Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 27
Dụ Ngôn còn nhớ rõ lần trước nói muốn mời khách, liền gọi điện thoại hẹn Đường Tuyết. Đường Tuyết lừa Lê Ngữ Băng là đi Sướng Thiên viên, thật ra là cùng với Dụ Ngôn đi cửa hàng hải sản ở phố ẩm thực ăn tôm hùm.
Lúc gọi món, cô gọi cho mình một bình Coca-cola. Dụ Ngôn không thể uống đồ uống cacbon- axit, vẫn là uống sữa đậu.
Đường Tuyết cầm coca, lưu loát kéo một phát móc kéo, chất lỏng bên trong bắt đầu bốc lên bong bóng nhỏ, xì xì.
Dụ Ngôn ngồi đối diện, nhìn theo động tác của cô.
Cậu có chút nghiêng đầu qua, con mắt sáng mềm ướt át, yên tĩnh lại nghiêm túc. Bộ dáng kia đặc biệt giống như con chó con còn chưa dứt sữa, với cái thế giới này tất cả đều tràn ngập hiếu kì.
Đường Tuyết vui vẻ, nhẹ nhàng lung lay bình Coca trong tay, hỏi cậu:"Cậu chưa từng uống qua sao?"
Dụ Ngôn lắc đầu.
"Chưa từng có."
"Ừm"
Đường Tuyết một mặt khó hiểu nhìn cậu, tựa như người ngoài hành tinh.
Cô biểu lộ quá khai trương, Dụ Ngôn bị cô nhìn thấy có chút ngượng ngùng, mím môi giải thích:" Tôi không thể uống những thế này."
"Tôi biết, trước kia tôi cũng là học sinh thể dục, huấn luyện viên cũng không cho uống nhưng vẫn sẽ vụng trộm uống." Đường Tuyết nói, đang muốn uống một ngụm, nhìn thấy dáng vẻ trông mong của Dụ Ngôn, cô đột nhiên dừng lại động tác, cười hỏi cậu:" Này! Cậu có muốn nếm thử hay không?"
Dụ Ngôn lắc đầu.
"Nếm thử thôi, uống một ngụm không có chuyện gì đâu." Đường Tuyết cầm li pha lê qua, đổ một đoạn, cao có hai ba centimet, đưa cho cậu.
Cô cười hì hì nhìn cậu, cậu cũng có chút dao động.
Hơi do dự một chút, cậu tiếp nhận cái cốc, uống một ngụm.
Hương vị rất là kỳ quái. Có điểm giống thuốc, nhưng mà tươi mát ngon miệng hơn so với thuốc nhiều. Hơi lạnh chất lỏng, nhiệt độ kích thích phía dưới trong khoang miệng, lại sục lên rất nhiều bọn khí. Cảm giác đó, thật giống như có nhiều tiểu tinh tinh ở khoang miệng khiêu vũ.
Chờ tiểu tinh tinh nhảy múa xong, Dụ Ngôn nuốt xuống Coca, liếm môi một cái, cảm giác có chút vẫn chưa thỏa mãn, cầm cái cốc, lại muốn uống.
Đường Tuyết vội vàng cướp đi cốc của cậu:" Được rồi, được rồi, một ngụm là đủ rồi. Nếu cậu mà uống đến nghiền thì làm sao bây giờ, tôi cũng không muốn làm hư tiểu bằng hữu."
"Tôi không phải tiểu bằng hữu."
"Tốt, tốt, tốt. Cậu không phải tiểu bằng hữu cậu là đại bảo bối."
"..."
Không thèm đếm xỉa đến Dụ Ngôn một mặt phẫn uất đến phát nghẹn. Đường Tuyết cầm ly pha lê, bên trong vẫn còn không ít Coca, cảm giác ném đi rất lãng phí, thế là cô nhanh chóng đem Coca trong chén đổ lại về bình.
Ở giữa quá trình có chút gian nan, bị đổ ra ngoài một chút.
Dụ Ngôn nhìn cô làm như vậy, không biết tại sao trên mặt có chút khô nóng.
Tôm hùm hầm tỏi đi lên, hào cũng nổi lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Dụ Ngôn hỏi Đường Tuyết:" Cậu trước kia là thể dục sinh, học mục hạng chính là gì?"
"Trượt tốc độ quãng ngắn"
Dụ Ngôn không hỏi về sau vì sao cô không trượt tiếp. Con đường này rất vất vả, cậu cũng đã gặp rất nhiều người từ bỏ.
Tôm hùm hầm vừa đủ lửa, cảm giác tươi ngon, cùng với tỏi hương, Đường Tuyết ăn đến một mặt say mê. Dụ Ngôn nhìn tướng ăn của cô, cười cười đột nhiên lại nói:" Cậu có nghĩ tới việc đổi sang trượt nghệ thuật không? Tôi cảm thấy thân hình của cậu nhìn rất đẹp, tính cân bằng cũng tốt."
Đường Tuyết cố ý đùa cậu:" Nếu không hai chúng ta cùng nhau trượt nghệ thuật đôi đi?"
"Hả?"
Đường Tuyết nâng cằm nói:" Mà cũng không biết thân hình cậu như vậy có nhấc được tôi nâng lên không nữa?"
"Tôi có thể sẽ cao hơn."
Đường Tuyết nhìn cậu một cái, nhìn qua đôi mắt của cậu, rõ ràng là cậu đang nghiêm túc trả lời vấn đề đó. Cô bật cười:" Cậu thật là ngốc, làm sao mà cái gì cũng đều tin. Tôi muốn luyện trượt nghệ thuật thì đã sớm luyện. Khi đó, huấn luyện viên cảm thấy tôi không có tế bào nghệ thuật, mới đề nghị tôi luyện trượt tốc độ." Cô còn nhớ rõ, lúc đó huấn luyện viên đề nghị Lê Ngữ Băng đi học khúc côn cầu, về sau cô thắc mắc rất lâu. Bởi vì Lê Ngữ Băng học đàn cello không tốt lắm. Tế bào nghệ thuật khẳng định là điều không thể thiếu.
Tận đến khi gặp Lê Ngữ Băng, nhìn thấy cái hàng dài 1m88 này, cô mới tỉnh ngộ ra năm đó huấn luyện viên thật biết nhìn xa trông rộng____ lớn lên cao như vậy, rất khó chơi trượt băng nghệ thuật, nhiều nhất là chơi đấu vật.
Đường Tuyết vừa suy nghĩ tới tên hỗn đản Lê Ngữ Băng kia, không ngờ lúc đấy tựa như nghe thấy tiếng cô gọi, cậu ta đột nhiên gọi điện thoại tới.
Cô nhíu mày, vẫn để máy đó.
Cậu lại gọi.
Dụ Ngôn nhìn thấy trên màn hình điện thoại Đường Tuyết tên danh bạ là:" Băng Chó", liền đoán được là Lê Ngữ Băng.
Đường Tuyết lần thứ ba không nghe máy của cậu, quả quyết tắt máy. Dụ Ngôn nhìn thần sắc cô không vui, do dự hỏi cô:" Cậu không phải nói đã vứt bỏ cậu ta sao?"
"Đấy là trước đó." Đường Tuyết ủ rũ, bất đắc dĩ nói:" Tôi kiếp trước chắc chắn là người mổ heo."
"Cậu ta là heo sao?"
"Không phải, cậu ta là chó. Lúc tôi bán thịt heo, cậu ta ngồi xổm bên cạnh gian hàng trông mong nhìn tôi, muốn đợi tôi ném xương cho. Kết quả tôi trước nay đều không cho hắn miếng nào. Đó chính là tôi cùng cậu ta đời trước thù oán, cậu ta đời này tới tìm tôi đòi nợ."
Dụ Ngôn lần đầu nghe được có người mang thù hận của con người hình dung đến như vậy... Hình tượng sinh động, có một phong cách riêng.
Cậu thấy cô phiền não, cũng có chút sốt ruột, hỏi:" Sau đó thế nào?"
"Không có sau đó nữa, tóm lại chính là tôi thiếu tiền cậu ta, thiếu rất nhiều."
"Thiếu nhiều hay ít?"
"Hơn ba vạn." Đường Tuyết nghĩ đến đây đột nhiên cười một tiếng,:" Cùng lắm thì cậu yên tâm. Tôi đã nghĩ kĩ biện pháp chơi lại cậu ta."
"Biện pháp gì?"
Cô híp mắt, nói:"Tôi lừa cậu ta vào văn phòng, khóa cửa sau đó ta đem quần áo cởi ra..."
Dụ Ngôn đang uống sữa đậu, nghe đến đó, dọa đến bị sặc, ho kịch liệt đến đỏ bừng mặt.
Đường Tuyết rút khăn tay đưa cho cậu, nói:" Tôi còn chưa nói xong mà, tôi cũng không có mạnh bằng cậu ta, cậu tuyệt đối đừng đoán mò... Ý của tôi là, đến lúc đó tôi uy hiếp cậu ta, nói cậu ta phi lễ, cậu nói xem cậu ta có thể không phục?"
Dụ Ngôn nghĩ thầm, cậu ta có phục hay không tôi không biết nhưng tôi không phục.
"Không muốn như vậy, biện pháp này không tốt." Dụ Ngôn chùi miệng, chậm rãi nói.
Đường Tuyết sờ cằm nói:" Tôi cảm thấy cũng tạm được."
"Không được, cậu là con gái. Với lại...". Cậu nói đến đây đột nhiên dừng lại.
Đường Tuyết hiếu kì:" Với lại cái gì?"
Dụ Ngôn nghĩ thầm, tôi không muốn cậu ở trước mặt cậu ta cởi quần áo...
________
Dụ Ngôn trở lại phòng ngủ, từ bên trong tủ quần áo lấy ra một hộp sắt hình chữ nhật. Trước kia đó là hộp kẹo đường, nhiều kẹo như vậy, cậu chỉ ăn một khối, còn lại cho người khác.
Trong hộp đều là giấy chứng nhận cùng huy chương.
Bạn cùng phòng Tống Chí Viễn thấy cậu loay hoay hộp, tò mò lại gần, tán thưởng:" Oa! Nhiều quá nha!" Giọng nói chứa đầy sự kính nể và hâm mộ.
Dụ Ngôn từ một đống huy chương lấy ra một khối, ngồi quan sát một chút hỏi Tống Chí Viễn:" Cậu nói xem, cái này có thể bán lấy tiền không?"
Tống Chí Viễn cũng học trượt nghệ thuật, chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường, không thể so sánh được với thiên tài. Lúc này nghe Dụ Ngôn hỏi, Tống Chí Viễn nói ra:" Đây đều là vinh dự, sao có thể dùng tiền ra cân nhắc được chứ? Dung tục."
"Bán cái này phải đi đâu mới được nhỉ?"
"Đừng nói với tôi là cậu muốn bán thật nha. Đây là huy chương đó." Tống Chí Viễn đau lòng một trận, không phải cậu cậu cũng đau lòng...
Dụ Ngôn lơ đễnh:" Bán đi một cái huy chương, còn có nhiều huy chương khác?"
....
Qua vài ngày sau, Đường Tuyết đột nhiên nhận được bốn vạn khối chuyển khoản từ Wechat của Dụ Ngôn, cô bị dọa đến giật minh, vội vàng gọi điện thoại.
"Dụ Ngôn, cậu làm cái gì vậy?"
"Cầm đi trả nợ."
"Không phải, tiền này cậu lấy từ đâu? Một khoản tiển lớn như vậy."
"À" Dụ Ngôn nghĩ nghĩ, viện cớ:" Là tiền thưởng khi thi đấu."
"Không được, cậu mau thu về. Tôi cầm tiền thưởng của cậu đi cho Lê Ngữ Băng. Tôi không phải thành cầm- thú sao?" Đường Tuyết bị cậu làm cho khó xử đến chết mà.
"Tôi giữ lại cũng vô dụng."
"Tôi nói, cậu sao có thể ngốc như vậy? Tôi với cậu mới thân có mấy ngày cậu đã gửi cho tôi tiền. Ai thân cùng cậu cậu cũng liền đưa tiền sao?
"Không phải." Cậu nhỏ giọng nói.
"Cậu cũng nên nghĩ cho mình một chút."
"Ừm" Âm thanh càng nhỏ hơn.
Đường Tuyết chậm rãi nói:" Ý tốt của cậu tôi xin nhận. Nhưng mà không cần đâu, nhưng nói thế nào thì tôi cũng rất cảm ơn cậu nha."
"Đường Tuyết" Dụ Ngôn đột nhiên gọi cô.
"Hử?"
"Cậu chịu thiếu tiền Lê Ngữ Băng nhưng vẫn không chịu nhận tiền của tôi sao?"
"..."
Đường Tuyết quả thực không thể tin được,
mình lại bị cái đồ đần này nói một câu liền thuyết phục. Cô đột nhiên có chút không hiểu rõ, tiểu tử này cuối cùng là thông minh hay ngốc nghếch nữa.
Cô cũng muốn nhận tiền của người ta, tóm lại là có chút không ý tứ, gãi đầu một cái, nói:" Vậy thì tôi đồng ý, về sau sẽ nhận thêm việc từ từ trả cậu."
"Ừm" Thanh âm lần này như mang theo ý cười.
"Dụ Ngôn, từ giờ trở đi cậu sẽ là phụ mẫu tái sinh của tôi."
Dụ Ngôn:=_=
Tôi cũng không muốn làm ba mẹ của cậu đâu....
.....
Đường Tuyết cầm tiền, tưởng tượng xem phải dùng tư thế gì để vung tiền trên mặt Lê Ngữ Băng mà có thể tạo ra bá khí ngút trời. Nghĩ tới nghĩ lui, luôn cảm thấy cư như vậy mà hai tay dâng tiền cho Lê Ngữ Băng, đều cảm thấy mình bị thiệt thòi.
Không được, cô không can tâm.
Trước tiên cô phải chơi cậu ta một trận.
Lúc gọi món, cô gọi cho mình một bình Coca-cola. Dụ Ngôn không thể uống đồ uống cacbon- axit, vẫn là uống sữa đậu.
Đường Tuyết cầm coca, lưu loát kéo một phát móc kéo, chất lỏng bên trong bắt đầu bốc lên bong bóng nhỏ, xì xì.
Dụ Ngôn ngồi đối diện, nhìn theo động tác của cô.
Cậu có chút nghiêng đầu qua, con mắt sáng mềm ướt át, yên tĩnh lại nghiêm túc. Bộ dáng kia đặc biệt giống như con chó con còn chưa dứt sữa, với cái thế giới này tất cả đều tràn ngập hiếu kì.
Đường Tuyết vui vẻ, nhẹ nhàng lung lay bình Coca trong tay, hỏi cậu:"Cậu chưa từng uống qua sao?"
Dụ Ngôn lắc đầu.
"Chưa từng có."
"Ừm"
Đường Tuyết một mặt khó hiểu nhìn cậu, tựa như người ngoài hành tinh.
Cô biểu lộ quá khai trương, Dụ Ngôn bị cô nhìn thấy có chút ngượng ngùng, mím môi giải thích:" Tôi không thể uống những thế này."
"Tôi biết, trước kia tôi cũng là học sinh thể dục, huấn luyện viên cũng không cho uống nhưng vẫn sẽ vụng trộm uống." Đường Tuyết nói, đang muốn uống một ngụm, nhìn thấy dáng vẻ trông mong của Dụ Ngôn, cô đột nhiên dừng lại động tác, cười hỏi cậu:" Này! Cậu có muốn nếm thử hay không?"
Dụ Ngôn lắc đầu.
"Nếm thử thôi, uống một ngụm không có chuyện gì đâu." Đường Tuyết cầm li pha lê qua, đổ một đoạn, cao có hai ba centimet, đưa cho cậu.
Cô cười hì hì nhìn cậu, cậu cũng có chút dao động.
Hơi do dự một chút, cậu tiếp nhận cái cốc, uống một ngụm.
Hương vị rất là kỳ quái. Có điểm giống thuốc, nhưng mà tươi mát ngon miệng hơn so với thuốc nhiều. Hơi lạnh chất lỏng, nhiệt độ kích thích phía dưới trong khoang miệng, lại sục lên rất nhiều bọn khí. Cảm giác đó, thật giống như có nhiều tiểu tinh tinh ở khoang miệng khiêu vũ.
Chờ tiểu tinh tinh nhảy múa xong, Dụ Ngôn nuốt xuống Coca, liếm môi một cái, cảm giác có chút vẫn chưa thỏa mãn, cầm cái cốc, lại muốn uống.
Đường Tuyết vội vàng cướp đi cốc của cậu:" Được rồi, được rồi, một ngụm là đủ rồi. Nếu cậu mà uống đến nghiền thì làm sao bây giờ, tôi cũng không muốn làm hư tiểu bằng hữu."
"Tôi không phải tiểu bằng hữu."
"Tốt, tốt, tốt. Cậu không phải tiểu bằng hữu cậu là đại bảo bối."
"..."
Không thèm đếm xỉa đến Dụ Ngôn một mặt phẫn uất đến phát nghẹn. Đường Tuyết cầm ly pha lê, bên trong vẫn còn không ít Coca, cảm giác ném đi rất lãng phí, thế là cô nhanh chóng đem Coca trong chén đổ lại về bình.
Ở giữa quá trình có chút gian nan, bị đổ ra ngoài một chút.
Dụ Ngôn nhìn cô làm như vậy, không biết tại sao trên mặt có chút khô nóng.
Tôm hùm hầm tỏi đi lên, hào cũng nổi lên, hai người vừa ăn vừa nói chuyện.
Dụ Ngôn hỏi Đường Tuyết:" Cậu trước kia là thể dục sinh, học mục hạng chính là gì?"
"Trượt tốc độ quãng ngắn"
Dụ Ngôn không hỏi về sau vì sao cô không trượt tiếp. Con đường này rất vất vả, cậu cũng đã gặp rất nhiều người từ bỏ.
Tôm hùm hầm vừa đủ lửa, cảm giác tươi ngon, cùng với tỏi hương, Đường Tuyết ăn đến một mặt say mê. Dụ Ngôn nhìn tướng ăn của cô, cười cười đột nhiên lại nói:" Cậu có nghĩ tới việc đổi sang trượt nghệ thuật không? Tôi cảm thấy thân hình của cậu nhìn rất đẹp, tính cân bằng cũng tốt."
Đường Tuyết cố ý đùa cậu:" Nếu không hai chúng ta cùng nhau trượt nghệ thuật đôi đi?"
"Hả?"
Đường Tuyết nâng cằm nói:" Mà cũng không biết thân hình cậu như vậy có nhấc được tôi nâng lên không nữa?"
"Tôi có thể sẽ cao hơn."
Đường Tuyết nhìn cậu một cái, nhìn qua đôi mắt của cậu, rõ ràng là cậu đang nghiêm túc trả lời vấn đề đó. Cô bật cười:" Cậu thật là ngốc, làm sao mà cái gì cũng đều tin. Tôi muốn luyện trượt nghệ thuật thì đã sớm luyện. Khi đó, huấn luyện viên cảm thấy tôi không có tế bào nghệ thuật, mới đề nghị tôi luyện trượt tốc độ." Cô còn nhớ rõ, lúc đó huấn luyện viên đề nghị Lê Ngữ Băng đi học khúc côn cầu, về sau cô thắc mắc rất lâu. Bởi vì Lê Ngữ Băng học đàn cello không tốt lắm. Tế bào nghệ thuật khẳng định là điều không thể thiếu.
Tận đến khi gặp Lê Ngữ Băng, nhìn thấy cái hàng dài 1m88 này, cô mới tỉnh ngộ ra năm đó huấn luyện viên thật biết nhìn xa trông rộng____ lớn lên cao như vậy, rất khó chơi trượt băng nghệ thuật, nhiều nhất là chơi đấu vật.
Đường Tuyết vừa suy nghĩ tới tên hỗn đản Lê Ngữ Băng kia, không ngờ lúc đấy tựa như nghe thấy tiếng cô gọi, cậu ta đột nhiên gọi điện thoại tới.
Cô nhíu mày, vẫn để máy đó.
Cậu lại gọi.
Dụ Ngôn nhìn thấy trên màn hình điện thoại Đường Tuyết tên danh bạ là:" Băng Chó", liền đoán được là Lê Ngữ Băng.
Đường Tuyết lần thứ ba không nghe máy của cậu, quả quyết tắt máy. Dụ Ngôn nhìn thần sắc cô không vui, do dự hỏi cô:" Cậu không phải nói đã vứt bỏ cậu ta sao?"
"Đấy là trước đó." Đường Tuyết ủ rũ, bất đắc dĩ nói:" Tôi kiếp trước chắc chắn là người mổ heo."
"Cậu ta là heo sao?"
"Không phải, cậu ta là chó. Lúc tôi bán thịt heo, cậu ta ngồi xổm bên cạnh gian hàng trông mong nhìn tôi, muốn đợi tôi ném xương cho. Kết quả tôi trước nay đều không cho hắn miếng nào. Đó chính là tôi cùng cậu ta đời trước thù oán, cậu ta đời này tới tìm tôi đòi nợ."
Dụ Ngôn lần đầu nghe được có người mang thù hận của con người hình dung đến như vậy... Hình tượng sinh động, có một phong cách riêng.
Cậu thấy cô phiền não, cũng có chút sốt ruột, hỏi:" Sau đó thế nào?"
"Không có sau đó nữa, tóm lại chính là tôi thiếu tiền cậu ta, thiếu rất nhiều."
"Thiếu nhiều hay ít?"
"Hơn ba vạn." Đường Tuyết nghĩ đến đây đột nhiên cười một tiếng,:" Cùng lắm thì cậu yên tâm. Tôi đã nghĩ kĩ biện pháp chơi lại cậu ta."
"Biện pháp gì?"
Cô híp mắt, nói:"Tôi lừa cậu ta vào văn phòng, khóa cửa sau đó ta đem quần áo cởi ra..."
Dụ Ngôn đang uống sữa đậu, nghe đến đó, dọa đến bị sặc, ho kịch liệt đến đỏ bừng mặt.
Đường Tuyết rút khăn tay đưa cho cậu, nói:" Tôi còn chưa nói xong mà, tôi cũng không có mạnh bằng cậu ta, cậu tuyệt đối đừng đoán mò... Ý của tôi là, đến lúc đó tôi uy hiếp cậu ta, nói cậu ta phi lễ, cậu nói xem cậu ta có thể không phục?"
Dụ Ngôn nghĩ thầm, cậu ta có phục hay không tôi không biết nhưng tôi không phục.
"Không muốn như vậy, biện pháp này không tốt." Dụ Ngôn chùi miệng, chậm rãi nói.
Đường Tuyết sờ cằm nói:" Tôi cảm thấy cũng tạm được."
"Không được, cậu là con gái. Với lại...". Cậu nói đến đây đột nhiên dừng lại.
Đường Tuyết hiếu kì:" Với lại cái gì?"
Dụ Ngôn nghĩ thầm, tôi không muốn cậu ở trước mặt cậu ta cởi quần áo...
________
Dụ Ngôn trở lại phòng ngủ, từ bên trong tủ quần áo lấy ra một hộp sắt hình chữ nhật. Trước kia đó là hộp kẹo đường, nhiều kẹo như vậy, cậu chỉ ăn một khối, còn lại cho người khác.
Trong hộp đều là giấy chứng nhận cùng huy chương.
Bạn cùng phòng Tống Chí Viễn thấy cậu loay hoay hộp, tò mò lại gần, tán thưởng:" Oa! Nhiều quá nha!" Giọng nói chứa đầy sự kính nể và hâm mộ.
Dụ Ngôn từ một đống huy chương lấy ra một khối, ngồi quan sát một chút hỏi Tống Chí Viễn:" Cậu nói xem, cái này có thể bán lấy tiền không?"
Tống Chí Viễn cũng học trượt nghệ thuật, chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường, không thể so sánh được với thiên tài. Lúc này nghe Dụ Ngôn hỏi, Tống Chí Viễn nói ra:" Đây đều là vinh dự, sao có thể dùng tiền ra cân nhắc được chứ? Dung tục."
"Bán cái này phải đi đâu mới được nhỉ?"
"Đừng nói với tôi là cậu muốn bán thật nha. Đây là huy chương đó." Tống Chí Viễn đau lòng một trận, không phải cậu cậu cũng đau lòng...
Dụ Ngôn lơ đễnh:" Bán đi một cái huy chương, còn có nhiều huy chương khác?"
....
Qua vài ngày sau, Đường Tuyết đột nhiên nhận được bốn vạn khối chuyển khoản từ Wechat của Dụ Ngôn, cô bị dọa đến giật minh, vội vàng gọi điện thoại.
"Dụ Ngôn, cậu làm cái gì vậy?"
"Cầm đi trả nợ."
"Không phải, tiền này cậu lấy từ đâu? Một khoản tiển lớn như vậy."
"À" Dụ Ngôn nghĩ nghĩ, viện cớ:" Là tiền thưởng khi thi đấu."
"Không được, cậu mau thu về. Tôi cầm tiền thưởng của cậu đi cho Lê Ngữ Băng. Tôi không phải thành cầm- thú sao?" Đường Tuyết bị cậu làm cho khó xử đến chết mà.
"Tôi giữ lại cũng vô dụng."
"Tôi nói, cậu sao có thể ngốc như vậy? Tôi với cậu mới thân có mấy ngày cậu đã gửi cho tôi tiền. Ai thân cùng cậu cậu cũng liền đưa tiền sao?
"Không phải." Cậu nhỏ giọng nói.
"Cậu cũng nên nghĩ cho mình một chút."
"Ừm" Âm thanh càng nhỏ hơn.
Đường Tuyết chậm rãi nói:" Ý tốt của cậu tôi xin nhận. Nhưng mà không cần đâu, nhưng nói thế nào thì tôi cũng rất cảm ơn cậu nha."
"Đường Tuyết" Dụ Ngôn đột nhiên gọi cô.
"Hử?"
"Cậu chịu thiếu tiền Lê Ngữ Băng nhưng vẫn không chịu nhận tiền của tôi sao?"
"..."
Đường Tuyết quả thực không thể tin được,
mình lại bị cái đồ đần này nói một câu liền thuyết phục. Cô đột nhiên có chút không hiểu rõ, tiểu tử này cuối cùng là thông minh hay ngốc nghếch nữa.
Cô cũng muốn nhận tiền của người ta, tóm lại là có chút không ý tứ, gãi đầu một cái, nói:" Vậy thì tôi đồng ý, về sau sẽ nhận thêm việc từ từ trả cậu."
"Ừm" Thanh âm lần này như mang theo ý cười.
"Dụ Ngôn, từ giờ trở đi cậu sẽ là phụ mẫu tái sinh của tôi."
Dụ Ngôn:=_=
Tôi cũng không muốn làm ba mẹ của cậu đâu....
.....
Đường Tuyết cầm tiền, tưởng tượng xem phải dùng tư thế gì để vung tiền trên mặt Lê Ngữ Băng mà có thể tạo ra bá khí ngút trời. Nghĩ tới nghĩ lui, luôn cảm thấy cư như vậy mà hai tay dâng tiền cho Lê Ngữ Băng, đều cảm thấy mình bị thiệt thòi.
Không được, cô không can tâm.
Trước tiên cô phải chơi cậu ta một trận.