Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1136
201136. “Phải đó.” Ánh mắt Cung Tử Á nhìn rất xa xăm: “Cô ấy là nữ thần.”
Bọn họ đang trò chuyện thì nghe tiếng ồn bên ngoài, Cung Tử Á ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy Tư Nhiên đang bước từ ngoài vào, cậu vừa xuất hiện, Thẩm Hà đã nhanh chóng chạy tới chào hỏi thân thiết với cậu.
Ánh mắt Cung Tử Á lại lần nữa rất hoang mang.
Quả nhiên là giai cấp!
Không thể vượt qua giai cấp.
Có vẻ Tư Nhiên cảm nhận được ánh mắt của Cung Tử Á, cậu nhìn qua hướng bên đó, gật đầu mỉm cười với Cung Tử Á.
Cung Tử Á lúc này mới hoảng hốt thu lại ánh nhìn, sau đó gật đầu với đối phương.
Trực giác nhạy bén thật!
Khó trách cậu có thể ở bên cạnh công chúa Thẩm Hà bao năm nay, bảo vệ công chúa nhỏ không để ai có thể xâm phạm.
Cung Tử Á quay đầu nhìn nam sinh yêu thầm Thẩm Hà, trong bụng thở dài một tiếng: Chắc có Tư Nhiên bên cạnh Thẩm Hà, những người con trai khác không có cơ hội biểu lộ tình cảm đâu nhỉ?
Ừ, trừ những hoàng tử ra.
Thẩm Hà nhìn về hướng Tư Nhiên đang tập trung, không nhịn được chọc ghẹo anh: “Sao hả? Anh thích bạn học sinh ngoại trú mới đến à?”
Tư Nhiên cười phá lên: “Nói gì vậy! Cô gái đó đúng là khá xinh, nhưng vẫn chưa đủ.”
Thẩm Hà cười hi hí, nói: “Không sao không sao, cho dù anh có yêu ai, em cũng sẽ ủng hộ hai tay hai chân mà! Anh đã mười tám tuổi rồi, đến lúc hẹn hò rồi đó! Cậu năm cũng nói phải để dành tiền cho anh lấy vợ đấy.”
Tư Nhiên giở khóc giở cười: “Ngưng ngưng ngưng, ngưng lại! Anh cảm thấy một mình khá ổn.”
Hai người cùng đi ngược về sau, Thẩm Hà hỏi: “Sao đến trễ vậy? Có phải có việc vướng bận không?”
Tư Nhiên gật đầu: “Thì cũng là chuyện tiếp nhận vị trí tổng tài đó, quả đoán không sai, có người nhảy ra cố ý cản trở. Cho nên, anh và tập đoàn của anh đã vất vả mấy ngày qua, để tìm điểm yếu và lỗi vi phạm của bọn họ.
“Anh Tiểu Nhiên giỏi quá à!” Thẩm Hà tấm tắc khen ngợi: “Anh là một trong số chúng ta, được tiếp nhận vị trí tổng tài sớm nhất đó. Anh hai muốn tiếp nhận vị trí tổng tài, cũng phải đợi tốt nghiệp đại học mới có thể đó. Ngày nào baba cũng hối thúc anh hai phải mau chóng học thuộc mọi thứ trong công ty, cũng may là không có hối em, nhưng cũng đã giao cho em quản lý một số chi nhánh công ty rồi. Anh Tiểu Nhiên, có phải sau này chúng ta đều sẽ bận rộn với việc học và chuyện của công ty không, rồi sẽ quay tít như thò lò không?”
Tư Nhiên cười rồi trả lời: “Đây chính là cái giá của sự trưởng thành! Lúc nhỏ chúng ta đã hưởng tất cả cái tốt nhất, thì lớn lên đương nhiên phải chịu chút trách nhiệm rồi.”
Thẩm Hà nhìn Tư Nhiên rồi làm mặt xấu xí: “Anh Tiểu Nhiên nói gì cũng đúng hết.”
Tư Nhiên đang nói, đột nhiên điện thoại rung lên.
Tư Nhiên cầm điện thoại lên, Thẩm Hà cuối đầu và cũng đã nhìn thấy, là hình đại diện của một cô gái lai tây cực kỳ xinh đẹp đang rung lên.
Một dòng tin nhắn lướt qua: “Nhiên, tối này anh đến không? Tất cả mọi người đợi anh ăn cơm.”
Thẩm Hà không đợi Tư Nhiên trả lời, lập tức giựt lấy điện thoại, ngước cằm lên nhìn Tư Nhiên, cười vẻ gian ác: “Anh Tiểu Nhiên quả là đang hẹn hò há! Anh còn không nhận à!”
“Không có chuyện đó, Tiểu Hà đừng giỡn, trả điện thoại cho anh. Đây là một trong số thành viên trong tập đoàn của anh, cô ấy tên Tiểu Cát, tính toán rất giỏi, đã giúp được cho anh rất nhiều. Mấy hôm nay mọi người đều rất vất vả, vì chức vụ tổng tài của anh, đã hi sinh rất nhiều.” Tư Nhiên nhanh chóng giải thích, cứ sợ Thẩm Hà hiểu lầm.
Anh sợ Thẩm Hà giận.
Đã nói để tâm đến cảm xúc của một người là sẽ sợ người đó giận mà.
Thẩm Hà cười hi hí nhìn anh: “Thật à?”
“Thật đó! Không lừa em đâu!” Tư Nhiên thở dài vẻ bất lực: “Đồ ngốc, làm sao anh lại thích người con gái khác chứ?”
Vì trong lòng anh trong mắt anh đều chỉ có em thôi, không còn nhìn thấy người con gái nào nữa.
Ngoại trừ em ra, anh sẽ không thích người con gái khác đâu.
Hai câu nói này, Tư Nhiên không nói ra miệng, mà chỉ âm thầm nhắc đi nhắc lại trong lòng mình nhiều năm qua.
Thẩm Hà chề môi, trả điện thoại lại cho Tư Nhiên: “Ôi thật là, anh Tiểu Nhiên vừa giỏi vừa ưu tú, sao không có cô gái nào biểu lộ tình cảm nhỉ? Hai chúng ta sẽ không trở thành gánh nặng của gia đình mình chứ? Sau này em không ai lấy, anh cũng không lấy được ai”
Tư Nhiên giở khóc giở cười, đưa tay lên véo vào chóp mũi Thẩm Hà: “Nghĩ nhiều quá rồi, anh đi trả lời điện thoại đã.”
“Dạ. Anh đi nhanh đi!” Thẩm Hà gật đầu, quay lưng nhìn về hướng Vu Tiểu Uyên và đi qua đó.
Tư Nhiên nhìn Thẩm Hà rời khỏi, mới gọi điện cho Tiểu Cát: “Tối nay tôi không chắc sẽ có thể qua đó.”
“Nhiên, hôm này là ngày quan trọng như thế, sao anh không về đây chủ trì đại cuộc chứ?” Trong điện thoại Tiểu Cát hạ thấp giọng nói: “Những chứng cứ chúng ta có vẫn chưa đủ, có một số chuyện, cần anh về để ra quyết định. Những người như chúng tôi, chỉ có thể nghe theo lệnh, không thể tự làm chủ được. Nhều chuyện, vẫn cần quyền hạn của anh để có lời giải đáp. Anh xem”
“Biết rồi, tôi sẽ cố gắng chạy qua đó.” Tư Nhiên trả lời: “Bên này tôi có chút chuyện, vậy đi nhé.”
“Đợi đã.” Tiểu Cát nhanh chóng níu lại: “Nhiên, cho dù khuya cỡ nào, tôi cũng sẽ đợi anh!”
Nói xong câu này, Tiểu Cát cụp một cái tắt máy.
Tư Nhiên cười gượng, cất điện thoại vào.
Cô gái này, thật là.
Ngón tay của Tiểu Cát vẫn còn nhấn vào màn hình điện thoại, lồng ngực vẫn liên tục đập nhanh, căng thẳng đến nổi cầm không chắc điện thoại
Những người xung quanh cùng nhau lắc đầu, bọn họ ở bên cạnh nhau bao lâu nay, đương nhiên biết Tiểu Cát thích Tư Nhiên rồi.
Nhưng ánh mắt của Tư Nhiên chưa bao giờ hướng đến Tiểu Cát, e là Tiểu Cát sẽ phải hối tiếc đến cùng.
Tiểu Cát đặt điện thoại xuống, lúc này mới bình tĩnh lại, nói với mọi người: “Anh ấy nhất định sẽ quay về! Tôi đi chuẩn bị thức ăn cho mọi người, để tối nay ăn!”
“Được đó!” Những người xung quanh cùng phản ứng, còn có người huýt sáo với Tiểu Cát nữa.
Tiểu Cát quay lưng đi chuẩn bị bữa tối, cô vì Tư Nhiên mà đã học nấu được các món trung!
Hi vọng anh sẽ thích!
Lúc này Tư Nhiên hoàn toàn không quan tâm đến bữa tối, anh phải cùng Thẩm Hà mừng sinh nhật.
Buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Thẩm Duệ và Thẩm Hà là hai nhân vật chính, đã nhảy bài hát đầu tiên, hai người cùng bước vào giữa sàn nhảy, và cùng nhảy với nhau.
Vẻ ngoài thu hút của hai anh em này cộng thêm bước nhảy điêu luyện, đã giành được tràng pháo tay của tập thể mọi người.
Nhảy xong bài mở màn, Thẩm Hà tiện tay chuyển Thẩm Duệ sang cho Vu Tiểu Uyển.
Thẩm Duệ cuối xuống mời Vu Tiểu Uyển cùng nhảy, Vu Tiểu Uyển phóng khoáng đặt tay lên lòng bàn tay Thẩm Duệ, cùng anh nhảy một bài.
“Hình như, đây là lần đầu tiên tôi mời cô nhảy bài này.”Thẩm Duệ hạ giọng nói: “Cậu nhảy tốt lắm.”
“Tàm tạm thôi, đây là bài học phải biết mà.” Vu Tiểu Uyển đặt tay lên cánh tay Thẩm Duệ, nhẹ nhàng trả lời: “Thật ra tớ không thích vũ điệu này lắm, nhưng đây là thủ đoạn xã giao, không học không được.”
“Sao phải khắt khe với mình thế?” Thẩm Duệ sụp mắt xuống nhìn cô: “Cậu chỉ là một cô gái, đâu cần thiết cực khổ vậy.”