Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 205
Đỗ Trần liền sững sờ tại chỗ!
Từ lâu này, trong đầu hắn vẫn tồn tại tiếng niệm kinh của một lão hòa thượng, Đỗ Trần với âm thanh này vô cùng quen thuộc! Nhưng hắn cứ nói tới nói lui một câu "Nhất hoa nhất thế giới"… Giống như cái máy hát. Hơn nữa lão tăng chỉ nói bằng Hán ngữ kiếp trước của hắn, bị Đỗ Trần quy vào loại "bảo giám" Bí ẩn chưa có lời giải. Nhận định là lời nhắc nhở "Bồ Đào" lưu lại cho mình.
Nhưng vừa rồi câu nói kia rất rành rọt, âm điệu rất giống người.
Rõ rõ ràng là giao lưu với Đỗ Trần! Quan trọng nhất ngôn ngữ nó dùng, chính là ngôn ngữ thông dụng của Einstein đại lục, hơn nữa Đỗ Trần rõ ràng cảm giác được, thanh âm này không phát ra từ trong đầu mình, mà đến từ sau lưng hướng Tuyết Bỉ nhân đứng. Cho nên hắn đầu tiên mới cho rằng là Harry trả lời hắn.
Nhưng sự thật chứng minh, đây rõ ràng là một "Người" Của "Liên Hoa Bảo Giám", đang trao đổi phương pháp tính toán công đức với hắn!
Harry bị Đỗ Trần hừ lạnh dọa nhảy dựng lên, hơn nữa càng không hiều được chủ nhân vì sao trách mắng mình, hắn vội khom người đáp:
- Chủ nhân nhân từ, Harry cho rằng người nói thật sự là chân lý a! Dạy người hướng thiện, đây chính là việc thiện to lớn! Tuyết Bỉ nhân chúng ta có một câu - Làm người tốt, so với làm người xấu còn khó khăn hơn trăm lần, như thế, người đem một người xấu giáo dục thành người tốt, tự nhiên là tương đương với trừng phạt một trăm kẻ xấu!
Len lén đánh giá vẻ mặt của Đỗ Trần, phát hiện chủ nhân đang sững sờ, Harry vội vàng nói bổ sung:
- Chẳng lẽ, người định đem Chesini biến thành một người tốt? Cái này quá khó khăn… ý ta nói, chỉ có chủ nhân mới có thể hiển xuất năng lực lớn như thế!
Harry chớp mắt, nhớ tới Đỗ Trần thuận miệng nhắc đến hoàn cảnh của Chesini, cười nói:
- Chủ nhân sáng suốt, người nhất định nghĩ tới rồi, chỉ bằng cái bộ dạng này của Chesini, nếu tương lai làm quốc vương, quốc gia của hắn nhất định sẽ phân liệt, nhất định sẽ làm cho dân chúng tai ương, người giáo dục hắn, là giúp đỡ mấy ngàn vạn bách tính đế quốc Nanotimor a! Trời ạ, hãy để Harry ca ngợi sự nhân từ của người!
- Đủ rồi, ta không muốn nghe ngươi vỗ mông ngựa nữa!
Đỗ Trần phất tay ngắt lời Harry, chần chừ nói:
- Ngươi... có nghe được lời vừa rồi không? Lời dùng ngôn ngữ thông dụng của đại lục Einstein nói đó.
Harry mờ mịt nhìn trái nhìn phải, lắc đầu nói:
- Không có a! Harry cũng không có nói cái gì a!
Đỗ Trần tiến lên rút vải trong miệng Chesini ra, quát:
- Ngươi có nghe được cái gì không?
Chesini căn bản không để ý tới Đỗ Trần, vẫn chửi mắng:
- Nghe được cái rắm chó, mau thả ta ra, nếu không ta …
Đỗ Trần lại vừa bịt miệng hắn lại, sau đó vẫy tay ra dấu với Harry:
- Ngươi ở chỗ này trông coi hắn, nếu hắn có hành động gì khác thường, ngươi không cần hạ thủ lưu tình, chỉ cần không đánh chết, đánh cho tàn phế cũng được! Có chuyện gì đã có ta gánh vác… yên tâm, tiểu tử này ngay cả Andy cũng không bằng!
Đánh vương tử? Harry kinh hãi, nhưng hắn cắn chặt răng. Đây là cơ hội để chủ nhân tín nhiệm a! Hơn nữa… hắc hắc, ta là Tuyết Bỉ nhân đầu tiên đánh vương tử! Chà chà, tam đại lục chỉ có Tuyết Bỉ nhân Harry đại nhân ta mới dám đánh vương tử! Hắn trong ánh mắt tuyệt vọng của Chesini, lấy khối bản nhân chuyên dùng để đánh Andy, hung ác đánh Chesini.
Làm thế nào đưa một tên thập ác bất xá, một đứa nhỏ hỗn đàn giáo dục thành người tốt, Đỗ Trần một chút kinh nghiệm cũng chẳng có, nhưng kiếp trước khi hắn từ một tên côn đồ đường phố tiến vào đạo môn, mặc dù không có hỗn đản như Chesini, nhưng cũng chẳng hơn. Sau khi lớn lên, Đỗ Trần tự nhiên chẳng phải người tốt đẹp gì, nhưng cũng không phải là loại hỗn đản không thể cứu được, tất cả biến hóa này đều là nhận được từ sự "giáo dục" của sư môn đối với hắn.
Cho nên, Đỗ Trần tự biết rõ mục tiêu cải tạo Chesini là "Hỗn đản mà lại không quá hỗn đản". Thủ đoạn cải tạo, chính là việc mà kiếp trước hắn đã trải qua - Tam sư huynh ở kiếp trước đã thu thập lão tử như thế nào, lão tử sẽ thu thập tiểu tử ngươi như thế, hắc hắc, coi như tìm chút bồi thường về tâm lý …
À, không! Đây chính là việc thiện lớn! Nhà phật giảng phổ độ giáo hóa chúng sinh, chính mình nếu thực sự đem một tên hỗn đản trở thành người tốt, thông qua hắn thay đổi phúc của mấy ngàn vạn bình dân… hắc hắc!
Đi tới căn phòng không người, Đỗ Trần trong lòng vừa nghĩ đến thanh âm kia, trong miệng hỏi:
- Các hạ là ai? Vị sao biết mông đít ta sẽ nở hoa?
Bốn bề tĩnh lặng
- Liên Hoa trên người ta chỉ có ba người biết, ta và Bồ Đào, còn có con khỉ kia, Bồ Đào và con khỉ kia tuyệt không có khả năng theo ta đến đây, ngươi rốt cuộc là ai?
Vẫn không ai trả lời!
Đỗ Trần vuốt mũi cười, nói cứng với không khí, nhìn qua có chút quỷ dị:
- Không cần trốn nữa, đầu óc ta không hề có vấn đề, người vừa rồi rõ ràng nói chuyện với ta, bây giờ hẳn là còn ở nơi này chứ?
Yên lặng trong chốc lát, Đỗ Trần bĩu môi nói:
- Còn không chịu hiện thân sao? Nếu không ra đừng trách ta không dùng lời lẽ tử tế! Muốn mắng chửi! Ta sẽ mắng chửi!
Đỗ Trần tính toàn, người này cùng với Liên Hoa nhất định có liên quan, hẳn sẽ không làm tổn thương mình, vậy, phải chọc giận hắn, để ép hắn hiện thân.
- Chửi đi, ngươi chửi ta chính là tự chửi mình, ai sợ ai chứ? Có ngon thì chửi đi!
- Ngươi cuối cùng cũng đã nói chuyện rồi!
Đỗ Trần vui mừng, nhưng sau khi âm thanh kia phát ra mà đằng sau không có tiếng động nào, nhưng Đỗ Trần đã rõ ràng nghe được, nói đến từ sau lưng!
Quay ngoắt đầu lại, nhưng một cái bóng quỷ cũng chăng có, trong phòng trống không!
- Chửi ngươi chính là chửi ta? Ý của các hạ là …
Đỗ Trần thật sự không rõ, chẳng lẽ còn có ai khác ngoài mình? Tinh thần lão tử phân liệt rồi chăng?
Không thể nào!
Đỗ Trần mở miệng trào phúng:
- Thế nào, các hạ không chịu gặp người, hay là không có mặt mũi nào gặp người?
- Ồ, nguyên lai là một tên gia hỏa không mặt không mũi!
Mặc cho Đỗ Trần giễu lạnh cợt nóng, bức ép dụ dỗ, cái âm thanh kia vẫn chẳng đáp lời, đến khi Đỗ Trần nói:
- Quên đi, ngươi hình như hiểu ta rất rõ, vậy hẳn là biết ta không phải là kẻ thiểu năng, ngươi không ra, ta …
- Tìm đi! Tìm đi! Hắc, nói cho ngươi biết, trừ ngươi ra, không một kẻ nào có khả năng phát hiện ra ta!
Đỗ Trần mắt sáng ngời, vội nói:
- Vậy nói cách khác, ở đây chỉ có ta có thể nhìn thấy người, chỉ có ta mới có thể truyền đạt với ngươi! Vậy… ngươi là Liên Hoa!?
- Đúng thế thì sao nào?
Đỗ Trần trợn mắt há mồm:
- Liên Hoa còn có thần trí, Bồ Đào có ý gì vậy?
Lời này, dưới tình thế cấp bách, Đỗ Trần dùng Hán ngữ nói ra.
- Cái trò gì vậy? Francis. Ngươi vừa rồi nói tiếng b… gì vây? Nói ngôn ngữ thông dụng của Einstein đại lục, không biết à, ngoại ngữ khác ta không hiểu! Còn nữa, ngươi nói đến lão Bồ Đào là sao? Muốn ăn Bồ Đào (nho) sao? Còn có con khỉ … con khỉ là cái thứ gì? Đồ ăn ư?
Những vẫn đề liên tiếp này, hỏi làm cho Đỗ Trần ngu luôn, một hồi lâu sau mới phản ứng trở lại.
Nó xưng hô với mình là Francis, mà không phải là Đỗ Trần. Còn không biết mình là thứ đồ kiếp trước, thậm chí Hán ngữ cũng chẳng biết.
Hay nói cách khác, nó sau khi mình chuyển thế mới xuất hiện, với Bồ Đào, và kiếp trước của mình hết thảy đều không biết. Hơn nữa, nó không có năng lực dò xét tư duy của mình.
Không biết vì sao Đỗ Trần thở phào nhẹ nhõm, đây có thể là tiềm thức của hắn đang suy nghĩ. Bí mật lớn nhất của lão tử ở thế giới đấu thần vẫn không ai biết - ý nghĩ rất ích kỷ, nhưng cũng là nhân tính thường tình - Ai cũng không nguyện ý đem bí mật lớn nhất trong lòng chia xẻ với người khác, không phải sao?
Dù là người chia xẻ khác cũng có thể xem như là một con người khác của mình, dù là nó ngoại trừ chính mình, không thể liên hệ với người khác.
Đỗ Trần đột nhiên ý thức được, mình còn rất là ích kỷ!
Đỗ Trần nở nụ cười:
- Đừng giấu giấu diếm diếm nữa. Nói đi, ngươi rốt cuộc là … ..cái gì? Là nguyên thần của ta sao?
- Ta làm sao mà biết chứ! Ta lơ mơ hồ đồ đã xuất hiện rồi "Nó oán khí tận trời nói":
Được rồi, ta cứ xem như là khí hồn Liên Hoa thánh khí của ngươi đi?
- Khí hồn của thánh khí… ha ha.
Đỗ Trần cười nhẹ nhõm, khí hồn cái gì, hẳn là linh khí của tiên gia pháp bảo chứ? Bất quá… chính mình cũng là lư đỉnh tu luyện pháp bảo, cũng là một bộ phận của pháp bảo, vậy, linh khí này có lẽ có thể gọi là nguyên thần thứ hai của mình!?
Thú vị, linh khí này luôn miệng nói ngôn ngữ thông dụng của Einstein đại lục, còn đầy miệng thánh khí và khí hồn, hiển nhiên, nó là thứ sinh ra ở thế giới đấu thần, sống ở thế giới đầu thần với linh khí nguồn gốc từ Trung Hoa!
Đỗ Trần suy nghĩ một chút, hỏi:
- Nói như vậy, ngươi ý thức được sự tồn tại của chính mình từ khi nào?
Linh khí suy nghĩ một thời gian rất lâu:
- Ai mà biết được, ta mơ màng hồ đồ đã xuất hiện rồi, hình như, hình như là sau khi ngươi tiêu diệt cái Nguyên soái Mark Cuban, cứu Hồng Loan vũ trận.
- Sau đó ngươi đã làm cái gì?
- Làm nhiều việc lắm, ta phải học nói, nghĩ biện pháp liên hệ với ngươi, còn phải chiếu cố cái buồng thánh khí của ngươi … Ồ, còn có khi ngươi tâm tư không tốt thì làm cái đích để trút giận, ta thoải mái chửi ta!
Đỗ Trần trong lòng tin tưởng, hoàn toàn hiểu được rồi, cái linh khí này, là "Liên Hoa Bảo Giám" vì trợ giúp mình điều khiển thánh khí mà hình thành - Dù sao Liên Hoa pháp bảo càng ngày càng nhiều, không có người giúp đỡ, Đỗ Trần đích xác cũng vất vả! Khi hải chiến, kẻ kêu to "Thằng ngốc" Đem lão thất ra, chính là nó sao? Đỗ Trần đưa ra nghi vấn của mình.
- Đúng, câu đó chính là ta nói, lúc ấy ta mới nghiên cứu hiểu được lão thất dùng làm gì. Hắc, vừa hay cứu ngươi một mạng!
Linh khí kiêu căng nói.
Đỗ Trần gật gật đầu, trong lòng mừng thầm, sau này chí ít cũng có người giúp đỡ mình chuyên môn nghiên cứu ứng dụng của Liên Hoa pháp bảo, thật sự bớt được không ít tâm tư!
Bất quá cái linh khí này thật sự là… nó cũng biết cần phải nghiên cứu mới hiểu được tác dụng của thánh khí?
Đỗ Trần trầm tư trong chốt lát, lại hỏi:
- Liên Hoa pháp bảo của ta rất nhiều, cũng chỉ có một cái linh khí của ngươi sao?
Lúc này linh khi cũng không trả lời, hắn cũng nghĩ không rõ cái vấn đề.
Một lúc lâu, linh khí đột nhiên rói:
- Không được rồi, mệt rồi. Francis kia, không có việc gì dừng có gọi ta ra, Oaa (ngáp), nói chuyện mấy câu với ngươi ta phải nghĩ ngơi thật tốt vài ngày, vậy ta xin nghỉ phép ba ngày - yên tâm, không chậm trễ ngươi dùng thánh khí khác.
- Xin, xin nghỉ phép? Ta muốn tìm ngươi thì sao?
Tiếng linh khí biến mất, đột nhiên, Đỗ Trần cảm thấy mông ngứa ngáy, giống như có thứ gi theo da thịt xông ra ngoài, càm giác ngứa ngáy truyền từ đùi, lên tới lưng, ngực, đầu vai… cuồi cùng từ tay áo của Đỗ Trần bò ra ngoài.
Mềm mại rời ra, bị Đỗ Trần thành giống như sợ mì, một bộ dạng mặc người dày xéo, mặc người đánh chửi, chính là lão ngũ rất có tiềm chất của oán phụ trong khuê phòng, chính là lão ngũ vẫn chưa biết tác dụng gì, nó không ngờ lại tự mình chủ động bò ra.
Không cần Đỗ Trần động thủ, nó tự cuộn mình, thành một quả cầu cao su, sau đó "Bụp" một cái, biến thành một hình dạng phẳng, tiếp theo mặt phẳng lật qua, cuộn thành một cái ống tròn. Đến cuối biến thành một cái ống hút đung đưa.
- Có bất bình phiền toái lớn, kêu "Ngũ ca" ra cứu mạng …
Đỗ Trần một hồi lâu không nói gì.
Ngồi ngây người trong chốc lát, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hô hoán:
- Francis bá tước các hạ, huynh đệ của ta, ngươi ở đâu? Bằng hữu tốt của ngươi, thần tử bá tước Brockman đến bái phỏng!
Đỗ Trần liền đứng lên, mắt nhíu lại nhanh chóng cân nhắc một trận, chợt cười:
- Đúng là ngươi rồi!
Hắn đi vài bước xuống thang, đi tới phòng sau, bên trong Harry đang chăm chú toàn bộ tinh thần trông coi Chesini, Đỗ Trần không chút do dự, tiến lên một chưởng đánh ngất Chesini, đưa hắn giấu trong Liên Hoa, sau đó từ trong Liên Hoa lấy ra mấy loại vật phẩm, phân phó:
- Harry, mau, bố trí tốt mấy thứ này!
Chủ tớ hai người nhanh chóng bố trí lại phòng sau, Đỗ Trần nhìn thoáng qua, gật đầu vừa ý:
- Đi, chúng ta đi ra ngoài tiếp khách, phì, là đón khách, Harry, nên làm thế nào, ngươi rõ rồi chứ?
Harry theo Đỗ Trần đi ra phòng sau, trịnh trọng gật đầu:
- Chủ nhân, Harry hiểu rồi!
Hắn ánh mắt vừa chuyển, chạy như mũi tên tới ổ chó đằng sau, đánh mạnh Andy đang ngủ say, sau khi lay tỉnh, nói bên tai nó một cách hung hãn:
- Nghe đây, Brockman tới rồi, từ giờ trở đi, ngươi vẫn gọi là Andy, nhưng là một tuyết lang bình thường, không thể nói chuyện, rất ngu ngốc, hiểu chưa?
Andy mắt còn ngái ngủ:
- Brockman … đáng chết, ta muốn giết hắn!
Harry tức giận đập lên đầu nó, giận dữ nói:
Nghe đây, nếu ngươi dám làm nhiễu loạn kế hoạch của chủ nhân, hôm nay chẳng nhưng không được ăn, quản gia Harry còn dùng bản nhân chuyên đánh chết ngươi, sau đó đem ngươi biến thành thịt nướng.
Andy lập tức tỉnh hẳn:
- Ta, ta hiểu rồi, ta cái gì cũng hiểu rồi…
- Nhớ kỹ, ngươi là một con tuyết lang bình thường tuyệt đối không thể nói tiếng người!
Harry thấy Andy gật đầu ghi nhớ, sắc mặt biến đối, cười hì hì chạy đến bên trái Đỗ Trần, khom lưng đưa tay, cung kính ý bào Đỗ Trần đi trước:
- Chủ nhân sáng suốt, xin mời người.
Đỗ Trần hài lòng gật đầu, Harry này, đích xác làm mình yên lòng không ít a.
- Đi, theo ta ra nghênh đón lão bằng hữu, ài, thật không đành lòng hãm hại hắn một lần nữa!
Bên này Brockman yên lặng chờ đợi, vừa vặn ý nghĩ của hắn cũng là - Francis tiểu bằng hữu, ta đến thăm ngươi, thật không đành lòng hãm hại ngươi lần nữa a!
Liên Hoa Bảo Giám
Từ lâu này, trong đầu hắn vẫn tồn tại tiếng niệm kinh của một lão hòa thượng, Đỗ Trần với âm thanh này vô cùng quen thuộc! Nhưng hắn cứ nói tới nói lui một câu "Nhất hoa nhất thế giới"… Giống như cái máy hát. Hơn nữa lão tăng chỉ nói bằng Hán ngữ kiếp trước của hắn, bị Đỗ Trần quy vào loại "bảo giám" Bí ẩn chưa có lời giải. Nhận định là lời nhắc nhở "Bồ Đào" lưu lại cho mình.
Nhưng vừa rồi câu nói kia rất rành rọt, âm điệu rất giống người.
Rõ rõ ràng là giao lưu với Đỗ Trần! Quan trọng nhất ngôn ngữ nó dùng, chính là ngôn ngữ thông dụng của Einstein đại lục, hơn nữa Đỗ Trần rõ ràng cảm giác được, thanh âm này không phát ra từ trong đầu mình, mà đến từ sau lưng hướng Tuyết Bỉ nhân đứng. Cho nên hắn đầu tiên mới cho rằng là Harry trả lời hắn.
Nhưng sự thật chứng minh, đây rõ ràng là một "Người" Của "Liên Hoa Bảo Giám", đang trao đổi phương pháp tính toán công đức với hắn!
Harry bị Đỗ Trần hừ lạnh dọa nhảy dựng lên, hơn nữa càng không hiều được chủ nhân vì sao trách mắng mình, hắn vội khom người đáp:
- Chủ nhân nhân từ, Harry cho rằng người nói thật sự là chân lý a! Dạy người hướng thiện, đây chính là việc thiện to lớn! Tuyết Bỉ nhân chúng ta có một câu - Làm người tốt, so với làm người xấu còn khó khăn hơn trăm lần, như thế, người đem một người xấu giáo dục thành người tốt, tự nhiên là tương đương với trừng phạt một trăm kẻ xấu!
Len lén đánh giá vẻ mặt của Đỗ Trần, phát hiện chủ nhân đang sững sờ, Harry vội vàng nói bổ sung:
- Chẳng lẽ, người định đem Chesini biến thành một người tốt? Cái này quá khó khăn… ý ta nói, chỉ có chủ nhân mới có thể hiển xuất năng lực lớn như thế!
Harry chớp mắt, nhớ tới Đỗ Trần thuận miệng nhắc đến hoàn cảnh của Chesini, cười nói:
- Chủ nhân sáng suốt, người nhất định nghĩ tới rồi, chỉ bằng cái bộ dạng này của Chesini, nếu tương lai làm quốc vương, quốc gia của hắn nhất định sẽ phân liệt, nhất định sẽ làm cho dân chúng tai ương, người giáo dục hắn, là giúp đỡ mấy ngàn vạn bách tính đế quốc Nanotimor a! Trời ạ, hãy để Harry ca ngợi sự nhân từ của người!
- Đủ rồi, ta không muốn nghe ngươi vỗ mông ngựa nữa!
Đỗ Trần phất tay ngắt lời Harry, chần chừ nói:
- Ngươi... có nghe được lời vừa rồi không? Lời dùng ngôn ngữ thông dụng của đại lục Einstein nói đó.
Harry mờ mịt nhìn trái nhìn phải, lắc đầu nói:
- Không có a! Harry cũng không có nói cái gì a!
Đỗ Trần tiến lên rút vải trong miệng Chesini ra, quát:
- Ngươi có nghe được cái gì không?
Chesini căn bản không để ý tới Đỗ Trần, vẫn chửi mắng:
- Nghe được cái rắm chó, mau thả ta ra, nếu không ta …
Đỗ Trần lại vừa bịt miệng hắn lại, sau đó vẫy tay ra dấu với Harry:
- Ngươi ở chỗ này trông coi hắn, nếu hắn có hành động gì khác thường, ngươi không cần hạ thủ lưu tình, chỉ cần không đánh chết, đánh cho tàn phế cũng được! Có chuyện gì đã có ta gánh vác… yên tâm, tiểu tử này ngay cả Andy cũng không bằng!
Đánh vương tử? Harry kinh hãi, nhưng hắn cắn chặt răng. Đây là cơ hội để chủ nhân tín nhiệm a! Hơn nữa… hắc hắc, ta là Tuyết Bỉ nhân đầu tiên đánh vương tử! Chà chà, tam đại lục chỉ có Tuyết Bỉ nhân Harry đại nhân ta mới dám đánh vương tử! Hắn trong ánh mắt tuyệt vọng của Chesini, lấy khối bản nhân chuyên dùng để đánh Andy, hung ác đánh Chesini.
Làm thế nào đưa một tên thập ác bất xá, một đứa nhỏ hỗn đàn giáo dục thành người tốt, Đỗ Trần một chút kinh nghiệm cũng chẳng có, nhưng kiếp trước khi hắn từ một tên côn đồ đường phố tiến vào đạo môn, mặc dù không có hỗn đản như Chesini, nhưng cũng chẳng hơn. Sau khi lớn lên, Đỗ Trần tự nhiên chẳng phải người tốt đẹp gì, nhưng cũng không phải là loại hỗn đản không thể cứu được, tất cả biến hóa này đều là nhận được từ sự "giáo dục" của sư môn đối với hắn.
Cho nên, Đỗ Trần tự biết rõ mục tiêu cải tạo Chesini là "Hỗn đản mà lại không quá hỗn đản". Thủ đoạn cải tạo, chính là việc mà kiếp trước hắn đã trải qua - Tam sư huynh ở kiếp trước đã thu thập lão tử như thế nào, lão tử sẽ thu thập tiểu tử ngươi như thế, hắc hắc, coi như tìm chút bồi thường về tâm lý …
À, không! Đây chính là việc thiện lớn! Nhà phật giảng phổ độ giáo hóa chúng sinh, chính mình nếu thực sự đem một tên hỗn đản trở thành người tốt, thông qua hắn thay đổi phúc của mấy ngàn vạn bình dân… hắc hắc!
Đi tới căn phòng không người, Đỗ Trần trong lòng vừa nghĩ đến thanh âm kia, trong miệng hỏi:
- Các hạ là ai? Vị sao biết mông đít ta sẽ nở hoa?
Bốn bề tĩnh lặng
- Liên Hoa trên người ta chỉ có ba người biết, ta và Bồ Đào, còn có con khỉ kia, Bồ Đào và con khỉ kia tuyệt không có khả năng theo ta đến đây, ngươi rốt cuộc là ai?
Vẫn không ai trả lời!
Đỗ Trần vuốt mũi cười, nói cứng với không khí, nhìn qua có chút quỷ dị:
- Không cần trốn nữa, đầu óc ta không hề có vấn đề, người vừa rồi rõ ràng nói chuyện với ta, bây giờ hẳn là còn ở nơi này chứ?
Yên lặng trong chốc lát, Đỗ Trần bĩu môi nói:
- Còn không chịu hiện thân sao? Nếu không ra đừng trách ta không dùng lời lẽ tử tế! Muốn mắng chửi! Ta sẽ mắng chửi!
Đỗ Trần tính toàn, người này cùng với Liên Hoa nhất định có liên quan, hẳn sẽ không làm tổn thương mình, vậy, phải chọc giận hắn, để ép hắn hiện thân.
- Chửi đi, ngươi chửi ta chính là tự chửi mình, ai sợ ai chứ? Có ngon thì chửi đi!
- Ngươi cuối cùng cũng đã nói chuyện rồi!
Đỗ Trần vui mừng, nhưng sau khi âm thanh kia phát ra mà đằng sau không có tiếng động nào, nhưng Đỗ Trần đã rõ ràng nghe được, nói đến từ sau lưng!
Quay ngoắt đầu lại, nhưng một cái bóng quỷ cũng chăng có, trong phòng trống không!
- Chửi ngươi chính là chửi ta? Ý của các hạ là …
Đỗ Trần thật sự không rõ, chẳng lẽ còn có ai khác ngoài mình? Tinh thần lão tử phân liệt rồi chăng?
Không thể nào!
Đỗ Trần mở miệng trào phúng:
- Thế nào, các hạ không chịu gặp người, hay là không có mặt mũi nào gặp người?
- Ồ, nguyên lai là một tên gia hỏa không mặt không mũi!
Mặc cho Đỗ Trần giễu lạnh cợt nóng, bức ép dụ dỗ, cái âm thanh kia vẫn chẳng đáp lời, đến khi Đỗ Trần nói:
- Quên đi, ngươi hình như hiểu ta rất rõ, vậy hẳn là biết ta không phải là kẻ thiểu năng, ngươi không ra, ta …
- Tìm đi! Tìm đi! Hắc, nói cho ngươi biết, trừ ngươi ra, không một kẻ nào có khả năng phát hiện ra ta!
Đỗ Trần mắt sáng ngời, vội nói:
- Vậy nói cách khác, ở đây chỉ có ta có thể nhìn thấy người, chỉ có ta mới có thể truyền đạt với ngươi! Vậy… ngươi là Liên Hoa!?
- Đúng thế thì sao nào?
Đỗ Trần trợn mắt há mồm:
- Liên Hoa còn có thần trí, Bồ Đào có ý gì vậy?
Lời này, dưới tình thế cấp bách, Đỗ Trần dùng Hán ngữ nói ra.
- Cái trò gì vậy? Francis. Ngươi vừa rồi nói tiếng b… gì vây? Nói ngôn ngữ thông dụng của Einstein đại lục, không biết à, ngoại ngữ khác ta không hiểu! Còn nữa, ngươi nói đến lão Bồ Đào là sao? Muốn ăn Bồ Đào (nho) sao? Còn có con khỉ … con khỉ là cái thứ gì? Đồ ăn ư?
Những vẫn đề liên tiếp này, hỏi làm cho Đỗ Trần ngu luôn, một hồi lâu sau mới phản ứng trở lại.
Nó xưng hô với mình là Francis, mà không phải là Đỗ Trần. Còn không biết mình là thứ đồ kiếp trước, thậm chí Hán ngữ cũng chẳng biết.
Hay nói cách khác, nó sau khi mình chuyển thế mới xuất hiện, với Bồ Đào, và kiếp trước của mình hết thảy đều không biết. Hơn nữa, nó không có năng lực dò xét tư duy của mình.
Không biết vì sao Đỗ Trần thở phào nhẹ nhõm, đây có thể là tiềm thức của hắn đang suy nghĩ. Bí mật lớn nhất của lão tử ở thế giới đấu thần vẫn không ai biết - ý nghĩ rất ích kỷ, nhưng cũng là nhân tính thường tình - Ai cũng không nguyện ý đem bí mật lớn nhất trong lòng chia xẻ với người khác, không phải sao?
Dù là người chia xẻ khác cũng có thể xem như là một con người khác của mình, dù là nó ngoại trừ chính mình, không thể liên hệ với người khác.
Đỗ Trần đột nhiên ý thức được, mình còn rất là ích kỷ!
Đỗ Trần nở nụ cười:
- Đừng giấu giấu diếm diếm nữa. Nói đi, ngươi rốt cuộc là … ..cái gì? Là nguyên thần của ta sao?
- Ta làm sao mà biết chứ! Ta lơ mơ hồ đồ đã xuất hiện rồi "Nó oán khí tận trời nói":
Được rồi, ta cứ xem như là khí hồn Liên Hoa thánh khí của ngươi đi?
- Khí hồn của thánh khí… ha ha.
Đỗ Trần cười nhẹ nhõm, khí hồn cái gì, hẳn là linh khí của tiên gia pháp bảo chứ? Bất quá… chính mình cũng là lư đỉnh tu luyện pháp bảo, cũng là một bộ phận của pháp bảo, vậy, linh khí này có lẽ có thể gọi là nguyên thần thứ hai của mình!?
Thú vị, linh khí này luôn miệng nói ngôn ngữ thông dụng của Einstein đại lục, còn đầy miệng thánh khí và khí hồn, hiển nhiên, nó là thứ sinh ra ở thế giới đấu thần, sống ở thế giới đầu thần với linh khí nguồn gốc từ Trung Hoa!
Đỗ Trần suy nghĩ một chút, hỏi:
- Nói như vậy, ngươi ý thức được sự tồn tại của chính mình từ khi nào?
Linh khí suy nghĩ một thời gian rất lâu:
- Ai mà biết được, ta mơ màng hồ đồ đã xuất hiện rồi, hình như, hình như là sau khi ngươi tiêu diệt cái Nguyên soái Mark Cuban, cứu Hồng Loan vũ trận.
- Sau đó ngươi đã làm cái gì?
- Làm nhiều việc lắm, ta phải học nói, nghĩ biện pháp liên hệ với ngươi, còn phải chiếu cố cái buồng thánh khí của ngươi … Ồ, còn có khi ngươi tâm tư không tốt thì làm cái đích để trút giận, ta thoải mái chửi ta!
Đỗ Trần trong lòng tin tưởng, hoàn toàn hiểu được rồi, cái linh khí này, là "Liên Hoa Bảo Giám" vì trợ giúp mình điều khiển thánh khí mà hình thành - Dù sao Liên Hoa pháp bảo càng ngày càng nhiều, không có người giúp đỡ, Đỗ Trần đích xác cũng vất vả! Khi hải chiến, kẻ kêu to "Thằng ngốc" Đem lão thất ra, chính là nó sao? Đỗ Trần đưa ra nghi vấn của mình.
- Đúng, câu đó chính là ta nói, lúc ấy ta mới nghiên cứu hiểu được lão thất dùng làm gì. Hắc, vừa hay cứu ngươi một mạng!
Linh khí kiêu căng nói.
Đỗ Trần gật gật đầu, trong lòng mừng thầm, sau này chí ít cũng có người giúp đỡ mình chuyên môn nghiên cứu ứng dụng của Liên Hoa pháp bảo, thật sự bớt được không ít tâm tư!
Bất quá cái linh khí này thật sự là… nó cũng biết cần phải nghiên cứu mới hiểu được tác dụng của thánh khí?
Đỗ Trần trầm tư trong chốt lát, lại hỏi:
- Liên Hoa pháp bảo của ta rất nhiều, cũng chỉ có một cái linh khí của ngươi sao?
Lúc này linh khi cũng không trả lời, hắn cũng nghĩ không rõ cái vấn đề.
Một lúc lâu, linh khí đột nhiên rói:
- Không được rồi, mệt rồi. Francis kia, không có việc gì dừng có gọi ta ra, Oaa (ngáp), nói chuyện mấy câu với ngươi ta phải nghĩ ngơi thật tốt vài ngày, vậy ta xin nghỉ phép ba ngày - yên tâm, không chậm trễ ngươi dùng thánh khí khác.
- Xin, xin nghỉ phép? Ta muốn tìm ngươi thì sao?
Tiếng linh khí biến mất, đột nhiên, Đỗ Trần cảm thấy mông ngứa ngáy, giống như có thứ gi theo da thịt xông ra ngoài, càm giác ngứa ngáy truyền từ đùi, lên tới lưng, ngực, đầu vai… cuồi cùng từ tay áo của Đỗ Trần bò ra ngoài.
Mềm mại rời ra, bị Đỗ Trần thành giống như sợ mì, một bộ dạng mặc người dày xéo, mặc người đánh chửi, chính là lão ngũ rất có tiềm chất của oán phụ trong khuê phòng, chính là lão ngũ vẫn chưa biết tác dụng gì, nó không ngờ lại tự mình chủ động bò ra.
Không cần Đỗ Trần động thủ, nó tự cuộn mình, thành một quả cầu cao su, sau đó "Bụp" một cái, biến thành một hình dạng phẳng, tiếp theo mặt phẳng lật qua, cuộn thành một cái ống tròn. Đến cuối biến thành một cái ống hút đung đưa.
- Có bất bình phiền toái lớn, kêu "Ngũ ca" ra cứu mạng …
Đỗ Trần một hồi lâu không nói gì.
Ngồi ngây người trong chốc lát, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hô hoán:
- Francis bá tước các hạ, huynh đệ của ta, ngươi ở đâu? Bằng hữu tốt của ngươi, thần tử bá tước Brockman đến bái phỏng!
Đỗ Trần liền đứng lên, mắt nhíu lại nhanh chóng cân nhắc một trận, chợt cười:
- Đúng là ngươi rồi!
Hắn đi vài bước xuống thang, đi tới phòng sau, bên trong Harry đang chăm chú toàn bộ tinh thần trông coi Chesini, Đỗ Trần không chút do dự, tiến lên một chưởng đánh ngất Chesini, đưa hắn giấu trong Liên Hoa, sau đó từ trong Liên Hoa lấy ra mấy loại vật phẩm, phân phó:
- Harry, mau, bố trí tốt mấy thứ này!
Chủ tớ hai người nhanh chóng bố trí lại phòng sau, Đỗ Trần nhìn thoáng qua, gật đầu vừa ý:
- Đi, chúng ta đi ra ngoài tiếp khách, phì, là đón khách, Harry, nên làm thế nào, ngươi rõ rồi chứ?
Harry theo Đỗ Trần đi ra phòng sau, trịnh trọng gật đầu:
- Chủ nhân, Harry hiểu rồi!
Hắn ánh mắt vừa chuyển, chạy như mũi tên tới ổ chó đằng sau, đánh mạnh Andy đang ngủ say, sau khi lay tỉnh, nói bên tai nó một cách hung hãn:
- Nghe đây, Brockman tới rồi, từ giờ trở đi, ngươi vẫn gọi là Andy, nhưng là một tuyết lang bình thường, không thể nói chuyện, rất ngu ngốc, hiểu chưa?
Andy mắt còn ngái ngủ:
- Brockman … đáng chết, ta muốn giết hắn!
Harry tức giận đập lên đầu nó, giận dữ nói:
Nghe đây, nếu ngươi dám làm nhiễu loạn kế hoạch của chủ nhân, hôm nay chẳng nhưng không được ăn, quản gia Harry còn dùng bản nhân chuyên đánh chết ngươi, sau đó đem ngươi biến thành thịt nướng.
Andy lập tức tỉnh hẳn:
- Ta, ta hiểu rồi, ta cái gì cũng hiểu rồi…
- Nhớ kỹ, ngươi là một con tuyết lang bình thường tuyệt đối không thể nói tiếng người!
Harry thấy Andy gật đầu ghi nhớ, sắc mặt biến đối, cười hì hì chạy đến bên trái Đỗ Trần, khom lưng đưa tay, cung kính ý bào Đỗ Trần đi trước:
- Chủ nhân sáng suốt, xin mời người.
Đỗ Trần hài lòng gật đầu, Harry này, đích xác làm mình yên lòng không ít a.
- Đi, theo ta ra nghênh đón lão bằng hữu, ài, thật không đành lòng hãm hại hắn một lần nữa!
Bên này Brockman yên lặng chờ đợi, vừa vặn ý nghĩ của hắn cũng là - Francis tiểu bằng hữu, ta đến thăm ngươi, thật không đành lòng hãm hại ngươi lần nữa a!
Liên Hoa Bảo Giám