân tu sĩ trẻ tuổi kia.
Dù sao đi nữa, bọn họ cùng ăn cơm với tiên nhân, không tới mức trả không nổi đấy chứ.
Có lẽ do quá đói bụng, chờ đồ ăn được dọn lên bàn, sáu người hỏi qua vị tu sĩ, sau đó cả đám ăn ngấu nghiến đồ ăn trên chiếc bàn lớn dành cho tám người.
Bọn họ chẳng thấy mất tự nhiên chút nào, cứ ăn cho đến no căng bụng mới thôi.
“Nhìn các ngươi đói tới mức này, có lẽ hai vị đạo hữu dẫn các ngươi lên đây đã âm thầm hỗ trợ rồi.
Nếu không, chỉ sợ là các ngươi không bò lên bến Đỉnh Phong nổi.”
“À..., ngon quá...!Ực, ực, ọt ọt....”
“Cứ ăn từ từ, nuốt xuống rồi hẵng nói.”
“Vâng...!ực ực, tiên trưởng, ngài cũng ăn đi!”
“Được rồi, được rồi, ta cũng ăn...”
Tu sĩ nhẹ nhàng vươn chiếc đũa gắp lấy vài lát thịt cho vào miệng, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Gã vô thức nhìn ra bên ngoài quán, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
Thật lâu sau đó, gã quay đầu lại, một vài món ăn trên bàn đã biến mất như có ảo thuật.
“Đúng rồi tiên trưởng, người vừa rồi có vấn đề gì sao.
Lúc y nhìn chúng ta, ta thấy ngài vội vàng dẫn chúng ta đi.”
Một nữ hài nuốt miếng thịt gà trong miệng xuống, sau đó nhấp ngụm nước canh, rồi mới cẩn thận hỏi thăm.
Điều này khiến vị tu sĩ không khỏi nhìn nàng nhiều hơn một chút, đồng thời gật đầu nhỏ giọng đáp.
“Quả thực như vậy.
Bến Đỉnh Phong này vô cùng náo nhiệt, nhưng thật ra là vàng thau lẫn lộn.
Thường thì ở đây khá an toàn, nhưng không thể không đề phòng người khác.
Tuy ta không nhìn thấu thiếu niên kia nhưng biết được y chắc chắn không phải là người.
Từ khi nhìn thấy ánh mắt kia, ta lập tức cảm thấy rất tà dị, tuy chỉ lóe lên trong chớp mắt nhưng ta không nhìn nhầm đâu.”
Vừa nghe thấy không phải là con người, động tác nhai nuốt của sáu người cũng chậm lại.
Mọi người càng nghĩ càng sợ, tất nhiên đều nghĩ tới những chuyện không tốt đẹp gì rồi.
“Các ngươi nhớ kỹ, ở nơi này, hầu hết những tinh quái đi lang thang sẽ không làm ra những chuyện quá khích.
Ngược lại, những tinh quái có hình dáng giống con người đến mức hoàn mỹ lại chính là những gia hỏa có khả năng đang ấp ủ ý đồ xấu xa.
Trong đó, thỉnh thoảng cũng sẽ gặp những người mang thần chí không rõ...”
“À...” “Ra là vậy!”
“Được rồi, có ta ở đây nên các ngươi cũng không cần lo lắng.
Mọi chuyện cứ đi theo ta là được.
Chúng ta không rời khỏi bến Đỉnh Phong, ngồi phi chu đến Hằng Châu, sau đó đi tới chỗ sư thúc.”
...
“Nhìn kiểu gì cũng thấy cự thú Thôn Thiên này rất có khí phách.
Nếu nó há miệng ăn cơm thì không biết ăn được bao nhiêu nhỉ?”
Một nhóm người Ngọc Hoài Sơn đi ra khỏi tòa nhà xanh lưu ly, trong đó một tên đệ tử trẻ tuổi đã nói đùa câu này.
Ngụy Nguyên Sinh ở bên cạnh cũng nói chen vào.
“Nhà ta ở thế tục có một chuồng ngựa lớn.
Ta dám cá là một ngàn con ngựa ở đó cũng không đủ cho Thôn Thiên thú nhét kẽ răng!”
Kế Duyên và Cư Nguyên Tử đi phía trước.
Tuy không nói chuyện nhưng Kế Duyên vẫn lắng nghe mấy người đằng sau trêu chọc nhau.
Chỉ là vừa ngẩng đầu, bọn hắn đã thấy một đám nữ tử ở trước mặt.
Những cô gái này có người cầm kiếm, có người mang theo cây phất trần, có người che lớp lụa mỏng, cũng có người búi tóc hai bên.
Lúc bọn họ đi qua, có một cỗ cảm giác phóng khoáng tự nhiên đang lan tỏa.
Nữ tử dẫn đầu cầm phất trần, tóc dài tới eo, hai bên tóc mai đều được cột bằng dải lụa đỏ.
Hơn nữa, dây buộc tóc còn rủ xuống đến bên chân.
Thoạt nhìn nàng có gương mặt xinh đẹp, nhưng thực ra đạo hạnh cực cao.
“Kế tiên sinh, đây là các đạo hữu Nguy Mi Tông, có rất ít nam tử, cũng không thích kết giao với người trong tu hành giới.”
Cư Nguyên Tử thấp giọng với Kế Duyên nói một câu.
Hắn vô thức gật đầu, ánh mắt cũng không dừng lại.
Hai nhóm người cứ như vậy gặp nhau thoáng qua, cũng không chào hỏi nhau.
Vào lúc đám người Ngọc Hoài Sơn gặp Nguy Mi Tông, các nữ tử bên kia cũng đang nhìn bọn họ.
Một số người liếc mắt nhìn ngọc bội bên hông, lập tức đoán ra đối phương thuộc về nơi nào.
“Sư tổ, bọn họ đều đến từ Ngọc Hoài Sơn.
À, người có ánh mắt cổ quái kia không mang ngọc bội.”
Một cô gái truyền âm với nữ tu phía trước.
Người sau nghe được cũng gật đầu.
Nàng nhạy bén phát hiện ra, đúng lúc hậu bối vừa mới nói “ánh mắt cổ quái” thì vị tiên sinh mặc thanh sam kia hơi liếc mắt, khẽ cười rồi rời đi cùng đám người Ngọc Hoài Sơn.
Hơn nữa, nó còn có thể bay trên trời; ngoại trừ việc bản thân nó chắc chắn có thần thông thiên phú đặc thù thì linh khí và pháp lực khẳng định cũng không quá kém.
Dù với đạo hạnh và định lực ngày hôm nay của Kế Duyên, lúc nhìn thấy cự thú Thôn Thiên, hắn cũng thấy khó mà tin nổi, không khỏi lầm bầm thốt lên.
“Thôn Thiên thú...!nhìn cũng có chút giống Côn...”
Đương nhiên là Kế Duyên chưa từng nhìn thấy Côn thật sự trông như thế nào, nhưng loài này có vẻ bề ngoài giống một số loài cá thủy sinh đặc biệt, có kích thước lớn, lại còn mang tên Thôn Thiên, sao hắn có thể không liên tưởng đến Côn được chứ.
Hơn nữa, nói đi cũng phải nói lại, Kế Duyên ở kiếp trước từng chơi một trò chơi được quảng cáo điên cuồng trên Internet trong một thời gian ngắn, tên là “Dưỡng Côn du hí”.
Chưa kể, ở một góc độ nào đó, yêu thú này còn rất giống một số hình ảnh trên trang web.
Tất nhiên, lời thì thào của Kế Duyên đã bị Cư Nguyên Tử nghe thấy.
Lão do dự và hỏi.
“Kế tiên sinh, Côn là gì? Cũng là một loại yêu thú cực lớn sao?”
Kế Duyên khẽ gật đầu.
“Cứ xem như vậy đi, đó là một loài cá lớn.”
Ở chung quanh, có không ít người ngạc nhiên phấn khích không thôi, trong đó đại đa số là phàm nhân, cũng có không ít người tu tiên.
Mặc dù có người đã từng nhìn thấy Thôn Thiên thú rồi nhưng vẫn kích động một chút.
Cách đám Kế Duyên một khoảng xa, một công trình kiến trúc được xây bằng gạch xanh ngói lưu ly hiện ra trước mặt.
Ở đó đang có một đám người vừa mới bị Thôn Thiên thú dọa cho sợ tới mức ngồi co quắp trên mặt đất
“Thúc, thúc...!Đó là cái gì vậy...”
“Ta, ta cũng không biết!”
“Thật, thật đáng sợ!” “Suýt chút nữa là ta tè ra quần rồi!”
...
Đám tu sĩ trẻ tuổi đứng bên cạnh tuy cũng khá kích động khi thấy Thôn Thiên thú bay ngang qua, nhưng nhìn bọn họ như vậy cũng bị chọc cười.
“Mau đứng lên, mau đứng lên đi.
Nhìn bộ dạng của các ngươi kìa, đây là tiên thú của Tiên gia, đặc biệt còn có tiên nhân trông coi, sẽ không đả thương người đâu.”
Một thiếu niên ngơ ngác nhìn tu sĩ, hỏi một câu.
“Gia hỏa này hít một hơi thì số người trong một thành có đủ cho nó ăn không ạ?”
“Nó có thể sống bằng cách hít linh khí, thậm chí ăn thịt, nhưng cũng chỉ ăn một số yêu vật hung dữ, không ăn thịt người phàm đâu.”
Vị tu sĩ trẻ tuổi kiên nhẫn giải thích.
Gã chịu trách nhiện đón tiếp sáu người này.
Vốn dĩ gã đã đợi một khoảng thời gian rồi mà không gặp ai, còn đang nghĩ xem có nên tới nước Trạch Nam một chuyến hay không, vậy mà hôm nay lại thấy bọn họ đã đến.
Nghe sáu người kia kể lại, vì bọn họ làm mất lệnh bài của tổ tông, thiếu chút nữa đã không thể vào, may mà trên đường được người tu tiên dẫn đi.
Thấy có người ở bên cạnh tò mò nhìn tới nhìn lui, tuy mấy người trên mặt đất vẫn cảm thấy hai chân nhũn ra nhưng bọn họ đều vội vàng đứng lên.
Dù sao nơi đây cũng là bến đò của tiên nhân, không thể lỗ mãng được.
“Lão tổ tông ơi, chúng ta...”
Người đàn ông trung niên còn chưa nói xong đã bị ngắt lời.
“Ài, ta đã nói bao nhiêu lần rồi.
Ta không phải là lão tổ tông của các ngươi.
Tuổi của ta cũng không lớn hơn ngươi bao nhiêu đâu.
Ta chỉ giúp các sư thúc tới đón các ngươi mà thôi...”
Tu sĩ trẻ tuổi lại lần nữa dở khóc dở cười.
Lúc đám người này vừa đến, gã đi ra chào hỏi lẫn nhau.
Bọn họ thật sự còn quỳ xuống hành đại lễ, cùng nhau hô to “Bái kiến lão tổ tông”, khiến gã cảm thấy bối rối.
Nghe vị tu sĩ trẻ tuổi nói vậy, người đàn ông trung niên nhận ra mình lại nói sai, sau đó vội vàng sửa lại.
“Dạ dạ, tiên trưởng, tiên trưởng, ta muốn hỏi...”
“Rột....”
Người đàn ông còn chưa nói xong thì bụng của gã đã thay lời muốn nói.
Sau đó, bụng của năm vị thiếu niên bên cạnh cũng kêu lên.
“Rột...rột...” “ Rộttttt...”
...
“Ách, ta, ta chỉ muốn hỏi....”
“Ha ha ha ha ha ...!Người phàm thật thú vị.
Hóa ra khi con người đói thì bụng có thể kêu to như vậy...!ha ha ha ha ha ha …… “
Bên cạnh đột nhiên truyền đến một tràng cười rất khoa trương.
Người đó vẫn còn dáng vẻ của một thiếu niên, trên tay cầm một cành hoa đào.
Lúc này, y đang ôm bụng cười to cách đó không xa.
Cành hoa đào trong tay y cũng theo tiếng cười mà không ngừng run rẩy.
Tu sĩ trẻ tuổi đứng bên cạnh người đàn ông trung niên cũng chắp tay thi lễ với đối phương.
“Vị đạo hữu, những người này là hậu bối của sư thúc ta.
Nếu có gì thất lễ, mong đạo hữu thứ lỗi!”
Nói xong, tu sĩ trẻ tuổi nói với sáu người.
“Các ngươi bôn ba trong núi hao tốn thể lực, giờ đói bụng rồi.
Ta dẫn các ngươi đi ăn gì đó nhé, nhanh đi theo ta!”
Nói xong, tu sĩ trẻ tuổi cất bước đi trước, sáu người còn lại cũng lục tục theo sau.
Tất nhiên, sáu người này phải cố đuổi kịp.
Bọn họ hiểu rõ rằng, ở nơi này nhất định phải theo sát người phía trước, nếu không thì không biết sẽ phát sinh chuyện gì.
Mà thiếu niên cầm hoa đào không cười nữa, cũng không đáp lễ với tu sĩ trẻ tuổi kia, cứ mãi nhìn bọn họ đi xa.
Cùng lúc đó, ánh mắt y đột nhiên bị chuyện khác làm cho kinh sợ, lập tức quay đầu nhìn sang hướng khác.
Trong thoáng chốc, thiếu niên cầm hoa đào như nhìn thấy một loại huyễn tượng, có sóng nước nhộn nhạo lờ mờ rồi sau đó yên tĩnh trở lại.
Ở trong đó hiện ra một vầng trăng sáng, rồi huyễn tượng tiêu tán, trong tầm mắt chỉ còn một đôi mắt màu xám trắng.
Có mấy người tu tiên đang chậm rãi đi tới kiến trúc gạch xanh ngói lưu ly kia.
Thiếu niên cầm hoa đào không nhìn nữa, vội vàng bước nhanh sang bên cạnh.
Ánh mắt của Cư Nguyên Tử cũng đảo qua vị thiếu niên vừa rời đi kia, sau đó nhìn về tòa nhà màu xanh cách đó không xa.
“Kế tiên sinh, bên kia chính là nơi kiểm tra phương tiện vượt giới.
Một số phương tiện sẽ có thông báo trước khi đến để mọi người biết, còn một số thì cố định vào một thời điểm nhất định trong bốn quý.
Nơi đây thay đổi rất nhiều nhưng kiến trúc này vẫn chẳng hề khác đi chút nào.”
“Ừ, chúng ta đi xem thử!”
Đã nhìn thấy cự thú Thôn Thiên bay ngang qua, Kế Duyên cũng không vội đi ra phía ngoài Tiên cảng để xem Tây Dương Kính.
Bởi vì với pháp nhãn của hắn, chỉ cần tùy tiện nhìn một chút cũng có thể xuyên thấu qua sương mù và nhìn thấy rõ cự thú Thôn Thiên đang bay lơ lửng trên không trung.
Ngược lại, hắn rất hứng thú với mấy phương tiện vượt giới này.
Hôm nay, đúng lúc hắn đến đây nên có thể tìm hiểu một chút, sau đó đi đăng ký “đặt trước”.
Trước khi bước vào tòa kiến trúc gạch xanh ngói lưu ly, Kế Duyên mới thu lại ánh mắt từ đằng xa.
Rõ ràng hắn không nhìn thiếu niên cầm hoa đào kia nhưng lúc nào ánh mắt cũng giống như đang dõi theo y.
Chờ đến khi ánh mắt của Kế Duyên dời hẳn khỏi người mình, vị thiếu niên vừa mới rẽ trái rẽ phải loạn xạ mới cảm giác được áp lực đã giảm bớt, trong lòng cũng khẽ thở phào một hơi.
“Mẹ nó chứ, lão quái vật đến từ nơi nào vậy!”
Ở bên kia, vị tu sĩ trẻ tuổi dẫn theo sáu người của hai nhà Yến - Tông cũng đã rời đi một lúc.
Khi đi đến một quán rượu do người phàm mở, gã quay đầu quan sát cảnh tượng ở phía xa.
Sau khi thấy không có gì lạ, gã mới một lần nữa lộ ra vẻ tươi cười nhìn về mấy người sau lưng mình.
“Vào đây ăn cái gì đi.
Ta cảm thấy đồ ăn nơi này khá ngon, chắc chắn hợp khẩu vị của các ngươi!”
Sáu người ngẩng đầu nhìn tửu lâu rất cao cấp trước mặt, xuýt xoa một chút rồi đi theo chân tu sĩ trẻ tuổi kia.
Dù sao đi nữa, bọn họ cùng ăn cơm với tiên nhân, không tới mức trả không nổi đấy chứ.
Có lẽ do quá đói bụng, chờ đồ ăn được dọn lên bàn, sáu người hỏi qua vị tu sĩ, sau đó cả đám ăn ngấu nghiến đồ ăn trên chiếc bàn lớn dành cho tám người.
Bọn họ chẳng thấy mất tự nhiên chút nào, cứ ăn cho đến no căng bụng mới thôi.
“Nhìn các ngươi đói tới mức này, có lẽ hai vị đạo hữu dẫn các ngươi lên đây đã âm thầm hỗ trợ rồi.
Nếu không, chỉ sợ là các ngươi không bò lên bến Đỉnh Phong nổi.”
“À..., ngon quá...!Ực, ực, ọt ọt....”
“Cứ ăn từ từ, nuốt xuống rồi hẵng nói.”
“Vâng...!ực ực, tiên trưởng, ngài cũng ăn đi!”
“Được rồi, được rồi, ta cũng ăn...”
Tu sĩ nhẹ nhàng vươn chiếc đũa gắp lấy vài lát thịt cho vào miệng, sau đó uống một hơi cạn sạch.
Gã vô thức nhìn ra bên ngoài quán, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.
Thật lâu sau đó, gã quay đầu lại, một vài món ăn trên bàn đã biến mất như có ảo thuật.
“Đúng rồi tiên trưởng, người vừa rồi có vấn đề gì sao.
Lúc y nhìn chúng ta, ta thấy ngài vội vàng dẫn chúng ta đi.”
Một nữ hài nuốt miếng thịt gà trong miệng xuống, sau đó nhấp ngụm nước canh, rồi mới cẩn thận hỏi thăm.
Điều này khiến vị tu sĩ không khỏi nhìn nàng nhiều hơn một chút, đồng thời gật đầu nhỏ giọng đáp.
“Quả thực như vậy.
Bến Đỉnh Phong này vô cùng náo nhiệt, nhưng thật ra là vàng thau lẫn lộn.
Thường thì ở đây khá an toàn, nhưng không thể không đề phòng người khác.
Tuy ta không nhìn thấu thiếu niên kia nhưng biết được y chắc chắn không phải là người.
Từ khi nhìn thấy ánh mắt kia, ta lập tức cảm thấy rất tà dị, tuy chỉ lóe lên trong chớp mắt nhưng ta không nhìn nhầm đâu.”
Vừa nghe thấy không phải là con người, động tác nhai nuốt của sáu người cũng chậm lại.
Mọi người càng nghĩ càng sợ, tất nhiên đều nghĩ tới những chuyện không tốt đẹp gì rồi.
“Các ngươi nhớ kỹ, ở nơi này, hầu hết những tinh quái đi lang thang sẽ không làm ra những chuyện quá khích.
Ngược lại, những tinh quái có hình dáng giống con người đến mức hoàn mỹ lại chính là những gia hỏa có khả năng đang ấp ủ ý đồ xấu xa.
Trong đó, thỉnh thoảng cũng sẽ gặp những người mang thần chí không rõ...”
“À...” “Ra là vậy!”
“Được rồi, có ta ở đây nên các ngươi cũng không cần lo lắng.
Mọi chuyện cứ đi theo ta là được.
Chúng ta không rời khỏi bến Đỉnh Phong, ngồi phi chu đến Hằng Châu, sau đó đi tới chỗ sư thúc.”
...
“Nhìn kiểu gì cũng thấy cự thú Thôn Thiên này rất có khí phách.
Nếu nó há miệng ăn cơm thì không biết ăn được bao nhiêu nhỉ?”
Một nhóm người Ngọc Hoài Sơn đi ra khỏi tòa nhà xanh lưu ly, trong đó một tên đệ tử trẻ tuổi đã nói đùa câu này.
Ngụy Nguyên Sinh ở bên cạnh cũng nói chen vào.
“Nhà ta ở thế tục có một chuồng ngựa lớn.
Ta dám cá là một ngàn con ngựa ở đó cũng không đủ cho Thôn Thiên thú nhét kẽ răng!”
Kế Duyên và Cư Nguyên Tử đi phía trước.
Tuy không nói chuyện nhưng Kế Duyên vẫn lắng nghe mấy người đằng sau trêu chọc nhau.
Chỉ là vừa ngẩng đầu, bọn hắn đã thấy một đám nữ tử ở trước mặt.
Những cô gái này có người cầm kiếm, có người mang theo cây phất trần, có người che lớp lụa mỏng, cũng có người búi tóc hai bên.
Lúc bọn họ đi qua, có một cỗ cảm giác phóng khoáng tự nhiên đang lan tỏa.
Nữ tử dẫn đầu cầm phất trần, tóc dài tới eo, hai bên tóc mai đều được cột bằng dải lụa đỏ.
Hơn nữa, dây buộc tóc còn rủ xuống đến bên chân.
Thoạt nhìn nàng có gương mặt xinh đẹp, nhưng thực ra đạo hạnh cực cao.
“Kế tiên sinh, đây là các đạo hữu Nguy Mi Tông, có rất ít nam tử, cũng không thích kết giao với người trong tu hành giới.”
Cư Nguyên Tử thấp giọng với Kế Duyên nói một câu.
Hắn vô thức gật đầu, ánh mắt cũng không dừng lại.
Hai nhóm người cứ như vậy gặp nhau thoáng qua, cũng không chào hỏi nhau.
Vào lúc đám người Ngọc Hoài Sơn gặp Nguy Mi Tông, các nữ tử bên kia cũng đang nhìn bọn họ.
Một số người liếc mắt nhìn ngọc bội bên hông, lập tức đoán ra đối phương thuộc về nơi nào.
“Sư tổ, bọn họ đều đến từ Ngọc Hoài Sơn.
À, người có ánh mắt cổ quái kia không mang ngọc bội.”
Một cô gái truyền âm với nữ tu phía trước.
Người sau nghe được cũng gật đầu.
Nàng nhạy bén phát hiện ra, đúng lúc hậu bối vừa mới nói “ánh mắt cổ quái” thì vị tiên sinh mặc thanh sam kia hơi liếc mắt, khẽ cười rồi rời đi cùng đám người Ngọc Hoài Sơn.