Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-7
CHƯƠNG 7
CHƯƠNG 7
“Em đừng để tâm tới lời nói của Lý Sơn.”
Cao Thanh Thu không nói gì cả, chẳng qua càng túm chặt lấy chăn hơn, khóe mặt dần ửng đỏ.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu rồi nói: “Muốn khóc thì cứ khóc đi. Trước mặt tôi, em không cần phải nhịn đâu.”
Chỉ một câu nói đơn giản đó thôi đã khiến những giọt nước mắt bị kìm nén thật lâu của Cao Thanh Thu tràn ra như đê vỡ.
“Chú…”
Cô khóc thật lâu, khóc tới mức nấc cụt mãi không ngừng được. Hoa Ngọc Thành thấy cô bé khóc dữ dội quá bèn vươn bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô. Tuy rằng anh không nói lời nào, nhưng sự quan tâm lặng lẽ này lại khiến Cao Thanh Thu càng thêm tủi thân khóc nấc.
Nói cho cùng, Cao Thanh Thu cũng chỉ là một cô nhóc vừa tròn mười tám mà thôi, hẵng còn vô tâm vô tư chứ chưa học được cách điều khiển cảm xúc của bản thân.
Không ai an ủi thì thôi, nếu có người an ủi thì sự buồn tủi trong lòng lại thi nhau ùa lên.
Hoa Ngọc Thành thấy vậy, không khỏi cảm thấy đau lòng.
Trước đó anh không hiểu tại sao Cao Thanh Thu lại muốn vay tiền để học đại học. Sau khi nghe Lý Sơn nói về cảnh ngộ của Cao Thanh Thu ở nhà, anh mới hiểu được thì ra người nhà đó lại đối xử với cô như thế.
Nay cô đã gả cho anh rồi, Hoa Ngọc Thành chắc chắn sẽ không để cô phải chịu tủi nhục như vậy nữa.
Không biết khóc được bao lâu, Cao Thanh Thu rút khăn tay chùi mũi, cuối cùng nước mắt cũng ngừng.
Cô trốn trong chăn, ánh mắt nhìn Hoa Ngọc Thành thoáng ngại ngùng.
Đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt người khác tới mức này.
Cô nhìn lén Hoa Ngọc Thành, thấy Hoa Ngọc Thành cũng không để ý, thế mới yên tâm mỉm cười.
Sau đó, dưới sự dặn dò của Hoa Ngọc Thành, cô uống thuốc rồi quấn chăn ngủ say.
Đêm nay cô ngủ vô cùng ngon giấc.
Hôm sau, sau khi tỉnh dậy, cô nhớ tới còn mấy thứ như di động các thứ vẫn còn để ở nhà, phải lấy tới đây mới được. Cô bèn nhờ Lý Sơn đưa cô về nhà một chuyến.
Vừa bước vào nhà, bà Cao đã nghe tin xồng xộc lao tới, chỉ vào mũi cô mà chửi ầm lên: “Con ranh mất dạy, bảo mày lấy chồng thì mày không chịu, còn học được trò bỏ trốn theo trai lạ, cả đêm không về nhà! Mày làm tao mất hết cả mặt mũi rồi!”
Nhớ tới hôm qua Lý Sơn không để ý tới bà ta ngăn cản, cứ thế dẫn Cao Thanh Thu đi, bà Cao lại tức giận đùng đùng.
Mấy ngày nữa Cao Thanh Thu phải lập gia đình rồi, ai dè đúng vào lúc quan trọng này lại xảy ra sự cố, sao bà ta nén giận được chứ? Nếu làm hỏng chuyện thì tổn thất hai căn hộ chứ chả đùa!
Cao Thanh Thu ngó lơ những lời mắng mỏ của bà ta, lập tức đi về phía phòng mình.
Bà Cao cũng đi theo sau ca thán: “Hôm nay mày chịu về nhà thì tao không trách mày nữa, chỉ cần mày ngoan ngoãn ở trong nhà, mấy ngày nữa yên ổn mà gả chồng thì chuyện hôm nay tao sẽ coi như chưa từng xảy ra…”
Cao Thanh Thu cúi đầu thu dọn hành lý, hoàn toàn không để ý bà ta đang nói gì.
Thấy Cao Thanh Thu thu dọn đồ đạc, bà Cao hoảng hốt trong lòng, bước tới vứt quần áo của cô xuống mặt đất.
“Sao hả? Mày còn muốn bỏ nhà đi nữa chắc?!”
“Đúng thế!” Cao Thanh Thu gân cổ lên, mặt đỏ bừng nói: “Con muốn bỏ nhà đi đấy! Từ nay trở đi, chuyện con mẹ đừng quản nữa!”
“Không cần tao quản nữa? Tao vất vả lắm mới nuôi mày lớn tới nhường này, còn chờ mày cho tao hưởng sái nữa kìa! Mày thì hay rồi, ba mẹ chưa nhờ vả được ngày nào đã muốn ruồng bỏ chúng tao, làm một đứa con bất hiếu đúng không? Mày muốn đi thì trả lại tiền mấy năm nay chúng tao nuôi mày rồi hẵng đi!”
Cao Thanh Thu không ngờ rằng mẹ mình sẽ nói ra những lời như vậy.
Trái tim cô lại bị xé toạc ra lần nữa.
Đau tới mức khiến cô không khóc nổi.
“Tiền… Con sẽ trả lại cho mẹ!” Chờ cô lên đại học, cô sẽ đi làm thêm ngoài giờ. Cô không tin mình sẽ không trả nổi số tiền nuôi nấng ấy. “Còn chuyện gả chồng, mẹ muốn thì đi mà gả!”
Dứt lời, cô xách rương hành lý rồi đi ra ngoài.
“Mày!” Bà Cao tức giận hết sức, bước tới kéo Cao Thanh Thu lại, tát cho cô một cái.
Cao Thanh Thu điếng người, ngây ra như phỗng.
Sức lực của bà Cao rất lớn, lập tức lại kéo cô vào phòng.
Cao Thanh Đức trốn ở một bên bước tới kéo bà Cao ra, cũng nói với Cao Thanh Thu: “Chị đi trước đi, ở đây có em rồi!”
Cao Thanh Thu chưa kịp nghĩ gì, vội xách hành lý rời khỏi nhà.
Ra ngoài cửa, xe của Lý Sơn vẫn còn đỗ ở đây. Cô mở cửa xe ngồi vào, trái tim vẫn còn kinh hoàng.
CHƯƠNG 7
“Em đừng để tâm tới lời nói của Lý Sơn.”
Cao Thanh Thu không nói gì cả, chẳng qua càng túm chặt lấy chăn hơn, khóe mặt dần ửng đỏ.
Hoa Ngọc Thành nhìn Cao Thanh Thu rồi nói: “Muốn khóc thì cứ khóc đi. Trước mặt tôi, em không cần phải nhịn đâu.”
Chỉ một câu nói đơn giản đó thôi đã khiến những giọt nước mắt bị kìm nén thật lâu của Cao Thanh Thu tràn ra như đê vỡ.
“Chú…”
Cô khóc thật lâu, khóc tới mức nấc cụt mãi không ngừng được. Hoa Ngọc Thành thấy cô bé khóc dữ dội quá bèn vươn bàn tay nhẹ nhàng vỗ về lưng cô. Tuy rằng anh không nói lời nào, nhưng sự quan tâm lặng lẽ này lại khiến Cao Thanh Thu càng thêm tủi thân khóc nấc.
Nói cho cùng, Cao Thanh Thu cũng chỉ là một cô nhóc vừa tròn mười tám mà thôi, hẵng còn vô tâm vô tư chứ chưa học được cách điều khiển cảm xúc của bản thân.
Không ai an ủi thì thôi, nếu có người an ủi thì sự buồn tủi trong lòng lại thi nhau ùa lên.
Hoa Ngọc Thành thấy vậy, không khỏi cảm thấy đau lòng.
Trước đó anh không hiểu tại sao Cao Thanh Thu lại muốn vay tiền để học đại học. Sau khi nghe Lý Sơn nói về cảnh ngộ của Cao Thanh Thu ở nhà, anh mới hiểu được thì ra người nhà đó lại đối xử với cô như thế.
Nay cô đã gả cho anh rồi, Hoa Ngọc Thành chắc chắn sẽ không để cô phải chịu tủi nhục như vậy nữa.
Không biết khóc được bao lâu, Cao Thanh Thu rút khăn tay chùi mũi, cuối cùng nước mắt cũng ngừng.
Cô trốn trong chăn, ánh mắt nhìn Hoa Ngọc Thành thoáng ngại ngùng.
Đây là lần đầu tiên cô khóc trước mặt người khác tới mức này.
Cô nhìn lén Hoa Ngọc Thành, thấy Hoa Ngọc Thành cũng không để ý, thế mới yên tâm mỉm cười.
Sau đó, dưới sự dặn dò của Hoa Ngọc Thành, cô uống thuốc rồi quấn chăn ngủ say.
Đêm nay cô ngủ vô cùng ngon giấc.
Hôm sau, sau khi tỉnh dậy, cô nhớ tới còn mấy thứ như di động các thứ vẫn còn để ở nhà, phải lấy tới đây mới được. Cô bèn nhờ Lý Sơn đưa cô về nhà một chuyến.
Vừa bước vào nhà, bà Cao đã nghe tin xồng xộc lao tới, chỉ vào mũi cô mà chửi ầm lên: “Con ranh mất dạy, bảo mày lấy chồng thì mày không chịu, còn học được trò bỏ trốn theo trai lạ, cả đêm không về nhà! Mày làm tao mất hết cả mặt mũi rồi!”
Nhớ tới hôm qua Lý Sơn không để ý tới bà ta ngăn cản, cứ thế dẫn Cao Thanh Thu đi, bà Cao lại tức giận đùng đùng.
Mấy ngày nữa Cao Thanh Thu phải lập gia đình rồi, ai dè đúng vào lúc quan trọng này lại xảy ra sự cố, sao bà ta nén giận được chứ? Nếu làm hỏng chuyện thì tổn thất hai căn hộ chứ chả đùa!
Cao Thanh Thu ngó lơ những lời mắng mỏ của bà ta, lập tức đi về phía phòng mình.
Bà Cao cũng đi theo sau ca thán: “Hôm nay mày chịu về nhà thì tao không trách mày nữa, chỉ cần mày ngoan ngoãn ở trong nhà, mấy ngày nữa yên ổn mà gả chồng thì chuyện hôm nay tao sẽ coi như chưa từng xảy ra…”
Cao Thanh Thu cúi đầu thu dọn hành lý, hoàn toàn không để ý bà ta đang nói gì.
Thấy Cao Thanh Thu thu dọn đồ đạc, bà Cao hoảng hốt trong lòng, bước tới vứt quần áo của cô xuống mặt đất.
“Sao hả? Mày còn muốn bỏ nhà đi nữa chắc?!”
“Đúng thế!” Cao Thanh Thu gân cổ lên, mặt đỏ bừng nói: “Con muốn bỏ nhà đi đấy! Từ nay trở đi, chuyện con mẹ đừng quản nữa!”
“Không cần tao quản nữa? Tao vất vả lắm mới nuôi mày lớn tới nhường này, còn chờ mày cho tao hưởng sái nữa kìa! Mày thì hay rồi, ba mẹ chưa nhờ vả được ngày nào đã muốn ruồng bỏ chúng tao, làm một đứa con bất hiếu đúng không? Mày muốn đi thì trả lại tiền mấy năm nay chúng tao nuôi mày rồi hẵng đi!”
Cao Thanh Thu không ngờ rằng mẹ mình sẽ nói ra những lời như vậy.
Trái tim cô lại bị xé toạc ra lần nữa.
Đau tới mức khiến cô không khóc nổi.
“Tiền… Con sẽ trả lại cho mẹ!” Chờ cô lên đại học, cô sẽ đi làm thêm ngoài giờ. Cô không tin mình sẽ không trả nổi số tiền nuôi nấng ấy. “Còn chuyện gả chồng, mẹ muốn thì đi mà gả!”
Dứt lời, cô xách rương hành lý rồi đi ra ngoài.
“Mày!” Bà Cao tức giận hết sức, bước tới kéo Cao Thanh Thu lại, tát cho cô một cái.
Cao Thanh Thu điếng người, ngây ra như phỗng.
Sức lực của bà Cao rất lớn, lập tức lại kéo cô vào phòng.
Cao Thanh Đức trốn ở một bên bước tới kéo bà Cao ra, cũng nói với Cao Thanh Thu: “Chị đi trước đi, ở đây có em rồi!”
Cao Thanh Thu chưa kịp nghĩ gì, vội xách hành lý rời khỏi nhà.
Ra ngoài cửa, xe của Lý Sơn vẫn còn đỗ ở đây. Cô mở cửa xe ngồi vào, trái tim vẫn còn kinh hoàng.