-
Chương 32: Đến thanh lâu tìm người.
Đêm hôm ấy, là một buổi tối khó khan nhất với Long Y Hoàng, đau nhức khiến nàng trằn trọc, muốn ngừng mà không được, cứ tra tấn nàng như vậy suốt một đêm, trong lúc nàng cho là mình sẽ không chịu nổi nữa, đau đớn mời từ từ dịu đi bớt, đau nhức như thiên đao vạn quả cắt vào da thịt nàng, không chỉ ăn mòn ý thức nàng, mà cũng khiến cả người nàng chết lặng.
Rõ ràng thời tiết vẫn oi bức, nhưng toàn thân nàng đều là mồ hôi lạnh nhễ nhại, khuôn mặt giống như bị nước lạnh hất vào phờ phạc vô lực.
Sáng hôm sau, vài thị nữ mang nàng ra khỏi ám thất, trước khi cách cửa ngăn cách được mở ra hết, ngay tức khắc đã thấy Oanh Nhi đứng ở cửa ám thất chờ nàng.
“Thái tử phi!” Oanh Nhi đỡ lấy Long Y Hoàng từ tay hai thị nữ, bộ dáng Long Y Hoàng bây giờ quả nhiên đã hù dọa nàng ta, từ khi trở về, nàng đã bị vị chủ nhân này dọa sợ không biết bao nhiêu lần: “Người… Tại sao lại biến thành cái dạng này!”
“Bị lạnh, không có gì, nghỉ ngơi mấy ngày là tốt.” Thiếu chút nữa Long Y Hoàng nói không ra lời.
“Thật sự là vì lạnh?” Oanh Nhi nghi hoặc không thôi.
“Ngươi không cần hỏi nhiều nữa, dù sao không có chuyện gì là được, bây giờ… …trước tiên hãy đỡ ta về phòng đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút…” Long Y Hoàng thở dài, giọng nói càng ngày càng yếu.
“Vâng, Oanh Nhi hiểu .” Oanh Nhi biết lúc này không thích hợp để hỏi nhiều, ngoan ngoãn câm miệng, cẩn thận dìu nàng về phòng, đi không bao xa, đột nhiên nửa đường có người lao tới chặn đường hai người, người nọ một thân trang phục người hầu, quay người hành lễ với Long Y Hoàng: “ Quấy rầy thái tử phi.”
“Có chuyện gì không?” Môi Long Y Hoàng đã gần trắng bệch, giọng nói cũng mờ ảo.
“Có một phong thư muốn đưa cho ngài.” Người hầu vừa nói, hai tay đem thư hàm dâng lên, bây giờ Long Y Hoàng một chút khí lực cần thiết cũng không có, Oanh Nhi nhận lấy thay nàng , sau đó mở ra. Thấy nội dung trong thư,ánh mắt Oanh Nhi xẹt qua tia vui vẻ, sau đó biến mất với tốc độ cực kỳ nhanh , nắm chặc bức thư, đột nhiên cắn chặt môi, không nói một câu.
“Ai vậy?” Long Y Hoàng hỏi.
“A? Không, không phải ai, là cho nô tỳ, là một người thân thích vừa trở về, muốn hẹn Oanh Nhi.” Oanh Nhi vội vàng cất thư,hấp tấp đáp.
“Sao, thế à, vậy ngươi đi trước đến chỗ hẹn đi, ta tự mình quay về phòng là được rồi.” Cơ thể cũng không phải do bệnh gây ra, Long Y Hoàng từ từ chuyển động, trong hoàn cảnh vừa nhìn thấy phòng mình, tự nhiên trong lòng cảm thấy thoải mái hơn, bề ngoài nàng có vẻ bình tĩnh không dao động, đối với Oanh Nhi cũng trở nên phóng khoáng hơn.
“Vâng, đa tạ thái tử phi… vậy Oanh Nhi xin phép đi trước, tranh thủ trở về trước khi trời tối.” Oanh Nhi vui mừng không thôi, nhanh chóng cầm chặt bức thư, vội vàng cáo biệt Long Y Hoàng, giống như không muốn lãng phí bất cứ…thời gian nào, chạy vội ra ngoài.
Khóe mắt thấy người hầu cũng muốn rời đi, Long Y Hoàng từ từ xoay người lại: " Ta còn chưa cho ngươi đi. "
“Thuộc hạ biết sai, thái tử phi!” Người hầu bỗng nhiên giật mình, lập tức quỳ gối trước mặt Long Y Hoàng, Long Y Hoàng nhìn hắn : " Vậy thư do ai gửi ? "
“Thuộc hạ không biết.” Người hầu hoảng loạn đáp.
“Ngươi không biết? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không biết sao ? Các ngươi lòng hiếu kỳ nặng như vậy, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua phong thư gửi cho ta, mà ngay cả lai lịch phong thư cũng không rõ sao ? Nói, cuối cùng là ai gửi ?Ta biết nội dung trong đó chắc chắn các ngươi đã đọc qua, lúc này Oanh Nhi đã đem thư đi, ngươi hãy trả lời đàng hoàng cho ta. " Long Y Hoàng lớn tiếng hạ lệnh : " Nếu không trả lời, hiện tại ta có thể khiến ngươi chết ngay lập tức. "
“Vâng!” Người hầu bị thái độ nghiêm nghị của Long Y Hoàng dọa , cuống quít trả lời : " Là một vị công tử họ Lang gửi, hắn hẹn gặp người tại bờ sông Hồng Liên tối nay . "
“Mời ta sao ? Không phải Oanh Nhi ? "
“Vâng ! Đúng là tục danh của người , vừa rồi bọn thuộc hạ vẫn đang thảo luận xem,tại sao lại có người dám cả gan gọi thẳng tục danh của người… " Tên thuộc hạ ngẩng đầu lên, thấy nhẫn trên tay Long Y Hoàng , mồ hôi lạnh lập tức chảy ra.
“Nói sớm một chút không phải sẽ không có chuyện gì xảy ra sao ? Ngươi lui đi, ta muốn về phòng. " Long Y Hoàng phất tay, bảo người hầu rời đi, người hầu đó cũng không dám nán lại thêm nữa, nhanh chóng chạy đi.
Long Y Hoàng tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra, tiêu sái về phòng, họ Lang ? Có phải Lang Ly Uyên ? Oanh Nhi như vậy cũng thích hợp a~ Long Y Hoàng trở về phòng, nghỉ ngơi một lúc, đúng giờ có thị nữ dâng ngọ thiện, nàng không muốn ăn,cho người đem thức ăn đi, sau đó lên giường tiếp tục ngủ. Không biết đã ngủ bao lâu, khi nàng tỉnh lại, thân thể đau đớn cũng dần dần tan biến không ít , chỉ là bụng dưới vẫn đang đau âm ỷ, khiến cho hành động của nàng có hơi chậm chạp.
Long Y Hoàng đứng lên, nhìn thoáng qua mọi nơi, Oanh Nhi vẫn chưa về. Theo thói quen nàng mở cửa phòng ra ngoài, đến lan can nhìn ra xa, một là mọi thứ đều nhàm chán, hai là chờ tin tức Oanh Nhi.
Chờ đợi … chờ đợi… Long Y Hoàng không biết đã đợi bao lâu chỉ biết lúc nàng định vứt bỏ, đột nhiên Oanh Nhi từ đại môn của Thái tử phủ chạy về, vừa chạy, vừa lấy tay lau nước mắt, rõ ràng là đã chịu ủy khuất rất lớn. Oanh Nhi không nhìn thấy Long Y Hoàng, mà là trực tiếp chạy vào hậu hoa viên .
Tình huống như thế, kẻ sáng suốt nhất định là hiểu chuyện gì đã xảy ra. Khẳng định là Lang Ly Uyên phụ nàng, bất quá, nếu đúng là đã phụ thì sao? Lại có thể làm được gì.
Long Y Hoàng có chút không yên lòng cho một tiểu nữ tử như Oanh Nhi , tự mình đi dạo một vòng hậu hoa viên, kết quả không tìm thấy người, suy nghĩ một chút, nàng cũng chỉ có thể đi tìm ngọn nguồn của chuyện này—— Lang Ly Uyên.
Sông Hồng Liên ? Phải chăng là bờ sông mà hoa sen đỏ nở đầy lần trước sao ? Bờ sông ? Thật sư là nơi rất lãng mạn,trên là gió trăng, dưới là hai người thong thả đi dạo cạnh bờ, như vậy thật là biết lấy lòng nữ nhi đấy, lựa chọn địa điểm cũng thật độc đáo nha.
Long Y Hoàng chậm rãi ra khỏi thái tử phủ, một mình đi trên đường, thân hình có chút cứng ngắc, tay phải một mực ôm lấy bụng, chưa hề để xuống.
Con sông vốn dĩ nở đầy sen hồng sen đỏ kia , cũng vì do chuyển mùa, nên hoa sen đã nở không nhiều như trước nữa, chỉ còn lại một vài đóa hoa lác đác, chỉ có lá sen vẫn xanh biếc như xưa.
Long Hoàng đứng trên cây cầu bắc ngang sông, cúi đầu nhìn những hoa sen đã héo tàn phía dưới, lại nhìn khắp bốn phía, Lang Ly Uyên không có ở đây, có phải sau khi đã gặp Oanh Nhi… Chuyện gì đã xảy ra ?
Nàng đi xuống cầu,từ từ đi dọc bờ sông, cẩn thận quan sát bốn phía hy vọng Lang Ly Uyên sẽ xuất hiện, sau đó cho nàng một lời giải thích về chuyện của Oanh Nhi , Long Y Hoàng luôn thích lên tiếng bênh vực kẻ yếu, nhưng đối với chuyện của chính mình nàng lại không thèm để ý .
“Long tiểu thư, tại sao người lại ở đây ? " Giọng điệu kinh ngạc từ phía sau truyền đến , Long Y Hoàng đầu tiên là giật mình, lập tức quay đầu lại, nhìn người vừa gọi nàng__ người kia nhìn rất quen… Có phải hắn là thuộc hạ của Lang Ly Uyên, lần trước cũng có gặp mặt một lần.
“Minh chủ các ngươi đâu ? Ta đang tìm hắn. " Long Y Hoàng đi tới, nhẹ giọng hỏi.
“Này…” Người nọ đột nhiên cứng lưỡi , ấp a ấp úng : " Người, người vừa rồi tại sao không giữ đúng lời hứa ? Mà lại phái thị nữ tới ? Minh chủ lúc đó rất tức giận, hắn… "
“Ta sẽ giải thích với hắn, vậy bây giờ hắn đang ở đâu ? " Long Y Hoàng thấy mắt đối phương hơi ấp úng, đột nhiên hắn trở nên kỳ lạ, cuối cùng Lang Ly Uyên đang ở đâu, mà có thể khiến hắn khó xử như thế.
“Cái…này, người hôm khác hãy đến đi, minh chủ hắn… hôm nay có nhiều việc phải xử lý, nếu muốn nói điều gì, có thể cho thuộc hạ biết, thuộc hạ sẽ chuyển lời thay người . "
“Ngươi…” Long Y Hoàng nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu lên, nhìn thấy tòa lầu phía sau, xanh xanh đỏ đỏ , bảng hiệu ghi rõ hai chữ to “ Thiên Hương Viện” , tên của thanh lâu… Chẳng lẽ Lang Ly Uyên đang ở bên trong? Cho nên hắn mới khó xử như vậy ? " Hắn đang ở trong này phải không? Yên tâm ta sẽ không làm mất nhiều thời gian của hắn đâu, chỉ một lúc thôi. " Long Y Hoàng nói xong, nhấc váy lên, đi về hướng cửa chính .
“Này, Long tiểu thư… Người hiểu là được rồi, chỉ là hiện tại minh chủ hắn…” Thuộc hạ lộ ra vẻ mặt khó xử.
“Ta chỉ muốn hắn giải thích cho ta, về việc của Oanh Nhi thôi, ngươi tránh ra…” Long Y Hoàng từ từ giơ tay lên, cố ý lộ ra ngân châm trong nhẫn đang lóe sáng kia: “ Nếu ngươi không tránh ? Cẩn thận ta sẽ để ngươi chết ở chỗ này ngay tức khắc!”
Thuộc hạ câm miệng, Long Y Hoàng cười cười, vỗ vỗ vai hắn: “Vậy mới đúng! Ta đây đi vào trước.”
“Tiểu thư…” Thuộc hạ vẫn đang cố sức ngăn nàng lại “ Phiền thât!” Long Y Hoàng nhăn mày, trên tay khẽ dùng lực, ngân châm lập tức đâm vào tay đối phương , thân thể người hầu khẽ lung lay vài cái, rồi ngã xuống đất.
“Hắc, không tồi ,bổn tiểu thư ngoại trừ độc còn có chút thuốc mê… ngươi không cần lo lắng cho mạng nhỏ của mình!” Long Y Hoàng nhìn hắn, thu hồi ngân châm , tiếp tục sải bước đến trước cửa thanh lâu.
Rõ ràng thời tiết vẫn oi bức, nhưng toàn thân nàng đều là mồ hôi lạnh nhễ nhại, khuôn mặt giống như bị nước lạnh hất vào phờ phạc vô lực.
Sáng hôm sau, vài thị nữ mang nàng ra khỏi ám thất, trước khi cách cửa ngăn cách được mở ra hết, ngay tức khắc đã thấy Oanh Nhi đứng ở cửa ám thất chờ nàng.
“Thái tử phi!” Oanh Nhi đỡ lấy Long Y Hoàng từ tay hai thị nữ, bộ dáng Long Y Hoàng bây giờ quả nhiên đã hù dọa nàng ta, từ khi trở về, nàng đã bị vị chủ nhân này dọa sợ không biết bao nhiêu lần: “Người… Tại sao lại biến thành cái dạng này!”
“Bị lạnh, không có gì, nghỉ ngơi mấy ngày là tốt.” Thiếu chút nữa Long Y Hoàng nói không ra lời.
“Thật sự là vì lạnh?” Oanh Nhi nghi hoặc không thôi.
“Ngươi không cần hỏi nhiều nữa, dù sao không có chuyện gì là được, bây giờ… …trước tiên hãy đỡ ta về phòng đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút…” Long Y Hoàng thở dài, giọng nói càng ngày càng yếu.
“Vâng, Oanh Nhi hiểu .” Oanh Nhi biết lúc này không thích hợp để hỏi nhiều, ngoan ngoãn câm miệng, cẩn thận dìu nàng về phòng, đi không bao xa, đột nhiên nửa đường có người lao tới chặn đường hai người, người nọ một thân trang phục người hầu, quay người hành lễ với Long Y Hoàng: “ Quấy rầy thái tử phi.”
“Có chuyện gì không?” Môi Long Y Hoàng đã gần trắng bệch, giọng nói cũng mờ ảo.
“Có một phong thư muốn đưa cho ngài.” Người hầu vừa nói, hai tay đem thư hàm dâng lên, bây giờ Long Y Hoàng một chút khí lực cần thiết cũng không có, Oanh Nhi nhận lấy thay nàng , sau đó mở ra. Thấy nội dung trong thư,ánh mắt Oanh Nhi xẹt qua tia vui vẻ, sau đó biến mất với tốc độ cực kỳ nhanh , nắm chặc bức thư, đột nhiên cắn chặt môi, không nói một câu.
“Ai vậy?” Long Y Hoàng hỏi.
“A? Không, không phải ai, là cho nô tỳ, là một người thân thích vừa trở về, muốn hẹn Oanh Nhi.” Oanh Nhi vội vàng cất thư,hấp tấp đáp.
“Sao, thế à, vậy ngươi đi trước đến chỗ hẹn đi, ta tự mình quay về phòng là được rồi.” Cơ thể cũng không phải do bệnh gây ra, Long Y Hoàng từ từ chuyển động, trong hoàn cảnh vừa nhìn thấy phòng mình, tự nhiên trong lòng cảm thấy thoải mái hơn, bề ngoài nàng có vẻ bình tĩnh không dao động, đối với Oanh Nhi cũng trở nên phóng khoáng hơn.
“Vâng, đa tạ thái tử phi… vậy Oanh Nhi xin phép đi trước, tranh thủ trở về trước khi trời tối.” Oanh Nhi vui mừng không thôi, nhanh chóng cầm chặt bức thư, vội vàng cáo biệt Long Y Hoàng, giống như không muốn lãng phí bất cứ…thời gian nào, chạy vội ra ngoài.
Khóe mắt thấy người hầu cũng muốn rời đi, Long Y Hoàng từ từ xoay người lại: " Ta còn chưa cho ngươi đi. "
“Thuộc hạ biết sai, thái tử phi!” Người hầu bỗng nhiên giật mình, lập tức quỳ gối trước mặt Long Y Hoàng, Long Y Hoàng nhìn hắn : " Vậy thư do ai gửi ? "
“Thuộc hạ không biết.” Người hầu hoảng loạn đáp.
“Ngươi không biết? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta không biết sao ? Các ngươi lòng hiếu kỳ nặng như vậy, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua phong thư gửi cho ta, mà ngay cả lai lịch phong thư cũng không rõ sao ? Nói, cuối cùng là ai gửi ?Ta biết nội dung trong đó chắc chắn các ngươi đã đọc qua, lúc này Oanh Nhi đã đem thư đi, ngươi hãy trả lời đàng hoàng cho ta. " Long Y Hoàng lớn tiếng hạ lệnh : " Nếu không trả lời, hiện tại ta có thể khiến ngươi chết ngay lập tức. "
“Vâng!” Người hầu bị thái độ nghiêm nghị của Long Y Hoàng dọa , cuống quít trả lời : " Là một vị công tử họ Lang gửi, hắn hẹn gặp người tại bờ sông Hồng Liên tối nay . "
“Mời ta sao ? Không phải Oanh Nhi ? "
“Vâng ! Đúng là tục danh của người , vừa rồi bọn thuộc hạ vẫn đang thảo luận xem,tại sao lại có người dám cả gan gọi thẳng tục danh của người… " Tên thuộc hạ ngẩng đầu lên, thấy nhẫn trên tay Long Y Hoàng , mồ hôi lạnh lập tức chảy ra.
“Nói sớm một chút không phải sẽ không có chuyện gì xảy ra sao ? Ngươi lui đi, ta muốn về phòng. " Long Y Hoàng phất tay, bảo người hầu rời đi, người hầu đó cũng không dám nán lại thêm nữa, nhanh chóng chạy đi.
Long Y Hoàng tiếp tục như không có chuyện gì xảy ra, tiêu sái về phòng, họ Lang ? Có phải Lang Ly Uyên ? Oanh Nhi như vậy cũng thích hợp a~ Long Y Hoàng trở về phòng, nghỉ ngơi một lúc, đúng giờ có thị nữ dâng ngọ thiện, nàng không muốn ăn,cho người đem thức ăn đi, sau đó lên giường tiếp tục ngủ. Không biết đã ngủ bao lâu, khi nàng tỉnh lại, thân thể đau đớn cũng dần dần tan biến không ít , chỉ là bụng dưới vẫn đang đau âm ỷ, khiến cho hành động của nàng có hơi chậm chạp.
Long Y Hoàng đứng lên, nhìn thoáng qua mọi nơi, Oanh Nhi vẫn chưa về. Theo thói quen nàng mở cửa phòng ra ngoài, đến lan can nhìn ra xa, một là mọi thứ đều nhàm chán, hai là chờ tin tức Oanh Nhi.
Chờ đợi … chờ đợi… Long Y Hoàng không biết đã đợi bao lâu chỉ biết lúc nàng định vứt bỏ, đột nhiên Oanh Nhi từ đại môn của Thái tử phủ chạy về, vừa chạy, vừa lấy tay lau nước mắt, rõ ràng là đã chịu ủy khuất rất lớn. Oanh Nhi không nhìn thấy Long Y Hoàng, mà là trực tiếp chạy vào hậu hoa viên .
Tình huống như thế, kẻ sáng suốt nhất định là hiểu chuyện gì đã xảy ra. Khẳng định là Lang Ly Uyên phụ nàng, bất quá, nếu đúng là đã phụ thì sao? Lại có thể làm được gì.
Long Y Hoàng có chút không yên lòng cho một tiểu nữ tử như Oanh Nhi , tự mình đi dạo một vòng hậu hoa viên, kết quả không tìm thấy người, suy nghĩ một chút, nàng cũng chỉ có thể đi tìm ngọn nguồn của chuyện này—— Lang Ly Uyên.
Sông Hồng Liên ? Phải chăng là bờ sông mà hoa sen đỏ nở đầy lần trước sao ? Bờ sông ? Thật sư là nơi rất lãng mạn,trên là gió trăng, dưới là hai người thong thả đi dạo cạnh bờ, như vậy thật là biết lấy lòng nữ nhi đấy, lựa chọn địa điểm cũng thật độc đáo nha.
Long Y Hoàng chậm rãi ra khỏi thái tử phủ, một mình đi trên đường, thân hình có chút cứng ngắc, tay phải một mực ôm lấy bụng, chưa hề để xuống.
Con sông vốn dĩ nở đầy sen hồng sen đỏ kia , cũng vì do chuyển mùa, nên hoa sen đã nở không nhiều như trước nữa, chỉ còn lại một vài đóa hoa lác đác, chỉ có lá sen vẫn xanh biếc như xưa.
Long Hoàng đứng trên cây cầu bắc ngang sông, cúi đầu nhìn những hoa sen đã héo tàn phía dưới, lại nhìn khắp bốn phía, Lang Ly Uyên không có ở đây, có phải sau khi đã gặp Oanh Nhi… Chuyện gì đã xảy ra ?
Nàng đi xuống cầu,từ từ đi dọc bờ sông, cẩn thận quan sát bốn phía hy vọng Lang Ly Uyên sẽ xuất hiện, sau đó cho nàng một lời giải thích về chuyện của Oanh Nhi , Long Y Hoàng luôn thích lên tiếng bênh vực kẻ yếu, nhưng đối với chuyện của chính mình nàng lại không thèm để ý .
“Long tiểu thư, tại sao người lại ở đây ? " Giọng điệu kinh ngạc từ phía sau truyền đến , Long Y Hoàng đầu tiên là giật mình, lập tức quay đầu lại, nhìn người vừa gọi nàng__ người kia nhìn rất quen… Có phải hắn là thuộc hạ của Lang Ly Uyên, lần trước cũng có gặp mặt một lần.
“Minh chủ các ngươi đâu ? Ta đang tìm hắn. " Long Y Hoàng đi tới, nhẹ giọng hỏi.
“Này…” Người nọ đột nhiên cứng lưỡi , ấp a ấp úng : " Người, người vừa rồi tại sao không giữ đúng lời hứa ? Mà lại phái thị nữ tới ? Minh chủ lúc đó rất tức giận, hắn… "
“Ta sẽ giải thích với hắn, vậy bây giờ hắn đang ở đâu ? " Long Y Hoàng thấy mắt đối phương hơi ấp úng, đột nhiên hắn trở nên kỳ lạ, cuối cùng Lang Ly Uyên đang ở đâu, mà có thể khiến hắn khó xử như thế.
“Cái…này, người hôm khác hãy đến đi, minh chủ hắn… hôm nay có nhiều việc phải xử lý, nếu muốn nói điều gì, có thể cho thuộc hạ biết, thuộc hạ sẽ chuyển lời thay người . "
“Ngươi…” Long Y Hoàng nghĩ đến gì đó, ngẩng đầu lên, nhìn thấy tòa lầu phía sau, xanh xanh đỏ đỏ , bảng hiệu ghi rõ hai chữ to “ Thiên Hương Viện” , tên của thanh lâu… Chẳng lẽ Lang Ly Uyên đang ở bên trong? Cho nên hắn mới khó xử như vậy ? " Hắn đang ở trong này phải không? Yên tâm ta sẽ không làm mất nhiều thời gian của hắn đâu, chỉ một lúc thôi. " Long Y Hoàng nói xong, nhấc váy lên, đi về hướng cửa chính .
“Này, Long tiểu thư… Người hiểu là được rồi, chỉ là hiện tại minh chủ hắn…” Thuộc hạ lộ ra vẻ mặt khó xử.
“Ta chỉ muốn hắn giải thích cho ta, về việc của Oanh Nhi thôi, ngươi tránh ra…” Long Y Hoàng từ từ giơ tay lên, cố ý lộ ra ngân châm trong nhẫn đang lóe sáng kia: “ Nếu ngươi không tránh ? Cẩn thận ta sẽ để ngươi chết ở chỗ này ngay tức khắc!”
Thuộc hạ câm miệng, Long Y Hoàng cười cười, vỗ vỗ vai hắn: “Vậy mới đúng! Ta đây đi vào trước.”
“Tiểu thư…” Thuộc hạ vẫn đang cố sức ngăn nàng lại “ Phiền thât!” Long Y Hoàng nhăn mày, trên tay khẽ dùng lực, ngân châm lập tức đâm vào tay đối phương , thân thể người hầu khẽ lung lay vài cái, rồi ngã xuống đất.
“Hắc, không tồi ,bổn tiểu thư ngoại trừ độc còn có chút thuốc mê… ngươi không cần lo lắng cho mạng nhỏ của mình!” Long Y Hoàng nhìn hắn, thu hồi ngân châm , tiếp tục sải bước đến trước cửa thanh lâu.
Last edited: