Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
Trời vừa tảng sáng, gió lạnh từng cơn, con ngõ nhỏ trên một con phố dài chìm trong màn sương mờ, xa xa có tiếng gà gáy sáng hết đợt này đến đợt khác.
Người đi đường bước thả chậm bước chân đi về hướng những quán ăn, quán trà quen thuộc. Trước tiệm đồ ăn sáng chen chúc không có một khe hở, bảy tám tầng lồng hấp đang đặt trên bếp, nước sôi sùng sục. Tiểu nhị nhấc một tầng lên, những chiếc bánh bao trắng muốt mập mạp tỏa ra mùi hương quen thuộc, những người xung quanh lập tức lấy tiền ra. Cạnh đó xếp mấy chiếc bàn, mấy cụ già đang ngồi trước bàn nhàn nhã ăn cháo rượu nếp trứng gà. Cửa hàng phố bên còn chưa mở cửa, cửa hơi hé mở, chưởng quần và tiểu nhị vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa thong thả kê bàn, mấy đứa trẻ cầm túi sách bút vội vã chạy qua, trong tay cầm chiếc bánh bao nóng hổi.
Tiếng vó ngựa lộc cộc từ xa vọng tới, một chiếc xe ngựa đang đi qua phố lớn trong làn sương sớm tan dần, xe ngựa rẽ vào con phố dài, dừng lại trước cổng Phạm phủ.
Người hầu Phạm gia nhận ra phu xe, vội chạy ra đó, "Lão thái gia hôm nay tới sớm quá." rồi duỗi tay chuẩn bị đỡ Triệu sư gia.
một đôi tay nhỏ trắng nõn vén màn xe màu lam bằng vải bông ra, sau màn từ từ hiện ra một khuôn mặt như tranh vẽ, đôi mắt đen như mực, làn da trắng muốt, khuôn mặt toát lên vẻ văn nhã.
Cậu bé này tuấn tú thật!
Người hầu Phạm gia giật mình, trong lòng thầm tán thưởng.
Thiếu niên này tuổi còn nhỏ, không dùng nho khăn, chỉ dùng một dải gấm để búi tóc, thân mặc đạo bào màu xanh đá thêu hoa văn chìm, lưng buộc thắt lưng lụa, chân đi ủng da, mỉm cười gật đầu chào hỏi, bước xuống xe ngựa rồi quay lại đỡ Triệu sư gia xuống xe.
"Đây là đệ tử của ta."
Đường đi quá xóc, xóc đến tức cả ngực, cuối cùng cũng đến Phạm phủ, Triệu sư gia cúi đầu chỉnh lại vạt áo, nói.
Người hầu Phạm gia quan sát Phó Vân anh thật nhanh, tấm tắc: "Hóa ra là Phó thiếu gia, nghe danh không bằng gặp mặt, quả nhiên tuấn tú lịch sự, hào hoa phong nhã!"
Lão thái thái Phạm gia Triệu Thiện xuất thân từ gia tộc Triệu thị ở phủ Giang Lăng, Triệu gia có mấy vị thiếu gia tới phủ Võ Xương đi học vẫn hay tới đây thăm cô mẫu, bọn họ thường xuyên nhắc tới cái tên Phó Vân này.
Chuyện Đan Ánh công tử và Triệu sư gia tranh cãi đã làm văn nhân ở cả phủ Giang Lăng và huyện Hoàng Châu chấn động, cuối cùng hóa ra hai người này lại là thầy trò, hơn nữa hai thầy trò này hằng tháng đều chọn một chủ đề, sử dụng phương thức bác bỏ lẫn nhau để viết một bài văn, từng câu từng chữ rõ ràng, sắc bén, chế giễu, phản bác quan điểm của đối phương không chút lưu tình, đám văn nhân tranh nhau đọc văn của hai thầy trò. Tuy nhiên đa số họ chỉ biết Đan Ánh công tử là người huyện Hoàng Châu mà lại không biết rốt cuộc Đan Ánh công tử tên họ là gì, chỉ có những người thân thiết với Triệu gia mới biết vị Đan Ánh công tử tiếng tăm lẫy lừng này là một cậu thiếu niên còn chưa trưởng thành, họ Phó, tên Vân, là con nuôi của Phó tứ lão gia.
Người hầu không biết chứ, chưa từng đọc văn của Đan Ánh công tử nhưng mấy vị biểu thiếu gia trong nhà lại cực kỳ chú ý tới Phó Vân, thậm chí còn sai một thư đồng hằng ngày tới tiệm sách hỏi xem đã có văn của Đan Ánh công tử hay chưa. Các thiếu gia quan tâm như thế, hẳn là vị Đan Ánh công tử này nhất định phải tài năng hơn người, hơn nữa đây lại là học sinh của Triệu sư gia.
Cuối cùng cũng nhìn thấy người thật, người hầu Phạm gia càng không dám nghi ngờ bản lĩnh của Đan Ánh công tử, tục ngữ nói "phúc hữu thi thư, khí tự hoa" [1], Phó thiếu gia đẹp đẽ thế này, từng động tác cử chỉ đều ưu nhã, vừa nhìn đã biết là một cậu bé thông minh tinh tế rồi, thảo nào các biểu thiếu gia lúc nào cũng chỉ muốn vượt qua "y".
[1] Người có học, đọc nhiều sách thì khí chất tự nhiên sẽ thay đổi, đẹp đẽ hơn.
Phó Vân anh mỉm cười, đỡ Triệu sư đi gia vào cổng chính Triệu phủ.
Hôm qua vừa thi xong, hôm nay học sinh được nghỉ, Dương Bình Trung làm chủ nhà, mời nàng đi Hoàng Hạc Lâu uống rượu nhưng nàng uyển chuyển chối từ, theo Triệu sư gia tới Phạm gia mừng thọ Triệu Thiện. Phó Vân Khải và Viên Tam nghe nói nàng sắp tới nhà tri phủ chơi, nhất quyết đòi đi theo, nàng lạnh lùng liếc mắt, hai người họ không dám lên tiếng nữa.
Để răn đe dân chúng, Hoàng đế hạ lệnh công khai xử trảm Từ Duyên Tông, địa điểm hành hình là ở đầu phố Tào Lương, chỉ cách Phạm phủ một con ngõ nhỏ. Phố Tào Lương là một phố chính nằm trong khu phố xá sầm uất, lương thực được vận chuyển bằng đường thủy đưa tới phủ Võ Xương hoặc từ phủ Võ Xương đi nơi khác đều phải qua nơi này nên dân chúng gọi nó là phố Tào Lương.
Phạm Duy Bình, Lý Hàn Thạch, Thôi Nam Hiên, tất cả quan viên lớn nhỏ trong phủ Võ Xương và cả Hoắc Minh Cẩm hôm nay đều sẽ tập hợp ở đầu phố Tào Lương, giám sát việc xử trảm Từ Duyên Tông.
Phó Vân anh không tìm được cơ hội tiếp cận Cẩm Y Vệ, Thôi Nam Hiên còn ở đây, dù dùng phương thức nào để hỏi thăm Hoắc Minh Cẩm cũng sẽ dẫn tới sự hoài nghi, cân nhắc một hồi, nàng quyết định trước tiên cứ tới Phạm gia với Triệu sư gia trước, sau đó tùy cơ ứng biến.
Hôm nay là sinh nhật Triệu Thiện, bà mặc một chiếc áo lụa quý màu lam thêu hoa văn chữ thọ, trước ngực đeo một miếng ngọc bội hình con bướm, tóc búi cao, bọc khăn trùm đầu, mang đai buộc trán mạ vàng, ngồi trong phòng chính, nói chuyện với các con dâu trong nhà. Các cháu trai cháu gái đứng xung quanh cười đùa vui vẻ.
Phòng khách đã xếp sẵn mấy mâm yến tiệc, thức ăn tinh xảo, màu sắc rực rỡ, rượu trái cây, rượu mạnh có cả, dự tiệc chỉ có người trong nhà và những lão bộc có uy tín trong phủ, Triệu Thiện không phải người quảng giao, không mở tiệc lớn để mời khách.
Người hầu thông bẩm Triệu sư gia đưa Phó thiếu gia tới chúc thọ lão thái thái, Triệu Thiện ngạc nhiên, "Tam thúc tới rồi hả?"
Vừa đứng dậy định ra nghênh đón, các con dâu vội vàng cản bà, "Hôm nay mẹ là thọ tinh (người được chúc thọ), để cháu trai ra đón tam gia gia cũng được."
Mọi người mỉm cười.
Phạm tiểu thiếu gia đang chơi với nha hoàn lại bị lôi ra phòng khách, nên nhăn nhó, tỏ vẻ không vui.
Tiểu thư Phạm gia, tiểu thư Triệu gia và mấy biểu tiểu thư khác hôm nay tới đây với người trong nhà cười ồ lên, kéo tay thằng bé dặn dò: "Đệ ra đó nhớ nhìn Phó thiếu gia cho kỹ vào đấy, xem người ta có tuấn tú như Triệu biểu ca nói thật không."
Triệu Thúc Uyển hôm nay chải kiểu tóc song kế, đeo khuyên tai hồ lô bằng vàng, trang điểm kiều diễm, nghe các chị em họ nói vậy cũng sửng sốt.
Phạm tiểu thiếu gia chu miệng bước ra cửa, ngoan ngoãn hành lễ với Triệu sư gia, mắt lơ đãng quét qua bên cạnh, nhìn thấy Phó Vân anh thì ngẩn người.
không thể tin được, đẹp thế này, các biểu tỷ trong nhà sợ là sẽ nhìn không dời mắt nổi mất.
Ba người chào hỏi mấy câu rồi bước vào trong phòng.
Phòng khách vốn đang ồn ào bỗng yên lặng.
Triệu sư gia vẫn thường tới Phạm phủ nên ai cũng biết ông ta, làm gì có ai để ý ông ta nữa. Tầm mắt của mọi người đều hướng về phía Phó Vân, thấy "y" mặc áo gấm thêu, tuấn tú vô song, trong phòng chợt im phăng phắng.
Các tiểu thư mặt đỏ bừng, vội vàng mở quạt che mặt, khẽ thì thầm với nhau đằng sau chiếc quạt. Các thái thái mỉm cười gật đầu, đám nha hoàn bà tử chụm đầu ghé tai bàn tán.
Triệu thiện thấy các cháu gái như thế, lắc đầu, vẫy tay bảo Phó Vân anh tới trước mặt bà.
Phó Vân anh bước tới thi lễ, "Vãn bối chúc phu nhân Nam Sơn đồng thọ, Vương Mẫu trường sinh (thọ như núi Nam Sơn, trường sinh bất lão như Vương Mẫu nương nương)."
Triệu Thiện quan sát Phó Vân anh hồi lâu, "Tuấn tú hơn Kỳ ca nhi."
Triệu Kỳ hôm nay cũng dự tiệc, nghe vậy lắc đầu bật cười.
Người bên cạnh đẩy cánh tay hắn, cười cợt: "Kỳ ca nhi, không chỉ có văn chương, đến tướng mạo huynh cũng thua người ta!"
"Ai so tướng mạo với hắn làm gì?"
Triệu Kỳ khẽ gắt, gạt tay em họ ra.
Trong phòng khách, Triệu Thiện nói với các cô gái đang đứng phía sau bình phong, "Mấy đứa ra đây gặp Vân ca nhi đi, cũng là người bằng tuổi."
Các vị tiểu thư Phạm gia ủn đẩy lẫn nhau, ngượng ngùng không dám đi ra. Triệu Thúc Uyển liếc mắt nhìn xung quanh, đứng dậy bước ra, dựa sát vào Triệu Thiện làm nũng: "cô mẫu, chúng con gặp nhau rồi, Vân ca nhi còn nhỏ tuổi hơn con nữa."
Thấy nàng ta đi ra, tiểu thư Phạm gia và các biểu tiểu thư khác mới lấy hết can đảm đi theo, làm quen với Phó Vân anh, hỏi tuổi tác, hóa ra có tới một nửa lớn tuổi hơn Phó Vân anh.
Đám con gái ríu ra rít rít, thiếu gia Phạm gia, mấy vị thiếu gia Triệu gia cũng được Triệu Kỳ dẫn tới nói chuyện với Phó Vân anh, dù sao vẫn thường gặp nhau ở thư viện, bây giờ giả vờ không quen làm gì.
nói chuyện một hồi, Triệu Kỳ kéo tay Phó Vân anh, "Đừng đứng chỗ mấy vị thái thái, tiểu thư, đệ tuấn tú thế này, bọn họ nhất định sẽ trêu chọc đệ cho mà xem, qua đây chúng ta ngồi một bàn."
Phó Vân anh đồng ý, dâng quà chúc thọ cho Triệu Thiện rồi theo Triệu Kỳ ra ngoài bình phong.
Các tiểu thư trong phòng nhìn theo bóng dáng nàng, đồng loạt thở dài thất vọng.
Triệu Kỳ kéo Phó Vân anh ngồi cạnh mình, giới thiệu nàng cho thiếu gia Phạm gia và các vị biểu thiếu gia của hai nhà khác, nàng nhận mặt nhớ tên từng người.
Hôm nay tri phủ Phạm Duy Bình không về được, trưởng tôn Phạm gia thay mặt mọi người chúc thọ Triệu Thiện, nói xong, Triệu Thiện liền bảo mọi người bắt đầu yến tiệc.
Tiệc tan, mâm bát được dọn xuống, vợ Phạm Duy Bình hôm nay đã mời mấy vị nữ tiên sinh hát đàn từ, phụ nữ trong nhà thường thích nghe hát Bình Đàn [1] nên vừa sai người chuẩn bị bàn mạt chượt, vừa hỏi nữ tiên sinh hôm nay định kể chuyện gì. Nữ tên sinh nói mấy cái tên, Triện Thiện vẫn chưa hài lòng.
[1] Bình Đàn, một loại hình hát nói của Trung Quốc, xuất phát từ Tô Châu nên thường gọi là Tô Châu Bình Đàn, đây là sự kết hợp giữa kể chuyện, pha trò, chơi nhạc cụ, hát và diễn. Hát Bình Đàn thường kết hợp với đàn tỳ bà và nhị hồ.
Phía ngoài bình phong, vừa mới nghe thấy tiếng tỳ bà, mặt Triệu Kỳ đã đổi sắc, "Ai lại đi nghe cái này bao giờ? Chúng ta ra ngoài chơi."
một vị biểu thiếu gia nói: "Lạnh chết đi được, đi đâu chơi bây giờ? Chẳng lẽ đi câu?"
một người khác lại nói: "Hoa mai trong viện nở rồi, hay chúng ta chơi nối thơ, làm thơ về hoa mai, thế nào?"
hắn vừa dứt lời, mười mấy thiếu niên đã bĩu môi, "Muốn làm thì huynh đi mà làm!"
Mỗi người một ý, cuối cùng Phạm tiểu thiếu gia mỉm cười chốt một câu: "Hôm nay phố Tào Lương bên kia đông cực! Chuẩn bị xử trảm một phạm nhân bỏ trốn, hay là chúng ta đi phố Tào Lương?"
đang tuổi nghịch ngợm, mấy thiếu niên nghe hắn nói thế đều sốt sắng, nhấp nhổm, dù có không muốn đi đi chăng nữa cũng sợ bị người khác chế giễu là nhát gan, đành phải nói muốn đi.
"Vân ca nhi, đệ đi không?"
Triệu Kỳ quay sang hỏi Phó Vân anh.
Phó Vân anh gật đầu.
Nàng đương nhiên phải đi rồi, nếu Phạm tiểu thiếu gia không nhắc tới phố Tào Lương, nàng cũng sẽ nghĩ ra cách nhắc tới đề tài này rồi rủ rê bọn họ đi.
...
Mọi chuyện dễ dàng hơn Phó Vân anh tưởng nhiều, bọn họ không chỉ dễ dàng ra khỏi Phạm phủ mà còn tới thẳng tầng hai quán rượu đầu phố Tào Lương, ngồi trong phòng bao nhìn thẳng ra đầu phố.
Quán rượu được quan binh canh gác, binh sĩ nhận ra Phạm tiểu thiếu gia, biết hắn là công tử nhà tri phủ, hỏi mấy câu cho có lệ rồi để bọn họ đi vào.
"Cha đệ ở ngay trên lầu, chúng ta nói nhỏ chút, cha đệ mà biết là đệ no đòn!"
Phạm tiểu thiếu gia dặn dò các anh em họ.
một đứa nghe thấy vậy bèn há miệng hết cỡ cười ha hả, đang cười dở đã bị Phạm tiểu thiếu gia giữ chặt tay, đạp cho cho mấy đạp nên vội vàng im bặt, gật đầu đồng ý.
Tiểu nhị quán rượu bưng mấy đĩa đồ ăn tinh xảo tới, Phó Vân anh cho hắn mấy tiền rồi hỏi: "Hôm nay sao khách khứa đông thế này?"
Nàng vừa mới hỏi thăm một chút, Hoắc Minh Cẩm, Thôi Nam Hiên và mấy người khác ở tầng bốn, quán rượu này tuy có binh sĩ canh giữ khắp nơi nhưng cũng không cấm dân chúng lại gần, tầng một, hai, ba đều kín đặc người.
Còn đông hơn Tết.
Tiểu nhị trả lời: "Phủ Võ Xương chúng ta lâu rồi không xử trảm kẻ ác nào, hôm nay tri phủ đại nhân đích thân giám sát hành hình, dán bố cáo khắp nơi, già trẻ lớn bé xung quanh dắt díu nhau tới xem, đầu phố từ sáng đã đông chật toàn người là người, tới trên cây, trên nóc nhà cũng có người trèo lên xem. không chỉ có quán rượu nhà chúng ta, mấy quán trà bên cạnh cũng kín chỗ rồi."
Phó Vân anh hơi nhíu mày.
Công khai xử trảm Từ Duyên Tông là để răn đe dân chúng nên mới lập pháp trường ở ngay đầu phố nhưng với tác phong của Cẩm Y Vệ, làm sao có thể để dân chúng tự do ra vào quán rượu như thế...
Chẳng lẽ đây là một cái bẫy.
Nàng đè nén nghi hoặc trong lòng xuống, tựa vào trước cửa sổ, nhìn khắp xung quanh.
Quả đúng như tiểu nhị miêu tả, dưới đường đầy người đứng xem. Còn chưa tới giờ ngọ ba khắc, dân chúng nhìn lên đài cao không người lớn tiếng bàn tán, cãi cọ, nhìn xung quanh đâu đâu cũng là người chen sát vào nhau.
Phía ngoài cùng pháp trường là mấy chục quân sĩ mặc áo vải, mặt mày lạnh lẽo nghiêm túc như thể đang dàn trận đón địch. Mười mấy Cẩm Y Vệ đeo loan đao, mặc giáo nhẹ đứng ở các góc khác nhau của pháp trường, nhìn tưởng như không mấy để ý nhưng ánh mắt sắc bén tựa diều hâu lại quét qua đám người, họ nhìn bên nào, bên đó lập tức yên tĩnh, không ai dám ngẩng đầu lên nhìn những ánh mắt ấy.
Mấy người Triệu Kỳ đợi một lát bỗng thấy nhàm chán, gọi người hầu mang bàn cờ song lục tới, xắn tay áo, bắt đầu gieo xúc xắc.
Phó Vân anh chơi mấy ván với Triệu Kỳ, lấy cớ muốn đi ra ngoài, tách khỏi bọn họ, ra khỏi phòng.
Hoắc Minh Cẩm đang ở tầng bốn, Thôi Nam Hiên cũng ở tầng bốn.
Mà nàng còn không biết thiếu niên bị xử trảm kia rốt cuộc có phải Từ Duyên Tông thực sự hay không.
Nàng cố giữ bình tĩnh, tìm tiểu nhị gọi một bình rượu hoa quế rồi trở lại phòng, ngồi trước cửa sổ tự rót tự uống.
Chốc lát sau, bên ngoài bỗng vọng đến tiếng ồn ào, cầu thang dưới tầng bỗng truyền đến tiếng bước chân rầm rập, mấy chục đôi ủng bước lên cầu thang, khí thế kinh người.
Mấy người Triệu Kỳ lập tức gạt xúc xắc qua một bên, chạy ra phía cửa phòng nhìn ra bên ngoài.
Phó Vân anh cũng lại gần.
Người bên ngoài đều bị đuổi đi, những Cẩm Y Vệ cầm loan đao đi theo một người lên tầng, người nọ mặc áo choàng, bên trong mặc áo khoác ngắn tay dài tới gối (loại áo đặc trưng của Cẩm Y Vệ ấy), dáng người cao lớn, eo lưng thẳng táp khiến người dường như có vẻ hơi gầy, tay đặt trên chuôi kiếm.
Tuy không nhìn được chính diện nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí thế sắc bén của người nọ.
Người đàn ông bước lên bậc thang, cầu thang chỉ phát ra tiếng kêu rất nhỏ, dường như không phải chịu bao nhiêu sức nặng.
Mọi người không dám thở mạnh, dõi mắt nhìn theo bóng đàn ông lên tận tầng ba.
Tiếng bước chân vẫn tiếp tục vang lên, tới tầng bốn mới dừng lại.
...
Nghe thấy tiếng bước chân lại gần, tri phủ Phạm Duy Bình, đồng tri Lý Hàn Thạch và những quan viên lớn nhỏ trong phòng bao cuống quýt đứng dậy, ra cửa phòng nghênh đón.
Thôi Nam Hiên cũng đứng lên nhưng không ra khỏi phòng mà đi tới trước cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống pháp trường.
Bên ngoài vang lên những tiếng nịnh hót lấy lòng, Hoắc Minh Cẩm bước vào phòng, ánh mắt chạm phải ánh mắt Thôi Nam Hiên.
"Gặp người chưa?" Chàng lạnh lùng hỏi.
Thôi Nam Hiên gật đầu.
Cẩm Y Vệ đã dẫn hắn tới gặp Từ Duyên Tông đang bị giam giữ. Từ khi cả nhà Định Quốc Công bị xử trảm tới nay đã năm sáu năm, Từ Duyên Tông đã trưởng thành rất nhiều, rất khó phân biệt nhưng trước kia hắn từng gặp Từ Duyên Tông, nhớ rõ khuôn mặt người này, hắn nhìn kĩ một lúc, tuổi tác, vóc người, tướng mạo, khẩu âm đều đúng. Hẳn chính là Từ Duyên Tông.
Cẩm Y Vệ bê một chiếc ghế bành kê tới trước cửa sổ, Hoắc Minh Cẩm vén góc áo choàng, đặt trường kiếm trong tay lên bàn, ngồi trước cửa sổ, nói: "Chuẩn bị hành hình."
Phạm Duy Bình thưa vâng, ra lệnh cho người dưới, "Đưa người ra đi."
...
Dưới đường lại ồn ào.
Cẩm Y Vệ đẩy một thiếu niên đầu tóc rối bù lên pháp trường, đám người chợt im lặng, sau đó vang lên tiếng hít vào sợ hãi, sau đó là những tiếng thì thầm.
Trước cửa sổ tầng hai, Triệu Kỳ lắc đầu, thở dài, khẽ nói: "Nhìn qua thấy còn nhỏ hơn chúng ta nữa..."
Mấy thiếu gia Phạm gia im lặng, không nói gì.
Phó Vân anh bên cạnh khẽ mím môi, đôi tay từ từ siết chặt lại.
Từ khi từ biệt ở Cam Châu cho tới bây giờ sống lại trở thành Phó Vân anh, cũng đã vài năm nàng chưa gặp Từ Duyên Tông. Lúc đầu, khi Cẩm Y Vệ đẩy hắn ra, nhìn thấy thiếu niên vóc dáng cao gầy kia, nàng còn tưởng rằng Hoắc Minh Cẩm đã tìm nhầm người, nhưng tới khi Cẩm Y Vệ nắm tóc buộc hắn quỳ xuống để dân chúng đứng xem có thể thấy rõ mặt hắn, nàng đã biết, người đó chính là Từ Duyên Tông.
Từ Duyên Tông giống chị dâu nàng, mắt to, mặt tròn, lúc cười có chút ngây thơ hoạt bát, khi khóc trông rất đáng thương.
Nàng lui ra phía sau vài bước, nhân dịp mấy thiếu gia Triệu gia không để ý, bước ra khỏi phòng.
Vương Đại Lang đang đứng bên ngoài chờ, Phó Vân anh nói: "Ta hơi khó chịu."
"Chỗ này chẳng có gì hay ho mà!" Vương Đại Lang cuống quýt, cúi đầu lục tìm trong túi đồ tùy thân, "Thiếu gia, nô tài mang nhân đan [2] đây, thiếu gia ăn một viên cho bình tĩnh lại."
[2] Thuốc có tác dụng thanh nhiệt giải độc, dùng lúc buồn nôn, tức ngực, chóng mặt.
Phó Vân anh gạt đi, "Ta mới uống mấy chén rượu, hơi say, ngươi đi tìm tiểu nhị xin một bát canh giã rượu đi."
Vương Đại Lang thưa vâng, đỡ Phó Vân anh ngồi vào một góc rồi chạy về hậu viện quán rượu.
Đợi hắn đi xa, Phó Vân anh lập tức đứng lên.
...
Dưới tầng, một gã ăn mày đưa một phong thư cho binh sĩ, "Làm ơn đưa cho Thôi đại nhân."
Binh sĩ xùy một tiếng, đuổi gã ăn mày đi.
Gã ăn mày nói: "Phong thư này rất quan trọng, do một vị đạo trưởng giao cho ta, ngươi làm lỡ việc của Thôi đại nhân thì đừng trách!"
Binh sĩ nhíu mày, đưa thư cho một tiều nhị phía sau, "Mang lên tầng bốn đi, đưa cho Thôi đại nhân."
Tiểu nhị cầm thư lên tầng bốn lại bị Cẩm Y Vệ ngăn lại, hắn vội vàng giải thích.
một chủ bộ nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, đi ra xem, nghe tiểu nhị kể rõ ngọn nguồn, ánh mắt lướt qua phong thư, thấy chữ viết thanh tú đĩnh đạc, không giống nét chữ của người tầm thường, a một tiếng, sợ là có chuyện cơ mật, vội vàng nhận lấy phong thư, trở về phòng đưa cho Thôi Nam Hiên.
"Đại nhân, thư của ngài."
Thôi Nam Hiên nhíu mày, nhận phong thư, lơ đãng nhìn qua, sắc mặt không thay đổi.
Nhưng ngón tay đã siết chặt bức thư.
Đây là nét chữ của hắn, nhưng phong thư này không phải do hắn viết.
Xưa nay hắn luôn cẩn thận, hằng ngày viết công văn sử dụng một loại chữ, thư từ qua lại bí mật lại dùng một loại chữ khác, thư phòng hắn luôn được canh giữ nghiêm ngặt, ai có thể bắt chước nét chữ của hắn đây?
Thôi Nam Hiên lấy lại bình tĩnh, Hoắc Minh Cẩm đang ngồi bên cạnh, nếu giấu lá thư này đi thì quá bằng lạy ông tôi ở bụi này.
hắn mặt không đổi sắc, mở thư ra, không tốn bao nhiêu thời gian đã đọc xong.
Lúc này, hắn đã không còn khống chế nổi cảm xúc trên gương mặt, mi mắt giật giật.
Trong thư có nói người nọ biết người vợ đã chết của hắn được chôn ở đâu, bảo hắn tới chùa Bảo Thông Thiền ngay lập tức.
không cần biết tin này là thật hay là giả, Thôi Nam Hiên lập tức nảy ra một ý nghĩ, việc này không thể để cho Hoắc Minh Cẩm biết.
Tâm tư của Hoắc Minh Cẩm hắn đã phát hiện ra từ lâu, từ trước khi Hoắc Minh Cẩm lên đường xuất chinh xuống phía nam đánh giặc Oa.
Ngụy thị là con dâu của Thôi gia, nàng có chết cùng phải được chôn ở mộ phần của Thôi gia.
...
Phía cầu thang bỗng truyền tới tiếng bước chân lộc cộc, chốc lát sau, Thạch Đầu dẫn theo hai người chạy xuống, quăng người lên ngựa, phóng như bay về hướng chùa Bảo Thông Thiền.
Phó Vân anh tựa vào cửa sổ, nhìn mấy người Thạch Đầu chạy càng lúc càng xa, thở dài.
Thôi Nam Hiên quả nhiên không trúng kế.
một người vợ đã chết nhiều năm, đối với hắn mà nói, nào có quan trọng gì, làm sao so sánh được với đại sự trước mắt.
Nàng căn bản cũng không hy vọng gì nhiều, có thể để tùy tùng của Thôi Nam Hiên tách ra cũng là tốt rồi.
Thôi Nam Hiên tinh thông cầm kì thi họa, học thức uyên bác, thấu hiểu lòng người nhưng không biết đối nhân xử thế, không có một chút hiểu biết nào về những việc nhỏ nhặt trong nhà, lại còn vừa cương quyết vừa bướng bỉnh, khiến người ta dở khóc dở cười.
Trước kia Thôi gia và Ngụy gia có hôn ước nên sau khi hắn tới kinh sư, không để tâm đến người đời đàm tiếu, nghênh ngang tới Ngụy gia xin cưới nàng, sự nghèo khó chưa từng làm ảnh hưởng tới sự tự tin của hắn. Thư sinh nghèo hai bàn tay trắng cưới thiên kim nhà hàn lâm, người trong kinh sư chỉ trỏ, bàn tán, trào phúng châm chọc, cái gì cũng nói ra được, hắn dường như chẳng hề nghe thấy, vẫn rất tự nhiên thoải mái đi một đôi giày đầy mụn vá tới bái phỏng Ngụy Tuyển Liêm.
Nàng đã chết, với tính cách của hắn, nhất định sẽ nhập đưa thi cốt nàng vào mộ phần của Thôi gia, dù quan hệ giữa hai người đã tan vỡ từ lâu.
Phó Vân anh biết, nếu Thôi Nam Hiên phát hiện ra nàng còn sống, chắc chắn sẽ ép nàng trở về, hắn không quan tâm nàng nghĩ gì, nàng là vợ hắn, phải ở bên cạnh hắn.
Nếu bị bắt về, hắn sẽ không bao giờ cho nàng cơ hội thoát ra.
Nàng chỉ có thể dùng xác một chết để thử hắn, kiếp trước nàng chết ở Cam Châu, thi cốt cũng không còn.
Kết quả giống như nàng dự đoán.
Thôi Nam Hiên muốn tìm thấy thi cốt, nhưng hắn vẫn quan tâm tới con đường làm quan của mình hơn.
Bên chùa Bảo Thông Thiền nàng đã có chuẩn bị, đám người Thạch Đầu không tìm thấy người gửi thư, họ sẽ chỉ tìm được thứ khiến Thôi Nam Hiên đứng ngồi không yên.
Vương Đại Lang bưng một bát canh giã rượu về tìm Phó Vân anh, nàng nhận bát canh, uống mấy ngụm, thầm nghĩ: "Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của họa" [3], nếu không thể tránh thì chủ động nghênh đón để vượt qua.
[3] Trích "Đạo đức kinh", Lão Tử.
Nàng đã nỗ lực để có thể tự lập, chờ sau này tách khỏi Phó gia, sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt với Thẩm Giới Khê, một khi đã vậy, thì hôm nay sẽ không thể đứng ngoài cuộc.
Khiến Thôi Nam Hiên nghi ngờ cũng chẳng sao, để cứu Từ Duyên Tông, chỉ có thể mạo hiểm thử một lần, hơn nữa nàng hiểu hắn, có rất nhiều cách để dẫn dắt sự nghi ngờ của hắn đi hướng khác.
So sánh với việc rơi vào tay Thôi Nam Hiên, nàng tình nguyện để Hoắc Minh Cẩm biết trước.
Hai người họ đều có thù với Thẩm Giới Kê, nàng có thể lợi dụng điểm này để thuyết phục Hoắc Minh Cẩm.
Có thể làm Thẩm Giới Khê khó chịu hơn một chút, tại sao lại không làm?
Lại còn có thể có thêm một người trợ giúp.
...
Giờ ngọ ba khắc sắp đến.
Thời gian này trong ngày là lúc dương khí mạnh mẽ nhất nên thường được chọn làm giờ xử trảm phạm nhân.
Phó Vân anh nhìn về phía Từ Duyên Tông đang quỳ gối trên đài cao rồi bước lên lầu.
Nàng bước từng bước lên cầu thang bằng trúc, bỗng nghe thấy phía trên truyền tới tiếng cười khẽ, "Sao lại là ngươi?"
Phó Vân anh ngẩng đầu.
Lý Hàn Thạch đứng giữa tầng ba và tàng bốn, đang dẫn mấy gã tùy tùng đi xuống, nhìn thấy nàng lại cười nói: "đi tới đây xem cho vui hả? Nhưng mà chỗ này thì vui vẻ cái nỗi gì."
Phó Vân anh cười cười, chắp tay thi lễ, "Lý đại nhân".
không ngờ Lý Hàn Thạch lại đột nhiên đi ra.
không muốn kéo dài thời gian, nàng nói thẳng, "Nghe nói Cẩm Y Vệ Hoắc đại nhân ở đây, ngài ấy từng có ân với tiểu tử, xin nhờ Lý đại nhân đưa tiểu tử tới gặp."
Lý Hàn Thạch hơi sửng sốt, khẽ nhíu mày, "Giờ không phải lúc nói chuyện này, ngươi đi xuống trước đã."
không đợi Phó Vân anh trả lời, hắn đã bảo tùy tùng phía sau kéo Phó Vân anh.
"không dám dối gạt Lý đại nhân, tiểu tử có chuyện quan trọng muốn cầu kiến Hoắc đại nhân, mong Lý đại nhân châm chước cho." Phó Vân anh nghiêm túc nói, kiễng chân ghé tới tai Lý Hàn Thạch thì thầm, "Tiểu tử khi nãy nghe thấy trong đám người có người dùng ngôn ngữ địa phương phía bắc nói chuyện với nhau, dường như là đồng đảng của phạm nhân bị xử trảm hôm nay."
Lý do nàng đã nghĩ sẵn từ trước nhưng rốt cuộc nghe được cái gì là do nàng quyết định, lên được tầng bốn rồi tính.
Lý Hàn Thạch mặt mày biến sắc, biết thiếu niên tên Phó Vân này tảo tuệ, hơn nữa còn là người Hồ Quảng, chắc chắn sẽ không lấy chuyện này ra đùa, ngoài ra Nhị gia cũng đã dặn hôm nay dù có chuyện gì khác thường cũng không được để cho những người khác biết được, trực tiếp báo cho ngài ấy xử lý.
Trầm ngâm một lát, Lý Hàn Thạch lệnh cho tùy tùng, "Đưa hắn lên tầng bốn."
Phòng bao ở tầng bốn được canh giữ nghiêm ngặt từ trong ra ngoài, ở mỗi góc đều có một ánh mắt lạnh như đao phóng ra.
Cẩm Y Vệ ai cũng cao to, Phó Vân anh còn đứng chưa tới bả vai bọn họ, theo họ vào trong phòng, ánh mắt lướt qua một lượt.
Trong phòng toàn những quan viên mặc quan bào đang nín thở theo dõi đao phủ đang mài dao bên dưới, không có ai để ý tới nàng hết.
Chỉ có Thôi Nam Hiên nhíu mày nhìn nàng nhưng cũng nhanh chóng quay đi chỗ khác.
Nàng nín thở, cố giữ bình tĩnh, đi từng bước một tới chiếc ghế bành ở chính giữa.
Người đi đường bước thả chậm bước chân đi về hướng những quán ăn, quán trà quen thuộc. Trước tiệm đồ ăn sáng chen chúc không có một khe hở, bảy tám tầng lồng hấp đang đặt trên bếp, nước sôi sùng sục. Tiểu nhị nhấc một tầng lên, những chiếc bánh bao trắng muốt mập mạp tỏa ra mùi hương quen thuộc, những người xung quanh lập tức lấy tiền ra. Cạnh đó xếp mấy chiếc bàn, mấy cụ già đang ngồi trước bàn nhàn nhã ăn cháo rượu nếp trứng gà. Cửa hàng phố bên còn chưa mở cửa, cửa hơi hé mở, chưởng quần và tiểu nhị vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa thong thả kê bàn, mấy đứa trẻ cầm túi sách bút vội vã chạy qua, trong tay cầm chiếc bánh bao nóng hổi.
Tiếng vó ngựa lộc cộc từ xa vọng tới, một chiếc xe ngựa đang đi qua phố lớn trong làn sương sớm tan dần, xe ngựa rẽ vào con phố dài, dừng lại trước cổng Phạm phủ.
Người hầu Phạm gia nhận ra phu xe, vội chạy ra đó, "Lão thái gia hôm nay tới sớm quá." rồi duỗi tay chuẩn bị đỡ Triệu sư gia.
một đôi tay nhỏ trắng nõn vén màn xe màu lam bằng vải bông ra, sau màn từ từ hiện ra một khuôn mặt như tranh vẽ, đôi mắt đen như mực, làn da trắng muốt, khuôn mặt toát lên vẻ văn nhã.
Cậu bé này tuấn tú thật!
Người hầu Phạm gia giật mình, trong lòng thầm tán thưởng.
Thiếu niên này tuổi còn nhỏ, không dùng nho khăn, chỉ dùng một dải gấm để búi tóc, thân mặc đạo bào màu xanh đá thêu hoa văn chìm, lưng buộc thắt lưng lụa, chân đi ủng da, mỉm cười gật đầu chào hỏi, bước xuống xe ngựa rồi quay lại đỡ Triệu sư gia xuống xe.
"Đây là đệ tử của ta."
Đường đi quá xóc, xóc đến tức cả ngực, cuối cùng cũng đến Phạm phủ, Triệu sư gia cúi đầu chỉnh lại vạt áo, nói.
Người hầu Phạm gia quan sát Phó Vân anh thật nhanh, tấm tắc: "Hóa ra là Phó thiếu gia, nghe danh không bằng gặp mặt, quả nhiên tuấn tú lịch sự, hào hoa phong nhã!"
Lão thái thái Phạm gia Triệu Thiện xuất thân từ gia tộc Triệu thị ở phủ Giang Lăng, Triệu gia có mấy vị thiếu gia tới phủ Võ Xương đi học vẫn hay tới đây thăm cô mẫu, bọn họ thường xuyên nhắc tới cái tên Phó Vân này.
Chuyện Đan Ánh công tử và Triệu sư gia tranh cãi đã làm văn nhân ở cả phủ Giang Lăng và huyện Hoàng Châu chấn động, cuối cùng hóa ra hai người này lại là thầy trò, hơn nữa hai thầy trò này hằng tháng đều chọn một chủ đề, sử dụng phương thức bác bỏ lẫn nhau để viết một bài văn, từng câu từng chữ rõ ràng, sắc bén, chế giễu, phản bác quan điểm của đối phương không chút lưu tình, đám văn nhân tranh nhau đọc văn của hai thầy trò. Tuy nhiên đa số họ chỉ biết Đan Ánh công tử là người huyện Hoàng Châu mà lại không biết rốt cuộc Đan Ánh công tử tên họ là gì, chỉ có những người thân thiết với Triệu gia mới biết vị Đan Ánh công tử tiếng tăm lẫy lừng này là một cậu thiếu niên còn chưa trưởng thành, họ Phó, tên Vân, là con nuôi của Phó tứ lão gia.
Người hầu không biết chứ, chưa từng đọc văn của Đan Ánh công tử nhưng mấy vị biểu thiếu gia trong nhà lại cực kỳ chú ý tới Phó Vân, thậm chí còn sai một thư đồng hằng ngày tới tiệm sách hỏi xem đã có văn của Đan Ánh công tử hay chưa. Các thiếu gia quan tâm như thế, hẳn là vị Đan Ánh công tử này nhất định phải tài năng hơn người, hơn nữa đây lại là học sinh của Triệu sư gia.
Cuối cùng cũng nhìn thấy người thật, người hầu Phạm gia càng không dám nghi ngờ bản lĩnh của Đan Ánh công tử, tục ngữ nói "phúc hữu thi thư, khí tự hoa" [1], Phó thiếu gia đẹp đẽ thế này, từng động tác cử chỉ đều ưu nhã, vừa nhìn đã biết là một cậu bé thông minh tinh tế rồi, thảo nào các biểu thiếu gia lúc nào cũng chỉ muốn vượt qua "y".
[1] Người có học, đọc nhiều sách thì khí chất tự nhiên sẽ thay đổi, đẹp đẽ hơn.
Phó Vân anh mỉm cười, đỡ Triệu sư đi gia vào cổng chính Triệu phủ.
Hôm qua vừa thi xong, hôm nay học sinh được nghỉ, Dương Bình Trung làm chủ nhà, mời nàng đi Hoàng Hạc Lâu uống rượu nhưng nàng uyển chuyển chối từ, theo Triệu sư gia tới Phạm gia mừng thọ Triệu Thiện. Phó Vân Khải và Viên Tam nghe nói nàng sắp tới nhà tri phủ chơi, nhất quyết đòi đi theo, nàng lạnh lùng liếc mắt, hai người họ không dám lên tiếng nữa.
Để răn đe dân chúng, Hoàng đế hạ lệnh công khai xử trảm Từ Duyên Tông, địa điểm hành hình là ở đầu phố Tào Lương, chỉ cách Phạm phủ một con ngõ nhỏ. Phố Tào Lương là một phố chính nằm trong khu phố xá sầm uất, lương thực được vận chuyển bằng đường thủy đưa tới phủ Võ Xương hoặc từ phủ Võ Xương đi nơi khác đều phải qua nơi này nên dân chúng gọi nó là phố Tào Lương.
Phạm Duy Bình, Lý Hàn Thạch, Thôi Nam Hiên, tất cả quan viên lớn nhỏ trong phủ Võ Xương và cả Hoắc Minh Cẩm hôm nay đều sẽ tập hợp ở đầu phố Tào Lương, giám sát việc xử trảm Từ Duyên Tông.
Phó Vân anh không tìm được cơ hội tiếp cận Cẩm Y Vệ, Thôi Nam Hiên còn ở đây, dù dùng phương thức nào để hỏi thăm Hoắc Minh Cẩm cũng sẽ dẫn tới sự hoài nghi, cân nhắc một hồi, nàng quyết định trước tiên cứ tới Phạm gia với Triệu sư gia trước, sau đó tùy cơ ứng biến.
Hôm nay là sinh nhật Triệu Thiện, bà mặc một chiếc áo lụa quý màu lam thêu hoa văn chữ thọ, trước ngực đeo một miếng ngọc bội hình con bướm, tóc búi cao, bọc khăn trùm đầu, mang đai buộc trán mạ vàng, ngồi trong phòng chính, nói chuyện với các con dâu trong nhà. Các cháu trai cháu gái đứng xung quanh cười đùa vui vẻ.
Phòng khách đã xếp sẵn mấy mâm yến tiệc, thức ăn tinh xảo, màu sắc rực rỡ, rượu trái cây, rượu mạnh có cả, dự tiệc chỉ có người trong nhà và những lão bộc có uy tín trong phủ, Triệu Thiện không phải người quảng giao, không mở tiệc lớn để mời khách.
Người hầu thông bẩm Triệu sư gia đưa Phó thiếu gia tới chúc thọ lão thái thái, Triệu Thiện ngạc nhiên, "Tam thúc tới rồi hả?"
Vừa đứng dậy định ra nghênh đón, các con dâu vội vàng cản bà, "Hôm nay mẹ là thọ tinh (người được chúc thọ), để cháu trai ra đón tam gia gia cũng được."
Mọi người mỉm cười.
Phạm tiểu thiếu gia đang chơi với nha hoàn lại bị lôi ra phòng khách, nên nhăn nhó, tỏ vẻ không vui.
Tiểu thư Phạm gia, tiểu thư Triệu gia và mấy biểu tiểu thư khác hôm nay tới đây với người trong nhà cười ồ lên, kéo tay thằng bé dặn dò: "Đệ ra đó nhớ nhìn Phó thiếu gia cho kỹ vào đấy, xem người ta có tuấn tú như Triệu biểu ca nói thật không."
Triệu Thúc Uyển hôm nay chải kiểu tóc song kế, đeo khuyên tai hồ lô bằng vàng, trang điểm kiều diễm, nghe các chị em họ nói vậy cũng sửng sốt.
Phạm tiểu thiếu gia chu miệng bước ra cửa, ngoan ngoãn hành lễ với Triệu sư gia, mắt lơ đãng quét qua bên cạnh, nhìn thấy Phó Vân anh thì ngẩn người.
không thể tin được, đẹp thế này, các biểu tỷ trong nhà sợ là sẽ nhìn không dời mắt nổi mất.
Ba người chào hỏi mấy câu rồi bước vào trong phòng.
Phòng khách vốn đang ồn ào bỗng yên lặng.
Triệu sư gia vẫn thường tới Phạm phủ nên ai cũng biết ông ta, làm gì có ai để ý ông ta nữa. Tầm mắt của mọi người đều hướng về phía Phó Vân, thấy "y" mặc áo gấm thêu, tuấn tú vô song, trong phòng chợt im phăng phắng.
Các tiểu thư mặt đỏ bừng, vội vàng mở quạt che mặt, khẽ thì thầm với nhau đằng sau chiếc quạt. Các thái thái mỉm cười gật đầu, đám nha hoàn bà tử chụm đầu ghé tai bàn tán.
Triệu thiện thấy các cháu gái như thế, lắc đầu, vẫy tay bảo Phó Vân anh tới trước mặt bà.
Phó Vân anh bước tới thi lễ, "Vãn bối chúc phu nhân Nam Sơn đồng thọ, Vương Mẫu trường sinh (thọ như núi Nam Sơn, trường sinh bất lão như Vương Mẫu nương nương)."
Triệu Thiện quan sát Phó Vân anh hồi lâu, "Tuấn tú hơn Kỳ ca nhi."
Triệu Kỳ hôm nay cũng dự tiệc, nghe vậy lắc đầu bật cười.
Người bên cạnh đẩy cánh tay hắn, cười cợt: "Kỳ ca nhi, không chỉ có văn chương, đến tướng mạo huynh cũng thua người ta!"
"Ai so tướng mạo với hắn làm gì?"
Triệu Kỳ khẽ gắt, gạt tay em họ ra.
Trong phòng khách, Triệu Thiện nói với các cô gái đang đứng phía sau bình phong, "Mấy đứa ra đây gặp Vân ca nhi đi, cũng là người bằng tuổi."
Các vị tiểu thư Phạm gia ủn đẩy lẫn nhau, ngượng ngùng không dám đi ra. Triệu Thúc Uyển liếc mắt nhìn xung quanh, đứng dậy bước ra, dựa sát vào Triệu Thiện làm nũng: "cô mẫu, chúng con gặp nhau rồi, Vân ca nhi còn nhỏ tuổi hơn con nữa."
Thấy nàng ta đi ra, tiểu thư Phạm gia và các biểu tiểu thư khác mới lấy hết can đảm đi theo, làm quen với Phó Vân anh, hỏi tuổi tác, hóa ra có tới một nửa lớn tuổi hơn Phó Vân anh.
Đám con gái ríu ra rít rít, thiếu gia Phạm gia, mấy vị thiếu gia Triệu gia cũng được Triệu Kỳ dẫn tới nói chuyện với Phó Vân anh, dù sao vẫn thường gặp nhau ở thư viện, bây giờ giả vờ không quen làm gì.
nói chuyện một hồi, Triệu Kỳ kéo tay Phó Vân anh, "Đừng đứng chỗ mấy vị thái thái, tiểu thư, đệ tuấn tú thế này, bọn họ nhất định sẽ trêu chọc đệ cho mà xem, qua đây chúng ta ngồi một bàn."
Phó Vân anh đồng ý, dâng quà chúc thọ cho Triệu Thiện rồi theo Triệu Kỳ ra ngoài bình phong.
Các tiểu thư trong phòng nhìn theo bóng dáng nàng, đồng loạt thở dài thất vọng.
Triệu Kỳ kéo Phó Vân anh ngồi cạnh mình, giới thiệu nàng cho thiếu gia Phạm gia và các vị biểu thiếu gia của hai nhà khác, nàng nhận mặt nhớ tên từng người.
Hôm nay tri phủ Phạm Duy Bình không về được, trưởng tôn Phạm gia thay mặt mọi người chúc thọ Triệu Thiện, nói xong, Triệu Thiện liền bảo mọi người bắt đầu yến tiệc.
Tiệc tan, mâm bát được dọn xuống, vợ Phạm Duy Bình hôm nay đã mời mấy vị nữ tiên sinh hát đàn từ, phụ nữ trong nhà thường thích nghe hát Bình Đàn [1] nên vừa sai người chuẩn bị bàn mạt chượt, vừa hỏi nữ tiên sinh hôm nay định kể chuyện gì. Nữ tên sinh nói mấy cái tên, Triện Thiện vẫn chưa hài lòng.
[1] Bình Đàn, một loại hình hát nói của Trung Quốc, xuất phát từ Tô Châu nên thường gọi là Tô Châu Bình Đàn, đây là sự kết hợp giữa kể chuyện, pha trò, chơi nhạc cụ, hát và diễn. Hát Bình Đàn thường kết hợp với đàn tỳ bà và nhị hồ.
Phía ngoài bình phong, vừa mới nghe thấy tiếng tỳ bà, mặt Triệu Kỳ đã đổi sắc, "Ai lại đi nghe cái này bao giờ? Chúng ta ra ngoài chơi."
một vị biểu thiếu gia nói: "Lạnh chết đi được, đi đâu chơi bây giờ? Chẳng lẽ đi câu?"
một người khác lại nói: "Hoa mai trong viện nở rồi, hay chúng ta chơi nối thơ, làm thơ về hoa mai, thế nào?"
hắn vừa dứt lời, mười mấy thiếu niên đã bĩu môi, "Muốn làm thì huynh đi mà làm!"
Mỗi người một ý, cuối cùng Phạm tiểu thiếu gia mỉm cười chốt một câu: "Hôm nay phố Tào Lương bên kia đông cực! Chuẩn bị xử trảm một phạm nhân bỏ trốn, hay là chúng ta đi phố Tào Lương?"
đang tuổi nghịch ngợm, mấy thiếu niên nghe hắn nói thế đều sốt sắng, nhấp nhổm, dù có không muốn đi đi chăng nữa cũng sợ bị người khác chế giễu là nhát gan, đành phải nói muốn đi.
"Vân ca nhi, đệ đi không?"
Triệu Kỳ quay sang hỏi Phó Vân anh.
Phó Vân anh gật đầu.
Nàng đương nhiên phải đi rồi, nếu Phạm tiểu thiếu gia không nhắc tới phố Tào Lương, nàng cũng sẽ nghĩ ra cách nhắc tới đề tài này rồi rủ rê bọn họ đi.
...
Mọi chuyện dễ dàng hơn Phó Vân anh tưởng nhiều, bọn họ không chỉ dễ dàng ra khỏi Phạm phủ mà còn tới thẳng tầng hai quán rượu đầu phố Tào Lương, ngồi trong phòng bao nhìn thẳng ra đầu phố.
Quán rượu được quan binh canh gác, binh sĩ nhận ra Phạm tiểu thiếu gia, biết hắn là công tử nhà tri phủ, hỏi mấy câu cho có lệ rồi để bọn họ đi vào.
"Cha đệ ở ngay trên lầu, chúng ta nói nhỏ chút, cha đệ mà biết là đệ no đòn!"
Phạm tiểu thiếu gia dặn dò các anh em họ.
một đứa nghe thấy vậy bèn há miệng hết cỡ cười ha hả, đang cười dở đã bị Phạm tiểu thiếu gia giữ chặt tay, đạp cho cho mấy đạp nên vội vàng im bặt, gật đầu đồng ý.
Tiểu nhị quán rượu bưng mấy đĩa đồ ăn tinh xảo tới, Phó Vân anh cho hắn mấy tiền rồi hỏi: "Hôm nay sao khách khứa đông thế này?"
Nàng vừa mới hỏi thăm một chút, Hoắc Minh Cẩm, Thôi Nam Hiên và mấy người khác ở tầng bốn, quán rượu này tuy có binh sĩ canh giữ khắp nơi nhưng cũng không cấm dân chúng lại gần, tầng một, hai, ba đều kín đặc người.
Còn đông hơn Tết.
Tiểu nhị trả lời: "Phủ Võ Xương chúng ta lâu rồi không xử trảm kẻ ác nào, hôm nay tri phủ đại nhân đích thân giám sát hành hình, dán bố cáo khắp nơi, già trẻ lớn bé xung quanh dắt díu nhau tới xem, đầu phố từ sáng đã đông chật toàn người là người, tới trên cây, trên nóc nhà cũng có người trèo lên xem. không chỉ có quán rượu nhà chúng ta, mấy quán trà bên cạnh cũng kín chỗ rồi."
Phó Vân anh hơi nhíu mày.
Công khai xử trảm Từ Duyên Tông là để răn đe dân chúng nên mới lập pháp trường ở ngay đầu phố nhưng với tác phong của Cẩm Y Vệ, làm sao có thể để dân chúng tự do ra vào quán rượu như thế...
Chẳng lẽ đây là một cái bẫy.
Nàng đè nén nghi hoặc trong lòng xuống, tựa vào trước cửa sổ, nhìn khắp xung quanh.
Quả đúng như tiểu nhị miêu tả, dưới đường đầy người đứng xem. Còn chưa tới giờ ngọ ba khắc, dân chúng nhìn lên đài cao không người lớn tiếng bàn tán, cãi cọ, nhìn xung quanh đâu đâu cũng là người chen sát vào nhau.
Phía ngoài cùng pháp trường là mấy chục quân sĩ mặc áo vải, mặt mày lạnh lẽo nghiêm túc như thể đang dàn trận đón địch. Mười mấy Cẩm Y Vệ đeo loan đao, mặc giáo nhẹ đứng ở các góc khác nhau của pháp trường, nhìn tưởng như không mấy để ý nhưng ánh mắt sắc bén tựa diều hâu lại quét qua đám người, họ nhìn bên nào, bên đó lập tức yên tĩnh, không ai dám ngẩng đầu lên nhìn những ánh mắt ấy.
Mấy người Triệu Kỳ đợi một lát bỗng thấy nhàm chán, gọi người hầu mang bàn cờ song lục tới, xắn tay áo, bắt đầu gieo xúc xắc.
Phó Vân anh chơi mấy ván với Triệu Kỳ, lấy cớ muốn đi ra ngoài, tách khỏi bọn họ, ra khỏi phòng.
Hoắc Minh Cẩm đang ở tầng bốn, Thôi Nam Hiên cũng ở tầng bốn.
Mà nàng còn không biết thiếu niên bị xử trảm kia rốt cuộc có phải Từ Duyên Tông thực sự hay không.
Nàng cố giữ bình tĩnh, tìm tiểu nhị gọi một bình rượu hoa quế rồi trở lại phòng, ngồi trước cửa sổ tự rót tự uống.
Chốc lát sau, bên ngoài bỗng vọng đến tiếng ồn ào, cầu thang dưới tầng bỗng truyền đến tiếng bước chân rầm rập, mấy chục đôi ủng bước lên cầu thang, khí thế kinh người.
Mấy người Triệu Kỳ lập tức gạt xúc xắc qua một bên, chạy ra phía cửa phòng nhìn ra bên ngoài.
Phó Vân anh cũng lại gần.
Người bên ngoài đều bị đuổi đi, những Cẩm Y Vệ cầm loan đao đi theo một người lên tầng, người nọ mặc áo choàng, bên trong mặc áo khoác ngắn tay dài tới gối (loại áo đặc trưng của Cẩm Y Vệ ấy), dáng người cao lớn, eo lưng thẳng táp khiến người dường như có vẻ hơi gầy, tay đặt trên chuôi kiếm.
Tuy không nhìn được chính diện nhưng vẫn có thể cảm nhận được khí thế sắc bén của người nọ.
Người đàn ông bước lên bậc thang, cầu thang chỉ phát ra tiếng kêu rất nhỏ, dường như không phải chịu bao nhiêu sức nặng.
Mọi người không dám thở mạnh, dõi mắt nhìn theo bóng đàn ông lên tận tầng ba.
Tiếng bước chân vẫn tiếp tục vang lên, tới tầng bốn mới dừng lại.
...
Nghe thấy tiếng bước chân lại gần, tri phủ Phạm Duy Bình, đồng tri Lý Hàn Thạch và những quan viên lớn nhỏ trong phòng bao cuống quýt đứng dậy, ra cửa phòng nghênh đón.
Thôi Nam Hiên cũng đứng lên nhưng không ra khỏi phòng mà đi tới trước cửa sổ, từ trên cao nhìn xuống pháp trường.
Bên ngoài vang lên những tiếng nịnh hót lấy lòng, Hoắc Minh Cẩm bước vào phòng, ánh mắt chạm phải ánh mắt Thôi Nam Hiên.
"Gặp người chưa?" Chàng lạnh lùng hỏi.
Thôi Nam Hiên gật đầu.
Cẩm Y Vệ đã dẫn hắn tới gặp Từ Duyên Tông đang bị giam giữ. Từ khi cả nhà Định Quốc Công bị xử trảm tới nay đã năm sáu năm, Từ Duyên Tông đã trưởng thành rất nhiều, rất khó phân biệt nhưng trước kia hắn từng gặp Từ Duyên Tông, nhớ rõ khuôn mặt người này, hắn nhìn kĩ một lúc, tuổi tác, vóc người, tướng mạo, khẩu âm đều đúng. Hẳn chính là Từ Duyên Tông.
Cẩm Y Vệ bê một chiếc ghế bành kê tới trước cửa sổ, Hoắc Minh Cẩm vén góc áo choàng, đặt trường kiếm trong tay lên bàn, ngồi trước cửa sổ, nói: "Chuẩn bị hành hình."
Phạm Duy Bình thưa vâng, ra lệnh cho người dưới, "Đưa người ra đi."
...
Dưới đường lại ồn ào.
Cẩm Y Vệ đẩy một thiếu niên đầu tóc rối bù lên pháp trường, đám người chợt im lặng, sau đó vang lên tiếng hít vào sợ hãi, sau đó là những tiếng thì thầm.
Trước cửa sổ tầng hai, Triệu Kỳ lắc đầu, thở dài, khẽ nói: "Nhìn qua thấy còn nhỏ hơn chúng ta nữa..."
Mấy thiếu gia Phạm gia im lặng, không nói gì.
Phó Vân anh bên cạnh khẽ mím môi, đôi tay từ từ siết chặt lại.
Từ khi từ biệt ở Cam Châu cho tới bây giờ sống lại trở thành Phó Vân anh, cũng đã vài năm nàng chưa gặp Từ Duyên Tông. Lúc đầu, khi Cẩm Y Vệ đẩy hắn ra, nhìn thấy thiếu niên vóc dáng cao gầy kia, nàng còn tưởng rằng Hoắc Minh Cẩm đã tìm nhầm người, nhưng tới khi Cẩm Y Vệ nắm tóc buộc hắn quỳ xuống để dân chúng đứng xem có thể thấy rõ mặt hắn, nàng đã biết, người đó chính là Từ Duyên Tông.
Từ Duyên Tông giống chị dâu nàng, mắt to, mặt tròn, lúc cười có chút ngây thơ hoạt bát, khi khóc trông rất đáng thương.
Nàng lui ra phía sau vài bước, nhân dịp mấy thiếu gia Triệu gia không để ý, bước ra khỏi phòng.
Vương Đại Lang đang đứng bên ngoài chờ, Phó Vân anh nói: "Ta hơi khó chịu."
"Chỗ này chẳng có gì hay ho mà!" Vương Đại Lang cuống quýt, cúi đầu lục tìm trong túi đồ tùy thân, "Thiếu gia, nô tài mang nhân đan [2] đây, thiếu gia ăn một viên cho bình tĩnh lại."
[2] Thuốc có tác dụng thanh nhiệt giải độc, dùng lúc buồn nôn, tức ngực, chóng mặt.
Phó Vân anh gạt đi, "Ta mới uống mấy chén rượu, hơi say, ngươi đi tìm tiểu nhị xin một bát canh giã rượu đi."
Vương Đại Lang thưa vâng, đỡ Phó Vân anh ngồi vào một góc rồi chạy về hậu viện quán rượu.
Đợi hắn đi xa, Phó Vân anh lập tức đứng lên.
...
Dưới tầng, một gã ăn mày đưa một phong thư cho binh sĩ, "Làm ơn đưa cho Thôi đại nhân."
Binh sĩ xùy một tiếng, đuổi gã ăn mày đi.
Gã ăn mày nói: "Phong thư này rất quan trọng, do một vị đạo trưởng giao cho ta, ngươi làm lỡ việc của Thôi đại nhân thì đừng trách!"
Binh sĩ nhíu mày, đưa thư cho một tiều nhị phía sau, "Mang lên tầng bốn đi, đưa cho Thôi đại nhân."
Tiểu nhị cầm thư lên tầng bốn lại bị Cẩm Y Vệ ngăn lại, hắn vội vàng giải thích.
một chủ bộ nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài, đi ra xem, nghe tiểu nhị kể rõ ngọn nguồn, ánh mắt lướt qua phong thư, thấy chữ viết thanh tú đĩnh đạc, không giống nét chữ của người tầm thường, a một tiếng, sợ là có chuyện cơ mật, vội vàng nhận lấy phong thư, trở về phòng đưa cho Thôi Nam Hiên.
"Đại nhân, thư của ngài."
Thôi Nam Hiên nhíu mày, nhận phong thư, lơ đãng nhìn qua, sắc mặt không thay đổi.
Nhưng ngón tay đã siết chặt bức thư.
Đây là nét chữ của hắn, nhưng phong thư này không phải do hắn viết.
Xưa nay hắn luôn cẩn thận, hằng ngày viết công văn sử dụng một loại chữ, thư từ qua lại bí mật lại dùng một loại chữ khác, thư phòng hắn luôn được canh giữ nghiêm ngặt, ai có thể bắt chước nét chữ của hắn đây?
Thôi Nam Hiên lấy lại bình tĩnh, Hoắc Minh Cẩm đang ngồi bên cạnh, nếu giấu lá thư này đi thì quá bằng lạy ông tôi ở bụi này.
hắn mặt không đổi sắc, mở thư ra, không tốn bao nhiêu thời gian đã đọc xong.
Lúc này, hắn đã không còn khống chế nổi cảm xúc trên gương mặt, mi mắt giật giật.
Trong thư có nói người nọ biết người vợ đã chết của hắn được chôn ở đâu, bảo hắn tới chùa Bảo Thông Thiền ngay lập tức.
không cần biết tin này là thật hay là giả, Thôi Nam Hiên lập tức nảy ra một ý nghĩ, việc này không thể để cho Hoắc Minh Cẩm biết.
Tâm tư của Hoắc Minh Cẩm hắn đã phát hiện ra từ lâu, từ trước khi Hoắc Minh Cẩm lên đường xuất chinh xuống phía nam đánh giặc Oa.
Ngụy thị là con dâu của Thôi gia, nàng có chết cùng phải được chôn ở mộ phần của Thôi gia.
...
Phía cầu thang bỗng truyền tới tiếng bước chân lộc cộc, chốc lát sau, Thạch Đầu dẫn theo hai người chạy xuống, quăng người lên ngựa, phóng như bay về hướng chùa Bảo Thông Thiền.
Phó Vân anh tựa vào cửa sổ, nhìn mấy người Thạch Đầu chạy càng lúc càng xa, thở dài.
Thôi Nam Hiên quả nhiên không trúng kế.
một người vợ đã chết nhiều năm, đối với hắn mà nói, nào có quan trọng gì, làm sao so sánh được với đại sự trước mắt.
Nàng căn bản cũng không hy vọng gì nhiều, có thể để tùy tùng của Thôi Nam Hiên tách ra cũng là tốt rồi.
Thôi Nam Hiên tinh thông cầm kì thi họa, học thức uyên bác, thấu hiểu lòng người nhưng không biết đối nhân xử thế, không có một chút hiểu biết nào về những việc nhỏ nhặt trong nhà, lại còn vừa cương quyết vừa bướng bỉnh, khiến người ta dở khóc dở cười.
Trước kia Thôi gia và Ngụy gia có hôn ước nên sau khi hắn tới kinh sư, không để tâm đến người đời đàm tiếu, nghênh ngang tới Ngụy gia xin cưới nàng, sự nghèo khó chưa từng làm ảnh hưởng tới sự tự tin của hắn. Thư sinh nghèo hai bàn tay trắng cưới thiên kim nhà hàn lâm, người trong kinh sư chỉ trỏ, bàn tán, trào phúng châm chọc, cái gì cũng nói ra được, hắn dường như chẳng hề nghe thấy, vẫn rất tự nhiên thoải mái đi một đôi giày đầy mụn vá tới bái phỏng Ngụy Tuyển Liêm.
Nàng đã chết, với tính cách của hắn, nhất định sẽ nhập đưa thi cốt nàng vào mộ phần của Thôi gia, dù quan hệ giữa hai người đã tan vỡ từ lâu.
Phó Vân anh biết, nếu Thôi Nam Hiên phát hiện ra nàng còn sống, chắc chắn sẽ ép nàng trở về, hắn không quan tâm nàng nghĩ gì, nàng là vợ hắn, phải ở bên cạnh hắn.
Nếu bị bắt về, hắn sẽ không bao giờ cho nàng cơ hội thoát ra.
Nàng chỉ có thể dùng xác một chết để thử hắn, kiếp trước nàng chết ở Cam Châu, thi cốt cũng không còn.
Kết quả giống như nàng dự đoán.
Thôi Nam Hiên muốn tìm thấy thi cốt, nhưng hắn vẫn quan tâm tới con đường làm quan của mình hơn.
Bên chùa Bảo Thông Thiền nàng đã có chuẩn bị, đám người Thạch Đầu không tìm thấy người gửi thư, họ sẽ chỉ tìm được thứ khiến Thôi Nam Hiên đứng ngồi không yên.
Vương Đại Lang bưng một bát canh giã rượu về tìm Phó Vân anh, nàng nhận bát canh, uống mấy ngụm, thầm nghĩ: "Họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của họa" [3], nếu không thể tránh thì chủ động nghênh đón để vượt qua.
[3] Trích "Đạo đức kinh", Lão Tử.
Nàng đã nỗ lực để có thể tự lập, chờ sau này tách khỏi Phó gia, sớm muộn gì cũng sẽ phải đối mặt với Thẩm Giới Khê, một khi đã vậy, thì hôm nay sẽ không thể đứng ngoài cuộc.
Khiến Thôi Nam Hiên nghi ngờ cũng chẳng sao, để cứu Từ Duyên Tông, chỉ có thể mạo hiểm thử một lần, hơn nữa nàng hiểu hắn, có rất nhiều cách để dẫn dắt sự nghi ngờ của hắn đi hướng khác.
So sánh với việc rơi vào tay Thôi Nam Hiên, nàng tình nguyện để Hoắc Minh Cẩm biết trước.
Hai người họ đều có thù với Thẩm Giới Kê, nàng có thể lợi dụng điểm này để thuyết phục Hoắc Minh Cẩm.
Có thể làm Thẩm Giới Khê khó chịu hơn một chút, tại sao lại không làm?
Lại còn có thể có thêm một người trợ giúp.
...
Giờ ngọ ba khắc sắp đến.
Thời gian này trong ngày là lúc dương khí mạnh mẽ nhất nên thường được chọn làm giờ xử trảm phạm nhân.
Phó Vân anh nhìn về phía Từ Duyên Tông đang quỳ gối trên đài cao rồi bước lên lầu.
Nàng bước từng bước lên cầu thang bằng trúc, bỗng nghe thấy phía trên truyền tới tiếng cười khẽ, "Sao lại là ngươi?"
Phó Vân anh ngẩng đầu.
Lý Hàn Thạch đứng giữa tầng ba và tàng bốn, đang dẫn mấy gã tùy tùng đi xuống, nhìn thấy nàng lại cười nói: "đi tới đây xem cho vui hả? Nhưng mà chỗ này thì vui vẻ cái nỗi gì."
Phó Vân anh cười cười, chắp tay thi lễ, "Lý đại nhân".
không ngờ Lý Hàn Thạch lại đột nhiên đi ra.
không muốn kéo dài thời gian, nàng nói thẳng, "Nghe nói Cẩm Y Vệ Hoắc đại nhân ở đây, ngài ấy từng có ân với tiểu tử, xin nhờ Lý đại nhân đưa tiểu tử tới gặp."
Lý Hàn Thạch hơi sửng sốt, khẽ nhíu mày, "Giờ không phải lúc nói chuyện này, ngươi đi xuống trước đã."
không đợi Phó Vân anh trả lời, hắn đã bảo tùy tùng phía sau kéo Phó Vân anh.
"không dám dối gạt Lý đại nhân, tiểu tử có chuyện quan trọng muốn cầu kiến Hoắc đại nhân, mong Lý đại nhân châm chước cho." Phó Vân anh nghiêm túc nói, kiễng chân ghé tới tai Lý Hàn Thạch thì thầm, "Tiểu tử khi nãy nghe thấy trong đám người có người dùng ngôn ngữ địa phương phía bắc nói chuyện với nhau, dường như là đồng đảng của phạm nhân bị xử trảm hôm nay."
Lý do nàng đã nghĩ sẵn từ trước nhưng rốt cuộc nghe được cái gì là do nàng quyết định, lên được tầng bốn rồi tính.
Lý Hàn Thạch mặt mày biến sắc, biết thiếu niên tên Phó Vân này tảo tuệ, hơn nữa còn là người Hồ Quảng, chắc chắn sẽ không lấy chuyện này ra đùa, ngoài ra Nhị gia cũng đã dặn hôm nay dù có chuyện gì khác thường cũng không được để cho những người khác biết được, trực tiếp báo cho ngài ấy xử lý.
Trầm ngâm một lát, Lý Hàn Thạch lệnh cho tùy tùng, "Đưa hắn lên tầng bốn."
Phòng bao ở tầng bốn được canh giữ nghiêm ngặt từ trong ra ngoài, ở mỗi góc đều có một ánh mắt lạnh như đao phóng ra.
Cẩm Y Vệ ai cũng cao to, Phó Vân anh còn đứng chưa tới bả vai bọn họ, theo họ vào trong phòng, ánh mắt lướt qua một lượt.
Trong phòng toàn những quan viên mặc quan bào đang nín thở theo dõi đao phủ đang mài dao bên dưới, không có ai để ý tới nàng hết.
Chỉ có Thôi Nam Hiên nhíu mày nhìn nàng nhưng cũng nhanh chóng quay đi chỗ khác.
Nàng nín thở, cố giữ bình tĩnh, đi từng bước một tới chiếc ghế bành ở chính giữa.