Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Tần Liệt mang thi thể Cao Viễn chôn lại, dọn dẹp sạch sẽ dấu vết, trầm ngâm một chút, thấy sắc trời đã dần tối, bèn trở về hạp cốc.
Mưa tạnh dần.
Lúc về tới, hắn thấy võ giả ba nhà vẫn còn đang lấy quặng, người nào người nấy ướt sũng, nhưng tinh thần lại rất phấn chấn, như bị Viêm Dương Ngọc kích thích, không biết mệt.
Ngay cả Lưu Duyên cũng không nằm trong sơn cốc nghỉ ngơi như mọi ngày, mà đi vào khu khai thác, tươi tỉnh xem ba nhà bận rộn, cái chính là đề phòng có kẻ lén dấu Viêm Dương Ngọc.
Lúc thu hỏa tinh thạch, hắn luôn có bộ dạng chẳng buồn để ý, chính là bởi vì hỏa tinh thạch giá trị không cao, tam gia cũng chẳng có luyện khí sư, nên chẳng sợ ai nuốt riêng hỏa tinh thạch.
Nhưng Viêm Dương Ngọc thì khác.
Linh tài huyền cấp giá trị quá lớn, nếu kẻ nào giấu được, có thể trực tiếp mang tới Băng Nham thành đấu giá, đổi được rất nhiều tiền tài xa xỉ.
Cho nên Lưu Duyên phải chăm chú quan sát, không để cho kẻ nào có cơ hội.
“Tiểu Dĩnh nhi, tí nữa uống với đại ca vài chén nhé?” Phùng Luân cười toe, mắt trắng trợn nhìn chằm chằm Lăng Dĩnh ở cách đó không xa, “Đại ca cường tráng hơn Lăng Phong nhiều, chiếu cố nàng tốt hơn nhiều lắm, hắc hắc.”
Lăng Dĩnh bị mưa dầm ướt đẫm, dáng người lồi lõm lồ lộ làm người ta nảy sinh ý nghĩ.
Một tay nàng nắm dây thừng, châm giẫm vào vách đá, cặp mông đầy đặn hơi vểnh cao làm cho không ít võ giả Cao gia Phùng gia thầm nuốt nước miếng, nhìn nàng chằm chằm.
Nhưng dám mở miệng đùa cợt cũng chỉ có một mình Phùng Luân, còn những người kia chẳng nói tiếng nào.
Phùng Luân là đường ca của Phùng Dật, tu vi thất trọng, chính là kẻ lần trước nói năng lỗ mãng với Tần Liệt, bị Lăng Ngữ Thi công kích.
Sau khi bị Lăng Ngữ Thi dạy dỗ tại chỗ, lại bị Phùng Dật quát mắng, Phùng Luân an phận một thời gian dài, gần đây cũng chẳng làm nên biểu hiện gì khác thường, chẳng biết vì sao hôm nay tự nhiên lại làm càn.
“Đi chiếu cố mẹ ngươi ấy!” Lăng Dĩnh chẳng nhè lại là một đóa hoa có gai, trừng mắt mắng ngay, không chút khách khí.
“Phùng Luân! Miệng mồm sạch sẽ một chút!” Lăng Phong cạnh đó cau mày, cũng nhịn không được.
“Hắc hắc, cái miệng nhỏ hung dữ thế, thú vị nha! Ta thích!” Phùng Luân mắt lóe lệ khí, cúi đầu cười quái dị, “Hy vọng lúc nào cũng cứ hung dữ như thế, như vậy mới thú vị…”
“Câm miệng!” Phùng Dật lạnh mặt quát.
Phùng Luân rõ ràng sợ hắn, nên rụt đầu lại, không dám nói gì thêm.
Những võ giả Phùng gia ở cạnh hắn không biết vì sao, cả đám trong ánh mắt đều có chút ý sâu xa, hình như đang chờ cái gì đó, trông khác hẳn với ngày thường.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa, hôm nay tới đây thôi.” Lưu Duyên híp mắt chen vào, “Ừm, hôm nay tam gia tổng cộng thu được mười một viên Viêm Dương Ngọc, giá trị so với bao cố gắng trước đây của chúng ta … thì gấp hơn nhiều lần lắm! tam gia các ngươi cứ yên tâm, lần này tuyệt sẽ không bạc đãi các ngươi!”
Lưu Duyên đã nói thế, võ giả tam gia đều dần tuột xuống, nhiều người đi về trướng lều để thay quần áo.
Bộ đồ xanh của Lăng Ngữ Thi cũng bị ướt, dáng người uyển chuyển lộ ra làm Phùng Dật cứ phải nhìn sang.
Thấy Tần Liệt trở lại, Lăng Ngữ Thi cười, vuốt vuốt mớ tóc ướt trên trán: “Ta với Lăng Dĩnh thay đồ trước đã, tí nữa làm đồ ăn cho ngươi.”
Nàng với Lăng Dĩnh ở chung một lều, hai người về lều sột soạt thay quần áo, khiến bao nhiêu võ giả xung quanh đều chộn rộn, ánh mắt loẹt xoẹt bắn tới, hận không thể nhìn xuyên thấu lều vải, để nhìn thấy cảnh mỹ diệu bên trong…
Chỉ trong chốc lát, hai người đã thay đồ đi ra, bọn Lăng Phong cũng lần lượt đi thay, không lâu đã tới đủ.
“Móa nó, mấy thằng khốn kiếp Phùng gia, không biết sao hôm nay miệng thối thế. Mấy hôm trước còn rất tốt mà, bây giờ lại dám đùa bỡn tiểu Dĩnh rồi!” Lăng Hâm sầm mặt, nhìn đám võ giả Phùng gia ở xa xa, “Hôm qua bọn hắn có một người nói thấy không khỏe, nên về Phùng gia trước để chữa bệnh, tên đó ta thấy có bệnh hoạn gì đâu, nhất định là phát hiện ra Viêm Dương Ngọc nên vội vàng về Phùng gia báo tin thôi.”
Tần Liệt giật mình, không khỏi nhìn sang phía Phùng gia.
“Hắc hắc, nhìn thằng đần kìa!” Phùng Luân nhìn thấy, nhếch miệng cười, “Cái thằng đó, dám nhìn trúng nữ nhân của thiếu gia mà đính hôn… Lăng gia chủ chắc cũng bị lây bệnh, đầu óc cũng bị có vấn đề.”
“Ừ, nghe nói Lăng gia bị một nữ nhân họ Đỗ áp không ngẩng đầu lên được, Lăng Thừa Huy bị hại chết cũng không dám lên tiếng.” một kẻ khác nói nho nhỏ, cả bọn lấy chuyện nhà Lăng gia ra chế nhạo gièm pha, thỉnh thoảng lại phá ra cười cợt.
Hai nhà cách nhau cũng không xa lắm, tiếng nói chuyện bên kia thỉnh thoảng bị thổi đến vài câu, khiến người Lăng gia ai cũng sắc mặt khó coi.
“Mấy tên khốn kiếp Phùng gia kia, hai hôm nay uống lộn thuốc phải không?” Lăng Hâm đứng lên, giận dữ quát: “Đại tiểu thư, có muốn ta đi qua vả vào miệng chúng không?”
“Thôi đi, bọn chúng nói lén sau lưng, không cần để ý.” Lăng Ngữ Thi mệt mỏi khoát khoát tay, ý bảo hắn ngồi xuống, rồi cũng nói, vẻ nghi hoặc: “Bọn người Phùng gia kia, từ hôm qua đến giờ đúng là rất kỳ quái. Cả Phùng Dật, hôm nay nhìn ta…cũng càng lúc càng làm càn.”
“Có phải Phùng gia có chuyện gì hay không?” Lăng Phong trầm giọng hỏi.
“Có thể có chuyện gì chứ?” Lăng Ngữ Thi lắc đầu, “Có Tinh Vân Các ở đây, bọn chúng có thể gặp chuyện gì? Phùng gia cũng như chúng ta, chỉ là thế lực phụ thuộc mà thôi, Tinh Vân Các nếu muốn giết sạch Phùng gia, cũng là chuyện dễ dàng, hơn nữa bọn họ còn có Phùng Khải gia nhập Tinh Vân Các, thì còn có thể bị cái gì chứ?”
“Cũng đúng.” Nghe nàng giải thích, Lăng Phong cũng khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Tần Liệt im lặng nghe, trong lòng dậy sóng, mơ hồ nhìn thấy một manh mối…
Hắn đờ đẫn nhìn về phía Phùng gia, nghĩ cái chết của Cao Viễn rất có thể có quan hệ với cái tên Phùng gia đã rời đi kia.
Thường thì, chỉ là một thế lực phụ thuộc, Phùng gia chắc chắn không dám giở trò dưới mắt Lưu Duyên.
Nhưng lần này có khác.
Viêm Dương Ngọc quá quý giá, đây còn là cả một mỏ quặng Viêm Dương Ngọc, giá trị không thể nào đo lường được! hoàn toàn đáng giá cho người ta hóa liều!
Nghĩ theo hướng này, Tần Liệt chợt phát hiện mạch suy nghĩ vô cùng thuận lợi, giống như từ mười năm trước hắn đã rất quen thuộc với những kiểu chuyện này, phân tích suy luận rất chặt chẽ nhanh chóng.
“Nếu như ta là Phùng gia, nếu đã quyết định không tiếc gì đắc tội với Tinh Vân Các để nuốt khoản này, ta sẽ làm như thế nào?”
Tần Liệt tự hỏi, sau đó giật mình, bất an trong lòng càng tăng.
Hắn đi đến một kết luận là – giết sạch mọi người có mặt trong hạp cốc! Cao gia, Lăng gia, cả Lưu Duyên đều không thể sót!
Chỉ có diệt hết, mới đảm bảo tin tức về Viêm Dương Ngọc không lộ ra ngoài, mới nuốt được quặng mỏ, trước khi Tinh Vân Các kịp phát hiện, khai thác hết Viêm Dương Ngọc rồi tính tiếp.
Kết luận rồi, nhìn đám võ giả Phùng gia, hắn nhận ra trong mắt bọn họ đều toát ra lệ khí…
Nếu đúng là như vậy, nghĩa là bọn chúng đã xem Lăng gia là đám cừu non chờ xẻ thịt, đương nghiên thái độ sẽ khác với bình thường, dục vọng cất giấu với Lăng Ngữ Thi và Lăng Dĩnh cũng không cần phải giữ nữa, dần lộ hết ra.
Đêm đó không có chuyện gì xảy ra.
Hôm sau, Tần Liệt khác thường không ra ngoài tu luyện, mà đứng trong hạp cốc đờ đẫn ngước lên vách đá nhìn mọi người khai quặng.
Hắn cẩn thận quan sát thần sắc và những cử chỉ mờ ám của người Phùng gia, phát hiện khi lấy quặng, người Phùng gia không hề dùng hết sức, không hề chuyên tâm như hai nhà còn lại.
Mà đôi khi thừa lúc hai nhà kia chuyên chú lấy quặng, bọn chúng thường nhìn sau lưng họ, ánh mắt đích thực đều hàm ẩn sát cơ.
Tần Liệt dần sáng tỏ, hiểu ngay người Phùng gia sở dĩ chưa động thủ, là vì thực lực chưa đủ.
Hôm nay chúng vẫn còn đang đợi viện binh, chờ có đủ sức giết sạch cả người Cao gia, Lăng gia lẫn Lưu Duyên.
Hiểu được đại khái ý đồ của chúng, Tần Liệt trở lại như cũ, lang thang đi ra ngoài hạp cốc.
Nhưng hắn không tu luyện, mà để ý tình hình xung quanh.
“Đã sang tháng bảy, nếu gia gia nói không sai, vậy Ngân Dực ma lang cũng sắp về rồi. Bây giờ chưa có Ngân Dực ma lang, tốt nhất là báo cho Lăng Ngữ Thi rút khỏi đây, khỏi bị Phùng gia và viện binh vây quanh chém giết, chứ nếu chờ tới khi Ngân Dực ma lang về, đứng ở giữa thì không may…”
Tần Liệt âm thầm nghĩ cách, hôm nào cũng coi chừng xung quanh, nấp trong chỗ tối lặng lẽ quan sát.
Ba ngày nữa trôi qua.
Ba ngày này, võ giả Phùng gia thường xuyên va chạm với hai nhà còn lại, đến cả Lưu Duyên cũng không chịu nổi, nghiêm khắc khiển trách Phùng Dật, bảo người Phùng gia không được càng ngày càng làm càn.
Tuy nhiên, mọi người đều chỉ cho là võ giả Phùng gia bị Viêm Dương Ngọc kích thích, hưng phấn quá mức nên mới thế.
Không ai suy nghĩ sâu hơn…
Hôm nay, Tần Liệt chẳng những quan sát xung quanh ban ngày, mà ban đêm, trong khi người Lăng gia ngủ say lặng lẽ rời đi, tiếp tục dò xét, vô cùng cẩn thận.
Hắn tính toán thời gian, biết viện binh của Phùng gia có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, nên không thể không cẩn thận hết mức.
Nửa đêm, hắn trốn trong một tàng cây rậm rạp, híp mắt dưỡng thần, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân sàn sạt trên lá.
Đẩy cành lá ra khỏi đầu, dưới ánh trăng hắn nhìn về phía đó, sắc mặt lập tức biến đổi, thầm kêu to trong lòng: người Toái Băng Phủ!
Hắn nhìn thấy khoảng 50-60 võ giả đều mặc áo trên ngực có đồ án vụn băng, không nhanh không chậm đang tới gần.
Những người kia cố gắng đi nhẹ chân, âm thanh trao đổi cũng không lớn, hẳn nhiên là chuẩn bị để tập kích đột ngột, thừa dịp mọi người trong hạp cốc ngủ say để hạ sát thủ cùng một lúc.
Người cầm đầu khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt âm lĩnh, hình như là một trưởng lão của Toái Băng Phủ, tu vi Khai Nguyên Cảnh trung kỳ!
Tần Liệt chỉ nhìn mấy giây, rồi lặng lẽ tuồn khỏi cây.
Hắn cẩn thận từng li từng tí đi về hạp cốc, sợ tạo ra tiếng động, đợi đến khi kéo ra một khoảng cách nhất định với đối phương, mới dám nhanh chân mà chạy.
Mưa tạnh dần.
Lúc về tới, hắn thấy võ giả ba nhà vẫn còn đang lấy quặng, người nào người nấy ướt sũng, nhưng tinh thần lại rất phấn chấn, như bị Viêm Dương Ngọc kích thích, không biết mệt.
Ngay cả Lưu Duyên cũng không nằm trong sơn cốc nghỉ ngơi như mọi ngày, mà đi vào khu khai thác, tươi tỉnh xem ba nhà bận rộn, cái chính là đề phòng có kẻ lén dấu Viêm Dương Ngọc.
Lúc thu hỏa tinh thạch, hắn luôn có bộ dạng chẳng buồn để ý, chính là bởi vì hỏa tinh thạch giá trị không cao, tam gia cũng chẳng có luyện khí sư, nên chẳng sợ ai nuốt riêng hỏa tinh thạch.
Nhưng Viêm Dương Ngọc thì khác.
Linh tài huyền cấp giá trị quá lớn, nếu kẻ nào giấu được, có thể trực tiếp mang tới Băng Nham thành đấu giá, đổi được rất nhiều tiền tài xa xỉ.
Cho nên Lưu Duyên phải chăm chú quan sát, không để cho kẻ nào có cơ hội.
“Tiểu Dĩnh nhi, tí nữa uống với đại ca vài chén nhé?” Phùng Luân cười toe, mắt trắng trợn nhìn chằm chằm Lăng Dĩnh ở cách đó không xa, “Đại ca cường tráng hơn Lăng Phong nhiều, chiếu cố nàng tốt hơn nhiều lắm, hắc hắc.”
Lăng Dĩnh bị mưa dầm ướt đẫm, dáng người lồi lõm lồ lộ làm người ta nảy sinh ý nghĩ.
Một tay nàng nắm dây thừng, châm giẫm vào vách đá, cặp mông đầy đặn hơi vểnh cao làm cho không ít võ giả Cao gia Phùng gia thầm nuốt nước miếng, nhìn nàng chằm chằm.
Nhưng dám mở miệng đùa cợt cũng chỉ có một mình Phùng Luân, còn những người kia chẳng nói tiếng nào.
Phùng Luân là đường ca của Phùng Dật, tu vi thất trọng, chính là kẻ lần trước nói năng lỗ mãng với Tần Liệt, bị Lăng Ngữ Thi công kích.
Sau khi bị Lăng Ngữ Thi dạy dỗ tại chỗ, lại bị Phùng Dật quát mắng, Phùng Luân an phận một thời gian dài, gần đây cũng chẳng làm nên biểu hiện gì khác thường, chẳng biết vì sao hôm nay tự nhiên lại làm càn.
“Đi chiếu cố mẹ ngươi ấy!” Lăng Dĩnh chẳng nhè lại là một đóa hoa có gai, trừng mắt mắng ngay, không chút khách khí.
“Phùng Luân! Miệng mồm sạch sẽ một chút!” Lăng Phong cạnh đó cau mày, cũng nhịn không được.
“Hắc hắc, cái miệng nhỏ hung dữ thế, thú vị nha! Ta thích!” Phùng Luân mắt lóe lệ khí, cúi đầu cười quái dị, “Hy vọng lúc nào cũng cứ hung dữ như thế, như vậy mới thú vị…”
“Câm miệng!” Phùng Dật lạnh mặt quát.
Phùng Luân rõ ràng sợ hắn, nên rụt đầu lại, không dám nói gì thêm.
Những võ giả Phùng gia ở cạnh hắn không biết vì sao, cả đám trong ánh mắt đều có chút ý sâu xa, hình như đang chờ cái gì đó, trông khác hẳn với ngày thường.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa, hôm nay tới đây thôi.” Lưu Duyên híp mắt chen vào, “Ừm, hôm nay tam gia tổng cộng thu được mười một viên Viêm Dương Ngọc, giá trị so với bao cố gắng trước đây của chúng ta … thì gấp hơn nhiều lần lắm! tam gia các ngươi cứ yên tâm, lần này tuyệt sẽ không bạc đãi các ngươi!”
Lưu Duyên đã nói thế, võ giả tam gia đều dần tuột xuống, nhiều người đi về trướng lều để thay quần áo.
Bộ đồ xanh của Lăng Ngữ Thi cũng bị ướt, dáng người uyển chuyển lộ ra làm Phùng Dật cứ phải nhìn sang.
Thấy Tần Liệt trở lại, Lăng Ngữ Thi cười, vuốt vuốt mớ tóc ướt trên trán: “Ta với Lăng Dĩnh thay đồ trước đã, tí nữa làm đồ ăn cho ngươi.”
Nàng với Lăng Dĩnh ở chung một lều, hai người về lều sột soạt thay quần áo, khiến bao nhiêu võ giả xung quanh đều chộn rộn, ánh mắt loẹt xoẹt bắn tới, hận không thể nhìn xuyên thấu lều vải, để nhìn thấy cảnh mỹ diệu bên trong…
Chỉ trong chốc lát, hai người đã thay đồ đi ra, bọn Lăng Phong cũng lần lượt đi thay, không lâu đã tới đủ.
“Móa nó, mấy thằng khốn kiếp Phùng gia, không biết sao hôm nay miệng thối thế. Mấy hôm trước còn rất tốt mà, bây giờ lại dám đùa bỡn tiểu Dĩnh rồi!” Lăng Hâm sầm mặt, nhìn đám võ giả Phùng gia ở xa xa, “Hôm qua bọn hắn có một người nói thấy không khỏe, nên về Phùng gia trước để chữa bệnh, tên đó ta thấy có bệnh hoạn gì đâu, nhất định là phát hiện ra Viêm Dương Ngọc nên vội vàng về Phùng gia báo tin thôi.”
Tần Liệt giật mình, không khỏi nhìn sang phía Phùng gia.
“Hắc hắc, nhìn thằng đần kìa!” Phùng Luân nhìn thấy, nhếch miệng cười, “Cái thằng đó, dám nhìn trúng nữ nhân của thiếu gia mà đính hôn… Lăng gia chủ chắc cũng bị lây bệnh, đầu óc cũng bị có vấn đề.”
“Ừ, nghe nói Lăng gia bị một nữ nhân họ Đỗ áp không ngẩng đầu lên được, Lăng Thừa Huy bị hại chết cũng không dám lên tiếng.” một kẻ khác nói nho nhỏ, cả bọn lấy chuyện nhà Lăng gia ra chế nhạo gièm pha, thỉnh thoảng lại phá ra cười cợt.
Hai nhà cách nhau cũng không xa lắm, tiếng nói chuyện bên kia thỉnh thoảng bị thổi đến vài câu, khiến người Lăng gia ai cũng sắc mặt khó coi.
“Mấy tên khốn kiếp Phùng gia kia, hai hôm nay uống lộn thuốc phải không?” Lăng Hâm đứng lên, giận dữ quát: “Đại tiểu thư, có muốn ta đi qua vả vào miệng chúng không?”
“Thôi đi, bọn chúng nói lén sau lưng, không cần để ý.” Lăng Ngữ Thi mệt mỏi khoát khoát tay, ý bảo hắn ngồi xuống, rồi cũng nói, vẻ nghi hoặc: “Bọn người Phùng gia kia, từ hôm qua đến giờ đúng là rất kỳ quái. Cả Phùng Dật, hôm nay nhìn ta…cũng càng lúc càng làm càn.”
“Có phải Phùng gia có chuyện gì hay không?” Lăng Phong trầm giọng hỏi.
“Có thể có chuyện gì chứ?” Lăng Ngữ Thi lắc đầu, “Có Tinh Vân Các ở đây, bọn chúng có thể gặp chuyện gì? Phùng gia cũng như chúng ta, chỉ là thế lực phụ thuộc mà thôi, Tinh Vân Các nếu muốn giết sạch Phùng gia, cũng là chuyện dễ dàng, hơn nữa bọn họ còn có Phùng Khải gia nhập Tinh Vân Các, thì còn có thể bị cái gì chứ?”
“Cũng đúng.” Nghe nàng giải thích, Lăng Phong cũng khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Tần Liệt im lặng nghe, trong lòng dậy sóng, mơ hồ nhìn thấy một manh mối…
Hắn đờ đẫn nhìn về phía Phùng gia, nghĩ cái chết của Cao Viễn rất có thể có quan hệ với cái tên Phùng gia đã rời đi kia.
Thường thì, chỉ là một thế lực phụ thuộc, Phùng gia chắc chắn không dám giở trò dưới mắt Lưu Duyên.
Nhưng lần này có khác.
Viêm Dương Ngọc quá quý giá, đây còn là cả một mỏ quặng Viêm Dương Ngọc, giá trị không thể nào đo lường được! hoàn toàn đáng giá cho người ta hóa liều!
Nghĩ theo hướng này, Tần Liệt chợt phát hiện mạch suy nghĩ vô cùng thuận lợi, giống như từ mười năm trước hắn đã rất quen thuộc với những kiểu chuyện này, phân tích suy luận rất chặt chẽ nhanh chóng.
“Nếu như ta là Phùng gia, nếu đã quyết định không tiếc gì đắc tội với Tinh Vân Các để nuốt khoản này, ta sẽ làm như thế nào?”
Tần Liệt tự hỏi, sau đó giật mình, bất an trong lòng càng tăng.
Hắn đi đến một kết luận là – giết sạch mọi người có mặt trong hạp cốc! Cao gia, Lăng gia, cả Lưu Duyên đều không thể sót!
Chỉ có diệt hết, mới đảm bảo tin tức về Viêm Dương Ngọc không lộ ra ngoài, mới nuốt được quặng mỏ, trước khi Tinh Vân Các kịp phát hiện, khai thác hết Viêm Dương Ngọc rồi tính tiếp.
Kết luận rồi, nhìn đám võ giả Phùng gia, hắn nhận ra trong mắt bọn họ đều toát ra lệ khí…
Nếu đúng là như vậy, nghĩa là bọn chúng đã xem Lăng gia là đám cừu non chờ xẻ thịt, đương nghiên thái độ sẽ khác với bình thường, dục vọng cất giấu với Lăng Ngữ Thi và Lăng Dĩnh cũng không cần phải giữ nữa, dần lộ hết ra.
Đêm đó không có chuyện gì xảy ra.
Hôm sau, Tần Liệt khác thường không ra ngoài tu luyện, mà đứng trong hạp cốc đờ đẫn ngước lên vách đá nhìn mọi người khai quặng.
Hắn cẩn thận quan sát thần sắc và những cử chỉ mờ ám của người Phùng gia, phát hiện khi lấy quặng, người Phùng gia không hề dùng hết sức, không hề chuyên tâm như hai nhà còn lại.
Mà đôi khi thừa lúc hai nhà kia chuyên chú lấy quặng, bọn chúng thường nhìn sau lưng họ, ánh mắt đích thực đều hàm ẩn sát cơ.
Tần Liệt dần sáng tỏ, hiểu ngay người Phùng gia sở dĩ chưa động thủ, là vì thực lực chưa đủ.
Hôm nay chúng vẫn còn đang đợi viện binh, chờ có đủ sức giết sạch cả người Cao gia, Lăng gia lẫn Lưu Duyên.
Hiểu được đại khái ý đồ của chúng, Tần Liệt trở lại như cũ, lang thang đi ra ngoài hạp cốc.
Nhưng hắn không tu luyện, mà để ý tình hình xung quanh.
“Đã sang tháng bảy, nếu gia gia nói không sai, vậy Ngân Dực ma lang cũng sắp về rồi. Bây giờ chưa có Ngân Dực ma lang, tốt nhất là báo cho Lăng Ngữ Thi rút khỏi đây, khỏi bị Phùng gia và viện binh vây quanh chém giết, chứ nếu chờ tới khi Ngân Dực ma lang về, đứng ở giữa thì không may…”
Tần Liệt âm thầm nghĩ cách, hôm nào cũng coi chừng xung quanh, nấp trong chỗ tối lặng lẽ quan sát.
Ba ngày nữa trôi qua.
Ba ngày này, võ giả Phùng gia thường xuyên va chạm với hai nhà còn lại, đến cả Lưu Duyên cũng không chịu nổi, nghiêm khắc khiển trách Phùng Dật, bảo người Phùng gia không được càng ngày càng làm càn.
Tuy nhiên, mọi người đều chỉ cho là võ giả Phùng gia bị Viêm Dương Ngọc kích thích, hưng phấn quá mức nên mới thế.
Không ai suy nghĩ sâu hơn…
Hôm nay, Tần Liệt chẳng những quan sát xung quanh ban ngày, mà ban đêm, trong khi người Lăng gia ngủ say lặng lẽ rời đi, tiếp tục dò xét, vô cùng cẩn thận.
Hắn tính toán thời gian, biết viện binh của Phùng gia có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, nên không thể không cẩn thận hết mức.
Nửa đêm, hắn trốn trong một tàng cây rậm rạp, híp mắt dưỡng thần, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân sàn sạt trên lá.
Đẩy cành lá ra khỏi đầu, dưới ánh trăng hắn nhìn về phía đó, sắc mặt lập tức biến đổi, thầm kêu to trong lòng: người Toái Băng Phủ!
Hắn nhìn thấy khoảng 50-60 võ giả đều mặc áo trên ngực có đồ án vụn băng, không nhanh không chậm đang tới gần.
Những người kia cố gắng đi nhẹ chân, âm thanh trao đổi cũng không lớn, hẳn nhiên là chuẩn bị để tập kích đột ngột, thừa dịp mọi người trong hạp cốc ngủ say để hạ sát thủ cùng một lúc.
Người cầm đầu khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt âm lĩnh, hình như là một trưởng lão của Toái Băng Phủ, tu vi Khai Nguyên Cảnh trung kỳ!
Tần Liệt chỉ nhìn mấy giây, rồi lặng lẽ tuồn khỏi cây.
Hắn cẩn thận từng li từng tí đi về hạp cốc, sợ tạo ra tiếng động, đợi đến khi kéo ra một khoảng cách nhất định với đối phương, mới dám nhanh chân mà chạy.