Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42
Tôi vùi mình vào lòng Dương Khải, ngủ một cách ngon lành.
Thức dậy vào sáng hôm sau, Dương Khải vẫn còn đang ôm chặt lấy tôi trong lòng bàn tay. Có cảm giác lành lạnh trong vòng tay anh ấy, nhưng tôi lại thấy ấm áp đến lạ thường.
Khuôn mặt Dương Khải lúc này thật quyến rũ, với đôi lông mày thanh tú đến làm sao. Đôi lông mày dày chèn nhẹ lên nhau, với những đường nét đen dày như được chạm khắc cẩn thận.
Mọi thứ của anh ấy đều vừa phải. Chỉ có màu đen quá đậm, với sự tàn khốc khát máu của một bậc quân vương.
Đôi lông mày bằng phẳng cong nhẹ. Đôi môi mỏng, căng đầy. Khuôn mặt anh ấy có chút lo lắng.
Tôi đưa tay ra, nhíu mày, nói "Anh đừng nghĩ nhiều quá. Em sẽ giúp anh."
Dương Khải liếc nhìn tôi rồi nắm lấy tay "Đừng lo lắng về điều này! Anh..."
"Không đâu! Em cũng muốn tham gia cùng anh." Tôi từ chối với thái độ kiên quyết.
"Vì em đã tham gia vào chuyện này. Nếu em không làm gì cả, nếu em chỉ yêu cầu sự bảo vệ của anh một cách mù quáng, nó dần dần chỉ khiến em trở thành điểm yếu của anh. Dương Khải, cho dù em không có tài cáng gì, em sợ mọi thứ, nhưng em muốn được chiến đấu bên cạnh anh. Xin hãy để em đi cùng anh."
Đôi lông mày của anh ấy có chút bối rối. Đôi mắt của Dương Khải hơi chướng ngại và có một thứ ánh sáng kỳ lạ lóe lên từ đôi mắt ấy.
"Này!"
Với tiếng thở dài, Dương Khải ôm chầm lấy tôi.
"Nhưng em phải chắc chắn rằng em sẽ thật cẩn thận."
Tôi cười toe toét, cố gắng đảm bảo.
"Em sợ chết lắm, nên em sẽ trốn nhanh hơn anh đấy."
Nhưng nếu được chọn giữa việc ai sẽ sống, tôi sẽ lựa chọn anh ấy.
Tôi không dám nói câu này vì không muốn anh lo lắng nhiều hơn.
Một khoảnh khắc im lặng đến bất ngờ. Bầu trời bên ngoài đang dần sáng lên. Hôm nay đã là ngày 13, và ngày 15 sẽ là ngày trăng tròn.
"Nhân tiện đây, Dương Khải à, em dường như có mơ về tòa nhà trường học tối hôm qua. Em nhớ hình như có ai đó, ai đó không phải là linh hồn của Nhiên Nhiên, hay Mễ Mộng, nhưng em không biết liệu người đó có phải là người đã nói cho anh những manh mối về thân xác của anh không?"
"Ở đâu?"
Tôi rất ngạc nhiên khi đêm đó chắc hẳn Dương Khải đã ở đó . Nếu người phụ nữ, cái người mà chạy ra khỏi cửa, chính là người sau đó nhập vào Linh Nhi. Dương Khải chắc phải biết, nhưng phản ứng của anh ấy dường như anh dường như không biết gì.
Vì vậy, tôi đành tiếp tục.
"Ngay trước khi em tìm thấy lớp học đó nhưng lại không đi vào, một người phụ nữ đã chạy ra khỏi lớp. Em không kịp nhìn thấy đó là ai, nhưng em chắc chắn cô ấy đã cố phá nghi thức gọi hồn kia. Trước đó Linh Nhi cũng có nói với em rằng cô ấy đã nhìn thấy ai đó vào lúc ấy nhưng cậu ấy không thấy rõ. Sau đó, Tiểu Nhã cũng có nói với em rằng cô ấy nghĩ người đó là em. Nhưng em chỉ nằm mơ đêm đó, liệu đó có phải là một giấc mơ không? Nếu em thực sự xuất hiện ở đó, thì chẳng phải người phá hủy nghi thức đó là em hay sao? "
"Anh đã ở đó vào đêm đó, nhưng anh không tìm thấy bất kỳ sự bất thường nào." Dương Khải cau mày, và không thể kết luận về vấn đề này, chỉ nói tiếp.
"Người xuất hiện sau đó không phải là người."
"Vậy chúng ta cần điều tra không?"
Dương Khải nhìn chằm chằm vào tôi và mỉm cười "Bây giờ chúng ta đi điều tra ở đâu được chứ? Trước tiên, hãy đi tìm cậu đạo sĩ kia đã."
Tôi bối rối "Tư Quân sao?"
"Đúng!"
Khóe miệng Dương Khải cười thầm. Tôi không thể biết điều đó là niềm vui hay sự tức giận. Cho đến khi anh ấy đưa tôi đến bệnh viện, tôi không biết mình muốn làm gì tiếp nữa.
"Em muốn đi tìm tên đạo sĩ kia hay giáo sư Mộ?"
Tôi cười thầm rồi đi cùng anh ấy đến bệnh viện. Tôi hơi lo lắng "Chấn thương của anh vẫn chưa lành. Có ổn không khi đi ra ngoài như thế này không?"
Mặc dù tôi biết anh ấy có cơ thể của Tô Minh như một phương tiện để che đi ánh sáng, nhưng bây giờ mặt trời bắt đầu nóng lên, và tôi sợ anh ấy sẽ bị thương, sẽ không thể chịu đựng được sự thiêu đốt của ánh sáng mặt trời mất.
"Chấn thương này không cản trở được anh bất cứ điều gì đâu." Tô Minh nhanh chóng trả lời.
Vào lúc này, có rất nhiều người đang ở trong bệnh viện. Bầu không khí không im lặng lại được chút nào. Có rất nhiều chuyện luôn được nói ra nói vào.
Tô Minh đưa tôi đến thang máy. Ngay lập tức có một người dì đằng kia bắt đầu bắt chuyện.
"Các cô có nghe tin gì không? Có một tai nạn ở phòng bệnh ở tầng 10 tối qua đó."
"Phòng bệnh ở tầng 10?" Tôi nói với Tô Minh bằng giọng nói nhẹ nhàng. "Đó là khoa nơi giáo sư Mộ sống. Chẳng lẽ lời nói của tên đạo sĩ kia là sự thật?"
"Cứ lắng nghe theo cô ấy trước rồi ta sẽ nói sau." Tô Minh đẩy tôi lại gần và tình cờ nghe được cuộc trò chuyện.
Anh ấy nói "Tầng 10? Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ? Giáo viên của chúng tôi đang dưỡng bệnh ở đó!"
"Đúng vậy! Mọi người nói bệnh viện này có vấn đề và mọi người đang cực kì hoảng loạn."
"Ừ! Nghe bảo lần trước khoa sản lần trước không giải quyết được vấn đề rồi nay lại có thêm khoa giải phẫu nữa."
Mọi người có vẻ chú ý hơn và dì ấy lập tức nói tiếp.
"Chồng tôi cũng nằm ở đó. Có lần, tôi thức dậy vào sáng sớm thì nghe thấy bên ngoài có rất nhiều tiếng ồn. Hóa ra là một cặp vợ chồng trẻ đang làm rùm beng mọi thứ lên. Họ nói họ đã mơ thấy con gái của họ đêm hôm đó và bảo họ đến đây vào ngày hôm nay. Cô bé đó nói họ hãy đến bốn góc phía đông, tây, nam và bắc, hãy thắp sáng ở đó bằng nến và tiền giấy. Đến ngày 15, đứa trẻ đó sẽ quay trở lại. Nếu không thực thi theo lời nói đó, họ sẽ gặp rắc rối."
"Kệ họ đi! Có lẽ vì mất đứa con nên bọn họ điên điên khùng khùng như vậy thôi!" Một người khác nói.
"Lúc đầu, tôi cũng nghĩ vậy." Dì ấy vẫy vẫy cái tay.
"Sau đó, tôi được một y tá tận miệng kể rằng hai vợ chồng nhà đó đã rời bệnh viện nửa năm trước. Vài ngày sau khi đi khỏi viện, người chồng lại phải nhập viện vì một vết thương lúc thực hiện công việc của mình còn vợ anh ta thì không thể sinh con. Haizz! Mà họ còn chưa bao giờ sinh con ở bệnh viện này nữa đấy, tất cả các trường hợp nhập viện đều được ghi lại mà. "
Mọi người nghe thấy thì rất ngạc nhiên.
Một trong những người dì lớn tuổi đó nói "Sẽ không có điều gì tồi tệ xảy ra chứ?"
"Vâng, tôi nghĩ vậy, với cả..."
Lúc này, thang máy đã đến nên dì đó cũng dừng lại và đợi thang máy tiếp tục di chuyển.
Tôi phải nói rằng câu chuyện của dì ấy rất cuốn, mỗi câu nói đều làm mọi người cảm thấy hấp dẫn, thậm chí tôi càng nghe, càng muốn nghe tiếp. Cả thang máy im lặng, chỉ có giọng nói của dì ấy trở lại trong khoảng không gian chật hẹp đó.
"Người ta nói rằng vào thời điểm này trong năm, chắc chắn sẽ luôn có những bệnh nhân trước đó đã nhập viện hoặc các cặp vợ chồng trẻ đến bệnh viện này để đốt tiền và thắp hương rồi nói đứa trẻ đó sẽ quay lại. Lúc đầu, không ai quan tâm cả, và bảo họ rời đi nhưng họ lại lẻn vào, và vào mỗi tối ngày 15, luôn có những điều kỳ lạ xảy ra trong bệnh viện, có những tiếng động lạ, nhưng khi bác sĩ hoặc y tá tới kiểm tra, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh. Cho đến sáng hôm sau, thi thể của cặp vợ chồng đó được tìm thấy ở trong phòng bệnh, máu chảy ra và cái xác co lại. Cứ thế hàng năm, chuyện này luôn xảy ra."
Mọi người đều thở dài. Nếu chỉ là đến bệnh viện để đốt tiền giấy cho đứa trẻ đã chết, điều đó có thể sẽ xảy ra ở nhiều nơi, nhưng lý do thực sự đằng sau điều này rất ít được biết đến.
Không ai đề cập đến việc người dì đó có thêm mắm muối vào cốt truyện hay không, hay nó hoàn toàn do ai đó bịa đặt ra.
"Chuyện này xảy ra bao lâu rồi ạ?"
Khi mọi người im lặng, Tô Minh đột nhiên lên tiếng. Người dì nhìn thấy chàng trai trẻ đẹp trai với đôi mắt sắc sảo, đôi lông mày của cô ấy cười rạng rỡ hơn còn tôi lại nổi da gà.
"Sáu năm." Cô ấy giơ ngón tay lên.
"Đây là năm thứ bảy. Chàng trai trẻ, tôi thực sự không mong cháu tin điều này. Dì còn có nhiều câu chuyện khác, cháu có muốn nghe không?"
Tô Minh mỉm cười lịch sự "Chúng cháu tới nơi rồi ạ."
Rồi anh ấy kéo tôi ra khỏi thang máy.
Khi cánh cửa thang máy đóng lại, tôi cũng thấy vẻ mặt thất vọng đó của người dì đó, kèm theo một câu nói đùa "Cẩn thận đó lại là do Miêu Bà Bà đó nhé."
"Miêu Bà Bà không thích thịt của cháu đâu."
Câu trả lời nghiêm túc của Tô Minh khiến tôi bật cười. Khi tôi bước đến phòng bệnh, tôi dường như ngửi thấy mùi thơm trong bầu không khí xung quanh.
Bởi vì thiết kế của bệnh viện có một lối đi ở trung tâm, và các hành lang ở hai bên. Nó tạo thành một hình chữ nhật, mỗi bên có bốn góc ở phía đông nam và tây bắc nên khi tôi đi vào, tôi đặc biệt chú ý nhìn vào các góc. Không có tro hay dấu hiệu của sự đốt vàng nào.
"Nói chung, đốt vàng mã là hình thức dễ nhất của một lời triệu hồi, đó có thể là công cụ để triệu tập ai đó nếu đủ kiên trì."
"Ý anh là... ai đó đã cố tình làm điều đó?"
"Đối với người cõi âm, số bảy đại diện cho sự tái sinh, do đó, sẽ có bảy ngày trẻ hóa. Qua năm tháng, số bảy giống như một phép thuật. Nó có một sự ràng buộc mạnh mẽ về sự sống đối với quỷ. Nếu số bảy bị phá vỡ, người đó có thể sẽ trở thành người bất tử."
"Lần này có thực sự là một con quỷ không?" Tôi nhớ những gì đạo sĩ trẻ kia đã nói ở đây ngày hôm qua
"Đạo sĩ trẻ đó nói rằng có một con quỷ nhỏ rất mạnh ở đây, đó có phải là đứa trẻ mà em đã gặp không?"
"Không thể loại trừ."
Tô Minh và tôi đã tới cửa phòng bệnh của Mộ Sơ trong lúc cả hai mải nói chuyện.
Tô Minh đưa tay ra, nắm lấy tay cầm cửa và quay lại nói "Những đứa trẻ ma đó, nói chung, có sức mạnh rất kinh khủng. Nếu những đứa trẻ đó lớn lên bằng cách ăn những con ma khác, sẽ khó đối phó hơn."
(Ad: Dịch sang là quỷ thì nghe hơi chướng vì đây là gọi trẻ nhỏ nên dùng từ ma đi ha.)
Tôi nhận thấy biểu cảm nghiêm trọng trên khuôn mặt của Tô Minh, lo lắng nói "Anh có sợ không?"
Động tác mở cửa của Tô Minh có chút e dè khựng lại. Anh quay lại nhìn tôi với đôi mắt khó chịu. Anh đưa tay lên và vỗ nhẹ lên trán tôi.
"Em có thấy chồng em có chút lo lắng nào không?"
"Haha, em biết anh không lo mà!"
Tôi cố tình mở cửa trước khi anh ấy bước vào nhưng lại thấy Mộ Sơ không có ở trên giường, kể cả người chăm sóc cũng không có ở đó.
"Đâu rồi, thầy ấy đi đâu rồi? Giáo sư Mộ!"
Tô Minh cũng bước vào, nhưng không có ai thật. Tôi ra ngoài hỏi y tá, họ đều nói không biết rồi để họ kiểm tra lại.
Khi tôi gọi điện cho giáo sư thì chẳng có ai nghe máy. Tôi liền gọi cho người mà tôi đã thuê để chăm sóc thầy.
Tôi gọi điện thoại ngay lập tức và được biết Mộ Sơ đã đuổi việc cô ấy sáng ngày hôm nay nhưng cô ấy không biết Mộ Sơ đã đi đâu.
Lúc này, thông báo tin nhắn văn bản từ điện thoại di động của tôi đột nhiên vang lên. Tôi mở nó ra và đọc. Đó là một tin nhắn từ Linh Nhi. Nó rất đơn giản. Chỉ có vỏn vẻn bốn từ, nhưng nó lại tiết lộ nguyên văn một thông điệp nguy hiểm.
"Kiều An, cứu tớ!"
Trái tim tôi đột nhiên thắt lại. Tôi lập tức bấm điện thoại để gọi lại nhưng tôi chỉ nhận được thông báo là điện thoại đã ngoài vùng phủ sóng.
(Ad: Đoạn này lại đến phần cuốn nữa rồi! Chuyện gì xảy ra với Linh Nhi thế nhỉ? Mọi người hóng ở Chap sau. Tui vừa dịch vừa đọc mà cũng hồi hộp vãi ra.)
Thức dậy vào sáng hôm sau, Dương Khải vẫn còn đang ôm chặt lấy tôi trong lòng bàn tay. Có cảm giác lành lạnh trong vòng tay anh ấy, nhưng tôi lại thấy ấm áp đến lạ thường.
Khuôn mặt Dương Khải lúc này thật quyến rũ, với đôi lông mày thanh tú đến làm sao. Đôi lông mày dày chèn nhẹ lên nhau, với những đường nét đen dày như được chạm khắc cẩn thận.
Mọi thứ của anh ấy đều vừa phải. Chỉ có màu đen quá đậm, với sự tàn khốc khát máu của một bậc quân vương.
Đôi lông mày bằng phẳng cong nhẹ. Đôi môi mỏng, căng đầy. Khuôn mặt anh ấy có chút lo lắng.
Tôi đưa tay ra, nhíu mày, nói "Anh đừng nghĩ nhiều quá. Em sẽ giúp anh."
Dương Khải liếc nhìn tôi rồi nắm lấy tay "Đừng lo lắng về điều này! Anh..."
"Không đâu! Em cũng muốn tham gia cùng anh." Tôi từ chối với thái độ kiên quyết.
"Vì em đã tham gia vào chuyện này. Nếu em không làm gì cả, nếu em chỉ yêu cầu sự bảo vệ của anh một cách mù quáng, nó dần dần chỉ khiến em trở thành điểm yếu của anh. Dương Khải, cho dù em không có tài cáng gì, em sợ mọi thứ, nhưng em muốn được chiến đấu bên cạnh anh. Xin hãy để em đi cùng anh."
Đôi lông mày của anh ấy có chút bối rối. Đôi mắt của Dương Khải hơi chướng ngại và có một thứ ánh sáng kỳ lạ lóe lên từ đôi mắt ấy.
"Này!"
Với tiếng thở dài, Dương Khải ôm chầm lấy tôi.
"Nhưng em phải chắc chắn rằng em sẽ thật cẩn thận."
Tôi cười toe toét, cố gắng đảm bảo.
"Em sợ chết lắm, nên em sẽ trốn nhanh hơn anh đấy."
Nhưng nếu được chọn giữa việc ai sẽ sống, tôi sẽ lựa chọn anh ấy.
Tôi không dám nói câu này vì không muốn anh lo lắng nhiều hơn.
Một khoảnh khắc im lặng đến bất ngờ. Bầu trời bên ngoài đang dần sáng lên. Hôm nay đã là ngày 13, và ngày 15 sẽ là ngày trăng tròn.
"Nhân tiện đây, Dương Khải à, em dường như có mơ về tòa nhà trường học tối hôm qua. Em nhớ hình như có ai đó, ai đó không phải là linh hồn của Nhiên Nhiên, hay Mễ Mộng, nhưng em không biết liệu người đó có phải là người đã nói cho anh những manh mối về thân xác của anh không?"
"Ở đâu?"
Tôi rất ngạc nhiên khi đêm đó chắc hẳn Dương Khải đã ở đó . Nếu người phụ nữ, cái người mà chạy ra khỏi cửa, chính là người sau đó nhập vào Linh Nhi. Dương Khải chắc phải biết, nhưng phản ứng của anh ấy dường như anh dường như không biết gì.
Vì vậy, tôi đành tiếp tục.
"Ngay trước khi em tìm thấy lớp học đó nhưng lại không đi vào, một người phụ nữ đã chạy ra khỏi lớp. Em không kịp nhìn thấy đó là ai, nhưng em chắc chắn cô ấy đã cố phá nghi thức gọi hồn kia. Trước đó Linh Nhi cũng có nói với em rằng cô ấy đã nhìn thấy ai đó vào lúc ấy nhưng cậu ấy không thấy rõ. Sau đó, Tiểu Nhã cũng có nói với em rằng cô ấy nghĩ người đó là em. Nhưng em chỉ nằm mơ đêm đó, liệu đó có phải là một giấc mơ không? Nếu em thực sự xuất hiện ở đó, thì chẳng phải người phá hủy nghi thức đó là em hay sao? "
"Anh đã ở đó vào đêm đó, nhưng anh không tìm thấy bất kỳ sự bất thường nào." Dương Khải cau mày, và không thể kết luận về vấn đề này, chỉ nói tiếp.
"Người xuất hiện sau đó không phải là người."
"Vậy chúng ta cần điều tra không?"
Dương Khải nhìn chằm chằm vào tôi và mỉm cười "Bây giờ chúng ta đi điều tra ở đâu được chứ? Trước tiên, hãy đi tìm cậu đạo sĩ kia đã."
Tôi bối rối "Tư Quân sao?"
"Đúng!"
Khóe miệng Dương Khải cười thầm. Tôi không thể biết điều đó là niềm vui hay sự tức giận. Cho đến khi anh ấy đưa tôi đến bệnh viện, tôi không biết mình muốn làm gì tiếp nữa.
"Em muốn đi tìm tên đạo sĩ kia hay giáo sư Mộ?"
Tôi cười thầm rồi đi cùng anh ấy đến bệnh viện. Tôi hơi lo lắng "Chấn thương của anh vẫn chưa lành. Có ổn không khi đi ra ngoài như thế này không?"
Mặc dù tôi biết anh ấy có cơ thể của Tô Minh như một phương tiện để che đi ánh sáng, nhưng bây giờ mặt trời bắt đầu nóng lên, và tôi sợ anh ấy sẽ bị thương, sẽ không thể chịu đựng được sự thiêu đốt của ánh sáng mặt trời mất.
"Chấn thương này không cản trở được anh bất cứ điều gì đâu." Tô Minh nhanh chóng trả lời.
Vào lúc này, có rất nhiều người đang ở trong bệnh viện. Bầu không khí không im lặng lại được chút nào. Có rất nhiều chuyện luôn được nói ra nói vào.
Tô Minh đưa tôi đến thang máy. Ngay lập tức có một người dì đằng kia bắt đầu bắt chuyện.
"Các cô có nghe tin gì không? Có một tai nạn ở phòng bệnh ở tầng 10 tối qua đó."
"Phòng bệnh ở tầng 10?" Tôi nói với Tô Minh bằng giọng nói nhẹ nhàng. "Đó là khoa nơi giáo sư Mộ sống. Chẳng lẽ lời nói của tên đạo sĩ kia là sự thật?"
"Cứ lắng nghe theo cô ấy trước rồi ta sẽ nói sau." Tô Minh đẩy tôi lại gần và tình cờ nghe được cuộc trò chuyện.
Anh ấy nói "Tầng 10? Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ? Giáo viên của chúng tôi đang dưỡng bệnh ở đó!"
"Đúng vậy! Mọi người nói bệnh viện này có vấn đề và mọi người đang cực kì hoảng loạn."
"Ừ! Nghe bảo lần trước khoa sản lần trước không giải quyết được vấn đề rồi nay lại có thêm khoa giải phẫu nữa."
Mọi người có vẻ chú ý hơn và dì ấy lập tức nói tiếp.
"Chồng tôi cũng nằm ở đó. Có lần, tôi thức dậy vào sáng sớm thì nghe thấy bên ngoài có rất nhiều tiếng ồn. Hóa ra là một cặp vợ chồng trẻ đang làm rùm beng mọi thứ lên. Họ nói họ đã mơ thấy con gái của họ đêm hôm đó và bảo họ đến đây vào ngày hôm nay. Cô bé đó nói họ hãy đến bốn góc phía đông, tây, nam và bắc, hãy thắp sáng ở đó bằng nến và tiền giấy. Đến ngày 15, đứa trẻ đó sẽ quay trở lại. Nếu không thực thi theo lời nói đó, họ sẽ gặp rắc rối."
"Kệ họ đi! Có lẽ vì mất đứa con nên bọn họ điên điên khùng khùng như vậy thôi!" Một người khác nói.
"Lúc đầu, tôi cũng nghĩ vậy." Dì ấy vẫy vẫy cái tay.
"Sau đó, tôi được một y tá tận miệng kể rằng hai vợ chồng nhà đó đã rời bệnh viện nửa năm trước. Vài ngày sau khi đi khỏi viện, người chồng lại phải nhập viện vì một vết thương lúc thực hiện công việc của mình còn vợ anh ta thì không thể sinh con. Haizz! Mà họ còn chưa bao giờ sinh con ở bệnh viện này nữa đấy, tất cả các trường hợp nhập viện đều được ghi lại mà. "
Mọi người nghe thấy thì rất ngạc nhiên.
Một trong những người dì lớn tuổi đó nói "Sẽ không có điều gì tồi tệ xảy ra chứ?"
"Vâng, tôi nghĩ vậy, với cả..."
Lúc này, thang máy đã đến nên dì đó cũng dừng lại và đợi thang máy tiếp tục di chuyển.
Tôi phải nói rằng câu chuyện của dì ấy rất cuốn, mỗi câu nói đều làm mọi người cảm thấy hấp dẫn, thậm chí tôi càng nghe, càng muốn nghe tiếp. Cả thang máy im lặng, chỉ có giọng nói của dì ấy trở lại trong khoảng không gian chật hẹp đó.
"Người ta nói rằng vào thời điểm này trong năm, chắc chắn sẽ luôn có những bệnh nhân trước đó đã nhập viện hoặc các cặp vợ chồng trẻ đến bệnh viện này để đốt tiền và thắp hương rồi nói đứa trẻ đó sẽ quay lại. Lúc đầu, không ai quan tâm cả, và bảo họ rời đi nhưng họ lại lẻn vào, và vào mỗi tối ngày 15, luôn có những điều kỳ lạ xảy ra trong bệnh viện, có những tiếng động lạ, nhưng khi bác sĩ hoặc y tá tới kiểm tra, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh. Cho đến sáng hôm sau, thi thể của cặp vợ chồng đó được tìm thấy ở trong phòng bệnh, máu chảy ra và cái xác co lại. Cứ thế hàng năm, chuyện này luôn xảy ra."
Mọi người đều thở dài. Nếu chỉ là đến bệnh viện để đốt tiền giấy cho đứa trẻ đã chết, điều đó có thể sẽ xảy ra ở nhiều nơi, nhưng lý do thực sự đằng sau điều này rất ít được biết đến.
Không ai đề cập đến việc người dì đó có thêm mắm muối vào cốt truyện hay không, hay nó hoàn toàn do ai đó bịa đặt ra.
"Chuyện này xảy ra bao lâu rồi ạ?"
Khi mọi người im lặng, Tô Minh đột nhiên lên tiếng. Người dì nhìn thấy chàng trai trẻ đẹp trai với đôi mắt sắc sảo, đôi lông mày của cô ấy cười rạng rỡ hơn còn tôi lại nổi da gà.
"Sáu năm." Cô ấy giơ ngón tay lên.
"Đây là năm thứ bảy. Chàng trai trẻ, tôi thực sự không mong cháu tin điều này. Dì còn có nhiều câu chuyện khác, cháu có muốn nghe không?"
Tô Minh mỉm cười lịch sự "Chúng cháu tới nơi rồi ạ."
Rồi anh ấy kéo tôi ra khỏi thang máy.
Khi cánh cửa thang máy đóng lại, tôi cũng thấy vẻ mặt thất vọng đó của người dì đó, kèm theo một câu nói đùa "Cẩn thận đó lại là do Miêu Bà Bà đó nhé."
"Miêu Bà Bà không thích thịt của cháu đâu."
Câu trả lời nghiêm túc của Tô Minh khiến tôi bật cười. Khi tôi bước đến phòng bệnh, tôi dường như ngửi thấy mùi thơm trong bầu không khí xung quanh.
Bởi vì thiết kế của bệnh viện có một lối đi ở trung tâm, và các hành lang ở hai bên. Nó tạo thành một hình chữ nhật, mỗi bên có bốn góc ở phía đông nam và tây bắc nên khi tôi đi vào, tôi đặc biệt chú ý nhìn vào các góc. Không có tro hay dấu hiệu của sự đốt vàng nào.
"Nói chung, đốt vàng mã là hình thức dễ nhất của một lời triệu hồi, đó có thể là công cụ để triệu tập ai đó nếu đủ kiên trì."
"Ý anh là... ai đó đã cố tình làm điều đó?"
"Đối với người cõi âm, số bảy đại diện cho sự tái sinh, do đó, sẽ có bảy ngày trẻ hóa. Qua năm tháng, số bảy giống như một phép thuật. Nó có một sự ràng buộc mạnh mẽ về sự sống đối với quỷ. Nếu số bảy bị phá vỡ, người đó có thể sẽ trở thành người bất tử."
"Lần này có thực sự là một con quỷ không?" Tôi nhớ những gì đạo sĩ trẻ kia đã nói ở đây ngày hôm qua
"Đạo sĩ trẻ đó nói rằng có một con quỷ nhỏ rất mạnh ở đây, đó có phải là đứa trẻ mà em đã gặp không?"
"Không thể loại trừ."
Tô Minh và tôi đã tới cửa phòng bệnh của Mộ Sơ trong lúc cả hai mải nói chuyện.
Tô Minh đưa tay ra, nắm lấy tay cầm cửa và quay lại nói "Những đứa trẻ ma đó, nói chung, có sức mạnh rất kinh khủng. Nếu những đứa trẻ đó lớn lên bằng cách ăn những con ma khác, sẽ khó đối phó hơn."
(Ad: Dịch sang là quỷ thì nghe hơi chướng vì đây là gọi trẻ nhỏ nên dùng từ ma đi ha.)
Tôi nhận thấy biểu cảm nghiêm trọng trên khuôn mặt của Tô Minh, lo lắng nói "Anh có sợ không?"
Động tác mở cửa của Tô Minh có chút e dè khựng lại. Anh quay lại nhìn tôi với đôi mắt khó chịu. Anh đưa tay lên và vỗ nhẹ lên trán tôi.
"Em có thấy chồng em có chút lo lắng nào không?"
"Haha, em biết anh không lo mà!"
Tôi cố tình mở cửa trước khi anh ấy bước vào nhưng lại thấy Mộ Sơ không có ở trên giường, kể cả người chăm sóc cũng không có ở đó.
"Đâu rồi, thầy ấy đi đâu rồi? Giáo sư Mộ!"
Tô Minh cũng bước vào, nhưng không có ai thật. Tôi ra ngoài hỏi y tá, họ đều nói không biết rồi để họ kiểm tra lại.
Khi tôi gọi điện cho giáo sư thì chẳng có ai nghe máy. Tôi liền gọi cho người mà tôi đã thuê để chăm sóc thầy.
Tôi gọi điện thoại ngay lập tức và được biết Mộ Sơ đã đuổi việc cô ấy sáng ngày hôm nay nhưng cô ấy không biết Mộ Sơ đã đi đâu.
Lúc này, thông báo tin nhắn văn bản từ điện thoại di động của tôi đột nhiên vang lên. Tôi mở nó ra và đọc. Đó là một tin nhắn từ Linh Nhi. Nó rất đơn giản. Chỉ có vỏn vẻn bốn từ, nhưng nó lại tiết lộ nguyên văn một thông điệp nguy hiểm.
"Kiều An, cứu tớ!"
Trái tim tôi đột nhiên thắt lại. Tôi lập tức bấm điện thoại để gọi lại nhưng tôi chỉ nhận được thông báo là điện thoại đã ngoài vùng phủ sóng.
(Ad: Đoạn này lại đến phần cuốn nữa rồi! Chuyện gì xảy ra với Linh Nhi thế nhỉ? Mọi người hóng ở Chap sau. Tui vừa dịch vừa đọc mà cũng hồi hộp vãi ra.)