Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 63
Buổi chiều hôm ấy, Zephys trở về nhà sau một ngày luyện tập khá vất vả nhưng cũng không kém phần thú vị. Vừa vào đến cổng, Nakroth và Skud đã chặn đầu.
- Ái chà, chú mày làm gì mà giờ này mới về?
Zephys ngạc nhiên:
- Gì cơ? Tôi chỉ đi tập luyện thôi mà.
- Tập một mình thế nào? - Nakroth hỏi.
- Ờ thì... cũng ổn. Không có vấn đề gì nghiêm trọng cả.
Nakroth nói:
- Mà thôi cũng chẳng có việc gì cả. Mau vào trong đi.
Thế là cả ba người vào trong. Maloch không tỏ thái độ, cũng chẳng nói một lời nào với Zephys. Điều đó làm cậu ta cảm thấy hơi lo lắng.
Veera vỗ vai Zephys:
- Zephys này, tập một mình có sao không?
- Không.
- Nhưng ngươi tập thế nào khi chỉ có một mình?
Cậu ta đáp:
- À không, tôi không tập một mình. Có vài người khác nữa.
- Ai? Ai thế?
- Tôi tập với tổ trọng tài, cùng với một người khác.
Zephys cũng không ngờ rằng mọi người lại chú ý đến chi tiết "một người khác" mà Zephys nói ra. Ai nấy cũng hỏi dồn dập khiến cậu ta cảm thấy khó thở. Bị ép quá, Zephys đành nói ra:
- Mọi người biết Lauriel không?
- Ồ! - Tất cả mọi người đều ồ lên làm Zephys không biết ứng xử thế nào.
Nakroth nghĩ thầm trong đầu: "Những hành động khó hiểu dạo gần đây của hắn ta có khi nào liên quan đến Lauriel không nhỉ?".
Maloch cũng không nói gì.
*
Về phần tôi, sau khi trở về từ buổi thị sát buổi tập luyện của khu rừng Chạng Vạng cùng với Payna, tôi mở ngay một cuộc họp nhỏ với Payna cùng với Krixi.
Krixi mở đầu cuộc họp:
- Nhóc có việc gì cần bàn hả?
- Phải. Em có cảm giác như đội của chúng ta bị Tel"Annas ép.
Payna gật đầu:
- Chị cũng có cảm giác như vậy. Cô ấy bắt cả đội phải chiến thắng.
- Không biết có phải là cô ấy biết được việc em sẽ trả lại vương miện cho cô ấy nếu đội hoàn thành tốt nhiệm vụ hay không, nhưng nó không đúng hướng em đề ra.
Krixi hỏi:
- Hướng nhóc đề ra là sao?
- Em đề ra hướng rằng các thành viên của đội cần thi đấu với một tinh thần fair play nhất, tức là chơi đẹp ấy.
- Chị hiểu. Chỉ có chơi đẹp mới thực hiện được mục tiêu của giải đấu này. - Payna đáp.
Tôi định nói thì Krixi chen vào:
- Ủa mà tại sao nhóc lại tổ chức giải đá bóng vậy?
- Sao chị hỏi kì thế? Em đã nói rồi mà.
- Không phải, ý của chị là tại sao bóng đá lại xoa dịu chiến tranh ấy.
Payna cười, rồi cô kể lại câu chuyện về các cầu thủ Bờ Biển Ngà cho Krixi nghe. Nhưng cô ấy hỏi tiếp:
- Thế có khi nào bóng đá mở đầu chiến tranh không?
- Làm gì có chứ! - Payna vỗ vai Krixi - Đúng không nhóc?
Tôi trầm xuống:
- Không. Có đấy.
- Kể đi nhóc.
Tôi nói:
- Năm 1969, trong vòng loại World Cup 1970 giữa El Salvador và Honduras, El Salvador thắng 3 - 2. Do trước đó cả hai nước có những mâu thuẫn về dân nhập cư từ trước, trận bóng giống như một giọt nước tràn ly khiến quân El Salvardo tràn sang tấn công Honduras khiến gần 3000 người thiệt mạng.
Payna hỏi:
- Thế trận chiến kéo dài bao lâu?
- Nhanh lắm.
- Chắc 4 tháng hả?
Tôi đáp:
- Không. Kết thúc trong 4 ngày. Khoảng 100 giờ.
Krixi lo sợ:
- Thôi tiêu rồi, có khi nào...
- Đừng có lo. Các đội mà khu rừng Chạng Vạng có mâu thuẫn đã đá xong rồi. Hòa nữa, quá khỏe.
Payna kéo cả đám quay lại vấn đề chính:
- Mà thôi, vấn đề chính là làm thế nào để các cầu thủ có tâm lí tốt nhất.
- Có lẽ ngày mai em sẽ đến gặp...
- Để chị cho nhóc. Chị sẽ đến gặp cô ấy nói chuyện.
Krixi đứng dậy:
- Thôi chị đi tắm đây.
- Ừ đi tắm đi. Nhóc, ở đây và không đi đâu hết.
Tôi thắc mắc:
- Ủa tại sao vậy?
- Nhóc không được giở thói thú tính nhìn trộm cô ấy. Với lại bây giờ nhóc làm lãnh đạo nên nhóc phải giữ uy tín.
Tôi chống cằm:
- Chị nghĩ xấu em thế à? Em đâu có dâm tậc tới mức đó đâu.
- Không, chị không tin tưởng bất kì một tên đàn ông nào hết á. Nhất là tên Nakroth ấy. - Payna trả lời - Chị thà ở giá chứ không lấy chồng đâu.
Tôi nghĩ thầm: "Kiểu người như Payna thì ai mới hợp đôi với cô ấy nhỉ?".
Đợi chừng mười lăm phút sau thì Krixi mới vào. Cảm thấy nhẹ cả người, tôi bảo:
- Chị tắm gì lâu thế?
- Có mười lăm phút mà lâu cái gì.
Payna nói thêm:
- Chị tắm có khi gần một tiếng đồng hồ đấy.
Tôi đơ mặt:
- Ờ ờ... thôi em đi tắm luôn đây...
*
Khuya. Gần mười một giờ đêm. Tôi phải lo một số việc sổ sách của khu rừng nên tôi ngủ quên trên bàn làm việc. Payna cũng ngủ quên luôn và nằm dưới đất.
Còn Krixi, cô vẫn ngủ thiu thiu trong phòng. Thế nhưng, một bóng ma vút vào khiến cô giật mình. Krixi định hét lên nhưng hắn chặn miệng cô lại:
- Đừng có la! Là anh đây.
- Ủa sao anh lại đến đây?
Nakroth bảo:
- Thì... anh đến đây ngủ với em.
- Hứ!
- Sao thế?
Krixi nói với một giọng vô cùng dỗi:
- Anh là đồ...
- Thôi mà, sao em cứ giận anh chuyện đó hoài vậy?
- Tại anh bỏ em chứ bộ.
Nakroth đáp:
- Anh không hề bỏ em.
- Thế sao lần trước anh đòi lên giường với em, rồi khi mà Tel"Annas với Payna về thì anh lại chạy? Anh còn đẩy trách nhiệm sang cho nó nữa.
- Anh biết lỗi của anh rồi mà. - Rồi Nakroth ngồi xuống giường và nằm xuống. Xong cậu ta lấy mền đắp.
Krixi lại hỏi:
- Anh Nakroth này, em ôm anh được chứ?
- Được thôi. - Nakroth nhanh chóng ôm chặt lấy Krixi không đợi cô ấy.
- Uầy, cái gì của anh cứ cạ vào người em vậy?
*
Sáng sớm hôm sau, Nakroth đã dậy từ sớm. Anh đánh thức Krixi:
- Em!
- A a... - Cô đẩy tay Nakroth ra - Em muốn ngủ!
- Ngủ gì, sáng rồi.
Krixi bảo:
- Anh đi ra ngoài trước đi, một lúc nữa em dậy.
Nakroth tặc lưỡi đi ra ngoài thì gặp tôi và Payna. Payna lườm:
- Sao ngươi lại có mặt ở đây?
- Tôi...
- Ngươi đến lúc nào? - Payna tiếp tục.
- Đêm hôm qua.
Payna định làm dữ lên nhưng tôi cản lại:
- Thôi! Làm cái gì mà dữ vậy?
- Lỡ hắn làm gì Krixi thì sao? Hắn lừa chúng ta mấy lần rồi đấy.
Tôi giải thích:
- Có thể hắn lừa chúng ta, nhưng em tin rằng nếu như Nakroth yêu Krixi thật lòng thì hắn không dám lừa Krixi đâu.
- Đàn ông các người khó hiểu thật.
- Đâu, phụ nữ mới khó hiểu đấy.
- Hồi nào? - Payna thắc mắc.
Tôi không biết phải nói sao cả đành đổi để tài. Tôi rủ Nakroth ở lại đây ăn sáng luôn. Vừa lúc đặt mông vào ghế thì Krixi tỉnh dậy và chạy ra.
- Ăn gì thơm thế?
_____________________
P/S: Dạo này ad đang bị bí ý tưởng nặng nên chap ra chậm mong anh em thông cảm. Giai đoạn này khó viết.
- Ái chà, chú mày làm gì mà giờ này mới về?
Zephys ngạc nhiên:
- Gì cơ? Tôi chỉ đi tập luyện thôi mà.
- Tập một mình thế nào? - Nakroth hỏi.
- Ờ thì... cũng ổn. Không có vấn đề gì nghiêm trọng cả.
Nakroth nói:
- Mà thôi cũng chẳng có việc gì cả. Mau vào trong đi.
Thế là cả ba người vào trong. Maloch không tỏ thái độ, cũng chẳng nói một lời nào với Zephys. Điều đó làm cậu ta cảm thấy hơi lo lắng.
Veera vỗ vai Zephys:
- Zephys này, tập một mình có sao không?
- Không.
- Nhưng ngươi tập thế nào khi chỉ có một mình?
Cậu ta đáp:
- À không, tôi không tập một mình. Có vài người khác nữa.
- Ai? Ai thế?
- Tôi tập với tổ trọng tài, cùng với một người khác.
Zephys cũng không ngờ rằng mọi người lại chú ý đến chi tiết "một người khác" mà Zephys nói ra. Ai nấy cũng hỏi dồn dập khiến cậu ta cảm thấy khó thở. Bị ép quá, Zephys đành nói ra:
- Mọi người biết Lauriel không?
- Ồ! - Tất cả mọi người đều ồ lên làm Zephys không biết ứng xử thế nào.
Nakroth nghĩ thầm trong đầu: "Những hành động khó hiểu dạo gần đây của hắn ta có khi nào liên quan đến Lauriel không nhỉ?".
Maloch cũng không nói gì.
*
Về phần tôi, sau khi trở về từ buổi thị sát buổi tập luyện của khu rừng Chạng Vạng cùng với Payna, tôi mở ngay một cuộc họp nhỏ với Payna cùng với Krixi.
Krixi mở đầu cuộc họp:
- Nhóc có việc gì cần bàn hả?
- Phải. Em có cảm giác như đội của chúng ta bị Tel"Annas ép.
Payna gật đầu:
- Chị cũng có cảm giác như vậy. Cô ấy bắt cả đội phải chiến thắng.
- Không biết có phải là cô ấy biết được việc em sẽ trả lại vương miện cho cô ấy nếu đội hoàn thành tốt nhiệm vụ hay không, nhưng nó không đúng hướng em đề ra.
Krixi hỏi:
- Hướng nhóc đề ra là sao?
- Em đề ra hướng rằng các thành viên của đội cần thi đấu với một tinh thần fair play nhất, tức là chơi đẹp ấy.
- Chị hiểu. Chỉ có chơi đẹp mới thực hiện được mục tiêu của giải đấu này. - Payna đáp.
Tôi định nói thì Krixi chen vào:
- Ủa mà tại sao nhóc lại tổ chức giải đá bóng vậy?
- Sao chị hỏi kì thế? Em đã nói rồi mà.
- Không phải, ý của chị là tại sao bóng đá lại xoa dịu chiến tranh ấy.
Payna cười, rồi cô kể lại câu chuyện về các cầu thủ Bờ Biển Ngà cho Krixi nghe. Nhưng cô ấy hỏi tiếp:
- Thế có khi nào bóng đá mở đầu chiến tranh không?
- Làm gì có chứ! - Payna vỗ vai Krixi - Đúng không nhóc?
Tôi trầm xuống:
- Không. Có đấy.
- Kể đi nhóc.
Tôi nói:
- Năm 1969, trong vòng loại World Cup 1970 giữa El Salvador và Honduras, El Salvador thắng 3 - 2. Do trước đó cả hai nước có những mâu thuẫn về dân nhập cư từ trước, trận bóng giống như một giọt nước tràn ly khiến quân El Salvardo tràn sang tấn công Honduras khiến gần 3000 người thiệt mạng.
Payna hỏi:
- Thế trận chiến kéo dài bao lâu?
- Nhanh lắm.
- Chắc 4 tháng hả?
Tôi đáp:
- Không. Kết thúc trong 4 ngày. Khoảng 100 giờ.
Krixi lo sợ:
- Thôi tiêu rồi, có khi nào...
- Đừng có lo. Các đội mà khu rừng Chạng Vạng có mâu thuẫn đã đá xong rồi. Hòa nữa, quá khỏe.
Payna kéo cả đám quay lại vấn đề chính:
- Mà thôi, vấn đề chính là làm thế nào để các cầu thủ có tâm lí tốt nhất.
- Có lẽ ngày mai em sẽ đến gặp...
- Để chị cho nhóc. Chị sẽ đến gặp cô ấy nói chuyện.
Krixi đứng dậy:
- Thôi chị đi tắm đây.
- Ừ đi tắm đi. Nhóc, ở đây và không đi đâu hết.
Tôi thắc mắc:
- Ủa tại sao vậy?
- Nhóc không được giở thói thú tính nhìn trộm cô ấy. Với lại bây giờ nhóc làm lãnh đạo nên nhóc phải giữ uy tín.
Tôi chống cằm:
- Chị nghĩ xấu em thế à? Em đâu có dâm tậc tới mức đó đâu.
- Không, chị không tin tưởng bất kì một tên đàn ông nào hết á. Nhất là tên Nakroth ấy. - Payna trả lời - Chị thà ở giá chứ không lấy chồng đâu.
Tôi nghĩ thầm: "Kiểu người như Payna thì ai mới hợp đôi với cô ấy nhỉ?".
Đợi chừng mười lăm phút sau thì Krixi mới vào. Cảm thấy nhẹ cả người, tôi bảo:
- Chị tắm gì lâu thế?
- Có mười lăm phút mà lâu cái gì.
Payna nói thêm:
- Chị tắm có khi gần một tiếng đồng hồ đấy.
Tôi đơ mặt:
- Ờ ờ... thôi em đi tắm luôn đây...
*
Khuya. Gần mười một giờ đêm. Tôi phải lo một số việc sổ sách của khu rừng nên tôi ngủ quên trên bàn làm việc. Payna cũng ngủ quên luôn và nằm dưới đất.
Còn Krixi, cô vẫn ngủ thiu thiu trong phòng. Thế nhưng, một bóng ma vút vào khiến cô giật mình. Krixi định hét lên nhưng hắn chặn miệng cô lại:
- Đừng có la! Là anh đây.
- Ủa sao anh lại đến đây?
Nakroth bảo:
- Thì... anh đến đây ngủ với em.
- Hứ!
- Sao thế?
Krixi nói với một giọng vô cùng dỗi:
- Anh là đồ...
- Thôi mà, sao em cứ giận anh chuyện đó hoài vậy?
- Tại anh bỏ em chứ bộ.
Nakroth đáp:
- Anh không hề bỏ em.
- Thế sao lần trước anh đòi lên giường với em, rồi khi mà Tel"Annas với Payna về thì anh lại chạy? Anh còn đẩy trách nhiệm sang cho nó nữa.
- Anh biết lỗi của anh rồi mà. - Rồi Nakroth ngồi xuống giường và nằm xuống. Xong cậu ta lấy mền đắp.
Krixi lại hỏi:
- Anh Nakroth này, em ôm anh được chứ?
- Được thôi. - Nakroth nhanh chóng ôm chặt lấy Krixi không đợi cô ấy.
- Uầy, cái gì của anh cứ cạ vào người em vậy?
*
Sáng sớm hôm sau, Nakroth đã dậy từ sớm. Anh đánh thức Krixi:
- Em!
- A a... - Cô đẩy tay Nakroth ra - Em muốn ngủ!
- Ngủ gì, sáng rồi.
Krixi bảo:
- Anh đi ra ngoài trước đi, một lúc nữa em dậy.
Nakroth tặc lưỡi đi ra ngoài thì gặp tôi và Payna. Payna lườm:
- Sao ngươi lại có mặt ở đây?
- Tôi...
- Ngươi đến lúc nào? - Payna tiếp tục.
- Đêm hôm qua.
Payna định làm dữ lên nhưng tôi cản lại:
- Thôi! Làm cái gì mà dữ vậy?
- Lỡ hắn làm gì Krixi thì sao? Hắn lừa chúng ta mấy lần rồi đấy.
Tôi giải thích:
- Có thể hắn lừa chúng ta, nhưng em tin rằng nếu như Nakroth yêu Krixi thật lòng thì hắn không dám lừa Krixi đâu.
- Đàn ông các người khó hiểu thật.
- Đâu, phụ nữ mới khó hiểu đấy.
- Hồi nào? - Payna thắc mắc.
Tôi không biết phải nói sao cả đành đổi để tài. Tôi rủ Nakroth ở lại đây ăn sáng luôn. Vừa lúc đặt mông vào ghế thì Krixi tỉnh dậy và chạy ra.
- Ăn gì thơm thế?
_____________________
P/S: Dạo này ad đang bị bí ý tưởng nặng nên chap ra chậm mong anh em thông cảm. Giai đoạn này khó viết.