Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 152: Ngoại truyện 11: Ma gọi đồ ăn
Dựa theo câu chuyện có thật...
______________________________________
- Alo, quán Lili Food xin nghe!
- ...
- OK OK! Tôi xin đọc lại đơn giao hàng của quý khách gồm một phần cơm trứng cuộn, mì thịt bò...
Đơn đặt hàng này gồm có rất nhiều đồ ăn nhưng Zip đã ghi nhớ hết. Sau khi thông báo lại với chủ quán để nấu đồ ăn, cậu ta ngồi đợi khoảng mười lăm phút thì đồ ăn đã xong xuôi. Đóng gói xong, Zip lật đật lên xe chở đi. Địa điểm giao hàng là một ngôi nhà tại phố Iland.
Đến địa chỉ đã yêu cầu, Zip nhấn chuông cửa một lúc lâu nhưng chẳng thấy ai mở cửa. Do vậy, cậu ta gõ cửa gọi to:
- GIAO HÀNG ĐÂY!
Ngay sau đó, cánh cửa hé mở, đồng thời bên dưới khe cửa thì tiền được nhét ở đó. Bên trong có tiếng nói:
- Cứ để đồ ăn trước cửa là được rồi.
- Vâng. - Zip cầm lấy tiền, bước ra ngoài mà thắc mắc vô cùng. Đi làm cũng khá lâu, chưa bao giờ cậu ta gặp một tình huống nhận hàng kì lạ như vậy. Đi trên đường về mà Zip cứ suy nghĩ mãi, suýt chút nữa vượt đèn đỏ vì không chú ý.
Về đến cửa hàng, Zip giao tiền và kể mọi chuyện với chủ quán nghe. Chủ quán là Liliana, cô mở cửa hàng này cũng khá lâu, chủ yếu lấy kinh phí trang trải cuộc sống phục vụ cho việc viết văn của cô. Rít một hơi thuốc, Liliana bảo:
- Không có gì đâu, lâu lâu cũng gặp khách lập dị ấy mà.
- Thế à?
- Thôi, lo làm việc đi, người ta order tới tấp là chạy không có kịp đâu.
Zip cũng không suy nghĩ gì nữa mà tiếp tục làm việc. Ngày hôm đó Zip có nhận thêm vài đợt giao hàng nữa.
Đến tối, như thường lệ, sau khi đóng cửa hàng, Liliana lấy tiền trong tủ ra kiểm tra. Vừa nhìn xấp tiền, Liliana nổi giận, cô quyết định triệu tập toàn bộ nhân viên trong quán. Khi đã tập hợp đầy đủ, cô hỏi:
- Ai đây? Ai cho tiền âm phủ vô đây?
Các nhân viên ngơ ngác nhìn nhau, không ai nhận. Sau khi tra hỏi một hồi không có kết quả, cô quyết định cho mọi người ra về. Liliana nghĩ thầm: "Chắc chỉ là trò đùa của ai đó thôi.".
Zip về nhà, cậu ta lên giường và không khỏi suy nghĩ về chuyến giao hàng của mình đến ngôi nhà ở phố Iland.
*
Thế nhưng, sự việc không đơn giản như vậy. Ngày hôm sau, sau khi đóng cửa hàng, Liliana kiểm tra tiền thì lại nhìn thấy một xấp tiền âm phủ. Cô triệu tập toàn bộ mọi nhân viên trong quán:
- Ai? Ai cho tiền âm phủ vào đây?
- Không có! - Tất cả nhân viên trả lời.
Veera - một nhân viên trong quán nói thêm:
- Cả ngày hôm nay, tôi đã kiểm tra rất kĩ và không có vị khách nào đưa tiền âm phủ cả.
- Đương nhiên rồi! - Liliana rít một hơi thuốc rồi thở ra làn khói trắng - Nếu có ai đưa là chúng ta đã phát hiện rồi, chứ đâu phải lúc này mới phát hiện hả. Ủa...
- Có chuyện gì vậy? - Nam (bảo vệ) hỏi.
Liliana gãi đầu:
- Khoan đi, tủ tiền này khóa điện tử, chỉ có tôi mới mở được, như vậy đâu có ai bỏ vào được. Các cậu đều phải đưa tiền cho tôi mà.
- Đúng vậy.
- Vậy xấp tiền này ở đâu? - Cô gãi đầu rồi rít thuốc - Có lẽ vụ này hơi khó đấy.
Slimz vỗ vai Zip:
- Ê Zip, hôm nay tui gặp chuyện lạ lắm.
- Lạ gì?
- Tui giao hàng ở phố Iland, gặp khách hàng bảo để hàng trước cửa, đồng thời tiền được nhét dưới khe cửa ra.
Zip giật mình:
- Ê! Sao giống của tui quá vậy? Hôm qua tui cũng gặp đó!
- THẾ À?
- Nào nào, có chuyện gì đó hả Slimz với Zip?
Slimz kể lại mọi việc. Liliana khá bất ngờ với câu chuyện này bởi nó giống với câu chuyện của Zip. Cảm thấy nghi ngờ, Liliana bảo:
- Thôi được rồi, nếu ngày mai các cậu có gặp đặt hàng từ đó nữa thì đích thân tôi sẽ mang đi! Bực cả mình!
Quả không ngoài dự tính, hôm sau cửa hàng lại nhận cuộc gọi điện đặt hàng từ phố Iland. Lần này, Liliana đích thân mang đi. Đến địa chỉ đã yêu cầu, cô gõ cửa:
- Giao hàng đây!
Cánh cửa vừa mở, cô nhìn vào trong hòng nhìn rõ người đưa tiền nhưng quá tối, cô không nhìn thấy gì cả. Sau đó cũng không nhiều, miễn là nhận được tiền. Cầm tiền lên soi đi soi lại thì đây là tiền thật, Liliana quay trở về quán rồi cất tiền vào một góc riêng trong ngăn đựng tiền.
Đến tối, Liliana kiểm tra tủ đựng tiền, thấy không có bất kì dấu hiệu của sự cạy phá. Rít một hơi thuốc, cô mở tủ ra.
- HẢAAA...
Cô há hốc mồm khi chứng kiến cảnh tượng trong tủ, xấp tiền cô để riêng lúc đầu đã biến thành tiền âm phủ. Điếu thuốc trên miệng cô rơi xuống chân, cháy một lỗ trên tất. Quá hoảng sợ, cô gọi điện ngay cho thám tử Lindis.
- Alo, văn phòng thám tử Lindis xin nghe.
- Lindis! - Liliana vội vàng kể lại mọi chuyện cho Lindis nghe. Nghe xong, Lindis gọi Roxie và Yorn đi - nhân viên tại văn phòng của cô đi theo.
Cả nhóm hành quân đến địa điểm phố Iland mà cửa hàng của Liliana giao đồ ăn. Lindis tiến đến gõ cửa:
- Có ai ở đó không?
"CỐC CỐC", cô gõ cửa nhưng không có ai đáp. Chuông cửa thì cũng đã hỏng. Chờ đợi một lúc lâu nhưng chẳng thấy ai, Roxie bảo:
- Phá cửa đi!
- Được! - Lindis và Yorn đồng thuận. Roxie lùi lại rồi lao tới huých mạnh vào cửa. Cánh cửa bung ra, Lindis nhìn vào trong thì hét lên:
- CÁI GÌIIIII!!!
Không thể tin được, bên trong căn nhà là bốn cái xác chết nằm gục trên bàn và sàn nhà. Cảm thấy đây là một vụ ngoài sự kiểm soát, Lindis ngay lập tức liên hệ cho lực lượng cảnh sát khu vực vào cuộc.
*
Violet khoanh tay:
- Nhìn vào hiện trường, ta có thể thấy bọn họ chết khi đang chơi mạt chược.
- Đúng vậy.
- Cô có liên lạc với Liliana chưa?
Lindis gật đầu:
- Rồi, chắc cô ấy đang tới.
Toro lên tiếng:
- Thưa cảnh sát trưởng, tôi tìm thấy một cái bếp than. Nhiều khả năng bọn họ đốt than để sưởi ấm, nhưng do đây là phòng kín nên sinh ra khí CO nên ngộ độc mà chết.
- Có lẽ là như vậy.
Roxie hỏi:
- Thế bọn họ chết bao lâu rồi?
- Theo tôi thấy, bọn họ chết cách đây khoảng một tuần.
- Cái gì? Không nhầm đó chứ?
Violet thắc mắc:
- Nhầm sao được mà nhầm! Mấy người nói gì lạ vậy?
- Liliana nói với tôi là cách đây ba ngày còn có người gọi điện thoại đến cửa hàng của cô ấy đặt đồ ăn cơ mà, khi đến đây thì họ còn mở cửa rồi đưa tiền đàng hoàng mà.
Một lúc sau, Liliana, Slimz và Zip đến nơi. Violet hỏi Zip:
- Cậu là người giao hàng cách đây ba ngày trước đúng không?
- Đúng ạ.
- Hôm đó cậu có thấy hung thủ không?
Zip đáp:
- Không, họ chỉ bảo là để đồ ăn trước cửa, tiền thì được nhét qua khe cửa.
- Tôi cũng y thế. - Liliana nói thêm.
Violet hỏi:
- Cô có mang theo xấp tiền âm phủ không?
- Cái đó hả? Đây này! - Cô rút trong túi ra đưa cho Violet. Đưa cho bên pháp y, cô yêu cầu cậu ta kiểm tra dấu vân tay.
Lindis nói:
- Chắc chắn sẽ có dấu vân tay của Zip, Slimz và Liliana.
- Yorn này, anh đi theo tôi hỏi những người hàng xóm xung quanh xem họ có biết gì không.
- Được! - Hai người họ đi ra.
Một bà hàng xóm bảo:
- Thật sự là tôi không biết có người chết trong đó.
- Tại sao vậy? Cô gần họ mà?
- Lúc nào tôi cũng nghe tiếng chơi mạt chược, đặc biệt là vào ban đêm thì tiếng chơi rất rõ.
Yorn hỏi:
- Cô có nghe tiếng nói chuyện không?
- Cái đó... tôi không nghe rõ.
Ở phía trong ngôi nhà, Violet nhận được cuộc điện từ bên pháp y.
- Alo, Violet nghe.
- ...
- CÁI GÌ CHỨ?
Toro hỏi:
- Có chuyện gì vậy thưa cảnh sát trưởng?
- Bên pháp y vừa cho tôi biết một thông tin khá đáng sợ: trong dạ dày của họ có một lượng lớn thức ăn, phạm vi không quá một đến hai ngày.
- Thật ư?
Zip hỏi Liliana:
- Là sao? Em không hiểu lắm.
- Khi thức ăn được đưa vào cơ thể, nếu cơ thể đó chết đi thì quá trình tiêu hóa sẽ bị chấm dứt. Thức ăn chúng ta giao đến đây vẫn được tiêu hóa mặc dù họ đã chết, chẳng phải kì lạ hay sao?
- Nhưng họ chết từ một tuần trước rồi mà.
Slimz chen vào:
- Thì đó mới bảo là kì lạ.
Violet nói tiếp:
- Còn một thông tin nữa. Trên những tờ tiền âm phủ, họ xác định rằng có dấu vân tay của hai trong bốn tử thi được tìm thấy.
Vụ án sau đó được đưa tin rần rần trên báo và mãi là một bí ẩn lớn. Mãi cho đến sau này, Liliana mới tiết lộ một trong những lí do gây ra những sự việc kì lạ. Theo đó, cô phát hiện rằng mặt tiền của nhà này quay về hướng đông bắc, khí xông vào quỷ môn quan, âm khí rất nặng, thời gian cái chết là xung sát, bốn linh hồn đã chết chưa hoàn toàn rời khỏi xác, vẫn nghĩ rằng mình vẫn còn tại nhân gian nên tiếp tục sống bình thường, đặt đồ ăn, ăn, chơi mạt chược, chỉ đến khi cảnh sát xông vào nhà, phá vỡ khí ở khu vực này, họ mới hoàn toàn thoát ly...
______________________________________
- Alo, quán Lili Food xin nghe!
- ...
- OK OK! Tôi xin đọc lại đơn giao hàng của quý khách gồm một phần cơm trứng cuộn, mì thịt bò...
Đơn đặt hàng này gồm có rất nhiều đồ ăn nhưng Zip đã ghi nhớ hết. Sau khi thông báo lại với chủ quán để nấu đồ ăn, cậu ta ngồi đợi khoảng mười lăm phút thì đồ ăn đã xong xuôi. Đóng gói xong, Zip lật đật lên xe chở đi. Địa điểm giao hàng là một ngôi nhà tại phố Iland.
Đến địa chỉ đã yêu cầu, Zip nhấn chuông cửa một lúc lâu nhưng chẳng thấy ai mở cửa. Do vậy, cậu ta gõ cửa gọi to:
- GIAO HÀNG ĐÂY!
Ngay sau đó, cánh cửa hé mở, đồng thời bên dưới khe cửa thì tiền được nhét ở đó. Bên trong có tiếng nói:
- Cứ để đồ ăn trước cửa là được rồi.
- Vâng. - Zip cầm lấy tiền, bước ra ngoài mà thắc mắc vô cùng. Đi làm cũng khá lâu, chưa bao giờ cậu ta gặp một tình huống nhận hàng kì lạ như vậy. Đi trên đường về mà Zip cứ suy nghĩ mãi, suýt chút nữa vượt đèn đỏ vì không chú ý.
Về đến cửa hàng, Zip giao tiền và kể mọi chuyện với chủ quán nghe. Chủ quán là Liliana, cô mở cửa hàng này cũng khá lâu, chủ yếu lấy kinh phí trang trải cuộc sống phục vụ cho việc viết văn của cô. Rít một hơi thuốc, Liliana bảo:
- Không có gì đâu, lâu lâu cũng gặp khách lập dị ấy mà.
- Thế à?
- Thôi, lo làm việc đi, người ta order tới tấp là chạy không có kịp đâu.
Zip cũng không suy nghĩ gì nữa mà tiếp tục làm việc. Ngày hôm đó Zip có nhận thêm vài đợt giao hàng nữa.
Đến tối, như thường lệ, sau khi đóng cửa hàng, Liliana lấy tiền trong tủ ra kiểm tra. Vừa nhìn xấp tiền, Liliana nổi giận, cô quyết định triệu tập toàn bộ nhân viên trong quán. Khi đã tập hợp đầy đủ, cô hỏi:
- Ai đây? Ai cho tiền âm phủ vô đây?
Các nhân viên ngơ ngác nhìn nhau, không ai nhận. Sau khi tra hỏi một hồi không có kết quả, cô quyết định cho mọi người ra về. Liliana nghĩ thầm: "Chắc chỉ là trò đùa của ai đó thôi.".
Zip về nhà, cậu ta lên giường và không khỏi suy nghĩ về chuyến giao hàng của mình đến ngôi nhà ở phố Iland.
*
Thế nhưng, sự việc không đơn giản như vậy. Ngày hôm sau, sau khi đóng cửa hàng, Liliana kiểm tra tiền thì lại nhìn thấy một xấp tiền âm phủ. Cô triệu tập toàn bộ mọi nhân viên trong quán:
- Ai? Ai cho tiền âm phủ vào đây?
- Không có! - Tất cả nhân viên trả lời.
Veera - một nhân viên trong quán nói thêm:
- Cả ngày hôm nay, tôi đã kiểm tra rất kĩ và không có vị khách nào đưa tiền âm phủ cả.
- Đương nhiên rồi! - Liliana rít một hơi thuốc rồi thở ra làn khói trắng - Nếu có ai đưa là chúng ta đã phát hiện rồi, chứ đâu phải lúc này mới phát hiện hả. Ủa...
- Có chuyện gì vậy? - Nam (bảo vệ) hỏi.
Liliana gãi đầu:
- Khoan đi, tủ tiền này khóa điện tử, chỉ có tôi mới mở được, như vậy đâu có ai bỏ vào được. Các cậu đều phải đưa tiền cho tôi mà.
- Đúng vậy.
- Vậy xấp tiền này ở đâu? - Cô gãi đầu rồi rít thuốc - Có lẽ vụ này hơi khó đấy.
Slimz vỗ vai Zip:
- Ê Zip, hôm nay tui gặp chuyện lạ lắm.
- Lạ gì?
- Tui giao hàng ở phố Iland, gặp khách hàng bảo để hàng trước cửa, đồng thời tiền được nhét dưới khe cửa ra.
Zip giật mình:
- Ê! Sao giống của tui quá vậy? Hôm qua tui cũng gặp đó!
- THẾ À?
- Nào nào, có chuyện gì đó hả Slimz với Zip?
Slimz kể lại mọi việc. Liliana khá bất ngờ với câu chuyện này bởi nó giống với câu chuyện của Zip. Cảm thấy nghi ngờ, Liliana bảo:
- Thôi được rồi, nếu ngày mai các cậu có gặp đặt hàng từ đó nữa thì đích thân tôi sẽ mang đi! Bực cả mình!
Quả không ngoài dự tính, hôm sau cửa hàng lại nhận cuộc gọi điện đặt hàng từ phố Iland. Lần này, Liliana đích thân mang đi. Đến địa chỉ đã yêu cầu, cô gõ cửa:
- Giao hàng đây!
Cánh cửa vừa mở, cô nhìn vào trong hòng nhìn rõ người đưa tiền nhưng quá tối, cô không nhìn thấy gì cả. Sau đó cũng không nhiều, miễn là nhận được tiền. Cầm tiền lên soi đi soi lại thì đây là tiền thật, Liliana quay trở về quán rồi cất tiền vào một góc riêng trong ngăn đựng tiền.
Đến tối, Liliana kiểm tra tủ đựng tiền, thấy không có bất kì dấu hiệu của sự cạy phá. Rít một hơi thuốc, cô mở tủ ra.
- HẢAAA...
Cô há hốc mồm khi chứng kiến cảnh tượng trong tủ, xấp tiền cô để riêng lúc đầu đã biến thành tiền âm phủ. Điếu thuốc trên miệng cô rơi xuống chân, cháy một lỗ trên tất. Quá hoảng sợ, cô gọi điện ngay cho thám tử Lindis.
- Alo, văn phòng thám tử Lindis xin nghe.
- Lindis! - Liliana vội vàng kể lại mọi chuyện cho Lindis nghe. Nghe xong, Lindis gọi Roxie và Yorn đi - nhân viên tại văn phòng của cô đi theo.
Cả nhóm hành quân đến địa điểm phố Iland mà cửa hàng của Liliana giao đồ ăn. Lindis tiến đến gõ cửa:
- Có ai ở đó không?
"CỐC CỐC", cô gõ cửa nhưng không có ai đáp. Chuông cửa thì cũng đã hỏng. Chờ đợi một lúc lâu nhưng chẳng thấy ai, Roxie bảo:
- Phá cửa đi!
- Được! - Lindis và Yorn đồng thuận. Roxie lùi lại rồi lao tới huých mạnh vào cửa. Cánh cửa bung ra, Lindis nhìn vào trong thì hét lên:
- CÁI GÌIIIII!!!
Không thể tin được, bên trong căn nhà là bốn cái xác chết nằm gục trên bàn và sàn nhà. Cảm thấy đây là một vụ ngoài sự kiểm soát, Lindis ngay lập tức liên hệ cho lực lượng cảnh sát khu vực vào cuộc.
*
Violet khoanh tay:
- Nhìn vào hiện trường, ta có thể thấy bọn họ chết khi đang chơi mạt chược.
- Đúng vậy.
- Cô có liên lạc với Liliana chưa?
Lindis gật đầu:
- Rồi, chắc cô ấy đang tới.
Toro lên tiếng:
- Thưa cảnh sát trưởng, tôi tìm thấy một cái bếp than. Nhiều khả năng bọn họ đốt than để sưởi ấm, nhưng do đây là phòng kín nên sinh ra khí CO nên ngộ độc mà chết.
- Có lẽ là như vậy.
Roxie hỏi:
- Thế bọn họ chết bao lâu rồi?
- Theo tôi thấy, bọn họ chết cách đây khoảng một tuần.
- Cái gì? Không nhầm đó chứ?
Violet thắc mắc:
- Nhầm sao được mà nhầm! Mấy người nói gì lạ vậy?
- Liliana nói với tôi là cách đây ba ngày còn có người gọi điện thoại đến cửa hàng của cô ấy đặt đồ ăn cơ mà, khi đến đây thì họ còn mở cửa rồi đưa tiền đàng hoàng mà.
Một lúc sau, Liliana, Slimz và Zip đến nơi. Violet hỏi Zip:
- Cậu là người giao hàng cách đây ba ngày trước đúng không?
- Đúng ạ.
- Hôm đó cậu có thấy hung thủ không?
Zip đáp:
- Không, họ chỉ bảo là để đồ ăn trước cửa, tiền thì được nhét qua khe cửa.
- Tôi cũng y thế. - Liliana nói thêm.
Violet hỏi:
- Cô có mang theo xấp tiền âm phủ không?
- Cái đó hả? Đây này! - Cô rút trong túi ra đưa cho Violet. Đưa cho bên pháp y, cô yêu cầu cậu ta kiểm tra dấu vân tay.
Lindis nói:
- Chắc chắn sẽ có dấu vân tay của Zip, Slimz và Liliana.
- Yorn này, anh đi theo tôi hỏi những người hàng xóm xung quanh xem họ có biết gì không.
- Được! - Hai người họ đi ra.
Một bà hàng xóm bảo:
- Thật sự là tôi không biết có người chết trong đó.
- Tại sao vậy? Cô gần họ mà?
- Lúc nào tôi cũng nghe tiếng chơi mạt chược, đặc biệt là vào ban đêm thì tiếng chơi rất rõ.
Yorn hỏi:
- Cô có nghe tiếng nói chuyện không?
- Cái đó... tôi không nghe rõ.
Ở phía trong ngôi nhà, Violet nhận được cuộc điện từ bên pháp y.
- Alo, Violet nghe.
- ...
- CÁI GÌ CHỨ?
Toro hỏi:
- Có chuyện gì vậy thưa cảnh sát trưởng?
- Bên pháp y vừa cho tôi biết một thông tin khá đáng sợ: trong dạ dày của họ có một lượng lớn thức ăn, phạm vi không quá một đến hai ngày.
- Thật ư?
Zip hỏi Liliana:
- Là sao? Em không hiểu lắm.
- Khi thức ăn được đưa vào cơ thể, nếu cơ thể đó chết đi thì quá trình tiêu hóa sẽ bị chấm dứt. Thức ăn chúng ta giao đến đây vẫn được tiêu hóa mặc dù họ đã chết, chẳng phải kì lạ hay sao?
- Nhưng họ chết từ một tuần trước rồi mà.
Slimz chen vào:
- Thì đó mới bảo là kì lạ.
Violet nói tiếp:
- Còn một thông tin nữa. Trên những tờ tiền âm phủ, họ xác định rằng có dấu vân tay của hai trong bốn tử thi được tìm thấy.
Vụ án sau đó được đưa tin rần rần trên báo và mãi là một bí ẩn lớn. Mãi cho đến sau này, Liliana mới tiết lộ một trong những lí do gây ra những sự việc kì lạ. Theo đó, cô phát hiện rằng mặt tiền của nhà này quay về hướng đông bắc, khí xông vào quỷ môn quan, âm khí rất nặng, thời gian cái chết là xung sát, bốn linh hồn đã chết chưa hoàn toàn rời khỏi xác, vẫn nghĩ rằng mình vẫn còn tại nhân gian nên tiếp tục sống bình thường, đặt đồ ăn, ăn, chơi mạt chược, chỉ đến khi cảnh sát xông vào nhà, phá vỡ khí ở khu vực này, họ mới hoàn toàn thoát ly...