Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1515
201515.
Tết mùng một cuối cùng cũng đến.
Bắt đầu từ ngày 30 tháng 12, truyền thông đã bao vây xung quanh Vatican.
Tất cả mọi người đều đang trông chờ thời khắc hành lễ của bọn họ đến.
Ngày 31 tháng 12, không khí trở nên rất hồi hộp.
Không chỉ có người bên trong Vatican, mà những quốc gia bên cạnh cũng đang rất hồi hộp.
Đây là hai đại hỷ sự của Hạ gia đó!
Ai dám làm cho Hạ gia không vui, Hạ gia sẽ cho mấy đời nhà họ nếm mùi khổ đau!
Cho nên không ai dám hó hé gì trong thời gian này.
Đừng nói là người quấy rồi, ngay cả con ruồi cũng không dám bay đến.
Gần đây ngay cả con gián dưới ống nước cũng yên tĩnh hẳn, nếu bọn chúng dám chạy lung tung, sẽ diệt cả ổ của chúng.
Cả con đường đã được quét dọn sạch sẽ, sạch đến nổi không còn một hạt cát.
Đám phóng viên và nhiếp ảnh gia ở bên ngoài, đều giữ yên lặng ngồi xuống đất hoặc ngồi lên ghế do mình tự mang theo, và giữ đúng quy định, không ai dám tùy tiện chạy ra đó làm phỏng vấn.
Đây chính là quy tắc của Hạ gia.
Nếu vi phạm quy tắc, sẽ phải tự chịu trách nhiệm.
Vào ngày 31, Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển, cùng Thẩm Hà và hoàng tử Joel đã đến nơi.
Với vai trò là người thân, Hạ Nhật Ninh dẫn theo Thẩm Thất, và một nhóm người thân trong nước. Cùng với tất cả thành viên hoàng gia của nước e và nước y, và các chính trị gia của nước khác, và không ít nhà quý tộc cũng đã nể mặt đến tham dự.
Tất cả mọi người đều chuẩn bị rất kỹ càng cho hôn lễ thế kỷ này.
Hôn lễ lần này, phải nói là còn oách hơn, long trọng hơn, nghiêm khắc hơn tất cả các hội nghị thượng đỉnh của các lãnh đạo thế giới.
Vô số quốc gia, đã tiến hành phát sóng trực tiếp.
Đài truyền hình của các nước này, đều phải nghe theo sự sắp xếp hướng dẫn của tổng chỉ huy Hạ gia, cho phép họ phát cái gì thì họ phát cái đó, tuyệt đối không được tùy tiện quay lén.
Cho nên mọi người rất giữ quy tắc.
Phim điện ảnh mà mọi người yêu thích lúc xưa, bây giờ đã mất đi sự thu hút.
Những trận bóng đá được theo đuổi hằng đêm, bây giờ cũng đã nhường chỗ để phát sóng trực tiếp tình hình hôn lễ.
Và những tin tức thời sự mà mọi người hay quan tâm, cũng chuyển sang phát sóng tin tức của buổi hôn lễ.
Hiện tại chủ đề đang được toàn cầu bàn tán nhiều nhất chính là hôn lễ này.
Tất cả mọi người đều rướn cổ lên, chờ phát sóng trực tiếp tình hình của hôn lễ.
Cuối cùng, hôn lễ được mấy trăm tỷ người quan tâm nhất toàn cầu, đã được diễn ra rồi.
Ngay khoảnh khắc hình ảnh hôn lễ được phát sóng, tất cả các fan hâm mộ, thông qua máy tính điện thoại và tất cả các thiết bị phát sóng khác đã nhìn thấy được nam thần nữ thần của bọn họ trong trang phục cưới thật lộng lẫy, đứng trước giáo hoàng, và đón nhận sự chúc phúc vinh dự nhất từ giáo hoàng đại nhân, ,
Tất cả các tín độ trên toàn cầu, khi vừa nhìn thấy giáo hoàng đại nhân, đã thành khẩn cuối đầu xuống, cảm nhận lòng yêu thương của giáo hoàng đại nhân.
Thẩm Hà mỉm cười đứng trước mặt giáo hoàng, yên lặng nghe lời phát biểu của giáo hoàng đại nhân.
Hoàng tử Joel vẻ mặt thành khẩn và tôn nghiêm.
Vu Tiểu Uyển chớp chớp mắt, vẻ mặt rất hài lòng và mãn nguyện.
Ánh mắt Thẩm Duệ chứa đầy sự kích động và niềm vui sướng.
Giáo hoàng đại nhân đã trao cho họ lời chúc phúc chân thành nhất và nghi thức làm lễ trang trọng nhất, để họ trở thành hai cặp đôi vợ chồng duy nhất được cùng lúc nhận được sự chúc phúc của giáo hoàng trong lịch sử.
Điều này sẽ được ghi chép lại trong sử sách!
Và đây cũng là vinh dự được thực hiện một lần duy nhất!
Ngay khoảnh khoắc hôn lễ kết thúc, Thẩm Hà và Vu Tiểu Uyển nhìn nhau, cùng nắm tay nhau.
Khoảnh khắc này, bọn họ cuối cùng cũng trở thành người một nhà rồi!
Từ giây phút này trở đi, bọn họ sẽ trở thành bức tường vững chắc nhất, người ngoài sẽ không thể tấn công vào đế quốc cường mạnh này!
Khóe mắt Thẩm Thất chứa đầy nước mắt, nắm chặt lấy tay của Lưu Nghĩa.
“Nhìn thấy mấy đứa nhỏ trường thành, cuối cùng tớ cũng khỏe rồi, có thể gỡ bỏ gánh nặng rồi!” Thẩm Thất suy tư rồi nói: “Tiểu Nghĩa, cậu còn nhớ những chuyện xảy ra hai mươi năm trước không?”
“Làm sao mà quên được chứ? Cả đời này cũng không quên được đâu.” Lưu Nghĩa cũng nước mắt rưng rưng trả lời: “Năm xưa khi quen biết cậu, là ở trong một cuộc thi nhà thiết kế, cậu và tớ trùng hợp được xếp vào cùng một phòng…..”
Nghĩ lại chuyện xảy ra năm xưa, hai người đã cùng bật cười.
Thời gian trôi qua đúng là nhanh thật.
Vừa mới chớp mắt, các con đã kết hôn hết rồi.
Còn trái tim mình hình như vẫn còn đứng lại ở ngày hôm qua, chưa từng thay đổi.
Với vai trò là mẹ chồng và mẹ vợ của chú rể cô dâu, Thẩm Thất chỉ có bấy nhiêu đó chút ít thời gian để nhìn lại cuộc đời thôi.
Tại vì tiếp theo sẽ rất bận rộn với tất cả các loại xã giao.
Hôn lễ này, đã kéo dài liên tục ba ngày.
Thẩm Thất đã chấp nhận bài phỏng vấn và lời mời của đài truyền hình trong nước mình, để làm một mùa chương trình.
Đã có rất nhiều người xem bài phỏng vấn trực tiếp này, những người xem qua đều nói, khó trách năm xưa có rất nhiều danh gia vọng tộc mà cũng không có cơ hội trở thành đương gia phu nhân, chỉ có Thẩm Thất đứng vững ở vị trí này, chuyện này hoàn toàn là do năng lực và tố chất của bản thân Thẩm Thất.
Phải biết Thẩm Thất hiện giờ, đã rất có sức ảnh hưởng trên quốc tế, không hề thua kém gì so với chồng mình, Hạ Nhật Ninh!
Cho dù là giới chính trị hay là giới kinh doanh, cho dù là hắc bạch lưỡng đạo hay là thế giới ngầm, đế quốc đen tối, có ai mà không biết Thẩm Thất chứ?
Ai mà không biết người phụ nữ này, mới là người cầm quyền lớn nhất trên thế giới này chứ?
Sau khi hôn lễ kết thúc, nội bộ gia đình Hạ gia ở trong nước, đã tổ chức lại một hôn lễ theo kiểu Việt Nam.
Hôn lễ lần này, không mời nhân vật quan trọng nào trên quốc tế cả, cũng không mời giới truyền thông, chỉ mời bạn bè và người thân của mình thôi, để tổ chức một hôn lễ đơn giản theo truyền thống.
Khi Vu Tiểu Uyển mặc chiếc áo dài truyền thông, rót ly trà mời Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất, Thẩm Thất lập tức đỡ lấy Vu Tiểu Uyển, và đặt món quà lên cái khay mà Vu Tiểu Uyển đang cầm trên tay.
Đó chính là báu vật gia truyền của Hạ gia, truyền từ đời này sang đời khác.
“Từ hôm nay trở đi, con chính là Hạ thiếu phu nhân. Đây chính là báu vật gia truyền của Hạ gia, sau này con có con dâu, thì con truyền lại cho nó.” Thẩm Thất mỉm cười và nói.
“Cám ơn mẹ.” Vu Tiểu Uyển ánh mắt dịu dàng, trả lời giọng nhỏ nhẹ.
Hạ Nhật Ninh cũng đặt một xâu chìa khóa lên khay, cười rồi nói: “Chìa khóa này là chìa khóa phòng thờ tổ tiên Hạ gia, bây giờ giao lại cho con! Nhớ chăm sóc cho mình và con mình thật tốt nhé.”
“Cám ơn ba.” Vu Tiểu Uyển lập tức cười lên thật tươi.
Thẩm Hà đứng kế bên chu mỏ: “Anh hai và chị dâu đều có báu vật gia truyền, Joel à, anh cũng cho em hai món báu vật gia truyền đi nhé!”
Joel giả vờ vẻ mặt suy tư rồi trả lời: “Ơ, cài này à, để anh về thương lượng lại với anh hai và chị dâu, xem cho em bao nhiêu chìa khóa thì mới đủ nhé.”
Joel nói xong câu này, mọi người đều cười ầm lên.
Họ hàng người thân đều cười Thẩm Hà: “Trong ngày cưới trọng đại thế mà cũng gây rối nữa à! Cẩn thận sau này sinh con ra sẽ quậy phá hơn con đó!”
Họ hàng người thân chắc không ai ngờ rằng, câu nói này đã thành hiện thật.
Hai đứa con do Thẩm Hà sinh sau này, đứa này quậy hơn đứa kia, đứa này lì lợm hơn đứa kia.
Làm Thẩm Hà giận đến nổi rượt đánh suốt ngày.
Chương 1512 : Hàng xóm kế bên
Tiếp theo, Vu Tiểu Uyển nhìn trúng cái gì, người phụ nữ đó liền chạy đến giành lấy.
Ánh mắt Vu Tiểu Uyển trùng xuống, đã có chút không được vui.
Với thân phận công chúa như cô ấy, trước giờ không cần phải tranh giành thứ gì với ai.
Cho dù trước mắt không dẫn theo người hầu, cũng không cần phải tranh giành những thứ tào lao này.
Ngay lúc này, Thẩm Duệ bước đến, kéo tay Vu Tiểu Uyển hỏi: “Không lấy được à?”
Vu Tiểu Uyển lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh trả lời: “Bỏ đi, tối nay làm món khác vậy!”
“Được.” Thẩm Duệ ung dung trả lời: “Cho dù em nấu món gì, anh cũng thích ăn hết!”
Lúc này mới thấy nụ cười của Vu Tiểu Uyển, mỉm cười thật tươi, nói: “Đi, chúng ta đi lấy chút mì, em thấy bên kia có mì làm từ rau củ cũng khá ngon.”
Thẩm Duệ liền kéo Vu Tiểu Uyển đi qua đó.
Người phụ nữ với gương mặt hung tợn vừa định đến phá rối, thì cô đã bị ông chú bụng bự vừa gặp ở bãi xe lúc nãy kéo lại, nói: “Tôn Ngọc, em quậy đủ chưa?”
Người phụ nữ tên Tôn Ngọc lập tức liếc nhìn ông chú bụng bự một cách hung tợn: “Sao hả? Anh nhìn thấy người ta xinh đẹp và trẻ trung hơn tôi, nên anh không nhẫn tâm à?”
Ông chú bụng bự vẻ mặt thất vọng không biết phải làm gì hơn, thở dài rồi nói: “Được rồi được rồi, đừng gây rối nữa, em cũng nhìn thấy, xe của bọn họ là xe Cadillac, nhà họ ở là nhà riêng, nhìn là biết con cái nhà tài phiệt. Anh đã bao nhiêu tuổi rồi, có em còn chưa đủ đau đầu hay sao?”
Tôn Ngọc bực tức nhìn ông chú bụng bự, nói một cách lạnh lùng: “Em làm anh đau đầu? Năm xưa ai là người lừa gạt em lên giường hả? Bây giờ nắm trong tay rồi, quay lại nói em làm anh đau đầu? Vậy ngay từ đầu anh đã làm gì vậy?”
Ông chú bụng bự liền mặt mũi bí xị, nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy không ai nhìn họ, mới tiếp tục dằn giọng xuống nói: “Được rồi được rồi, đều do lỗi của anh hết. Chúng ta mau chọn thức ăn rồi về nấu cơm đi em!”
“Muốn nấu thì anh tự nấu!” Tôn Ngọc quăng hết thức ăn đang cầm trên tay xuống đất, lạnh lùng nói: “Hôm nay anh mà không làm em hài lòng, thì anh tự lo liệu nhé! Trịnh Quốc Hào, sự kiên nhẫn của em có giới hạn đó!”
Ông chú bụng bự, cũng chính là Trịnh Quốc Hào nghe Tôn Ngọc hăm dọa như thế, lập tức xanh xao mặt mày, nhìn khó coi hết sức.
Ông nhịn một hồi thật lâu, cuối cùng mới cuối thân hình mập mạp xuống, nhặt hết thức ăn dưới đất lên, vội vạ chạy theo sau.
Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển đang ở trong phòng, vui vẻ rửa rau cắt rau, cùng nhau nấu một bữa cơm ngọt ngào.
Đang trò chuyện vui vẻ, thì nghe tiếng tranh cãi rất quyết liệt ở phòng kế bên.
Cửa sổ hai bên đều đang mở, cho nên tình hình xung quanh đều có thể nghe thấy được.
Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển vừa đưa đầu ra, đã nhìn thấy bên trong căn phòng bên cạnh, chính là ông chú bụng bự gặp ở bãi xe và cô gái với gương mặt nhìn là biết trẻ hơn rất nhiều, đang cãi nhau.
Tuy không thể nghe rõ nội dung cãi vã của hai người, nhưng nhìn vẻ mặt của hai người, hình như cãi nhau dữ dội lắm.
Vu Tiểu Uyển không nhịn được, liền nói: “Người phụ nữ đó không phải chính là vợ của chú ấy chứ? Nhìn tuổi tác của họ giống hai cha con hơn đó!”
Thẩm Duệ gật đầu, đồng tình với phán đoán của Vu Tiểu Uyển: “Người đàn ông này ít nhất cũng phải trên bốn năm mươi tuổi, người phụ nữ này quả là trẻ hơn nhiều, nhìn mặt chắc chưa đến ba mươi tuổi. Nhưng mà, vợ chồng chênh lệch nhiều tuổi, đâu phải không có. Còn chuyện họ có phải vợ chồng không, thì đó là chuyện riêng của bọn họ. Chúng ta không cần quan tâm chuyện này.”
Vu Tiểu Uyển mỉm cười: “Em biết. Lúc nãy khi chọn thức ăn, người phụ nữ này đã giành của em hết mấy lần. Chắc là do lúc chạm mặt ở dưới bãi xe, không chịu đổi số thẻ với cô ấy.”
Thẩm Duệ ánh mắt ngạc nhiên: “Có chuyện này sao?”
Vu Tiểu Uyển đưa tay lên nắm vào cánh tay Thẩm Duệ: “Được rồi, anh đừng vì em mà đi đòi lại công bằng nhé. Chuyện cỏn con này, không cần phải để tâm. Chắc do họ cãi nhau, mới có tâm trạng tệ như thế, nhìn thấy chúng ta ân ái thế, nên mới không vui đó. Chúng ta đã hạnh phúc thế rồi, đừng tính toán chuyện đó với họ nữa.”
“Anh biết.” Thẩm Duệ cuối đầu hôn lên trán Vu Tiểu Uyển, nhưng vẫn liếc nhìn ra bên ngoài.
Bóng người bên ngoài lướt qua, đột nhiên biến mất.
Chỉ trong chốc lát, Thẩm Duệ đã lấy được thông tin của hai vợ chồng cãi nhau ở nhà kế bên.
Thẩm Duệ nhìn phần thông tin, đột nhiên bật cười: “Ôi thú vị thật đấy.”
Thì ra Trịnh Quốc Hào và Tôn Ngọc này, nghiêm túc mà nói không phải vợ chồng thật của nhau.
Nói cách khác, Trịnh Quốc Hào và người vợ hợp pháp của ông ta, chưa chính thức ly hôn, trước mắt mới chỉ đang trong giai đoạn ở riêng thôi.
Trịnh Quốc Hào này năm nay đã bốn mươi tám tuổi, là một doanh nhân nông thôn, vì có nuôi các loại heo rừng và heo núi, nên đã kiếm được bộn tiền, cũng xem như để dành được khối tài sản tầm mấy chục tỷ.
Còn Tôn Ngọc này năm nay hai mươi tám tuổi, vốn là thư ký của Trịnh Quốc Hào này, cũng là người bản địa, trước giờ vẫn độc thân.
Ba năm trước, Trịnh Quốc Hào và Tôn Ngọc nảy sinh tình cảm với nhau, nhưng vẫn luôn giấu giếm gia đình.
Trịnh Quốc Hào vì muốn lấy lòng Tôn Ngọc, đã lấy số tiền kiếm được trong hai năm, tiêu hết lên người của Tôn Ngọc này.
Tôn Ngọc này vẫn chưa mãn nguyện, còn ép Trịnh Quốc Hào mua cho mình một căn hộ ba phòng ngủ ở thành phố.
Mấy căn nhà gần thành phố mấy năm nay đang tăng giá, một căn nhà cũng tầm bảy tám tỷ.
Cho nên, Trịnh Quốc Hào này không muốn mua nhà cho cô ấy.
Vì thế hai người đã mâu thuẫn với nhau.
Trịnh Quốc Hào này dẫn Tôn Ngọc qua đây, vốn định dỗ dành và làm cho cô vui.
Nhưng cô Tôn Ngọc này được nước làm tới, mục đích chính là ép Trịnh Quốc Hào mua nhà cho cô ta.
Toàn bộ tài sản của Trịnh Quốc Hào chỉ có tầm mười tỷ đổ lại, nếu mua nhà cho Tôn Ngọc rồi sẽ chẳng còn lại bao nhiêu.
Vì thế, sao ông ta hứa được chứ?
Xem xong phần thông tin này, Thẩm Duệ lắc đầu không nói gì.
Trên đời này, lúc nào cũng sẽ có một số người không biết mãn nguyện, không chịu hưởng thụ ngày tháng tươi đẹp, chỉ thích gây sóng gió.
Người vợ hợp pháp của ông Trịnh Quốc Hào lại là một người phụ nữ an phận, được việc và chăm chỉ, ngày nào cũng dậy sớm để cho gia súc ăn, mùa đông thì lập mái, mùa hè thì khiêng quạt, nhờ thế mới dần dần kiếm được chút tiền.
Vả lại, vợ của Trịnh Quốc Hào cũng có sinh cho ông một cô con gái, bây giờ đang học cấp ba, nghe nói thành tích không tệ, sau này sẽ có thể thi vào trường đại học tốt.
Nhưng Trịnh Quốc Hào chê cô không sinh được con trai, cho nên muốn ly hôn với vợ mình, tìm một người phụ nữ trẻ để sinh con trai, thế là đã vụng trộm với Tôn Ngọc.
Ai biết được, Tôn Ngọc này lanh lẹ và khôn hơn vợ anh nhiều, không thấy tiền không thấy nhà, có thế nào cũng không đồng ý sinh con.
Thế là, mâu thuẫn giữa hai người càng ngày càng lớn.
Thẩm Duệ quăng xấp thông tin trên tay lên bàn, không thèm nhìn đến nữa.
Loại người thế này, suốt đời cũng sẽ không có được thành tựu gì lớn.
Chỉ trong chốc lát, Vu Tiểu Uyển đã nấu đầy một bàn thức ăn.
“Ăn cơm thôi.” Vu Tiểu Uyển dịu dàng gọi Thẩm Duệ: “Thử xem tay nghề của em có bị tụt dốc không.”
Thẩm Duệ cười và bước đến: “Vợ của anh, tay nghề nhất định không chê vào đâu được!”
Vu Tiểu Uyển liền đỏ cả mặt.
Chương 1513 Chuyện cãi vã kế bên nhà
Ngay khi cả hai vừa định ngồi xuống ăn cơm, đột nhiên kế bên vang lên tiếng cãi nhau dữ dội hơn.
Thẩm Duệ và Vu Tiểu Uyển nhìn nhau, vẻ mặt tò mò nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy nhân viên