Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-534
CHƯƠNG 534:
Máy sấy tóc ồn cực kì, giờ cô không muốn nghe bất kì âm thanh nào cả.
Hoa Ngọc Thành nuông chiều nói: "Lại tùy hứng rồi, mau lấy khăn lông tới đây anh giúp em lau khô."
"Không cần thật mà." Cao Thanh Thu ngượng ngùng, "em tự lau được."
"Nghe lời." Hoa Ngọc Thành nhìn cô, có chút chán nản nói, "anh còn chưa dọn đi mà em đã muốn cùng anh vạch rõ ranh giới rồi sao?"
"..." Được rồi!
Cao Thanh Thu đi tới bên cạnh anh ngồi xuống, anh cầm lấy khăn lông, giúp cô lau tóc.
Tóc của Cao Thanh Thu rất dài, trừ cô ra,cho tới bây giờ Hoa Ngọc Thành chưa từng lau tóc cho ai cả.
ôn nhu làm hết thảy những thứ này, nhìn cô,anh nhớ tới lần đầu tiên giúp cô làm chuyện này.
Khi đó bọn họ còn chưa thân mật giống như lúc này, vì lúc ấy làm bất kỳ chuyện gì cho cô anh đều rất bỡ ngỡ.
Luôn cảm thấy cô gái trước mắt yếu ớt như vậy, làm cho anh chỉ muốn che chở cho cô cả đời.
Trong lúc nhất thời nghĩ lại mọi thứ, Hoa Ngọc Thành không nhịn được nói: "Sau này không có anh ở bên cạnh em, nhớ phải lau khô tóc rồi mới được đi ngủ có biết không? Nếu em bị bệnh, anh lại không ở bên cạnh em thì ai chăm sóc em đây."
Cao Thanh Thu gật đầu, "Ừm."
Tối nay anh đặc biệt nói nhiều, "Không được ở bên ngoài uống rượu cùng người khác, con gái không được uống rượu, không thì rất dễ bị bắt nạt."
"Ừm."
"Buổi tối cũng không được thức đêm làm việc, phải đi ngủ đúng giờ. Không được lên giường rồi mà còn nghịch điện thoại, ra ngoài cũng không được mặc quần cộc ngắn..."
"Ừm."
Mấy câu nói của anh, làm cho nội tâm của Cao Thanh Thu vất vả lắm mới có thể bình tâm, lại dâng lên cảm giác bi thương.
Cô nhìn thấy có một giọt lệ nóng bỏng rơi lên tay của mình, cô vội vàng lau đi không để anh nhìn thấy.
Đơn ly hôn cũng đã ký rồi, cô còn muốn thế nào nữa.
Anh sẽ ra sao?
Anh đã rất tốt với cô rồi!
Cô phải biết thế nào là đủ.
Lên giường, Cao Thanh Thu nằm ở trên vị trí của mình, nhìn người đàn ông bên cạnh, không giống như trước chủ động tiến tới ôm anh.
Bởi vì cô cảm thấy mình bây giờ đã không nên quấn lấy anh như vậy nữa.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, không động cựa, không tắt đèn, cũng không nhắm mắt lại, chẳng qua chỉ nhìn cô mà thôi.
Dưới ánh đèn ngủ, trên mặt cô có một tầng nhung mao tinh tế...
Anh đưa tay ra, vuốt ve gương mặt của cô, cô mới vừa tắm rửa không lâu, trên mặt còn có cảm giác lành lạnh, có thể rõ ràng cảm giác được lòng bàn tay ấm nóng của anh.
Cao Thanh Thu không động đậy, sau đó cũng không biết mình chìm vào giấc ngủ lúc nào.
...
Sáng sớm hôm sau, Lý Sơn bảo người thu dọn đồ của Hoa Ngọc Thành ra ngoài.
Dì Ngô nhìn thấy vậy, hỏi: "Hoa Ngọc Thành phải đi công tác sao?"
"Anh ta nói muốn dọn về nhà." Sắc mặt của Lý Sơn rất sầm sì, anh ta tối hôm qua đã viết xong đơn từ chức. Quyết định chờ Hoa Ngọc Thành dọn ra ngoài xong sẽ đưa cho Hoa Ngọc Thành!
Máy sấy tóc ồn cực kì, giờ cô không muốn nghe bất kì âm thanh nào cả.
Hoa Ngọc Thành nuông chiều nói: "Lại tùy hứng rồi, mau lấy khăn lông tới đây anh giúp em lau khô."
"Không cần thật mà." Cao Thanh Thu ngượng ngùng, "em tự lau được."
"Nghe lời." Hoa Ngọc Thành nhìn cô, có chút chán nản nói, "anh còn chưa dọn đi mà em đã muốn cùng anh vạch rõ ranh giới rồi sao?"
"..." Được rồi!
Cao Thanh Thu đi tới bên cạnh anh ngồi xuống, anh cầm lấy khăn lông, giúp cô lau tóc.
Tóc của Cao Thanh Thu rất dài, trừ cô ra,cho tới bây giờ Hoa Ngọc Thành chưa từng lau tóc cho ai cả.
ôn nhu làm hết thảy những thứ này, nhìn cô,anh nhớ tới lần đầu tiên giúp cô làm chuyện này.
Khi đó bọn họ còn chưa thân mật giống như lúc này, vì lúc ấy làm bất kỳ chuyện gì cho cô anh đều rất bỡ ngỡ.
Luôn cảm thấy cô gái trước mắt yếu ớt như vậy, làm cho anh chỉ muốn che chở cho cô cả đời.
Trong lúc nhất thời nghĩ lại mọi thứ, Hoa Ngọc Thành không nhịn được nói: "Sau này không có anh ở bên cạnh em, nhớ phải lau khô tóc rồi mới được đi ngủ có biết không? Nếu em bị bệnh, anh lại không ở bên cạnh em thì ai chăm sóc em đây."
Cao Thanh Thu gật đầu, "Ừm."
Tối nay anh đặc biệt nói nhiều, "Không được ở bên ngoài uống rượu cùng người khác, con gái không được uống rượu, không thì rất dễ bị bắt nạt."
"Ừm."
"Buổi tối cũng không được thức đêm làm việc, phải đi ngủ đúng giờ. Không được lên giường rồi mà còn nghịch điện thoại, ra ngoài cũng không được mặc quần cộc ngắn..."
"Ừm."
Mấy câu nói của anh, làm cho nội tâm của Cao Thanh Thu vất vả lắm mới có thể bình tâm, lại dâng lên cảm giác bi thương.
Cô nhìn thấy có một giọt lệ nóng bỏng rơi lên tay của mình, cô vội vàng lau đi không để anh nhìn thấy.
Đơn ly hôn cũng đã ký rồi, cô còn muốn thế nào nữa.
Anh sẽ ra sao?
Anh đã rất tốt với cô rồi!
Cô phải biết thế nào là đủ.
Lên giường, Cao Thanh Thu nằm ở trên vị trí của mình, nhìn người đàn ông bên cạnh, không giống như trước chủ động tiến tới ôm anh.
Bởi vì cô cảm thấy mình bây giờ đã không nên quấn lấy anh như vậy nữa.
Hoa Ngọc Thành nhìn cô, không động cựa, không tắt đèn, cũng không nhắm mắt lại, chẳng qua chỉ nhìn cô mà thôi.
Dưới ánh đèn ngủ, trên mặt cô có một tầng nhung mao tinh tế...
Anh đưa tay ra, vuốt ve gương mặt của cô, cô mới vừa tắm rửa không lâu, trên mặt còn có cảm giác lành lạnh, có thể rõ ràng cảm giác được lòng bàn tay ấm nóng của anh.
Cao Thanh Thu không động đậy, sau đó cũng không biết mình chìm vào giấc ngủ lúc nào.
...
Sáng sớm hôm sau, Lý Sơn bảo người thu dọn đồ của Hoa Ngọc Thành ra ngoài.
Dì Ngô nhìn thấy vậy, hỏi: "Hoa Ngọc Thành phải đi công tác sao?"
"Anh ta nói muốn dọn về nhà." Sắc mặt của Lý Sơn rất sầm sì, anh ta tối hôm qua đã viết xong đơn từ chức. Quyết định chờ Hoa Ngọc Thành dọn ra ngoài xong sẽ đưa cho Hoa Ngọc Thành!