Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1200
201200.
Sau ba ngày biện luận và bàn bạc kịch liệt, cuối cùng cũng đã đưa ra được vài phương án. Sau hết lần này đến lần khác bỏ phiếu, cuối cùng cũng đã đưa ra được phương án cuối cùng.
Phương án này được gửi đến tay tất cả học sinh, đến cả Cung Tử Á đang nấu cơm cũng nhận được phương án cuối cùng.
Nhìn thấy phương án mình đưa ra cuối cùng cũng đã được chọn, Cung Tử Á lộ ra nụ cười vui vẻ.
Tất cả mọi người đều cho rằng chỉ có thể nhờ vào tất cả tài nguyên sẵn có trên đảo, chứ không thể dựa vào thứ gì khác, cho nên để thu hút nhiều du khách đến đảo thì trước hết cần phải quảng cáo về đảo rộng rãi khắp nơi.
Nhưng làm thế nào để đảo được nhiều người biết đến thì cần phải dựa vào đầu óc sáng tạo của học sinh rồi.
Chính vì chuyện giúp đảo được nhiều người biết đến, họ đã bàn luận suốt một ngày một đêm rồi!
Bây giờ, quyết định của mọi người chính là chọn cách miễn phí đồ ăn hải sản để thu hút khách du lịch đến đảo.
Nếu mọi người đến đảo du lịch, ngoài phí lên đảo, tất cả đồ ăn đều được miễn phí hết!
Phải biết là đồ ăn trong nước và quốc tế đều có rất nhiều.
Chắc chắn nơi đây sẽ có những món ăn trên thế giới không có hoặc thậm chí nếu có thì giá cả cũng không phải người thường có thể chi trả nổi.
Do vậy, phải dựa vào tài nguyên hải sản phong phú vô tận của nơi đây, nếu đã không được dùng hải sản trên đất liền, cậy chỉ đành lấy hải sản dưới biển để dùng thôi!
Thẩm Duệ và Thẩm Hà được chọn làm đại diện, tiến hành đàm phán với Hạ Quốc Tường và Vưu Tâm Nguyệt về việc thuê tàu thuyền, sau đó tiến hành đánh bắt sâu dưới đại dương và đánh bắt xa bờ.
Dựa vào những thứ hải sản hiếm có này, tích cực đẩy mạnh quảng cáo khiến cả thế giới biết đến đảo.
May mà nơi đây không bị hạn chế mạng và điện thoại cho nên việc quảng cáo có thể tiến hành được.
Do đó, những người còn lại lại lần nữa được phân thành tổ khác nhau.
Có tổ phụ trách tìm kiếm nguồn hải sản, có tổ phụ trách làm quảng cáo, có tổ phụ trách liên hệ và đăng quảng cáo ra thế giới, có tổ phụ trách chế biện hải sản, còn có cả tổ chuyên đi thuyết phục các nhân viên công tác trên đảo tham gia hoạt động lần này,…
Nói cách khác có tài nguyên gì thì dùng hết tài nguyên đó.
Nhân lực cũng là tài nguyên mà !
Cho nên không được lãng phí tài nguyên!
Sau khi mọi người được phân công công việc, rất nhanh các tổ, các đơn vị ai đi làm việc đó.
Mọi người lập tức bận rộn hẳn lên.
Nhưng chỉ có một người không như vậy.
Người đó chính là Gia Cát Du Du.
Gia Cát Du Du được đưa vào tổ làm quảng cáo, chính là suốt ngày thiết kế đồ họa, sau đó sẽ để người khác chọn lựa.
Công việc này rất bận rộn, không ngừng chạy đi chạy lại.
Thực ra công việc của mọi người cũng đâu có nhàn hạ gì.
Kỳ nghỉ đông chỉ có hai tháng, bọn họ cần đẩy nhanh làm phần nền tảng trước, sau đó sẽ dùng một năm để tạo ra một môi trường tốt, ai không bận? Ai không chạy đi chạy lại chứ?
Nhưng mọi người cảm thấy dù có mệt cũng đáng, bởi vì cơ hội trải nghiệm thực tế tốt như vậy rất hiếm có.
Đến cả người chịu trách nhiệm một ngày ba bữa như Cung Tử Á, lúc bận lên cũng phải chạy đây chạy đó giúp người khác làm mấy việc khác mà không hề than vãn.
Do đó, tên tuổi của Cung Tử Á trong đám học sinh cũng ngày càng tốt hơn.
Khác hẳn với Cung Tử Á, Gia Cát Du Du thì làm sai hết cái này đến cái khác, hết quên tranh rồi lại vẽ sai tranh.
Các thành viên tổ quảng cáo đều đã nổi giận lôi đình.
Hôm này, tổ trưởng tổ quảng cáo vừa xuất ảnh quảng cáo ra liền chạy đến tìm Gia Cát Du Du tính sổ.
Vừa vào cửa liền nhìn thấy Gia Cát Du Du đang nằm bò trên bàn ôm túi sưởi ngáy khò khò.
Tổ trưởng vừa nhìn thấy liền giận điên lên, ném thẳng tệp tranh quảng cáo xuống bàn kêu bốp một tiếng, hét ầm vào mặt Gia Cát Du Du: “Gia Cát Du Du, cậu đang làm cái quỷ gì thế! Tớ kêu cậu làm ba bức tranh, cậu làm mấy bức đây?”
Gia Cát Du Du bị tổ trưởng quát đến tỉnh cả ngủ, mãi vẫn chưa hoàn hồn.
Tổ trường chửi một tràng vào mặt Gia Cát Du Du: “Bạn học Gia Cát Du Du, rốt cuộc đây là thế nào đây? Đây đã là lần làm sai thứ ba rồi! Thời gian của chúng ta không nhiều, chắc cậu cũng biết! Nếu khâu tuyên truyền mà không ổn thì các khâu khác sẽ đều làm không công đó! Chúng ta cũng sẽ không thể hoàn thành đợt khảo hạch lần này của chủ tịch! Đúng, cậu là con nhà quan chức, sau này cậu không cần kế thừa sản nghiệp của gia đình, cậu cũng không cần khổ sở vận hành sản nghiệp của gia tộc! Nhưng xin cậu đó, có thể làm việc cho tử tế một chút không? Nếu cậu đã tham gia trại đông lần này, thì đừng ngáng chân bọn tớ được không? Đều là những cô gái trẻ, cậu nhìn bạn học Cung Tử Á xem, cậu ấy tích cực đến đâu? Không những làm tốt công việc của mình, cậu ấy còn đi giúp đỡ những người khác, không hề kêu ca lấy một lời. Chúng ta là người kế thừa gia tộc, nhưng chúng ta cần phấn đấu từ những trải nghiệm đơn giản nhất, có chút khổ vậy mà không chịu được, vậy thì cậu xin rút khỏi trại đông đi! Đừng liên lụy người khác nữa!”
Gia Cát Du Du bị chửi đến không ngẩng đầu lên được.
Lúc này, các bạn học khác cũng đi tới, kéo tổ trưởng qua một bên, nói: “Thôi mà, để cậu ấy làm lại một bản đi.”
“Đã là lần thứ ba rồi ! Chúng ta khổ sở làm phương án, cậu ấy thì chả có lúc nào tập trung cả!” Lửa giận của tổ trưởng vẫn chưa hạ xuống, nói với Gia Cát Du Du: “Bọn tớ thì không ngừng làm việc, cậu thì cứ kéo cả bọn tụt hậu. Nếu cậu còn làm sai nữa thì trực tiếp rời khỏi trại đông đi! Tổ quảng cáo không cần đại thần như cậu nữa!”
Gia Cát Du Du đứng đó khóc rưng rưng, mặt mày ấm ức.
Các bạn học khác ra sức khuyên can thì tổ trưởng mới rời đi.
Gia Cát Du Du không nói lời nào, chỉ ngồi làm tranh, sau khi gửi đi, sắc mặt của tổ trưởng vẫn rất khó coi.
Đến lúc ăn cơm tối, Gia Cát Du Du cũng không có đi nhận cơm.
Nêu biết rằng ba bữa cơm của mọi người đều phải đúng giờ.
Nếu sai giờ thì sẽ không còn cơm ăn nữa rồi.
Mà muốn có đồ ăn thì phải đi lao động. Nếu đến đêm vẫn không làm gì thì chỉ có thể nhịn đói.
Mà mọi người đều rất bận nên hầu như không có ai để ý đến Gia Cát Du Du không đến ăn.
Lúc này, Gia Cát Du Du đang ở trên một chiếc thuyền bỏ không, gọi điện thoại ra bên ngoài: “Anh không biết người đó chửi khó nghe đến đâu đâu! Em cũng chỉ ngủ một lát thôi mà? Chỉ làm sai có chút thôi mà? Có cần chửi em không? Còn lấy Cung Tử Á ra để so sánh với em nữa chứ? Ai mà không biết em và Cung Tử Á có thù oán chứ? Anh nói chuyện kiểu gì vậy? Rốt cuộc anh có yêu em không vậy? Em muốn ra khỏi đây, nhưng em đã đến rồi, không đi được, nếu không sẽ tốn công vô ích! Mục đích em đến chính là trở thành cánh tay đắc lực sau này của Thẩm Hà đó! Được rồi, được rồi, em không nói nữa. Anh gửi tiền cho em đi, tối nay em phải đi ăn đồ ăn mới được, đồ ăn họ làm khó nuốt lắm! Em cũng không muốn đi lao động để kiếm đồ ăn, em không tin họ không cần tiền! Em lấy tiền đi mua đồ không được sao? Nói nhảm vừa thôi, anh có đưa không? Có tin em nói chuyện của anh ra cho mọi người biết không? Được rồi, không phải em uy hiếp, em cũng chỉ là nhớ anh quá thôi! Hay anh đến đảo thăm em đi được không?”