Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1009
201009.Tư Y Cẩm sắp xếp cho mợ tư ở tầng một, để dễ bề trông nom.
Đương nhiên Thẩm Tứ cũng ở tầng một, Tư Y Cẩm và Tư Nhiên ở tầng hai.
Mợ tư tỏ ra rất hài lòng.
Người phụ nữ này vẫn còn biết đúng mực.
Trước khi về nhà, Tư Y Cẩm đã nhờ bên Cảnh Hòa trang viên chuẩn bị thức ăn và thuốc. Tới nhà cô liền vén tay áo lên nấu cháo, nhân thể sắc thuốc luôn.
Tư Nhiên vẫn đang ở bên cạnh mợ tư, dâng trà rót nước, nói chuyện phiếm với mợ tư để bà giải buồn.
Thẩm Tứ là con trai ruột, nhưng ngược lại thì anh chẳng có gì để làm cả, cứ đứng cười ngu ngơ bên cạnh.
Chỉ sau một lát, Tư Y Cẩm bưng cháo vào, nói: “Dì, bác sĩ nói hiện tại dạ dày của dì rất yếu, không thể ăn những thứ quá dầu mỡ. Con cắt thức ăn rất nhỏ, cũng nấu chín kĩ rồi, dễ tiêu hóa lắm. Dì ăn một chút trước đi, lát nữa còn phải uống thuốc.”
Tư Nhiên ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn nói: “Bà nội, phải ăn thì mới khỏe lên được nha!”
Mợ tư lập tức cười nói: “Được rồi, bà ăn là được chứ gì.”
Cuối cùng, người làm con trai là Thẩm Tứ cũng có cơ hội biểu hiện, anh vội bưng lấy cháo, tự mình thổi nguội rồi đút cho mẹ.
Mợ tư được ba người bao quanh chăm sóc, đột nhiên cảm nhận được sự thỏa mãn khi được quan tâm.
Sự bất mãn của bà đối với Tư Y Cẩm cũng bởi vậy mà vơi đi từng chút một.
Nhìn người phụ nữ này chạy tới chạy lui vì bà, bà bỗng cảm thấy có một người con dâu như vậy cũng khá tốt.
Vừa xinh đẹp, vừa hiền huệ, quan trọng nhất là rất biết dạy con.
Mẹ chồng mình nói rất đúng, người phụ nữ như vậy, đúng là rất thích hợp với Thẩm gia.
Thảo nào Thẩm Tứ lại say đắm con bé đó như thế, ước chừng đàn ông trên thế giới này đều thích kiểu phụ nữ này chăng.
Ăn hết cháo, bà nghỉ ngơi trong chốc lát, sau đó Tư Y Cẩm liền mang thuốc tới: “Dì, thuốc này phải uống lúc còn nóng. Thuốc bắc nên hơi đắng, nhưng tốt cho sức khỏe.”
Tư Nhiên lập tức mang kẹo tới: “Bà nội uống thuốc xong liền ăn kẹo, không đắng đâu!”
Mợ tư cười tươi: “Ừ ừ ừ, ăn kẹo.”
Bà cũng không làm mình làm mẩy, bưng lấy chén thuốc uống ực một hơi.
Uống xong bà liền ăn viên kẹo mà Tư Nhiên đã bóc sẵn.
Mặc dù miệng đắng, nhưng trái tim lại ngọt.
“Được rồi, mẹ mệt rồi, mấy đứa đi nghỉ đi.” Mợ tư nói: “Hôm nay vất vả cho Tiểu Nhiên rồi.”
Thẩm Tứ hiểu mẹ mình, chắc lúc này tâm trạng bà đang dậy sóng ghê gớm lắm, cần có thời gian suy nghĩ.
Vì vậy, anh đứng lên, kéo cả Tư Y Cẩm và Tư Nhiên ra khỏi phòng.
Cho tới khi cửa phòng đóng lại, rốt cuộc mợ tư cũng thở dài một tiếng.
Có vẻ như bà cũng không ghét người phụ nữ Tư Y Cẩm này cho lắm.
Mặc dù con bé đó có một quá khứ tồi tệ, nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, quả thực đó là một người phụ nữ tốt.
Là Mai gia không có phúc!
Nhưng cứ thế mà đón nhận Tư Y Cẩm, bà lại thấy không cam lòng!
Đừng nói mợ tư không cam lòng, bây giờ người của Mai gia cũng không cam lòng!
Vốn bọn họ đã tính hết rồi, những ai ngờ Thẩm Tứ lại dùng một cái xẻng đâm ngang vào!
Giờ thì hay rồi!
Mọi kế hoạch của Mai gia coi như đổ sông đổ bể.
Trước kia còn dám cưỡng ép, bây giờ à, ha ha, họ dám sao?
Thẩm Tứ cũng nói như vậy!
Dám ‘cứng’ với anh? Có mấy lá gan?
Mai Linh cũng không cam tâm!
Vốn cô bé còn muốn hợp tác với mợ tư công kích Tư Y Cẩm, nhưng đã mấy ngày liên tục rồi không gặp được mợ tư.
Mai Linh không chờ được nữa, cô bé tới tìm mợ tư, nhưng lại phát hiện ra chẳng có nhà chẳng có bóng dáng ai cả!
Mợ tư không còn ở chung cư của Thẩm Tứ nữa!
Trong lòng Mai Linh có một linh cảm xấu!
Không được, cô bé không thể thua được!
Cô bé phải nghĩ cách để gỡ hòa!
Đang lúc Mai Linh vô cùng sốt ruột, tình cảm giữa Thẩm Tứ và Tư Y Cẩm lại tăng lên không ngừng.
Bởi vì Tư Nhiên đã cứu mợ tư, bởi vì Tư Y Cẩm chạy tới chạy lui lo lắng cho bà, tình yêu mà Thẩm Tứ dành cho Tư Y Cẩm càng thêm ngấm vào xương tủy.
Đàn ông của Thẩm gia đều rất trọng tình trọng nghĩa.
Tư Y Cẩm còn chưa lấy anh mà đã có thể chăm sóc mợ tư như vậy, sao Thẩm Tứ có thể không cảm động chứ?
Cộng với việc bây giờ mợ tư vẫn chưa tỏ rõ ý muốn phản đối Tư Y Cẩm, Thẩm Tứ cũng càng thêm to gan, dám đòi ôm ôm ấp ấp Tư Y Cẩm.
Chỉ có điều lần nào cũng bị Tư Y Cẩm tránh thoát thôi.
Sau khi bệnh tình của mợ tư được ổn định, Tư Y Cẩm phải đi làm tiếp, vậy nên cứ rảnh là Tư Nhiên tới chơi với mợ tư.
Tới lúc khỏi bệnh, mợ tư nhận luôn nhiệm vụ đưa đón thằng bé đi học, tự mình đưa Tư Nhiên tới nhà trẻ.
Cứ đưa đón như vậy, hai người cũng có vẻ giống bà cháu ruột thật.
Thẩm gia gọi điện thoại cho mợ tư, hỏi bà khi nào thì trở về, mợ tư lại không muốn về!
Cậu tư không thể nhịn nổi, ông điện cho Thẩm Tứ hỏi rõ mọi chuyện, đương nhiên có gì thì Thẩm Tứ nói đó.
Cậu tư nghe vậy thì càng không thể ngồi yên được, thế là ông cũng chạy khỏi Đông Bắc.
Cậu tư chờ trong biệt thự, ông thấy bà xã mình dắt tay một đứa trẻ bước tới từ phía xa.
Thấy chồng mình tới, mợ tư sửng sốt một hồi, sau đó nói với Tiểu Nhiên: “Tiểu Nhiên, con gọi ông nội đi.”
Tư Nhiên lập tức hô lên: “Con chào ông nội, tên con là Tiểu Nhiên.”
Cậu tư nhìn một hồi rồi mới lên tiếng: “Đây là con nhà ai?”
Mợ tư đáp lời ngay: “Con của Tư Y Cẩm! Nếu không thì còn là ai được chứ? Được rồi, được rồi, đừng đứng ngoài nữa, Tiểu Nhiên vừa học tiết thể dục xong, chắc là khát rồi, chúng ta vào nhà uống nước đi.”
Nói xong, bà dắt tay Tư Nhiên vào phòng, quăng ông xã nhà mình sang một bên không thèm để ý tới.
Ánh mắt của cậu tư trợn to mắt ra!
Đây là bà xã của ông sao?
Chắc không phải bị người ta đánh tráo rồi chứ?
Chẳng phải bà ấy ghét nhất là Tư Y Cẩm sao? Vì sao còn đưa đón con của Tư Y Cẩm đi học?
Ánh mắt của cậu tư vỡ vụn “tạch tạch”, lấy lại tinh thần rồi ông mới kịp nhận ra là ông vừa bị bà xã của mình quăng đi!
“Ấy, ấy, bã xã, bà không về Đông Bắc thật à?” Cậu tư nhanh chân đuổi theo, giữ bà xã của mình lại nói: “Bao nhiêu năm rồi, có bao giờ bà ở bên ngoài lâu như vậy đâu!”
Mợ tư trả lời không mấy vui vẻ: “Ông không thấy tôi đang cho Tiểu Nhiên uống nước à? Về nhà làm gì? Về nhà chẳng có gì để làm cả! Còn không bằng ở đây dỗ cháu trai.”
Dỗ cháu trai…
Khóe miệng cậu tư run lên, bà ấy chấp nhận để Tư Y Cẩm và con trai đến với nhau rồi à?
Mợ tư đã kết hôn mấy chục năm với chồng mình, sao bà có thể không biết ý nghĩ của ông?
Bà đứng thẳng lên, nói: “Tiểu Nhiên là Tiểu Nhiên, Tư Y Cẩm là Tư Y Cẩm, không thể đánh đồng được. Tôi vẫn chưa khảo sát xong Tư Y Cẩm có thể vào được cửa nhà Thẩm gia hay không. A, tới giờ rồi, tôi phải đi siêu thị mua đồ đây. Hai hôm trước tôi phát hiện có một cái siêu thị mới mở ở bên cạnh, trong đó có bán củ niễng mà Tiểu Nhiên thích ăn. Được rồi, ông ở nhà cho thằng bé làm bài tập, tôi đi mua ít củ niễng.”
Dặn dò xong, bà không đợi ông bạn già của mình đáp lại liền xoay người rời đi.
Bỏ lại ông xã nhà mình đứng xiêu vẹo trong gió, và cậu nhóc Tư Nhiên đang cười híp cả mắt lại.
Sau khi mợ tư đi, Tư Nhiên ngẩng đầu nói với cậu tư: “Ông nội uống nước đi.”
Giọng nói mềm mại mà chỉ riêng trẻ con mới có đánh thẳng vào đáy lòng cậu tư.