Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Cơm nước xong xuôi, Lê Ngữ Băng cùng Liêu Chấn Vũ rất tự giác hỗ trợ, đem bộ đồ ăn để vào máy rửa bát.
Đường Tuyết rửa mấy quả táo, một bên ăn một bên chỉ huy bọn họ.
Liêu Chấn Vũ nói," Lão đại, lát nữa cô chú trở về, nhìn thấy chúng ta đem đồ trong tủ lạnh ăn hết sạch, có thể sẽ nổi giận không?"
Đường Tuyết nhếch miệng," Bọn họ hôm nay không về."
Lê Ngữ Băng nghe đến đó, giơ mi lên, nghĩ đến việc tên này sợ quỷ. Cậu ngược lại là rất nguyện ý ở lại dỗ cô đi ngủ, nhưng là sợ bị cô đánh đi ra.
Chờ vội vàng làm xong, Đường Tuyết ở phòng khách xem tivi, Lê Ngữ Băng ngồi bên cạnh cô, cầm lấy điều khiển từ xa.
Sau đó nhấn kênh, đến kênh tiết mục cờ vây thì dừng lại.
Đường Tuyết gặm táo, liếc mắt nhìn cậu," Đứa trẻ ngốc, lại giả bộ thiên tài, cậu xem hiểu cờ vây sao?"
Lê Ngữ Băng dùng điều khiển từ xa chỉ vào tivi, bắt đầu giảng cờ cho cô.
Đường Tuyết cũng không xác định được cậu nói có đúng hay không, dù sao một chữ cô nghe cũng không hiểu, cảm giác giống như đang giao lưu cùng người ngoài hành tinh.
Cờ vây hạ rất chậm, Lê Ngữ Băng kiên nhẫn giảng trong chốc lát," Rồi, biết cậu lợi hại, thay kênh có được không?"
Lê Ngữ Băng siêu cấp nghe lời, cầm điều khiển từ xa lên, đổi đến kênh câu cá.
Đường Tuyết cũng mới phát hiện thì ra trên TV có kênh chuyên môn câu cá.
"Tôi nói thêm một chút câu cá cho cậu nghe." Lê Ngữ Băng nói.
Đường Tuyết ngồi thẳng người tựa vào một bên ghế, nhấc chân làm bộ muốn đá Lê Ngữ Băng," Cậu thành tâm không cho tôi xem TV đúng không?"
Lê Ngữ Băng bắt lấy chân cô chế trụ mắt cá chân, chậm rãi buông xuống,"Đừng làm rộn."
Đường Tuyết:"... "
Có thể là bởi vì cậu đã dùng lực, lúc cô bị cậu bắt được mắt cá chân, có một cảm giác như bị bức hiếp cũng không biết từ chỗ nào xuất hiện xấu hổ nhàn nhạt.
Thật sự là khó hiểu. Đường Tuyết vuốt vuốt khuôn mặt, yên lặng tránh né cậu. Cũng không có nói tiếp, nghiêng người sang xem TV.
Nhìn không được một lát liền lăn ra ngủ.
Lê Ngữ Băng chỉnh thấp âm lượng TV, buông xuống điều khiển từ xa tiến tới, thấy cô hô hấp đều đều, lông mi đen dài ngạo nghễ ưỡn lên không nhúc nhích tí nào, xem ra là đã ngủ thật.
Cậu khom lưng muốn ôm cô lên, Liêu Chấn Vũ rốt cục nhìn không được, lên tiếng ngăn lại," Này, cậu định làm gì lão đại?"
Lê Ngữ Băng sợ Liêu Chấn Vũ làm ồn, hướng cậu ta làm dấu im lặng, sau đó nhẹ nói," Cô ấy sợ quỷ."
Liêu Chấn Vũ một mặt giật mình. Lê Ngữ Băng cho là cậu ta muốn nói gì, kết quả là cậu đột nhiên cúi đầu, cực nhanh gửi tin nhắn.
Liêu Chấn Vũ: Lê Ngữ Băng lo lắng lão đại sợ quỷ, không dám ngủ một mình cho nên dỗ cô ấy đi ngủ trước rồi mới rời đi.
Hạ Mộng Hoan: Tốt, chuyện này tôi làm không được, tôi cũng sợ quỷ. Yêu phi kia hơn tôi phần này.
Liêu Chấn Vũ: Cậu ta ôm lão đại. Lão đại tôi một mét sáu, bây giờ trông như con gà vèo một cái bị cậu ta ôm lên. Về sau nếu cậu ta khi dễ lão đại, tôi khẳng định đánh không lại.
Hạ Mộng Hoan: Ảnh chụp ảnh chụp!
Liêu Chấn Vũ giơ điện thoại, đập tới là bóng lưng Lê Ngữ Băng ôm Đường Tuyết rời đi. Đêm hôm khuya khoắt lộ ra ánh sáng kém, góc độ cũng không tốt nên nhìn hơi mờ. Trên tấm ảnh đại bộ phận là bóng lưng của Lê Ngữ Băng, dày đặc như núi. Đường Tuyết chỉ để lộ cái bắp chân, trên chân vẫn còn đi đôi dép lê màu hồng.
Hạ Mộng Hoan chỉ cần dựa vào bắp chân kia cùng dép lê màu hồng, trong não hoàn chỉnh bổ ra hình tượng Đường Tuyết hãm trong ngực Lê Ngữ Băng.
Hạ Mộng Hoan: Ông trời của tôi, làm sao bây giờ? Thật muốn đem đại vương lột sạch gắn thêm cái nơ nhỏ đem cho Lê Ngữ Băng!!!
Liêu Chấn Vũ:...Cậu tỉnh táo một chút được không!
...
Động tác Lê Ngữ Băng có chút cứng ngắc. Tứ chi con gái mềm mại hoàn toàn lâm vào trong ngực cậu, khiến cho cậu tim đập thình thịch lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đường Tuyết bình thường hay làm loạn, lúc ngủ thiếp đi yên tĩnh bất động. Lê Ngữ Băng khó có được cảm giác yếu đuối của người con gái trên người cô, cái này khiến cho động tác của cậu đều cẩn thận từng li từng tí, giống như là đang ôm đồ sứ trân phẩm quý hiếm.
Lê Ngữ Băng ôm cô đưa về phòng, chân hướng về sau đẩy cửa lại. Đi đến trước giường, nhẹ nhàng buông cô xuống, cởi dép, đắp kín chăn.
Sau đó ngồi tại đầu giường, ngắm nghía gương mặt Đường Tuyết.
Đường Tuyết có chút nghiêng đầu, một bên bị sợi tóc che kín, chòm râu nhỏ trên mặt còn chưa rửa đi nhìn rất khôi hài. Lê Ngữ Băng đưa tay gẩy gẩy tóc của cô, nhẹ nhàng khép lại sau tai.
Chỉnh xong tóc, tay của cậu cũng không có thu hồi lại, dừng ở bên trên gò má cô. Dùng lưng ngón tay nhẹ nhàng cọ xát khuôn mặt cô.
"Làm sao tôi lại thích cậu như vậy?" Lê Ngữ Băng nói một mình, giống như bộc bạch cũng như than thở.
Cậu đột nhiên khom lưng, chậm rãi tới gần, một tay chống trên gối đầu, cúi đầu đặt một nụ hôn trên trán của cô. Bình thường giống như chuồn chuồn chạm nước, không dám dừng lại quá lâu. Nhưng cái này cũng đủ khiến cho cậu tim đập rộn lên, giống như là nhịp trống dày đặc.
"Lê Ngữ Băng." Đường Tuyết đột nhiên mở miệng.
Lê Ngữ Băng giật nảy mình, thân thể cứng ngắc, nhẹ nhàng lên tiếng:" Hả?"
"Đưa điều khiển từ xa cho tôi... "
Lê Ngữ Băng nhẹ nhàng thở ra, quay đầu thấy cái đèn pin trên tủ đầu giường, cậu lấy tới nhét vào trong tay Đường Tuyết,"Cho cậu."
Đường Tuyết thỏa mãn, không lộn xộn.
Lê Ngữ Băng điều chỉnh tốt chăn mền cho cô sau đó đứng người lên dạo qua một vòng trong phòng.
Trên giá sách của Đường Tuyết bày biện không ít sách giáo khoa cao trung, sách bài tập, còn lại thì là sách ngoại khóa, manga, tiểu vật trang trí, trên tường còn dán áp phích minh tinh. Những thứ này đối với cậu đều là những thứ xa lạ cậu chưa từng nhìn qua.
Cậu có chút không cam tâm, cẩn thận tìm kiếm một phần nào đó thuộc về minh. Cuối cùng dưới tầng chót nhất của giá sách có một mâm gỗ lồng chụp thủy tinh hình vòm, trong mâm bày biện rất nhiều đồ chơi lắp ráp bằng nhựa.
Những đồ chơi này đều là sưu tập bên trong trứng kỳ thú.
Mà trứng kỳ thú, phần lớn là dùng tiền của cậu để mua.
Lê Ngữ Băng ôm mâm gỗ khẽ cười, lại thở dài.
Kít____
Cửa đột nhiên bị đẩy một cái mở ra, đầu Liêu Chấn Vũ luồn vào trong.
Liêu Chấn Vũ nhìn Lê Ngữ Băng một cái.
"Cậu không định làm gì lão đại đấy chứ?" Liêu Chấn Vũ hỏi.
Lê Ngữ Băng đem mâm gỗ trả về, đứng người lên," Đi."
"Rửa lại cái mặt đi."
Là, là đến rửa mặt. Hai người một yêu quái một yêu nghiệt, đêm hôm khuya khoắt cứ như vậy đi ra ngoài chắc chắn sẽ hù chết người ta.
Hai tên thẳng nam đều khờ dại coi bút kẻ mắt với bút chì cũng không khác nhau cho lắm, đến lúc thực hành rồi thì kết quả thật không chấp nhận được.
Liêu Chấn Vũ bất lực nhìn tấm gương, cảm giác chính mình càng thêm giống yêu quái hơn.
Lê Ngữ Băng dùng di động tìm tòi một chút phương pháp tẩy kẻ mắt, nói là muốn tẩy trang điểm. Bọn họ tại toilet tìm một chút, cuối cùng tìm được một bình gọi là " Dầu tẩy trang".
Kẻ mắt của Lê Ngữ Băng là vẽ dán lên mí mắt, cậu cố hết sức chà xát thật nhiều dầu. Giờ khắc này cậu cảm giác được những người con gái trang điểm kia thật là vĩ đại, mỗi ngày đều làm như vậy mà không phát điên.
Cuối cùng làm xong công trình này, hai người đều rất mệt mỏi. Bọn họ cùng đi ra ngoài cửa, Liêu Chấn Vũ bị gió lạnh thổi qua, đột nhiên kẹp kẹp áo khoác hỏi Lê Ngữ Băng," Cậu muốn làm nam nhân của lão đại đúng không?"
Lê Ngữ Băng chộp lấy túi đi ở phía trước, nói:" Cậu thích gì?"
Liêu Chấn Vũ cười ha ha," Cậu định hối lộ tôi sao? Tôi cho cậu biết, tôi sẽ không phản bội lão đại đâu."
Lê Ngữ Băng dừng bước, quay người nhìn cậu ta," Một đôi giày chơi bóng Jordan bản số lượng có hạn."
"..."
"Hai cặp."
"... "
Nghe nói, trình độ si mê của nam sinh đối với giày chơi bóng không thua gì sự cuồng nhiệt của nữ sinh đối với son môi.
Lê Ngữ Băng không nhìn Liêu Chấn Vũ, quay mặt rời đi, trên mặt treo nụ cười thản nhiên.
Liêu Chấn Vũ đuổi kịp cậu nói," Cậu cho rằng có tiền liền muốn có thể làm gì thì làm sao? Tôi cho cậu biết, cậu có thể đấy!"
...
Lúc Lê Ngữ Băng về đến nhà, ba mẹ cậu đang xem TV.
Cậu đứng tại chỗ đổi giày, nghe được tiếng mẹ Lê ở phòng khách hỏi," Con về rồi sao? Đã ăn cơm chưa?"
"Rồi ạ."
"Qua đây ăn chút trái cây. Hôm nay dưa rất ngọt."
Lê Ngữ Băng cất kỹ hành lý, ngồi ở phòng khách cùng ba mẹ nói chuyện phiếm. Ba của cậu nhã nhặn trầm tĩnh không thích nói chuyện, ở nhà bình thường đều là mẹ nói, ba chỉ cần phụ trách ngồi nghe là được rồi.
"Hôm nay đến nhà ai chơi vậy?"Mẹ Lê hỏi.
"Một người bạn học." Lê Ngữ Băng mập mờ đáp.
Mẹ Lê vểnh tai," Hử? Bạn tiểu học hay bạn trung học? Là nam hay là nữ?"
Lê Ngữ Băng không nói chuyện, nắm vuốt cây tăm ăn dưa, con mắt nhìn chằm chằm màn hình TV, giả bộ như đang rất là chăm chú.
Mẹ Lê lặng lẽ dò xét cậu, vốn định quan sát ánh mắt của cậu có không giống bình thường hay không, thế nhưng lần xem xét này, lực chú ý theo thời gian dần qua đều bị ánh mắt của cậu hấp dẫn.
Biểu lộ của bà một mực là vừa chấn kinh vừa tổn thương, còn mang theo chút ủy khuất khiến cho hai ba con đều có chút khó hiểu.
Đến tối lúc ngủ, ba Lê hỏi bà," Bà bị sao vậy?"
"Lão công, Lê Ngữ Băng nó kẻ mắt."
"???"
"Là thật." Mẹ Lê tay chống nạnh, nhíu mày nhăn trán," Nó không có rửa sạch sẽ."
"... "
Mẹ Lê càng nghĩ càng khó chịu," Vốn là đang muốn hy vọng nó đem một cô nương trở về đây, bây giờ thì tốt rồi, nó đem chính mình biến thành một cô nương!"
Đường Tuyết rửa mấy quả táo, một bên ăn một bên chỉ huy bọn họ.
Liêu Chấn Vũ nói," Lão đại, lát nữa cô chú trở về, nhìn thấy chúng ta đem đồ trong tủ lạnh ăn hết sạch, có thể sẽ nổi giận không?"
Đường Tuyết nhếch miệng," Bọn họ hôm nay không về."
Lê Ngữ Băng nghe đến đó, giơ mi lên, nghĩ đến việc tên này sợ quỷ. Cậu ngược lại là rất nguyện ý ở lại dỗ cô đi ngủ, nhưng là sợ bị cô đánh đi ra.
Chờ vội vàng làm xong, Đường Tuyết ở phòng khách xem tivi, Lê Ngữ Băng ngồi bên cạnh cô, cầm lấy điều khiển từ xa.
Sau đó nhấn kênh, đến kênh tiết mục cờ vây thì dừng lại.
Đường Tuyết gặm táo, liếc mắt nhìn cậu," Đứa trẻ ngốc, lại giả bộ thiên tài, cậu xem hiểu cờ vây sao?"
Lê Ngữ Băng dùng điều khiển từ xa chỉ vào tivi, bắt đầu giảng cờ cho cô.
Đường Tuyết cũng không xác định được cậu nói có đúng hay không, dù sao một chữ cô nghe cũng không hiểu, cảm giác giống như đang giao lưu cùng người ngoài hành tinh.
Cờ vây hạ rất chậm, Lê Ngữ Băng kiên nhẫn giảng trong chốc lát," Rồi, biết cậu lợi hại, thay kênh có được không?"
Lê Ngữ Băng siêu cấp nghe lời, cầm điều khiển từ xa lên, đổi đến kênh câu cá.
Đường Tuyết cũng mới phát hiện thì ra trên TV có kênh chuyên môn câu cá.
"Tôi nói thêm một chút câu cá cho cậu nghe." Lê Ngữ Băng nói.
Đường Tuyết ngồi thẳng người tựa vào một bên ghế, nhấc chân làm bộ muốn đá Lê Ngữ Băng," Cậu thành tâm không cho tôi xem TV đúng không?"
Lê Ngữ Băng bắt lấy chân cô chế trụ mắt cá chân, chậm rãi buông xuống,"Đừng làm rộn."
Đường Tuyết:"... "
Có thể là bởi vì cậu đã dùng lực, lúc cô bị cậu bắt được mắt cá chân, có một cảm giác như bị bức hiếp cũng không biết từ chỗ nào xuất hiện xấu hổ nhàn nhạt.
Thật sự là khó hiểu. Đường Tuyết vuốt vuốt khuôn mặt, yên lặng tránh né cậu. Cũng không có nói tiếp, nghiêng người sang xem TV.
Nhìn không được một lát liền lăn ra ngủ.
Lê Ngữ Băng chỉnh thấp âm lượng TV, buông xuống điều khiển từ xa tiến tới, thấy cô hô hấp đều đều, lông mi đen dài ngạo nghễ ưỡn lên không nhúc nhích tí nào, xem ra là đã ngủ thật.
Cậu khom lưng muốn ôm cô lên, Liêu Chấn Vũ rốt cục nhìn không được, lên tiếng ngăn lại," Này, cậu định làm gì lão đại?"
Lê Ngữ Băng sợ Liêu Chấn Vũ làm ồn, hướng cậu ta làm dấu im lặng, sau đó nhẹ nói," Cô ấy sợ quỷ."
Liêu Chấn Vũ một mặt giật mình. Lê Ngữ Băng cho là cậu ta muốn nói gì, kết quả là cậu đột nhiên cúi đầu, cực nhanh gửi tin nhắn.
Liêu Chấn Vũ: Lê Ngữ Băng lo lắng lão đại sợ quỷ, không dám ngủ một mình cho nên dỗ cô ấy đi ngủ trước rồi mới rời đi.
Hạ Mộng Hoan: Tốt, chuyện này tôi làm không được, tôi cũng sợ quỷ. Yêu phi kia hơn tôi phần này.
Liêu Chấn Vũ: Cậu ta ôm lão đại. Lão đại tôi một mét sáu, bây giờ trông như con gà vèo một cái bị cậu ta ôm lên. Về sau nếu cậu ta khi dễ lão đại, tôi khẳng định đánh không lại.
Hạ Mộng Hoan: Ảnh chụp ảnh chụp!
Liêu Chấn Vũ giơ điện thoại, đập tới là bóng lưng Lê Ngữ Băng ôm Đường Tuyết rời đi. Đêm hôm khuya khoắt lộ ra ánh sáng kém, góc độ cũng không tốt nên nhìn hơi mờ. Trên tấm ảnh đại bộ phận là bóng lưng của Lê Ngữ Băng, dày đặc như núi. Đường Tuyết chỉ để lộ cái bắp chân, trên chân vẫn còn đi đôi dép lê màu hồng.
Hạ Mộng Hoan chỉ cần dựa vào bắp chân kia cùng dép lê màu hồng, trong não hoàn chỉnh bổ ra hình tượng Đường Tuyết hãm trong ngực Lê Ngữ Băng.
Hạ Mộng Hoan: Ông trời của tôi, làm sao bây giờ? Thật muốn đem đại vương lột sạch gắn thêm cái nơ nhỏ đem cho Lê Ngữ Băng!!!
Liêu Chấn Vũ:...Cậu tỉnh táo một chút được không!
...
Động tác Lê Ngữ Băng có chút cứng ngắc. Tứ chi con gái mềm mại hoàn toàn lâm vào trong ngực cậu, khiến cho cậu tim đập thình thịch lại không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đường Tuyết bình thường hay làm loạn, lúc ngủ thiếp đi yên tĩnh bất động. Lê Ngữ Băng khó có được cảm giác yếu đuối của người con gái trên người cô, cái này khiến cho động tác của cậu đều cẩn thận từng li từng tí, giống như là đang ôm đồ sứ trân phẩm quý hiếm.
Lê Ngữ Băng ôm cô đưa về phòng, chân hướng về sau đẩy cửa lại. Đi đến trước giường, nhẹ nhàng buông cô xuống, cởi dép, đắp kín chăn.
Sau đó ngồi tại đầu giường, ngắm nghía gương mặt Đường Tuyết.
Đường Tuyết có chút nghiêng đầu, một bên bị sợi tóc che kín, chòm râu nhỏ trên mặt còn chưa rửa đi nhìn rất khôi hài. Lê Ngữ Băng đưa tay gẩy gẩy tóc của cô, nhẹ nhàng khép lại sau tai.
Chỉnh xong tóc, tay của cậu cũng không có thu hồi lại, dừng ở bên trên gò má cô. Dùng lưng ngón tay nhẹ nhàng cọ xát khuôn mặt cô.
"Làm sao tôi lại thích cậu như vậy?" Lê Ngữ Băng nói một mình, giống như bộc bạch cũng như than thở.
Cậu đột nhiên khom lưng, chậm rãi tới gần, một tay chống trên gối đầu, cúi đầu đặt một nụ hôn trên trán của cô. Bình thường giống như chuồn chuồn chạm nước, không dám dừng lại quá lâu. Nhưng cái này cũng đủ khiến cho cậu tim đập rộn lên, giống như là nhịp trống dày đặc.
"Lê Ngữ Băng." Đường Tuyết đột nhiên mở miệng.
Lê Ngữ Băng giật nảy mình, thân thể cứng ngắc, nhẹ nhàng lên tiếng:" Hả?"
"Đưa điều khiển từ xa cho tôi... "
Lê Ngữ Băng nhẹ nhàng thở ra, quay đầu thấy cái đèn pin trên tủ đầu giường, cậu lấy tới nhét vào trong tay Đường Tuyết,"Cho cậu."
Đường Tuyết thỏa mãn, không lộn xộn.
Lê Ngữ Băng điều chỉnh tốt chăn mền cho cô sau đó đứng người lên dạo qua một vòng trong phòng.
Trên giá sách của Đường Tuyết bày biện không ít sách giáo khoa cao trung, sách bài tập, còn lại thì là sách ngoại khóa, manga, tiểu vật trang trí, trên tường còn dán áp phích minh tinh. Những thứ này đối với cậu đều là những thứ xa lạ cậu chưa từng nhìn qua.
Cậu có chút không cam tâm, cẩn thận tìm kiếm một phần nào đó thuộc về minh. Cuối cùng dưới tầng chót nhất của giá sách có một mâm gỗ lồng chụp thủy tinh hình vòm, trong mâm bày biện rất nhiều đồ chơi lắp ráp bằng nhựa.
Những đồ chơi này đều là sưu tập bên trong trứng kỳ thú.
Mà trứng kỳ thú, phần lớn là dùng tiền của cậu để mua.
Lê Ngữ Băng ôm mâm gỗ khẽ cười, lại thở dài.
Kít____
Cửa đột nhiên bị đẩy một cái mở ra, đầu Liêu Chấn Vũ luồn vào trong.
Liêu Chấn Vũ nhìn Lê Ngữ Băng một cái.
"Cậu không định làm gì lão đại đấy chứ?" Liêu Chấn Vũ hỏi.
Lê Ngữ Băng đem mâm gỗ trả về, đứng người lên," Đi."
"Rửa lại cái mặt đi."
Là, là đến rửa mặt. Hai người một yêu quái một yêu nghiệt, đêm hôm khuya khoắt cứ như vậy đi ra ngoài chắc chắn sẽ hù chết người ta.
Hai tên thẳng nam đều khờ dại coi bút kẻ mắt với bút chì cũng không khác nhau cho lắm, đến lúc thực hành rồi thì kết quả thật không chấp nhận được.
Liêu Chấn Vũ bất lực nhìn tấm gương, cảm giác chính mình càng thêm giống yêu quái hơn.
Lê Ngữ Băng dùng di động tìm tòi một chút phương pháp tẩy kẻ mắt, nói là muốn tẩy trang điểm. Bọn họ tại toilet tìm một chút, cuối cùng tìm được một bình gọi là " Dầu tẩy trang".
Kẻ mắt của Lê Ngữ Băng là vẽ dán lên mí mắt, cậu cố hết sức chà xát thật nhiều dầu. Giờ khắc này cậu cảm giác được những người con gái trang điểm kia thật là vĩ đại, mỗi ngày đều làm như vậy mà không phát điên.
Cuối cùng làm xong công trình này, hai người đều rất mệt mỏi. Bọn họ cùng đi ra ngoài cửa, Liêu Chấn Vũ bị gió lạnh thổi qua, đột nhiên kẹp kẹp áo khoác hỏi Lê Ngữ Băng," Cậu muốn làm nam nhân của lão đại đúng không?"
Lê Ngữ Băng chộp lấy túi đi ở phía trước, nói:" Cậu thích gì?"
Liêu Chấn Vũ cười ha ha," Cậu định hối lộ tôi sao? Tôi cho cậu biết, tôi sẽ không phản bội lão đại đâu."
Lê Ngữ Băng dừng bước, quay người nhìn cậu ta," Một đôi giày chơi bóng Jordan bản số lượng có hạn."
"..."
"Hai cặp."
"... "
Nghe nói, trình độ si mê của nam sinh đối với giày chơi bóng không thua gì sự cuồng nhiệt của nữ sinh đối với son môi.
Lê Ngữ Băng không nhìn Liêu Chấn Vũ, quay mặt rời đi, trên mặt treo nụ cười thản nhiên.
Liêu Chấn Vũ đuổi kịp cậu nói," Cậu cho rằng có tiền liền muốn có thể làm gì thì làm sao? Tôi cho cậu biết, cậu có thể đấy!"
...
Lúc Lê Ngữ Băng về đến nhà, ba mẹ cậu đang xem TV.
Cậu đứng tại chỗ đổi giày, nghe được tiếng mẹ Lê ở phòng khách hỏi," Con về rồi sao? Đã ăn cơm chưa?"
"Rồi ạ."
"Qua đây ăn chút trái cây. Hôm nay dưa rất ngọt."
Lê Ngữ Băng cất kỹ hành lý, ngồi ở phòng khách cùng ba mẹ nói chuyện phiếm. Ba của cậu nhã nhặn trầm tĩnh không thích nói chuyện, ở nhà bình thường đều là mẹ nói, ba chỉ cần phụ trách ngồi nghe là được rồi.
"Hôm nay đến nhà ai chơi vậy?"Mẹ Lê hỏi.
"Một người bạn học." Lê Ngữ Băng mập mờ đáp.
Mẹ Lê vểnh tai," Hử? Bạn tiểu học hay bạn trung học? Là nam hay là nữ?"
Lê Ngữ Băng không nói chuyện, nắm vuốt cây tăm ăn dưa, con mắt nhìn chằm chằm màn hình TV, giả bộ như đang rất là chăm chú.
Mẹ Lê lặng lẽ dò xét cậu, vốn định quan sát ánh mắt của cậu có không giống bình thường hay không, thế nhưng lần xem xét này, lực chú ý theo thời gian dần qua đều bị ánh mắt của cậu hấp dẫn.
Biểu lộ của bà một mực là vừa chấn kinh vừa tổn thương, còn mang theo chút ủy khuất khiến cho hai ba con đều có chút khó hiểu.
Đến tối lúc ngủ, ba Lê hỏi bà," Bà bị sao vậy?"
"Lão công, Lê Ngữ Băng nó kẻ mắt."
"???"
"Là thật." Mẹ Lê tay chống nạnh, nhíu mày nhăn trán," Nó không có rửa sạch sẽ."
"... "
Mẹ Lê càng nghĩ càng khó chịu," Vốn là đang muốn hy vọng nó đem một cô nương trở về đây, bây giờ thì tốt rồi, nó đem chính mình biến thành một cô nương!"