Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: Gia nhập lực lượng Sa Đọa
- Ơ ơ … đây là đâu … - Nakroth mơ màng mở mắt.
- May quá ngươi tỉnh rồi!
Một cô gái mái tóc màu tím có hai cái sừng trên đầu nhìn Nakroth. Cô ấy có một đôi cánh to đằng sau.
Nakroth định ngồi dậy, nhưng cô ấy cản lại:
- Cứ nằm nghỉ đi, ngươi chưa hồi phục hoàn toàn đâu.
- Ngươi là ai? Đừng có cản ta! – Nakroth vẫn ngồi bật dậy.
- Ta … ta là … Cái tên ngu ngốc này! Muốn hỏi tên con gái thì ngươi phải nói tên mình trước chứ.
Cậu ta đáp trống không:
- Nakroth!
- Ta là Veera. Mà nè, ngươi cứ việc nghỉ ngơi đi.
- Không được! Nói mau, Krixi của ta đâu?
Veera vô cùng bất ngờ:
- Krixi? Ngươi đang nói ai thế?
- Hừm … có lẽ cô ấy đang ở khu rừng Chạng Vạng. Mình phải mau rời khỏi đây thôi. – Nakroth nhìn quanh – Đây là đâu thế?
- Đây là lâu đài Bóng Đêm.
Nakroth tặc lưỡi:
- Thôi ở đâu chả được, quan trọng là giờ mình phải đi nhanh.
Nói rồi, cậu ta cầm lấy hai thanh bảo đao được để dựa vào góc phòng rồi chạy vội đi. Nhưng chưa kịp ra khỏi phòng thì Veera đã bay ra trước cửa chặn đường.
- Tránh ra cho ta! – Nakroth bực tức.
- Không có đi đâu hết. Ngươi là của ta. – Nói rồi cô đặt tay lên môi, rồi bắn tim về phía Nakroth. Trúng đạn. Nakroth đột nhiên hét lên:
- Úi chà! Người đâu mà đẹp dữ!
Nakroth đảo mắt nhìn Veera. Cậu ta hết nhìn đôi gò bồng đào quá cỡ của cô đến nhìn thân dưới. Veera mặc một chiếc quần khá ngắn, không che hết bắp đùi. Trông rất sexy. Cô ấy cũng không mặc áo quá nhiều vải, chỉ đơn giản là hai miếng vải để che và để lộ khe ngực. Phần bụng thì không có gì cả. Cậu ta tiến tới chỗ Veera:
- Ngươi đẹp quá đấy.
- He he … - Veera cười với giọng vô cùng nham hiểm khi đã dụ dỗ được Nakroth.
- Cho ta hun cái nào.
Nói rồi, Nakroth áp sát bờ môi của mình vào môi Veera. Cô ấy không lường trước được tình hình này:
- Không không … tránh ra – Veera đẩy Nakroth ra.
- Hun có cái thôi mà, keo kiệt quá. – Cậu ta vẫn tấn công Veera. Cô không cản nổi Nakroth hôn mình.
Cho đến khi môi Nakroth còn khoảng vài ba xăng-ti-mét thì Nakroth bừng tỉnh. Ma thuật mê hoặc của Veera hết tác dụng.
- May quá … UI DA!
Nakroth đấm một phát cực thốn vào mồm Veera và hét lớn:
- Cái con “QUỶ CÁI” này! Ngươi dám dụ dỗ ta sao!
- Hừ … - Veera chỉ biết thở ra một tiếng.
- Nói cho ngươi biết nhá, nụ hôn đầu của ta không bao giờ dành cho cái thể loại như ngươi đâu!
Nói vậy thôi chứ Nakroth cũng thở phào may mắn khi không mất đi nụ hôn đầu đời. Nhưng Nakroth vẫn phải đập Veera một trận cho cô ta chừa. Nakroth gạt chân Veera khiến cô ta ngã xuống sàn nhà.
- Ui da …
- Cái con này mày dám dụ dỗ ta này! – Nakroth nhảy lên đè Veera, rồi liên tục đấm vào người cô ta. Cậu ta đấm một phát ngang miệng Veera.
- Đau!
Nakroth lấy tay véo má Veera một phát rõ đau:
- Cái con này nhá, ta phải phạt cho ngươi nhớ để sau này đừng có mà dụ dỗ lung tung! – Nói rồi cậu ta bỏ tay ra rồi giơ chân đá một phát vào bụng ả. Tuy nhiên, ả ta không phải dính đòn cước của Nakroth khi ả nhanh chóng lộn người bay lên không trung.
Nakroth bực tức, cậu ta đập tay:
- Bực quá! Nó bay lên mất rồi!
Veera thở phào:
- Phù … may quá né kịp. Phải khống chế hắn mới được.
Cô ta bắn tim một lần nữa về phía Nakroth. Cậu ta đoán được ý dồ, cậu ta né sang một bên.
- Một chiêu không có tác dụng hai lần đâu, con quỷ kia.
Nhưng có một điều mà cả hai không ngờ đến, đó là sự xuất hiện của Maloch. Và hắn ta vô tình dính chưởng của Veera.
- Veera … - Maloch từ từ bước lại chỗ Veera. Cô ấy cũng hạ cánh xuống.
- Cái quái gì đây? – Nakroth lẩm bẩm.
Maloch ôm lấy Veera, rồi hắn ta đặt môi mình lên môi Veera mà hôn đắm đuối. Nakroth vô cùng hốt hoảng trước cảnh này:
- Cái gì! Bọn họ …
- Ối ngài Maloch ơi! – Veera rên lên vô cùng kích thích khi Maloch hôn lên gáy của cô.
Đôi tay của Maloch sờ xuống ngực của Veera. Hắn ta đặt tay ở hai bên, lấy phần khe giữa ngón cái và ngón trỏ kẹp vào ngực cô. Hắn bóp vô cùng thoải mái. Veera không hề có ý định chống cự Maloch. Điều này khiến Nakroth không khỏi thắc mắc:
- Lúc nãy mình đòi hôn có một cái mà nó không chịu, còn chống trả nữa. Còn giờ sao tên có cánh này – chỉ Maloch – hôn, rồi còn sờ ngực nữa mà nó không phản kháng. Thế có nghĩa là … À! – Nakroth nghĩ ra một điều rất thú vị - Mình hiểu rồi.
- Ư ư ư … nhẹ thôi … - Maloch lấy tay nhéo nhẹ đầu ti của Veera. Hắn ta có vẻ vô cùng thích thú.
Thật đáng tiếc là đòn mê hoặc của Veera không kéo dài lâu, nó nhanh chóng kết thúc. Maloch bừng tỉnh.
- Cái gì thế này?
- Hức sao lại kết thúc sớm thế … - Veera nũng nịu trước mặt Maloch.
- Veera này, chúng ta … - Maloch quay sang thì thấy Nakroth – Dám mê hoặc ta này! – Maloch bất ngờ tát một phát thật mạnh vào mặt cô khiến cô ấy ngã xuống sàn.
Nakroth vừa đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác:
- Cái gì đây? Mới vừa tình cảm với nhau xong giờ …
- Tên kia! – Maloch gọi Nakroth – Ngươi mau ngồi xuống bàn đi, chúng ta nói chuyện.
Thế rồi Nakroth ngồi vào chiếc bàn được đặt ở giữa phòng. Maloch và Veera cũng ngồi xuống. Maloch hỏi trước:
- Trước tiên, cho ta hỏi nhà ngươi tên gì? Ta tên là Maloch.
- Nakroth. – Cậu ta trả lời một cách ngắn gọn.
Maloch nói tiếp:
- Lần trước tại khu rừng Chạng Vạng, nhà ngươi đã chiến đấu với nữ vương tinh linh Tel’Annas. Chắc nhà ngươi biết ả ta có năng lực của bóng tối chứ?
- Ơ vâng … ta biết. Nhưng như thế thì … Chết chết quên mất! Ta còn phải đến đó gặp jKrixi nữa.
Veera hỏi:
- Krixi là ai mà ngươi cứ nhắc đến hoài vậy?
- Cô ta là một tinh linh ở khu rừng Chạng Vạng … và là … người mà … tôi yêu thương …
Bỗng lúc này Nakroth nhớ lại cái khoảnh khắc Krixi bị Tel’Annas bắn một loạt tên nổ. Càng nghĩ tới, cậu ta càng căm tức hơn.
- Lúc nãy ngươi nói Tel’Annas có năng lực bóng tối để làm gì?
- Ta muốn nhờ ngươi giúp ta chiếm đoạt nguồn ma thuật đó. Được chứ, Nakroth? Ta đã chứng kiến cuộc chiến giữa ngươi và ả ta. Mặc dù không thắng, nhưng với thực lực của ngươi ta tin rằng một ngày nào đó nhà ngươi sẽ chiến thắng.
Nakroth xua tay:
- Đánh bại Tel’Annas, đó cũng là điều mà ta muốn. Nhưng ta không muốn chiến đấu chỉ với mục đích chiếm lấy sức mạnh của kẻ khác.
- Không đâu! – Veera cắt ngang – Ngài ấy có mục đích cao hơn để …
- Đừng có cắt lời ta khi ta đang nói chứ Veera – Maloch chặn lời.
- Hức ngài cũng chen lời của tôi đấy chứ …
Nakroth vừa cười tủm tỉm vừa lẩm bẩm:
- Đúng là yêu nhau thật.
- À hèm! – Maloch gằn giọng – Sau khi chiếm được năng lực bóng tối thì chúng ta sẽ chiếm mục tiêu thứ hai to lớn hơn.
Nakroth hỏi:
- Mục tiêu đó là gì?
- Ngươi biết hòn đá Andura chứ? Đó là một hòn đá mà nếu ngươi sở hữu, ngươi sẽ có sức mạnh vô cùng khủng khiếp. Sao, ngươi muốn không?
- Andura, ta không cần nó. – Nakroth trả lời. Điều này khiến cho Veera và Maloch khá ngạc nhiên.
- Tại sao ngươi không cần? – Maloch thắc mắc.
Nakroth thở dài:
- Ta chỉ cần trả lại mối thù với Tel’Annas mà thôi.
- Ngươi giống ta. Ta chẳng ưa gì cô ta. Thôi được, nếu ngươi gia nhập lực lượng Sa Đọa của ta, ta sẽ giúp ngươi trả lại mối thù.
Nakroth đồng ý. Veera vỗ vai cậu ta:
- Nakroth này, ta biết ngươi rất hận Tel’Annas, nhưng ta khuyên ngươi đừng bao giờ lấy nỗi hận thù làm động lực chiến đấu. Nó chỉ dẫn đến cho ngươi mối thù khác mà thôi.
Maloch dẫn Nakroth đến một căn phòng. Đó chính là căn phòng mới của cậu ta. Nó khá rộng.
- Đây là phòng mới của nhà ngươi. Cần gì thì cứ bảo ta.
- Vâng tôi hiểu rồi.
- May quá ngươi tỉnh rồi!
Một cô gái mái tóc màu tím có hai cái sừng trên đầu nhìn Nakroth. Cô ấy có một đôi cánh to đằng sau.
Nakroth định ngồi dậy, nhưng cô ấy cản lại:
- Cứ nằm nghỉ đi, ngươi chưa hồi phục hoàn toàn đâu.
- Ngươi là ai? Đừng có cản ta! – Nakroth vẫn ngồi bật dậy.
- Ta … ta là … Cái tên ngu ngốc này! Muốn hỏi tên con gái thì ngươi phải nói tên mình trước chứ.
Cậu ta đáp trống không:
- Nakroth!
- Ta là Veera. Mà nè, ngươi cứ việc nghỉ ngơi đi.
- Không được! Nói mau, Krixi của ta đâu?
Veera vô cùng bất ngờ:
- Krixi? Ngươi đang nói ai thế?
- Hừm … có lẽ cô ấy đang ở khu rừng Chạng Vạng. Mình phải mau rời khỏi đây thôi. – Nakroth nhìn quanh – Đây là đâu thế?
- Đây là lâu đài Bóng Đêm.
Nakroth tặc lưỡi:
- Thôi ở đâu chả được, quan trọng là giờ mình phải đi nhanh.
Nói rồi, cậu ta cầm lấy hai thanh bảo đao được để dựa vào góc phòng rồi chạy vội đi. Nhưng chưa kịp ra khỏi phòng thì Veera đã bay ra trước cửa chặn đường.
- Tránh ra cho ta! – Nakroth bực tức.
- Không có đi đâu hết. Ngươi là của ta. – Nói rồi cô đặt tay lên môi, rồi bắn tim về phía Nakroth. Trúng đạn. Nakroth đột nhiên hét lên:
- Úi chà! Người đâu mà đẹp dữ!
Nakroth đảo mắt nhìn Veera. Cậu ta hết nhìn đôi gò bồng đào quá cỡ của cô đến nhìn thân dưới. Veera mặc một chiếc quần khá ngắn, không che hết bắp đùi. Trông rất sexy. Cô ấy cũng không mặc áo quá nhiều vải, chỉ đơn giản là hai miếng vải để che và để lộ khe ngực. Phần bụng thì không có gì cả. Cậu ta tiến tới chỗ Veera:
- Ngươi đẹp quá đấy.
- He he … - Veera cười với giọng vô cùng nham hiểm khi đã dụ dỗ được Nakroth.
- Cho ta hun cái nào.
Nói rồi, Nakroth áp sát bờ môi của mình vào môi Veera. Cô ấy không lường trước được tình hình này:
- Không không … tránh ra – Veera đẩy Nakroth ra.
- Hun có cái thôi mà, keo kiệt quá. – Cậu ta vẫn tấn công Veera. Cô không cản nổi Nakroth hôn mình.
Cho đến khi môi Nakroth còn khoảng vài ba xăng-ti-mét thì Nakroth bừng tỉnh. Ma thuật mê hoặc của Veera hết tác dụng.
- May quá … UI DA!
Nakroth đấm một phát cực thốn vào mồm Veera và hét lớn:
- Cái con “QUỶ CÁI” này! Ngươi dám dụ dỗ ta sao!
- Hừ … - Veera chỉ biết thở ra một tiếng.
- Nói cho ngươi biết nhá, nụ hôn đầu của ta không bao giờ dành cho cái thể loại như ngươi đâu!
Nói vậy thôi chứ Nakroth cũng thở phào may mắn khi không mất đi nụ hôn đầu đời. Nhưng Nakroth vẫn phải đập Veera một trận cho cô ta chừa. Nakroth gạt chân Veera khiến cô ta ngã xuống sàn nhà.
- Ui da …
- Cái con này mày dám dụ dỗ ta này! – Nakroth nhảy lên đè Veera, rồi liên tục đấm vào người cô ta. Cậu ta đấm một phát ngang miệng Veera.
- Đau!
Nakroth lấy tay véo má Veera một phát rõ đau:
- Cái con này nhá, ta phải phạt cho ngươi nhớ để sau này đừng có mà dụ dỗ lung tung! – Nói rồi cậu ta bỏ tay ra rồi giơ chân đá một phát vào bụng ả. Tuy nhiên, ả ta không phải dính đòn cước của Nakroth khi ả nhanh chóng lộn người bay lên không trung.
Nakroth bực tức, cậu ta đập tay:
- Bực quá! Nó bay lên mất rồi!
Veera thở phào:
- Phù … may quá né kịp. Phải khống chế hắn mới được.
Cô ta bắn tim một lần nữa về phía Nakroth. Cậu ta đoán được ý dồ, cậu ta né sang một bên.
- Một chiêu không có tác dụng hai lần đâu, con quỷ kia.
Nhưng có một điều mà cả hai không ngờ đến, đó là sự xuất hiện của Maloch. Và hắn ta vô tình dính chưởng của Veera.
- Veera … - Maloch từ từ bước lại chỗ Veera. Cô ấy cũng hạ cánh xuống.
- Cái quái gì đây? – Nakroth lẩm bẩm.
Maloch ôm lấy Veera, rồi hắn ta đặt môi mình lên môi Veera mà hôn đắm đuối. Nakroth vô cùng hốt hoảng trước cảnh này:
- Cái gì! Bọn họ …
- Ối ngài Maloch ơi! – Veera rên lên vô cùng kích thích khi Maloch hôn lên gáy của cô.
Đôi tay của Maloch sờ xuống ngực của Veera. Hắn ta đặt tay ở hai bên, lấy phần khe giữa ngón cái và ngón trỏ kẹp vào ngực cô. Hắn bóp vô cùng thoải mái. Veera không hề có ý định chống cự Maloch. Điều này khiến Nakroth không khỏi thắc mắc:
- Lúc nãy mình đòi hôn có một cái mà nó không chịu, còn chống trả nữa. Còn giờ sao tên có cánh này – chỉ Maloch – hôn, rồi còn sờ ngực nữa mà nó không phản kháng. Thế có nghĩa là … À! – Nakroth nghĩ ra một điều rất thú vị - Mình hiểu rồi.
- Ư ư ư … nhẹ thôi … - Maloch lấy tay nhéo nhẹ đầu ti của Veera. Hắn ta có vẻ vô cùng thích thú.
Thật đáng tiếc là đòn mê hoặc của Veera không kéo dài lâu, nó nhanh chóng kết thúc. Maloch bừng tỉnh.
- Cái gì thế này?
- Hức sao lại kết thúc sớm thế … - Veera nũng nịu trước mặt Maloch.
- Veera này, chúng ta … - Maloch quay sang thì thấy Nakroth – Dám mê hoặc ta này! – Maloch bất ngờ tát một phát thật mạnh vào mặt cô khiến cô ấy ngã xuống sàn.
Nakroth vừa đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác:
- Cái gì đây? Mới vừa tình cảm với nhau xong giờ …
- Tên kia! – Maloch gọi Nakroth – Ngươi mau ngồi xuống bàn đi, chúng ta nói chuyện.
Thế rồi Nakroth ngồi vào chiếc bàn được đặt ở giữa phòng. Maloch và Veera cũng ngồi xuống. Maloch hỏi trước:
- Trước tiên, cho ta hỏi nhà ngươi tên gì? Ta tên là Maloch.
- Nakroth. – Cậu ta trả lời một cách ngắn gọn.
Maloch nói tiếp:
- Lần trước tại khu rừng Chạng Vạng, nhà ngươi đã chiến đấu với nữ vương tinh linh Tel’Annas. Chắc nhà ngươi biết ả ta có năng lực của bóng tối chứ?
- Ơ vâng … ta biết. Nhưng như thế thì … Chết chết quên mất! Ta còn phải đến đó gặp jKrixi nữa.
Veera hỏi:
- Krixi là ai mà ngươi cứ nhắc đến hoài vậy?
- Cô ta là một tinh linh ở khu rừng Chạng Vạng … và là … người mà … tôi yêu thương …
Bỗng lúc này Nakroth nhớ lại cái khoảnh khắc Krixi bị Tel’Annas bắn một loạt tên nổ. Càng nghĩ tới, cậu ta càng căm tức hơn.
- Lúc nãy ngươi nói Tel’Annas có năng lực bóng tối để làm gì?
- Ta muốn nhờ ngươi giúp ta chiếm đoạt nguồn ma thuật đó. Được chứ, Nakroth? Ta đã chứng kiến cuộc chiến giữa ngươi và ả ta. Mặc dù không thắng, nhưng với thực lực của ngươi ta tin rằng một ngày nào đó nhà ngươi sẽ chiến thắng.
Nakroth xua tay:
- Đánh bại Tel’Annas, đó cũng là điều mà ta muốn. Nhưng ta không muốn chiến đấu chỉ với mục đích chiếm lấy sức mạnh của kẻ khác.
- Không đâu! – Veera cắt ngang – Ngài ấy có mục đích cao hơn để …
- Đừng có cắt lời ta khi ta đang nói chứ Veera – Maloch chặn lời.
- Hức ngài cũng chen lời của tôi đấy chứ …
Nakroth vừa cười tủm tỉm vừa lẩm bẩm:
- Đúng là yêu nhau thật.
- À hèm! – Maloch gằn giọng – Sau khi chiếm được năng lực bóng tối thì chúng ta sẽ chiếm mục tiêu thứ hai to lớn hơn.
Nakroth hỏi:
- Mục tiêu đó là gì?
- Ngươi biết hòn đá Andura chứ? Đó là một hòn đá mà nếu ngươi sở hữu, ngươi sẽ có sức mạnh vô cùng khủng khiếp. Sao, ngươi muốn không?
- Andura, ta không cần nó. – Nakroth trả lời. Điều này khiến cho Veera và Maloch khá ngạc nhiên.
- Tại sao ngươi không cần? – Maloch thắc mắc.
Nakroth thở dài:
- Ta chỉ cần trả lại mối thù với Tel’Annas mà thôi.
- Ngươi giống ta. Ta chẳng ưa gì cô ta. Thôi được, nếu ngươi gia nhập lực lượng Sa Đọa của ta, ta sẽ giúp ngươi trả lại mối thù.
Nakroth đồng ý. Veera vỗ vai cậu ta:
- Nakroth này, ta biết ngươi rất hận Tel’Annas, nhưng ta khuyên ngươi đừng bao giờ lấy nỗi hận thù làm động lực chiến đấu. Nó chỉ dẫn đến cho ngươi mối thù khác mà thôi.
Maloch dẫn Nakroth đến một căn phòng. Đó chính là căn phòng mới của cậu ta. Nó khá rộng.
- Đây là phòng mới của nhà ngươi. Cần gì thì cứ bảo ta.
- Vâng tôi hiểu rồi.