Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 86
Lỗ Nhất Khí chọn đường rất dứt khoát, bởi lẽ chỉ cần khảm diện bảo vệ bảo bối nơi này thực sự do tiền bối Lỗ gia để lại, chắc chắn sẽ có phương pháp hoá giải. “Ban kinh” đã ở trong tay, vạn biến không lìa tông, tìm ra ngọn rồi thể nào cũng lần được tới gốc, chỉ cần không để mình lao thẳng vào nút lẫy là được.
Thực tế cũng đã chứng thực cho tư duy duy của cậu. Lỗ Nhất Khí cứ theo suy đoán của mình mà đi, không hề gặp phải trở ngại, cũng không đi nhầm đường, cuối cùng đã thuận lợi bước vào một gian đại điện. Đó là một gian đại điện với phần nóc lợp bằng ngói lục lăng, một gian đại diện hầu như bị chôn vùi hoàn toàn dưới lòng đất.
Đại điện không hoàn toàn tăm tối, vì xung quanh nóc điện có một dãy cửa sổ trời trong mờ. Ánh sáng rọi qua dãy cửa sổ trời tạo thành một bức tường ánh sáng vây quanh đại điện. Lỗ Nhất Khí suy đoán có lẽ dãy cửa sổ trời trên kia chính là rãnh băng vòng quanh mai rùa trên mặt đất. Có ánh sáng chiếu vào, cho thấy bên ngoài trời đã sáng.
Không chỉ có ánh sáng trời, mà ở hai bên lối đi trong đại điện còn có hai dãy dài những đĩa đèn đang cháy sáng. Còn nữa, ở chính giữa lối đi, cứ cách hai mươi bước lại đặt một vạc lửa, ngọn lửa trong vạc nhảy nhót không ngừng.
Vạc lửa và đĩa đèn đều có hình dạng giống chiếc liễn bụng phình. Bên dưới vạc lửa là đế chân quỳ, bên dưới đĩa đèn là giá ba chân tạo hình dây leo, chân đỡ được cố định trên mặt đất, có vẻ chắc chắn vô cùng. Tất cả đều được chế tác bằng đồng, bề mặt sáng bóng toả ánh vàng lấp lánh. Song kỳ lạ là ở chỗ không biết chúng được bày ở đây từ lúc nào? Bởi lẽ dù là do tiền bối đời nào sắp đặt, chúng cũng không thể sáng bóng như mới thế này, trừ phi có người thường xuyên lau chùi đánh cọ.
Hơn nữa, các đĩa đèn và vạc lửa tại sao lại cháy được? Dù là con người thắp lên hay tự nhiên bốc cháy, đều phải có một lượng dưỡng khí lớn tràn vào đây, phá vỡ môi trường vốn rất nghèo dưỡng khí nơỉ này. Nhưng dù là nguyên nhân gì đi nữa, chắc chắn đã có người tiến vào gian điện.
Nếu đây vẫn là khảm diện do tổ tiên Lỗ gia thiết kế thì còn có thể đánh liều mà tiến lên. Nhưng đã có người khác xông vào, khảm diện ban đầu rất có thể đã thay đổi, khảm diện mới có lẽ đã bày xong, con đường phía trước càng trở nên nguy hiểm khó lường. Bởi vậy Lỗ Nhất Khí và Thuỷ Băng Hoa đã đứng lại trước cửa gian điện không dám bước tiếp, thận trọng quan sát kỹ lưỡng không gian bên trong.
Đại điện quả thực rất rộng lớn, có hình chữ nhật kéo dài giống hệt như những gì Thuỷ Băng Hoa đã phán đoán khi còn ở trên mặt đất. Tuy rằng có đèn chiếu sáng, song nhìn sâu vào trong vẫn rất tối tăm, không thể nhìn đến tận cùng.
Đường đi trong đại điện rất bằng phẳng. Lỗ Nhất Khí quan sát kỹ lưỡng một hồi, liền phát hiện ra đó chính là mặt đá núi tự nhiên nguyên khối. Người ta đã tạc thành các đường ngang dọc trên bề mặt, nên thoạt nhìn chẳng khác gì lát đá. Từ đó có thể phán đoán rằng, nền móng của đại diện chính là cả khối núi đá, gian điện được xây theo thủ pháp “đào lỗ dựng cột”.
Trên điện không có rường xà, nóc điện khum khum nhô lên phía trên, rất giống mai rùa. Trong “Ban kinh” cũng có viết về kỹ pháp này, bởi vậy Lỗ Nhất Khí không cảm thấy quá kinh ngạc. Vì không có xà nên đại điện mới phải lợp bằng ngói gỗ lục lăng, chỉ có hình dạng này các viên ngói mới có thể chống đỡ lẫn nhau, hơn nữa lực tác động cũng sẽ được phân chia đều đặn. Sau khi nóc nhà đã lợp xong, sẽ để lại những mép hình tam giác bên rìa có tác dụng chống đỡ rất tốt đối với lực đạo toả ra bốn phía của mái ngói. Nếu cậu đoán không lầm, thì chính giữa nóc đại điện còn có một khoảng trống hình lục lăng, đây chính là mặt chống đỡ của lực đạo hướng vào giữa sau khi mặt ngói được lợp xong.
– Điện không xà không hiên! – Thuỷ Băng Hoa nói nhỏ một câu.
– Chính xác hơn phải gọi là điện không xà không sống không hiên, kiến trúc này thường gặp trước thời Tam Quốc, đa phần là kết cấu gỗ, bởi lẽ kết cấu ngói đất nung có trọng lượng quá lớn. Ở đây dùng ngói gỗ hoá thạch, còn cứng hơn cả ngói đất nung, song trọng lượng lại nhẹ hơn rất nhiều. – Lỗ Nhất Khí nói.
Thứ cần tìm chắc chắn ở trong đại điện này! Chúng ta có vào không?
– Vào chứ! Nhưng vào thế nào đây? – Lỗ Nhất Khí nói rất đúng, ám cấu đã vào đến đây, cho dù do tổ tiên Lỗ gia để lại, hay là cao thủ của đối thủ bày ra, e rằng đều là khảm nút tất chết.
Trong lúc hai người còn đang chần chừ do dự, thì từ phía sau vạc lửa đầu tiên trên lối đi bỗng vang lên những tiếng “gừ gừ” kỳ quái, khiến Lỗ Nhất Khí và Thuỷ Băng Hoa đều giật bắn mình. Tiếng kêu đứt quãng kéo dài một lúc thì chấm dứt. Tim Lỗ Nhất Khí nhảy loạn trong lồng ngực, song mặt vẫn không biến sắc. Cậu ra hiệu cho Thuỷ Băng Hoa đứng yên ở đó, còn mình bước chậm rãi vào trong.
Thuỷ Băng Hoa không chịu đứng lại, tuy vẻ mặt của cô ta hoang mang cực độ, song vẫn bám sát sau lưng Lỗ Nhất Khí.
Lỗ Nhất Khí quay người lại nhìn Thuỷ Băng Hoa, nhưng không ngăn cô ta lại, chỉ thầm nghĩ bụng: “Cồ ả này thật lạ, chẳng lẽ không sợ mùi khai rình trên người mình hay sao?”.
Phía sau vạc lửa là một con sói đang giãy chết, tuy đôi mắt vẫn quắc lên những ánh lạnh lẽo hung hãn, song đã nhanh chóng tối dần. Không biết đây có phải là con sói bị giam cùng họ trong ống bễ hay không, song nó chắc chắn không phải bị thương vì sức ép trong ống bễ. Trên người nó có tới mấy chục vết thương đẫm máu, cả cơ thể gần như bị ngâm trong vũng máu đỏ bầm.
Phía trước vẫn còn vết máu, chứng tỏ có người hoặc con vật bị thương đã đi qua. Nơi mà người hoặc động vật có thể đi qua hẳn không có khảm diện. Thế là Lỗ Nhất Khí dẫn Thuỷ Băng Hoa thận trọng bám theo vết máu tiến vào bên trong.
Nơi kết thúc của vệt máu lại là xác một con sói khác, thân thể của nó như một đoá hoa đỏ nở xoè, với tầng tầng lớp lớp các vết thương khủng khiếp, có lẽ là bị ai đó đâm chém tơi bời chỉ trong nháy mắt. Nếu không, với sự lanh lẹ và xảo quyệt của loài sói, chỉ cần bị ăn một nhát dao, vẫn có thể mau chóng chạy thoát.
Tiếp theo không còn vết máu nào nữa, chỉ có nền đá sạch bong, đến một mảy bụi cũng không có. Thật khó mà tưởng tượng, một đại điện đã tồn tại hơn hai nghìn năm mà trên nền diện lại không vương chút đất bụi, chẳng lẽ quả thực có người tới đây quét dọn hàng ngày?
Cách con sói chết hơn chục bước về bên trái còn có một thứ nữa. Đó là một thây người, một cái xác mang trang phục đen kín mít. Lỗ Nhất Khí và Thuỷ Băng Hoa đều không tỏ vẻ kinh sợ. Ở những nơi như thế này, xuất hiện xác người còn bình thường hơn là xuất hiện xác sói.
Lỗ Nhất Khí từ từ tiến về phía đó. Kẻ này chết rất quái dị, thất khiếu trào máu, con ngươi lồi hẳn ra ngoài, cơ thể hơi biến dạng song không thấy có vết thương, thân dưới máu chảy thành vũng lớn.
– Kẻ này có lẽ trúng độc mà chết! – Thuỷ Băng Hoa đã từng chứng kiến người chết vì trúng độc. Một số thợ rừng bị lạc trong núi ăn phải nấm độc, bộ dạng khi chết cũng y hệt thế này.
– Cũng có thể là bị ép chết! – Lỗ Nhất Khi chọc chọc nòng súng vào cái xác, thấy mềm nhũn như bông, dường như toàn bộ xương cốt đều đã nát bấy.
Hiển nhiên giả thuyết của Lỗ Nhất Khí thiếu hợp lý hơn. Gian đại điên rộng thênh thang lại trống trải nhường này, chẳng có thứ gì có thể tạo thành khảm kẹp (khảm diện hai bên kẹp lại) hay khảm dập (khảm diện có vật nặng đập xuống) để ép chết người, trừ phi người này đã bị ép chết ở nơi khác rồi lôi thi thể tới đây. Song có cần thiết phải cầu kỳ như thế hay không?
Đứng vào lúc này, một cơn gió quái dị ập tới từ phía sau Lỗ Nhất Khí, thổi sát nền điện, xoáy tít như lốc, khiến lửa trong các đĩa đèn chao đảo ngả nghiêng. Lực đạo của trận gió xoáy cực mạnh, cả xác người lẫn xác sói đều bị thổi bạt về phía trước. Gió thổi tới cuốn theo cát bụi, đập rào rào vào vạc lửa và đĩa đèn phát ra những tiếng ken két nghe sởn tóc gáy.
Xác người và xác sói mau chóng mất hút trong bóng tối cuối đại điện. Lỗ Nhất Khí và Thuỷ Băng Hoa bám chặt vào nhau, gồng mình chống đỡ trước cơn gió dữ dội, song chân họ vẫn bị đẩy trượt đi. Lỗ Nhất Khí không biết trận cuồng phong sẽ thổi họ tới nơi nào, liệu có khảm diện khủng khiếp gì đang chờ họ phía trước? Song cơn lốc cùng với đám bụi cát mà nó cuốn theo cũng đã giải thích cho cậu biết tại sao nền điện lại sạch sẽ đến vậy, vạc lửa và đĩa đèn tại sao lại sáng bóng đến thế.
Lỗ Nhất Khí và Thuỷ Băng Hoa đều không biết võ công, bởi vậy đã trở nên vô cùng yếu ớt thảm thương trong cơn gió lốc. Sau khi bị thổi trượt đi đến vài bước, họ đã không thể trụ vững, chao đảo ngả nghiêng một chốc, rồi ngã dúi dụi trên lối đi của đại điện.
Vào đúng khoảnh khắc họ ngã xuống, có hai bóng đen to lớn cùng lúc xồ ra từ hai bên lối đi, đập thẳng cánh vào nhau sát sạt bên cạnh Lỗ Nhất Khí và Thuỷ Băng Hoa lúc này đang nằm bò trên nền điện. Một tiếng “rầm” dữ dội vang lên, kèm theo một chấn động cực mạnh khiến Lỗ Nhất Khí và Thuỷ Băng Hoa gần như nảy bật lên khỏi nền đá. Gió thốc ra từ cú va đập quét qua mặt họ đau rát.
Sau cú va đập dữ dội, từ hai bóng đen bắn ra vô số mảnh vụn rơi đầy trên đầu và mặt Lỗ Nhất Khí. Là vụn gỗ! Thì ra hai bóng đen chính là hai khúc gỗ rất lớn trông giống hệt như vách tường, còn cái xác vừa nãy đúng là bị đập bẹp mà chết. Hai khối gỗ khổng lồ hai phía đập thẳng lại, khác nào hai bàn tay to khoe vố chết con muỗi nhép. Lỗ Nhất Khí thầm cảm tạ vận may nếu cậu và Thuỷ Băng Hoa không ngã nhào vào đúng lúc đó, thì giờ đây họ cũng đã biến thành hai cái thây ma xương cốt nát nhừ, nội tạng vỡ bung rồi.
Sau khi đập mạnh vào nhau, hai khối gỗ liền nảy trở lại, nhanh chóng biến mất tăm vào khoảng tối hai bên đại điện. Lỗ Nhất Khí và Thuỷ Băng Hoa vẫn nằm sóng soài, cố gắng ép thật sát cơ thể xuống nền đá. Họ đã không còn đủ sức để kháng cự lại cơn gió lốc, tiếp tục bị thổi bạt về phía trước.
Họ trượt tiếp khoảng năm, sáu bước nữa thì dừng lại. Hai bàn tay họ nắm vào nhau thật chặt, giờ đã ướt nhèm trơn trượt vì mồ hôi.
Họ vẫn nằm bẹp trên nền điện, không dám đứng dậy. Trong gian đại điện thênh thang nhường này, khảm diện gỗ đập chắc hẳn không chỉ có một đôi.
Xung quanh lại trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lửa bập bùng.
Lỗ Nhất Khí giằng giật mãi mới rút được tay ra khỏi bàn tay bóp chặt như thể không muốn rời của Thuỷ Băng Hoa. Rút được tay ra rồi, việc đầu tiên là cậu mò mẫm xung quanh để tìm khẩu súng trường. Nhưng khi đã nắm được khẩu súng trong tay, cậu chợt cảm thấy mình thật nực cười. Với một khảm diện như thế này thì súng có tác dụng gì kia chứ?
Dù súng có tác dụng hay không, người cũng không thể cứ nằm bẹp mãi như vậy.
Lỗ Nhất Khí từ từ lật người, nằm sấp trên mặt đất, mắt nhìn chằm chằm vào một vạc lửa phía trước. Độ cao của khối gỗ vừa nãy thấp hơn vạc lửa, vậy thì vị trí của nó chắc hẳn sẽ phải tránh khỏi vạc lửa.
– Bò tới bên cạnh vạc lửa sẽ an toàn! – Thuỷ Băng Hoa không biết từ lúc nào cũng đã bò tới bên cạnh Lỗ Nhất Khí. Lời nói của cô ta không đầu không cuối, song Lỗ Nhất Khí vẫn hiểu cô ta muốn nói gì.
Thuỷ Băng Hoa đột nhiên dùng cả tay lẫn chân bò rất nhanh về phía vạc lửa.
Khảm diện này vẫn có liên quan với ống bễ và ba bông lúa ở phía trước, ý nghĩa lấy từ hình tượng nhân vật trong tranh gỗ “Mừng bội thu”. Nhân vật trong tranh đa phần ở trong tư thế vỗ tay nhảy múa, thuật ngữ trong ngành gọi là “vui vỗ tay”, bởi vậy khảm diện vừa rồi cũng là do tổ tiên Lỗ gia để lại. Nếu Thuỷ Băng Hoa hiểu rõ khảm diện này, chứng tỏ cô ta có mối quan hệ rất mật thiết với hậu duệ Lỗ gia bảo vê báu vật ở nơi đây. Nếu cô ta không hiểu gì về khảm diện này, song vẫn liều mạng lên trước dò đường, cho thấy cô ta rất quan tâm đến Lỗ Nhất Khí. Bởi vậy, dù lập trường của cô ta thế nào, cô ta hẳn cũng không phải là người của đối thủ.
Không đợi Thuỷ Băng Hoa bò tới bên vạc lửa, Lỗ Nhất Khí cũng vội bò theo. Khi cô ta dừng lại bên vạc lửa, quay đầu lại vẫy tay với cậu, thì cậu đã bò đươc một nửa đường.
Họ đã bò được một đoạn khá dài, song lại không thấy có thêm khảm nút nào hoạt động, vậy thì khảm diện vừa rồi được điều khiển bằng thứ cơ quát gì? Lối đi trong đại điện rất bằng phẳng, Lỗ Nhất Khí và Thuỷ Băng Hoa không hề vấp phải dây, động phải lẫy, liệu có phải họ đã giẫm lên thứ gì không? Cũng không thể, nền điện là cả khối núi đá, không thể đặt nút lẫy kiểu giẫm được. Có lẽ là ở phía trên chăng? Nhiều khả năng nhất chính là thân người đã ngăn cản đường gió thổi, khiến cho một bộ phận nào đó chịu lực không đều dẫn đến cơ quan khởi động.
Phán đoán này đã khiến Lỗ Nhất Khí quyết định đưa ra một hành động liều lĩnh. Hiện giờ gió đã ngừng thổi, cơ quát hẳn cũng không thể hoạt động. Thế là cậu tự tin đứng bật dậy, tiếp tục tiến về phía trước.
Để đề phòng bất trắc, Lỗ Nhất Khí đã gắng sức nâng cao khả năng cảm nhận, song đối với dạng khảm diện cơ quát như thế này, cảm giác siêu phàm của cậu cũng không thể phát huy tác dụng, chỉ có thể dựa vào thị giác để tìm kiếm cơ quát.
Quá trình tìm kiếm cơ quát cũng là quá trình tìm kiếm những chỗ hổng trong mạch suy nghĩ của bản thân.
Một sai lầm trí mạng! Một sơ suất trí mạng!
Nền móng của đại điện không hẳn là một khối đá nguyên vẹn! Vẫn có thể có khe nứt, hoặc lỗ, hốc. Hơn nữa, cho dù vốn là một khối chỉnh thể, khi xây đại điện vẫn có thể đào lỗ dựng cột, thì tại sao lại không thể đào lỗ bố trí nút lẫy cơ quát? Còn những vạch khắc trên mặt đá khiến cả khối đá liền tấm trông giống hệt như nhiều viên gạch nhỏ ghép thành, liệu có cần thiết phải như vậy không? Chắc chắn đây là một hiện tượng giả, một mồi nhử, một màn che mắt. Thậm chí hai khối gỗ to lớn vừa rồi cũng rất có thể chỉ là màn che mắt, là khúc dạo đầu, còn nút chết thực sự vẫn đang ở phía sau.
Lỗ Nhất Khí đã nhận ra, song muộn mất rồi! Cậu còn chưa kịp rụt ngón chân lại, mặt lối đi bỗng nhiên sạt xuống một mảng lớn, hai chân cậu đột nhiên bị hẫng lơ lửng trên không.
Lỗ Nhất Khí đã không thoát khỏi phạm vi của cái phễu khổng lồ, cả thân người rơi tuột ngay xuống. Còn Thuỷ Băng Hoa vừa hay đứng ngay miệng phễu nên vô thức dang tay ra theo phản xạ để giữ cho cơ thể thăng bằng. Song chỉ một khoảnh khắc sau, đúng lúc cô ta đã gần như đứng vững được, thì cô ta lại đột nhiên bỏ cuộc, buông xuôi thân người trượt xuống miệng phễu theo Lỗ Nhất Khí.
Nền đá chỉ phát ra một tiếng vang khe khẽ, sau đó lập tức khôi phục lại trạng thái ban đầu, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra. Ánh lửa trong các đĩa đèn và vạc lửa dần dần trở nên yếu ớt.
Lỗ Nhất Khí không biết đã ở dưới mặt đất bao lâu. Cậu vẫn chìm trong giấc mơ. Trong cơn mơ, quá trình rơi xuống vừa rồi cứ liên tục lặp đi lặp lại: trượt xuống rơi xuống, đâm bật toang cánh cửa; lại trượt xuống, rơi xuống, đâm xoay ván lật…
Khi tỉnh dậy, cậu thấy khuôn mặt mình ướt đẫm, mát lạnh. Mới đầu cậu ngỡ là máu, sau đó, từ bên trên nhỏ xuống một giọt nước, cậu mới mới biết rằng nhờ những giọt nước này nên cậu mới tỉnh dậy được. Cảm giác và trí nhớ dần dần hồi phục, và cậu bắt đầu cảm thấy toàn thân đau nhức như dần.
Lỗ Nhất Khí mò được khẩu súng trường ở ngay bên cạnh, song chốt an toàn đã rơi mất, khiến nó giờ đây chẳng khác gì que sắt cời lửa.
Đụng phải một thứ gì mềm như bông, Lỗ Nhất Khí giật mình toát mồ hôi lạnh, song cậu lập tức nhận ra đó là Thuỷ Băng Hoa, vì tay cậu đã chạm vào miếng da kỳ quái ở trên quần của cô ta. Hơi thở của cô ta vẫn đều đều, chắc là không sao. Thế là cậu bắt đầu mò mẫm rộng ra xung quanh.
Ngoài Thuỷ Băng Hoa, cậu không mò thấy bất cứ vật sống nào khác. Cậu bèn lôi viên đá huỳnh quang Ba Tư ra để soi cho rõ.
Đây là một gian ám thất phong kín hoàn toàn, diện tích không rộng, nền đất phân thành hai tầng cao thấp rõ ràng, Lỗ Nhất Khí và Thuỷ Băng Hoa đang ở tầng trên, còn tầng dưới thấp hơn tầng trên khoảng hơn ba thước, có chứa nước. Tường xung quanh rất kiên cố, song không ngay ngắn phẳng phiu, bên trên phủ kia một lớp rêu dày. Trên vách tường còn có rất nhiều lỗ và khe hở với đủ loại hình thù, tựa như mặt cắt của khối bột mì lên men.
Thuỷ Băng Hoa cũng dần dần tỉnh lại. Cô ta nhìn thấy Lỗ Nhất Khí đang chăm chú quan sát xung quanh thì chưa vội bò dậy, vẫn nằm bẹp tại chỗ, chỉ hỏi khẽ một câu:
– Đây là đâu?
– Không biết! Có vẻ giống như nút cuối*.
– Tìm ra chốt lẫy chưa? – Thuỷ Băng Hoa lại hỏi.
– Có lẽ là trên nóc, mà hình như là nút phong một mặt! – Khi nói ra lời này, Lỗ Nhất Khí cảm thấy rất lo lắng, không biết Thuỷ Băng Hoa liệu có chịu đựng nổi sự thực này không. Phong một mặt thực chất là loại cửa xoay một hướng, chỉ có thể mở ra từ một mặt, vì tất cả cơ quát điều khiển đều được đặt ở phía mặt có thể mở ra. Bởi vậy những người sa vào trong nút này sẽ không bao giờ có được cơ hội phá giải nút lẫy.
* Là nút lẫy cuối cùng hoặc nút lẫy không thể tiếp tục hoạt động biến hoá thêm được nữa trong khảm diện.
Song phản ứng của Thuỷ Băng Hoa lại điềm tĩnh đến không ngờ:
– Thôi kệ đi! Chuyến đi này là số mệnh an bài, sống hay chết không thể tự quyết được!
Thực tế cũng đã chứng thực cho tư duy duy của cậu. Lỗ Nhất Khí cứ theo suy đoán của mình mà đi, không hề gặp phải trở ngại, cũng không đi nhầm đường, cuối cùng đã thuận lợi bước vào một gian đại điện. Đó là một gian đại điện với phần nóc lợp bằng ngói lục lăng, một gian đại diện hầu như bị chôn vùi hoàn toàn dưới lòng đất.
Đại điện không hoàn toàn tăm tối, vì xung quanh nóc điện có một dãy cửa sổ trời trong mờ. Ánh sáng rọi qua dãy cửa sổ trời tạo thành một bức tường ánh sáng vây quanh đại điện. Lỗ Nhất Khí suy đoán có lẽ dãy cửa sổ trời trên kia chính là rãnh băng vòng quanh mai rùa trên mặt đất. Có ánh sáng chiếu vào, cho thấy bên ngoài trời đã sáng.
Không chỉ có ánh sáng trời, mà ở hai bên lối đi trong đại điện còn có hai dãy dài những đĩa đèn đang cháy sáng. Còn nữa, ở chính giữa lối đi, cứ cách hai mươi bước lại đặt một vạc lửa, ngọn lửa trong vạc nhảy nhót không ngừng.
Vạc lửa và đĩa đèn đều có hình dạng giống chiếc liễn bụng phình. Bên dưới vạc lửa là đế chân quỳ, bên dưới đĩa đèn là giá ba chân tạo hình dây leo, chân đỡ được cố định trên mặt đất, có vẻ chắc chắn vô cùng. Tất cả đều được chế tác bằng đồng, bề mặt sáng bóng toả ánh vàng lấp lánh. Song kỳ lạ là ở chỗ không biết chúng được bày ở đây từ lúc nào? Bởi lẽ dù là do tiền bối đời nào sắp đặt, chúng cũng không thể sáng bóng như mới thế này, trừ phi có người thường xuyên lau chùi đánh cọ.
Hơn nữa, các đĩa đèn và vạc lửa tại sao lại cháy được? Dù là con người thắp lên hay tự nhiên bốc cháy, đều phải có một lượng dưỡng khí lớn tràn vào đây, phá vỡ môi trường vốn rất nghèo dưỡng khí nơỉ này. Nhưng dù là nguyên nhân gì đi nữa, chắc chắn đã có người tiến vào gian điện.
Nếu đây vẫn là khảm diện do tổ tiên Lỗ gia thiết kế thì còn có thể đánh liều mà tiến lên. Nhưng đã có người khác xông vào, khảm diện ban đầu rất có thể đã thay đổi, khảm diện mới có lẽ đã bày xong, con đường phía trước càng trở nên nguy hiểm khó lường. Bởi vậy Lỗ Nhất Khí và Thuỷ Băng Hoa đã đứng lại trước cửa gian điện không dám bước tiếp, thận trọng quan sát kỹ lưỡng không gian bên trong.
Đại điện quả thực rất rộng lớn, có hình chữ nhật kéo dài giống hệt như những gì Thuỷ Băng Hoa đã phán đoán khi còn ở trên mặt đất. Tuy rằng có đèn chiếu sáng, song nhìn sâu vào trong vẫn rất tối tăm, không thể nhìn đến tận cùng.
Đường đi trong đại điện rất bằng phẳng. Lỗ Nhất Khí quan sát kỹ lưỡng một hồi, liền phát hiện ra đó chính là mặt đá núi tự nhiên nguyên khối. Người ta đã tạc thành các đường ngang dọc trên bề mặt, nên thoạt nhìn chẳng khác gì lát đá. Từ đó có thể phán đoán rằng, nền móng của đại diện chính là cả khối núi đá, gian điện được xây theo thủ pháp “đào lỗ dựng cột”.
Trên điện không có rường xà, nóc điện khum khum nhô lên phía trên, rất giống mai rùa. Trong “Ban kinh” cũng có viết về kỹ pháp này, bởi vậy Lỗ Nhất Khí không cảm thấy quá kinh ngạc. Vì không có xà nên đại điện mới phải lợp bằng ngói gỗ lục lăng, chỉ có hình dạng này các viên ngói mới có thể chống đỡ lẫn nhau, hơn nữa lực tác động cũng sẽ được phân chia đều đặn. Sau khi nóc nhà đã lợp xong, sẽ để lại những mép hình tam giác bên rìa có tác dụng chống đỡ rất tốt đối với lực đạo toả ra bốn phía của mái ngói. Nếu cậu đoán không lầm, thì chính giữa nóc đại điện còn có một khoảng trống hình lục lăng, đây chính là mặt chống đỡ của lực đạo hướng vào giữa sau khi mặt ngói được lợp xong.
– Điện không xà không hiên! – Thuỷ Băng Hoa nói nhỏ một câu.
– Chính xác hơn phải gọi là điện không xà không sống không hiên, kiến trúc này thường gặp trước thời Tam Quốc, đa phần là kết cấu gỗ, bởi lẽ kết cấu ngói đất nung có trọng lượng quá lớn. Ở đây dùng ngói gỗ hoá thạch, còn cứng hơn cả ngói đất nung, song trọng lượng lại nhẹ hơn rất nhiều. – Lỗ Nhất Khí nói.
Thứ cần tìm chắc chắn ở trong đại điện này! Chúng ta có vào không?
– Vào chứ! Nhưng vào thế nào đây? – Lỗ Nhất Khí nói rất đúng, ám cấu đã vào đến đây, cho dù do tổ tiên Lỗ gia để lại, hay là cao thủ của đối thủ bày ra, e rằng đều là khảm nút tất chết.
Trong lúc hai người còn đang chần chừ do dự, thì từ phía sau vạc lửa đầu tiên trên lối đi bỗng vang lên những tiếng “gừ gừ” kỳ quái, khiến Lỗ Nhất Khí và Thuỷ Băng Hoa đều giật bắn mình. Tiếng kêu đứt quãng kéo dài một lúc thì chấm dứt. Tim Lỗ Nhất Khí nhảy loạn trong lồng ngực, song mặt vẫn không biến sắc. Cậu ra hiệu cho Thuỷ Băng Hoa đứng yên ở đó, còn mình bước chậm rãi vào trong.
Thuỷ Băng Hoa không chịu đứng lại, tuy vẻ mặt của cô ta hoang mang cực độ, song vẫn bám sát sau lưng Lỗ Nhất Khí.
Lỗ Nhất Khí quay người lại nhìn Thuỷ Băng Hoa, nhưng không ngăn cô ta lại, chỉ thầm nghĩ bụng: “Cồ ả này thật lạ, chẳng lẽ không sợ mùi khai rình trên người mình hay sao?”.
Phía sau vạc lửa là một con sói đang giãy chết, tuy đôi mắt vẫn quắc lên những ánh lạnh lẽo hung hãn, song đã nhanh chóng tối dần. Không biết đây có phải là con sói bị giam cùng họ trong ống bễ hay không, song nó chắc chắn không phải bị thương vì sức ép trong ống bễ. Trên người nó có tới mấy chục vết thương đẫm máu, cả cơ thể gần như bị ngâm trong vũng máu đỏ bầm.
Phía trước vẫn còn vết máu, chứng tỏ có người hoặc con vật bị thương đã đi qua. Nơi mà người hoặc động vật có thể đi qua hẳn không có khảm diện. Thế là Lỗ Nhất Khí dẫn Thuỷ Băng Hoa thận trọng bám theo vết máu tiến vào bên trong.
Nơi kết thúc của vệt máu lại là xác một con sói khác, thân thể của nó như một đoá hoa đỏ nở xoè, với tầng tầng lớp lớp các vết thương khủng khiếp, có lẽ là bị ai đó đâm chém tơi bời chỉ trong nháy mắt. Nếu không, với sự lanh lẹ và xảo quyệt của loài sói, chỉ cần bị ăn một nhát dao, vẫn có thể mau chóng chạy thoát.
Tiếp theo không còn vết máu nào nữa, chỉ có nền đá sạch bong, đến một mảy bụi cũng không có. Thật khó mà tưởng tượng, một đại điện đã tồn tại hơn hai nghìn năm mà trên nền diện lại không vương chút đất bụi, chẳng lẽ quả thực có người tới đây quét dọn hàng ngày?
Cách con sói chết hơn chục bước về bên trái còn có một thứ nữa. Đó là một thây người, một cái xác mang trang phục đen kín mít. Lỗ Nhất Khí và Thuỷ Băng Hoa đều không tỏ vẻ kinh sợ. Ở những nơi như thế này, xuất hiện xác người còn bình thường hơn là xuất hiện xác sói.
Lỗ Nhất Khí từ từ tiến về phía đó. Kẻ này chết rất quái dị, thất khiếu trào máu, con ngươi lồi hẳn ra ngoài, cơ thể hơi biến dạng song không thấy có vết thương, thân dưới máu chảy thành vũng lớn.
– Kẻ này có lẽ trúng độc mà chết! – Thuỷ Băng Hoa đã từng chứng kiến người chết vì trúng độc. Một số thợ rừng bị lạc trong núi ăn phải nấm độc, bộ dạng khi chết cũng y hệt thế này.
– Cũng có thể là bị ép chết! – Lỗ Nhất Khi chọc chọc nòng súng vào cái xác, thấy mềm nhũn như bông, dường như toàn bộ xương cốt đều đã nát bấy.
Hiển nhiên giả thuyết của Lỗ Nhất Khí thiếu hợp lý hơn. Gian đại điên rộng thênh thang lại trống trải nhường này, chẳng có thứ gì có thể tạo thành khảm kẹp (khảm diện hai bên kẹp lại) hay khảm dập (khảm diện có vật nặng đập xuống) để ép chết người, trừ phi người này đã bị ép chết ở nơi khác rồi lôi thi thể tới đây. Song có cần thiết phải cầu kỳ như thế hay không?
Đứng vào lúc này, một cơn gió quái dị ập tới từ phía sau Lỗ Nhất Khí, thổi sát nền điện, xoáy tít như lốc, khiến lửa trong các đĩa đèn chao đảo ngả nghiêng. Lực đạo của trận gió xoáy cực mạnh, cả xác người lẫn xác sói đều bị thổi bạt về phía trước. Gió thổi tới cuốn theo cát bụi, đập rào rào vào vạc lửa và đĩa đèn phát ra những tiếng ken két nghe sởn tóc gáy.
Xác người và xác sói mau chóng mất hút trong bóng tối cuối đại điện. Lỗ Nhất Khí và Thuỷ Băng Hoa bám chặt vào nhau, gồng mình chống đỡ trước cơn gió dữ dội, song chân họ vẫn bị đẩy trượt đi. Lỗ Nhất Khí không biết trận cuồng phong sẽ thổi họ tới nơi nào, liệu có khảm diện khủng khiếp gì đang chờ họ phía trước? Song cơn lốc cùng với đám bụi cát mà nó cuốn theo cũng đã giải thích cho cậu biết tại sao nền điện lại sạch sẽ đến vậy, vạc lửa và đĩa đèn tại sao lại sáng bóng đến thế.
Lỗ Nhất Khí và Thuỷ Băng Hoa đều không biết võ công, bởi vậy đã trở nên vô cùng yếu ớt thảm thương trong cơn gió lốc. Sau khi bị thổi trượt đi đến vài bước, họ đã không thể trụ vững, chao đảo ngả nghiêng một chốc, rồi ngã dúi dụi trên lối đi của đại điện.
Vào đúng khoảnh khắc họ ngã xuống, có hai bóng đen to lớn cùng lúc xồ ra từ hai bên lối đi, đập thẳng cánh vào nhau sát sạt bên cạnh Lỗ Nhất Khí và Thuỷ Băng Hoa lúc này đang nằm bò trên nền điện. Một tiếng “rầm” dữ dội vang lên, kèm theo một chấn động cực mạnh khiến Lỗ Nhất Khí và Thuỷ Băng Hoa gần như nảy bật lên khỏi nền đá. Gió thốc ra từ cú va đập quét qua mặt họ đau rát.
Sau cú va đập dữ dội, từ hai bóng đen bắn ra vô số mảnh vụn rơi đầy trên đầu và mặt Lỗ Nhất Khí. Là vụn gỗ! Thì ra hai bóng đen chính là hai khúc gỗ rất lớn trông giống hệt như vách tường, còn cái xác vừa nãy đúng là bị đập bẹp mà chết. Hai khối gỗ khổng lồ hai phía đập thẳng lại, khác nào hai bàn tay to khoe vố chết con muỗi nhép. Lỗ Nhất Khí thầm cảm tạ vận may nếu cậu và Thuỷ Băng Hoa không ngã nhào vào đúng lúc đó, thì giờ đây họ cũng đã biến thành hai cái thây ma xương cốt nát nhừ, nội tạng vỡ bung rồi.
Sau khi đập mạnh vào nhau, hai khối gỗ liền nảy trở lại, nhanh chóng biến mất tăm vào khoảng tối hai bên đại điện. Lỗ Nhất Khí và Thuỷ Băng Hoa vẫn nằm sóng soài, cố gắng ép thật sát cơ thể xuống nền đá. Họ đã không còn đủ sức để kháng cự lại cơn gió lốc, tiếp tục bị thổi bạt về phía trước.
Họ trượt tiếp khoảng năm, sáu bước nữa thì dừng lại. Hai bàn tay họ nắm vào nhau thật chặt, giờ đã ướt nhèm trơn trượt vì mồ hôi.
Họ vẫn nằm bẹp trên nền điện, không dám đứng dậy. Trong gian đại điện thênh thang nhường này, khảm diện gỗ đập chắc hẳn không chỉ có một đôi.
Xung quanh lại trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng lửa bập bùng.
Lỗ Nhất Khí giằng giật mãi mới rút được tay ra khỏi bàn tay bóp chặt như thể không muốn rời của Thuỷ Băng Hoa. Rút được tay ra rồi, việc đầu tiên là cậu mò mẫm xung quanh để tìm khẩu súng trường. Nhưng khi đã nắm được khẩu súng trong tay, cậu chợt cảm thấy mình thật nực cười. Với một khảm diện như thế này thì súng có tác dụng gì kia chứ?
Dù súng có tác dụng hay không, người cũng không thể cứ nằm bẹp mãi như vậy.
Lỗ Nhất Khí từ từ lật người, nằm sấp trên mặt đất, mắt nhìn chằm chằm vào một vạc lửa phía trước. Độ cao của khối gỗ vừa nãy thấp hơn vạc lửa, vậy thì vị trí của nó chắc hẳn sẽ phải tránh khỏi vạc lửa.
– Bò tới bên cạnh vạc lửa sẽ an toàn! – Thuỷ Băng Hoa không biết từ lúc nào cũng đã bò tới bên cạnh Lỗ Nhất Khí. Lời nói của cô ta không đầu không cuối, song Lỗ Nhất Khí vẫn hiểu cô ta muốn nói gì.
Thuỷ Băng Hoa đột nhiên dùng cả tay lẫn chân bò rất nhanh về phía vạc lửa.
Khảm diện này vẫn có liên quan với ống bễ và ba bông lúa ở phía trước, ý nghĩa lấy từ hình tượng nhân vật trong tranh gỗ “Mừng bội thu”. Nhân vật trong tranh đa phần ở trong tư thế vỗ tay nhảy múa, thuật ngữ trong ngành gọi là “vui vỗ tay”, bởi vậy khảm diện vừa rồi cũng là do tổ tiên Lỗ gia để lại. Nếu Thuỷ Băng Hoa hiểu rõ khảm diện này, chứng tỏ cô ta có mối quan hệ rất mật thiết với hậu duệ Lỗ gia bảo vê báu vật ở nơi đây. Nếu cô ta không hiểu gì về khảm diện này, song vẫn liều mạng lên trước dò đường, cho thấy cô ta rất quan tâm đến Lỗ Nhất Khí. Bởi vậy, dù lập trường của cô ta thế nào, cô ta hẳn cũng không phải là người của đối thủ.
Không đợi Thuỷ Băng Hoa bò tới bên vạc lửa, Lỗ Nhất Khí cũng vội bò theo. Khi cô ta dừng lại bên vạc lửa, quay đầu lại vẫy tay với cậu, thì cậu đã bò đươc một nửa đường.
Họ đã bò được một đoạn khá dài, song lại không thấy có thêm khảm nút nào hoạt động, vậy thì khảm diện vừa rồi được điều khiển bằng thứ cơ quát gì? Lối đi trong đại điện rất bằng phẳng, Lỗ Nhất Khí và Thuỷ Băng Hoa không hề vấp phải dây, động phải lẫy, liệu có phải họ đã giẫm lên thứ gì không? Cũng không thể, nền điện là cả khối núi đá, không thể đặt nút lẫy kiểu giẫm được. Có lẽ là ở phía trên chăng? Nhiều khả năng nhất chính là thân người đã ngăn cản đường gió thổi, khiến cho một bộ phận nào đó chịu lực không đều dẫn đến cơ quan khởi động.
Phán đoán này đã khiến Lỗ Nhất Khí quyết định đưa ra một hành động liều lĩnh. Hiện giờ gió đã ngừng thổi, cơ quát hẳn cũng không thể hoạt động. Thế là cậu tự tin đứng bật dậy, tiếp tục tiến về phía trước.
Để đề phòng bất trắc, Lỗ Nhất Khí đã gắng sức nâng cao khả năng cảm nhận, song đối với dạng khảm diện cơ quát như thế này, cảm giác siêu phàm của cậu cũng không thể phát huy tác dụng, chỉ có thể dựa vào thị giác để tìm kiếm cơ quát.
Quá trình tìm kiếm cơ quát cũng là quá trình tìm kiếm những chỗ hổng trong mạch suy nghĩ của bản thân.
Một sai lầm trí mạng! Một sơ suất trí mạng!
Nền móng của đại điện không hẳn là một khối đá nguyên vẹn! Vẫn có thể có khe nứt, hoặc lỗ, hốc. Hơn nữa, cho dù vốn là một khối chỉnh thể, khi xây đại điện vẫn có thể đào lỗ dựng cột, thì tại sao lại không thể đào lỗ bố trí nút lẫy cơ quát? Còn những vạch khắc trên mặt đá khiến cả khối đá liền tấm trông giống hệt như nhiều viên gạch nhỏ ghép thành, liệu có cần thiết phải như vậy không? Chắc chắn đây là một hiện tượng giả, một mồi nhử, một màn che mắt. Thậm chí hai khối gỗ to lớn vừa rồi cũng rất có thể chỉ là màn che mắt, là khúc dạo đầu, còn nút chết thực sự vẫn đang ở phía sau.
Lỗ Nhất Khí đã nhận ra, song muộn mất rồi! Cậu còn chưa kịp rụt ngón chân lại, mặt lối đi bỗng nhiên sạt xuống một mảng lớn, hai chân cậu đột nhiên bị hẫng lơ lửng trên không.
Lỗ Nhất Khí đã không thoát khỏi phạm vi của cái phễu khổng lồ, cả thân người rơi tuột ngay xuống. Còn Thuỷ Băng Hoa vừa hay đứng ngay miệng phễu nên vô thức dang tay ra theo phản xạ để giữ cho cơ thể thăng bằng. Song chỉ một khoảnh khắc sau, đúng lúc cô ta đã gần như đứng vững được, thì cô ta lại đột nhiên bỏ cuộc, buông xuôi thân người trượt xuống miệng phễu theo Lỗ Nhất Khí.
Nền đá chỉ phát ra một tiếng vang khe khẽ, sau đó lập tức khôi phục lại trạng thái ban đầu, như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra. Ánh lửa trong các đĩa đèn và vạc lửa dần dần trở nên yếu ớt.
Lỗ Nhất Khí không biết đã ở dưới mặt đất bao lâu. Cậu vẫn chìm trong giấc mơ. Trong cơn mơ, quá trình rơi xuống vừa rồi cứ liên tục lặp đi lặp lại: trượt xuống rơi xuống, đâm bật toang cánh cửa; lại trượt xuống, rơi xuống, đâm xoay ván lật…
Khi tỉnh dậy, cậu thấy khuôn mặt mình ướt đẫm, mát lạnh. Mới đầu cậu ngỡ là máu, sau đó, từ bên trên nhỏ xuống một giọt nước, cậu mới mới biết rằng nhờ những giọt nước này nên cậu mới tỉnh dậy được. Cảm giác và trí nhớ dần dần hồi phục, và cậu bắt đầu cảm thấy toàn thân đau nhức như dần.
Lỗ Nhất Khí mò được khẩu súng trường ở ngay bên cạnh, song chốt an toàn đã rơi mất, khiến nó giờ đây chẳng khác gì que sắt cời lửa.
Đụng phải một thứ gì mềm như bông, Lỗ Nhất Khí giật mình toát mồ hôi lạnh, song cậu lập tức nhận ra đó là Thuỷ Băng Hoa, vì tay cậu đã chạm vào miếng da kỳ quái ở trên quần của cô ta. Hơi thở của cô ta vẫn đều đều, chắc là không sao. Thế là cậu bắt đầu mò mẫm rộng ra xung quanh.
Ngoài Thuỷ Băng Hoa, cậu không mò thấy bất cứ vật sống nào khác. Cậu bèn lôi viên đá huỳnh quang Ba Tư ra để soi cho rõ.
Đây là một gian ám thất phong kín hoàn toàn, diện tích không rộng, nền đất phân thành hai tầng cao thấp rõ ràng, Lỗ Nhất Khí và Thuỷ Băng Hoa đang ở tầng trên, còn tầng dưới thấp hơn tầng trên khoảng hơn ba thước, có chứa nước. Tường xung quanh rất kiên cố, song không ngay ngắn phẳng phiu, bên trên phủ kia một lớp rêu dày. Trên vách tường còn có rất nhiều lỗ và khe hở với đủ loại hình thù, tựa như mặt cắt của khối bột mì lên men.
Thuỷ Băng Hoa cũng dần dần tỉnh lại. Cô ta nhìn thấy Lỗ Nhất Khí đang chăm chú quan sát xung quanh thì chưa vội bò dậy, vẫn nằm bẹp tại chỗ, chỉ hỏi khẽ một câu:
– Đây là đâu?
– Không biết! Có vẻ giống như nút cuối*.
– Tìm ra chốt lẫy chưa? – Thuỷ Băng Hoa lại hỏi.
– Có lẽ là trên nóc, mà hình như là nút phong một mặt! – Khi nói ra lời này, Lỗ Nhất Khí cảm thấy rất lo lắng, không biết Thuỷ Băng Hoa liệu có chịu đựng nổi sự thực này không. Phong một mặt thực chất là loại cửa xoay một hướng, chỉ có thể mở ra từ một mặt, vì tất cả cơ quát điều khiển đều được đặt ở phía mặt có thể mở ra. Bởi vậy những người sa vào trong nút này sẽ không bao giờ có được cơ hội phá giải nút lẫy.
* Là nút lẫy cuối cùng hoặc nút lẫy không thể tiếp tục hoạt động biến hoá thêm được nữa trong khảm diện.
Song phản ứng của Thuỷ Băng Hoa lại điềm tĩnh đến không ngờ:
– Thôi kệ đi! Chuyến đi này là số mệnh an bài, sống hay chết không thể tự quyết được!