Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 218
Quang hiện, đấu khí bạo, một đạo ánh sáng lướt qua chân trời, một đường bay bay đẹp đẽ, vật gì vô tình cản lộ nó, cơ hồ trong nháy mắt sẽ bị cắt đoạn, không gì có thể ngăn trở bạch quang! Rất nhanh, nó "Chạy ra" khỏi đỉnh núi bị bao phủ bởi ngũ thải đấu khí.
Đỗ Trần đang ngự Liên Hoa đứng bên ngoài màn hào quang chuẩn bị tìm cơ hội đánh lén Brockman, hắn thấy Brockman bị đấu khí năm màu chấn động, cũng có chút thất thần, không khỏi mừng rỡ, lập tức bay vào màn hào quang nhân cơ hội đoạt lại thú Seattle.
Nhưng vào lúc này, thanh âm hai người đồng thời vang lên.
- Thiếu gia, không thể!
Thanh âm lo lắng của Dịch Cốt vang lên.
- Đứa ngốc, ngươi muốn tìm chết sao!
Thanh âm châm biếm của "Lão ngũ" tự nhiên vang lên.
Lão ngũ sau khi kêu lên một tiếng liền không có phát ra tiếng động nữa, nhưng Dịch Cốt liền giải thích:
- Đấu khí này mặc dù kém đấu khí tụ ngày 3 tháng 3, nhưng uy lực lại không nhỏ, hơn nữa nó hình như... phi thường có linh tính cùng tính công kích cường đại.
Đỗ Trần cả kinh:
- Linh tính?
Đột nhiên, bạch quang nọ tránh thoát đấu khí xanh biếc bay lên, thật sự là có linh tính, vốn đấu khí năm màu đều là bắn thẳng lên trời, nhưng đấu khí xanh biếc đột nhiên thay đổi phương hướng, xoay quanh đuổi theo ánh sáng trắng, tựa nhù muốn bắt nó về.
Bạch quang bay rất nhanh, nhưng khí màu xanh còn bay nhanh hơn, trong chớp mắt liền cản lại bạch quang, hai loại quang khí khác màu tựa như hai cong cự mãng, liên tục đánh nhau.
Nhưng liền sau đó, khí xanh đang công kích bạch quang đột nhiên lại phân ra một chi, tiến tới trước mặt bọn người Brockman cùng Trừu Cân, bao trùm lấy bọn họ, bọn họ nhìn nhau, nhanh chóng phi thân bắn nhanh, hướng về phía nguồn phát ra ánh sáng.
Đỗ Trần, Dịch Cốt, Goethe, Hawkin mấy người cơ hồ đồng thời phát hiện ra Brockman muốn chạy trốn, nhất thời khẩn trương, Goethe quát:
- Ngươi không được chạy! Phi ngư chiến đội viễn trình công kích mở đường! Hawkin các hạ, chúng ta liên thủ phá vỡ đấu khí, nắm lấy bọn họ.
- Hảo!
Hawkin ở gần hơn, trước khi đấu khí tụ, đã đánh mạnh vào màn hào quang trên đỉnh Thiên Vương sơn, nhưng đòn tấn công của hắn như cá rơi xuống biển, chỉ tạo nên một gợn nhỏ trong luồn hào quang rồi tiêu mất.
Goethe còn có chiến trận viễn trình công kích mặc dù nhân số đông đảo, đáng tiếc bản chất còn không bằng đấu khí của Hawkin, cho nên càng không thể phá vỡ màn hào quang trước mặt đang bảo vệ Brockman.
Trong chớp mắt, Brockman cùng Trừu Cân mang theo thú Seattle con biến mất trên đỉnh Thiên Vương sơn, tựa như cuộc chiến Thiên Vương sơn lần trước, giống hệt như việc Phillip biến mất.
Cảnh sắc trước mắt biến hóa, Brockman trong một mảnh không gian đen nhánh, thở vài vài hơi khí trọc mệt nhọc, hét lớn:
- Mau, cái rương mà người của chiến khu Yaqin mang về đã rơi vào tay hải tộc! Ta đã hứa, nhất định phải tìm về! Mặt khác còn có hộp thánh khí nữa.
- Brockman đại nhân! Cái rương nọ mặc dù trọng yếu, nhưng chúng ta còn có sự tình trọng yếu hơn - nghiệt chướng biết được tối nay chúng ta sẽ mở ra mệnh môn, ẩn núp ở chỗ này, vừa rồi thừa dịp chúng ta trong khi chuẩn bị đã chạy thoát.
Một thanh âm không biết từ đâu truyền đến:
- Không cần bắt nghiệt chướng nọ, chúng ta sẽ không hao phí đại lượng sinh mạng lực mở ra mệnh môn - đây là quân lệnh của nguyên soái.
Brockman sửng sốt, cười khổ. Nguyên lai, mệnh môn mở ra sớm là chuyện tốt do nghiệt chướng làm ra, mà chính mình may mắn thoát chết, bất quá là chiếm tiện nghi của người khác.
Lắc lắc đầu, Brockman uể oải nói:
- Thú Seattle mới sinh mang trở về, đưa chúng ta đi gặp đại nhân Phillip.
- Các ngươi hãy đi đi, nghiệt chướng nọ đã giết của chúng ta không ít nhân thủ, bây giờ chúng ta đang thao khống đại trận ở mệnh môn bắt hắn lại, không dư thừa tinh lực đưa các ngươi đi, mặt khác, vừa rồi ta nói nóng nảy một chút, xin đại nhân lượng giải! Chúng ta thật sự không thừa lực đoạt lại hai cái rương!
Nói chuyện nóng nảy? Các ngươi "Bổn tộc nhân" đối với chúng ta "Ngoại lai hộ" khi nào nói chuyện không "Nóng nảy" chứ? Brockman cắn răng, phẫn hận nói:
- Việc ta hứa ta sẽ nhất định làm được, sớm muộn gì có một ngày ta nhất định đoạt lại hai cái rương. Trừu Cân, chúng ta đi.
Hắn mang thân thể bị thương đi mất.
Thiên Vương sơn.
Trơ mắt nhìn Brockman mang theo thú Seattle con biến mất, Đỗ Trần đẩy tay Dịch Cốt đang giữ lấy hắn, cuống quít mắng to:
- Đáng chết! Brockman, ta hứa nhất định sẽ làm được, sớm muộn gì có một ngày ta sẽ đoạt lại thú Seattle.
- Đây là lực lượng gì a?
Đỗ Trần tiêu đi cơn giận còn sót lại, chỉ vào quang khí đang còn hỏi.
- Màu trắng là lực lượng vong linh, màu xanh biếc, hẳn là dấu hiệu của thánh mạng lực thực vật hệ.
Dịch Cốt gắt gao nhìn chằm chằm vào hai cỗ lực lượng, trong lúc này, liền sau khi Brockman biến mất, đấu khí trên đỉnh Thiên Vương sơn dần dần ảm đạm, đấu khí bốn màu còn lại đã biến mất, chỉ để lại một đấu khí màu xanh miếc đang truy kích bạch quang.
- Vong linh?
Đỗ Trần trong lòng chợt động, nhìn chằm chằm vào quang khí trước mặt, thử đẩy Liên Hoa bay lên.
Bạch quang đột nhiên quang mang đại thịnh, dây dưa vài cái, khiến cho lục khí phai nhạt xuống. Tiếp theo, nó như tướng quân đắc thắng, thoát khỏi sự dây dưa của lục khí, bay người về phía bầu trời.
Nhưng mới bay được không xa, xích xích! Bạch quang như liệt hỏa lao vào biển rộng, bắt đầu tiêu tán.
Nguyên lai, Đỗ Trần đã phân giải thủy minh thuẫn, dùng bạch quang của "lão tứ" ẩn hình tấm chắn cản đường, cũng là bạch quang này xui xẻo, nó không thấy lão tứ, nên cứ lao thắng vào Liên Hoa pháp bảo chuyên khắc chế lực lượng "Vong linh".
Bạch quang tự biết mình đã gặp phải khắc tinh, lập tức quay đầu rời đi, nhưng đã quá muộn. "Lão thất" dưới sự thúc dục của Đỗ Trần đã mềm mại nghiêng thân, trong nháy mắt bắt lấy nó, sau đó biến mất trên bầu trời.
Hết thảy đều là Đỗ Trần trong Liên Hoa nhỏ như côn trùng làm, mà "Lão thất" ẩn hình, cho nên, ngoại nhân nhìn lại, bạch quang như là bay mất, tiêu tán đi.
Đỗ Trần cười lạnh lùng, giam nhốt bạch quang vào trung tâm pháp bảo! Lúc này mới hiện thân trước mặt Hawkin cùng Goethe đang đi xuống núi.
Mặc kệ bạch quang là cái gì, nhưng nó là từ Thiên Vương sơn tới, vậy, nắm được nó, có lẽ có thể biết được một chút về cái tổ chức thần bí kia.
Đỗ Trần không cam lòng nghĩ, đón nhận hai người đối diện, nhưng hắn vừa muốn mở miệng nói chuyện, chợt thấy mông đít đột nhiên ngứa ngáy.
Chẳng lẽ chính mình đã làm được một việc thiện thật lớn sao?
Bây giờ không phải lúc xem xét, Đỗ Trần nhìn đấu khí trên Thiên Vương sơn đang ảm đạm. nhìn Goethe cùng Hawkin cười khổ:
- Ai, không có cứu về được.
Goethe không cam lòng nói:
- Người đâu, đào Thiên Vương sơn này lên cho ta! Chúng ta nhất định phải tìm được thú Seattle, ta đã hứa với đại nhân Brook, ta nhất định phải làm được.
Hải tộc tướng vội vã chấp hành mệnh lênh, thật sự bắt đầu đào móc đỉnh núi, kỳ thật tất cả mọi người đều biết. đây là vô dụng - Thiên Vương sơn dễ đào như vậy sao.
Ngay cả mấy đại cao thủ tại chỗ này quyết đấu, nó chưa từng có chút tổn thương! A! Tính tình của hài tử lại phát rồi! Bất quá Đỗ Trần không có ngăn cản, mà nhanh chóng trở về trong biển:
- Bây giờ không phải lúc ủ rũ, chúng ta đi xem bọn hắn lưu lại cái gì, nói không chừng có cái đầu mối gì đó.
Phẫn hẩn, Đỗ Trần cùng Hawkin, Goethe đi tới bên chiến lợi phẩm thu được, Đỗ Trần nhìn hộp thánh khí trên mặt rương, khoé miệng xoẹt qua một nụ cười lạnh không đổi:
- Vừa rồi thú Seattle con vẫn ôm hộp này, nói không chừng bên trong có gì đó trọng yếu, Dịch Cốt, mạnh mẽ mở nó ra, chú ý không nên hủy đồ vật bên trong.
Nói xong, Đỗ Trần thu liễm toàn bộ Liên Hoa chân khí lại...
Không có Liên Hoa nội kình áp chế, ba động của lời nguyền tự nhiên...
Dịch Cốt hiểu ý tiến lên, nắm lấy hộp, hủy diệt thánh khí đồng thời bức thánh khí nhận chủ, có thực lực tuyệt đối áp đảo có thể làm được. Mà Dịch Cốt đã hủy diệt chỉ là hộp nhất cấp, đương nhiên không tổn lực! Hơn nữa Đỗ Trần tại hộp lưu lại chỉ điều đã bị Brockman xé đi, lúc này không ai hoài nghi thứ này có liên quan tới Đỗ Trần.
Dát ba! Dịch Cốt hai tay mở ra thánh khí, tìm tòi. Đông, một cái ấn tỷ màu vàng nhạt rơi ra.
Đỗ Trần tiếp lấy, nhìn thoáng qua, khinh thường nói:
- Lại là một cái đồ giả, chí cao phụ thần tại thượng, sao lại có nhiều tên hỗn đản mạo phạm tôn nghiêm của ngài, không chút nguyên lực ba động....
Thần sắc mọi người đồng thời biến đổi, không đợi Đỗ Trần nói gì nữa, Hawkin tiến lại giật lấy Thú Hoàng Tỷ, cẩn thận quan sát chốc lát, sau đó quỳ xuống, trong miệng hướng tổ tiên cáo tội, sau đó dùng lực vỗ mạnh vào ấn tỷ, hoàn toàn không sứt mẻ. Hắn lại nhìn kỹ, đột nhiên rống lên:
- Là thánh vật của tổ tiên lưu lại.
Đỗ Trần "Sửng sốt" một chút, đột nhiên phẫn nộ nói:
- Bọn hỗn đản mạo phạm chí cao phụ thần này, đương nhiên dám dùng hộp bình thường đựng di vật của chí cao phụ thần.
Hawkin trịnh trọng gật đầu:
- Francis các hạ, ta cùng Amanda Lehart đã sai! Hơn nữa gia tộc St. Barton chúng ta vĩnh viễn nhớ kỹ ân ngươi đã cứu mạng Amanda Lehart! Gia tộc tuyệt sẽ không buông tha cho thiết tặc đáng chết.
Đỗ Tràn gật đầu đồng ý:
- Ta cũng sẽ không buông tha cho chúng, bởi vì ta hết sức hoài nghi, bọn họ sao lại giao Thú Hoàng Tỷ giả cho ta, đây ít nhất là một âm mưu nhằm vào ta! Hawkin các hạ, ta nghĩ, bọn chúng là cộng đồng địch nhân của chúng ta.
Brockman đáng thương, hắn cuối cùng thậm chí còn không biết bên trong hộp thánh khí có gì, liền thay Đỗ Trần lãnh đủ thiên đại phiền hà! Đỗ Trần nhìn Hawkin trịnh trọng cho Thú Hoàng Tỷ vào trong ngực, trong lòng bật cười, một tiểu đồ vật vô dụng mà thôi, nhưng lại có thể khiến gia tộc St. Barton cùng tổ chức thần bí kia chính diện giao chiến, cho mình cơ hội đục nước béo cò! Đổi lại gia tộc St. Barton thiếu mình một phần nhân tình. Vậy trả nó về, cũng đáng.
Bất quá nhớ tới Garcia, cảm giác mừng rỡ của Đỗ Trần bị đánh vỡ không còn một mảnh, hắn trong lòng thở dài, đi tới hai cái rương trước mặt, trong lòng tiếp tục chờ mong, đây là cái gì?
Hai cái rương lớn màu đen, cũng không bình thường, mặc dù so ra kém hộp thánh khí, nhưng cũng có đấu khí gia trì phong ấn, Dịch Cốt thật ra mất chút khí lực mới mở ra được.
Mọi người toàn bộ tò mò nhìn vào trong rương, thấy bên trong... khóe miệng Đỗ Trần nở nụ cười... làm sao lại là ngươi.
Trong rương là một con rắn, một mãng xà màu vàng.
Nó bị quan áp trong rương, đầu rắn ngả sang một bên, toàn thân đầy vết thương, nhưng đang hôn mê, hoặc là bị người ta hạ mê dược.
Liên Hoa Bảo Giám
Đỗ Trần đang ngự Liên Hoa đứng bên ngoài màn hào quang chuẩn bị tìm cơ hội đánh lén Brockman, hắn thấy Brockman bị đấu khí năm màu chấn động, cũng có chút thất thần, không khỏi mừng rỡ, lập tức bay vào màn hào quang nhân cơ hội đoạt lại thú Seattle.
Nhưng vào lúc này, thanh âm hai người đồng thời vang lên.
- Thiếu gia, không thể!
Thanh âm lo lắng của Dịch Cốt vang lên.
- Đứa ngốc, ngươi muốn tìm chết sao!
Thanh âm châm biếm của "Lão ngũ" tự nhiên vang lên.
Lão ngũ sau khi kêu lên một tiếng liền không có phát ra tiếng động nữa, nhưng Dịch Cốt liền giải thích:
- Đấu khí này mặc dù kém đấu khí tụ ngày 3 tháng 3, nhưng uy lực lại không nhỏ, hơn nữa nó hình như... phi thường có linh tính cùng tính công kích cường đại.
Đỗ Trần cả kinh:
- Linh tính?
Đột nhiên, bạch quang nọ tránh thoát đấu khí xanh biếc bay lên, thật sự là có linh tính, vốn đấu khí năm màu đều là bắn thẳng lên trời, nhưng đấu khí xanh biếc đột nhiên thay đổi phương hướng, xoay quanh đuổi theo ánh sáng trắng, tựa nhù muốn bắt nó về.
Bạch quang bay rất nhanh, nhưng khí màu xanh còn bay nhanh hơn, trong chớp mắt liền cản lại bạch quang, hai loại quang khí khác màu tựa như hai cong cự mãng, liên tục đánh nhau.
Nhưng liền sau đó, khí xanh đang công kích bạch quang đột nhiên lại phân ra một chi, tiến tới trước mặt bọn người Brockman cùng Trừu Cân, bao trùm lấy bọn họ, bọn họ nhìn nhau, nhanh chóng phi thân bắn nhanh, hướng về phía nguồn phát ra ánh sáng.
Đỗ Trần, Dịch Cốt, Goethe, Hawkin mấy người cơ hồ đồng thời phát hiện ra Brockman muốn chạy trốn, nhất thời khẩn trương, Goethe quát:
- Ngươi không được chạy! Phi ngư chiến đội viễn trình công kích mở đường! Hawkin các hạ, chúng ta liên thủ phá vỡ đấu khí, nắm lấy bọn họ.
- Hảo!
Hawkin ở gần hơn, trước khi đấu khí tụ, đã đánh mạnh vào màn hào quang trên đỉnh Thiên Vương sơn, nhưng đòn tấn công của hắn như cá rơi xuống biển, chỉ tạo nên một gợn nhỏ trong luồn hào quang rồi tiêu mất.
Goethe còn có chiến trận viễn trình công kích mặc dù nhân số đông đảo, đáng tiếc bản chất còn không bằng đấu khí của Hawkin, cho nên càng không thể phá vỡ màn hào quang trước mặt đang bảo vệ Brockman.
Trong chớp mắt, Brockman cùng Trừu Cân mang theo thú Seattle con biến mất trên đỉnh Thiên Vương sơn, tựa như cuộc chiến Thiên Vương sơn lần trước, giống hệt như việc Phillip biến mất.
Cảnh sắc trước mắt biến hóa, Brockman trong một mảnh không gian đen nhánh, thở vài vài hơi khí trọc mệt nhọc, hét lớn:
- Mau, cái rương mà người của chiến khu Yaqin mang về đã rơi vào tay hải tộc! Ta đã hứa, nhất định phải tìm về! Mặt khác còn có hộp thánh khí nữa.
- Brockman đại nhân! Cái rương nọ mặc dù trọng yếu, nhưng chúng ta còn có sự tình trọng yếu hơn - nghiệt chướng biết được tối nay chúng ta sẽ mở ra mệnh môn, ẩn núp ở chỗ này, vừa rồi thừa dịp chúng ta trong khi chuẩn bị đã chạy thoát.
Một thanh âm không biết từ đâu truyền đến:
- Không cần bắt nghiệt chướng nọ, chúng ta sẽ không hao phí đại lượng sinh mạng lực mở ra mệnh môn - đây là quân lệnh của nguyên soái.
Brockman sửng sốt, cười khổ. Nguyên lai, mệnh môn mở ra sớm là chuyện tốt do nghiệt chướng làm ra, mà chính mình may mắn thoát chết, bất quá là chiếm tiện nghi của người khác.
Lắc lắc đầu, Brockman uể oải nói:
- Thú Seattle mới sinh mang trở về, đưa chúng ta đi gặp đại nhân Phillip.
- Các ngươi hãy đi đi, nghiệt chướng nọ đã giết của chúng ta không ít nhân thủ, bây giờ chúng ta đang thao khống đại trận ở mệnh môn bắt hắn lại, không dư thừa tinh lực đưa các ngươi đi, mặt khác, vừa rồi ta nói nóng nảy một chút, xin đại nhân lượng giải! Chúng ta thật sự không thừa lực đoạt lại hai cái rương!
Nói chuyện nóng nảy? Các ngươi "Bổn tộc nhân" đối với chúng ta "Ngoại lai hộ" khi nào nói chuyện không "Nóng nảy" chứ? Brockman cắn răng, phẫn hận nói:
- Việc ta hứa ta sẽ nhất định làm được, sớm muộn gì có một ngày ta nhất định đoạt lại hai cái rương. Trừu Cân, chúng ta đi.
Hắn mang thân thể bị thương đi mất.
Thiên Vương sơn.
Trơ mắt nhìn Brockman mang theo thú Seattle con biến mất, Đỗ Trần đẩy tay Dịch Cốt đang giữ lấy hắn, cuống quít mắng to:
- Đáng chết! Brockman, ta hứa nhất định sẽ làm được, sớm muộn gì có một ngày ta sẽ đoạt lại thú Seattle.
- Đây là lực lượng gì a?
Đỗ Trần tiêu đi cơn giận còn sót lại, chỉ vào quang khí đang còn hỏi.
- Màu trắng là lực lượng vong linh, màu xanh biếc, hẳn là dấu hiệu của thánh mạng lực thực vật hệ.
Dịch Cốt gắt gao nhìn chằm chằm vào hai cỗ lực lượng, trong lúc này, liền sau khi Brockman biến mất, đấu khí trên đỉnh Thiên Vương sơn dần dần ảm đạm, đấu khí bốn màu còn lại đã biến mất, chỉ để lại một đấu khí màu xanh miếc đang truy kích bạch quang.
- Vong linh?
Đỗ Trần trong lòng chợt động, nhìn chằm chằm vào quang khí trước mặt, thử đẩy Liên Hoa bay lên.
Bạch quang đột nhiên quang mang đại thịnh, dây dưa vài cái, khiến cho lục khí phai nhạt xuống. Tiếp theo, nó như tướng quân đắc thắng, thoát khỏi sự dây dưa của lục khí, bay người về phía bầu trời.
Nhưng mới bay được không xa, xích xích! Bạch quang như liệt hỏa lao vào biển rộng, bắt đầu tiêu tán.
Nguyên lai, Đỗ Trần đã phân giải thủy minh thuẫn, dùng bạch quang của "lão tứ" ẩn hình tấm chắn cản đường, cũng là bạch quang này xui xẻo, nó không thấy lão tứ, nên cứ lao thắng vào Liên Hoa pháp bảo chuyên khắc chế lực lượng "Vong linh".
Bạch quang tự biết mình đã gặp phải khắc tinh, lập tức quay đầu rời đi, nhưng đã quá muộn. "Lão thất" dưới sự thúc dục của Đỗ Trần đã mềm mại nghiêng thân, trong nháy mắt bắt lấy nó, sau đó biến mất trên bầu trời.
Hết thảy đều là Đỗ Trần trong Liên Hoa nhỏ như côn trùng làm, mà "Lão thất" ẩn hình, cho nên, ngoại nhân nhìn lại, bạch quang như là bay mất, tiêu tán đi.
Đỗ Trần cười lạnh lùng, giam nhốt bạch quang vào trung tâm pháp bảo! Lúc này mới hiện thân trước mặt Hawkin cùng Goethe đang đi xuống núi.
Mặc kệ bạch quang là cái gì, nhưng nó là từ Thiên Vương sơn tới, vậy, nắm được nó, có lẽ có thể biết được một chút về cái tổ chức thần bí kia.
Đỗ Trần không cam lòng nghĩ, đón nhận hai người đối diện, nhưng hắn vừa muốn mở miệng nói chuyện, chợt thấy mông đít đột nhiên ngứa ngáy.
Chẳng lẽ chính mình đã làm được một việc thiện thật lớn sao?
Bây giờ không phải lúc xem xét, Đỗ Trần nhìn đấu khí trên Thiên Vương sơn đang ảm đạm. nhìn Goethe cùng Hawkin cười khổ:
- Ai, không có cứu về được.
Goethe không cam lòng nói:
- Người đâu, đào Thiên Vương sơn này lên cho ta! Chúng ta nhất định phải tìm được thú Seattle, ta đã hứa với đại nhân Brook, ta nhất định phải làm được.
Hải tộc tướng vội vã chấp hành mệnh lênh, thật sự bắt đầu đào móc đỉnh núi, kỳ thật tất cả mọi người đều biết. đây là vô dụng - Thiên Vương sơn dễ đào như vậy sao.
Ngay cả mấy đại cao thủ tại chỗ này quyết đấu, nó chưa từng có chút tổn thương! A! Tính tình của hài tử lại phát rồi! Bất quá Đỗ Trần không có ngăn cản, mà nhanh chóng trở về trong biển:
- Bây giờ không phải lúc ủ rũ, chúng ta đi xem bọn hắn lưu lại cái gì, nói không chừng có cái đầu mối gì đó.
Phẫn hẩn, Đỗ Trần cùng Hawkin, Goethe đi tới bên chiến lợi phẩm thu được, Đỗ Trần nhìn hộp thánh khí trên mặt rương, khoé miệng xoẹt qua một nụ cười lạnh không đổi:
- Vừa rồi thú Seattle con vẫn ôm hộp này, nói không chừng bên trong có gì đó trọng yếu, Dịch Cốt, mạnh mẽ mở nó ra, chú ý không nên hủy đồ vật bên trong.
Nói xong, Đỗ Trần thu liễm toàn bộ Liên Hoa chân khí lại...
Không có Liên Hoa nội kình áp chế, ba động của lời nguyền tự nhiên...
Dịch Cốt hiểu ý tiến lên, nắm lấy hộp, hủy diệt thánh khí đồng thời bức thánh khí nhận chủ, có thực lực tuyệt đối áp đảo có thể làm được. Mà Dịch Cốt đã hủy diệt chỉ là hộp nhất cấp, đương nhiên không tổn lực! Hơn nữa Đỗ Trần tại hộp lưu lại chỉ điều đã bị Brockman xé đi, lúc này không ai hoài nghi thứ này có liên quan tới Đỗ Trần.
Dát ba! Dịch Cốt hai tay mở ra thánh khí, tìm tòi. Đông, một cái ấn tỷ màu vàng nhạt rơi ra.
Đỗ Trần tiếp lấy, nhìn thoáng qua, khinh thường nói:
- Lại là một cái đồ giả, chí cao phụ thần tại thượng, sao lại có nhiều tên hỗn đản mạo phạm tôn nghiêm của ngài, không chút nguyên lực ba động....
Thần sắc mọi người đồng thời biến đổi, không đợi Đỗ Trần nói gì nữa, Hawkin tiến lại giật lấy Thú Hoàng Tỷ, cẩn thận quan sát chốc lát, sau đó quỳ xuống, trong miệng hướng tổ tiên cáo tội, sau đó dùng lực vỗ mạnh vào ấn tỷ, hoàn toàn không sứt mẻ. Hắn lại nhìn kỹ, đột nhiên rống lên:
- Là thánh vật của tổ tiên lưu lại.
Đỗ Trần "Sửng sốt" một chút, đột nhiên phẫn nộ nói:
- Bọn hỗn đản mạo phạm chí cao phụ thần này, đương nhiên dám dùng hộp bình thường đựng di vật của chí cao phụ thần.
Hawkin trịnh trọng gật đầu:
- Francis các hạ, ta cùng Amanda Lehart đã sai! Hơn nữa gia tộc St. Barton chúng ta vĩnh viễn nhớ kỹ ân ngươi đã cứu mạng Amanda Lehart! Gia tộc tuyệt sẽ không buông tha cho thiết tặc đáng chết.
Đỗ Tràn gật đầu đồng ý:
- Ta cũng sẽ không buông tha cho chúng, bởi vì ta hết sức hoài nghi, bọn họ sao lại giao Thú Hoàng Tỷ giả cho ta, đây ít nhất là một âm mưu nhằm vào ta! Hawkin các hạ, ta nghĩ, bọn chúng là cộng đồng địch nhân của chúng ta.
Brockman đáng thương, hắn cuối cùng thậm chí còn không biết bên trong hộp thánh khí có gì, liền thay Đỗ Trần lãnh đủ thiên đại phiền hà! Đỗ Trần nhìn Hawkin trịnh trọng cho Thú Hoàng Tỷ vào trong ngực, trong lòng bật cười, một tiểu đồ vật vô dụng mà thôi, nhưng lại có thể khiến gia tộc St. Barton cùng tổ chức thần bí kia chính diện giao chiến, cho mình cơ hội đục nước béo cò! Đổi lại gia tộc St. Barton thiếu mình một phần nhân tình. Vậy trả nó về, cũng đáng.
Bất quá nhớ tới Garcia, cảm giác mừng rỡ của Đỗ Trần bị đánh vỡ không còn một mảnh, hắn trong lòng thở dài, đi tới hai cái rương trước mặt, trong lòng tiếp tục chờ mong, đây là cái gì?
Hai cái rương lớn màu đen, cũng không bình thường, mặc dù so ra kém hộp thánh khí, nhưng cũng có đấu khí gia trì phong ấn, Dịch Cốt thật ra mất chút khí lực mới mở ra được.
Mọi người toàn bộ tò mò nhìn vào trong rương, thấy bên trong... khóe miệng Đỗ Trần nở nụ cười... làm sao lại là ngươi.
Trong rương là một con rắn, một mãng xà màu vàng.
Nó bị quan áp trong rương, đầu rắn ngả sang một bên, toàn thân đầy vết thương, nhưng đang hôn mê, hoặc là bị người ta hạ mê dược.
Liên Hoa Bảo Giám