Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 70-2: Ngoại truyện 5: Chuyến du lịch ăn uống xuyên Trái Đất (P1)
Một hôm, Liliana và Fennik đến gặp tôi. Họ bày tỏ ước muốn đến Trái Đất chơi một lần. Nhưng tôi nghĩ nàng hồ ly mới là người khởi xướng.
- Đi cũng được, nhưng có hai việc cần phải giải quyết.
- Hử?
Tôi bảo:
- Liliana, chị hãy giấu hết những cái đuôi. Còn Fennik, anh tìm cách nào biến thành người đi..
- Thế này được chưa? - Fennik đột nhiên biến thành người. Tôi có chút bất ngờ.
Liliana cũng đã hoàn thành xong việc giấu đuôi của mình. Mấy hôm trước tôi có đăng kí một chuyến du lịch đặc biệt mà bạn sẽ đến những nơi mà có thể bạn không biết đó là đâu. Khi bạn nói đúng tên quốc gia, bạn sẽ nhận được một đô la để sử dụng. Khi sử dụng xong, bạn có thể quyết định đến quốc gia khác.
Liliana có vẻ rất hào hứng:
- Nhanh lên nhóc! Hồi hộp quá.
- Đây không phải chuyến du lịch bình thường đâu nhé.
Fennik thắc mắc:
- Là sao?
- Để rồi xem! - Tôi cười.
Một luồng khói trắng xuất hiện phủ kín căn phòng. Tôi chẳng thể nhìn thấy bất kì thứ gì nữa, ngay cả khi Liliana và Fennik đứng cạnh tôi.
- Không thấy gì hết...
- Bình tĩnh. A khói đang tan ra.
Cuối cùng thì tôi đã có thể nhìn thấy cảnh quan xung quanh. Nơi tôi đang đứng là một con hẻm nhỏ. Fennik vỗ lưng tôi:
- Đây là đâu?
- Từ từ đi làm sao em biết được cơ chứ.
Nguyên đám ra khỏi con hẻm nhỏ. Trước mặt tôi có lẽ là một quảng trường. Có khá đông người đi lại ở đây. Liliana nói to:
- A nhìn kìa! Cờ đó.
- Cờ sao? Đúng rồi, đây là Indonesia. Lá cờ này có hai màu đỏ và trắng theo dải sọc ngang.
Một đô xuất hiện, nhưng nó đổi sang 14 rupiah - đơn vị tiền tệ của quốc gia này.
- Vậy với số tiền này chúng ta làm gì?
- Để xem... có lẽ chúng ta nên khai vị với một món cháo.
- Đi ăn ư? - Liliana hỏi.
Tôi gật đầu:
- Ừ, hôm nay chúng ta đi du lịch ăn uống mà.
Thế là cả ba đi tìm một quán gần đấy và gọi ra một tô Bubur Ayam - một món cháo gà đặc của xứ vạn đảo. Khi nhìn vào, tôi đã phải choáng ngộp khi không biết đây có phải là cháo gà không khi toàn bộ nguyên liệu ăn kèm đều nằm trên cùng cả.
- Em ăn thử đi. - Fennik đưa cho Liliana.
- Hừm... Ngon quá!
- Đâu cho anh ăn thử xem. - Cậu ta múc một muỗng đưa vào miệng thử - Em nói đúng đấy. Thịt gà vừa ngọt vừa mềm. Cháo lại có đậu phộng, hành phi. Thơm thế.
Tôi cười:
- Còn một thứ nữa nè. Đây là một loại bánh mì rán đặc biệt - cakwe. Thành phần chắc là đậu nành - tôi cắn thử một ít - có hành tây tươi nữa.
Cả ba nhanh chóng xử lí chén cháo. Fennik hỏi tôi tại sao không kêu nhiều lên thì tôi bảo kinh phí không đủ.
*
Cả nhóm tiếp tục vi vu đến quốc gia tiếp theo. Vừa nhìn thấy, tôi đã nhận ra ngay đây là Nhật Bản. Fennik hỏi tôi:
- Nhật Bản hả?
- Phải. Nhìn đi, đó là Kimono - trang phục truyền thống đấy.
Liliana thắc mắc:
- Hình như nó giống đồ của mình.
- Đúng rồi.
Tôi cũng nhận được 110 yên Nhật sau câu trả lời chính xác về quốc gia Nhật Bản. Fennik bảo:
- Hồi nãy ăn khát nước quá, cho anh uống nước đi.
- Anh, em muốn ăn cơ.
- Không ăn được đâu.
Hai người họ ngạc nhiên:
- Sao thế?
Tôi liền giải thích:
- Nhật Bản là một quốc gia có mức sống rất cao. Nếu ăn, chị tính ăn kẹo sticker hay sao? Thay vì thế, chúng ta làm một lon nước ngọt trong máy bán hàng tự động đi.
Và đấy cũng là điều khiến tôi tiếc nuối nhất. Vừa uống nước, Liliana vừa nói chuyện:
- Nhóc này. Ở Nhật có gì ngon để ăn không?
- Nhiều lắm. Món nổi tiếng nhất là Sushi. Đó là một loại cơm cuộn với lá rong biển. Ẩm thực quốc gia này chủ yếu nhiều hải sản tươi sống.
Fennik chen ngang:
- Mà nãy giờ sao anh thấy nhiều người quá vậy? Ai cũng đi bộ hết hả?
- Phải. Người Nhật đi bộ là chủ yếu. Phương tiện còn lại thì chắc là ô tô.
Vừa nhắc xong, Liliana hét lớn:
- Cẩn thận! Tránh mau!
Một chiếc ô tô lao thục mạng đến chỗ cả nhóm. Liliana ôm chặt tôi ngã xuống né chiếc xe điên. Thật hú vía.
- Một bà lão. - Liliana lẩm bẩm.
- Người già mà lái xe sao? Nguy hiểm thật. Nhưng chuyện này chắc cũng không mấy lạ.
- Sao vậy? - Fennik hỏi.
Tôi giải thích:
- Ở Nhật thì dân số già là chủ yếu. Chuyện kết hôn, lập gia đình gần như giảm hẳn. Thậm chí có rất nhiều thanh thiếu niên "ăn cỏ".
- Ăn cỏ?
- Không muốn có quan hệ khác giới ấy. Mà nè, cho uống tí đi, nãy giờ thuyết minh hơi nhiều rồi.
*
Tiếp theo là một quốc gia châu Phi - Tanzania. Liliana thở hồng hộc:
- Sao nóng quá vậy nhóc?
- Đây là châu Phi - lục địa khô hạn của Trái Đất đấy.
- Ăn được gì nhóc? - Fennik hỏi.
Với 2304 Shilling Tanzania, tôi đãi cả đám một món bánh khoai tây trứng Chipsi Mayai. Chiếc bánh có đường kính khoảng hai mươi xăng-ti-mét, thành phần chủ yếu là khoai tây và trứng. Ngoài ra còn có một ít cà chua, nước sốt và một loại gia vị màu trắng nào đó (tôi đoán là muối).
- Bánh này ngon quá nhóc. - Liliana tấm tắc khen.
- Phải đó. Mặc dù vị lạ nhưng ngon là được rồi.
Fennik hỏi tôi:
- Ở đây sao ai da cũng đen vậy?
- À thì nơi này là vùng mà ánh sáng mặt trời có bức xạ mạnh. Da đen là thứ để chống chọi lại với bức xạ đó.
Liliana bĩu môi:
- Da đen nhìn thấy mà ghê.
Tôi đập bàn:
- Này! Chị vừa nói gì đấy?
- Ơ chị...
- Chị nói thế có nghĩa là chị vừa xúc phạm người khác đấy.
Một bác gần đấy nói chen vào:
- Đúng đó cô gái. Không biết ai dạy cô cách ăn nói như thế hả?
- Tôi... tôi xin lỗi. - Cô đấy cúi đầu xin lỗi.
Ăn xong, cả đám nhanh chóng rời đi và du lịch đến một quốc gia khác.
Tôi nhận ra được ngay đây là Mỹ. Fennik hỏi tiếp:
- Ăn gì đây nhóc?
- Chị không ăn nhiều được nữa đâu.
Tôi cười:
- Không nhiều được đâu. Mỹ mà.
- Mỹ?
- Đất nước này có mức sống rất là cao. Với 1 đô thì... Đợi em tí nha.
Một lúc sau, tôi quay lại với một miếng pizza trên tay. Liliana tặc lưỡi:
- Ít quá!
- Chịu. Không kiếm được hơn nữa đâu. Nơi này bán đồ rất đắt. Hết tiền rồi đó.
Fennik thở dài:
- Thôi đi nơi khác đi nhóc. Kiếm cái khác ăn.
*
- Cái món gì thế nhóc?
- Xem nào... mì ống, cơm, đậu, caramen,... Đây là món Koshari rồi.
Cả đám được dịp đến Ai Cập - đất nước của những vị pharaoh. Liliana có vẻ rất thích món này. Bụng của cô ấy chắc cũng không phải dạng vừa đâu.
- Mới vừa bảo ăn nhiều không nổi nữa mà giờ...
- Ngon thì chị ăn thôi.
Fennik bảo:
- Thôi hôm nay đi đến đây thôi. Ngày mai chúng ta du lịch tiếp.
- Được đấy. Về nhà và nghỉ ngơi thôi.
- Đi cũng được, nhưng có hai việc cần phải giải quyết.
- Hử?
Tôi bảo:
- Liliana, chị hãy giấu hết những cái đuôi. Còn Fennik, anh tìm cách nào biến thành người đi..
- Thế này được chưa? - Fennik đột nhiên biến thành người. Tôi có chút bất ngờ.
Liliana cũng đã hoàn thành xong việc giấu đuôi của mình. Mấy hôm trước tôi có đăng kí một chuyến du lịch đặc biệt mà bạn sẽ đến những nơi mà có thể bạn không biết đó là đâu. Khi bạn nói đúng tên quốc gia, bạn sẽ nhận được một đô la để sử dụng. Khi sử dụng xong, bạn có thể quyết định đến quốc gia khác.
Liliana có vẻ rất hào hứng:
- Nhanh lên nhóc! Hồi hộp quá.
- Đây không phải chuyến du lịch bình thường đâu nhé.
Fennik thắc mắc:
- Là sao?
- Để rồi xem! - Tôi cười.
Một luồng khói trắng xuất hiện phủ kín căn phòng. Tôi chẳng thể nhìn thấy bất kì thứ gì nữa, ngay cả khi Liliana và Fennik đứng cạnh tôi.
- Không thấy gì hết...
- Bình tĩnh. A khói đang tan ra.
Cuối cùng thì tôi đã có thể nhìn thấy cảnh quan xung quanh. Nơi tôi đang đứng là một con hẻm nhỏ. Fennik vỗ lưng tôi:
- Đây là đâu?
- Từ từ đi làm sao em biết được cơ chứ.
Nguyên đám ra khỏi con hẻm nhỏ. Trước mặt tôi có lẽ là một quảng trường. Có khá đông người đi lại ở đây. Liliana nói to:
- A nhìn kìa! Cờ đó.
- Cờ sao? Đúng rồi, đây là Indonesia. Lá cờ này có hai màu đỏ và trắng theo dải sọc ngang.
Một đô xuất hiện, nhưng nó đổi sang 14 rupiah - đơn vị tiền tệ của quốc gia này.
- Vậy với số tiền này chúng ta làm gì?
- Để xem... có lẽ chúng ta nên khai vị với một món cháo.
- Đi ăn ư? - Liliana hỏi.
Tôi gật đầu:
- Ừ, hôm nay chúng ta đi du lịch ăn uống mà.
Thế là cả ba đi tìm một quán gần đấy và gọi ra một tô Bubur Ayam - một món cháo gà đặc của xứ vạn đảo. Khi nhìn vào, tôi đã phải choáng ngộp khi không biết đây có phải là cháo gà không khi toàn bộ nguyên liệu ăn kèm đều nằm trên cùng cả.
- Em ăn thử đi. - Fennik đưa cho Liliana.
- Hừm... Ngon quá!
- Đâu cho anh ăn thử xem. - Cậu ta múc một muỗng đưa vào miệng thử - Em nói đúng đấy. Thịt gà vừa ngọt vừa mềm. Cháo lại có đậu phộng, hành phi. Thơm thế.
Tôi cười:
- Còn một thứ nữa nè. Đây là một loại bánh mì rán đặc biệt - cakwe. Thành phần chắc là đậu nành - tôi cắn thử một ít - có hành tây tươi nữa.
Cả ba nhanh chóng xử lí chén cháo. Fennik hỏi tôi tại sao không kêu nhiều lên thì tôi bảo kinh phí không đủ.
*
Cả nhóm tiếp tục vi vu đến quốc gia tiếp theo. Vừa nhìn thấy, tôi đã nhận ra ngay đây là Nhật Bản. Fennik hỏi tôi:
- Nhật Bản hả?
- Phải. Nhìn đi, đó là Kimono - trang phục truyền thống đấy.
Liliana thắc mắc:
- Hình như nó giống đồ của mình.
- Đúng rồi.
Tôi cũng nhận được 110 yên Nhật sau câu trả lời chính xác về quốc gia Nhật Bản. Fennik bảo:
- Hồi nãy ăn khát nước quá, cho anh uống nước đi.
- Anh, em muốn ăn cơ.
- Không ăn được đâu.
Hai người họ ngạc nhiên:
- Sao thế?
Tôi liền giải thích:
- Nhật Bản là một quốc gia có mức sống rất cao. Nếu ăn, chị tính ăn kẹo sticker hay sao? Thay vì thế, chúng ta làm một lon nước ngọt trong máy bán hàng tự động đi.
Và đấy cũng là điều khiến tôi tiếc nuối nhất. Vừa uống nước, Liliana vừa nói chuyện:
- Nhóc này. Ở Nhật có gì ngon để ăn không?
- Nhiều lắm. Món nổi tiếng nhất là Sushi. Đó là một loại cơm cuộn với lá rong biển. Ẩm thực quốc gia này chủ yếu nhiều hải sản tươi sống.
Fennik chen ngang:
- Mà nãy giờ sao anh thấy nhiều người quá vậy? Ai cũng đi bộ hết hả?
- Phải. Người Nhật đi bộ là chủ yếu. Phương tiện còn lại thì chắc là ô tô.
Vừa nhắc xong, Liliana hét lớn:
- Cẩn thận! Tránh mau!
Một chiếc ô tô lao thục mạng đến chỗ cả nhóm. Liliana ôm chặt tôi ngã xuống né chiếc xe điên. Thật hú vía.
- Một bà lão. - Liliana lẩm bẩm.
- Người già mà lái xe sao? Nguy hiểm thật. Nhưng chuyện này chắc cũng không mấy lạ.
- Sao vậy? - Fennik hỏi.
Tôi giải thích:
- Ở Nhật thì dân số già là chủ yếu. Chuyện kết hôn, lập gia đình gần như giảm hẳn. Thậm chí có rất nhiều thanh thiếu niên "ăn cỏ".
- Ăn cỏ?
- Không muốn có quan hệ khác giới ấy. Mà nè, cho uống tí đi, nãy giờ thuyết minh hơi nhiều rồi.
*
Tiếp theo là một quốc gia châu Phi - Tanzania. Liliana thở hồng hộc:
- Sao nóng quá vậy nhóc?
- Đây là châu Phi - lục địa khô hạn của Trái Đất đấy.
- Ăn được gì nhóc? - Fennik hỏi.
Với 2304 Shilling Tanzania, tôi đãi cả đám một món bánh khoai tây trứng Chipsi Mayai. Chiếc bánh có đường kính khoảng hai mươi xăng-ti-mét, thành phần chủ yếu là khoai tây và trứng. Ngoài ra còn có một ít cà chua, nước sốt và một loại gia vị màu trắng nào đó (tôi đoán là muối).
- Bánh này ngon quá nhóc. - Liliana tấm tắc khen.
- Phải đó. Mặc dù vị lạ nhưng ngon là được rồi.
Fennik hỏi tôi:
- Ở đây sao ai da cũng đen vậy?
- À thì nơi này là vùng mà ánh sáng mặt trời có bức xạ mạnh. Da đen là thứ để chống chọi lại với bức xạ đó.
Liliana bĩu môi:
- Da đen nhìn thấy mà ghê.
Tôi đập bàn:
- Này! Chị vừa nói gì đấy?
- Ơ chị...
- Chị nói thế có nghĩa là chị vừa xúc phạm người khác đấy.
Một bác gần đấy nói chen vào:
- Đúng đó cô gái. Không biết ai dạy cô cách ăn nói như thế hả?
- Tôi... tôi xin lỗi. - Cô đấy cúi đầu xin lỗi.
Ăn xong, cả đám nhanh chóng rời đi và du lịch đến một quốc gia khác.
Tôi nhận ra được ngay đây là Mỹ. Fennik hỏi tiếp:
- Ăn gì đây nhóc?
- Chị không ăn nhiều được nữa đâu.
Tôi cười:
- Không nhiều được đâu. Mỹ mà.
- Mỹ?
- Đất nước này có mức sống rất là cao. Với 1 đô thì... Đợi em tí nha.
Một lúc sau, tôi quay lại với một miếng pizza trên tay. Liliana tặc lưỡi:
- Ít quá!
- Chịu. Không kiếm được hơn nữa đâu. Nơi này bán đồ rất đắt. Hết tiền rồi đó.
Fennik thở dài:
- Thôi đi nơi khác đi nhóc. Kiếm cái khác ăn.
*
- Cái món gì thế nhóc?
- Xem nào... mì ống, cơm, đậu, caramen,... Đây là món Koshari rồi.
Cả đám được dịp đến Ai Cập - đất nước của những vị pharaoh. Liliana có vẻ rất thích món này. Bụng của cô ấy chắc cũng không phải dạng vừa đâu.
- Mới vừa bảo ăn nhiều không nổi nữa mà giờ...
- Ngon thì chị ăn thôi.
Fennik bảo:
- Thôi hôm nay đi đến đây thôi. Ngày mai chúng ta du lịch tiếp.
- Được đấy. Về nhà và nghỉ ngơi thôi.