-
Chương 10:Gặp thoáng qua
Khi ba người ăn cơm xong, bầu trời đã tối đen, tửu lâu tốt như vậy thật thích hợp là nơi ăn chơi của những người giàu có, Lang Ly Uyên đưa bọn họ đi một vòng, Long Y Hoàng cũng tùy tiện gật đầu đi theo , Oanh nhi lúc đầu cũng phản bác sau đó rồi cũng gật đầu hùa theo.
Ba người cùng sóng vai đến nội hoa viên, không khí thật là quỷ dị,không ai nói với nhau câu gì.
Bỗng , Lang Ly Uyên thấy cách đó không xa là một bia ngắm, lại thấy trước mắt mình là cung tên, thuận tay cầm lên, lắp tên,sau đó giương lên ngắm giữa hồng tâm bắn vô cùng chuẩn xác và đẹp mắt.
“Ah! Đăng”
Chính giữa hồng tâm – chuẩn xác đến mức khiến cho bốn phía nữ nhân hét chói tai .
“Cái…này, Lang công tử, ” Oanh nhi không có ý tứ – kéo kéo chéo áo hắn, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ cũng muốn học, ngài có thể dạy nô tỳ không?”
“Đương nhiên có thể.” Lang Ly Uyên rất sảng khoái đáp ứng, sau đó cầm cung trong tay giao vào trong tay nàng , mặc dù ở mặt ngoài bộ dáng thật là vui , nhưng có trời mới biết trong lòng hắn thì lại cảm thấy vô cùng phiền phức không biết tiểu nữ tử Oanh nhi không sức lực như vậy, muốn hắn chỉ giáo đến bao giờ.
“Là như vậy sao? Để bắn thật chuẩn thì khi kéo phải dùng một lực rất lớn hả?” Oanh nhi bắt chước bộ dáng kéo dây cung vừa rồi của hắn mi hơi nhíu lại than phiền.
“Cái…này vốn phải dùng sức rất lớn , bất quá tư thế của ngươi không phù hợp, để ta dạy ngươi.” Vừa nói, Lang Ly Uyên đi vòng đến phía sau nàng ,cơ hồ thân thể dính chặt thân thể, một tay ở trên lưng nàng, môt tay nắm lấy tay nàng giúp nàng kéo dây cung.Người ngoài nhìn vào còn ngỡ như một đôi.
Tư thế thực rất mập mờ nhưng Lang Ly Uyên lại không có để ý ,còn mặt Oanh nhi lúc này lại sắp thành quả cà chua đến nơi .
“Vèo —— đăng ——!”
Lại là một tiếng bay của cung tên xẹt qua không khí rất nhanh, rất quyết đoán , một linh tiễn dài cắt qua không khí, nhanh chóng xẹt qua, thẳng tắp cắm ngay chỗ hồng tâm mới vừa rồi hắn bắn trúng . Trùng với mũi tên đang cắm ở hồng tâm hai cái đồng loạt rơi xuống đất. Thật quá chính xác .
Hả? Lang Ly Uyên cúi đầu, nhìn cung trong tay mình , tiễn còn đang chuẩn bị bắn chưa kịp rời cung , vậy tiễn vừa rồi là ai bắn ??
Hai người cùng nhau quay đầu lại, vừa lúc thấy Long Y Hoàng giơ cung, còn chưa kịp bỏ xuống, cả người vẫn còn đang trong tư thế bắn .
“Các ngươi nhìn ta làm gì? Tiếp tục chơi đi .” Long Y Hoàng bị nhìn như quái vật lập tức tránh đi ánh mắt đó, thu về tư thế bình thường , chậm rãi lấy thêm một tên nữa lên dây , kéo cung sau đó bắn ở môt tư thế vô cùng đẹp mắt mà lão luyện.
“Thật sự là không nghĩ tới, Long tiểu thư nhìn yếu ớt vậy mà không ngờ, lại có thể sử dụng cung tên thành thạo. Tại hạ quả thực rất ngưỡng mộ” Lang Ly Uyên cười cười, đột nhiên buông tay ra, lại nghe được có tiếng vỗ tay truyền đến, ngẩng đầu lên nhìn trên tầng lầu các phú gia công tử tất cả đều đang chăm chú theo dõi và tiếng vỗ tay vừa rồi cũng từ đó mà truyền tới.
“Cũng tạm, trước kia ta đã từng bắn cung nhưng khi lớn đã lâu không luyện tập nên không được quen lắm.” Long Y Hoàng đang suy nghĩ về cung trên tay: “Nhưng bất quá cung này lại rất nhẹ,chắc hẳn đã bớt xén nhiều nguyên liệu chỉ sợ dùng lực mà kéo quá mạnh sẽ đứt.”
Oanh nhi dần rời khỏi vòng tay giúp đỡ của Lang Ly Uyên, chạy đến thử kéo cung, phát hiện lực cơ bản của bản thân quá nhỏ khiến tên không bắn xa được mà rơi ngay xuống ngay tại chỗ.
Nhìn lại ánh mắt Lang Ly Uyên thoáng kinh ngạc , Long Y Hoàng cảm thấy hơi buồn cười “Như thế nào, nữ hài tử lại không thể chơi cung ?”
“Không phải, chỉ là để dùng được cung tên thì cần phải có sức lực lớn, cho nên nữ giới thường không sử dụng, mà cái này hay được nam nhân dùng.”
“Ai đã định ra cái quy tắc chỉ nam nhân được dùng mà nữ nhân thì không thể vậy?”
“Không phải —— “
“Nếu là chuyện gì đều dựa vào nam nhân, sao còn muốn có nữ nhân làm chi? Hơn nữa, không hẳn lúc nào nữ nhân khi ở cạnh nam nhân mới có thể đem lại cảm giác an toàn , chi bằng dựa vào chính sức của mình sẽ hay hơn.” Long Y Hoàng vừa nói vừa đặt cung xuống.
“Ý ta không phải như vậy, ta chỉ là không nghĩ tới, nguyên lai gia giáp của Long tiểu thư không giống những gia đình bình thường khác, nay thân thủ như vậy quả là tại hạ dù có học cả đời cũng không bằng .”
“Trước nay ta chưa từng được nghe nam nhân gọi tiểu thư, nay thực không được tự nhiên lắm.” Long Y Hoàng hơi nhớ một chút quá khứ , đúng rồi trước kia những người xung quanh nàng đều cung cung kính kính gọi một tiếng quận chúa hai tiếng quân chúa không dám vô lễ, nay thoáng cái có người gọi nàng là tiểu thư quả thực không có quen lắm.
“Được” Lang Ly Uyên hơi nheo mắt lại, chậm rãi nói: “Y Hoàng.”
“Cảm giác cũng rất là kỳ quái, xem ra nên để ngươi trở thành anh của ta như vậy có lẽ sẽ tốt hơn một chút .”
“Cha mẹ ngươi nhất định đều là những người rất tiến bộ nha, thông thường nữ hài tử nhà ai cũng đều phải học nữ công gia chánh , hiện tại nữ hài tử như ngươi có thể học bắn tiễn quả thực không mấy người.”
“Vậy cũng có thể gọi là gia giáo sao?” Long Y Hoàng từ từ cười:“Ngươi có biết hay không trước kia, ta ngoài có thể bắn tiễn ra thì còn có thể làm gì, còn nói gì đến dạy ta chứ, thật giống như đọat thức ăn vậy.”
“Cái gì?”
“Ta khi còn bé thường xuyên chơi cùng hai ca ca, còn dùng dây buộc trái cây vào rồi treo lên cây, sau đó lui về phía sau ba mươi bước, thi xem ai bắn được chuẩn nhất ”.
“Bắn trái cây? Cái này so với bắn hồng tâm thật quả không khác biệt lắm.”
“Không phải bắn trái cây, là bắn vào cuống của quả đã được buộc bằng dây , ai bắn trúng liền được …. cái này ta căn bản là nhớ không rõ lắm – đại ca ta mới là người am hiểu các hạng mục nhất, chính vì thế mà lần nào quả cũng đều bị hắn đoạt mất.” Long Y Hoàng có điểm dở khóc dở cười, nhớ đến bộ dáng đắc ý của Long Diệp Vũ khi đó , thật sự là hận không thể mang cái lỗ mũi đã phổng như quả cà chua kia đi nấu canh.
“Nguyên lai khi còn bé ngươi có rất nhiều chuyện thú vị , cái này ta thật rất hâm mộ nha.”
“Đúng vậy, khi đó không ai không hâm mộ chúng ta ,nhưng càng về sau.. đang nói , đột nhiên Long Y Hoàng nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác : “Sắc trời cũng không còn sớm , chúng ta đi thôi, nếu không lát nữa sẽ có nhiều người đến , quả thật rất bất tiện.”
“Đúng vậy, lúc này cũng có rất nhiều người .” Lang Ly Uyên nhìn lên bầu trời đã là chiều muộn rồi, bỗng xoay người sang chỗ Oanh nhi vươn tay nói: “ Chúng ta đi thôi”.
Mới vừa rồi một mực bị bỏ qua, đột nhiên Oanh nhi được chiếu cố như vậy , đầu tiên là cả kinh, sau đó mới lộ ra vẻ ngượng ngùng nhưng rất nhanh đưa tay ngọc, cùng với hắn rời khỏi.
Trời tối, tại bờ sông đã xuất hiện không ít những cặp tình nhân , cầm trong tay một cái hoa đăng hình dáng sen hồng, ngọt ngào hạnh phúc tựa vào nhau, cũng có không ít bè trúc bập bềnh trên mặt sông, trên mặt hồ cũng có đôi uyên ương đang khanh khanh ta ta. Quả thực làm người ta hâm mộ!
Long Y Hoàng cố gắng giảm tốc độ, từ từ giữ khoảng cách với hai người Lang Ly Uyên và Oanh nhi, nhìn bọn họ dắt tay nhau qua lại không ngớt trong đám người , giờ đây Long Y Hoàng chỉ như một người vô hình vậy.
Trong cả biển người ai cũng có đôi có cặp, chỉ mình nàng một thân một mình , phong cảnh thực hữu tình nhưng lại lộ ra vẻ tiêu điều, thê lương.
Một đôi nam nữ đang vô cùng thân thiết đi qua bên người nàng , hai người tay trong tay cùng cầm một cái hoa đăng , nam tử này cùng nàng nhìn thoáng qua, coi nàng như không nhìn thấy.
Long Y Hoàng ngẩng đầu, nhìn rõ mặt nam nhân anh tuấn mà cao ngất kia.
Lại là Phượng… Trữ…Lan!.
Cùng nàng gặp thoáng qua, coi nàng như không khí kia chính là Phượng Trữ Lan.
Nữ tử trong lòng Phượng Trữ Lan đang cười rất hạnh phúc, rất ngọt ngào , nàng tựa vào vai hắn, hắn mỉm cười ôn hòa đột nhiên cúi đầu làm chuyện xấu, thừa lúc nàng ta không để ý mà hôn lên môi của nàng. Nữ tử bỗng nhiên cả kinh, sau đó không ý tứ đẩy Phượng Trữ Lan, rồi giơ tay ra đánh lên ngực hắn , hắn cuối cùng vẫn là sủng nịnh nhìn nàng,để mặc cho nàng đánh hắn, lại khẽ ôm lấy eo nàng tiếp tục đi về phía trước.
Long Y Hoàng đứng lại, nghiêng mặt, nhìn bóng dáng bọn họ dần biến mất trong biển người, sau đó cũng đi tiếp về phía trước.
Lang Ly Uyên và Oanh nhi mua một cái hoa đăng , thấy Oanh nhi ánh mắt vạn phần vui mừng , bất giác nhìn lại phía sau.
Trong đám người, sớm đã không còn nhìn thấy bóng dáng Long Y Hoàng đâu nữa.
Nhìn tới nhìn lui, tìm trong đám người vẫn là không thấy bóng dáng Long Y Hoàng đâu.
“Lang công tử! Chúng ta đi du hà đi. Đằng kia có một chiếc bè trúc”. Nhìn thân hình bất động của hắn, Oanh nhi cũng không có để ý tới mà kéo hắn đi tới chiếc thuyền kia.
Bầu trời đã tối hoàn toàn, chỉ có trong đám người là ánh sáng chói mắt của Hồng Liên đăng , ánh sáng mập mờ mà lung linh huyền ảo tựa chốn thần tiên vậy.
Oanh nhi đi nhanh tới chỗ chiếc bè trúc , quay qua nhìn Lang Ly Uyên thản nhiên cười một tiếng: “ Lang công tử! Ta bắt đầu nha!”.
Lang Ly Uyên sớm đã không có tâm tình để quan tâm tới thứ gì, nhiều người như vậy, Long Y Hoàng đột nhiên biến mất không thấy, nàng chỉ có một mình, lại lớn lên xinh đẹp như nàng, có thể đã gặp chuyện không may rồi hay không? Hay nàng đã bị bắt cóc rồi?
Hắn thất thần hòa vào dòng người không ngừng tìm nàng, dĩ nhiên không để ý tới tiếng gọi của Oanh nhi phía sau.
Ba người cùng sóng vai đến nội hoa viên, không khí thật là quỷ dị,không ai nói với nhau câu gì.
Bỗng , Lang Ly Uyên thấy cách đó không xa là một bia ngắm, lại thấy trước mắt mình là cung tên, thuận tay cầm lên, lắp tên,sau đó giương lên ngắm giữa hồng tâm bắn vô cùng chuẩn xác và đẹp mắt.
“Ah! Đăng”
Chính giữa hồng tâm – chuẩn xác đến mức khiến cho bốn phía nữ nhân hét chói tai .
“Cái…này, Lang công tử, ” Oanh nhi không có ý tứ – kéo kéo chéo áo hắn, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ cũng muốn học, ngài có thể dạy nô tỳ không?”
“Đương nhiên có thể.” Lang Ly Uyên rất sảng khoái đáp ứng, sau đó cầm cung trong tay giao vào trong tay nàng , mặc dù ở mặt ngoài bộ dáng thật là vui , nhưng có trời mới biết trong lòng hắn thì lại cảm thấy vô cùng phiền phức không biết tiểu nữ tử Oanh nhi không sức lực như vậy, muốn hắn chỉ giáo đến bao giờ.
“Là như vậy sao? Để bắn thật chuẩn thì khi kéo phải dùng một lực rất lớn hả?” Oanh nhi bắt chước bộ dáng kéo dây cung vừa rồi của hắn mi hơi nhíu lại than phiền.
“Cái…này vốn phải dùng sức rất lớn , bất quá tư thế của ngươi không phù hợp, để ta dạy ngươi.” Vừa nói, Lang Ly Uyên đi vòng đến phía sau nàng ,cơ hồ thân thể dính chặt thân thể, một tay ở trên lưng nàng, môt tay nắm lấy tay nàng giúp nàng kéo dây cung.Người ngoài nhìn vào còn ngỡ như một đôi.
Tư thế thực rất mập mờ nhưng Lang Ly Uyên lại không có để ý ,còn mặt Oanh nhi lúc này lại sắp thành quả cà chua đến nơi .
“Vèo —— đăng ——!”
Lại là một tiếng bay của cung tên xẹt qua không khí rất nhanh, rất quyết đoán , một linh tiễn dài cắt qua không khí, nhanh chóng xẹt qua, thẳng tắp cắm ngay chỗ hồng tâm mới vừa rồi hắn bắn trúng . Trùng với mũi tên đang cắm ở hồng tâm hai cái đồng loạt rơi xuống đất. Thật quá chính xác .
Hả? Lang Ly Uyên cúi đầu, nhìn cung trong tay mình , tiễn còn đang chuẩn bị bắn chưa kịp rời cung , vậy tiễn vừa rồi là ai bắn ??
Hai người cùng nhau quay đầu lại, vừa lúc thấy Long Y Hoàng giơ cung, còn chưa kịp bỏ xuống, cả người vẫn còn đang trong tư thế bắn .
“Các ngươi nhìn ta làm gì? Tiếp tục chơi đi .” Long Y Hoàng bị nhìn như quái vật lập tức tránh đi ánh mắt đó, thu về tư thế bình thường , chậm rãi lấy thêm một tên nữa lên dây , kéo cung sau đó bắn ở môt tư thế vô cùng đẹp mắt mà lão luyện.
“Thật sự là không nghĩ tới, Long tiểu thư nhìn yếu ớt vậy mà không ngờ, lại có thể sử dụng cung tên thành thạo. Tại hạ quả thực rất ngưỡng mộ” Lang Ly Uyên cười cười, đột nhiên buông tay ra, lại nghe được có tiếng vỗ tay truyền đến, ngẩng đầu lên nhìn trên tầng lầu các phú gia công tử tất cả đều đang chăm chú theo dõi và tiếng vỗ tay vừa rồi cũng từ đó mà truyền tới.
“Cũng tạm, trước kia ta đã từng bắn cung nhưng khi lớn đã lâu không luyện tập nên không được quen lắm.” Long Y Hoàng đang suy nghĩ về cung trên tay: “Nhưng bất quá cung này lại rất nhẹ,chắc hẳn đã bớt xén nhiều nguyên liệu chỉ sợ dùng lực mà kéo quá mạnh sẽ đứt.”
Oanh nhi dần rời khỏi vòng tay giúp đỡ của Lang Ly Uyên, chạy đến thử kéo cung, phát hiện lực cơ bản của bản thân quá nhỏ khiến tên không bắn xa được mà rơi ngay xuống ngay tại chỗ.
Nhìn lại ánh mắt Lang Ly Uyên thoáng kinh ngạc , Long Y Hoàng cảm thấy hơi buồn cười “Như thế nào, nữ hài tử lại không thể chơi cung ?”
“Không phải, chỉ là để dùng được cung tên thì cần phải có sức lực lớn, cho nên nữ giới thường không sử dụng, mà cái này hay được nam nhân dùng.”
“Ai đã định ra cái quy tắc chỉ nam nhân được dùng mà nữ nhân thì không thể vậy?”
“Không phải —— “
“Nếu là chuyện gì đều dựa vào nam nhân, sao còn muốn có nữ nhân làm chi? Hơn nữa, không hẳn lúc nào nữ nhân khi ở cạnh nam nhân mới có thể đem lại cảm giác an toàn , chi bằng dựa vào chính sức của mình sẽ hay hơn.” Long Y Hoàng vừa nói vừa đặt cung xuống.
“Ý ta không phải như vậy, ta chỉ là không nghĩ tới, nguyên lai gia giáp của Long tiểu thư không giống những gia đình bình thường khác, nay thân thủ như vậy quả là tại hạ dù có học cả đời cũng không bằng .”
“Trước nay ta chưa từng được nghe nam nhân gọi tiểu thư, nay thực không được tự nhiên lắm.” Long Y Hoàng hơi nhớ một chút quá khứ , đúng rồi trước kia những người xung quanh nàng đều cung cung kính kính gọi một tiếng quận chúa hai tiếng quân chúa không dám vô lễ, nay thoáng cái có người gọi nàng là tiểu thư quả thực không có quen lắm.
“Được” Lang Ly Uyên hơi nheo mắt lại, chậm rãi nói: “Y Hoàng.”
“Cảm giác cũng rất là kỳ quái, xem ra nên để ngươi trở thành anh của ta như vậy có lẽ sẽ tốt hơn một chút .”
“Cha mẹ ngươi nhất định đều là những người rất tiến bộ nha, thông thường nữ hài tử nhà ai cũng đều phải học nữ công gia chánh , hiện tại nữ hài tử như ngươi có thể học bắn tiễn quả thực không mấy người.”
“Vậy cũng có thể gọi là gia giáo sao?” Long Y Hoàng từ từ cười:“Ngươi có biết hay không trước kia, ta ngoài có thể bắn tiễn ra thì còn có thể làm gì, còn nói gì đến dạy ta chứ, thật giống như đọat thức ăn vậy.”
“Cái gì?”
“Ta khi còn bé thường xuyên chơi cùng hai ca ca, còn dùng dây buộc trái cây vào rồi treo lên cây, sau đó lui về phía sau ba mươi bước, thi xem ai bắn được chuẩn nhất ”.
“Bắn trái cây? Cái này so với bắn hồng tâm thật quả không khác biệt lắm.”
“Không phải bắn trái cây, là bắn vào cuống của quả đã được buộc bằng dây , ai bắn trúng liền được …. cái này ta căn bản là nhớ không rõ lắm – đại ca ta mới là người am hiểu các hạng mục nhất, chính vì thế mà lần nào quả cũng đều bị hắn đoạt mất.” Long Y Hoàng có điểm dở khóc dở cười, nhớ đến bộ dáng đắc ý của Long Diệp Vũ khi đó , thật sự là hận không thể mang cái lỗ mũi đã phổng như quả cà chua kia đi nấu canh.
“Nguyên lai khi còn bé ngươi có rất nhiều chuyện thú vị , cái này ta thật rất hâm mộ nha.”
“Đúng vậy, khi đó không ai không hâm mộ chúng ta ,nhưng càng về sau.. đang nói , đột nhiên Long Y Hoàng nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác : “Sắc trời cũng không còn sớm , chúng ta đi thôi, nếu không lát nữa sẽ có nhiều người đến , quả thật rất bất tiện.”
“Đúng vậy, lúc này cũng có rất nhiều người .” Lang Ly Uyên nhìn lên bầu trời đã là chiều muộn rồi, bỗng xoay người sang chỗ Oanh nhi vươn tay nói: “ Chúng ta đi thôi”.
Mới vừa rồi một mực bị bỏ qua, đột nhiên Oanh nhi được chiếu cố như vậy , đầu tiên là cả kinh, sau đó mới lộ ra vẻ ngượng ngùng nhưng rất nhanh đưa tay ngọc, cùng với hắn rời khỏi.
Trời tối, tại bờ sông đã xuất hiện không ít những cặp tình nhân , cầm trong tay một cái hoa đăng hình dáng sen hồng, ngọt ngào hạnh phúc tựa vào nhau, cũng có không ít bè trúc bập bềnh trên mặt sông, trên mặt hồ cũng có đôi uyên ương đang khanh khanh ta ta. Quả thực làm người ta hâm mộ!
Long Y Hoàng cố gắng giảm tốc độ, từ từ giữ khoảng cách với hai người Lang Ly Uyên và Oanh nhi, nhìn bọn họ dắt tay nhau qua lại không ngớt trong đám người , giờ đây Long Y Hoàng chỉ như một người vô hình vậy.
Trong cả biển người ai cũng có đôi có cặp, chỉ mình nàng một thân một mình , phong cảnh thực hữu tình nhưng lại lộ ra vẻ tiêu điều, thê lương.
Một đôi nam nữ đang vô cùng thân thiết đi qua bên người nàng , hai người tay trong tay cùng cầm một cái hoa đăng , nam tử này cùng nàng nhìn thoáng qua, coi nàng như không nhìn thấy.
Long Y Hoàng ngẩng đầu, nhìn rõ mặt nam nhân anh tuấn mà cao ngất kia.
Lại là Phượng… Trữ…Lan!.
Cùng nàng gặp thoáng qua, coi nàng như không khí kia chính là Phượng Trữ Lan.
Nữ tử trong lòng Phượng Trữ Lan đang cười rất hạnh phúc, rất ngọt ngào , nàng tựa vào vai hắn, hắn mỉm cười ôn hòa đột nhiên cúi đầu làm chuyện xấu, thừa lúc nàng ta không để ý mà hôn lên môi của nàng. Nữ tử bỗng nhiên cả kinh, sau đó không ý tứ đẩy Phượng Trữ Lan, rồi giơ tay ra đánh lên ngực hắn , hắn cuối cùng vẫn là sủng nịnh nhìn nàng,để mặc cho nàng đánh hắn, lại khẽ ôm lấy eo nàng tiếp tục đi về phía trước.
Long Y Hoàng đứng lại, nghiêng mặt, nhìn bóng dáng bọn họ dần biến mất trong biển người, sau đó cũng đi tiếp về phía trước.
Lang Ly Uyên và Oanh nhi mua một cái hoa đăng , thấy Oanh nhi ánh mắt vạn phần vui mừng , bất giác nhìn lại phía sau.
Trong đám người, sớm đã không còn nhìn thấy bóng dáng Long Y Hoàng đâu nữa.
Nhìn tới nhìn lui, tìm trong đám người vẫn là không thấy bóng dáng Long Y Hoàng đâu.
“Lang công tử! Chúng ta đi du hà đi. Đằng kia có một chiếc bè trúc”. Nhìn thân hình bất động của hắn, Oanh nhi cũng không có để ý tới mà kéo hắn đi tới chiếc thuyền kia.
Bầu trời đã tối hoàn toàn, chỉ có trong đám người là ánh sáng chói mắt của Hồng Liên đăng , ánh sáng mập mờ mà lung linh huyền ảo tựa chốn thần tiên vậy.
Oanh nhi đi nhanh tới chỗ chiếc bè trúc , quay qua nhìn Lang Ly Uyên thản nhiên cười một tiếng: “ Lang công tử! Ta bắt đầu nha!”.
Lang Ly Uyên sớm đã không có tâm tình để quan tâm tới thứ gì, nhiều người như vậy, Long Y Hoàng đột nhiên biến mất không thấy, nàng chỉ có một mình, lại lớn lên xinh đẹp như nàng, có thể đã gặp chuyện không may rồi hay không? Hay nàng đã bị bắt cóc rồi?
Hắn thất thần hòa vào dòng người không ngừng tìm nàng, dĩ nhiên không để ý tới tiếng gọi của Oanh nhi phía sau.
Last edited: