Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1288
201288.
Vy Vy cười ha hả dẫn theo Văn Gian Thanh tìm một chỗ ngồi xuống.
Vy Vy chọc ghẹo Văn Gian Thanh nói: “Đẹp trai cũng tốt ha! Phần cơm của anh còn nhiều hơn người khác nữa!”
Văn Gian Thanh chợt cảm thấy ngại ngùng hơn nữa: “Tôi ăn không hết đâu, hay là, mình trả lại đi.”
“Anh đừng giỡn nữa, ở đây không trả lại được đâu.” Vy Vy tươi cười nói: “Không sao đâu, có tôi ở đây mà!”
Hai người đang trò chuyện với nhau, thì đột nhiên bên cạnh có người tới hỏi: “Chúng tôi có thể ngồi chung với hai người không? Ngoài kia không còn chỗ nào nữa rồi.”
“Đương nhiên là được rồi, xin mời.” Văn Gian Thanh gật đầu rất lịch sự nói: “Không cần phải khách sáo đâu.”
Hai cô gái ấy lập tức ngồi vào vị trí kế bên Văn Gian Thanh và Vy Vy.
Hai cô gái khi vừa nhìn thấy Văn Gian Thanh, thì trong đôi mắt của mình chợt có chút bất ngờ: “Em trai, em thuộc học việc nào vậy?”
Văn Gian Thanh ngại ngùng trả lời: “Em không phải học sinh của trường này.”
“Ồ! Không sao cả! Trường chúng tôi rất hoan nghênh em!” Cô gái tươi cười nói: “Bạn gái của em dễ thương quá!”
Khuôn mặt của Văn Gian Thanh và Vy Vy cùng ửng đỏ lên, sau đó lại đồng thanh giải thích: “Không không không, bọn em không phải mối quan hệ như vậy đâu!”
“Trả lời ăn ý như vậy, mà sao lại nói không hề có mối quan hệ như vậy chứ?” Một cô gái khác cười nói: “Không sao, không sao cả. Chúng tôi sẽ giữ bí mật cho!”
Văn Gian Thanh và Vy Vy càng ngại ngùng hơn nữa, hai người nhanh chóng nhìn đối phương một cái, sau đó cúi đầu xuống nhanh chóng ăn cho xong.
Hai cô gái kế bên cũng không chọc ghẹo họ nữa, bắt đầu tìm chủ đề để nói chuyện.
Vy Vy và Văn Gian Thanh cũng không hề lên tiếng, cứ im lặng lắng nghe, nghe hai cô gái cứ trò chuyện về những chuyện trong trường, nói về ký túc xá, nói về chuyện học hành, cũng nói về một số chuyện linh tinh trong nhà.
Văn Gian Thanh cảm thấy bữa cơm này, tuy không lay động lòng người như những truyền thuyết của Vy Vy, nhưng lại nghe được những câu chuyện mới mẻ mà trước kia anh chưa từng nghe được.
Bữa cơm này đúng là tràn đầy hương vị cuộc sống.
Các cô gái thường có rất nhiều chuyện để nói, hễ nói thì sẽ không dừng lại được.
Nội dung trò chuyện của họ, đã trở thành trải nghiệm mới mẻ nhất của Văn Gian Thanh.
Sau khi ăn xong, Vy Vy và Văn Gian Thanh đã rời khỏi nhà ăn của trường, từ từ đi tản bộ phía ngoài.
Ở đằng xa kia có người đang đánh bóng rổ, có không ít người đang xoay quanh hò hét.
Đúng lúc này, có một người chuyền bóng lỗi, khiến trái bóng chạy đến dưới chân Văn Gian Thanh.
Bên đó chợt có người la to lên: “Nè, anh bạn, giúp tôi ném quả bóng qua đây đi!”
Văn Gian Thanh cúi người nhặt quả bóng lên, nhắm chính xác vào rổ, huơ tay một cái, roạt, chiếc bóng được ném vào rổ không một chút sơ sót nào!
Mấy cậu con trai trong đó cứ ngây người hẳn ra!
Sau đó thì, một đám người lập tức hét lên: “Anh bạn mau qua đây! Tham gia vào đội bóng rổ của chúng tôi nào! Đội của chúng tôi cần những nhân tài như anh!”
Văn Gian Thanh lập tức xoay đầu qua nhìn Vy Vy, Vy Vy tươi cười nói: “Lúc trưa tôi ăn quá no, nên tôi muốn qua bên kia ngồi nghỉ một chút. Anh muốn đi chơi thì cứ chơi đi! Cứ nằm trong nhà hoài, thì cơ thể sẽ rỉ sét mất.”
Văn Gian Thanh chợt cười lên.
Vy Vy vẫn luôn chu đáo hiểu ý người khác như vậy!
Vy Vy quả nhiên đã xoay người đi và ngồi vào trong ghế ngồi, tươi cười nhìn Văn Gian Thanh chơi bóng.
Dù sao thì bộ quần áo của Văn Gian Thanh hôm nay cũng rất thoải mái, cho nên cũng không cần phải thay áo, anh thả lỏng chân tay của mình xong, bèn tiến vào trong đội bóng, cùng tranh tài với mấy người đó.
Đừng tưởng Văn Gian Thanh năm nay chỉ có mười sáu tuổi, nhưng sức chiến đấu của anh ấy rất cao, cơ thể cũng không tồi nữa.
Cơn sốt nhỏ nhoi như vậy, hoàn toàn không là trở ngại gì cả.
Anh chuyền bóng một cách điêu luyện, kỹ thuật nhuần nhuyễn, khiến rất nhiều người bị anh chinh phục.
Lúc đầu anh chỉ phối hợp với những người khác thôi, nhưng dần dần, những người khác đều chuyền bóng cho anh ấy, để anh ấy ném bóng vào rổ.
Văn Gian Thanh cũng không hề khách sáo, chỉ cần bóng vào tay anh, thì dường như chưa từng thất thủ qua, toàn bộ đều được ném hết vào trong rổ.
Chỉ vỏn vẹn trong nửa tiếng, thì điểm số giữa họ đã được kéo xa một cách nghiêm trọng, đối thủ quả thực bị làm cho tức ói máu!
Sau khi đánh xong trận đầu, thì những tên nhóc đó đều kéo tay Văn Gian Thanh, nhất quyết đòi anh ấy tham gia vào đội bóng rổ của mình.
Nhưng khi họ biết được Văn Gian Thanh không phải học sinh trong trường, thì biểu cảm thất vọng của họ cứ như đang khóc vậy.
“Hy vọng trong cuộc thi bóng rổ giữa các trường đại học với nhau, chúng tớ sẽ không đụng độ với cậu và trường của cậu!” Đội trưởng đội bóng rổ khóc lóc nói: “Nếu đụng độ với cậu, thì đúng là chết chắc rồi!”
“Chắc không đâu.” Văn Gian Thanh mỉm cười nói: “Bởi vì tớ còn đang học trung học phổ thông mà!”
Hiện trường phát ra một tiếng ồ lớn, sau đó ai ai cũng cảm thấy không còn lưu luyến gì với nhân gian này nữa rồi!
Những đứa trẻ bây giờ, đều lợi hại như vậy sao?
Huhuhuhu…
Đúng là hậu sinh khả úy, những người sống trước sớm muộn gì cũng bị đào thải mà!
Sau khi Văn Gian Thanh và Vy Vy giơ tay chào tạm biệt mọi người, thì họ lại tiếp tục đi đến những ngôi trường khác gần đó.
Đúng là mỗi một trường đều có sắc thái và đặc điểm khác biệt của mình mà.
Trên đường đi, Văn Gian Thanh cũng đã mở mang tầm mắt rất nhiều.
“Vy Vy, tại sao cô lại dẫn tôi đi nhiều nơi như vậy?” Văn Gian Thanh vừa đi vừa hỏi Vy Vy: “Là… chị ấy nhờ cô làm vậy sao?”
Vy Vy suy nghĩ một hồi, mới trả lời: “Ừ, đúng vậy. Chị gái của anh đúng là một người tốt. Chị ấy… lo anh sẽ rất buồn, vừa đúng lúc mấy ngày nay tôi cũng không có chuyện gì làm, nên đã nhờ tôi dẫn anh đi ra ngoài chơi.”
Văn Gian Thanh như được trút bỏ hết những gánh nặng.
Sau khi anh bị Tranh Tranh làm tổn thương một lần, thì thật sự anh rất sợ bị làm tổn thương lần thứ hai.
Thật sự anh rất sợ Vy Vy sẽ như Tranh Tranh vậy, sẽ vì mục đích như vậy mà…
Nhưng nếu là do chị gái nhờ vả, thì hoàn toàn khác.
Vy Vy nhìn thấy Văn Gian Thanh chủ động tìm cớ cho mình, thì đã biết trong lòng của Văn Gian Thanh, đã bắt đầu thay đổi rồi.
Xét về góc độ của nhiệm vụ, thì tiến độ trước mắt của cô ấy vẫn tương đối nhanh.
“Nhưng mà, tiếp theo cô sẽ dẫn tôi đi đâu đây? Tôi rất mong đợi.” Khóe mắt của Văn Gian Thanh cuối cùng cũng lóe lên một nụ cười chân thành, không còn trầm ngâm như hai ngày trước nữa.
“Tôi phải suy nghĩ cái đã.” Vy Vy cũng mỉm cười nhìn anh: “Tôi phải mang anh đi một số nơi, có ý nghĩa và thú vị mới được.”
“Không sao cả, cô cứ suy nghĩ từ từ đi.” Văn Gian Thanh mỉm cười nói: “Tôi còn nhiều thời gian mà.”
Vy Vy cũng mỉm cười theo anh.
Đến khi chập tối, thì hai người họ đã đi đến một con đường bán những món ăn vặt nổi tiếng nhất tại nơi đó.
Hai người vừa đi vừa ăn.
Cứ đi và ăn như vậy.
Ăn những món ăn bình dân, nghe những khúc nhạc ven đường, nhìn những đám đông đi đi lại lại, ngửi những hương thơm bay tới từ mấy con đường, Văn Gian Thanh cảm thấy cuộc sống thật ấm áp vô cùng.
Thì ra, đây chính là cuộc sống bình dân chân thật.
Là cuộc sống hoàn toàn khác với những thứ được nhìn thấy trên tivi, trên sách vở và trên mạng.
Hai người sau khi ăn xong, lại đi đến một công viên nhìn những bà cô đang nhảy múa tại đó.
Tuy điệu nhảy của họ không cầu kỳ lắm, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt nghiêm túc của họ, đã lây sang Văn Gian Thanh và Vy Vy.
Hai người đi đến đó hòa mình vào cùng với họ, sau đó nhảy theo họ.
Bầu không khí càng ngày càng sôi động hơn.