Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 5
Hóa ra giá trị của một người phụ nữ không nằm ở con người hay nhân cách của họ. Mà nằm ở đứa con. Con là kết tinh của tình yêu, là thiên thần gắn kết gia đình. Là niềm hạnh phúc lớn lao của ông bà, bố mẹ. Người phụ nữ không thể sinh con là người phụ nữ đáng vứt bỏ, không tồn tại một chút giá trị
Sự bất công này sao có thể xóa bỏ. Tôi là phụ nữ. Tôi cũng khao khát được một lần làm mẹ. Cũng muốn có cái cảm giác có một thiên thần nhỏ đang lớn dần trong bụng. Muốn được nghe con cất tiếng khóc chào đời. Muốn được bế con trên tay vào ao ước đến quặn lòng được nghe con gọi một tiếng mẹ
Tưởng chừng như ai lấy chồng cũng đều có thể sinh con. Nhưng tại sao tôi lại không thể. Có những người nhẫn tâm vứt bỏ chính đứa con mình mang nặng đẻ đau. Còn những người như tôi. Đêm ngày mong con tới thì con không tới. Chỉ biết lặng câm trước những đay nghiến của người đời - một con đàn bà không biết đẻ
Tôi cứ nghĩ rằng chỉ cần mong con đến bằng tất cả tình yêu thương của một người mẹ thì con sẽ tới. Nhưng giây phút này tôi biết mình đã sai. Không một ai trong số những người tôi yêu thương muốn cùng tôi chờ đợi. Kể cả anh - người mà tôi luôn tin rằng: cho dù đến khi chúng tôi chết, anh vẫn sẽ luôn đứng về phía tôi
Anh nhìn tôi bằng đôi mắt mệt mỏi, chán ghét. Anh buông tôi ra. Lặng lẽ ra khỏi phòng. Có lẽ anh muốn nói với tôi rằng. Cuộc sống này là của em. Có muốn tiếp tục nữa hay không thì tùy
Tôi lại cười, cười trong nỗi tuyệt vọng. Nếu tôi chết rồi. Liệu có thay đổi được gì hay không. Còn nếu tôi chọn tiếp tục sống. Biết đâu hạnh phúc sẽ mỉm cười
Tôi lấy lại bình tĩnh sau một ngày suy nghĩ. Sáng hôm sau tôi cố ý dậy thật sớm để làm việc. Tôi làm được một lát thì mẹ chồng tôi dậy. Bà nhìn tôi ngạc nhiên đến sững người
- mày... mày làm gì vậy
- mẹ đâu cần ngạc nhiên như vậy. Không phải mẹ bị bệnh nặng lắm hay sao. Con là cố ý dậy phụ mẹ. Phận làm con đâu thể bất hiếu được.
Tôi tiếp tục làm việc mà không thèm để ý đến thái độ của bà. Có lẽ bà đang nghĩ là tôi sẽ suy sụp đến không thể làm gì. Hoặc là sẽ mau chóng trở thành một kẻ điên để bà tống tôi vào trại
Bà như không kìm nén được sự giận giữ. Mắt long sòng sọc gào lên
- *** mẹ con đĩ. Não mày làm bằng đất à. Bà mày nói mà mày vẫn không hiểu ra à
- vâng. Con là con đĩ. Mẹ còn muốn nói gì nữa không. Không thì mẹ đi nghỉ đi. Mẹ mà xúc động quá ngã ra đấy con không chịu trách nhiệm được đâu
Tôi tự nhủ mình phải thật mạnh mẽ. Để bảo vệ gia đình của tôi. Và cả tôi nữa
Mẹ chồng tôi thực sự choáng. Bà lao đến giật tóc tôi. Vừa giật bà vừa đay nghiến
- a con này hôm nay mày ăn gan trời rồi phải không. Mày thích thái độ chứ gì. Để hôm nay bà cho mày biết thế nào là thái độ
Tôi mặc kệ cho bà đánh đập hành hạ. Vì tôi đã quá quen với chuyện này rồi. Không phải vì tôi không biết vùng lên mà là vì tôi đang ở trong một vũng bùn lầy. Cànng cố cùng vẫy thì càng chìm xuống
Đang đau đớn thì tôi nghe có tiếng anh chạy tới. Quay lại thì tôi thấy mẹ chồng đã nằm lăn ra sàn nhà. Bà liên tục ôm bụng nằm quằn quại như kiểu sắp chết. Tôi đứng hình. Thật sự một đứa như tôi không thể đấu lại một người mưu mô như bà
Chát
Tiếng vang đến xé lòng khi anh vung tay tát mạnh vào mặt tôi, khóe môi bật máu. Cả người tôi ngã dụi xuống đất
- mẹ tôi phải chết cô mới vừa lòng đúng không. Khốn nạn
- nó muốn giết chết mẹ con ơi. Mẹ phải sống tiếp thế nào đây. Trời ơi..
Người đau là tôi nhưng người kêu lại là người khác. Người chịu uất ức là tôi nhưng người được an ủi cũng lại là người khác.
- tại sao anh không tin em. Tại sao vậy. Rốt cuộc em đã làm gì sai để anh đối sử với em như vậy. Anh đã tận mắt thấy em đẩy ngã mẹ anh chưa. Anh nhìn thấy chưa
- ý mày nói tao đổi oan cho mày đúng không. Ý mày nói tao tự ngã rồi bảo mày đẩy chứ gì. Khẩu nghiệp gánh cả đời đấy con đĩ ạ
Tôi không thể nhịn thêm được nữa. Tôi quát thẳng vào mặt bà ấy
- bà bảo ai là đĩ
- ối làng nước ơi. Con dâu chửi mẹ chồng. Cút ngay. Nhà tao đúng là vô phúc mới có đứa con dâu như mày. Đấy mày thấy chưa. Cứ cố lấy nó cho bằng được. Bây giờ sáng mắt ra chưa
Anh nhìn tôi chằm chằm. Từng lời anh nói ra khiến cõi lòng tôi tan nát
- cô đi đi. Từ giờ đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Cút đi
- được. Anh làm đơn đi. Từ giờ đến lúc giải quyết xong em sẽ vẫn ở lại đây. Chừng nào còn là vợ anh thì em vẫn còn có quyền.
Cả anh và mẹ đều á khẩu nhìn tôi. Vì có lẽ trong mắt họ tôi luôn là một đứa hiền lành cam chịu. Nhưng đấy là khi anh còn yêu thương tôn trọng tôi. Giờ thì đã không còn lý do gì để tôi cố gắng nữa rồi
Sự bất công này sao có thể xóa bỏ. Tôi là phụ nữ. Tôi cũng khao khát được một lần làm mẹ. Cũng muốn có cái cảm giác có một thiên thần nhỏ đang lớn dần trong bụng. Muốn được nghe con cất tiếng khóc chào đời. Muốn được bế con trên tay vào ao ước đến quặn lòng được nghe con gọi một tiếng mẹ
Tưởng chừng như ai lấy chồng cũng đều có thể sinh con. Nhưng tại sao tôi lại không thể. Có những người nhẫn tâm vứt bỏ chính đứa con mình mang nặng đẻ đau. Còn những người như tôi. Đêm ngày mong con tới thì con không tới. Chỉ biết lặng câm trước những đay nghiến của người đời - một con đàn bà không biết đẻ
Tôi cứ nghĩ rằng chỉ cần mong con đến bằng tất cả tình yêu thương của một người mẹ thì con sẽ tới. Nhưng giây phút này tôi biết mình đã sai. Không một ai trong số những người tôi yêu thương muốn cùng tôi chờ đợi. Kể cả anh - người mà tôi luôn tin rằng: cho dù đến khi chúng tôi chết, anh vẫn sẽ luôn đứng về phía tôi
Anh nhìn tôi bằng đôi mắt mệt mỏi, chán ghét. Anh buông tôi ra. Lặng lẽ ra khỏi phòng. Có lẽ anh muốn nói với tôi rằng. Cuộc sống này là của em. Có muốn tiếp tục nữa hay không thì tùy
Tôi lại cười, cười trong nỗi tuyệt vọng. Nếu tôi chết rồi. Liệu có thay đổi được gì hay không. Còn nếu tôi chọn tiếp tục sống. Biết đâu hạnh phúc sẽ mỉm cười
Tôi lấy lại bình tĩnh sau một ngày suy nghĩ. Sáng hôm sau tôi cố ý dậy thật sớm để làm việc. Tôi làm được một lát thì mẹ chồng tôi dậy. Bà nhìn tôi ngạc nhiên đến sững người
- mày... mày làm gì vậy
- mẹ đâu cần ngạc nhiên như vậy. Không phải mẹ bị bệnh nặng lắm hay sao. Con là cố ý dậy phụ mẹ. Phận làm con đâu thể bất hiếu được.
Tôi tiếp tục làm việc mà không thèm để ý đến thái độ của bà. Có lẽ bà đang nghĩ là tôi sẽ suy sụp đến không thể làm gì. Hoặc là sẽ mau chóng trở thành một kẻ điên để bà tống tôi vào trại
Bà như không kìm nén được sự giận giữ. Mắt long sòng sọc gào lên
- *** mẹ con đĩ. Não mày làm bằng đất à. Bà mày nói mà mày vẫn không hiểu ra à
- vâng. Con là con đĩ. Mẹ còn muốn nói gì nữa không. Không thì mẹ đi nghỉ đi. Mẹ mà xúc động quá ngã ra đấy con không chịu trách nhiệm được đâu
Tôi tự nhủ mình phải thật mạnh mẽ. Để bảo vệ gia đình của tôi. Và cả tôi nữa
Mẹ chồng tôi thực sự choáng. Bà lao đến giật tóc tôi. Vừa giật bà vừa đay nghiến
- a con này hôm nay mày ăn gan trời rồi phải không. Mày thích thái độ chứ gì. Để hôm nay bà cho mày biết thế nào là thái độ
Tôi mặc kệ cho bà đánh đập hành hạ. Vì tôi đã quá quen với chuyện này rồi. Không phải vì tôi không biết vùng lên mà là vì tôi đang ở trong một vũng bùn lầy. Cànng cố cùng vẫy thì càng chìm xuống
Đang đau đớn thì tôi nghe có tiếng anh chạy tới. Quay lại thì tôi thấy mẹ chồng đã nằm lăn ra sàn nhà. Bà liên tục ôm bụng nằm quằn quại như kiểu sắp chết. Tôi đứng hình. Thật sự một đứa như tôi không thể đấu lại một người mưu mô như bà
Chát
Tiếng vang đến xé lòng khi anh vung tay tát mạnh vào mặt tôi, khóe môi bật máu. Cả người tôi ngã dụi xuống đất
- mẹ tôi phải chết cô mới vừa lòng đúng không. Khốn nạn
- nó muốn giết chết mẹ con ơi. Mẹ phải sống tiếp thế nào đây. Trời ơi..
Người đau là tôi nhưng người kêu lại là người khác. Người chịu uất ức là tôi nhưng người được an ủi cũng lại là người khác.
- tại sao anh không tin em. Tại sao vậy. Rốt cuộc em đã làm gì sai để anh đối sử với em như vậy. Anh đã tận mắt thấy em đẩy ngã mẹ anh chưa. Anh nhìn thấy chưa
- ý mày nói tao đổi oan cho mày đúng không. Ý mày nói tao tự ngã rồi bảo mày đẩy chứ gì. Khẩu nghiệp gánh cả đời đấy con đĩ ạ
Tôi không thể nhịn thêm được nữa. Tôi quát thẳng vào mặt bà ấy
- bà bảo ai là đĩ
- ối làng nước ơi. Con dâu chửi mẹ chồng. Cút ngay. Nhà tao đúng là vô phúc mới có đứa con dâu như mày. Đấy mày thấy chưa. Cứ cố lấy nó cho bằng được. Bây giờ sáng mắt ra chưa
Anh nhìn tôi chằm chằm. Từng lời anh nói ra khiến cõi lòng tôi tan nát
- cô đi đi. Từ giờ đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Cút đi
- được. Anh làm đơn đi. Từ giờ đến lúc giải quyết xong em sẽ vẫn ở lại đây. Chừng nào còn là vợ anh thì em vẫn còn có quyền.
Cả anh và mẹ đều á khẩu nhìn tôi. Vì có lẽ trong mắt họ tôi luôn là một đứa hiền lành cam chịu. Nhưng đấy là khi anh còn yêu thương tôn trọng tôi. Giờ thì đã không còn lý do gì để tôi cố gắng nữa rồi