Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1560
201560.
Từ sau khi Thẩm Viễn bị người ta chặn lại hỏi có phải muốn tòng quân hay không, thì Thẩm Viễn bắt đầu rơi vào niềm đam mê bất tận.
Nhưng thật đáng tiếc, sau khi đối phương nghe nói Thẩm Viễn là con của Sùng Minh thì lập tức biến mất, không thấy xuất hiện một lần nào nữa.
Nghĩ cũng phải.
Ai dám vỗ ngực đảm bảo, cách huấn luyện của hắn có thể hiệu quả, xuất sắc hơn Sùng Minh chứ?
Đừng đùa nữa.
Năm đó, Sùng Minh dựa vào thủ đoạn tàn nhẫn bạo lực, xây dựng nên một đội ngũ cho riêng mình, đến nay vẫn phục vụ hắn.
Những thứ khác không nói, chỉ riêng việc đám người đó cam tâm liều chết vì Sùng Minh, đã đủ chứng minh sức hấp dẫn và thủ đoạn của Sùng Minh này. Có một người ba lợi hại như vậy, còn cần người khác huấn luyện sao?
E rằng Thẩm Viễn đã được dạy dỗ trở thành Sùng Minh thứ hai từ lâu rồi.
Tuy người kia đoán không chính xác lắm, nhưng sự thật cũng gần giống như vậy.
Quả thực Thẩm Viễn cũng được thừa hưởng một ít khuynh hướng hành động cứng rắn của Sùng Minh. Một số việc cậu bằng lòng dùng đầu óc hay mồm mép, nhưng có một số chuyện cậu càng muốn dùng nắm đấm để giải quyết hơn.
Không thể phủ nhận, cách làm này quả thực vô cùng hiệu quả.
Khi không thể phân định đúng sai, thì nắm đấm chính là lý lẽ.
Vì vậy, Thẩm Viễn luôn cảm thấy bản thân vô cùng “Biết lẽ phải”.
Bây giờ mọi người đều có người bầu bạn rồi, chỉ còn mỗi đứa F.A biết dùng nắm đấm nói chuyện đạo lý như cậu, bỗng nhiên cậu cảm thấy rất cô đơn.
Sau đó Thẩm Viễn cảm thấy như vậy không được, mình không thể sống những ngày tháng tẻ nhạt như vậy, cậu phải tìm một việc có ý nghĩa để làm.
Thế là Thẩm Viễn đi tìm Thẩm Hà.
Đúng vậy, có việc thì tìm chị gái, mãi mãi là chân lý.
Khí Thẩm Hà nghe nói Thẩm Viễn muốn đi tập huấn trong quân đội thì trầm ngâm một lúc, mới hỏi cậu: “Tiểu Viễn, em thích làm lính hay thích được tập luyện? Nếu thích làm lính vậy thì chứng tỏ em muốn bảo vệ tổ quốc, em phải đảm đương một số chức trách, không thể làm việc tùy hứng, không thể khăng khăng làm theo ý mình, mà phải nghe theo chỉ huy. Nếu cái em thích là cảm giác tập luyện vậy thì sẽ không có nhiều quy định đâu, bất cứ nơi nào cũng có thể đáp ứng nguyện vọng của em. Em cứ suy nghĩ cho kỹ đi, rốt cuộc em muốn cái gì. Nhà họ Thẩm sẽ đứng sau ủng hộ em, em có thể làm những việc mình muốn làm, những việc mình thích làm. Nếu em chắc chắn mình thích làm lính thì đi tìm cậu hai, cậu ấy sẽ giúp em hoàn thành ước mơ này. Nếu em chỉ muốn tập luyện đơn thuần thì tìm mợ, mợ cũng có thể sắp xếp cho em những bài tập luyện ma quỷ, bảo đảm sẽ cho em vô cùng “dễ chịu”.
Thấy Thẩm Hà nói như vậy, Thẩm Viễn cảm thấy chị gái nói có lý, quyết định suy nghĩ thật kỹ chuyện này rồi lại nói với chị ấy.
Thẩm Viễn nhanh chóng thu dọn hành lý, chuẩn bị đi du lịch.
Cậu định vừa đi du lịch vừa suy nghĩ vấn đề mà Thẩm Hà đưa ra.
Sau khi Thẩm Viễn nói dự định của mình cho cả nhà, Thẩm Lục còn dặn dò dăm ba câu, còn Sùng Minh... Ừm, không tồi, thân làm cha ruột mà chỉ đơn giản mà thẳng thắn đưa cho cậu một chiếc thẻ, sau đó không còn gì nữa.
Trong mắt Sùng Minh, Thẩm Viễn đã là người lớn rồi, phải tự sống cuộc sống của mình. Bất kể là du lịch cũng được, kết hôn cũng được, đi làm cũng được, giết người phóng hỏa cũng được, đó đều là cuộc sống của cậu.
Trong mắt Thẩm Lục, dù Thẩm Viễn có lớn thế nào thì cũng là đứa trẻ, nên không khỏi dặn dò đôi câu.
Cũng may Thẩm Viễn biết tính cách của phụ huynh nhà mình, nên cũng không để ý, chỉ thu dọn một chiếc va li đơn giản, sau đó vui vẻ đi khỏi nhà.
Thẩm Viễn cũng không biết mình muốn đi đâu, thế là trực tiếp đến bến xe. Cậu tùy tiện chỉ về một hướng, chỉ vào số chuyến tàu nào thì chọn chuyến tàu đó, sau đó mua vé rồi lên tàu hỏa.
Thẩm Viễn không chọn tàu trên cao mà chọn tàu hỏa thông thường.
Vào toa tàu, tìm được vị trí của mình, đó là chỗ ghế giường nằm.
Thẩm Viễn không buồn nhìn lấy một cái, ném thẳng chiếc túi trong tay lên trên, va li thì đặt một bên, một tay vịn thành giường, xoay người nhảy lên.
Cơ thể nhanh nhẹn của Thẩm Viễn lập tức thua hút sự chú ý và cảnh giác của ba người khác.
Mấy cậu thanh niên nhanh nhẹn hoạt bát rất dễ nhìn thấy, nhưng có thể nhanh nhẹn giống Thẩm Viễn thì rất hiếm.
Bọn họ không thể xác định được thân phận của Thẩm Viễn, nên đều thận trọng nhìn cậu, chứ không lên tiếng nói chuyện.
Thẩm Viễn cũng lười phải nói chuyện với bọn họ, nằm trên giường, đeo tai nghe chuẩn bị nghỉ ngơi.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên có một nốt ruồi đen bên mép ở giường dưới bỗng ngồi dậy, đi khỏi phòng.
Thẩm Viễn chỉ hé mắt nhìn ông ta, rồi lại nhắm mắt lại.
Khoảng hai mươi phút sau, người đàn ông trung niên kia quay lại trên người thoang thoảng mùi máu tanh.
Thẩm Viễn rất mẫn cảm với mùi máu tanh, cậu lập tức mở mắt quan sát người đàn ông kia.
Khuôn mặt người đàn ông này hơi tái nhợt, hình như đã bị thương.
Bị thương? Thú vị rồi đây.
Thấy vẻ mặt của người đàn ông trung niên, hai người phía đối diện lập tức trở nên căng thẳng, cuống quít nhìn ông ta.
Người đàn ông trung nên khẽ lắc đầu, ra hiệu bây giờ không phải lúc nói chuyện.
Người đàn ông thoáng nhìn Thẩm Viễn ở phía trên, rồi lặng lẽ nằm xuống giường của mình.
Thẩm Viễn ngửi thấy mùi máu tanh ngày càng trở nên nồng nặc.
Bây giờ Thẩm Viễn có thể khẳng định, chắc chắn người đàn ông trung niên đã bị thương!
Có điều Thẩm Viễn lười phải xen vào việc của người khác, vì vậy cậu lại tiếp tục thảnh thơi nghe nhạc.
Sau khi tàu chạy khoảng bốn năm tiếng, ba người thấy có vẻ Thẩm Viễn đã ngủ, lúc này người đàn ông trung niên có nốt ruồi bên mép mới nói với hai người còn lại: “Hung thủ vẫn ở trên tàu, không hề xuống điểm trung chuyển. Hai người các cậu chớ manh động, tránh để hung thủ chó cùng rứt giậu uy hiếp tính mạng của những người khác trên xe. Đích đến của hung thủ là thành phố D, mà đi thành phố D chỉ có một chuyến tàu này thôi, nên chúng ta vẫn còn cơ hội ra tay.”
Người ở giường dưới khẽ nói: “Đội trưởng Lý, ngộ nhỡ hung thủ xuống xe giữa đường, rồi bắt chuyến tàu khác thì sao đây?”
Người đàn ông trung niên được gọi là đội trưởng Lý lắc đầu nói: “Cứ yên tâm đi, tôi đã bảo bên trên điều tra rồi, hôm nay chỉ còn chuyến tàu này đến thành phố D thôi, những chuyến tàu khác không đến đâu. Nơi đó có địa hình hiểm trở, ô tô hoàn toàn không đến được, mà hung thủ gấp gáp về thăm mộ, cho nên hắn thà mạo hiểm cũng không xuống xe giữa đường đâu. Lúc nữa chúng ta phải hành động như này như này...”
Ba người bí mật bàn bạc hành động tiếp theo, mà không biết rằng Thẩm Viễn đang nằm bên trên, hoàn toàn không ngủ.
Thẩm Viễn đã nghe thấy hết kế hoạch của bọn họ, nhưng cũng chỉ nhếch miệng cười, không định can dự.
Cậu ấy à, vốn dĩ rất ghét phiền phức.
Sao có thể đi tìm chuyện phiền phức chứ?
Thẩm Viễn xoay người, định ngủ một giấc thật sự.
Trong lúc mơ mang, Thẩm Viễn nghe thấy một loạt tiếng bước chân khẽ khàng, đối phương đang xông về phía cậu!