-
Chương 8 : Đám cưới một mình
Người đàn ông này, rốt cuộc là một người như thế nào vậy?
Tại sao rõ ràng trông có vẻ xấu xa khiến người khác phải nghiến chặt răng lại, nhưng lại không thể căm hận hắn được?
Sau khi về đến Thẩm Gia, Thẩm Thất dụi đầu vào giường ngay, cô nằm đó nguyên một tuần mới có thể hoàn toàn bình phục.
Những ngày tháng nằm trên giường đó, Thẩm Thất không biết đã rơi hết bao nhiêu nước mắt, cô sắp xếp lại tất cả ký ức thuộc về cô và Triển Bác, trôn cất hết lần này đến lần khác trong lòng.
Cô dọn dẹp hết tất cả những thứ mà Triển Bác đã tặng cho cô, cất hết vào trong một cái thùng lớn, cô đã thuê một căn hộ nhỏ, đem tất cả ký ức này khóa lại trong căn hộ nhỏ đó.
Triển Bác đã không còn ở đây nữa rồi, nên tình yêu của cô ấy cũng đã chết theo anh rồi.
Dù phải lấy ai thì cũng không còn gì quan trọng nữa.
Nếu hy sinh hôn nhân của cô, có thể đổi được tiền trị bệnh cho anh trai.
Thì cũng xứng đáng.
Sau khi Thẩm Thất khỏi bệnh hoàn toàn, cô chủ động tìm đến Thẩm phu nhân, thể hiện mong muốn gả thay cho Thẩm Ân Ân đến Hạ Gia.
Nhìn thấy Thẩm Thất chủ động tìm đến, Thẩm Cang và Thẩm phu nhân đều vô cùng hài lòng.
Và cũng bởi vì sự chủ động của Thẩm Thất, Thẩm phu nhân mới nới lỏng sự cấm túc của Thẩm Thất, âm thầm cho phép cô năm lần bảy lượt đi thăm Triển Bác.
Ba tháng sau, Thẩm Thất lại ôm lấy một bó hoa Lily ngồi trước mộ của Triển Bác.
“Triển Bác, đây là lần cuối cùng em đến thăm anh. Em phải làm đám cưới với người khác rồi.” Thẩm Thất dựa vào tấm bia mộ, nhìn vào tấm hình trên bia mộ tự lẩm bẩm một mình: “Em không hề thay lòng đổi dạ. em không hề yêu người khác, em chỉ muốn gả thay cho Thầm Ân Ân mà thôi. Bởi vì Thẩm Gia muốn con gái trong dòng họ mình phải gả cho hào môn thực thụ, cho nên hôn ước vốn dĩ thuộc về cô ta mới phải rơi xuống đầu em như vậy. Không có anh, dù em có lấy ai cũng không có ý nghĩa gì nữa cả, em cũng sẽ không quan tâm người đó giàu có hay không, có phải hào môn hay không, có quyền thừa kế hay không, có phải con nuôi hay không. Nếu người đó không phải anh thì tất cả cũng sẽ không có ý nghĩa gì cả.”
Thẩm Thất luống cuống vén vệt nước mắt trên mặt đi: “Sau khi em kết hôn, anh ở trên thiên đường nhất định phải chăm sóc tốt cho mình. Nếu gặp được người con gái tốt với anh, thì anh… thì anh…”
Thẩm Thất đột nhiên không thể nói tiếp được nữa.
“Triển Bác, nếu kiếp sau chúng ta còn có thể gặp lại nhau, xin anh cũng đừng bỏ rơi em nữa.” Thẩm Thất lau đi nước mắt một cách dứt khoát: “Em đi đây! Lần này em thật sự phải đi rồi!”
Để lại câu nói này xong, Thẩm Thất vừa lau đi nước mắt vừa luống cuống chay trốn khỏi nghĩa trang.
Nhưng nước mắt càng rơi càng nhiều, Thẩm Thất cuối cùng cũng có thể dứt khoát chôn cất mối tình này sâu trong lòng
Ngày cưới đến một cách nhanh chóng.
Lễ cưới được cử hành trong một nhà thờ nhỏ tại ngoại ô.
Hạ Gia chỉ có mấy thành viên không quan trọng đến tham dự, thậm chí chú rể cũng không hề xuất hiện.
Thẩm Cang nhìn thấy Hạ Gia không xem trọng lễ cưới này như vậy, bèn rời khỏi lễ cưới ngay lập tức, bỏ lại Thẩm Thất một mình trong phòng nghỉ của nhà thờ.
Thẩm Thất nghe được tin này, không hề vui mừng cũng không đau thương, một mình cô mặc chiếc váy cưới trắng tinh, từ từ đi vào trong nhà thờ, đứng trước mặt linh mục.
Chỉ còn lại một số quần chúng vây quanh, nhìn thấy biểu hiện của Thẩm Thất họ vô cùng ngạc nhiên.
Một người đàn ông của Hạ Gia vô cùng hớn hở nhìn vào Thẩm Thất, anh ta xoa cằm của mình một cách thích thú.
“Thưa cha, xin cha hãy trực tiếp tuyên bố kết quả đi.” Thẩm Thất một mình đứng trước mặt linh mục, thản nhiên nói: “Một mình con cũng có thể hoàn thành được hôn lễ.”
Linh mục chưa từng nhìn thấy cảnh lễ cưới nào như thế này cả, ông ngẩn người ra suốt nửa buổi, nghe thấy Thẩm Thất nói như vậy, bèn xoay người nhìn về phía đại điện của Hạ Gia.
Người đàn ông đó hướng về phía linh mục gật đầu, linh mục mới có thể bắt đầu hôn lễ của một người theo như chương trình
Last edited: