-
Chương 11: Đẳng trượng năm mươi.
“Hai người các ngươi thì vui rồi ! Dĩ nhiên chỉ lo bản thân sung sướng không cần để ý đến ta sống chết ra sao!” Trong lúc Lang Ly Uyên đang lo lắng bất giác quay trở lại con đường cũ tìm Long Y Hoàng , lúc về lại nghe thấy một tiếng oán giận quen thuộc truyền đến lập tức sắc mặt lại tốt trở lại . Vì Long Y Hoàng mà mặt lóe lên tia vui vẻ.
“Là nô tì có lỗi với tiểu thư.” Oanh nhi sắc mặt trông thập phần khó coi rối rít tạ lỗi với Long Y Hoàng.
“Này, ngươi đã đi đâu?” Lang Ly Uyên sắc mặt cũng tốt nhìn sang hướng khác.
“Ngươi có quyền hỏi ta à? Nếu không phải hai người các ngươi trong mắt chỉ nhìn mỗi đối phương, ta làm sao sẽ trở thành một chiếc bóng cô đơn tìm không được các ngươi?” Long Y Hoàng cười khổ một tiếng: “Vậy bây giờ nhìn ta cũng không có việc gì nữa , cũng không nên quấy rầy các ngươi, ta nên về trước .”
“Nhưng, tiểu thư —— “
“Yên tâm đi, ta đã nhớ kỹ đường về.”
“Đã trễ thế này, không an toàn, để ta đưa ngươi về sẽ tốt hơn.” Lang Ly Uyên đi tới trước mặt nàng.
“Không cần phiền phức như vậy, ta không muốn phá hủy cuộc vui của các ngươi, Oanh nhi chơi vui vẻ nhé ta đi về trước.”
“Tiểu thư, việc này, ta thật sự có thể chứ?.” Oanh nhi thưa dạ hỏi ngược lại.
“Không có việc gì , ngươi có thể an tâm chơi.”
“Ban đêm nữ hài tử đi một mình thực sự rất nguy hiểm , chẳng lẽ ngươi không sợ sẽ có người có mưu đồ bất chính sao?” Lang Ly Uyên kéo tay nàng chuẩn bị rời đi.
“Bổn tiểu thư chẳng lẽ lại không biết những nguy hiểm đó sao ,huống chi, nếu thực sự có người có mưu đồ bất chính với ta, Ta nghĩ hắn cần phải dành trước thời gian để chuẩn bị tốt quan tài cho bản thân đi, họ Lang , ngươi thay ta chăm sóc tốt Oanh nhi, nếu ngươi dám khi dễ nàng, ngươi cũng vì bản thân chuẩn bị tốt quan tài đi.” Long Y Hoàng dịu dàng cười, rút cánh tay mình ra khỏi bàn tay của Lang Ly Uyên, lại nhìn Oanh nhi: “Nhất định phải chơi vui vẻ biết không? Nếu không người chủ tử như ta nhất định sẽ khi dễ ngươi.”
“Tiểu thư đối với Oanh nhi tốt nhất !”
“Ta đi đây các ngươi cứ từ từ chơi .” Long Y Hoàng cuối cùng bỏ lại một câu nói, không lưu tình nhìn mặt hai người lập tức xoay người rời khỏi, hòa vào đám người trước mặt.
Để lại hai người, hào khí càng lộ màu hồng phấn.
Lang Ly Uyên xoay người, thoáng cái nhảy lên bè trúc, bất ngờ đập vào, khiến bè trúc trên mặt sông lay động một chút , khiến Oanh nhi đang bước xuống, theo bản năng liền ngã vào lòng hắn.
Hắn than nhẹ một hơi, đưa tay ôm lấy eo Oanh nhi, từ từ ngồi xuống bè trúc, tay trái cầm lấy cành trúc bên người, nhẹ nhàng dùng sức chèo, chiếc bè trúc nhỏ lảo đảo,tiến lên phía .
Oanh nhi là con gái nhà lành điển hình, hiện tại bị hắn ôm vào trong ngực, không chỉ ngại ngùng… mà còn vẫn không dám nhúc nhích,khiến cho hô hấp cũng rất cẩn thận.
Bè trúc yên lặng tiến về phía trước, Lang Ly Uyên ngẩng đầu, sau đó lại đột nhiên nghiêng đi, ngón tay thon dài trắng nõn bỗng nhiên buông ra, cành trúc xanh biếc lướt xuống, tiếp theo, nhẹ nhàng nâng cằm Oanh nhi lên, trong nháy mắt nàng thoáng lên tia kinh ngạc, ôn nhu hôn lên môi của nàng.
Hắn hôn nàng rất lâu, rất điêu luyện , rất hoàn hảo , điều đó càng cho thấy rõ hắn là một cao thủ tình trường.
Nhìn sườn mặt hắn, mũi thẳng cao, lông mi cong vút, khiến thiếu nữ dễ dàng bị cuốn hút,vừa gặp đã yêu.
Thời gian nhẹ nhàng trôi qua.
Long Y Hoàng hồi thái tử phủ rất trót lọt, mặc dù cũng có người bất lương rắp tâm thừa dịp ban đêm không có ai , chặn đường nàng , nhưng màn ảnh vừa chuyển, lại chỉ thấy bóng dáng trong trẻo tú lệ của nàng.
Tựa hồ cái gì cũng không có xảy ra, Long Y Hoàng vẻ mặt thờ ơ đột nhiên thay đổi, chỉ có chiếc nhẫn ở tay mơ hồ cảm nhận được hàn quang lạnh thấu xương.
Thái tử phủ dĩ nhiên quỷ dị, đèn đuốc sang trưng, dường như đang chờ người nào đó.
Long Y Hoàng không hề chần chừ đẩy cửa ra, đi theo con đường hai bên đại sảnh , đứng hai bên đầy gia đinh cùng thị nữ cầm đèn lồng trong tay,đồng thời cúi người hành lễ, ánh mắt nhìn nàng chính là sự thương hại cùng tiếc hận.
Long Y Hoàng chợt hiểu , lần này mình chính là nhân vật chủ chốt , vẻ mặt Phượng Trữ Lan nhàn nhã thưởng thức trà Long Tĩnh thượng hảo, trên mặt lộ ra vẻ ôn hòa, làm cho người ta khó nắm bắt, nhưng ánh mắt rất ấm áp chưa bao giờ dành cho Long Y Hoàng , trừ phi là thô bạo, hay là hiểm ác.
“Tự ý ra ngoài về muộn là vi phạm gia quy, đánh năm mươi trượng.” Giọng Phượng Trữ Lan vang lên giống như ngọc thạch …cũng giống như mượt mà , cùng hương trong ly trà trên tay hắn giống nhau, lan tỏa cả đại sảnh: “Chẳng lẽ thái tử phi điện hạ mỹ lệ của chúng ta, chưa có đọc gia pháp thái tử phủ ư.”
“Đọc qua, nhưng nhà không phải nhà , làm sao lại có cái gia pháp mà người vừa nói?” Long Y Hoàng nhìn người bên cạnh Phượng Trữ Lan , đã có gia đinh mang đằng trượng đến chấp hành theo lệnh chủ nhân, xem ra cái bẫy lần này là đã có chuẩn bị ,sẽ chờ chính mình nhảy xuống .
“Ra ngoài về muộn, phạt năm mươi trượng?” Nàng đột nhiên cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: “Đúng vậy, là bản thân ta đã vi phạm , cũng không cần phải oán giận kẻ nào, là ta bản thân quyết định như vậy đã trễ như vậy quay về, cũng là gieo gió gặt bão.”
Nói xong, Long Y Hoàng không nghĩ nhiều, đưa tay lên tháo đai lưng tơ tằm, áo ngoài rơi xuống đất, lộ ra tấm lưng nhẵn bóng trong sáng như ngọc, chỉ còn lại váy dài che ngực.
Nàng đem tóc dài để trước người, từ từ quỳ xuống nhuyễn đệm trước mắt, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt Phượng Trữ Lan chỉ còn có ánh lạnh như băng, còn có tự giễu cùng cười lạnh nhìn nàng.
Phượng Trữ Lan vẫn đang nhìn vào nước trà trong chén, ánh sáng màu vàng óng ánh, cho dù là khóe mắt, cũng không đảo qua người Long Y Hoàng nữa, bình tĩnh thưởng thức coi như sự việc vừa rồi không liên quan đến hắn.
Gia đinh tay run run, cầm trượng đi đến phía sau Long Y Hoàng , một mực không dám hạ thủ, Tấm lưng trắng nõn mà nhẵn nhụi, hoàn mỹ khiến không người nào đành lòng mà phá hư.
“Còn chờ cái gì, chấp hành nhanh lên một chút ,ta muốn trở về phòng sớm còn có người đang chờ ta.” Phượng Trữ Lan lạnh lùng quát.
Gia đinh vẫn run tay bắt đầu đánh, nhưng không dám cãi mệnh lệnh của hắn, mang theo lực đạo nhẫn tâm, bắt đầu vung tay.
Thoáng cái, hai cái, ba cái hạ xuống —— quật đến sống lưng , thanh âm quanh quẩn vang lên cả đại sảnh, đồng thời trên lưng trắng noãn đã in hằn những dấu vết màu đỏ tàn khốc.
Long Y Hoàng từ từ nhắm hai mắt, nhàn nhạt cau mày, từ đầu tới cuối một tiếng rên rỉ cũng không phát ra.
Da tróc thịt bong, máu tươi từ từ chảy ra phía sau y phục nàng.
Phượng Trữ Lan nói được làm được, năm mươi trượng này đều không thay đổi, nhẹ nhàng hôn lên thân thể Long Y Hoàng , hắn không liếc mắt một cái, cũng không có bất cứ động dung gì, chỉ đến lúc gia đinh ngừng tay, lúc này mới đứng lên, nhẹ nhàng để cái chén xuống, xoay người đi tới bình phong phía sau, mở cửa bước vào gian phòng nghỉ phía trong.
Trên trượng đã dính vài vết máu, toàn thân gia đinh vẫn đứng như tượng nhìn trượng, lần này hắn đã đánh Long Y Hoàng, đau đớn như vậy, dĩ nhiên không hề rên la , hắn muốn nàng chịu đau như vậy nhưng nàng vẫn một thân chống đỡ quật cường như vậy.
Trên lưng nóng rát, chất lỏng đỏ đỏ bao phủ, toàn thân bất động, lúc này chỉ một cử động của nàng đều đau đớn không muốn nhúc nhích, tấm lưng như muốn bong hết da ra vậy.
Phượng Trữ Lan vừa đi, Long Y Hoàng lập tức mở mắt. Sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhếch đôi môi, khóe môi cũng có vết máu chảy ra . Tất cả là mới vừa rồi, nàng đã cắn chặt môi không để tiếng rên phát ra cố gắng chịu đưng .
Long Y Hoàng từ từ đứng lên, thân hình có điểm lay động, tựa hồ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Bên cạnh là thị nữ cùng gia đinh đã dần dần rời khỏi, cũng có người chịu không được, muốn đi giúp nàng một chút, nhưng Phượng Trữ Lan đã ra lệnh ai cũng không được giúp nàng.
Nàng một lần nữa lại mặc y phục, vải vóc bởi vì máu mà ảnh hưởng trực tiếp đến vết thương, huyết sắc dần dần cũng thấm vào chiếc áo khoác sớm đã nhiễm hồng của nàng.
Nàng cũng không có than vãn một tiếng, từ từ siết chặt áo khoác, theo hướng phòng mình mà đi, chỉ là động tác đã trở nên cẩn thận.
Vừa về tới gian phòng, sức lực nàng đã cạn kiệt, thân người mềm nhũn ngã lên giường, đệm chăn êm ái khiến cho nàng dần quên đi cơn đau rát sau lưng mà chìm vào giấc ngủ không mấy yên bình.
Mồ hôi lạnh cùng những vết thương đã lâu chưa lành ,khóe mắt Long Y Hoàng cuối cùng cũng không kìm được mà ngấn lệ.
“Là nô tì có lỗi với tiểu thư.” Oanh nhi sắc mặt trông thập phần khó coi rối rít tạ lỗi với Long Y Hoàng.
“Này, ngươi đã đi đâu?” Lang Ly Uyên sắc mặt cũng tốt nhìn sang hướng khác.
“Ngươi có quyền hỏi ta à? Nếu không phải hai người các ngươi trong mắt chỉ nhìn mỗi đối phương, ta làm sao sẽ trở thành một chiếc bóng cô đơn tìm không được các ngươi?” Long Y Hoàng cười khổ một tiếng: “Vậy bây giờ nhìn ta cũng không có việc gì nữa , cũng không nên quấy rầy các ngươi, ta nên về trước .”
“Nhưng, tiểu thư —— “
“Yên tâm đi, ta đã nhớ kỹ đường về.”
“Đã trễ thế này, không an toàn, để ta đưa ngươi về sẽ tốt hơn.” Lang Ly Uyên đi tới trước mặt nàng.
“Không cần phiền phức như vậy, ta không muốn phá hủy cuộc vui của các ngươi, Oanh nhi chơi vui vẻ nhé ta đi về trước.”
“Tiểu thư, việc này, ta thật sự có thể chứ?.” Oanh nhi thưa dạ hỏi ngược lại.
“Không có việc gì , ngươi có thể an tâm chơi.”
“Ban đêm nữ hài tử đi một mình thực sự rất nguy hiểm , chẳng lẽ ngươi không sợ sẽ có người có mưu đồ bất chính sao?” Lang Ly Uyên kéo tay nàng chuẩn bị rời đi.
“Bổn tiểu thư chẳng lẽ lại không biết những nguy hiểm đó sao ,huống chi, nếu thực sự có người có mưu đồ bất chính với ta, Ta nghĩ hắn cần phải dành trước thời gian để chuẩn bị tốt quan tài cho bản thân đi, họ Lang , ngươi thay ta chăm sóc tốt Oanh nhi, nếu ngươi dám khi dễ nàng, ngươi cũng vì bản thân chuẩn bị tốt quan tài đi.” Long Y Hoàng dịu dàng cười, rút cánh tay mình ra khỏi bàn tay của Lang Ly Uyên, lại nhìn Oanh nhi: “Nhất định phải chơi vui vẻ biết không? Nếu không người chủ tử như ta nhất định sẽ khi dễ ngươi.”
“Tiểu thư đối với Oanh nhi tốt nhất !”
“Ta đi đây các ngươi cứ từ từ chơi .” Long Y Hoàng cuối cùng bỏ lại một câu nói, không lưu tình nhìn mặt hai người lập tức xoay người rời khỏi, hòa vào đám người trước mặt.
Để lại hai người, hào khí càng lộ màu hồng phấn.
Lang Ly Uyên xoay người, thoáng cái nhảy lên bè trúc, bất ngờ đập vào, khiến bè trúc trên mặt sông lay động một chút , khiến Oanh nhi đang bước xuống, theo bản năng liền ngã vào lòng hắn.
Hắn than nhẹ một hơi, đưa tay ôm lấy eo Oanh nhi, từ từ ngồi xuống bè trúc, tay trái cầm lấy cành trúc bên người, nhẹ nhàng dùng sức chèo, chiếc bè trúc nhỏ lảo đảo,tiến lên phía .
Oanh nhi là con gái nhà lành điển hình, hiện tại bị hắn ôm vào trong ngực, không chỉ ngại ngùng… mà còn vẫn không dám nhúc nhích,khiến cho hô hấp cũng rất cẩn thận.
Bè trúc yên lặng tiến về phía trước, Lang Ly Uyên ngẩng đầu, sau đó lại đột nhiên nghiêng đi, ngón tay thon dài trắng nõn bỗng nhiên buông ra, cành trúc xanh biếc lướt xuống, tiếp theo, nhẹ nhàng nâng cằm Oanh nhi lên, trong nháy mắt nàng thoáng lên tia kinh ngạc, ôn nhu hôn lên môi của nàng.
Hắn hôn nàng rất lâu, rất điêu luyện , rất hoàn hảo , điều đó càng cho thấy rõ hắn là một cao thủ tình trường.
Nhìn sườn mặt hắn, mũi thẳng cao, lông mi cong vút, khiến thiếu nữ dễ dàng bị cuốn hút,vừa gặp đã yêu.
Thời gian nhẹ nhàng trôi qua.
Long Y Hoàng hồi thái tử phủ rất trót lọt, mặc dù cũng có người bất lương rắp tâm thừa dịp ban đêm không có ai , chặn đường nàng , nhưng màn ảnh vừa chuyển, lại chỉ thấy bóng dáng trong trẻo tú lệ của nàng.
Tựa hồ cái gì cũng không có xảy ra, Long Y Hoàng vẻ mặt thờ ơ đột nhiên thay đổi, chỉ có chiếc nhẫn ở tay mơ hồ cảm nhận được hàn quang lạnh thấu xương.
Thái tử phủ dĩ nhiên quỷ dị, đèn đuốc sang trưng, dường như đang chờ người nào đó.
Long Y Hoàng không hề chần chừ đẩy cửa ra, đi theo con đường hai bên đại sảnh , đứng hai bên đầy gia đinh cùng thị nữ cầm đèn lồng trong tay,đồng thời cúi người hành lễ, ánh mắt nhìn nàng chính là sự thương hại cùng tiếc hận.
Long Y Hoàng chợt hiểu , lần này mình chính là nhân vật chủ chốt , vẻ mặt Phượng Trữ Lan nhàn nhã thưởng thức trà Long Tĩnh thượng hảo, trên mặt lộ ra vẻ ôn hòa, làm cho người ta khó nắm bắt, nhưng ánh mắt rất ấm áp chưa bao giờ dành cho Long Y Hoàng , trừ phi là thô bạo, hay là hiểm ác.
“Tự ý ra ngoài về muộn là vi phạm gia quy, đánh năm mươi trượng.” Giọng Phượng Trữ Lan vang lên giống như ngọc thạch …cũng giống như mượt mà , cùng hương trong ly trà trên tay hắn giống nhau, lan tỏa cả đại sảnh: “Chẳng lẽ thái tử phi điện hạ mỹ lệ của chúng ta, chưa có đọc gia pháp thái tử phủ ư.”
“Đọc qua, nhưng nhà không phải nhà , làm sao lại có cái gia pháp mà người vừa nói?” Long Y Hoàng nhìn người bên cạnh Phượng Trữ Lan , đã có gia đinh mang đằng trượng đến chấp hành theo lệnh chủ nhân, xem ra cái bẫy lần này là đã có chuẩn bị ,sẽ chờ chính mình nhảy xuống .
“Ra ngoài về muộn, phạt năm mươi trượng?” Nàng đột nhiên cười lạnh một tiếng, trào phúng nói: “Đúng vậy, là bản thân ta đã vi phạm , cũng không cần phải oán giận kẻ nào, là ta bản thân quyết định như vậy đã trễ như vậy quay về, cũng là gieo gió gặt bão.”
Nói xong, Long Y Hoàng không nghĩ nhiều, đưa tay lên tháo đai lưng tơ tằm, áo ngoài rơi xuống đất, lộ ra tấm lưng nhẵn bóng trong sáng như ngọc, chỉ còn lại váy dài che ngực.
Nàng đem tóc dài để trước người, từ từ quỳ xuống nhuyễn đệm trước mắt, ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt Phượng Trữ Lan chỉ còn có ánh lạnh như băng, còn có tự giễu cùng cười lạnh nhìn nàng.
Phượng Trữ Lan vẫn đang nhìn vào nước trà trong chén, ánh sáng màu vàng óng ánh, cho dù là khóe mắt, cũng không đảo qua người Long Y Hoàng nữa, bình tĩnh thưởng thức coi như sự việc vừa rồi không liên quan đến hắn.
Gia đinh tay run run, cầm trượng đi đến phía sau Long Y Hoàng , một mực không dám hạ thủ, Tấm lưng trắng nõn mà nhẵn nhụi, hoàn mỹ khiến không người nào đành lòng mà phá hư.
“Còn chờ cái gì, chấp hành nhanh lên một chút ,ta muốn trở về phòng sớm còn có người đang chờ ta.” Phượng Trữ Lan lạnh lùng quát.
Gia đinh vẫn run tay bắt đầu đánh, nhưng không dám cãi mệnh lệnh của hắn, mang theo lực đạo nhẫn tâm, bắt đầu vung tay.
Thoáng cái, hai cái, ba cái hạ xuống —— quật đến sống lưng , thanh âm quanh quẩn vang lên cả đại sảnh, đồng thời trên lưng trắng noãn đã in hằn những dấu vết màu đỏ tàn khốc.
Long Y Hoàng từ từ nhắm hai mắt, nhàn nhạt cau mày, từ đầu tới cuối một tiếng rên rỉ cũng không phát ra.
Da tróc thịt bong, máu tươi từ từ chảy ra phía sau y phục nàng.
Phượng Trữ Lan nói được làm được, năm mươi trượng này đều không thay đổi, nhẹ nhàng hôn lên thân thể Long Y Hoàng , hắn không liếc mắt một cái, cũng không có bất cứ động dung gì, chỉ đến lúc gia đinh ngừng tay, lúc này mới đứng lên, nhẹ nhàng để cái chén xuống, xoay người đi tới bình phong phía sau, mở cửa bước vào gian phòng nghỉ phía trong.
Trên trượng đã dính vài vết máu, toàn thân gia đinh vẫn đứng như tượng nhìn trượng, lần này hắn đã đánh Long Y Hoàng, đau đớn như vậy, dĩ nhiên không hề rên la , hắn muốn nàng chịu đau như vậy nhưng nàng vẫn một thân chống đỡ quật cường như vậy.
Trên lưng nóng rát, chất lỏng đỏ đỏ bao phủ, toàn thân bất động, lúc này chỉ một cử động của nàng đều đau đớn không muốn nhúc nhích, tấm lưng như muốn bong hết da ra vậy.
Phượng Trữ Lan vừa đi, Long Y Hoàng lập tức mở mắt. Sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhếch đôi môi, khóe môi cũng có vết máu chảy ra . Tất cả là mới vừa rồi, nàng đã cắn chặt môi không để tiếng rên phát ra cố gắng chịu đưng .
Long Y Hoàng từ từ đứng lên, thân hình có điểm lay động, tựa hồ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Bên cạnh là thị nữ cùng gia đinh đã dần dần rời khỏi, cũng có người chịu không được, muốn đi giúp nàng một chút, nhưng Phượng Trữ Lan đã ra lệnh ai cũng không được giúp nàng.
Nàng một lần nữa lại mặc y phục, vải vóc bởi vì máu mà ảnh hưởng trực tiếp đến vết thương, huyết sắc dần dần cũng thấm vào chiếc áo khoác sớm đã nhiễm hồng của nàng.
Nàng cũng không có than vãn một tiếng, từ từ siết chặt áo khoác, theo hướng phòng mình mà đi, chỉ là động tác đã trở nên cẩn thận.
Vừa về tới gian phòng, sức lực nàng đã cạn kiệt, thân người mềm nhũn ngã lên giường, đệm chăn êm ái khiến cho nàng dần quên đi cơn đau rát sau lưng mà chìm vào giấc ngủ không mấy yên bình.
Mồ hôi lạnh cùng những vết thương đã lâu chưa lành ,khóe mắt Long Y Hoàng cuối cùng cũng không kìm được mà ngấn lệ.
Last edited: