Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126-130
Chương 126: Nữ Ma Đầu Giới Thời Trang
1666 Words
Không lâu sau, sửa sang chủ thầu lão Trương của đội lắp đặt thiết đặt, vội vã chạy tới, ông ta còn chưa kịp thay bộ đồng phục làm việc, trông còn tươi tỉnh hơn lúc bình thường rất nhiều.
Ông ta đổ mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển:
"Thịnh tiểu thư, không phải cô đã nói hôm nay không khởi công sao?"
Thịnh An Nhiên nhìn ông ta, rút một xấp tiền giấy từ trong túi ra đưa tới trước mặt ông ta:
"Đúng là không khởi công, tôi tìm để nhờ ông giúp đỡ một chút."
Nhìn thấy tiền, cặp mắt lão Trương sáng rực lên, nhưng ông ta cũng không dám tùy tiện đưa tay nhận:
"Giúp cái gì Thịnh tiểu thư cứ nói đi."
"Dời cái thang bên kia tới đây cho tôi."
Theo ánh mắt Thịnh An Nhiên, lão Trương nhìn thấy chiếc thang thép đang đặt dưới hồ bơi, ông ta hơi sững sờ: “Cô định làm...?"
"Tôi đánh rơi một món đồ ở tầng hai căn nhà kia, tôi vô ý khóa cửa lại mất nhưng không tìm thấy chìa khóa, nên xin ông hãy tìm nó giúp tôi."
Giọng nói Thịnh An Nhiên có chút ẩn ý:
Lão Trương cau mày nhìn cái thang một chút, lại nhìn lên cửa sổ tầng hai, bỗng nhớ tới lời trợ lý Kiều lúc trước dặn dò:
"Thịnh tiểu thư, anh Kiều đã thông báo, căn nhà kia không để cho chúng tôi động tay vào."
"Tôi đâu có bảo ông động, ông cứ nhòm qua cửa sổ nhìn thử bên trong có đồ của tôi hay không là được."
"Cái này..."
Thấy lão Trương cứ do dự chần chừ mãi, Thịnh An Nhiên mất kiên nhẫn, cô ta lấy một xấp gần 1 vạn đồng từ trong ví ra nhét vào trong lòng lão Trương: “Được rồi, bảo ông làm thì cứ làm đi, ông là làm việc cho tôi chứ không phải làm cho trợ lý Kiều, hiểu không?"
Tiền đã nằm gọn trong tay, muốn trả lại cũng khó
Lão Trương hạ quyết tâm, nhét tiền vào chiếc túi trong ngực, gật đầu như giã tỏi: “Được, Thịnh tiểu thư, cô tránh ra một chút, tôi sẽ dời cái thang qua cho cô."
Lão Trương leo thang lên cửa sổ tầng hai, mở cửa sổ theo chỉ dẫn của Thịnh An Nhiên rồi ông ta quay người bất đắc dĩ nói: “Thịnh tiểu thư, cửa sổ này khóa rồi, bên trong có rèm che, không nhìn thấy gì cả."
Thịnh An Nhiên đứng phía dưới cái thang, chống nạnh nhìn chằm chằm lão Trương: “Ông không biết đập nó à?"
Mặt lão Trương hoảng hốt:
"Ai u Thịnh tiểu thư, cái này tôi không dám làm đâu."
Thịnh An Nhiên chau chặt mày: “Có gì mà dám hay không, như vậy mà đã sợ rồi à? Đứng đó chờ đi, tôi đi kiếm cục gạch cho ông."
Nói xong, cô ta cũng mặc kệ lão Trương có phản đối hay không, tiện tay cầm một viên gạch đỏ bên cạnh hồ bơi, ước lượng vài cái rồi đặt ở bên cạnh cái thang: “Ông leo xuống cầm đi."
"Cái này không thể được mà, quả thực không thể được đâu. Thịnh tiểu thư, cửa kính đang lành lặn của người ta sao tôi đập được?"
"Món đồ để bên trong của tôi còn đáng tiền hơn cái kính này nữa đấy, ông mau xuống đây nhặt gạch cho tôi."
"Cô đi tìm chìa khóa đi được không?"
"Ông có đập không?" Thịnh An Nhiên vặn chặt chân mày: “Ông không đập tôi đập...."
Vừa dứt lời, cô ta nâng cục gạch lên ném về phía cửa sổ.
Cục gạch nặng khoảng một hai kí bị cô ta ném đi, còn chưa bay đến độ cao như chiều cao cô ta đã rơi xuống đất.
Lão Trương ở trên cao bị khí thế của Thịnh An Nhiên làm cho giật mình, ông ta hét lên hai tay rời khỏi cái thang theo phản xạ có điều kiện ôm đầu mình, bỗng trượt chân một cái, cả người cả thang đều rơi xuống.
Cái thang làm bằng thép lảo đảo lắc lư trên bãi cỏ, cuối cùng nó ngã rầm xuống trong lúc Thịnh An Nhiên vẫn trợn to mắt và kinh hãi kêu lên.
"A...."
Trong khoảng sân nhỏ chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai của Thịnh An Nhiên.
"Ôi Thịnh tiểu thư, má ơi, chảy máu, sao mà xui quá vậy nè."
"Cô cứ ngồi đây đi, tôi... tôi gọi điện thoại cho anh Kiều..."
Văn phòng Tổng giám đốc tập đoàn Hoan Ngu.
Tổng biên tập Tô Mang của Phong Thượng mang hai bộ lễ phục tới cho Lăng Hàn mặc thử.
"Chị Tô Mang, đã lâu không gặp, bận rộn như vậy còn làm phiền chị đích thân tới đây." Ánh mắt Diệp Hoan Nhan lướt qua bả vai Tô Mang rơi vào trên Quý Tiêu Nguyệt xách hai bộ âu phục sau lưng chị ấy.
Quý Tiêu Nguyệt cùng cô trao đổi ánh mắt, đôi bên đều ngầm hiểu ý nhau.
Tô Mang khẽ mỉm cười, chiếc váy đính kim sa màu bạc lấp lánh dưới ánh đèn văn phòng, chiếc áo sơ mi trắng được phối với chiếc áo dây ren đang được ưa chuộng nhất, trông chị ấy rất có phong thái của tổng biên tập của một tạp chí thời trang lớn.
"Thư ký Diệp vẫn xinh đẹp như trước kia, tôi đã hẹn trước với Tổng giám đốc Lăng, có chút việc cần bàn, thuận tiện mang theo bộ quần áo mà anh ấy sẽ mặc trong cuộc họp thường niên sắp đến, có thể đổi kích cỡ trước thời hạn."
"Được, Tổng giám đốc Lăng đang ở bên trong văn phòng."
Diệp Hoan Nhan mở cửa, đón Tô Mang vào trong.
"Chị Tô Mang, sao chị lại đích thân đến đây?" Lăng Hàn đứng lên, hiếm khi lộ ra ý cười.
"Đã lâu không gặp em rồi, lúc trước chúng ta hẹn tái ký hợp đồng, hợp đồng không phải còn chưa ký sao? Chị tới đây là để tái ký hợp đồng."
Tô Mang trừng mắt, dù đã ở độ tuổi bốn mươi sắp năm mươi nhưng khi chị ấy cười lên vẫn vẫn có vẻ ngây thơ trong trẻo và pha lẫn chút giảo hoạt như cũ.
Dựa theo Tô Mang phân phó, Quý Tiêu Nguyệt cũng để hai bộ âu phục ở trên ghế sa lon, sau đó cùng Diệp Hoan Nhan lui khỏi văn phòng, để lại không gian cho Tô Mang và Lăng Hàn bàn công việc.
Vừa bước ra khỏi văn phòng, Quý Tiêu Nguyệt như được thả lỏng toàn thân, cô lắc lắc hai cánh tay đau nhức, rồi nhào tới ôm chầm Diệp Hoan Nhan:
"Nhan Nhan của tớ ơi, chúng ta đã lâu lắm rồi chưa gặp nhau đâu đấy."
"Được rồi được rồi, ở đây là hành lang, đoàn trợ lý đều nhìn đó, đến phòng làm việc của tớ ngồi một chút đi." Diệp Hoan Nhan tránh thoát khỏi ma trảo của cô ấy, nhéo mặt cô ấy một cái:
Vừa về tới phòng làm việc thư ký, Tiểu Đổng rất biết quan sát, cô bé lịch sự bưng trà rót nước cho Quý Tiêu Nguyệt, luôn miệng gọi chị Tiêu Nguyệt này chị Tiêu Nguyệt nọ, nom rất ra dáng một cô em hậu bối khiêm nhường hiểu chuyện.
Nhìn dáng vẻ hưởng thụ kia của Quý Tiêu Nguyệt, Diệp Hoan Nhan bưng ly nước tựa vào bàn làm việc của mình:
"Nhìn dáng vẻ cậu kìa, công ty cũ cậu coi như tiệm spa chân, công ty mới thì thế nào cậu có hài lòng không?"
"Cũng không tệ lắm, chỉ là hơi mệt một chút mà thôi, ngoại trừ cả ngày lẫn đêm bị nữ ma đầu sai bảo thì những thứ khác đều ổn."
Nữ ma đầu này không cần nghĩ cũng biết là Tô Mang.
Ở tuổi tứ tuần, Tô Mang vẫn sừng sững không ngã trong giới thời trang, ngoài tầm nhìn độc đáo, sáng tạo và khả năng nắm bắt thị trường chính xác ra, chị ấy sỡ hữu năng lực giao tiếp xuất sắc và đầu óc buôn bán nhanh nhạy, một tay cô ấy đào tạo ra năm siêu mẫu trong nước nổi tiếng trên sàn diễn quốc tế, dưới trướng Phong Thượng càng là có vô số người mẫu nổi danh.
Những người có tài năng luôn kèm theo một vài tính cách lập dị, người trong giới đều biết Tô Mang là người đối đãi thuộc hạ cực kỳ nghiêm khắc, nghiêm khắc đến biến thái.
"Cậu không biết đâu, quần áo chị ta ném cho tớ đều là cỡ nhỏ nhất. Ngày đầu tiên vào công ty hãy đã nói với tớ trong vòng một tuần lễ phải nghĩ cách để nhét vừa cái váy kia, nếu không chị ta sẽ để tớ cuốn gói rời đi."
Diệp Hoan Nhan thở dài một tiếng, quan sát gương mặt đã gầy xuống rõ của Quý Tiêu Nguyệt, tặc lưỡi thấy lạ:
"Thảo nào tớ thấy dáng dấp cậu gần đây đẹp hơn nhiều."
"Là bị bắt buộc cả đó."
Trong văn phòng Tổng giám đốc, Lăng Hàn mới vừa thay âu phục xong, anh đứng bên cạnh gương, Tô Mang đang tự mình giúp anh chỉnh lại cái nơ, tựa như là rất hài lòng với tác phẩm của mình, đợi Lăng Hàn mặc chỉnh chu xong, chị ấy vuốt cằm của mình, tán thưởng gật đầu một cái.
"Vóc người này của em di truyền cha em, chính là cái móc treo đồ di động, buổi tiệc từ thiện vào tuần sau chị đã gửi thiệp mời cho em rồi, em phải đến ủng hộ chị đấy."
Chương 127: Kẻ Nói Dối Là Kẻ Đáng Ghét Nhất
1586 Words
"Chị cũng đã để em nhảy mở màn luôn rồi."
Tô Mang khẽ mỉm cười về phía trong gương.
"Chị, có phải chị nên hỏi ý kiến em một chút không?"
"Chao ôi mời đi ăn chùa mà còn kêu ca à? À nhớ mang theo bạn nhảy đấy nhé."
Tô Mang vỗ vỗ bả vai anh một cái: “Bộ này không đẹp bằng bộ ban nãy, thay đi, chị đi ra ngoài chờ em."
Bỏ lại những lời này, cửa phòng vệ sinh liền bị kéo lên, loáng thoáng nhìn thấy bóng người Tô Mang đứng ở phía ngoài lải nhải thúc giục anh thay quần áo.
Dáng vẻ sấm rền gió cuốn đó quả thật không hổ là người năm đó Lăng Đông Minh một tay đào tạo ra.
Khóe miệng Lăng Hàn nhếch lên độ cong bất đắc dĩ, vừa thay quần áo vừa nói: “Cô trợ lý trước kia em đề cử qua chỗ chị làm việc có ổn không? Nếu không ổn, chị có thể trả về cho em."
Cách một cánh cửa, Tô Mang cúi đầu nhìn bộ móng tay mình mới làm, nhàn nhạt nói:
"Tiêu Nguyệt à, cũng được, đầu óc lanh lợi, cũng chăm chỉ, chỉ là gu thời trang hơi kém. Không phải em nói sẽ cho gửi cho Hoan Nhan cho chị sao? Tại sao cuối cùng lại đổi người thế hả? Có phải khi em ấy sắp đi em lại thấy không nỡ đúng không?"
Hỏi xong, bên trong nửa ngày vẫn chưa đáp lại:
Tô Mang tựa như đã sớm đoán được anh sẽ phản ứng như vậy, vươn ngón tay được sơn đen, hơi cong lại gõ nhẹ vào cửa kính.
"Này, cứ mỗi lần nhắc tới Diệp Hoan Nhan với em là em tỏ thái độ này, hơn nửa năm gần đây là thế nào? Trong lòng em có chuyện gì đó đúng không?"
"Két" một tiếng, cánh cửa sương mờ mở ra, lồng ngực rộng lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt Tô Mang.
"Má ơi hù chết bà đây."
Chị ấy vỗ ngực một cái, sự chú ý lập tức bị âu phục trên người anh hấp dẫn: “Vẫn là bộ màu rượu vang này hợp nhất, trong tủ em tây trang đen quá nhiều, dạ tiệc kiểu như vậy nên mặc rực rỡ chút, dù sao dáng em đẹp mặc cái gì cũng đẹp cả."
Lăng Hàn cúi đầu kéo kéo áo sơ mi trắng vào trong cổ tay áo vest: "Dạ, lấy cái này đi chị."
“Chờ một chút, hình như có gì đó không đúng.” Tô Mang lui về phía sau hai bước, vuốt vuốt cằm rồi cau mày nói: “Chờ một chút.”
Chị ấy vừa nói vừa đi ra khỏi phòng làm việc,
Không lâu sau chị ấy kéo Diệp Hoan Nhan đến, chỉ vào Lăng Hàn, ngẩng đầu nhìn Diệp Hoan Nhan rồi hỏi: “Em cảm thấy bộ đồ này như thế nào. Có chỗ nào muốn thay đổi không?"
Diệp Hoan Nhan hơi sững sờ: “Chị Tô Mang, chị hỏi em sao?"
"Ừ, hỏi em đó." Tô Mang gật đầu, trông rất nghiêm túc.
Diệp Hoan Nhan theo ánh mắt chị ấy nhìn về phía Lăng Hàn, bộ âu phục màu đỏ rượu vang tôn lên vóc người cao ráo của anh, phối với đôi đôi giày da đen sáng bóng, lộ ra hai mắt cá chân, càng làm cho đôi chân của anh thêm dài, chẳng qua nửa người trên nhìn có chút không đúng lắm.
"Hay là đổi áo sơ mi trắng thành áo len đen nửa cao cổ đi."
Diệp Hoan Nhan do dự đề nghị,
Tô Mang nhìn chằm chằm Lăng Hàn suy nghĩ một hồi, vỗ tay một cái: “Đúng rồi, chính là cái áo sơ mi này, phối với áo sơ mi trắng kỳ quá."
"Lăng Hàn, em cảm thấy thế nào?"
Chạm phải ánh mắt sâu xa của Tô Mang, vẻ mặt Lăng Hàn căng thẳng, không khỏi ho khan vài tiếng: “Tùy chị."
Tô Mang nháy mắt với Diệp Hoan Nhan, lập tức nói:
"Được rồi, nếu thư ký Diệp đã nói như vậy thì cứ như vậy đi, lúc về chị sẽ tìm cái áo cổ cao màu đen rồi bảo Tiêu Nguyệt đưa tới cho em."
Diệp Hoan Nhan khoát tay một cái:
"Không cần không cần đâu, như vậy đi, em tan việc thuận đường đến chỗ chị đi lấy là được, vừa vặn mang áo về nhà giặt luôn, anh ấy không chịu mặc đồ chưa giặt."
Lời còn chưa nói hết, phảng phất như ý thức được gì đó, cô chợt ngậm miệng lại, sắc mặt cứng đờ nhìn Lăng Hàn, hận không thể cắn đứt lưỡi mình.
"Hôm nay không cần tăng ca, tan việc cô đi đến công ty chị Tô Mang lấy áo về với tôi."
Giọng nói lạnh lùng vang lên, làm gương mặt Diệp Hoan Nhan hiện lên vẻ kinh ngạc.
Câu này lộ rõ vẻ ân cần của Lăng Hàn đã đổi lấy vẻ mập mờ trên mặt Tô Mang,
Diệp Hoan Nhan ngẩn người mấy giây, sau đó cô mím môi:
"Vậy cứ như vậy đi, đợi tan ca tôi sẽ thu dọn đồ đạc trước rồi chờ Tổng giám đốc Lăng đi cùng. Chị Tô Mang và Tổng giám đốc Lăng cứ từ từ trò chuyện, tôi đi làm việc trước."
Dáng vẻ chạy mất ấy rơi vào trong mắt Tô Mang làm cô ấy bật cười.
Sau khi Diệp Hoan Nhan rời đi, Tô Mang liếc Lăng Hàn một cái:
"Thằng nhóc em cũng xem như may mắn, gặp được con bé ngốc lúc nào cũng biết suy nghĩ cho người khác như Diệp Hoan Nhan."
Lời đánh giá như vậy lại được thốt ra từ nữ ma đầu khét tiếng miệng lưỡi sắc bén trong giới thời gian cũng đã được xem là đánh giá cao rồi.
Lăng Hàn nhướng chân mày lên trưng ra vẻ chẳng quan tâm, anh cởi áo khoác âu phục rồi cởi vài cúc áo sơ mi ra, chậm rãi thở dài, sau đó đi về phía bàn làm việc:
Anh nhàn nhạt nói: “Cô ta mà ngốc sao?"
"Thế mà không ngốc sao?" Tô Mang xoay đầu hỏi ngược lại:
"Có thể nói con bé đã chăm lo cho em từng li từng tí, người ta cũng có công việc, còn nuông chiều chuyện ăn mặc ngủ nghỉ của em, bà vú thuê làm còn đều không làm được như vậy nữa, em nên biết đủ đi chứ. Còn nữa, từ chỗ em tan việc về nhà đến chỗ chị có thuận đường đâu chứ? Cô Tiêu Nguyệt em nhét vào chỗ chị ấy có khi đang nói xấu chị trước mặt Hoan Nhan không ít rồi, con bé Hoan Nhan xót bạn lại chạy tới chạy lui, tâm địa nó thật sự thiện lương."
Nhắc tới Quý Tiêu Nguyệt, Tô Mang thở dài, có chút hận không thể rèn sắt thành thép.
Ánh mắt Lăng Hàn rơi vào cửa phòng làm việc hơi đung đưa, trong lòng có một dòng nước ấm vô hình chảy qua.
Quay đầu thấy ánh mắt sâu xa của Tô Mang, anh ho khan vài tiếng, lúc mở miệng tận lực bỏ lơ điểm chính trong lời Tô Mang:
"Làm sao, chị chắc chắn rất nghiêm khắc với Quý Tiêu Nguyệt, cô ấy đã chịu không ít khổ rồi nhỉ?"
"Ôi haizz..." Tô Mang ôm tay ngồi xuống ghế sa lon.
"Vẫn ổn, cũng chỉ là vì giúp con bé giảm cân, cắt ngang giờ ăn cơm trưa của nó, để nó đứng trong studio quan sát người mẫu chụp ảnh thôi mà."
Lăng Hàn gật đầu một cái, cũng chẳng tỏ ý kiến gì.
Anh không quan tâm việc Quý Tiêu Nguyệt có phát triển ở công ty mới hay không, dù sao cũng là làm việc dưới tay Tô Mang, cho dù là phế vật cũng có thể được Tô Mang dạy bảo thành tinh anh ở Phong Thượng mà thôi.
Nếu như quả thực không dạy bảo được mà quay về Hoan Ngu, công ty anh nuôi một người rỗi rãnh như vậy cũng không thành vấn đề.
Bưng ly trà trên bàn làm việc lên 0uống một hớp, khóe mắt Lăng Hàn bỗng nhiên rơi vào trong thùng rác,
Hộp thức ăn mang về của nhà hàng Hồng Kông kia rơi vào trong mắt anh, trong đầu anh dường như có một tia thông tin xẹt qua.
Dần dần hiện lên khuôn mặt thanh tú và ngọt ngào đứng bên cạnh làm việc vội vàng giải thích với anh:
"Tôi ăn cơm trưa với Tiêu Nguyệt."
Nhớ tới những thứ này, ánh mắt anh sâu thêm mấy phần, giọng nói đột nhiên có chút ngột ngạt:
"Chị Tô Mang, trưa hôm nay chị cũng để cho Quý Tiêu Nguyệt đến studio đúng không?"
Bỗng nhiên anh hỏi vậy nên Tô Mang cũng không phát hiện được sắc mặt Lăng Hàn đã thay đổi.
"Dĩ nhiên, một ngày cũng không thể ngừng, em không phát hiện dáng dấp con bé này đẹp hơn so với lúc ban đầu em gửi đến tay chị sao?"
Chân mày Lăng Hàn dần dần nhíu lại, gân xanh trên bàn tay cầm ly trà bỗng từ từ hiện rõ.
Kẻ nói dối, thật sự rất đáng ghét.
Chương 128: Ánh Trăng Sáng Của Anh
1574 Words
Trước khi tan việc năm phút, Diệp Hoan Nhan bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Tiểu Đổng ngồi trước bàn máy vi tính ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn cô: “Chị Diệp, hôm nay chị về sớm vậy?"
"Ừ." Diệp Hoan Nhan quay đầu nhìn về phía cô ấy cười cười.
"Vui vẻ như vậy, chị đi hẹn hò có phải không?"
Nghe vậy, Diệp Hoan Nhan hơi sững sờ nhưng cũng không trả lời.
Văn phòng Tổng giám đốc đối diện toang cửa mở ra, Lăng Hàn mang một bộ tây trang màu đen, chiếc áo choàng dài bằng nhung màu xám tro vắt trên tay, anh nhàn nhạt liếc sang văn phong thư ký.
"Tổng giám đốc Lăng." Tiểu Đổng lập tức đứng lên, thấp thỏm nhìn về phía Lăng Hàn.
Diệp Hoan Nhan luống cuống ném lọ kem dưỡng tay vào trong túi,: “Đợi tôi vài phút."
"Hôm nay thư ký Diệp không tăng ca sao?"
Lăng Hàn cất giọng lạnh lẽo.
Sắc mặt Diệp Hoan Nhan cứng đờ, chần chừ hỏi:
"Không phải anh bảo tôi cùng anh đến Phong Thượng lấy áo sao?"
"Ồ có chuyện này sao? Công việc buổi chiều quá nhiều nê tôi quên mất."
Anh cúi đầu chỉnh sửa ống tay áo âu phục một chút, sắc mặt lạnh lùng: “Nhưng bây giờ tôi tạm thời có việc rồi nên thư ký Diệp tự đón xe đi đi, có thể tìm phòng kế toán thanh toán lộ phí."
"...."
Nhìn bóng người anh rời đi, Diệp Hoan Nhan mím môi, không kiềm được siết chặt dây đeo túi xách.
Bên cạh truyền tới tiếng Tiểu Đổng nhỏ giọng hỏi thăm:
"Hình như em nghe tiểu Trương bên đoàn trợ lý nói Thịnh An Nhiên bị thương nằm viện, hôm nay Tổng giám đốc Lăng tan việc sớm như vậy là đi bệnh viện sao chị Diệp?"
"Hả?" Diệp Hoan Nhan không kịp phản ứng, sửng sờ nhìn Tiểu Đổng: “Em nói Thịnh An Nhiên bị thương sao?"
"Nghe nói là bởi vì do lúc trang trí bị vật nặng đập phải chân, chị Diệp, chị không biết sao?"
Tiểu Đổng chớp mắt.
Vẻ u ám trong mắt Diệp Hoan Nhan càng đậm hơn, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bệnh viện trực thuộc Đại học Lam Giang, thành phố Lan Giang.
Thịnh An Nhiên nằm trên giường, cái chân bó thạch cao đích treo trên giá, mặt mày tái nhợt, hơi nhúc nhích đã hít một hơi lạnh.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Lăng Hàn vừa mới tới, anh đang ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt lo lắng lại chẳng hiện rõ rõ.
Thịnh An Nhiên chột dạ nhìn Kiều Mộc một cái, ngượng ngùng nói: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là hôm nay em nhàn rỗi nên đi dạo ở trong sân một vòng, kết quả bị cái thang đập trúng."
"Cái thang?" Lăng Hàn nhìn Kiều Mộc một cái.
"Vâng là cái thang." Kiều Mộc nhíu mày.
"Người công nhân phụ trách việc đào bể bơi ngày hôm qua đã không thu dọn dụng cụ. Chiếc thang được đặt dựa vào tường, Thịnh tiểu thư đi tới hậu viện không chú ý liền bị cái thang ngã xuống đập trúng chân."
"Bác sĩ có nói gì không?"
"Bác sĩ nói bó bột sẽ nhanh lành, nhưng bó bột chỉ sợ không tháo ra được ngay mà phải đợi đến cuối năm.”
Kiều Mộc thở dài, lúc khóe mắt liếc thấy cái chân chị bó thạch cao kia, ánh mắt hơi dao động một chút.
Trong mắt Lăng Hàn lóe lên một tia không nhịn được,
"Việc trang trí cứ giao cho đội trang trí là được, cô đi xem náo nhiệt làm gì?"
Thịnh An Nhiên hơi sửng sờ, cúi đầu xuống tỏ vẻ hết sức uất ức.
"Cũng do em sợ đội trang trí làm xấu đồ trong nhà thôi mà, Hàn, em không phải cố ý đâu."
Vừa nghĩ tới buổi dạ tiệc tuần từ thiện do Phong Thượng tổ chức vào thứ Sáu tuần tới, Thịnh An Nhiên càng cảm thấy không cam lòng, cô ta đã chuẩn bị lâu như vậy, chỉ chờ có thể cùng Lăng Hàn tham dự để đặt vững địa vị thân phận của mình một chút, ai ngờ lại ngã thành như vậy, còn mặt mũi nào tham gia nữa chứ.
Kiều Mộc giúp cô ta giải thích đôi câu, hôm nay hình như tâm trạng Lăng Hàn không tốt, không yên lòng ngồi một hồi liền đứng dậy rời khỏi.
Nhìn bóng lưng Lăng Hàn, Kiều Mộc quay đầu nhìn Thịnh An Nhiên một cái:
"Anh ấy đi cũng tốt, tránh cho cô nói nhiều lộ ra sơ hở."
Thịnh An Nhiên căng thẳng, né tránh ánh mắt Kiều Mộc, khó khăn nói:
"Sơ hở gì, tôi có thể có sơ hở gì chứ?"
Kiều Mộc ngồi trên chiếc ghế bên giường, cầm một quả táo gọt vỏ lên, cười lạnh nói: “Cái thang vốn đặt ở bể bơi tự dưng lại dựa vào tường, còn vừa vặn đối mặt với cửa sổ căn phòng đã bị khóa ở tầng hai, có phải trùng hợp hơi nhiều rồi không?"
"..."
"Còn nữa, tôi đã sa thải người công nhân kia, bắt đầu từ ngày mai sẽ có đội trưởng đội trang trí qua làm việc, cô không cần lo lắng sau này có sơ hở gì."
"..."
Thịnh An Nhiên ngượng ngùng, mím môi nhìn Kiều Mộc,
"Nếu anh đã nguyện ý giúp tôi che giấu, tại sao không thể trực tiếp nói với tôi bên trong căn nhà kia rốt cuộc có cái gì?"
Ngón trỏ và ngón cái của Kiều Mộc chia ra nắm hai đầu của trái táo, con dao gọt hoa quả trong tay anh xoay theo hình vòng cung đẹp mắt, một quả táo gọt vỏ hoàn hảo nhanh chóng được đưa ra trước mặt Thịnh An Nhiên,
"Thứ người khác không muốn cho cô xem thì cô đừng nên tò mò, thứ này hoặc là làm hại chủ nhân của nó, hoặc là hại chính cô, cô biết rõ mình muốn gì như vậy, chẳng lẽ không hiểu đạo lý này?"
"Tôi chỉ tò mò thôi..."
Những lát táo được cắt gọn đặt trên chiếc đĩa sứ trắng, Kiều Mộc cất giọng ôn hòa:
"Trong lòng mỗi người đều có ánh trăng sáng của riêng mình, người khác không thể đi vào được. Cô cho rằng mình biết càng nhiều sẽ càng hiểu người đó, rằng mình có thể đi vào trái tim người đó. Kỳ thật không phải như vậy, giống như đội trưởng đã bị sa thải kia, ông ta đã biết quá nhiều, nhưng không có được tín nhiệm của tôi và cô, mà là trực tiếp bị đuổi việc."
Mặt Thịnh An Nhiên lạnh xuống:
"Ý anh là, nếu tôi biết căn phòng kia có cái gì, Lăng Hàn sẽ để tôi rời đi sao?"
Điều này là không thể nào.
Kiều Mộc đặt trái táo đã cắt xong xuống cái bàn trước mặt Thịnh An Nhiên, đưa nĩa lên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ:
"Đừng suy nghĩ quá nhiều, dẫu sao cô cũng chưa làm gì được, ăn chút táo đi."
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Kiều Mộc, Thịnh An Nhiên bị lời nói ban nãy của anh ta dọa sợ, cô ta suy nghĩ nghiêm túc những khả năng mà Kiều Mộc nói, cũng nghiêm túc suy xét sức nặng của mình trong lòng Lăng Hàn.
Ánh trăng sáng trong lòng anh ấy thật sự thần thánh không thể xâm phạm đến mức đó luôn sao?
Trong căn phòng kia rốt cuộc có thứ gì?
Kiều Mộc nhét nĩa vào tay cô ta, ánh mắt nhìn về cô ta mềm mại mấy phần.
Biệt thự Kim Giang Uyển.
Diệp Hoan Nhan đến Phong Thượng lấy áo thì bị Tô Mang kéo đi ăn tối chung, khi về đến nhà thì trời cũng đã tối, trong biệt thự bật đèn rất mờ, cô đẩy cửa ra, phòng khách chỉ bật một chiếc đèn sàn bên cạnh ghế sofa.
Lăng Hàn ngồi trên ghế sa lon, bóng lưng hướng về phía huyền quan.
Ánh mắt Diệp Hoan Nhan lướt qua bả vai anh, thấy anh đang cầm tờ báo tài chính hàng ngày trong tay.
Linh Linh nghe được tiếng động liền đi ra khỏi phòng ngủ của mình.
"Diệp tiểu thư về rồi, cô đã ăn cơm tối chưa?"
"Ăn rồi." Diệp Hoan Nhan vừa nói chuyện với cô ấy vừa len lén nhìn sang hướng Lăng Hàn.
"Cô có cần ăn bữa khuya nữa không?" Linh Linh dò hỏi.
"Không cần đâu."
Thấy dáng vẻ Diệp Hoan Nhan không yên lòng như vậy, Linh Linh theo ánh mắt cô nhìn về phía ghế sa lon, trong lòng có chút sáng tỏ, thấp giọng nói:
"Cái đó... Diệp tiểu thư, hôm nay cậu chủ trở về rất sớm, nhưng hình như tâm trạng không tốt lắm, vẫn không nói chuyện, cơm tối cũng chưa ăn, cô muốn khuyên nhủ anh ấy chút hay không?"
Diệp Hoan Nhan hơi ngẩn ra, lúc giao áo khoác cho Linh Linh, cô ngẩng đầu lên thấy đồng hồ trên tường đang chỉ mười giờ rưỡi, đã khuya rồi mà anh vẫn chưa ăn tối.
Chương 129: Sẽ là Dạng Nhân Vật Gì?
1720 Words
"Cô đi vào trước đi." Diệp Hoan Nhan nhìn Linh Linh một cái.
Cô liếc nhìn bữa tối nóng hổi trên bàn, sau đó quay người nhìn về hướng ghế salon.
"Anh vẫn chưa ăn tối sao?"
Người trên ghế salon khép tờ báo lại, chậm rãi xoay người: “Cô đã đi đâu?"
Diệp Hoan Nhan ngẩn người: “Tan làm xong tôi đến đi Phong Thượng lấy quần áo...."
"Lấy quần áo gì mà từ năm giờ đến mười giờ rưỡi?"
Lăng Hàn vòng qua ghế salon đi tới hướng cô, ánh mắt lạnh lùng: “Diệp Hoan Nhan, có phải cô cảm thấy nói dối là chuyện rất có thành tựu hay không?"
Sắc mặt Diệp Hoan Nhan cứng đờ, ấp úp nói: “Anh có ý gì?"
Chỗ cổ tay truyền tới cơn đau đớn, để cho cô ngũ quan thống khổ vặn với nhau: “Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày sau khi tan việc, trong vòng một tiếng cô phải có mặt ở đây."
"Tại sao? Hôm nay tôi chỉ ăn cơm tối với chị Tô Mang thôi mà?" Diệp Hoan Nhan bị đau đến rơi lệ, kêu khóc nói: “Anh thả tay ra đi, tôi thật sự không đi chỗ nào khác."
"Vậy bữa trưa thì sao?" Lăng Hàn siết chặt tay, hùng hổ nhìn cô gằn từng chữ: “Cô đi ăn chung với Quý Tiêu Nguyệt sao?"
Gương mặt Diệp Hoan Nhan ảm đạm, trong lòng chợt trầm xuống.
"Nếu đã làm người phụ nữ của tôi thì cách xa đám đàn ông khác ra một chút, cô hẳn đã rõ tôi sẽ không dùng một mặt hàng đã xài rồi."
Nói xong, anh chán ghét hất tay cô ra.
Sức anh rất lớn, vứt mạnh cô sang một bên eo cô đập vào lưng ghế salon truyền đến cơn đau thấu tim, cô vịn ghế salon chậm rãi ngồi xổm xuống,
Khi còn bé, mọi người rỉ tai nhau rằng kẻ nói dối sẽ phải nuốt một ngàn cây kim.
Lời thề độc như vậy khiến các bạn nhỏ luôn dùng thái độ chân thành chơi với nhau. Sau này lớn lên bạn lại phát hiện ra, nói dối đã trở thành việc quá đỗi bình thường trong cuộc sống. Bạn dùng một lời nói dối đi lấp liếm một lời nói dối khác, cuối cùng trong lòng thực sự giống như nuốt một ngàn cây kim, châm chích đau đớn.
Căn hộ khách sạn Hoa Viên, Lam Giang.
Tô Niên Hoa đứng ở mép giường, nhíu chặt mày gọi điện thoại, trong tay cầm lá đơn từ chức.
"Anh Lực, hôm nay anh đưa đơn từ chức cho tôi là có ý gì?"
Giọng Lý Đại Lực phát ra từ đầu dây bên kia.
"Niên Hoa, cậu đừng có gấp, chẳng qua tôi cảm thấy, Hoan Ngu thích hợp để cậu phát triển hơn, đoàn đội bên tôi đã không thể tiếp tục toàn diện chăm lo cho cậu nữa, sau này cũng hạn chế chân cậu mà thôi."
"Lời này của anh là có ý gì? Cái gì mà các anh hạn chế tôi phát triển, ban đầu ở nước ngoài cũng là anh phát hiện ra tôi, anh ở bên tôi nhiều năm như vậy, nhìn tôi từng bước một đi lên, sao anh có thể nói đi là đi cơ chứ?"
"Anh bình tĩnh một chút." Bên kia vang lên tiếng than thở: “Như vậy đi, cậu nên ký hợp đồng, ban đầu trở về nước, tôi cũng đã nói qua với cậu, rất nhiều công ty trong nước không cho phép nghệ sĩ mang theo người đại diện ký hợp đồng, mấy công ty trước mắt tôi tiếp xúc đều yêu cầu như vậy."
"Không phải có Cường Thịnh sao? Không phải anh nói Cường Thịnh đồng ý không đổi người đại diện sao?"
"Nhưng nhìn chung, không có công ty nào tốt hơn Hoàn Ngu cả, cậu nên nắm bắt cơ hội này."
"Anh Lực, tôi cảm thấy mọi người nên ở bên nhau, vào công ty nào cũng không có vấn đề, tôi đều chấp nhận."
"Tôi thì không." Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, tựa như đã hạ quyết tâm.
"Cậu hãy nghe cho kỹ, cậu có ước mơ trở thành ngôi sao, tôi cũng có ước mơ làm người đại diện. Trong khoảng thời gian này tôi đã mắc quá nhiều sai lầm khi làm việc với cậu, điều này cũng khiến tôi nhận ra rằng bản thân không thích hợp dẫn dắt cậu tại thời điểm này. Vì thế cậu cứ đến Hoan Ngu, tôi cũng sẽ dành thời gian để tự kiểm điểm mình, không chỉ vì cậu mà còn vì tôi nữa."
"...."
"Đúng rồi, bây giờ tôi thật sự không dẫn dắt cậu được, vài ngày nữa tôi phải về Mỹ, cho nên đừng có nhung nhớ tôi nữa."
"A lô..."
Tô Niên Hoa nhìn cuộc gọi đã bị ngắt, trong lòng bực bội khó chịu.
Trên bàn là tất cả tài liệu của Hoan Ngu, đều là Lý Đại Lực sắp xếp và để lại trước khi đi, anh ta đề nghị anh ký hợp đồng với Hoan Ngu, đồng thời sửa đổi điều kiện mà Hoan Ngu đưa ra, hy vọng đến lúc đó anh có thể nói ra những điều kiện này.
Có lẽ Lý Đại Lực làm tất cả những điều này là vì sợ chia tay sẽ quá đau buồn, thậm chí ngay cả cơ hội nói lời từ biệt cũng không cho anh.
Ba ngày sau.
Tập đoàn giải trí Hoan Ngu chính thức ký hợp đồng với nghệ sĩ Tô Niên Hoa - người đã rất nổi tiếng kể từ khi anh trở về Trung Quốc, cuối cùng cũng rơi vào đại lão giới giải trí Hoan Ngu. Các công ty khác cũng chỉ có thể tâm phục khẩu phục, không có tranh cãi quá nhiều.
Văn phòng Tổng giám đốc.
Kiều Mộc đưa bản thảo hợp đồng cho Lăng Hàn xem xét:
Lăng Hàn tiện tay lật xem, tựa như không quan tâm đến những điều khoản kia, anh chỉ hỏi một câu: “Đã thương lượng chuyện người đại diện chưa?"
"Rồi, người đại diện kim bài của phòng quản lý đại diện - Lý Đông, công ty vẫn luôn yên tâm giao nghệ sĩ cho anh ta, bất kể là năng lực giao tiếp hay là..."
"Anh ta xuất sắc như vậy, không cần người đại diện kim bài đâu, cứ tìm một người mới mang tới gặp tôi."
Kiều Mộc còn chưa nói hết đã bị Lăng Hàn cắt ngang, hơn nữa câu nói cắt ngang kia càng làm cho anh ta không hiểu.
Mười phút sau, người đàn ông đầu tròn xoe được đưa đến văn phòng Tổng giám đốc,
Người đàn ông này cao chưa đến 1m7, tuy không tính là mập, nhưng đầu và người thì không hiểu sao lại tròn vo như con lật đật, trên sống mũi là cặp kính gọng đen, trông vô cùng đờ đẫn, trông anh ta chẳng giống người đại diện nghệ sĩ mà giống với trai tơ trong bộ phận kỹ thuật hơn.
"Tổng giám đốc Lăng, đây là Lôi Mễ, trong tay đang dẫn dắt hai nữ MC, mới vừa vào công ty được hơn một năm."
"Biết tại sao tôi muốn sắp xếp anh ở cạnh Tô Niên Hoa không?"
Lăng Hàn nâng mí mắt lên, ánh mắt nhìn về phía anh còn có chút chán ghét.
Phòng đại diện còn có "nhân tài" như vậy, thật đúng là lần đầu gặp.
"Là nhờ Tổng giám đốc Lăng thưởng thức..."
Những lời nói sáo rỗng này khiến người nghe không nhịn được, Lăng Hàn nhíu mày một cái: “Tô Niên Hoa mới vừa từ nước ngoài trở lại, lần đầu ký kết với công ty trong nước, nếu anh đã tiếp quản cậu ấy thì nên chú ý hơn, đừng để xảy ra chuyện gì."
"Vâng vâng, tôi hiểu rồi Tổng giám đốc Lăng."
"Khụ khụ." Lăng Hàn ho khan một tiếng, cúi đầu nói: “Một khi có chuyện gì phải trực tiếp báo cáo với tôi."
"Báo cáo?" Lôi Mễ nghi ngờ nhìn Kiều Mộc một cái không nhìn ra lý do, sau mấy giây chậm chạp, anh ta đần độn hỏi: “Không phải cần báo cáo với Tổng giám đốc Lý của chúng tôi và với phòng quan hệ công chúng trước sao?"
Sắc mặt Lăng Hàn trầm xuống,
Kiều Mộc kịp phản ứng, trợn mắt nhìn anh ta một cái:
"Bảo anh báo cáo thì anh cứ báo cáo, hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Lôi mễ lập tức vâng vâng dạ dạ gật đầu như giã tỏi.
Lăng Hàn nhìn "con lật đật" ở trước mặt, như cười như không: “Rốt cuộc phòng đại diện "khai quật" "nhân tài" này từ đâu ra vậy?"
Kiều Mộc đứng bên cạn ngập ngừng hỏi: “Hay là tôi đi đổi người khác"
"Không cần, cứ chọn anh ta đi."
Nói xong, anh nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Mấy giờ ký hợp đồng?"
Kiều Mộc nhìn thời gian một cái.
"Mười giờ rưỡi sáng, có lẽ Tô Niên Hoa sắp tới rồi."
Lăng Hàn nhướng nhướng mày, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng: “Kêu người chuẩn bị phòng họp đi. Đúng rồi, lúc ký hợp đồng, kêu thư ký Diệp pha mấy tách cà phê đưa vào."
Kiều Mộc đầu tiên là hơi sửng sốt, sau khi suy nghĩ một chút mới kịp phản ứng,
"Kỹ năng pha cà phê của thư ký Diệp có thể được coi là tiêu chuẩn quốc tế, một kỹ năng mà người bình thường trong công ty cũng không thể nếm thử. Tổng giám đốc Lăng, xem ra anh thật sự rất coi trọng Tô Niên Hoa này."
Nghe anh ta nói vậy, khóe miệng Lăng Hàn cong cong, trong mắt lóe lên hàn ý:
"Mười bảy tuổi đã xuất ngoại, rời xa gia đình sống tự thân độc lập mười năm, bây giờ áo gấm về làng, tôi chỉ muốn nhìn thử anh ta sẽ là dạng nhân vật gì mà thôi."
Chương 130: Gây Khó Dễ
1702 Words
Văn phòng thư ký.
Diệp Hoan Nhan vừa nhận được bản thảo kế hoạch tổ chức cuộc họp thường niên đã sửa đổi, bản sửa đổi này miễn cưỡng chấp nhận được, sau khi xem xét sơ qua và chắc chắn không có vấn đề không nghiêm trọng cô định gửi đến văn phòng chủ tịch.
Vừa đứng dậy đã thấy Lăng Hàn đi ra từ văn phòng đối diện, một bộ tây trang màu đen, cũng không nhìn cô một cái mà sải bước đi thật nhanh, Kiều Mộc đi theo sau lưng anh, lúc anh ta đi ngang qua văn phòng thư ký có gõ cửa một cái:
"Thư ký Diệp, Tổng giám đốc Lăng đến phòng họp tầng chín họp, phiền cô pha hai ly cà phê đưa tới."
Tiểu Đổng ở một bên vội vàng nói: “Chuyện pha cà phê này cứ để tôi đi "
Kiều Mộc nhíu mày một cái: “Tổng giám đốc Lăng chỉ định thư ký Diệp pha."
Tiểu Đổng liền ngượng ngùng nhìn Diệp Hoan Nhan một cái:
Diệp Hoan Nhan hơi ngây ra, sau đó gật đầu, cô xem Tiểu Đổng:
"Vậy làm phiền Tiểu Đổng em giúp chị xem lại bản kế hoạch, nếu có vấn đề thì cứ gửi trả về để họ sửa."
Lăng Hàn rất ít khi uống cà phê mà chủ yếu chỉ uống trà, cho nên lúc ở phòng trà chuẩn bị cô hơi do dự, có lẽ là anh muốn đổi khẩu vị, thế là cô pha hai tách cà phê mang tới phòng họp.
"Tổng giám đốc Lăng, Tô Niên Hoa đến rồi." Kiều Mộc đứng ở cửa,
Hôm nay Tô Niên Hoa mặc quần áo ngày thường đơn giản, trông vô cùng trẻ trung, sau khi vào phòng họp anh tháo khẩu trang xuống, lúc nhìn thấy Lăng Hàn anh hơi sửng sờ:
"Anh là Tổng giám đốc Lăng?"
Lăng Hàn nhàn nhạt gật đầu: “Anh Tô, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Tô Niên Hoa nghi ngờ trong lòng:
"Có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không"
Khóe miệng Lăng Hàn nhếch lên nở nụ cười sâu xa: “Có thể là do nhãn duyên đấy."
Anh quay đầu nhìn Kiều Mộc một cái.
Kiều Mộc hiểu ý, đặt văn bản hợp đồng trước mặt Tô Niên Hoa:
"Anh Tô, đây là hợp đồng sửa đổi dựa theo yêu cầu của anh, bản điện tử anh đã đọc qua rồi, anh có thể đọc lại lần nữa một lần. Nếu như không có vấn đề gì anh có thể ký tên."
Tô Niên Hoa lấy lại tinh thần gật đầu một cái, sau khi đọc sơ qua hợp đồng, "xoẹt xoẹt" anh ký tên mình xuống.
Lúc này Diệp Hoan Nhan mới vừa đi vào, trong tay cô còn bưng khay cà phê.
Tô Niên Hoa ngồi đưa lưng về phía cửa, mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng hơi phồng, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai nên cô không nhận ra.
"Cà phê của anh." Cô đặt cà phê ở cạnh Tô Niên Hoa, cười lịch sự, sau đó rút tay về chuẩn bị đưa một ly khác.
Nghe được giọng nói êm dịu kia, Tô Niên Hoa bỗng quay đầu lại:
"Nhan Nhan..."
Niềm phấn kích không thể kiểm soát dâng lên trong mắt anh. đưa tay nắm chặt bàn tay còn chưa kịp rút lại của Diệp Hoan Nhan làm sắc mặt Diệp Hoan Nhan đột nhiên cứng đờ.
Không ngờ ngày Tô Niên Hoa ký hợp đồng là hôm nay.
Không ai nói cho cô biết.
Mà lúc này, trong ánh mắt Lăng Hàn đã hiện lên một tia hàn ý, anh nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm chặt của hai người.
Phảng phất là linh cảm giữa bóng đêm tối tăm, Diệp Hoan Nhan ngẩng đầu lên theo bản năng, bất ngờ không kịp đề phòng chạm phải ánh mắt bất thiện của Lăng Hàn, trong đầu giống như một đoạn phim chiếu ngược nhớ tới những lời đêm hôm đó anh nói:
Cô thầm thấy hoảng hốt, vội vàng rút tay ra, thậm chí không dám nhìn Tô Niên Hoa một lần nào nữa:
Cô Nhanh chóng đặt ly cà phê còn lại xuống, thấp giọng nói:
"Tổng giám đốc Lăng, cà phê của anh."
Tô Niên Hoa hơi sửng sờ, thái độ vờ như không quen của cô gái khiến anh ta có chút không hiểu.
Ánh mắt anh ta vượt qua bả vai Diệp Hoan Nhan rơi vào trên người Lăng Hàn,
Trong đầu chợt nhớ tới ngày đó ở ngôi nhà bên cạnh Diệp Hoan Nhan, người đàn ông bỗng nhiên xông ra tự xưng là cấp trên của cô mang cô lên xe.
Nếu là vậy, thảo nào anh ta thấy anh quen mắt như vậy.
Chính là anh.
"Cà phê hôm nay không ngon lắm nhỉ? Cô pha cà phê như vậy chiêu đãi anh Tô đấy à?"
Lăng Hàn bưng ly cà phê lên nếm thử một miếng, trong giọng nói mang theo nguy hiểm không cho phép xen vào, nếu cẩn thận quan sát sắc mặt của anh có thể cảm nhận được sức ép trong đó.
Mặt Diệp Hoan Nhan cứng đờ,
"Có thể là do lần này tổ hậu cần mua cà phê không đủ tươi, để tôi đi đổi."
Lăng Hàn liếc cô một cái, cất giọng lạnh lùng,
"Thư ký Diệp cô là cố ý muốn để tôi mất thể diện trước mặt đối tác đúng không?"
Diệp Hoan Nhan càng thêm hốt hoảng, cô há miệng nhưng không biết nên giải thích thế nào,
Tô Niên Hoa vội vàng giải vây nói:
"Tôi cảm thấy cà phê uống rất ngon mà, Tổng giám đốc Lăng, chỉ là một ly cà phê mà thôi."
Lăng Hàn nhìn ly cà phê trước mặt anh ta một cái:
"Anh Tô còn chưa thưởng thức đã thấy rất ngon, là anh từng có nghiên cứu về cà phê, hay là anh đang nói đỡ giúp thư ký Diệp."
Tô Niên Hoa còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào thì Lăng Hàn đã lạnh lùng nói:
"Coi như hôm nay nể mặt anh Tô, tôi không truy cứu lỗi của cô nữa, còn không mau đi đổi ly cà phê khác."
Nhìn bóng lưng Diệp Hoan Nhan, trong mắt Tô Niên Hoa dâng lên vẻ lo lắng.
Dẫu biết rằng ở nơi công sở cấp trên không thể nào và cấp dưới sẽ thân thiết như người một nhà, nhưng cấp trên chỉ vì một ly cà phê mà nổi giận như thế cũng không phải số ít, cũng không tính là chuyện ly kỳ gì, chỉ là khi chuyện đó xảy ra với cô gái mình yêu, trong lòng anh vẫn khó chịu như cũ.
Ánh mắt đó rơi vào trong mắt Lăng Hàn lại trở nên hết sức nhức mắt.
Anh không lạnh không nóng hỏi một câu: “Hình như anh Tô có quen biết với thư ký của tôi."
Tô Niên Hoa hơi sửng sờ, cũng không nghĩ quá nhiều:
"Ừ, trước kia chúng tôi có quen nhau, nhưng đã rất nhiều năm chưa liên lạc rồi."
"Nghe nói anh ở nước ngoài mười năm, người bạn mười năm trước còn có thể vừa gặp đã nhận ra, quả là hiếm có."
Lời này của Lăng Hàn có chút sâu xa.
Bây giờ tâm trí Tô Niên Hoa đều đặt trên việc sau này anh sẽ được làm việc cùng với Diệp Hoan Nhan nên cũng không cẩn thận quan sát biểu cảm thay đổi trên mặt Lăng Hàn, nghĩ đến dáng vẻ ẩn nhẫn ban nãy của cô Tô Niên Hoa có chút đau lòng,
"Tổng giám đốc Lăng, tôi có một yêu cầu quá phận." Anh nhìn về phía Lăng Hàn: “Diệp Hoan Nhan là người bạn rất quan trọng của tôi, cho nên công việc sau này hy vọng anh có thể chăm sóc quan tâm đến cô ấy nhiều hơn."
Một tia sáng sắc bén chợt lóe rồi biến mất trong mắt Lăng Hàn
"Nếu là bạn của anh, chút yêu cầu nhỏ như vậy, dĩ nhiên là tôi đồng ý."
Thấy Lăng Hàn sảng khoái đồng ý, Tô Niên Hoa nhất thời thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thật sự cảm ơn Tổng giám đốc Lăng."
"Không cần khách khí." Lăng Hàn cười sâu xa
Kiều Mộc cau mày nhìn Tô Niên Hoa, người đàn ông ôn hòa nho nhã này nhìn đã thấy không phải là đối thủ của ông chủ, rốt cuộc anh ta làm cách gì để trở nên nổi tiếng ở nước ngoài và đi tới hôm nay?
Phòng trà, Diệp Hoan Nhan mới vừa pha hai ly cà phê mới, lần này cô tự mình nếm thử, sau khi xác nhận hương vị đã ổn mới yên tâm mang đến phòng họp.
Vừa nghĩ tới hành động đột ngột ban nãy của Tô Niên Hoa, còn có vẻ mặt lạnh như băng nhìn về phía cô kia của Lăng Hàn, lòng cô vẫn còn sợ hãi.
"Diệp Hoan Nhan…"
Sau lưng bỗng nhiên truyền tới giọng nói quen thuộc, cả người cô cứng đờ, chợt xoay người.
Tô Niên Hoa đứng ở cửa, nở nụ cười nho nhã với cô.
"Ban nãy có phải anh đã hù em rồi không? Anh cũng không nghĩ tới sẽ gặp em ở đây."
Không chỉ là ban nãy sợ, bây giờ tôi cũng sợ.
Diệp Hoan Nhan theo bản năng nhìn về phía sau lưng anh nhưng không thấy bóng dáng Lăng Hàn đâu.
"Sao anh lại ở chỗ này? Tổng giám đốc Lăng đâu?"
Tô Niên Hoa theo ánh mắt cô nhìn về về sau một cái, cười nói: “Tổng giám đốc Lăng bận việc, sau khi ký hợp đồng với anh xong liền đi rồi. Anh nói anh muốn thăm quan công ty một chút, cho nên mới đến nơi này, vừa đoán cũng biết em ở đây."
Lăng Hàn không đi theo, để lại một mìn cô với Tô Niên Hoa.
1666 Words
Không lâu sau, sửa sang chủ thầu lão Trương của đội lắp đặt thiết đặt, vội vã chạy tới, ông ta còn chưa kịp thay bộ đồng phục làm việc, trông còn tươi tỉnh hơn lúc bình thường rất nhiều.
Ông ta đổ mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển:
"Thịnh tiểu thư, không phải cô đã nói hôm nay không khởi công sao?"
Thịnh An Nhiên nhìn ông ta, rút một xấp tiền giấy từ trong túi ra đưa tới trước mặt ông ta:
"Đúng là không khởi công, tôi tìm để nhờ ông giúp đỡ một chút."
Nhìn thấy tiền, cặp mắt lão Trương sáng rực lên, nhưng ông ta cũng không dám tùy tiện đưa tay nhận:
"Giúp cái gì Thịnh tiểu thư cứ nói đi."
"Dời cái thang bên kia tới đây cho tôi."
Theo ánh mắt Thịnh An Nhiên, lão Trương nhìn thấy chiếc thang thép đang đặt dưới hồ bơi, ông ta hơi sững sờ: “Cô định làm...?"
"Tôi đánh rơi một món đồ ở tầng hai căn nhà kia, tôi vô ý khóa cửa lại mất nhưng không tìm thấy chìa khóa, nên xin ông hãy tìm nó giúp tôi."
Giọng nói Thịnh An Nhiên có chút ẩn ý:
Lão Trương cau mày nhìn cái thang một chút, lại nhìn lên cửa sổ tầng hai, bỗng nhớ tới lời trợ lý Kiều lúc trước dặn dò:
"Thịnh tiểu thư, anh Kiều đã thông báo, căn nhà kia không để cho chúng tôi động tay vào."
"Tôi đâu có bảo ông động, ông cứ nhòm qua cửa sổ nhìn thử bên trong có đồ của tôi hay không là được."
"Cái này..."
Thấy lão Trương cứ do dự chần chừ mãi, Thịnh An Nhiên mất kiên nhẫn, cô ta lấy một xấp gần 1 vạn đồng từ trong ví ra nhét vào trong lòng lão Trương: “Được rồi, bảo ông làm thì cứ làm đi, ông là làm việc cho tôi chứ không phải làm cho trợ lý Kiều, hiểu không?"
Tiền đã nằm gọn trong tay, muốn trả lại cũng khó
Lão Trương hạ quyết tâm, nhét tiền vào chiếc túi trong ngực, gật đầu như giã tỏi: “Được, Thịnh tiểu thư, cô tránh ra một chút, tôi sẽ dời cái thang qua cho cô."
Lão Trương leo thang lên cửa sổ tầng hai, mở cửa sổ theo chỉ dẫn của Thịnh An Nhiên rồi ông ta quay người bất đắc dĩ nói: “Thịnh tiểu thư, cửa sổ này khóa rồi, bên trong có rèm che, không nhìn thấy gì cả."
Thịnh An Nhiên đứng phía dưới cái thang, chống nạnh nhìn chằm chằm lão Trương: “Ông không biết đập nó à?"
Mặt lão Trương hoảng hốt:
"Ai u Thịnh tiểu thư, cái này tôi không dám làm đâu."
Thịnh An Nhiên chau chặt mày: “Có gì mà dám hay không, như vậy mà đã sợ rồi à? Đứng đó chờ đi, tôi đi kiếm cục gạch cho ông."
Nói xong, cô ta cũng mặc kệ lão Trương có phản đối hay không, tiện tay cầm một viên gạch đỏ bên cạnh hồ bơi, ước lượng vài cái rồi đặt ở bên cạnh cái thang: “Ông leo xuống cầm đi."
"Cái này không thể được mà, quả thực không thể được đâu. Thịnh tiểu thư, cửa kính đang lành lặn của người ta sao tôi đập được?"
"Món đồ để bên trong của tôi còn đáng tiền hơn cái kính này nữa đấy, ông mau xuống đây nhặt gạch cho tôi."
"Cô đi tìm chìa khóa đi được không?"
"Ông có đập không?" Thịnh An Nhiên vặn chặt chân mày: “Ông không đập tôi đập...."
Vừa dứt lời, cô ta nâng cục gạch lên ném về phía cửa sổ.
Cục gạch nặng khoảng một hai kí bị cô ta ném đi, còn chưa bay đến độ cao như chiều cao cô ta đã rơi xuống đất.
Lão Trương ở trên cao bị khí thế của Thịnh An Nhiên làm cho giật mình, ông ta hét lên hai tay rời khỏi cái thang theo phản xạ có điều kiện ôm đầu mình, bỗng trượt chân một cái, cả người cả thang đều rơi xuống.
Cái thang làm bằng thép lảo đảo lắc lư trên bãi cỏ, cuối cùng nó ngã rầm xuống trong lúc Thịnh An Nhiên vẫn trợn to mắt và kinh hãi kêu lên.
"A...."
Trong khoảng sân nhỏ chỉ nghe thấy tiếng thét chói tai của Thịnh An Nhiên.
"Ôi Thịnh tiểu thư, má ơi, chảy máu, sao mà xui quá vậy nè."
"Cô cứ ngồi đây đi, tôi... tôi gọi điện thoại cho anh Kiều..."
Văn phòng Tổng giám đốc tập đoàn Hoan Ngu.
Tổng biên tập Tô Mang của Phong Thượng mang hai bộ lễ phục tới cho Lăng Hàn mặc thử.
"Chị Tô Mang, đã lâu không gặp, bận rộn như vậy còn làm phiền chị đích thân tới đây." Ánh mắt Diệp Hoan Nhan lướt qua bả vai Tô Mang rơi vào trên Quý Tiêu Nguyệt xách hai bộ âu phục sau lưng chị ấy.
Quý Tiêu Nguyệt cùng cô trao đổi ánh mắt, đôi bên đều ngầm hiểu ý nhau.
Tô Mang khẽ mỉm cười, chiếc váy đính kim sa màu bạc lấp lánh dưới ánh đèn văn phòng, chiếc áo sơ mi trắng được phối với chiếc áo dây ren đang được ưa chuộng nhất, trông chị ấy rất có phong thái của tổng biên tập của một tạp chí thời trang lớn.
"Thư ký Diệp vẫn xinh đẹp như trước kia, tôi đã hẹn trước với Tổng giám đốc Lăng, có chút việc cần bàn, thuận tiện mang theo bộ quần áo mà anh ấy sẽ mặc trong cuộc họp thường niên sắp đến, có thể đổi kích cỡ trước thời hạn."
"Được, Tổng giám đốc Lăng đang ở bên trong văn phòng."
Diệp Hoan Nhan mở cửa, đón Tô Mang vào trong.
"Chị Tô Mang, sao chị lại đích thân đến đây?" Lăng Hàn đứng lên, hiếm khi lộ ra ý cười.
"Đã lâu không gặp em rồi, lúc trước chúng ta hẹn tái ký hợp đồng, hợp đồng không phải còn chưa ký sao? Chị tới đây là để tái ký hợp đồng."
Tô Mang trừng mắt, dù đã ở độ tuổi bốn mươi sắp năm mươi nhưng khi chị ấy cười lên vẫn vẫn có vẻ ngây thơ trong trẻo và pha lẫn chút giảo hoạt như cũ.
Dựa theo Tô Mang phân phó, Quý Tiêu Nguyệt cũng để hai bộ âu phục ở trên ghế sa lon, sau đó cùng Diệp Hoan Nhan lui khỏi văn phòng, để lại không gian cho Tô Mang và Lăng Hàn bàn công việc.
Vừa bước ra khỏi văn phòng, Quý Tiêu Nguyệt như được thả lỏng toàn thân, cô lắc lắc hai cánh tay đau nhức, rồi nhào tới ôm chầm Diệp Hoan Nhan:
"Nhan Nhan của tớ ơi, chúng ta đã lâu lắm rồi chưa gặp nhau đâu đấy."
"Được rồi được rồi, ở đây là hành lang, đoàn trợ lý đều nhìn đó, đến phòng làm việc của tớ ngồi một chút đi." Diệp Hoan Nhan tránh thoát khỏi ma trảo của cô ấy, nhéo mặt cô ấy một cái:
Vừa về tới phòng làm việc thư ký, Tiểu Đổng rất biết quan sát, cô bé lịch sự bưng trà rót nước cho Quý Tiêu Nguyệt, luôn miệng gọi chị Tiêu Nguyệt này chị Tiêu Nguyệt nọ, nom rất ra dáng một cô em hậu bối khiêm nhường hiểu chuyện.
Nhìn dáng vẻ hưởng thụ kia của Quý Tiêu Nguyệt, Diệp Hoan Nhan bưng ly nước tựa vào bàn làm việc của mình:
"Nhìn dáng vẻ cậu kìa, công ty cũ cậu coi như tiệm spa chân, công ty mới thì thế nào cậu có hài lòng không?"
"Cũng không tệ lắm, chỉ là hơi mệt một chút mà thôi, ngoại trừ cả ngày lẫn đêm bị nữ ma đầu sai bảo thì những thứ khác đều ổn."
Nữ ma đầu này không cần nghĩ cũng biết là Tô Mang.
Ở tuổi tứ tuần, Tô Mang vẫn sừng sững không ngã trong giới thời trang, ngoài tầm nhìn độc đáo, sáng tạo và khả năng nắm bắt thị trường chính xác ra, chị ấy sỡ hữu năng lực giao tiếp xuất sắc và đầu óc buôn bán nhanh nhạy, một tay cô ấy đào tạo ra năm siêu mẫu trong nước nổi tiếng trên sàn diễn quốc tế, dưới trướng Phong Thượng càng là có vô số người mẫu nổi danh.
Những người có tài năng luôn kèm theo một vài tính cách lập dị, người trong giới đều biết Tô Mang là người đối đãi thuộc hạ cực kỳ nghiêm khắc, nghiêm khắc đến biến thái.
"Cậu không biết đâu, quần áo chị ta ném cho tớ đều là cỡ nhỏ nhất. Ngày đầu tiên vào công ty hãy đã nói với tớ trong vòng một tuần lễ phải nghĩ cách để nhét vừa cái váy kia, nếu không chị ta sẽ để tớ cuốn gói rời đi."
Diệp Hoan Nhan thở dài một tiếng, quan sát gương mặt đã gầy xuống rõ của Quý Tiêu Nguyệt, tặc lưỡi thấy lạ:
"Thảo nào tớ thấy dáng dấp cậu gần đây đẹp hơn nhiều."
"Là bị bắt buộc cả đó."
Trong văn phòng Tổng giám đốc, Lăng Hàn mới vừa thay âu phục xong, anh đứng bên cạnh gương, Tô Mang đang tự mình giúp anh chỉnh lại cái nơ, tựa như là rất hài lòng với tác phẩm của mình, đợi Lăng Hàn mặc chỉnh chu xong, chị ấy vuốt cằm của mình, tán thưởng gật đầu một cái.
"Vóc người này của em di truyền cha em, chính là cái móc treo đồ di động, buổi tiệc từ thiện vào tuần sau chị đã gửi thiệp mời cho em rồi, em phải đến ủng hộ chị đấy."
Chương 127: Kẻ Nói Dối Là Kẻ Đáng Ghét Nhất
1586 Words
"Chị cũng đã để em nhảy mở màn luôn rồi."
Tô Mang khẽ mỉm cười về phía trong gương.
"Chị, có phải chị nên hỏi ý kiến em một chút không?"
"Chao ôi mời đi ăn chùa mà còn kêu ca à? À nhớ mang theo bạn nhảy đấy nhé."
Tô Mang vỗ vỗ bả vai anh một cái: “Bộ này không đẹp bằng bộ ban nãy, thay đi, chị đi ra ngoài chờ em."
Bỏ lại những lời này, cửa phòng vệ sinh liền bị kéo lên, loáng thoáng nhìn thấy bóng người Tô Mang đứng ở phía ngoài lải nhải thúc giục anh thay quần áo.
Dáng vẻ sấm rền gió cuốn đó quả thật không hổ là người năm đó Lăng Đông Minh một tay đào tạo ra.
Khóe miệng Lăng Hàn nhếch lên độ cong bất đắc dĩ, vừa thay quần áo vừa nói: “Cô trợ lý trước kia em đề cử qua chỗ chị làm việc có ổn không? Nếu không ổn, chị có thể trả về cho em."
Cách một cánh cửa, Tô Mang cúi đầu nhìn bộ móng tay mình mới làm, nhàn nhạt nói:
"Tiêu Nguyệt à, cũng được, đầu óc lanh lợi, cũng chăm chỉ, chỉ là gu thời trang hơi kém. Không phải em nói sẽ cho gửi cho Hoan Nhan cho chị sao? Tại sao cuối cùng lại đổi người thế hả? Có phải khi em ấy sắp đi em lại thấy không nỡ đúng không?"
Hỏi xong, bên trong nửa ngày vẫn chưa đáp lại:
Tô Mang tựa như đã sớm đoán được anh sẽ phản ứng như vậy, vươn ngón tay được sơn đen, hơi cong lại gõ nhẹ vào cửa kính.
"Này, cứ mỗi lần nhắc tới Diệp Hoan Nhan với em là em tỏ thái độ này, hơn nửa năm gần đây là thế nào? Trong lòng em có chuyện gì đó đúng không?"
"Két" một tiếng, cánh cửa sương mờ mở ra, lồng ngực rộng lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt Tô Mang.
"Má ơi hù chết bà đây."
Chị ấy vỗ ngực một cái, sự chú ý lập tức bị âu phục trên người anh hấp dẫn: “Vẫn là bộ màu rượu vang này hợp nhất, trong tủ em tây trang đen quá nhiều, dạ tiệc kiểu như vậy nên mặc rực rỡ chút, dù sao dáng em đẹp mặc cái gì cũng đẹp cả."
Lăng Hàn cúi đầu kéo kéo áo sơ mi trắng vào trong cổ tay áo vest: "Dạ, lấy cái này đi chị."
“Chờ một chút, hình như có gì đó không đúng.” Tô Mang lui về phía sau hai bước, vuốt vuốt cằm rồi cau mày nói: “Chờ một chút.”
Chị ấy vừa nói vừa đi ra khỏi phòng làm việc,
Không lâu sau chị ấy kéo Diệp Hoan Nhan đến, chỉ vào Lăng Hàn, ngẩng đầu nhìn Diệp Hoan Nhan rồi hỏi: “Em cảm thấy bộ đồ này như thế nào. Có chỗ nào muốn thay đổi không?"
Diệp Hoan Nhan hơi sững sờ: “Chị Tô Mang, chị hỏi em sao?"
"Ừ, hỏi em đó." Tô Mang gật đầu, trông rất nghiêm túc.
Diệp Hoan Nhan theo ánh mắt chị ấy nhìn về phía Lăng Hàn, bộ âu phục màu đỏ rượu vang tôn lên vóc người cao ráo của anh, phối với đôi đôi giày da đen sáng bóng, lộ ra hai mắt cá chân, càng làm cho đôi chân của anh thêm dài, chẳng qua nửa người trên nhìn có chút không đúng lắm.
"Hay là đổi áo sơ mi trắng thành áo len đen nửa cao cổ đi."
Diệp Hoan Nhan do dự đề nghị,
Tô Mang nhìn chằm chằm Lăng Hàn suy nghĩ một hồi, vỗ tay một cái: “Đúng rồi, chính là cái áo sơ mi này, phối với áo sơ mi trắng kỳ quá."
"Lăng Hàn, em cảm thấy thế nào?"
Chạm phải ánh mắt sâu xa của Tô Mang, vẻ mặt Lăng Hàn căng thẳng, không khỏi ho khan vài tiếng: “Tùy chị."
Tô Mang nháy mắt với Diệp Hoan Nhan, lập tức nói:
"Được rồi, nếu thư ký Diệp đã nói như vậy thì cứ như vậy đi, lúc về chị sẽ tìm cái áo cổ cao màu đen rồi bảo Tiêu Nguyệt đưa tới cho em."
Diệp Hoan Nhan khoát tay một cái:
"Không cần không cần đâu, như vậy đi, em tan việc thuận đường đến chỗ chị đi lấy là được, vừa vặn mang áo về nhà giặt luôn, anh ấy không chịu mặc đồ chưa giặt."
Lời còn chưa nói hết, phảng phất như ý thức được gì đó, cô chợt ngậm miệng lại, sắc mặt cứng đờ nhìn Lăng Hàn, hận không thể cắn đứt lưỡi mình.
"Hôm nay không cần tăng ca, tan việc cô đi đến công ty chị Tô Mang lấy áo về với tôi."
Giọng nói lạnh lùng vang lên, làm gương mặt Diệp Hoan Nhan hiện lên vẻ kinh ngạc.
Câu này lộ rõ vẻ ân cần của Lăng Hàn đã đổi lấy vẻ mập mờ trên mặt Tô Mang,
Diệp Hoan Nhan ngẩn người mấy giây, sau đó cô mím môi:
"Vậy cứ như vậy đi, đợi tan ca tôi sẽ thu dọn đồ đạc trước rồi chờ Tổng giám đốc Lăng đi cùng. Chị Tô Mang và Tổng giám đốc Lăng cứ từ từ trò chuyện, tôi đi làm việc trước."
Dáng vẻ chạy mất ấy rơi vào trong mắt Tô Mang làm cô ấy bật cười.
Sau khi Diệp Hoan Nhan rời đi, Tô Mang liếc Lăng Hàn một cái:
"Thằng nhóc em cũng xem như may mắn, gặp được con bé ngốc lúc nào cũng biết suy nghĩ cho người khác như Diệp Hoan Nhan."
Lời đánh giá như vậy lại được thốt ra từ nữ ma đầu khét tiếng miệng lưỡi sắc bén trong giới thời gian cũng đã được xem là đánh giá cao rồi.
Lăng Hàn nhướng chân mày lên trưng ra vẻ chẳng quan tâm, anh cởi áo khoác âu phục rồi cởi vài cúc áo sơ mi ra, chậm rãi thở dài, sau đó đi về phía bàn làm việc:
Anh nhàn nhạt nói: “Cô ta mà ngốc sao?"
"Thế mà không ngốc sao?" Tô Mang xoay đầu hỏi ngược lại:
"Có thể nói con bé đã chăm lo cho em từng li từng tí, người ta cũng có công việc, còn nuông chiều chuyện ăn mặc ngủ nghỉ của em, bà vú thuê làm còn đều không làm được như vậy nữa, em nên biết đủ đi chứ. Còn nữa, từ chỗ em tan việc về nhà đến chỗ chị có thuận đường đâu chứ? Cô Tiêu Nguyệt em nhét vào chỗ chị ấy có khi đang nói xấu chị trước mặt Hoan Nhan không ít rồi, con bé Hoan Nhan xót bạn lại chạy tới chạy lui, tâm địa nó thật sự thiện lương."
Nhắc tới Quý Tiêu Nguyệt, Tô Mang thở dài, có chút hận không thể rèn sắt thành thép.
Ánh mắt Lăng Hàn rơi vào cửa phòng làm việc hơi đung đưa, trong lòng có một dòng nước ấm vô hình chảy qua.
Quay đầu thấy ánh mắt sâu xa của Tô Mang, anh ho khan vài tiếng, lúc mở miệng tận lực bỏ lơ điểm chính trong lời Tô Mang:
"Làm sao, chị chắc chắn rất nghiêm khắc với Quý Tiêu Nguyệt, cô ấy đã chịu không ít khổ rồi nhỉ?"
"Ôi haizz..." Tô Mang ôm tay ngồi xuống ghế sa lon.
"Vẫn ổn, cũng chỉ là vì giúp con bé giảm cân, cắt ngang giờ ăn cơm trưa của nó, để nó đứng trong studio quan sát người mẫu chụp ảnh thôi mà."
Lăng Hàn gật đầu một cái, cũng chẳng tỏ ý kiến gì.
Anh không quan tâm việc Quý Tiêu Nguyệt có phát triển ở công ty mới hay không, dù sao cũng là làm việc dưới tay Tô Mang, cho dù là phế vật cũng có thể được Tô Mang dạy bảo thành tinh anh ở Phong Thượng mà thôi.
Nếu như quả thực không dạy bảo được mà quay về Hoan Ngu, công ty anh nuôi một người rỗi rãnh như vậy cũng không thành vấn đề.
Bưng ly trà trên bàn làm việc lên 0uống một hớp, khóe mắt Lăng Hàn bỗng nhiên rơi vào trong thùng rác,
Hộp thức ăn mang về của nhà hàng Hồng Kông kia rơi vào trong mắt anh, trong đầu anh dường như có một tia thông tin xẹt qua.
Dần dần hiện lên khuôn mặt thanh tú và ngọt ngào đứng bên cạnh làm việc vội vàng giải thích với anh:
"Tôi ăn cơm trưa với Tiêu Nguyệt."
Nhớ tới những thứ này, ánh mắt anh sâu thêm mấy phần, giọng nói đột nhiên có chút ngột ngạt:
"Chị Tô Mang, trưa hôm nay chị cũng để cho Quý Tiêu Nguyệt đến studio đúng không?"
Bỗng nhiên anh hỏi vậy nên Tô Mang cũng không phát hiện được sắc mặt Lăng Hàn đã thay đổi.
"Dĩ nhiên, một ngày cũng không thể ngừng, em không phát hiện dáng dấp con bé này đẹp hơn so với lúc ban đầu em gửi đến tay chị sao?"
Chân mày Lăng Hàn dần dần nhíu lại, gân xanh trên bàn tay cầm ly trà bỗng từ từ hiện rõ.
Kẻ nói dối, thật sự rất đáng ghét.
Chương 128: Ánh Trăng Sáng Của Anh
1574 Words
Trước khi tan việc năm phút, Diệp Hoan Nhan bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Tiểu Đổng ngồi trước bàn máy vi tính ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn cô: “Chị Diệp, hôm nay chị về sớm vậy?"
"Ừ." Diệp Hoan Nhan quay đầu nhìn về phía cô ấy cười cười.
"Vui vẻ như vậy, chị đi hẹn hò có phải không?"
Nghe vậy, Diệp Hoan Nhan hơi sững sờ nhưng cũng không trả lời.
Văn phòng Tổng giám đốc đối diện toang cửa mở ra, Lăng Hàn mang một bộ tây trang màu đen, chiếc áo choàng dài bằng nhung màu xám tro vắt trên tay, anh nhàn nhạt liếc sang văn phong thư ký.
"Tổng giám đốc Lăng." Tiểu Đổng lập tức đứng lên, thấp thỏm nhìn về phía Lăng Hàn.
Diệp Hoan Nhan luống cuống ném lọ kem dưỡng tay vào trong túi,: “Đợi tôi vài phút."
"Hôm nay thư ký Diệp không tăng ca sao?"
Lăng Hàn cất giọng lạnh lẽo.
Sắc mặt Diệp Hoan Nhan cứng đờ, chần chừ hỏi:
"Không phải anh bảo tôi cùng anh đến Phong Thượng lấy áo sao?"
"Ồ có chuyện này sao? Công việc buổi chiều quá nhiều nê tôi quên mất."
Anh cúi đầu chỉnh sửa ống tay áo âu phục một chút, sắc mặt lạnh lùng: “Nhưng bây giờ tôi tạm thời có việc rồi nên thư ký Diệp tự đón xe đi đi, có thể tìm phòng kế toán thanh toán lộ phí."
"...."
Nhìn bóng người anh rời đi, Diệp Hoan Nhan mím môi, không kiềm được siết chặt dây đeo túi xách.
Bên cạh truyền tới tiếng Tiểu Đổng nhỏ giọng hỏi thăm:
"Hình như em nghe tiểu Trương bên đoàn trợ lý nói Thịnh An Nhiên bị thương nằm viện, hôm nay Tổng giám đốc Lăng tan việc sớm như vậy là đi bệnh viện sao chị Diệp?"
"Hả?" Diệp Hoan Nhan không kịp phản ứng, sửng sờ nhìn Tiểu Đổng: “Em nói Thịnh An Nhiên bị thương sao?"
"Nghe nói là bởi vì do lúc trang trí bị vật nặng đập phải chân, chị Diệp, chị không biết sao?"
Tiểu Đổng chớp mắt.
Vẻ u ám trong mắt Diệp Hoan Nhan càng đậm hơn, cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bệnh viện trực thuộc Đại học Lam Giang, thành phố Lan Giang.
Thịnh An Nhiên nằm trên giường, cái chân bó thạch cao đích treo trên giá, mặt mày tái nhợt, hơi nhúc nhích đã hít một hơi lạnh.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Lăng Hàn vừa mới tới, anh đang ngồi trên ghế sa lon, vẻ mặt lo lắng lại chẳng hiện rõ rõ.
Thịnh An Nhiên chột dạ nhìn Kiều Mộc một cái, ngượng ngùng nói: “Không có chuyện gì lớn, chỉ là hôm nay em nhàn rỗi nên đi dạo ở trong sân một vòng, kết quả bị cái thang đập trúng."
"Cái thang?" Lăng Hàn nhìn Kiều Mộc một cái.
"Vâng là cái thang." Kiều Mộc nhíu mày.
"Người công nhân phụ trách việc đào bể bơi ngày hôm qua đã không thu dọn dụng cụ. Chiếc thang được đặt dựa vào tường, Thịnh tiểu thư đi tới hậu viện không chú ý liền bị cái thang ngã xuống đập trúng chân."
"Bác sĩ có nói gì không?"
"Bác sĩ nói bó bột sẽ nhanh lành, nhưng bó bột chỉ sợ không tháo ra được ngay mà phải đợi đến cuối năm.”
Kiều Mộc thở dài, lúc khóe mắt liếc thấy cái chân chị bó thạch cao kia, ánh mắt hơi dao động một chút.
Trong mắt Lăng Hàn lóe lên một tia không nhịn được,
"Việc trang trí cứ giao cho đội trang trí là được, cô đi xem náo nhiệt làm gì?"
Thịnh An Nhiên hơi sửng sờ, cúi đầu xuống tỏ vẻ hết sức uất ức.
"Cũng do em sợ đội trang trí làm xấu đồ trong nhà thôi mà, Hàn, em không phải cố ý đâu."
Vừa nghĩ tới buổi dạ tiệc tuần từ thiện do Phong Thượng tổ chức vào thứ Sáu tuần tới, Thịnh An Nhiên càng cảm thấy không cam lòng, cô ta đã chuẩn bị lâu như vậy, chỉ chờ có thể cùng Lăng Hàn tham dự để đặt vững địa vị thân phận của mình một chút, ai ngờ lại ngã thành như vậy, còn mặt mũi nào tham gia nữa chứ.
Kiều Mộc giúp cô ta giải thích đôi câu, hôm nay hình như tâm trạng Lăng Hàn không tốt, không yên lòng ngồi một hồi liền đứng dậy rời khỏi.
Nhìn bóng lưng Lăng Hàn, Kiều Mộc quay đầu nhìn Thịnh An Nhiên một cái:
"Anh ấy đi cũng tốt, tránh cho cô nói nhiều lộ ra sơ hở."
Thịnh An Nhiên căng thẳng, né tránh ánh mắt Kiều Mộc, khó khăn nói:
"Sơ hở gì, tôi có thể có sơ hở gì chứ?"
Kiều Mộc ngồi trên chiếc ghế bên giường, cầm một quả táo gọt vỏ lên, cười lạnh nói: “Cái thang vốn đặt ở bể bơi tự dưng lại dựa vào tường, còn vừa vặn đối mặt với cửa sổ căn phòng đã bị khóa ở tầng hai, có phải trùng hợp hơi nhiều rồi không?"
"..."
"Còn nữa, tôi đã sa thải người công nhân kia, bắt đầu từ ngày mai sẽ có đội trưởng đội trang trí qua làm việc, cô không cần lo lắng sau này có sơ hở gì."
"..."
Thịnh An Nhiên ngượng ngùng, mím môi nhìn Kiều Mộc,
"Nếu anh đã nguyện ý giúp tôi che giấu, tại sao không thể trực tiếp nói với tôi bên trong căn nhà kia rốt cuộc có cái gì?"
Ngón trỏ và ngón cái của Kiều Mộc chia ra nắm hai đầu của trái táo, con dao gọt hoa quả trong tay anh xoay theo hình vòng cung đẹp mắt, một quả táo gọt vỏ hoàn hảo nhanh chóng được đưa ra trước mặt Thịnh An Nhiên,
"Thứ người khác không muốn cho cô xem thì cô đừng nên tò mò, thứ này hoặc là làm hại chủ nhân của nó, hoặc là hại chính cô, cô biết rõ mình muốn gì như vậy, chẳng lẽ không hiểu đạo lý này?"
"Tôi chỉ tò mò thôi..."
Những lát táo được cắt gọn đặt trên chiếc đĩa sứ trắng, Kiều Mộc cất giọng ôn hòa:
"Trong lòng mỗi người đều có ánh trăng sáng của riêng mình, người khác không thể đi vào được. Cô cho rằng mình biết càng nhiều sẽ càng hiểu người đó, rằng mình có thể đi vào trái tim người đó. Kỳ thật không phải như vậy, giống như đội trưởng đã bị sa thải kia, ông ta đã biết quá nhiều, nhưng không có được tín nhiệm của tôi và cô, mà là trực tiếp bị đuổi việc."
Mặt Thịnh An Nhiên lạnh xuống:
"Ý anh là, nếu tôi biết căn phòng kia có cái gì, Lăng Hàn sẽ để tôi rời đi sao?"
Điều này là không thể nào.
Kiều Mộc đặt trái táo đã cắt xong xuống cái bàn trước mặt Thịnh An Nhiên, đưa nĩa lên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ:
"Đừng suy nghĩ quá nhiều, dẫu sao cô cũng chưa làm gì được, ăn chút táo đi."
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Kiều Mộc, Thịnh An Nhiên bị lời nói ban nãy của anh ta dọa sợ, cô ta suy nghĩ nghiêm túc những khả năng mà Kiều Mộc nói, cũng nghiêm túc suy xét sức nặng của mình trong lòng Lăng Hàn.
Ánh trăng sáng trong lòng anh ấy thật sự thần thánh không thể xâm phạm đến mức đó luôn sao?
Trong căn phòng kia rốt cuộc có thứ gì?
Kiều Mộc nhét nĩa vào tay cô ta, ánh mắt nhìn về cô ta mềm mại mấy phần.
Biệt thự Kim Giang Uyển.
Diệp Hoan Nhan đến Phong Thượng lấy áo thì bị Tô Mang kéo đi ăn tối chung, khi về đến nhà thì trời cũng đã tối, trong biệt thự bật đèn rất mờ, cô đẩy cửa ra, phòng khách chỉ bật một chiếc đèn sàn bên cạnh ghế sofa.
Lăng Hàn ngồi trên ghế sa lon, bóng lưng hướng về phía huyền quan.
Ánh mắt Diệp Hoan Nhan lướt qua bả vai anh, thấy anh đang cầm tờ báo tài chính hàng ngày trong tay.
Linh Linh nghe được tiếng động liền đi ra khỏi phòng ngủ của mình.
"Diệp tiểu thư về rồi, cô đã ăn cơm tối chưa?"
"Ăn rồi." Diệp Hoan Nhan vừa nói chuyện với cô ấy vừa len lén nhìn sang hướng Lăng Hàn.
"Cô có cần ăn bữa khuya nữa không?" Linh Linh dò hỏi.
"Không cần đâu."
Thấy dáng vẻ Diệp Hoan Nhan không yên lòng như vậy, Linh Linh theo ánh mắt cô nhìn về phía ghế sa lon, trong lòng có chút sáng tỏ, thấp giọng nói:
"Cái đó... Diệp tiểu thư, hôm nay cậu chủ trở về rất sớm, nhưng hình như tâm trạng không tốt lắm, vẫn không nói chuyện, cơm tối cũng chưa ăn, cô muốn khuyên nhủ anh ấy chút hay không?"
Diệp Hoan Nhan hơi ngẩn ra, lúc giao áo khoác cho Linh Linh, cô ngẩng đầu lên thấy đồng hồ trên tường đang chỉ mười giờ rưỡi, đã khuya rồi mà anh vẫn chưa ăn tối.
Chương 129: Sẽ là Dạng Nhân Vật Gì?
1720 Words
"Cô đi vào trước đi." Diệp Hoan Nhan nhìn Linh Linh một cái.
Cô liếc nhìn bữa tối nóng hổi trên bàn, sau đó quay người nhìn về hướng ghế salon.
"Anh vẫn chưa ăn tối sao?"
Người trên ghế salon khép tờ báo lại, chậm rãi xoay người: “Cô đã đi đâu?"
Diệp Hoan Nhan ngẩn người: “Tan làm xong tôi đến đi Phong Thượng lấy quần áo...."
"Lấy quần áo gì mà từ năm giờ đến mười giờ rưỡi?"
Lăng Hàn vòng qua ghế salon đi tới hướng cô, ánh mắt lạnh lùng: “Diệp Hoan Nhan, có phải cô cảm thấy nói dối là chuyện rất có thành tựu hay không?"
Sắc mặt Diệp Hoan Nhan cứng đờ, ấp úp nói: “Anh có ý gì?"
Chỗ cổ tay truyền tới cơn đau đớn, để cho cô ngũ quan thống khổ vặn với nhau: “Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày sau khi tan việc, trong vòng một tiếng cô phải có mặt ở đây."
"Tại sao? Hôm nay tôi chỉ ăn cơm tối với chị Tô Mang thôi mà?" Diệp Hoan Nhan bị đau đến rơi lệ, kêu khóc nói: “Anh thả tay ra đi, tôi thật sự không đi chỗ nào khác."
"Vậy bữa trưa thì sao?" Lăng Hàn siết chặt tay, hùng hổ nhìn cô gằn từng chữ: “Cô đi ăn chung với Quý Tiêu Nguyệt sao?"
Gương mặt Diệp Hoan Nhan ảm đạm, trong lòng chợt trầm xuống.
"Nếu đã làm người phụ nữ của tôi thì cách xa đám đàn ông khác ra một chút, cô hẳn đã rõ tôi sẽ không dùng một mặt hàng đã xài rồi."
Nói xong, anh chán ghét hất tay cô ra.
Sức anh rất lớn, vứt mạnh cô sang một bên eo cô đập vào lưng ghế salon truyền đến cơn đau thấu tim, cô vịn ghế salon chậm rãi ngồi xổm xuống,
Khi còn bé, mọi người rỉ tai nhau rằng kẻ nói dối sẽ phải nuốt một ngàn cây kim.
Lời thề độc như vậy khiến các bạn nhỏ luôn dùng thái độ chân thành chơi với nhau. Sau này lớn lên bạn lại phát hiện ra, nói dối đã trở thành việc quá đỗi bình thường trong cuộc sống. Bạn dùng một lời nói dối đi lấp liếm một lời nói dối khác, cuối cùng trong lòng thực sự giống như nuốt một ngàn cây kim, châm chích đau đớn.
Căn hộ khách sạn Hoa Viên, Lam Giang.
Tô Niên Hoa đứng ở mép giường, nhíu chặt mày gọi điện thoại, trong tay cầm lá đơn từ chức.
"Anh Lực, hôm nay anh đưa đơn từ chức cho tôi là có ý gì?"
Giọng Lý Đại Lực phát ra từ đầu dây bên kia.
"Niên Hoa, cậu đừng có gấp, chẳng qua tôi cảm thấy, Hoan Ngu thích hợp để cậu phát triển hơn, đoàn đội bên tôi đã không thể tiếp tục toàn diện chăm lo cho cậu nữa, sau này cũng hạn chế chân cậu mà thôi."
"Lời này của anh là có ý gì? Cái gì mà các anh hạn chế tôi phát triển, ban đầu ở nước ngoài cũng là anh phát hiện ra tôi, anh ở bên tôi nhiều năm như vậy, nhìn tôi từng bước một đi lên, sao anh có thể nói đi là đi cơ chứ?"
"Anh bình tĩnh một chút." Bên kia vang lên tiếng than thở: “Như vậy đi, cậu nên ký hợp đồng, ban đầu trở về nước, tôi cũng đã nói qua với cậu, rất nhiều công ty trong nước không cho phép nghệ sĩ mang theo người đại diện ký hợp đồng, mấy công ty trước mắt tôi tiếp xúc đều yêu cầu như vậy."
"Không phải có Cường Thịnh sao? Không phải anh nói Cường Thịnh đồng ý không đổi người đại diện sao?"
"Nhưng nhìn chung, không có công ty nào tốt hơn Hoàn Ngu cả, cậu nên nắm bắt cơ hội này."
"Anh Lực, tôi cảm thấy mọi người nên ở bên nhau, vào công ty nào cũng không có vấn đề, tôi đều chấp nhận."
"Tôi thì không." Đầu dây bên kia im lặng mấy giây, tựa như đã hạ quyết tâm.
"Cậu hãy nghe cho kỹ, cậu có ước mơ trở thành ngôi sao, tôi cũng có ước mơ làm người đại diện. Trong khoảng thời gian này tôi đã mắc quá nhiều sai lầm khi làm việc với cậu, điều này cũng khiến tôi nhận ra rằng bản thân không thích hợp dẫn dắt cậu tại thời điểm này. Vì thế cậu cứ đến Hoan Ngu, tôi cũng sẽ dành thời gian để tự kiểm điểm mình, không chỉ vì cậu mà còn vì tôi nữa."
"...."
"Đúng rồi, bây giờ tôi thật sự không dẫn dắt cậu được, vài ngày nữa tôi phải về Mỹ, cho nên đừng có nhung nhớ tôi nữa."
"A lô..."
Tô Niên Hoa nhìn cuộc gọi đã bị ngắt, trong lòng bực bội khó chịu.
Trên bàn là tất cả tài liệu của Hoan Ngu, đều là Lý Đại Lực sắp xếp và để lại trước khi đi, anh ta đề nghị anh ký hợp đồng với Hoan Ngu, đồng thời sửa đổi điều kiện mà Hoan Ngu đưa ra, hy vọng đến lúc đó anh có thể nói ra những điều kiện này.
Có lẽ Lý Đại Lực làm tất cả những điều này là vì sợ chia tay sẽ quá đau buồn, thậm chí ngay cả cơ hội nói lời từ biệt cũng không cho anh.
Ba ngày sau.
Tập đoàn giải trí Hoan Ngu chính thức ký hợp đồng với nghệ sĩ Tô Niên Hoa - người đã rất nổi tiếng kể từ khi anh trở về Trung Quốc, cuối cùng cũng rơi vào đại lão giới giải trí Hoan Ngu. Các công ty khác cũng chỉ có thể tâm phục khẩu phục, không có tranh cãi quá nhiều.
Văn phòng Tổng giám đốc.
Kiều Mộc đưa bản thảo hợp đồng cho Lăng Hàn xem xét:
Lăng Hàn tiện tay lật xem, tựa như không quan tâm đến những điều khoản kia, anh chỉ hỏi một câu: “Đã thương lượng chuyện người đại diện chưa?"
"Rồi, người đại diện kim bài của phòng quản lý đại diện - Lý Đông, công ty vẫn luôn yên tâm giao nghệ sĩ cho anh ta, bất kể là năng lực giao tiếp hay là..."
"Anh ta xuất sắc như vậy, không cần người đại diện kim bài đâu, cứ tìm một người mới mang tới gặp tôi."
Kiều Mộc còn chưa nói hết đã bị Lăng Hàn cắt ngang, hơn nữa câu nói cắt ngang kia càng làm cho anh ta không hiểu.
Mười phút sau, người đàn ông đầu tròn xoe được đưa đến văn phòng Tổng giám đốc,
Người đàn ông này cao chưa đến 1m7, tuy không tính là mập, nhưng đầu và người thì không hiểu sao lại tròn vo như con lật đật, trên sống mũi là cặp kính gọng đen, trông vô cùng đờ đẫn, trông anh ta chẳng giống người đại diện nghệ sĩ mà giống với trai tơ trong bộ phận kỹ thuật hơn.
"Tổng giám đốc Lăng, đây là Lôi Mễ, trong tay đang dẫn dắt hai nữ MC, mới vừa vào công ty được hơn một năm."
"Biết tại sao tôi muốn sắp xếp anh ở cạnh Tô Niên Hoa không?"
Lăng Hàn nâng mí mắt lên, ánh mắt nhìn về phía anh còn có chút chán ghét.
Phòng đại diện còn có "nhân tài" như vậy, thật đúng là lần đầu gặp.
"Là nhờ Tổng giám đốc Lăng thưởng thức..."
Những lời nói sáo rỗng này khiến người nghe không nhịn được, Lăng Hàn nhíu mày một cái: “Tô Niên Hoa mới vừa từ nước ngoài trở lại, lần đầu ký kết với công ty trong nước, nếu anh đã tiếp quản cậu ấy thì nên chú ý hơn, đừng để xảy ra chuyện gì."
"Vâng vâng, tôi hiểu rồi Tổng giám đốc Lăng."
"Khụ khụ." Lăng Hàn ho khan một tiếng, cúi đầu nói: “Một khi có chuyện gì phải trực tiếp báo cáo với tôi."
"Báo cáo?" Lôi Mễ nghi ngờ nhìn Kiều Mộc một cái không nhìn ra lý do, sau mấy giây chậm chạp, anh ta đần độn hỏi: “Không phải cần báo cáo với Tổng giám đốc Lý của chúng tôi và với phòng quan hệ công chúng trước sao?"
Sắc mặt Lăng Hàn trầm xuống,
Kiều Mộc kịp phản ứng, trợn mắt nhìn anh ta một cái:
"Bảo anh báo cáo thì anh cứ báo cáo, hỏi nhiều như vậy làm gì?"
Lôi mễ lập tức vâng vâng dạ dạ gật đầu như giã tỏi.
Lăng Hàn nhìn "con lật đật" ở trước mặt, như cười như không: “Rốt cuộc phòng đại diện "khai quật" "nhân tài" này từ đâu ra vậy?"
Kiều Mộc đứng bên cạn ngập ngừng hỏi: “Hay là tôi đi đổi người khác"
"Không cần, cứ chọn anh ta đi."
Nói xong, anh nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Mấy giờ ký hợp đồng?"
Kiều Mộc nhìn thời gian một cái.
"Mười giờ rưỡi sáng, có lẽ Tô Niên Hoa sắp tới rồi."
Lăng Hàn nhướng nhướng mày, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng: “Kêu người chuẩn bị phòng họp đi. Đúng rồi, lúc ký hợp đồng, kêu thư ký Diệp pha mấy tách cà phê đưa vào."
Kiều Mộc đầu tiên là hơi sửng sốt, sau khi suy nghĩ một chút mới kịp phản ứng,
"Kỹ năng pha cà phê của thư ký Diệp có thể được coi là tiêu chuẩn quốc tế, một kỹ năng mà người bình thường trong công ty cũng không thể nếm thử. Tổng giám đốc Lăng, xem ra anh thật sự rất coi trọng Tô Niên Hoa này."
Nghe anh ta nói vậy, khóe miệng Lăng Hàn cong cong, trong mắt lóe lên hàn ý:
"Mười bảy tuổi đã xuất ngoại, rời xa gia đình sống tự thân độc lập mười năm, bây giờ áo gấm về làng, tôi chỉ muốn nhìn thử anh ta sẽ là dạng nhân vật gì mà thôi."
Chương 130: Gây Khó Dễ
1702 Words
Văn phòng thư ký.
Diệp Hoan Nhan vừa nhận được bản thảo kế hoạch tổ chức cuộc họp thường niên đã sửa đổi, bản sửa đổi này miễn cưỡng chấp nhận được, sau khi xem xét sơ qua và chắc chắn không có vấn đề không nghiêm trọng cô định gửi đến văn phòng chủ tịch.
Vừa đứng dậy đã thấy Lăng Hàn đi ra từ văn phòng đối diện, một bộ tây trang màu đen, cũng không nhìn cô một cái mà sải bước đi thật nhanh, Kiều Mộc đi theo sau lưng anh, lúc anh ta đi ngang qua văn phòng thư ký có gõ cửa một cái:
"Thư ký Diệp, Tổng giám đốc Lăng đến phòng họp tầng chín họp, phiền cô pha hai ly cà phê đưa tới."
Tiểu Đổng ở một bên vội vàng nói: “Chuyện pha cà phê này cứ để tôi đi "
Kiều Mộc nhíu mày một cái: “Tổng giám đốc Lăng chỉ định thư ký Diệp pha."
Tiểu Đổng liền ngượng ngùng nhìn Diệp Hoan Nhan một cái:
Diệp Hoan Nhan hơi ngây ra, sau đó gật đầu, cô xem Tiểu Đổng:
"Vậy làm phiền Tiểu Đổng em giúp chị xem lại bản kế hoạch, nếu có vấn đề thì cứ gửi trả về để họ sửa."
Lăng Hàn rất ít khi uống cà phê mà chủ yếu chỉ uống trà, cho nên lúc ở phòng trà chuẩn bị cô hơi do dự, có lẽ là anh muốn đổi khẩu vị, thế là cô pha hai tách cà phê mang tới phòng họp.
"Tổng giám đốc Lăng, Tô Niên Hoa đến rồi." Kiều Mộc đứng ở cửa,
Hôm nay Tô Niên Hoa mặc quần áo ngày thường đơn giản, trông vô cùng trẻ trung, sau khi vào phòng họp anh tháo khẩu trang xuống, lúc nhìn thấy Lăng Hàn anh hơi sửng sờ:
"Anh là Tổng giám đốc Lăng?"
Lăng Hàn nhàn nhạt gật đầu: “Anh Tô, ngưỡng mộ đại danh đã lâu."
Tô Niên Hoa nghi ngờ trong lòng:
"Có phải chúng ta đã từng gặp nhau rồi không"
Khóe miệng Lăng Hàn nhếch lên nở nụ cười sâu xa: “Có thể là do nhãn duyên đấy."
Anh quay đầu nhìn Kiều Mộc một cái.
Kiều Mộc hiểu ý, đặt văn bản hợp đồng trước mặt Tô Niên Hoa:
"Anh Tô, đây là hợp đồng sửa đổi dựa theo yêu cầu của anh, bản điện tử anh đã đọc qua rồi, anh có thể đọc lại lần nữa một lần. Nếu như không có vấn đề gì anh có thể ký tên."
Tô Niên Hoa lấy lại tinh thần gật đầu một cái, sau khi đọc sơ qua hợp đồng, "xoẹt xoẹt" anh ký tên mình xuống.
Lúc này Diệp Hoan Nhan mới vừa đi vào, trong tay cô còn bưng khay cà phê.
Tô Niên Hoa ngồi đưa lưng về phía cửa, mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng hơi phồng, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai nên cô không nhận ra.
"Cà phê của anh." Cô đặt cà phê ở cạnh Tô Niên Hoa, cười lịch sự, sau đó rút tay về chuẩn bị đưa một ly khác.
Nghe được giọng nói êm dịu kia, Tô Niên Hoa bỗng quay đầu lại:
"Nhan Nhan..."
Niềm phấn kích không thể kiểm soát dâng lên trong mắt anh. đưa tay nắm chặt bàn tay còn chưa kịp rút lại của Diệp Hoan Nhan làm sắc mặt Diệp Hoan Nhan đột nhiên cứng đờ.
Không ngờ ngày Tô Niên Hoa ký hợp đồng là hôm nay.
Không ai nói cho cô biết.
Mà lúc này, trong ánh mắt Lăng Hàn đã hiện lên một tia hàn ý, anh nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm chặt của hai người.
Phảng phất là linh cảm giữa bóng đêm tối tăm, Diệp Hoan Nhan ngẩng đầu lên theo bản năng, bất ngờ không kịp đề phòng chạm phải ánh mắt bất thiện của Lăng Hàn, trong đầu giống như một đoạn phim chiếu ngược nhớ tới những lời đêm hôm đó anh nói:
Cô thầm thấy hoảng hốt, vội vàng rút tay ra, thậm chí không dám nhìn Tô Niên Hoa một lần nào nữa:
Cô Nhanh chóng đặt ly cà phê còn lại xuống, thấp giọng nói:
"Tổng giám đốc Lăng, cà phê của anh."
Tô Niên Hoa hơi sửng sờ, thái độ vờ như không quen của cô gái khiến anh ta có chút không hiểu.
Ánh mắt anh ta vượt qua bả vai Diệp Hoan Nhan rơi vào trên người Lăng Hàn,
Trong đầu chợt nhớ tới ngày đó ở ngôi nhà bên cạnh Diệp Hoan Nhan, người đàn ông bỗng nhiên xông ra tự xưng là cấp trên của cô mang cô lên xe.
Nếu là vậy, thảo nào anh ta thấy anh quen mắt như vậy.
Chính là anh.
"Cà phê hôm nay không ngon lắm nhỉ? Cô pha cà phê như vậy chiêu đãi anh Tô đấy à?"
Lăng Hàn bưng ly cà phê lên nếm thử một miếng, trong giọng nói mang theo nguy hiểm không cho phép xen vào, nếu cẩn thận quan sát sắc mặt của anh có thể cảm nhận được sức ép trong đó.
Mặt Diệp Hoan Nhan cứng đờ,
"Có thể là do lần này tổ hậu cần mua cà phê không đủ tươi, để tôi đi đổi."
Lăng Hàn liếc cô một cái, cất giọng lạnh lùng,
"Thư ký Diệp cô là cố ý muốn để tôi mất thể diện trước mặt đối tác đúng không?"
Diệp Hoan Nhan càng thêm hốt hoảng, cô há miệng nhưng không biết nên giải thích thế nào,
Tô Niên Hoa vội vàng giải vây nói:
"Tôi cảm thấy cà phê uống rất ngon mà, Tổng giám đốc Lăng, chỉ là một ly cà phê mà thôi."
Lăng Hàn nhìn ly cà phê trước mặt anh ta một cái:
"Anh Tô còn chưa thưởng thức đã thấy rất ngon, là anh từng có nghiên cứu về cà phê, hay là anh đang nói đỡ giúp thư ký Diệp."
Tô Niên Hoa còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào thì Lăng Hàn đã lạnh lùng nói:
"Coi như hôm nay nể mặt anh Tô, tôi không truy cứu lỗi của cô nữa, còn không mau đi đổi ly cà phê khác."
Nhìn bóng lưng Diệp Hoan Nhan, trong mắt Tô Niên Hoa dâng lên vẻ lo lắng.
Dẫu biết rằng ở nơi công sở cấp trên không thể nào và cấp dưới sẽ thân thiết như người một nhà, nhưng cấp trên chỉ vì một ly cà phê mà nổi giận như thế cũng không phải số ít, cũng không tính là chuyện ly kỳ gì, chỉ là khi chuyện đó xảy ra với cô gái mình yêu, trong lòng anh vẫn khó chịu như cũ.
Ánh mắt đó rơi vào trong mắt Lăng Hàn lại trở nên hết sức nhức mắt.
Anh không lạnh không nóng hỏi một câu: “Hình như anh Tô có quen biết với thư ký của tôi."
Tô Niên Hoa hơi sửng sờ, cũng không nghĩ quá nhiều:
"Ừ, trước kia chúng tôi có quen nhau, nhưng đã rất nhiều năm chưa liên lạc rồi."
"Nghe nói anh ở nước ngoài mười năm, người bạn mười năm trước còn có thể vừa gặp đã nhận ra, quả là hiếm có."
Lời này của Lăng Hàn có chút sâu xa.
Bây giờ tâm trí Tô Niên Hoa đều đặt trên việc sau này anh sẽ được làm việc cùng với Diệp Hoan Nhan nên cũng không cẩn thận quan sát biểu cảm thay đổi trên mặt Lăng Hàn, nghĩ đến dáng vẻ ẩn nhẫn ban nãy của cô Tô Niên Hoa có chút đau lòng,
"Tổng giám đốc Lăng, tôi có một yêu cầu quá phận." Anh nhìn về phía Lăng Hàn: “Diệp Hoan Nhan là người bạn rất quan trọng của tôi, cho nên công việc sau này hy vọng anh có thể chăm sóc quan tâm đến cô ấy nhiều hơn."
Một tia sáng sắc bén chợt lóe rồi biến mất trong mắt Lăng Hàn
"Nếu là bạn của anh, chút yêu cầu nhỏ như vậy, dĩ nhiên là tôi đồng ý."
Thấy Lăng Hàn sảng khoái đồng ý, Tô Niên Hoa nhất thời thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thật sự cảm ơn Tổng giám đốc Lăng."
"Không cần khách khí." Lăng Hàn cười sâu xa
Kiều Mộc cau mày nhìn Tô Niên Hoa, người đàn ông ôn hòa nho nhã này nhìn đã thấy không phải là đối thủ của ông chủ, rốt cuộc anh ta làm cách gì để trở nên nổi tiếng ở nước ngoài và đi tới hôm nay?
Phòng trà, Diệp Hoan Nhan mới vừa pha hai ly cà phê mới, lần này cô tự mình nếm thử, sau khi xác nhận hương vị đã ổn mới yên tâm mang đến phòng họp.
Vừa nghĩ tới hành động đột ngột ban nãy của Tô Niên Hoa, còn có vẻ mặt lạnh như băng nhìn về phía cô kia của Lăng Hàn, lòng cô vẫn còn sợ hãi.
"Diệp Hoan Nhan…"
Sau lưng bỗng nhiên truyền tới giọng nói quen thuộc, cả người cô cứng đờ, chợt xoay người.
Tô Niên Hoa đứng ở cửa, nở nụ cười nho nhã với cô.
"Ban nãy có phải anh đã hù em rồi không? Anh cũng không nghĩ tới sẽ gặp em ở đây."
Không chỉ là ban nãy sợ, bây giờ tôi cũng sợ.
Diệp Hoan Nhan theo bản năng nhìn về phía sau lưng anh nhưng không thấy bóng dáng Lăng Hàn đâu.
"Sao anh lại ở chỗ này? Tổng giám đốc Lăng đâu?"
Tô Niên Hoa theo ánh mắt cô nhìn về về sau một cái, cười nói: “Tổng giám đốc Lăng bận việc, sau khi ký hợp đồng với anh xong liền đi rồi. Anh nói anh muốn thăm quan công ty một chút, cho nên mới đến nơi này, vừa đoán cũng biết em ở đây."
Lăng Hàn không đi theo, để lại một mìn cô với Tô Niên Hoa.