Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 80: Anh muốn yêu chiều em một chút
Lúc Uyển Khanh tỉnh lại đã là buổi sáng của hai ngày sau, cô thở dài mở mắt nhìn xung quanh. Cô nhớ sau khi Phùng Chí Cường bị bắt cô đã mệt quá mà ngất đi, mê màn suốt cả hai ngày nay.
Lúc này Hạ Dĩ Niên từ bên ngoài mở cửa đi vào, nhìn thấy Uyển Khanh mở mắt thì đi tới cạnh cô: “Khanh nhi, tỉnh rồi sao? Có chỗ nào không khỏe không?”
Uyển Khanh lắc đầu: “Em đã ngủ lâu chưa?”
“Em không phải ngủ mà là ngất đi.”- Hạ Dĩ Niên thở dài, cốc nhẹ vào trán cô một cái: “Đứa ngốc này, đã bảo là em không được nhịn ăn, sao lại để mình ngất đi như vậy?”
“Em không có nhịn ăn, trời đất làm chứng, mấy ngày nay em đã trở thành thực thần rồi đấy.”- Uyển Khanh đánh chánh.
“Vậy sao?”- Hạ Dĩ Niên mỉm cười, lấy từ trong hộc tủ cạnh giường ngủ ra một xấp giấy ném về phía cô: “Vậy thì cái này là gì? Em sưu tầm thực đơn ăn kiêng làm gì?”
Ách! Uyển Khanh nhe răng cười hì hì sau đó kéo tay hắn: “Anh quản em có ăn kiêng không làm gì chứ? Mau nói cho em biết, vụ của Phùng Chí Cường như thế nào rồi?”
Hạ Dĩ Niên thở dài ngồi xuống cạnh cô: “Khanh nhi… em còn giảm cân nữa sẽ thành bóng bay đấy.”
“Hạ Dĩ Niên anh nói chủ đề chính đi.”- Uyển Khanh bất mãn.
“Đã xử lý xong rồi, em không cần bận tâm tới.”- Hạ Dĩ Niên ngắn gọn trả lời.
Uyển Khanh không hiểu thế nào là ‘đã xử lý xong rồi’? Nhưng cô biết với tính cách của Hạ Dĩ Niên hắn sẽ không bỏ qua cái mạng của Phùng Chí Cường, đã xử lý xong mà hắn nói có thể là Phùng Chí Cường đã chết trên ghế điện từ lâu rồi.
Sau đó Uyển Khanh theo Hạ Dĩ Niên xuống nhà dưới, kể từ ngày nhìn thấy Âu Giãn Tình ở khu Đông An, Uyển Khanh đặc biệt nhát gan hơn. Cô không dám quay lại nơi đó, chỉ cùng Hạ Dĩ Niên ở trong tòa lâu đài này. Nhưng tòa lâu đài này thật sự là quá lớn, chính vì vậy lại khiến cô bất an. Uyển Khanh không dám ở trong phòng một mình nên khi Hạ Dĩ Niên ra ngoài cô sẽ như cái đuôi nhỏ mà tò tò theo sau hắn.
Cho đến khi điện thoại của Uyển Khanh reo lên, Vu An Di gọi tới hỏi thăm tình hình cô mới tạm thời né Hạ Dĩ Niên chạy đến một góc nói chuyện. Cô hỏi thăm Vu An Di về vụ việc này, quả nhiên Phùng Chí Cường đã bị xử tử hình tại nhà tù thành Cát An, tổ chức Haro – S cũng theo đó mà bị triệt phá. Lôi Ngân Chi sau khi nghe thấy liền chạy đến sở cảnh sát làm ầm ĩ một trận, khi nhìn thấy xác của Phùng Chí Cường được khiêng từ trên ghế điện xuống thì tá hỏa tâm tin sau đó thì phát điên, nghe nói gần đây cô ta đã được đưa vào viện tâm thần để điều trị, bởi vì Lôi Ngân Chi đang mang thai nên vấn đề điều trị có chút gặp khó khăn.
Về phía Lôi Gia Thiện, tội danh cưỡng hiếp được thành lập, dưới sự tác động của Vu An Di đại luật sư thì mức án cao nhất mà tòa án tuyên cáo là tù chung thân. Nghe nói ngày tuyên án Lôi Hiệp Vũ đã ngất lên ngất xuống…
Bình luận về chuyện này, Vu An Di thở dài: “Lôi gia nổi tiếng là đông con nhiều cháu, cả bảy đứa con chỉ có một mình Lôi Gia Thiện là con trai, Lôi Hiệp Vũ trước giờ luôn xem trong đứa con trai này vậy mà bây giờ…”
Uyển Khanh nghĩ đây là báo ứng của Lôi Hiệp Vũ. Ông ta trước giờ trọng nam khinh nữ, bây giờ trời trả báo, đến tuổi xế chiều những đứa con gái đều được ông ta ghét bỏ mà gả đi thật xa, đứa con gái gần nhất bên cạnh là Lôi Ngân Chi thì phát điên phát rồ, đứa con trai duy nhất ông ta xem trọng là dính vào tù tội, chỉ còn có một mình Uyển Khanh, nhưng cô vốn dĩ không dính líu gì tới Lôi gia, chuyện của bọn họ cô cũng không muốn giả làm thánh nữ mà xen vào làm gì.
Sau khi nói chuyện với Vu An Di, Uyển Khanh chạy tới thư phòng tìm Hạ Dĩ Niên. Hắn đang ngồi trước bàn làm việc gõ gì đó lên máy tính nhìn thấy cô tới thì ngoắc tay một cái: “Qua đây.”
Uyển Khanh đi tới cạnh hắn, chủ động ngồi lên đùi hắn. Hạ Dĩ Niên ôm lấy eo cô chỉ vào màn hình máy tính: “Em thấy có đẹp không?”
Trên màn hình máy tính là một đoạn clip ghi lại dọc theo chiều dài của biển lớn, đảo thiên đường đang được thi công. Tuy mới chỉ làm được một nữa nhưng mà nhìn vào phong cảnh xung quanh phải nói là vô cùng đẹp.
“Đảo thiên đường sao? Nghe nói đây là dự án mới của Hoàng Thịnh các anh phải không? Khi nào thì hoàn thành, có bán vé không?”
“Dự kiến cuối năm nay sẽ hoàn thành, hiện giờ hệ thống trượt tuyết trên biển vẫn còn đang trong quá trình thi công, có thể đây sẽ là điểm nhấn của hòn đảo này.”- Hạ Dĩ Niên trả lời.
Uyển Khanh tua lại đoạn clip kia, vị trí này quả thật là quá lý tưởng. Tuy rằng trên biển thì không thể tạo ra tuyết được nhưng cô tin Hạ Dĩ Niên sẽ có cách biến những điều không thể thành có thể. Những ngọn núi hùng vĩ trên làn nước xanh như ngọc, nơi các xác tàu và rạn san hô tạo thành điểm lặn lý tưởng. Ngoài ra, nghe nói đảo này còn có hệ thống dòng sông ngầm dài 8 km cực kỳ đẹp. Ngoài ra thông qua đoạn clip có thể nhìn thấy bao quát toàn bộ khung cảnh được quay từ trực thăng, nơi đây có rất nhiều thị trấn, nhiều khu vườn tuyệt đẹp, khung cảnh núi và biển hùng vĩ, với các khu rừng xanh tươi, ruộng nho và thị trấn nhỏ xinh xắn.
Uyển Khanh mỉm cười, một sự rung động sinh sản trong lòng cô: “Dĩ Niên, em rất thích nơi này. Em từng mong mình sẽ có một trang trại, trồng hoa màu chẳng hạn. Sống một cuộc sống như nông dân, bình minh lên có thể ngửi thấy hương hoa do chính tay mình trồng, hoàng hôn xuống có thể lẳng lặng vẽ ra một bức tranh về đồng hoa đó. Cuộc sống cứ như vậy yên bình trôi qua, thật tốt biết bao.”
Uyển Khanh ngồi trên đùi hắn, nhìn chằm chằm vào máy tính. Gương mặt cô hơi nghiêng, hai mắt long lanh như đang mộng tưởng về một thế giới do chính mình vẽ ra, những lọn tóc đen dài rũ xuống bả vai che đi sự mảnh khảnh trên đó, Hạ Dĩ Niên lại nhíu mày giơ tay vén những lọn tóc kia ra sau rồi ôm lấy cô, lưng Uyển Khanh ngã ra sau tựa vào lồng ngực rắn chắc, hoàn toàn bị vây lại trong phạm vi hơi thở nam tính của người đàn ông phía sau.
Hạ Dĩ Niên hôn nhẹ lên bờ vai trơn tru sau đó áp vào mặt cô: “Sao em không mơ tưởng đến một cuộc sống xa hoa hơn? Những điều em vừa nói đơn giản như vậy, anh có thể nghĩ là em không có tiền đồ không?”
Uyển Khanh nở một nụ cười bắt mắt: “Tiền đồ của của anh em xài cả đời cũng không hết, em cần gì phải có tiền đồ nữa?”
Uyển Khanh không ngờ sẽ có ngày mình nói ra một câu không có tiền đồ như vậy. Cô trước giờ luôn sống theo phương châm tự lập, vốn rằng cả đời này cũng chỉ cần nương tựa bản thân mà sống là được rồi, nhưng mà bây giờ cô lại muốn ích kỷ một chút dựa dẫm vào hắn, muốn thử xem cảm giác được che chở là như thế nào.
Nhưng mà câu nói này tuy rằng có năm phần thật nhưng cũng có năm phần giả. Cô sẽ dựa dẫm hắn nhưng tuyệt đối sẽ không làm gánh nặng cho hắn.
Hạ Dĩ Niên như cười như không nhướng mày: “Vậy nếu một ngày anh cái gì cũng không có, em sẽ như thế nào?”
Hai mắt xinh đẹp của Uyển Khanh đảo tới đảo lui một lúc sau đó cười cười: “Em sẽ lên đảo, trồng một ruộng nho sau đó bán nho nuôi anh.”
“Bán nho nuôi anh?”- Hạ Dĩ Niên bất động một lúc sau đó bật cười thành tiếng: “Khanh nhi em có biết anh đi siêu xe, mặc quần áo được may riêng, cơm cũng là do đầu bếp nổi tiếng làm mới chịu ăn hay không? Em bán nho, có bán cả đời cũng không đủ chi phí sinh hoạt một ngày của anh.”
Uyển Khanh quay lại bất mãn: “Hạ Dĩ Niên tới lúc đó anh đã nghèo kiết xác rồi, không còn là cậu hai của Hạ gia nữa, đến lúc đó mà anh vẫn còn xa xỉ như thế à?”
“Nếu vậy thì sao? Em sẽ bỏ anh đi sao?”- Hạ Dĩ Niên cười.
Uyển Khanh bặm môi suy nghĩ sau đó trả lời: “Bán nho nuôi anh không nổi vậy thì em bán thân nuôi anh vậy.”
“Nói bậy cái gì? Ai cho em bán thân?”- Hạ Dĩ Niên nhíu mày, càng ôm cô chặt hơn: “Yên tâm, nếu thật sự có ngày đó em cũng không cần bán thân.”
Nếu thật sự có một ngày Hạ Dĩ Niên không còn gì cả, hắn sẽ không ở lại cạnh cô.
“Hả?”- Uyển Khanh không hiểu.
Hạ Dĩ Niên cười nhẹ, chuyển đề tài khác: “Hôm nay là ngày gì?”
Uyển Khanhquay sang nhìn vào máy tính sau đó nói: “Ba mươi.”
Sau đó một lúc cô lại reo lên: “Là giao thừa!”
Hạ Dĩ Niên bật cười: “Có mỗi chuyện hôm nay là ngày gì thôi mà em cũng phải suy nghĩ mất năm giây, đầu óc của em hoạt động chậm như vậy còn đòi đi bán thân?”
Uyển Khanh lườm hắn: “Em không được như anh, không nhanh nhạy như anh tóm lại, hôm nay là giao thừa, anh ngồi ở nhà xử lý công việc không thấy rất phí à? Hạ Dĩ Niên bây giờ cuộc sống của anh ngoài công việc ra thì còn có em nữa, anh lúc nào cũng chỉ đặt công việc vào mắt sẽ làm em thấy tổn thương đấy.”
Uyển Khanh trong vai một cô vợ nhỏ bị ức hiếp, giọng nói cũng trở nên nức nở, cố tình cúi mặt xuống để có chút đáng thương.
Hạ Dĩ Niên biết tỏng là cô bắt đầu diễn xuất, hắn nâng cằm cô lên cười trìu mến: “Sao thế, ghen với cả công việc à? Anh biết cô gái nhỏ của anh đang tủi thân, vì vậy ngày hôm nay thời gian của anh đều thuộc về em, em muốn đi đâu anh đưa em đi.”
Uyển Khanh nghe thấy hắn nói như vậy liền như một đứa trẻ vui mừng đứng phắt dậy: “Thật sao thật sao? Đang là dịp lễ tết chắc chắn thành Bách Nhật rất náo nhiệt, Dĩ Niênchúng ta mau đi.”
Uyển Khanh bước lên kéo lấy tay hắn, Hạ Dĩ Niên dở khóc dở cười kéo cô lại: “Khanh nhi bên ngoài trời gió lớn lấy thêm áo khoác mặt vào.”
Uyển Khanh bĩu môi: “Anh ở đây, đứng yên ở đây không được lén em đi làm việc nữa đấy.”
Hạ Dĩ Niên cười khổ: “Được được được, anh biết rồi.”
Thời tiết tháng một ở thành Bách Nhật hơi se lạnh, nhưng kì lạ là giữa sự lành lạnh ấy mà những bông hoa vẫn tranh nhau đua nở. Không khí khắp đường phố đều tràn ngập sự mới mẻ vui tươi, thành Bách Nhật là thành phố duy nhất trong nước được phép tự do tổ chức các hoạt động đường phố, chỉ cần ra quảng trường lớn sẽ có vô số những tiết mục đáng xem để thưởng thức.
Chính vì vậy quảng trường lớn vô cùng đông người, Uyển Khanh và Hạ Dĩ Niên đi một vòng quảng trường, cô đặc biệt ưu ái những cửa hàng đồ chiên nhưng mà Hạ Dĩ Niên lại không như vậy.
“Dĩ Niênanh ăn một miếng đi, ngoan nào.”- Uyển Khanh đưa que cá viên lên miệng hắn, cười tươi nhìn sắc mặt hắn đang khó chịu nhíu mày.
“Anh không ăn.”- Hạ Dĩ Niên quay sang chỗ khác.
Uyển Khanh lại chạy tới trước mặt hắn: “Không ăn cũng phải ăn, đây là mệnh lệnh.”
“Khanh nhi…”- Hạ Dĩ Niên thở dài, có chút khó xử: “Mấy thứ này không vệ sinh, làm có thể ăn được?”
“Em cũng ăn đây này, có chết được đâu?”- Uyển Khanh vừa nói vừa nhai thức ăn, lý lẽ hết sức hùng hồn.
Hạ Dĩ Niên nắm tay cô: “Em khác với anh, anh phải giữ gìn sức khỏe thật tốt để khi tám mươi tuổi rồi vẫn có thể ở bên cạnh em được.”
“Chỉ biết nói ngon nói ngọt thôi.”
Nghe hắn nói như vậy, sự không vui trong đáy lòng Uyển Khanh cũng được giảm bớt, cô kéo tay hắn tiếp tục đi trên phố. Nhưng rất nhanh sự vui vẻ trong lòng Uyển Khanh đã biến mất khi mà cứ hể hai người bọn họ đi tới đâu là sẽ có một đám phụ nữ không biết lượng sức mình mà nhìn chằm chằm vào Hạ Dĩ Niên. Con phố đông đúc thế này, chuyện chen chúc là khó tránh khỏi, nhưng mà Uyển Khanh lại phát hiện có một số thiếu nữ có tâm cơ lợi dụng tình hình náo loạn để sáp vào người hắn.
Uyển Khanh mím môi, nhìn qua từng người một với dáng vẻ, hừ, tôi nhớ mặt các cô rồi đấy nhé.
Uyển Khanh không hề biết được Hạ Dĩ Niên cũng không dễ chịu hơn là bao nhiêu.
Đây chính là lý do hắn ghét việc cùng Khanh nhi đi dạo phố, xem xem, đám đàn ông không biết sống chết kia cứ nhìn chằm chằm y như là muốn ăn tươi nuốt sống cô gái của hắn.
Uyển Khanh cuối cùng cũng đi không nổi nữa, nhất quyết ăn vạ một phen, cô đứng lại hét lên: “Dĩ Niênem không đi nổi nữa.”
Hạ Dĩ Niên quay lại nhìn cô, thấy cô cũng đang ăn dấm chua thì tâm trạng cũng tốt lên, hắn đi tới trước mặt cô cúi người xuống bế Uyển Khanh lên.
Uyển Khanh cười tươi, cô đã và đang khẳng định chủ quyền rồi.
Thế nhưng Hạ Dĩ Niên bế cô đi suốt con phố đi bộ này, dù trên tay hắn bế một cô gái nhưng mà đám phụ nữ kia vẫn không biết sống chết mà nhìn hắn.
“Anh nói xem, lúc anh tám mươi tuổi thì em cũng đã bảy mươi ba rồi, tới lúc đó nếu mà em có đi không nổi thì anh cũng không bế em nổi nữa.”- Uyển Khanh cười nhẹ, cô tưởng tượng lúc đó cả hai sẽ là người già cả không có sức lực nữa, như vậy nhìn đám trẻ ranh chắc chắn sẽ ghen tị với chúng nó.
Cô lại ước trên đời có loại thuốc có thể trường sinh bất lão, như vậy cô có thể mãi mãi được người đàn ông của mình bế kiểu công chúa như vậy.
Câu nói này của Uyển Khanh cũng chỉ là bâng quơ nói ra nhưng lại khiến tâm Hạ Dĩ Niên co rút lại, ánh mắt hắn thoáng trầm xuống một lúc sau đó nói: “Tới lúc đó anh không thể bế em đi nữa nhưng có thể ngồi xuống đợi khi nào em hết mệt rồi chúng ta cùng đi tiếp.”
Nghe hắn nói lời này, đến phiên trong lòng Uyển Khanh xót xa: “Dĩ Niên, thật ra em không có mệt, em chỉ là muốn cho mấy người phụ nữ kia biết em là bạn gái anh thôi…”
“Anh biết.”
“Nếu biết rồi sao còn bế em đi?”- Uyển Khanh hỏi.
Hạ Dĩ Niên khẽ cười: “Anh muốn yêu chiều em một chút.”
Uyển Khanh cười thật tươi nhìn hắn, hai mắt cô vì vậy mà híp lại trông thật đáng yêu, Hạ Dĩ Niên thích nụ cười híp mắt này của cô, mỗi lần nhìn thấy hắn như bị giam lỏng trong đôi mắt đó, không thể thoát ra cũng không muốn thoát ra.
“Một chút này của anh sẽ làm cho em hư mất, nói không chừng em sẽ thành nha đầu ngang ngược không nói lý lẽ sớm thôi.”
Hạ Dĩ Niên cười: “Em chịu nói lý lẽ từ bao giờ?”
“Hừ, anh lại muốn chọc tức em chứ gì? Nhưng em nói cho anh biết em không dễ bị chọc tức vậy đầu, hôm nay là giao thừa, em muốn trước khi sang năm mới phải chơi cho thật đã, bỏ em xuống đi, em muốn sang bên kia xem náo nhiệt.”-Uyển Khanh nhảy khỏi vòng tay của Hạ Dĩ Niên, đổi lại là cô kéo hắn chạy về phía bên kia.
Mọi người đang nhiệt liệt hưởng ứng vỗ tay cho chuyện gì đó, Uyển Khanh cố gắng hết mức mới có thể chen lên phía trước, Hạ Dĩ Niên đứng ngay phía sau cô.
Hóa ra là trò bắn súng để dành phần thưởng, trên chiếc tủ phía xa có trưng bày một loạt những món đồ quý giá, nếu ai bắn trúng món nào thì sẽ được sở hữu món đó. Uyển Khanh bĩu môi nhìn một loạt những con người ngây thơ đang nỗ lực nhắm bắn trước mặt, bọn họ không ai bắn trúng dù chỉ một món gần nhất, ông chủ thì ranh ma cười khoái chí, tiền thì ngày càng nhiều toàn đổ vào túi ông chủ xấu xa kia thôi.
“Đám người đó ngây thơ thật, khẩu súng đó bị giở trò rồi, cho dù họ có tốn hết cả gia sản ra thì cũng không bắn trúng.”- Uyển Khanh bày ra bộ dáng ‘bạn bè bàn chuyện’ gác tay lên vai Hạ Dĩ Niên: “Em nói cho anh biết, lúc trước lúc em còn nhỏ thường trốn học ra đường chơi mấy cái trò này, toàn là thua thôi, em không cam tâm vì vậy cứ hễ có mấy tiết học nhàm chán như là toán lý hóa văn sử địa là em toàn cúp tiết chạy ra cửa hàng luyện bắn, tốn hết cả tiền bị mẹ đánh nát cả mông mà vẫn không lấy được món gì.Ha, sau này mới biết là hóa ra thời gian qua mình đi làm giàu cho thiên hạ, tức chết đi được.”
Hạ Dĩ Niên bật cười: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, hừ, sau đó em đã chạy một mạch ra cái cửa hiệu rách nát kia la hét lớn lật tẩy bọn chúng, nào ngờ bọn chúng còn hung hăng cho người đuổi đánh em, em chạy một mạch về nhà kéo theo vài vệ sĩ quay lại liều mạng với chúng, sau đó cửa hiệu đó bị em dỡ tung.”
Hạ Dĩ Niên kinh ngạc, không khỏi sửng sốt một lúc sau đó cười quái dị lắc đầu: “Lúc nhỏ em chắc chắn là rất nghịch ngợm.”
Trốn học, đi chơi, đánh nhau? Hóa ra Khanh nhi cũng từng trải qua mấy thứ này… chả trách rất lâu về trước Hạ Dĩ Niên có nghe một tin đồn như thế này. Mọi người đều truyền miệng ba quy tắc cốt yếu để tồn tại ở thành Bách Nhật này, thứ nhất nhà nào trồng tỏi thì mau mau dở ruộng tỏi đó bỏ đi bởi vì ngay cả không khí cũng không được có mùi tỏi nếu không Hạ gia sẽ lật tung cả thành Bách Nhật lên để đốt cái ruộng tỏi chết tiệt đó. Thứ hai, cô gái nào chưa lấy chồng thì tuyệt đối đừng tơ tưởng tới cậu hai Hạ gia làm gì, vì Hạ Dĩ Niên không chạm vào xử nữ. Thứ ba, ở cái thành Bách Nhật xinh đẹp này có rất nhiều thị phi, mà thị phi đều từ Dương Anh Thi đại tiểu thư tạo ra, vì vậy cho dù thị phi có sai đi chăng nữa, nếu muốn sống yên thì hãy gật đầu nói là đúng.
Dương Anh Thi, trước năm hai mươi ba chính là một đứa ranh ma phá phách, sau năm hai mươi ba chính là một chủ tịch thích bị cô lập, không giao du với người ngoài, khá là…lập dị.
“Lúc nhỏ hả? Em rất ngoan, làm gì có nghịch ngợm chứ.”- Uyển Khanh cười, chớp chớp mắt: “Anh tin em không?”
Khóe môi Hạ Dĩ Niên giật giật.
Cho dù thị phi có sai đi chăng nữa, nếu muốn sống yên thì hãy gật đầu nói là đúng.
“Anh đương nhiên tin em rồi.”- Hạ Dĩ Niên hít sâu một hơi, Khanh nhi của hắn chính là con cáo nhỏ, bị cắn một phát cô nhất định sẽ quay lại cắn trả hai phát. Hắn không dại gì đắc tội với cô, nếu không ngày đầu tiên của năm mới lại không có thịt ngon để ăn thì thật thê thảm.
Không sao, quân tử không chịu thiệt trước mắt. Tạm thời cứ để cho cô hả hê một chút, dù sau ba ngày nghỉ lễ này cũng còn dài, hắn sẽ chỉnh đẹp cô.
Lúc này Hạ Dĩ Niên từ bên ngoài mở cửa đi vào, nhìn thấy Uyển Khanh mở mắt thì đi tới cạnh cô: “Khanh nhi, tỉnh rồi sao? Có chỗ nào không khỏe không?”
Uyển Khanh lắc đầu: “Em đã ngủ lâu chưa?”
“Em không phải ngủ mà là ngất đi.”- Hạ Dĩ Niên thở dài, cốc nhẹ vào trán cô một cái: “Đứa ngốc này, đã bảo là em không được nhịn ăn, sao lại để mình ngất đi như vậy?”
“Em không có nhịn ăn, trời đất làm chứng, mấy ngày nay em đã trở thành thực thần rồi đấy.”- Uyển Khanh đánh chánh.
“Vậy sao?”- Hạ Dĩ Niên mỉm cười, lấy từ trong hộc tủ cạnh giường ngủ ra một xấp giấy ném về phía cô: “Vậy thì cái này là gì? Em sưu tầm thực đơn ăn kiêng làm gì?”
Ách! Uyển Khanh nhe răng cười hì hì sau đó kéo tay hắn: “Anh quản em có ăn kiêng không làm gì chứ? Mau nói cho em biết, vụ của Phùng Chí Cường như thế nào rồi?”
Hạ Dĩ Niên thở dài ngồi xuống cạnh cô: “Khanh nhi… em còn giảm cân nữa sẽ thành bóng bay đấy.”
“Hạ Dĩ Niên anh nói chủ đề chính đi.”- Uyển Khanh bất mãn.
“Đã xử lý xong rồi, em không cần bận tâm tới.”- Hạ Dĩ Niên ngắn gọn trả lời.
Uyển Khanh không hiểu thế nào là ‘đã xử lý xong rồi’? Nhưng cô biết với tính cách của Hạ Dĩ Niên hắn sẽ không bỏ qua cái mạng của Phùng Chí Cường, đã xử lý xong mà hắn nói có thể là Phùng Chí Cường đã chết trên ghế điện từ lâu rồi.
Sau đó Uyển Khanh theo Hạ Dĩ Niên xuống nhà dưới, kể từ ngày nhìn thấy Âu Giãn Tình ở khu Đông An, Uyển Khanh đặc biệt nhát gan hơn. Cô không dám quay lại nơi đó, chỉ cùng Hạ Dĩ Niên ở trong tòa lâu đài này. Nhưng tòa lâu đài này thật sự là quá lớn, chính vì vậy lại khiến cô bất an. Uyển Khanh không dám ở trong phòng một mình nên khi Hạ Dĩ Niên ra ngoài cô sẽ như cái đuôi nhỏ mà tò tò theo sau hắn.
Cho đến khi điện thoại của Uyển Khanh reo lên, Vu An Di gọi tới hỏi thăm tình hình cô mới tạm thời né Hạ Dĩ Niên chạy đến một góc nói chuyện. Cô hỏi thăm Vu An Di về vụ việc này, quả nhiên Phùng Chí Cường đã bị xử tử hình tại nhà tù thành Cát An, tổ chức Haro – S cũng theo đó mà bị triệt phá. Lôi Ngân Chi sau khi nghe thấy liền chạy đến sở cảnh sát làm ầm ĩ một trận, khi nhìn thấy xác của Phùng Chí Cường được khiêng từ trên ghế điện xuống thì tá hỏa tâm tin sau đó thì phát điên, nghe nói gần đây cô ta đã được đưa vào viện tâm thần để điều trị, bởi vì Lôi Ngân Chi đang mang thai nên vấn đề điều trị có chút gặp khó khăn.
Về phía Lôi Gia Thiện, tội danh cưỡng hiếp được thành lập, dưới sự tác động của Vu An Di đại luật sư thì mức án cao nhất mà tòa án tuyên cáo là tù chung thân. Nghe nói ngày tuyên án Lôi Hiệp Vũ đã ngất lên ngất xuống…
Bình luận về chuyện này, Vu An Di thở dài: “Lôi gia nổi tiếng là đông con nhiều cháu, cả bảy đứa con chỉ có một mình Lôi Gia Thiện là con trai, Lôi Hiệp Vũ trước giờ luôn xem trong đứa con trai này vậy mà bây giờ…”
Uyển Khanh nghĩ đây là báo ứng của Lôi Hiệp Vũ. Ông ta trước giờ trọng nam khinh nữ, bây giờ trời trả báo, đến tuổi xế chiều những đứa con gái đều được ông ta ghét bỏ mà gả đi thật xa, đứa con gái gần nhất bên cạnh là Lôi Ngân Chi thì phát điên phát rồ, đứa con trai duy nhất ông ta xem trọng là dính vào tù tội, chỉ còn có một mình Uyển Khanh, nhưng cô vốn dĩ không dính líu gì tới Lôi gia, chuyện của bọn họ cô cũng không muốn giả làm thánh nữ mà xen vào làm gì.
Sau khi nói chuyện với Vu An Di, Uyển Khanh chạy tới thư phòng tìm Hạ Dĩ Niên. Hắn đang ngồi trước bàn làm việc gõ gì đó lên máy tính nhìn thấy cô tới thì ngoắc tay một cái: “Qua đây.”
Uyển Khanh đi tới cạnh hắn, chủ động ngồi lên đùi hắn. Hạ Dĩ Niên ôm lấy eo cô chỉ vào màn hình máy tính: “Em thấy có đẹp không?”
Trên màn hình máy tính là một đoạn clip ghi lại dọc theo chiều dài của biển lớn, đảo thiên đường đang được thi công. Tuy mới chỉ làm được một nữa nhưng mà nhìn vào phong cảnh xung quanh phải nói là vô cùng đẹp.
“Đảo thiên đường sao? Nghe nói đây là dự án mới của Hoàng Thịnh các anh phải không? Khi nào thì hoàn thành, có bán vé không?”
“Dự kiến cuối năm nay sẽ hoàn thành, hiện giờ hệ thống trượt tuyết trên biển vẫn còn đang trong quá trình thi công, có thể đây sẽ là điểm nhấn của hòn đảo này.”- Hạ Dĩ Niên trả lời.
Uyển Khanh tua lại đoạn clip kia, vị trí này quả thật là quá lý tưởng. Tuy rằng trên biển thì không thể tạo ra tuyết được nhưng cô tin Hạ Dĩ Niên sẽ có cách biến những điều không thể thành có thể. Những ngọn núi hùng vĩ trên làn nước xanh như ngọc, nơi các xác tàu và rạn san hô tạo thành điểm lặn lý tưởng. Ngoài ra, nghe nói đảo này còn có hệ thống dòng sông ngầm dài 8 km cực kỳ đẹp. Ngoài ra thông qua đoạn clip có thể nhìn thấy bao quát toàn bộ khung cảnh được quay từ trực thăng, nơi đây có rất nhiều thị trấn, nhiều khu vườn tuyệt đẹp, khung cảnh núi và biển hùng vĩ, với các khu rừng xanh tươi, ruộng nho và thị trấn nhỏ xinh xắn.
Uyển Khanh mỉm cười, một sự rung động sinh sản trong lòng cô: “Dĩ Niên, em rất thích nơi này. Em từng mong mình sẽ có một trang trại, trồng hoa màu chẳng hạn. Sống một cuộc sống như nông dân, bình minh lên có thể ngửi thấy hương hoa do chính tay mình trồng, hoàng hôn xuống có thể lẳng lặng vẽ ra một bức tranh về đồng hoa đó. Cuộc sống cứ như vậy yên bình trôi qua, thật tốt biết bao.”
Uyển Khanh ngồi trên đùi hắn, nhìn chằm chằm vào máy tính. Gương mặt cô hơi nghiêng, hai mắt long lanh như đang mộng tưởng về một thế giới do chính mình vẽ ra, những lọn tóc đen dài rũ xuống bả vai che đi sự mảnh khảnh trên đó, Hạ Dĩ Niên lại nhíu mày giơ tay vén những lọn tóc kia ra sau rồi ôm lấy cô, lưng Uyển Khanh ngã ra sau tựa vào lồng ngực rắn chắc, hoàn toàn bị vây lại trong phạm vi hơi thở nam tính của người đàn ông phía sau.
Hạ Dĩ Niên hôn nhẹ lên bờ vai trơn tru sau đó áp vào mặt cô: “Sao em không mơ tưởng đến một cuộc sống xa hoa hơn? Những điều em vừa nói đơn giản như vậy, anh có thể nghĩ là em không có tiền đồ không?”
Uyển Khanh nở một nụ cười bắt mắt: “Tiền đồ của của anh em xài cả đời cũng không hết, em cần gì phải có tiền đồ nữa?”
Uyển Khanh không ngờ sẽ có ngày mình nói ra một câu không có tiền đồ như vậy. Cô trước giờ luôn sống theo phương châm tự lập, vốn rằng cả đời này cũng chỉ cần nương tựa bản thân mà sống là được rồi, nhưng mà bây giờ cô lại muốn ích kỷ một chút dựa dẫm vào hắn, muốn thử xem cảm giác được che chở là như thế nào.
Nhưng mà câu nói này tuy rằng có năm phần thật nhưng cũng có năm phần giả. Cô sẽ dựa dẫm hắn nhưng tuyệt đối sẽ không làm gánh nặng cho hắn.
Hạ Dĩ Niên như cười như không nhướng mày: “Vậy nếu một ngày anh cái gì cũng không có, em sẽ như thế nào?”
Hai mắt xinh đẹp của Uyển Khanh đảo tới đảo lui một lúc sau đó cười cười: “Em sẽ lên đảo, trồng một ruộng nho sau đó bán nho nuôi anh.”
“Bán nho nuôi anh?”- Hạ Dĩ Niên bất động một lúc sau đó bật cười thành tiếng: “Khanh nhi em có biết anh đi siêu xe, mặc quần áo được may riêng, cơm cũng là do đầu bếp nổi tiếng làm mới chịu ăn hay không? Em bán nho, có bán cả đời cũng không đủ chi phí sinh hoạt một ngày của anh.”
Uyển Khanh quay lại bất mãn: “Hạ Dĩ Niên tới lúc đó anh đã nghèo kiết xác rồi, không còn là cậu hai của Hạ gia nữa, đến lúc đó mà anh vẫn còn xa xỉ như thế à?”
“Nếu vậy thì sao? Em sẽ bỏ anh đi sao?”- Hạ Dĩ Niên cười.
Uyển Khanh bặm môi suy nghĩ sau đó trả lời: “Bán nho nuôi anh không nổi vậy thì em bán thân nuôi anh vậy.”
“Nói bậy cái gì? Ai cho em bán thân?”- Hạ Dĩ Niên nhíu mày, càng ôm cô chặt hơn: “Yên tâm, nếu thật sự có ngày đó em cũng không cần bán thân.”
Nếu thật sự có một ngày Hạ Dĩ Niên không còn gì cả, hắn sẽ không ở lại cạnh cô.
“Hả?”- Uyển Khanh không hiểu.
Hạ Dĩ Niên cười nhẹ, chuyển đề tài khác: “Hôm nay là ngày gì?”
Uyển Khanhquay sang nhìn vào máy tính sau đó nói: “Ba mươi.”
Sau đó một lúc cô lại reo lên: “Là giao thừa!”
Hạ Dĩ Niên bật cười: “Có mỗi chuyện hôm nay là ngày gì thôi mà em cũng phải suy nghĩ mất năm giây, đầu óc của em hoạt động chậm như vậy còn đòi đi bán thân?”
Uyển Khanh lườm hắn: “Em không được như anh, không nhanh nhạy như anh tóm lại, hôm nay là giao thừa, anh ngồi ở nhà xử lý công việc không thấy rất phí à? Hạ Dĩ Niên bây giờ cuộc sống của anh ngoài công việc ra thì còn có em nữa, anh lúc nào cũng chỉ đặt công việc vào mắt sẽ làm em thấy tổn thương đấy.”
Uyển Khanh trong vai một cô vợ nhỏ bị ức hiếp, giọng nói cũng trở nên nức nở, cố tình cúi mặt xuống để có chút đáng thương.
Hạ Dĩ Niên biết tỏng là cô bắt đầu diễn xuất, hắn nâng cằm cô lên cười trìu mến: “Sao thế, ghen với cả công việc à? Anh biết cô gái nhỏ của anh đang tủi thân, vì vậy ngày hôm nay thời gian của anh đều thuộc về em, em muốn đi đâu anh đưa em đi.”
Uyển Khanh nghe thấy hắn nói như vậy liền như một đứa trẻ vui mừng đứng phắt dậy: “Thật sao thật sao? Đang là dịp lễ tết chắc chắn thành Bách Nhật rất náo nhiệt, Dĩ Niênchúng ta mau đi.”
Uyển Khanh bước lên kéo lấy tay hắn, Hạ Dĩ Niên dở khóc dở cười kéo cô lại: “Khanh nhi bên ngoài trời gió lớn lấy thêm áo khoác mặt vào.”
Uyển Khanh bĩu môi: “Anh ở đây, đứng yên ở đây không được lén em đi làm việc nữa đấy.”
Hạ Dĩ Niên cười khổ: “Được được được, anh biết rồi.”
Thời tiết tháng một ở thành Bách Nhật hơi se lạnh, nhưng kì lạ là giữa sự lành lạnh ấy mà những bông hoa vẫn tranh nhau đua nở. Không khí khắp đường phố đều tràn ngập sự mới mẻ vui tươi, thành Bách Nhật là thành phố duy nhất trong nước được phép tự do tổ chức các hoạt động đường phố, chỉ cần ra quảng trường lớn sẽ có vô số những tiết mục đáng xem để thưởng thức.
Chính vì vậy quảng trường lớn vô cùng đông người, Uyển Khanh và Hạ Dĩ Niên đi một vòng quảng trường, cô đặc biệt ưu ái những cửa hàng đồ chiên nhưng mà Hạ Dĩ Niên lại không như vậy.
“Dĩ Niênanh ăn một miếng đi, ngoan nào.”- Uyển Khanh đưa que cá viên lên miệng hắn, cười tươi nhìn sắc mặt hắn đang khó chịu nhíu mày.
“Anh không ăn.”- Hạ Dĩ Niên quay sang chỗ khác.
Uyển Khanh lại chạy tới trước mặt hắn: “Không ăn cũng phải ăn, đây là mệnh lệnh.”
“Khanh nhi…”- Hạ Dĩ Niên thở dài, có chút khó xử: “Mấy thứ này không vệ sinh, làm có thể ăn được?”
“Em cũng ăn đây này, có chết được đâu?”- Uyển Khanh vừa nói vừa nhai thức ăn, lý lẽ hết sức hùng hồn.
Hạ Dĩ Niên nắm tay cô: “Em khác với anh, anh phải giữ gìn sức khỏe thật tốt để khi tám mươi tuổi rồi vẫn có thể ở bên cạnh em được.”
“Chỉ biết nói ngon nói ngọt thôi.”
Nghe hắn nói như vậy, sự không vui trong đáy lòng Uyển Khanh cũng được giảm bớt, cô kéo tay hắn tiếp tục đi trên phố. Nhưng rất nhanh sự vui vẻ trong lòng Uyển Khanh đã biến mất khi mà cứ hể hai người bọn họ đi tới đâu là sẽ có một đám phụ nữ không biết lượng sức mình mà nhìn chằm chằm vào Hạ Dĩ Niên. Con phố đông đúc thế này, chuyện chen chúc là khó tránh khỏi, nhưng mà Uyển Khanh lại phát hiện có một số thiếu nữ có tâm cơ lợi dụng tình hình náo loạn để sáp vào người hắn.
Uyển Khanh mím môi, nhìn qua từng người một với dáng vẻ, hừ, tôi nhớ mặt các cô rồi đấy nhé.
Uyển Khanh không hề biết được Hạ Dĩ Niên cũng không dễ chịu hơn là bao nhiêu.
Đây chính là lý do hắn ghét việc cùng Khanh nhi đi dạo phố, xem xem, đám đàn ông không biết sống chết kia cứ nhìn chằm chằm y như là muốn ăn tươi nuốt sống cô gái của hắn.
Uyển Khanh cuối cùng cũng đi không nổi nữa, nhất quyết ăn vạ một phen, cô đứng lại hét lên: “Dĩ Niênem không đi nổi nữa.”
Hạ Dĩ Niên quay lại nhìn cô, thấy cô cũng đang ăn dấm chua thì tâm trạng cũng tốt lên, hắn đi tới trước mặt cô cúi người xuống bế Uyển Khanh lên.
Uyển Khanh cười tươi, cô đã và đang khẳng định chủ quyền rồi.
Thế nhưng Hạ Dĩ Niên bế cô đi suốt con phố đi bộ này, dù trên tay hắn bế một cô gái nhưng mà đám phụ nữ kia vẫn không biết sống chết mà nhìn hắn.
“Anh nói xem, lúc anh tám mươi tuổi thì em cũng đã bảy mươi ba rồi, tới lúc đó nếu mà em có đi không nổi thì anh cũng không bế em nổi nữa.”- Uyển Khanh cười nhẹ, cô tưởng tượng lúc đó cả hai sẽ là người già cả không có sức lực nữa, như vậy nhìn đám trẻ ranh chắc chắn sẽ ghen tị với chúng nó.
Cô lại ước trên đời có loại thuốc có thể trường sinh bất lão, như vậy cô có thể mãi mãi được người đàn ông của mình bế kiểu công chúa như vậy.
Câu nói này của Uyển Khanh cũng chỉ là bâng quơ nói ra nhưng lại khiến tâm Hạ Dĩ Niên co rút lại, ánh mắt hắn thoáng trầm xuống một lúc sau đó nói: “Tới lúc đó anh không thể bế em đi nữa nhưng có thể ngồi xuống đợi khi nào em hết mệt rồi chúng ta cùng đi tiếp.”
Nghe hắn nói lời này, đến phiên trong lòng Uyển Khanh xót xa: “Dĩ Niên, thật ra em không có mệt, em chỉ là muốn cho mấy người phụ nữ kia biết em là bạn gái anh thôi…”
“Anh biết.”
“Nếu biết rồi sao còn bế em đi?”- Uyển Khanh hỏi.
Hạ Dĩ Niên khẽ cười: “Anh muốn yêu chiều em một chút.”
Uyển Khanh cười thật tươi nhìn hắn, hai mắt cô vì vậy mà híp lại trông thật đáng yêu, Hạ Dĩ Niên thích nụ cười híp mắt này của cô, mỗi lần nhìn thấy hắn như bị giam lỏng trong đôi mắt đó, không thể thoát ra cũng không muốn thoát ra.
“Một chút này của anh sẽ làm cho em hư mất, nói không chừng em sẽ thành nha đầu ngang ngược không nói lý lẽ sớm thôi.”
Hạ Dĩ Niên cười: “Em chịu nói lý lẽ từ bao giờ?”
“Hừ, anh lại muốn chọc tức em chứ gì? Nhưng em nói cho anh biết em không dễ bị chọc tức vậy đầu, hôm nay là giao thừa, em muốn trước khi sang năm mới phải chơi cho thật đã, bỏ em xuống đi, em muốn sang bên kia xem náo nhiệt.”-Uyển Khanh nhảy khỏi vòng tay của Hạ Dĩ Niên, đổi lại là cô kéo hắn chạy về phía bên kia.
Mọi người đang nhiệt liệt hưởng ứng vỗ tay cho chuyện gì đó, Uyển Khanh cố gắng hết mức mới có thể chen lên phía trước, Hạ Dĩ Niên đứng ngay phía sau cô.
Hóa ra là trò bắn súng để dành phần thưởng, trên chiếc tủ phía xa có trưng bày một loạt những món đồ quý giá, nếu ai bắn trúng món nào thì sẽ được sở hữu món đó. Uyển Khanh bĩu môi nhìn một loạt những con người ngây thơ đang nỗ lực nhắm bắn trước mặt, bọn họ không ai bắn trúng dù chỉ một món gần nhất, ông chủ thì ranh ma cười khoái chí, tiền thì ngày càng nhiều toàn đổ vào túi ông chủ xấu xa kia thôi.
“Đám người đó ngây thơ thật, khẩu súng đó bị giở trò rồi, cho dù họ có tốn hết cả gia sản ra thì cũng không bắn trúng.”- Uyển Khanh bày ra bộ dáng ‘bạn bè bàn chuyện’ gác tay lên vai Hạ Dĩ Niên: “Em nói cho anh biết, lúc trước lúc em còn nhỏ thường trốn học ra đường chơi mấy cái trò này, toàn là thua thôi, em không cam tâm vì vậy cứ hễ có mấy tiết học nhàm chán như là toán lý hóa văn sử địa là em toàn cúp tiết chạy ra cửa hàng luyện bắn, tốn hết cả tiền bị mẹ đánh nát cả mông mà vẫn không lấy được món gì.Ha, sau này mới biết là hóa ra thời gian qua mình đi làm giàu cho thiên hạ, tức chết đi được.”
Hạ Dĩ Niên bật cười: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, hừ, sau đó em đã chạy một mạch ra cái cửa hiệu rách nát kia la hét lớn lật tẩy bọn chúng, nào ngờ bọn chúng còn hung hăng cho người đuổi đánh em, em chạy một mạch về nhà kéo theo vài vệ sĩ quay lại liều mạng với chúng, sau đó cửa hiệu đó bị em dỡ tung.”
Hạ Dĩ Niên kinh ngạc, không khỏi sửng sốt một lúc sau đó cười quái dị lắc đầu: “Lúc nhỏ em chắc chắn là rất nghịch ngợm.”
Trốn học, đi chơi, đánh nhau? Hóa ra Khanh nhi cũng từng trải qua mấy thứ này… chả trách rất lâu về trước Hạ Dĩ Niên có nghe một tin đồn như thế này. Mọi người đều truyền miệng ba quy tắc cốt yếu để tồn tại ở thành Bách Nhật này, thứ nhất nhà nào trồng tỏi thì mau mau dở ruộng tỏi đó bỏ đi bởi vì ngay cả không khí cũng không được có mùi tỏi nếu không Hạ gia sẽ lật tung cả thành Bách Nhật lên để đốt cái ruộng tỏi chết tiệt đó. Thứ hai, cô gái nào chưa lấy chồng thì tuyệt đối đừng tơ tưởng tới cậu hai Hạ gia làm gì, vì Hạ Dĩ Niên không chạm vào xử nữ. Thứ ba, ở cái thành Bách Nhật xinh đẹp này có rất nhiều thị phi, mà thị phi đều từ Dương Anh Thi đại tiểu thư tạo ra, vì vậy cho dù thị phi có sai đi chăng nữa, nếu muốn sống yên thì hãy gật đầu nói là đúng.
Dương Anh Thi, trước năm hai mươi ba chính là một đứa ranh ma phá phách, sau năm hai mươi ba chính là một chủ tịch thích bị cô lập, không giao du với người ngoài, khá là…lập dị.
“Lúc nhỏ hả? Em rất ngoan, làm gì có nghịch ngợm chứ.”- Uyển Khanh cười, chớp chớp mắt: “Anh tin em không?”
Khóe môi Hạ Dĩ Niên giật giật.
Cho dù thị phi có sai đi chăng nữa, nếu muốn sống yên thì hãy gật đầu nói là đúng.
“Anh đương nhiên tin em rồi.”- Hạ Dĩ Niên hít sâu một hơi, Khanh nhi của hắn chính là con cáo nhỏ, bị cắn một phát cô nhất định sẽ quay lại cắn trả hai phát. Hắn không dại gì đắc tội với cô, nếu không ngày đầu tiên của năm mới lại không có thịt ngon để ăn thì thật thê thảm.
Không sao, quân tử không chịu thiệt trước mắt. Tạm thời cứ để cho cô hả hê một chút, dù sau ba ngày nghỉ lễ này cũng còn dài, hắn sẽ chỉnh đẹp cô.